Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em
Chương 78: Hàn Vân Hy của năm đó chết rồi
Hạ Tường Lam
12/09/2023
Dư Chí nhận ra Hàn Vân Hy liền lên tiếng: “Vân Hy có phải là con đó không?”.
Dư Chí liền quay sang nói với lính cấp dưới của mình: “Tất cả đều bỏ súng xuống không được làm hại Vân Hy”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí bằng ánh mắt sắc lẻm: “Thật không ngờ là chú Dư vẫn còn nhớ đến Hàn Vân Hy năm nào”.
Dư Chí tỏ vẻ thân thiết, ánh mắt tràn ngập cảm xúc: “Vân Hy năm đó để con một mình ứng chiến với tổ chức khét tiếng thế giới rồi gặp biến cố không thể trờ về đã làm chú ân hận vô cùng…giá mà thời gian quay lại chú nhất định không để con mạo hiểm như thế rồi”.
Hoàng Lực thì kinh hoảng hết sức nếu Hàn Vân Hy trở về thì những hàng động của anh khi đó khó mà giải thích với cô nên Hoàng Lực nhân lúc Hàn Vân Hy đang nói chuyện với Dư Chí mà lén bắn một viên đạn về phía của cô.
Lúc Hàn Vân Hy nghe thấy tiếng súng cô quay người lại thì thấy viên đang bay tới chỗ mình rồi, có ai đó ôm Hàn Vân Hy ngã xuống đất, khi cô bình tĩnh lại thì thấy mình đang nằm trên người của Lục Thần Duệ, dù anh bị thương vẫn muốn bảo vệ cô một cách chu toàn nhất.
“Em có sao không Vân Hy?”.
Hàn Vân Hy khẽ lắc đầu rồi giơ súng lên ra tay nhanh như chớp bắn một viên đạn xuyên qua huyệt thái dương của Hoàng Lực khiến hắn gục ngã tại chỗ, làm cho những người khác bất ngờ kinh hãi, ngay cả Dư Chí cũng không dám tin là Hàn Vân Hy dám ra tay như thế. “Vân Hy con đang làm gì vậy hả? kẻ thù của chúng ta là hắn cơ mà” Dư Chí liền kêu lên rồi chỉ tay về phía của Lục Thần Duệ.
Hàn Vân Hy đỡ Lục Thần Duệ ngồi dậy: “Anh không sao chứ?”.
Lục Thần Duệ lắc đầu mặc dù vết thương ở chân của anh đang rỉ máu, Hàn Vân Hy xé một mảnh vải trên áo của mình băng tạm lại vết thương của Lục Thần Duệ.
Hàn Vân Hy quay sang nói với Lục Thần Không: “Giao anh ấy lại cho anh bảo vệ, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý đi”.
Lục Thần Không cau mày nhìn Hàn Vân Hy rồi lên tiếng hỏi: “Cô tính làm gì hả?”.
Thần thái của Hàn Vân Hy toát lên vẻ lạnh lùng âm lãnh: “Nếu tôi nhớ không lầm thì những kẻ nhìn thấy mặt thật của thủ lĩnh đều phải chết, hôm nay có kẻ dám làm anh ấy bị thương thì không đáng sống nữa rồi”.
Lục Thần Duệ nắm tay của Hàn Vân Hy kéo cô lại: “Vẫn câu nói đó đừng ép bản thân làm những chuyện mà em không thích”.
Hàn Vân Hy cho Lục Thần Duệ một ánh mắt trấn an: “Lần này để em làm chủ được không hả?”.
“Được” Lục Thần Duệ suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng đáp.
Dư Chí thấy Hàn Vân Hy di chuyển đến gần hắn thì liền lên tiếng: “Vân Hy mấy năm qua con đã sống ở đâu….chú nhớ là năm đó con gặp biến cố lớn trên biển nên đã…dù sao thì trở về cũng tốt lắm rồi, Vân Hy à con mau giết chết Lucifer tiêu diệt Tartarus thì sẽ lập công lớn cho nước A con đường thăng tiến rộng mở”.
