Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em
Chương 103: Cứu Phương Tịnh Nhã
Hạ Tường Lam
12/09/2023
Tên tóc đỏ vừa nghe Hàn Vân Hy nói vậy liền cười khanh khách rồi lên tiếng: “Người nào vô tội chứ? Cô đang nói bà ta hay sao?”.
Hắn kề dao vào cổ của Phương Tịnh Nhã mạnh hơn chút nữa làm máu rướm ra: “Người đàn bà này đã thuê chúng tôi lấy mạng của cô đó cô biết không hả? bà ta vốn rất độc ác chứ không có vô tội đâu, chúng tôi đúng là nhận lệnh giết cô thật nhưng mà chúng tôi sẽ chơi đẹp với cô tiện tay tiễn người phụ nữ này qua thế giới bên kia để cô từ từ xử tội bà ta luôn”.
Hàn Vân Hy đưa mắt nhìn Phương Tịnh Nhã bằng ánh mắt thất vọng: “Dù sao tôi cũng kêu bà bằng mẹ hơn 18 năm, người ta nói sỏi đá còn có tình người tôi thật tò mò muốn biết tim bà làm bằng gì mà không cảm nhận được tình thương mà tôi dành cho chứ…bà đánh tôi mắng tôi…tôi đều có thể cam chịu chấp nhận nhưng mà tôi không ngờ có một ngày bà lại dám thuê sát thủ lấy mạng của tôi đó mẹ à”.
Vẻ mặt của Phương Tịnh Nhã vẫn lạnh ngắt ra: “Nếu cô không trờ về thì Ngọc Hân đã không phải khổ sở như bây giờ rồi, nó nói chỉ cần cô còn sống thì nó sẽ chết đó…tôi không thể trơ mắt nhìn con bé chết trước mắt tôi được cô hiểu không?”.
Hàn Vân Hy nhếch môi mỉm cười: “Tự gây họa trời cứu cũng không nổi vậy mà bà vẫn mù quáng không biết đúng sai cho nên cô ta sẽ ngày càng lún sâu vào tội lỗi hơn mà thôi bà biết không hả?”.
“Vì cô mà Huyền Lãng mới đòi hủy hôn ước với nó, cũng vì cô mà ngày hạnh phúc nhất của nó lại trở thành trò cười cho thiên hạ mất hết mặt mũi, nó bị xảy thai rất có thể sau này không thể có con được nữa…”.
Hàn Vân Hy nhếch môi cười lạnh lên tiếng phản bác lại: “Ngay từ đầu hôn ước đó vốn không phải là của cô ta ai bảo cô ta cứ đâm vào làm gì, còn nữa nếu đứa bé trong bụng cô ta thật sự là con của Ngự Huyền Lãng thì anh ta cũng cắn răng bấm bụng mà đón cô ta về Ngự chỉ tiếc cô ta là loại đàn bà không biết giữ phẩm hạnh sao có thể đổ hết tội lỗi lên đầu tôi được chứ”.
Hàn Vân Hy bất ngờ rút trong áo khoác ra một khẩu súng ngắn cô nhìn Phương Tịnh Nhã bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng nói với ba tên sát thủ: “Để tao xử bà ta trước rồi bọn mày muốn sao cũng được”.
Hàn Vân Trạch nôn nóng muốn đứng lên, ông biết nếu Hàn Vân Hy mà ra tay giết chết Phương Tịnh Nhã thật thì sẽ phạm vào đại tội bất hiếu bởi vì bà ta vốn là mẹ ruột của cô mà.
Cả ba tên sát thủ thảo luận vào giây, tên tóc xanh có vẻ là đại ca lên tiếng: “Được thôi xem như bọn tôi đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của cô, nhắm cho chuẩn xác vào đó”.
Hàn Vân Hy nhắm bắn vào trán của Phương Tịnh Nhã, bà ta cũng nhắm mắt chờ đợi cái chết nhưng tiếc là lúc bóp cò Hàn Vân Hy cố tình dịch chuyển tay một chút nên viên đạn bay lệch bắn vào tay của tên tóc đỏ làm hắn hoảng hốt không kịp trở tay, buông Phương Tịnh Nhã.
Nhân lúc hai tên còn lại đang xem tình hình của tên tóc đỏ thì Hàn Vân Hy đã lao qua nắm tay của Phương Tịnh Nhã kéo theo mình: “Chạy nhanh lên đừng có mà làm vướn chân tôi”.
Cả hai bỏ chạy vào cánh rừng gần đó để tìm cách ẩn trốn.
