Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em
Chương 25: Cuối cùng anh cũng chờ được em
Hạ Tường Lam
12/09/2023
Hàn Vân Hy thấy mọi người bất hòa cũng cảm thấy rất buồn trong lòng, cô giá mà mình nhớ được bản thân mình là ai để không ai phải vì cô mà cãi vả nữa.
Hàn Vân Hy đưa tay kéo kéo tay áo của Lục Thần Duệ rồi rủ mắt lên tiếng: “Anh đừng vì tôi mà lớn tiếng với anh Thần Không nữa nha…cứ để tôi ở cùng Vân Hạ sư tỷ đi nếu cần thiết thì cứ đưa tôi đi kiểm tra với máy phát hiện nói dối là được rồi tôi thật sự không sao đâu”.
Lục Thần Duệ đứng chần chừ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý với Hàn Vân Hy: “Được, tạm thời cứ ở chung với Vân Hạ đi nếu có bất kỳ ai ức hiếp bắt nạt cô thì cứ báo cho tôi biết là được tôi nhất định bắt kẻ đó trả giá”.
Hàn Vân Hy vui vẻ gật đầu: “Uhm”.
Đến nước này cũng xem như là sự nhân nhượng cuối cùng của Lục Thần Duệ rồi nên Lục Thần Không cũng chẳng làm lớn chuyện nữa mà đưa Vân Hạ cùng Hàn Vân Hy đến phòng của họ.
Mọi người ai về phòng nấy, lúc này Vân Tịnh mới bước qua chỗ của Vân Hoàng tò mò lên tiếng hỏi: “Nè Hàn Vân Hy đó là ai mà thủ lĩnh lại có thái độ che chở như thế vậy hả?”.
Vân Hoàng nhún vai: “Ai mà biết đâu, tôi cũng là lần đầu tiên gặp mặt cô gái đó như cô thôi”.
Vân Tịnh gật gật đầu rồi nói tiếp: “Ê mặt dù là cô gái đó ăn mặc có phần hơi xề xòa mặt mũi có vẻ lem luốc nhưng theo tôi thấy nhất định là cực phẩm mỹ nhân sau khi trang điểm thay y phục đó nha, biết đâu thủ lĩnh bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi không chừng”.
Vân Hoàng nhíu mày quay sang nhìn Vân Tịnh rồi lên tiếng hỏi: “Thủ lĩnh yêu thích người khác cô không buồn hay sao?”.
Vẻ mặt của Vân Tịnh bình tĩnh đến lạ thường: “Mắc mớ gì phải buồn?”.
Vân Hoàng liền cau mày tỏ vẻ khó hiểu: “Thì cô suốt ngày đấu đá với Vân Lan xem ai chiếm được trái tim của thủ lĩnh trước còn gì”.
Vân Tịnh liền phì cười: “Trời ơi chuyện đó là do tôi ghét cái vẻ giả vờ yếu ớt để đi quyến rũ đàn ông của con nhỏ Vân Lan nên mới cố tình tranh giành với nó thôi à, tôi thừa biết thủ lĩnh nhà mình trái tim đã đóng băng hơn triệu năm rồi thích anh ta thà đi thích cục nước đá còn tốt hơn mấy trăm lần á”.
Vẻ mặt của Vân Hoàng kiểu như tam quan vừa sụp đổ: “Cmn, vậy mà trước giờ tôi tưởng bà thích thủ lĩnh là thật không đó chứ”.
Vân Tịnh giơ ngón tay lên lắc nhẹ mấy cái: “Không hề nha, lần này Vân Lan có tình địch rồi tôi chống mắt lên xem kịch hay”.
“Tôi thì tò mò về thân thế của cô gái tên Hàn Vân Hy hơn”.
Từ khi Ngự Huyền Lãng được Dư Hồng đưa về Ngự gia thì tâm trạng của anh cũng không khá hơn là mấy.
Dư Hồng không cho Ngự Huyền Lãng đi ra ngoài đến nghĩa trang thăm mộ của Hàn Vân Hy nữa thì anh tự nhốt mình trong phòng luôn không bước chân ra ngoài, cơm không ăn nước cũng không ngó cứ sống vật vờ như một cái xác biết đi.
Nhìn con trai bảo bối như thế Dư Hồng đương nhiên là sốt ruột lo lắng nhưng bà muốn làm cho Ngự Huyền Lãng đau đớn một lần rồi thôi không vương vấn đến Hàn Vân Hy nữa.
Hàn Ngọc Hân biết Ngự Huyền Lãng vẫn còn đang ở thành phố Phi Bạch nên đến Ngự gia thăm anh để tranh thủ tình cảm.