Hàn Vân Hy hướng mắt nhìn Dư Chí rồi lên tiếng hỏi: “Ngay cả khi chú Dư tận mắt nhìn thấy tôi giết chết Hoàng Lực trợ thủ đắc lực nhất của mình mà vẫn chiêu mộ tôi trở về quân đội hay sao?”.
Dư Chí liền đáp: “Đó chẳng qua chỉ là một tai nạn thôi không thể tính tội của con được, chỉ cần giết chết Lucifer con có thể đường đường chính chính quay lại quân đội chú lập tức thăng chức cho con”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí bằng mắt xa lạ cùng một nụ cười quỷ dị đến đáng sợ: “Hay cho câu “chỉ là một tai nạn” của ngài Bộ trưởng đây. Năm đó thiếu tá Hàn Vân Hy ngây ngô lương thiện lại hết mình phụng sự tổ quốc vì nghĩa lớn mà quên bản thân mình nhưng tiếc rằng cô ấy chỉ là một con tốt thí để người khác tranh quyền đoạt lợi mà thôi. Hóa ra ngài Bộ trưởng năm đó cũng giải thích với tất cả mọi người rằng cái chết của tôi cũng chỉ là một tai nạn thôi đúng không?”.
Dư Chí giả vờ không hiểu: “Vân Hy con nói vậy là có ý gì chứ? Năm đó con không may mất mạng làm cho tất cả những đồng đội vô cùng đau lòng”.
Hàn Vân Hy nhếch môi mỉm cười: “Đau lòng sao? Tất cả các người chỉ là một lũ sâu mọt ham sống sợ chết vì danh lợi địa vị sẵn sàng hy sinh người học trò người đồng đội cấp dưới của mình còn gì…năm đó chính Hoàng Lực là người đã đẩy tôi ngã bất tỉnh suýt chút thì mạng mất thân vong rồi ngày hôm nay tôi lấy lại cái mạng của hắn xem như ân oán giữa tôi và hắn kết thúc”.
“Là ai nói với con như thế hả Vân Hy chắc chắn là bọn chúng cố tình chia rẽ chúng ta mà thôi con mau thức tỉnh đi”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí rồi lên tiếng: “Người nên thức tỉnh là ông đó chú Dư à, bản thân là một Bộ trưởng nắm quyền lực trong tay lại bị người ta ở phía sau thao túng làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa, chỉ đạo cho Hoàng Lực lấy mạng tôi theo lệnh của Dư Hồng vì cái ghế Bộ trưởng do bà ta mua về cho ông, thậm chí cấu kết với bọn tội phạm Black Eyes do Dư Ảnh Thông cầm đầu, tự ý cho thế lực ngầm sử dụng chiến hạm quân dụng một cách công khai, ông đúng là con chó trung thành của nhà họ Dư đó”.
Sắc mặt của Dư Chí tái méc gân xanh nổi đầy trên trán: “Vân Hy à, mấy năm qua con sống như thế nào thì chú quả thật không biết nhưng tại sao con lại quen biết với những người trong tổ chức Tartarus vậy hả?”.
“Làm sao mà quen biết à? Chính là nhờ ơn của lũ lang sói hết lần này đến lần khác hãm hại dồn tôi vào chỗ chết đó. Ba năm trước sau trận giao tranh trên biển tôi bị mất trí nhớ và được người của Tartarus cứu sống, trong lúc tôi thập tử nhất sinh thì những người mà ông nói là đồng đội của tôi đang ở đâu hay là bọn họ nhất quyết bỏ mặc tôi một mình để tìm đường sống”.
Dư Chí liền thốt lên: “Con nghĩ như vậy là bọn họ giúp đỡ con sao Vân Hy, không đâu lúc đó lực lượng quân đội do Lâm Thiệu chỉ huy đã tìm thấy xác của con trên biển mọi người hết hy vọng nên mới kết thúc công tác tìm kiếm. Thử nghĩ kỹ mà xem tại sao xác chết trên biển giám định AND lại trùng khớp như thế chắc chắn là có người dàn xếp tất cả rồi. Vân Hy bọn người này biết con mất trí nhớ đã gieo rắc những tư tưởng không đúng vào đầu con để lợi dụng làm việc cho bọn chúng con nên quay đầu trước khi quá muộn”.