Phương Tịnh Nhã cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vừa rồi bà còn tưởng là Hàn Vân Hy sẽ dùng một phát súng để giết chết bà ai ngờ cô lại đang cứu bà khỏi tay của bọn sát thủ kia.
“Tại sao cô lại cứu tôi trong khi tôi đang có ý định ghết cô hả?”.
Hàn Vân Hy khẽ lắc đầu: “Bà đúng là ngốc mà hết người để thuê hay sao mà lại đi thuê mấy tên sát thủ này, bọn chúng nhất định sẽ giết bà để bịt đầu mối vì không muốn để lộ hành tung đâu”.
Phương Tịnh Nhã nhíu mày lên tiếng hỏi: “Hình như cô và bọn chúng quen biết nhau phải không?”.
Hàn Vân Hy thở dài: “Thời gian ba năm tôi mất tích đã trở thành một sát thủ tôi đương nhiên biết phương thức hoạt động của bọn chúng rồi, lần sau có tìm người lấy mạng tôi thì tìm người uy tín một chút tìm loại người này bà cũng chẳng còn mạng trở về đâu”.
Đang chạy thì Phương Tịnh Nhã vô tình giẫm chân vào bẫy thú nên chân bị thương khá nghiêm trọng.
Hàn Vân Hy ngồi xuống dùng lực tay gỡ cái bẫy thú ra khỏi chân của Phương Tịnh Nhã một cách nhanh nhất có thể rồi đỡ bà đứng dậy: “Còn đi được không hả?”.
Tiếng của mấy tên sát thủ vang lên phía xa xa: “Mau tìm đi nhất định phải giết chết cả hai bọn nó mới được”.
Tên tóc đỏ cay cú gắt giọng: “Con khốn đó dám lừa gạt chúng ta khi bắt được nó tao nhất định phải lột da rút gân nó ra mới được”.
Phương Tịnh Nhã rủ mắt đẩy Hàn Vân Hy cách ra xa mình mấy bước: “Cô mau chạy đi, chân tôi đau quá không thể tiếp tục đi được nữa rồi cứ để tôi ở lại giữ chân bọn chúng cho”.
Hàn Vân Hy hừ một tiếng: “Bà tính ở lại rồi chỉ điểm cho bọn chúng đến giết tôi hả? Không có cửa đâu nha”.
Nói rồi Hàn Vân Hy khom người xuống cõng Phương Tịnh Nhã trên lưng rồi cố gắng di chuyển để tránh sự truy sát của ba tên sát thủ.
Phương Tịnh Nhã lúc này đã thôi không có ý định muốn lấy mạng của Hàn Vân Hy từ khi cô bắn viên đạn kia vào người của tên tóc đỏ rồi, bà biết chân mình bị thương không thể đi xa được sẽ làm chậm trễ thời gian quý báu để chạy trốn của Hàn Vân Hy mới đề nghị ở lại giữ chân bọn người kia, đây là lời nói thật lòng.
Hàn Vân Hy biết Phương Tịnh Nhã nhất định không chỉ điểm cho bọn sát thủ tìm cô nhưng mà từ nhỏ đã quen sự lạnh lùng của bà rồi nên không quen cái thái độ ân cần chu đáo hy sinh vì cô như thế này nên mới cứng miệng nói ra những lời như thế.
Trong thâm tâm của Hàn Vân Hy cô vẫn không nở bỏ mặc Phương Tịnh Nhã một mình chống chọi lại với bọn sát thủ máu lạnh kia cho nên mới giả vờ nghi ngờ bà để cõng bà rời đi mà không làm cho bà phải mang ơn cô.
Phương Tịnh Nhã biết là Hàn Vân Hy có ý định giúp đỡ bà nên cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng bà chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “Sau khi gặp biến cố trên biển năm đó cô đã sống như thế nào?”.
Hàn Vân Hy thở dài đáp: “Bị mất trí nhớ sau đó được người của tổ chức hắc bang cứu giúp từ đó trở thành thứ vũ khí sắc bén của bọn họ…khi tìm lại được ký ức thì biết rằng bản thân không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ của quân đội nữa nên vô cùng đau khổ…khi trở về nhà thì…bà biết hết rồi đấy…”.
Phương Tịnh Nhã cũng cảm thấy chạnh lòng rủ mắt: “Tôi đối xử với cô tàn nhẫn như vậy tại sao cô lại chọn cứu tôi chứ?”.