Dư Hồng vừa gặp Hàn Ngọc Hân đã vô cùng vui mừng: “Ngọc Hân con đến rất đúng lúc, con giúp bác khuyên Huyền Lãng quên Vân Hy đi được không từ lúc về nhà đến giờ nó tự nhốt mình trong phòng không nói năng với ai tiếng nào hết, cơm nước đưa đến nó cũng không thèm ngó, cứ như vậy sợ là nó sẽ không chịu đựng được thêm nữa đâu con à”.
Hàn Ngọc Hân cho Dư Hồng một ánh mắt trấn an rồi nói: “Bác yên tâm con sẽ cố gắng khuyên anh Lãng bắt đầu lại”.
Dư Hồng dắt Hàn Ngọc Hân lên phòng của Ngự Huyền Lãng rồi mở cửa phòng anh bằng chìa khóa dự phòng để cô vào: “Con cố gắng khuyên nó giúp bác nhé Ngọc Hân, bây giờ bác không biết phải làm sao nữa”.
Hàn Ngọc Hân tự tin đáp: “Bác yên tâm cứ tin tưởng con là được”.
Hàn Ngọc Hân bước chân vào phòng riêng của Ngự Huyền Lãng không gian bên trong bao trùm một màu u tối không có chút ánh sáng cũng không nhìn rõ đường mà đi, cô bước từng bước đi vào trong lên tiếng gọi: “Huyền Lãng anh đâu rồi…em đến thăm anh đây”.
Ngự Huyền Lãng đang tựa người trên ghế sofa, quần áo xốc xếch nhăn nhúm, đầu tóc rũ rượi, trên tay anh đang cầm một chai rượu uống quá nửa dáng vẻ vật vờ nửa say nửa tỉnh.
Khi Ngự Huyền Lãng nghe tiếng của Hàn Ngọc Hân thì tưởng là Hàn Vân Hy đã quay trở về, anh liền ngồi dậy với vẻ mặt vui mừng lao qua chỗ Hàn Ngọc Hân đang đứng ôm chầm lấy cô: “Cuối cùng anh cũng chờ được em”.
Hàn Ngọc Hân nghe Ngự Huyền Lãng nói vậy cứ tưởng là anh đang nói với cô nên liền đưa hai tay lên ôm chặt lấy anh, tâm trạng cô cực kỳ vui vẻ cô thầm nghĩ hóa ra cô vẫn có một vị trí nhất định trong lòng anh.
Giọng nói chứa đầy sự vui mừng của Ngự Huyền Lãng vang lên nhưng lại nghe rất thương tâm: “Vân Hy em trở về bên cạnh anh rồi có phải không??? Thời gian qua tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi có phải không?”.
Vẻ mặt vui mừng của Hàn Ngọc Hân vì câu hỏi này của Ngự Huyền Lãng mà nứt ra cái crack, hóa ra Ngự Huyền Lãng lầm tưởng cô là Hàn Vân Hy, ánh mắt cô toát lên sự tức giận bởi vì dù Hàn Vân Hy có chết rồi thì Ngự Huyền Lãng vẫn một lòng với cô ta không thay đổi.
Khóe mắt của Ngự Huyền Lãng đỏ hoe lên từng giọt nước mắt thâm tình rơi xuống thấm qua lớp vải áo trên vai của Hàn Ngọc Hân mang tới cho cô cảm giác ấm nóng rõ rệt.
Giọng nói của Ngự Huyền Lãng nghẹn ngào vang lên: “Vân Hy em biết không anh rất nhớ em…rất nhớ em…anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em lúc em cần anh…anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa anh sẽ không để em một mình đối mặt với khó khăn nữa…em đừng rời xa anh có được không Vân Hy anh cầu xin em đó”.
Hàn Ngọc Hân điêu đứng không muốn tin Ngự Huyền Lãng lại vì một Hàn Vân Hy mà rơi nước mắt, nghe giọng nói nghẹn ngào của anh mà trái tim cô cũng đau đớn không kém, nhìn dáng vẻ đau khổ tiều tụy của anh mà cô cảm thấy không cam tâm.
Trong thâm tâm Hàn Ngọc Hân tự hỏi: “Anh làm vậy vì Hàn Vân Hy có đáng không?”.
Hàn Ngọc Hân đem lòng yêu thích Ngự Huyền Lãng từ lúc cô gặp anh lần đầu tiên, nhiều năm như vậy tình cảm vẫn không thay đổi, Ngự Huyền Lãng và Hàn Vân Hy có hôn ước với nhau anh cũng thật sự yêu thích Hàn Vân Hy nên cô chỉ có thể âm thầm yêu anh, âm thầm đau khổ nhìn hai người vui vẻ bên nhau.