Hàn Vân Hy nhướng mày: “Chú Dư nói không sai đi hình như tất cả bi kịch của cuộc đời tôi đều có bàn tay của bọn họ nhúng vào”.
Hàn Vân Hy hướng nòng súng về phía của Lục Thần Duệ làm cho Dư Chí tưởng rằng cô sẽ nghe lời của mình, còn Lục Thần Duệ anh đã tự cược rằng là Hàn Vân Hy không giết mình nhưng với tình thế hiện tại anh không dám nghĩ rằng mình sẽ thắng bởi vì tâm lý hiện tại của cô vô cùng phức tạp.
Dư Chí lên tiếng thúc giục Hàn Vân Hy: “Mau giết chết hắn đi Vân Hy chỉ cần tiêu diệt được thủ lĩnh của Tartarus thì chú sẽ đề nghị chính phủ thăng chức cho con, con đường tương lai sắp tới chắc chắn sẽ vô cùng sáng sủa, chúng ta lại cùng nhau phụng sự cho tổ quốc”.
Hàn Vân Hy chĩa súng vào huyệt thái dương của Lục Thần Duệ: “Tất cả bị kịch của cuộc đời em đều có phần anh vì vậy Lục Thần Duệ anh phải dùng cả sinh mạng này để bù đắp lại cho em đó”.
Nói rồi Hàn Vân Hy bất ngờ xoay người bắn Dư Chí một phát vào chân làm ông ta khụy xuống với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
Dư Chí đưa tay bịt miệng vết thương trên chân cho máu không chảy ra, ông nhăn mày lên tiếng: “Vân Hy con làm vậy là có ý gì đây???”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng: “Dư Chí đã là lúc nào rồi mà ông vẫn còn già mồm, ông tưởng rằng tôi vẫn là một Hàn Vân Hy ngây ngô ngốc nghếch tuyệt đối tin tưởng vào lời của một con cáo già là ông như ba năm trước hay sao chứ, Hàn Vân Hy của năm đó chết rồi...lúc tôi bị mất trí nhớ chính là Lục Thần Duệ cứu mạng tôi, là anh ấy năm lần bảy lượt lấy mạng của mình ra để bảo vệ cho tôi, nếu năm đó anh ấy không ngụy tạo cái chết giả của tôi thì có lẽ tôi cũng bị mấy người giết chết bằng cách tàn nhẫn nào đó rồi".
Dư Chí liền quay sang nói với lính cấp dưới của mình: “Tất cả đều bỏ súng xuống không được làm hại Vân Hy”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí bằng ánh mắt sắc lẻm: “Thật không ngờ là chú Dư vẫn còn nhớ đến Hàn Vân Hy năm nào”.
Dư Chí tỏ vẻ thân thiết, ánh mắt tràn ngập cảm xúc: “Vân Hy năm đó để con một mình ứng chiến với tổ chức khét tiếng thế giới rồi gặp biến cố không thể trờ về đã làm chú ân hận vô cùng…giá mà thời gian quay lại chú nhất định không để con mạo hiểm như thế rồi”.
Hoàng Lực thì kinh hoảng hết sức nếu Hàn Vân Hy trở về thì những hàng động của anh khi đó khó mà giải thích với cô nên Hoàng Lực nhân lúc Hàn Vân Hy đang nói chuyện với Dư Chí mà lén bắn một viên đạn về phía của cô.
Lúc Hàn Vân Hy nghe thấy tiếng súng cô quay người lại thì thấy viên đang bay tới chỗ mình rồi, có ai đó ôm Hàn Vân Hy ngã xuống đất, khi cô bình tĩnh lại thì thấy mình đang nằm trên người của Lục Thần Duệ, dù anh bị thương vẫn muốn bảo vệ cô một cách chu toàn nhất.
“Em có sao không Vân Hy?”.