Hàn Vân Hy giở vờ cười lạnh: “Bà tự luyến quá rồi đó tôi là đang tự cứu mình ai rãnh rỗi đâu mà đi cứu một kẻ không tim không phổi như bà chứ”.
Hắn kề dao vào cổ của Phương Tịnh Nhã mạnh hơn chút nữa làm máu rướm ra: “Người đàn bà này đã thuê chúng tôi lấy mạng của cô đó cô biết không hả? bà ta vốn rất độc ác chứ không có vô tội đâu, chúng tôi đúng là nhận lệnh giết cô thật nhưng mà chúng tôi sẽ chơi đẹp với cô tiện tay tiễn người phụ nữ này qua thế giới bên kia để cô từ từ xử tội bà ta luôn”.
Hàn Vân Hy đưa mắt nhìn Phương Tịnh Nhã bằng ánh mắt thất vọng: “Dù sao tôi cũng kêu bà bằng mẹ hơn 18 năm, người ta nói sỏi đá còn có tình người tôi thật tò mò muốn biết tim bà làm bằng gì mà không cảm nhận được tình thương mà tôi dành cho chứ…bà đánh tôi mắng tôi…tôi đều có thể cam chịu chấp nhận nhưng mà tôi không ngờ có một ngày bà lại dám thuê sát thủ lấy mạng của tôi đó mẹ à”.
Vẻ mặt của Phương Tịnh Nhã vẫn lạnh ngắt ra: “Nếu cô không trờ về thì Ngọc Hân đã không phải khổ sở như bây giờ rồi, nó nói chỉ cần cô còn sống thì nó sẽ chết đó…tôi không thể trơ mắt nhìn con bé chết trước mắt tôi được cô hiểu không?”.
Hàn Vân Hy nhếch môi mỉm cười: “Tự gây họa trời cứu cũng không nổi vậy mà bà vẫn mù quáng không biết đúng sai cho nên cô ta sẽ ngày càng lún sâu vào tội lỗi hơn mà thôi bà biết không hả?”.
“Vì cô mà Huyền Lãng mới đòi hủy hôn ước với nó, cũng vì cô mà ngày hạnh phúc nhất của nó lại trở thành trò cười cho thiên hạ mất hết mặt mũi, nó bị xảy thai rất có thể sau này không thể có con được nữa…”.
Hàn Vân Hy nhếch môi cười lạnh lên tiếng phản bác lại: “Ngay từ đầu hôn ước đó vốn không phải là của cô ta ai bảo cô ta cứ đâm vào làm gì, còn nữa nếu đứa bé trong bụng cô ta thật sự là con của Ngự Huyền Lãng thì anh ta cũng cắn răng bấm bụng mà đón cô ta về Ngự chỉ tiếc cô ta là loại đàn bà không biết giữ phẩm hạnh sao có thể đổ hết tội lỗi lên đầu tôi được chứ”.
Hàn Vân Hy bất ngờ rút trong áo khoác ra một khẩu súng ngắn cô nhìn Phương Tịnh Nhã bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng nói với ba tên sát thủ: “Để tao xử bà ta trước rồi bọn mày muốn sao cũng được”.
Hàn Vân Trạch nôn nóng muốn đứng lên, ông biết nếu Hàn Vân Hy mà ra tay giết chết Phương Tịnh Nhã thật thì sẽ phạm vào đại tội bất hiếu bởi vì bà ta vốn là mẹ ruột của cô mà.
Cả ba tên sát thủ thảo luận vào giây, tên tóc xanh có vẻ là đại ca lên tiếng: “Được thôi xem như bọn tôi đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của cô, nhắm cho chuẩn xác vào đó”.
Hàn Vân Hy nhắm bắn vào trán của Phương Tịnh Nhã, bà ta cũng nhắm mắt chờ đợi cái chết nhưng tiếc là lúc bóp cò Hàn Vân Hy cố tình dịch chuyển tay một chút nên viên đạn bay lệch bắn vào tay của tên tóc đỏ làm hắn hoảng hốt không kịp trở tay, buông Phương Tịnh Nhã.
Nhân lúc hai tên còn lại đang xem tình hình của tên tóc đỏ thì Hàn Vân Hy đã lao qua nắm tay của Phương Tịnh Nhã kéo theo mình: “Chạy nhanh lên đừng có mà làm vướn chân tôi”.
Cả hai bỏ chạy vào cánh rừng gần đó để tìm cách ẩn trốn.
Phương Tịnh Nhã cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vừa rồi bà còn tưởng là Hàn Vân Hy sẽ dùng một phát súng để giết chết bà ai ngờ cô lại đang cứu bà khỏi tay của bọn sát thủ kia.