Hàn Vân Hy đưa tay kéo kéo tay áo của Lục Thần Duệ rồi rủ mắt lên tiếng: “Anh đừng vì tôi mà lớn tiếng với anh Thần Không nữa nha…cứ để tôi ở cùng Vân Hạ sư tỷ đi nếu cần thiết thì cứ đưa tôi đi kiểm tra với máy phát hiện nói dối là được rồi tôi thật sự không sao đâu”.
Lục Thần Duệ đứng chần chừ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý với Hàn Vân Hy: “Được, tạm thời cứ ở chung với Vân Hạ đi nếu có bất kỳ ai ức hiếp bắt nạt cô thì cứ báo cho tôi biết là được tôi nhất định bắt kẻ đó trả giá”.
Hàn Vân Hy vui vẻ gật đầu: “Uhm”.
Đến nước này cũng xem như là sự nhân nhượng cuối cùng của Lục Thần Duệ rồi nên Lục Thần Không cũng chẳng làm lớn chuyện nữa mà đưa Vân Hạ cùng Hàn Vân Hy đến phòng của họ.
Mọi người ai về phòng nấy, lúc này Vân Tịnh mới bước qua chỗ của Vân Hoàng tò mò lên tiếng hỏi: “Nè Hàn Vân Hy đó là ai mà thủ lĩnh lại có thái độ che chở như thế vậy hả?”.
Vân Hoàng nhún vai: “Ai mà biết đâu, tôi cũng là lần đầu tiên gặp mặt cô gái đó như cô thôi”.
Vân Tịnh gật gật đầu rồi nói tiếp: “Ê mặt dù là cô gái đó ăn mặc có phần hơi xề xòa mặt mũi có vẻ lem luốc nhưng theo tôi thấy nhất định là cực phẩm mỹ nhân sau khi trang điểm thay y phục đó nha, biết đâu thủ lĩnh bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi không chừng”.
Vân Hoàng nhíu mày quay sang nhìn Vân Tịnh rồi lên tiếng hỏi: “Thủ lĩnh yêu thích người khác cô không buồn hay sao?”.
Vẻ mặt của Vân Tịnh bình tĩnh đến lạ thường: “Mắc mớ gì phải buồn?”.
Vân Hoàng liền cau mày tỏ vẻ khó hiểu: “Thì cô suốt ngày đấu đá với Vân Lan xem ai chiếm được trái tim của thủ lĩnh trước còn gì”.
Vân Tịnh liền phì cười: “Trời ơi chuyện đó là do tôi ghét cái vẻ giả vờ yếu ớt để đi quyến rũ đàn ông của con nhỏ Vân Lan nên mới cố tình tranh giành với nó thôi à, tôi thừa biết thủ lĩnh nhà mình trái tim đã đóng băng hơn triệu năm rồi thích anh ta thà đi thích cục nước đá còn tốt hơn mấy trăm lần á”.
Vẻ mặt của Vân Hoàng kiểu như tam quan vừa sụp đổ: “Cmn, vậy mà trước giờ tôi tưởng bà thích thủ lĩnh là thật không đó chứ”.
Vân Tịnh giơ ngón tay lên lắc nhẹ mấy cái: “Không hề nha, lần này Vân Lan có tình địch rồi tôi chống mắt lên xem kịch hay”.
“Tôi thì tò mò về thân thế của cô gái tên Hàn Vân Hy hơn”.
Từ khi Ngự Huyền Lãng được Dư Hồng đưa về Ngự gia thì tâm trạng của anh cũng không khá hơn là mấy.
Dư Hồng không cho Ngự Huyền Lãng đi ra ngoài đến nghĩa trang thăm mộ của Hàn Vân Hy nữa thì anh tự nhốt mình trong phòng luôn không bước chân ra ngoài, cơm không ăn nước cũng không ngó cứ sống vật vờ như một cái xác biết đi.
Nhìn con trai bảo bối như thế Dư Hồng đương nhiên là sốt ruột lo lắng nhưng bà muốn làm cho Ngự Huyền Lãng đau đớn một lần rồi thôi không vương vấn đến Hàn Vân Hy nữa.
Hàn Ngọc Hân biết Ngự Huyền Lãng vẫn còn đang ở thành phố Phi Bạch nên đến Ngự gia thăm anh để tranh thủ tình cảm.