Hàn Vân Hy khẽ lắc đầu rồi giơ súng lên ra tay nhanh như chớp bắn một viên đạn xuyên qua huyệt thái dương của Hoàng Lực khiến hắn gục ngã tại chỗ, làm cho những người khác bất ngờ kinh hãi, ngay cả Dư Chí cũng không dám tin là Hàn Vân Hy dám ra tay như thế. “Vân Hy con đang làm gì vậy hả? kẻ thù của chúng ta là hắn cơ mà” Dư Chí liền kêu lên rồi chỉ tay về phía của Lục Thần Duệ.
Hàn Vân Hy đỡ Lục Thần Duệ ngồi dậy: “Anh không sao chứ?”.
Lục Thần Duệ lắc đầu mặc dù vết thương ở chân của anh đang rỉ máu, Hàn Vân Hy xé một mảnh vải trên áo của mình băng tạm lại vết thương của Lục Thần Duệ.
Hàn Vân Hy quay sang nói với Lục Thần Không: “Giao anh ấy lại cho anh bảo vệ, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý đi”.
Lục Thần Không cau mày nhìn Hàn Vân Hy rồi lên tiếng hỏi: “Cô tính làm gì hả?”.
Thần thái của Hàn Vân Hy toát lên vẻ lạnh lùng âm lãnh: “Nếu tôi nhớ không lầm thì những kẻ nhìn thấy mặt thật của thủ lĩnh đều phải chết, hôm nay có kẻ dám làm anh ấy bị thương thì không đáng sống nữa rồi”.
Lục Thần Duệ nắm tay của Hàn Vân Hy kéo cô lại: “Vẫn câu nói đó đừng ép bản thân làm những chuyện mà em không thích”.
Hàn Vân Hy cho Lục Thần Duệ một ánh mắt trấn an: “Lần này để em làm chủ được không hả?”.
“Được” Lục Thần Duệ suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng đáp.
Dư Chí thấy Hàn Vân Hy di chuyển đến gần hắn thì liền lên tiếng: “Vân Hy mấy năm qua con đã sống ở đâu….chú nhớ là năm đó con gặp biến cố lớn trên biển nên đã…dù sao thì trở về cũng tốt lắm rồi, Vân Hy à con mau giết chết Lucifer tiêu diệt Tartarus thì sẽ lập công lớn cho nước A con đường thăng tiến rộng mở”.
Hàn Vân Hy hướng mắt nhìn Dư Chí rồi lên tiếng hỏi: “Ngay cả khi chú Dư tận mắt nhìn thấy tôi giết chết Hoàng Lực trợ thủ đắc lực nhất của mình mà vẫn chiêu mộ tôi trở về quân đội hay sao?”.
Dư Chí liền đáp: “Đó chẳng qua chỉ là một tai nạn thôi không thể tính tội của con được, chỉ cần giết chết Lucifer con có thể đường đường chính chính quay lại quân đội chú lập tức thăng chức cho con”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí bằng mắt xa lạ cùng một nụ cười quỷ dị đến đáng sợ: “Hay cho câu “chỉ là một tai nạn” của ngài Bộ trưởng đây. Năm đó thiếu tá Hàn Vân Hy ngây ngô lương thiện lại hết mình phụng sự tổ quốc vì nghĩa lớn mà quên bản thân mình nhưng tiếc rằng cô ấy chỉ là một con tốt thí để người khác tranh quyền đoạt lợi mà thôi. Hóa ra ngài Bộ trưởng năm đó cũng giải thích với tất cả mọi người rằng cái chết của tôi cũng chỉ là một tai nạn thôi đúng không?”.
Dư Chí giả vờ không hiểu: “Vân Hy con nói vậy là có ý gì chứ? Năm đó con không may mất mạng làm cho tất cả những đồng đội vô cùng đau lòng”.
Hàn Vân Hy nhếch môi mỉm cười: “Đau lòng sao? Tất cả các người chỉ là một lũ sâu mọt ham sống sợ chết vì danh lợi địa vị sẵn sàng hy sinh người học trò người đồng đội cấp dưới của mình còn gì…năm đó chính Hoàng Lực là người đã đẩy tôi ngã bất tỉnh suýt chút thì mạng mất thân vong rồi ngày hôm nay tôi lấy lại cái mạng của hắn xem như ân oán giữa tôi và hắn kết thúc”.