“Tại sao cô lại cứu tôi trong khi tôi đang có ý định ghết cô hả?”.
Hàn Vân Hy khẽ lắc đầu: “Bà đúng là ngốc mà hết người để thuê hay sao mà lại đi thuê mấy tên sát thủ này, bọn chúng nhất định sẽ giết bà để bịt đầu mối vì không muốn để lộ hành tung đâu”.
Phương Tịnh Nhã nhíu mày lên tiếng hỏi: “Hình như cô và bọn chúng quen biết nhau phải không?”.
Hàn Vân Hy thở dài: “Thời gian ba năm tôi mất tích đã trở thành một sát thủ tôi đương nhiên biết phương thức hoạt động của bọn chúng rồi, lần sau có tìm người lấy mạng tôi thì tìm người uy tín một chút tìm loại người này bà cũng chẳng còn mạng trở về đâu”.
Đang chạy thì Phương Tịnh Nhã vô tình giẫm chân vào bẫy thú nên chân bị thương khá nghiêm trọng.
Hàn Vân Hy ngồi xuống dùng lực tay gỡ cái bẫy thú ra khỏi chân của Phương Tịnh Nhã một cách nhanh nhất có thể rồi đỡ bà đứng dậy: “Còn đi được không hả?”.
Tiếng của mấy tên sát thủ vang lên phía xa xa: “Mau tìm đi nhất định phải giết chết cả hai bọn nó mới được”.
Tên tóc đỏ cay cú gắt giọng: “Con khốn đó dám lừa gạt chúng ta khi bắt được nó tao nhất định phải lột da rút gân nó ra mới được”.
Phương Tịnh Nhã rủ mắt đẩy Hàn Vân Hy cách ra xa mình mấy bước: “Cô mau chạy đi, chân tôi đau quá không thể tiếp tục đi được nữa rồi cứ để tôi ở lại giữ chân bọn chúng cho”.
Hàn Vân Hy hừ một tiếng: “Bà tính ở lại rồi chỉ điểm cho bọn chúng đến giết tôi hả? Không có cửa đâu nha”.
Nói rồi Hàn Vân Hy khom người xuống cõng Phương Tịnh Nhã trên lưng rồi cố gắng di chuyển để tránh sự truy sát của ba tên sát thủ.
Phương Tịnh Nhã lúc này đã thôi không có ý định muốn lấy mạng của Hàn Vân Hy từ khi cô bắn viên đạn kia vào người của tên tóc đỏ rồi, bà biết chân mình bị thương không thể đi xa được sẽ làm chậm trễ thời gian quý báu để chạy trốn của Hàn Vân Hy mới đề nghị ở lại giữ chân bọn người kia, đây là lời nói thật lòng.
Hàn Vân Hy biết Phương Tịnh Nhã nhất định không chỉ điểm cho bọn sát thủ tìm cô nhưng mà từ nhỏ đã quen sự lạnh lùng của bà rồi nên không quen cái thái độ ân cần chu đáo hy sinh vì cô như thế này nên mới cứng miệng nói ra những lời như thế.
Trong thâm tâm của Hàn Vân Hy cô vẫn không nở bỏ mặc Phương Tịnh Nhã một mình chống chọi lại với bọn sát thủ máu lạnh kia cho nên mới giả vờ nghi ngờ bà để cõng bà rời đi mà không làm cho bà phải mang ơn cô.
Phương Tịnh Nhã biết là Hàn Vân Hy có ý định giúp đỡ bà nên cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng bà chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “Sau khi gặp biến cố trên biển năm đó cô đã sống như thế nào?”.
Hàn Vân Hy thở dài đáp: “Bị mất trí nhớ sau đó được người của tổ chức hắc bang cứu giúp từ đó trở thành thứ vũ khí sắc bén của bọn họ…khi tìm lại được ký ức thì biết rằng bản thân không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ của quân đội nữa nên vô cùng đau khổ…khi trở về nhà thì…bà biết hết rồi đấy…”.
Phương Tịnh Nhã cũng cảm thấy chạnh lòng rủ mắt: “Tôi đối xử với cô tàn nhẫn như vậy tại sao cô lại chọn cứu tôi chứ?”.
Hàn Vân Hy giở vờ cười lạnh: “Bà tự luyến quá rồi đó tôi là đang tự cứu mình ai rãnh rỗi đâu mà đi cứu một kẻ không tim không phổi như bà chứ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.