Dư Hồng vừa gặp Hàn Ngọc Hân đã vô cùng vui mừng: “Ngọc Hân con đến rất đúng lúc, con giúp bác khuyên Huyền Lãng quên Vân Hy đi được không từ lúc về nhà đến giờ nó tự nhốt mình trong phòng không nói năng với ai tiếng nào hết, cơm nước đưa đến nó cũng không thèm ngó, cứ như vậy sợ là nó sẽ không chịu đựng được thêm nữa đâu con à”.
Hàn Ngọc Hân cho Dư Hồng một ánh mắt trấn an rồi nói: “Bác yên tâm con sẽ cố gắng khuyên anh Lãng bắt đầu lại”.
Dư Hồng dắt Hàn Ngọc Hân lên phòng của Ngự Huyền Lãng rồi mở cửa phòng anh bằng chìa khóa dự phòng để cô vào: “Con cố gắng khuyên nó giúp bác nhé Ngọc Hân, bây giờ bác không biết phải làm sao nữa”.
Hàn Ngọc Hân tự tin đáp: “Bác yên tâm cứ tin tưởng con là được”.
Hàn Ngọc Hân bước chân vào phòng riêng của Ngự Huyền Lãng không gian bên trong bao trùm một màu u tối không có chút ánh sáng cũng không nhìn rõ đường mà đi, cô bước từng bước đi vào trong lên tiếng gọi: “Huyền Lãng anh đâu rồi…em đến thăm anh đây”.
Ngự Huyền Lãng đang tựa người trên ghế sofa, quần áo xốc xếch nhăn nhúm, đầu tóc rũ rượi, trên tay anh đang cầm một chai rượu uống quá nửa dáng vẻ vật vờ nửa say nửa tỉnh.
Khi Ngự Huyền Lãng nghe tiếng của Hàn Ngọc Hân thì tưởng là Hàn Vân Hy đã quay trở về, anh liền ngồi dậy với vẻ mặt vui mừng lao qua chỗ Hàn Ngọc Hân đang đứng ôm chầm lấy cô: “Cuối cùng anh cũng chờ được em”.
Hàn Ngọc Hân nghe Ngự Huyền Lãng nói vậy cứ tưởng là anh đang nói với cô nên liền đưa hai tay lên ôm chặt lấy anh, tâm trạng cô cực kỳ vui vẻ cô thầm nghĩ hóa ra cô vẫn có một vị trí nhất định trong lòng anh.
Giọng nói chứa đầy sự vui mừng của Ngự Huyền Lãng vang lên nhưng lại nghe rất thương tâm: “Vân Hy em trở về bên cạnh anh rồi có phải không??? Thời gian qua tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi có phải không?”.
Vẻ mặt vui mừng của Hàn Ngọc Hân vì câu hỏi này của Ngự Huyền Lãng mà nứt ra cái crack, hóa ra Ngự Huyền Lãng lầm tưởng cô là Hàn Vân Hy, ánh mắt cô toát lên sự tức giận bởi vì dù Hàn Vân Hy có chết rồi thì Ngự Huyền Lãng vẫn một lòng với cô ta không thay đổi.
Khóe mắt của Ngự Huyền Lãng đỏ hoe lên từng giọt nước mắt thâm tình rơi xuống thấm qua lớp vải áo trên vai của Hàn Ngọc Hân mang tới cho cô cảm giác ấm nóng rõ rệt.
Giọng nói của Ngự Huyền Lãng nghẹn ngào vang lên: “Vân Hy em biết không anh rất nhớ em…rất nhớ em…anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em lúc em cần anh…anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa anh sẽ không để em một mình đối mặt với khó khăn nữa…em đừng rời xa anh có được không Vân Hy anh cầu xin em đó”.
Hàn Ngọc Hân điêu đứng không muốn tin Ngự Huyền Lãng lại vì một Hàn Vân Hy mà rơi nước mắt, nghe giọng nói nghẹn ngào của anh mà trái tim cô cũng đau đớn không kém, nhìn dáng vẻ đau khổ tiều tụy của anh mà cô cảm thấy không cam tâm.
Trong thâm tâm Hàn Ngọc Hân tự hỏi: “Anh làm vậy vì Hàn Vân Hy có đáng không?”.
Hàn Ngọc Hân đem lòng yêu thích Ngự Huyền Lãng từ lúc cô gặp anh lần đầu tiên, nhiều năm như vậy tình cảm vẫn không thay đổi, Ngự Huyền Lãng và Hàn Vân Hy có hôn ước với nhau anh cũng thật sự yêu thích Hàn Vân Hy nên cô chỉ có thể âm thầm yêu anh, âm thầm đau khổ nhìn hai người vui vẻ bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.