“Là ai nói với con như thế hả Vân Hy chắc chắn là bọn chúng cố tình chia rẽ chúng ta mà thôi con mau thức tỉnh đi”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí rồi lên tiếng: “Người nên thức tỉnh là ông đó chú Dư à, bản thân là một Bộ trưởng nắm quyền lực trong tay lại bị người ta ở phía sau thao túng làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa, chỉ đạo cho Hoàng Lực lấy mạng tôi theo lệnh của Dư Hồng vì cái ghế Bộ trưởng do bà ta mua về cho ông, thậm chí cấu kết với bọn tội phạm Black Eyes do Dư Ảnh Thông cầm đầu, tự ý cho thế lực ngầm sử dụng chiến hạm quân dụng một cách công khai, ông đúng là con chó trung thành của nhà họ Dư đó”.
Sắc mặt của Dư Chí tái méc gân xanh nổi đầy trên trán: “Vân Hy à, mấy năm qua con sống như thế nào thì chú quả thật không biết nhưng tại sao con lại quen biết với những người trong tổ chức Tartarus vậy hả?”.
“Làm sao mà quen biết à? Chính là nhờ ơn của lũ lang sói hết lần này đến lần khác hãm hại dồn tôi vào chỗ chết đó. Ba năm trước sau trận giao tranh trên biển tôi bị mất trí nhớ và được người của Tartarus cứu sống, trong lúc tôi thập tử nhất sinh thì những người mà ông nói là đồng đội của tôi đang ở đâu hay là bọn họ nhất quyết bỏ mặc tôi một mình để tìm đường sống”.
Dư Chí liền thốt lên: “Con nghĩ như vậy là bọn họ giúp đỡ con sao Vân Hy, không đâu lúc đó lực lượng quân đội do Lâm Thiệu chỉ huy đã tìm thấy xác của con trên biển mọi người hết hy vọng nên mới kết thúc công tác tìm kiếm. Thử nghĩ kỹ mà xem tại sao xác chết trên biển giám định AND lại trùng khớp như thế chắc chắn là có người dàn xếp tất cả rồi. Vân Hy bọn người này biết con mất trí nhớ đã gieo rắc những tư tưởng không đúng vào đầu con để lợi dụng làm việc cho bọn chúng con nên quay đầu trước khi quá muộn”.
Hàn Vân Hy nhướng mày: “Chú Dư nói không sai đi hình như tất cả bi kịch của cuộc đời tôi đều có bàn tay của bọn họ nhúng vào”.
Hàn Vân Hy hướng nòng súng về phía của Lục Thần Duệ làm cho Dư Chí tưởng rằng cô sẽ nghe lời của mình, còn Lục Thần Duệ anh đã tự cược rằng là Hàn Vân Hy không giết mình nhưng với tình thế hiện tại anh không dám nghĩ rằng mình sẽ thắng bởi vì tâm lý hiện tại của cô vô cùng phức tạp.
Dư Chí lên tiếng thúc giục Hàn Vân Hy: “Mau giết chết hắn đi Vân Hy chỉ cần tiêu diệt được thủ lĩnh của Tartarus thì chú sẽ đề nghị chính phủ thăng chức cho con, con đường tương lai sắp tới chắc chắn sẽ vô cùng sáng sủa, chúng ta lại cùng nhau phụng sự cho tổ quốc”.
Hàn Vân Hy chĩa súng vào huyệt thái dương của Lục Thần Duệ: “Tất cả bị kịch của cuộc đời em đều có phần anh vì vậy Lục Thần Duệ anh phải dùng cả sinh mạng này để bù đắp lại cho em đó”.
Nói rồi Hàn Vân Hy bất ngờ xoay người bắn Dư Chí một phát vào chân làm ông ta khụy xuống với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
Dư Chí đưa tay bịt miệng vết thương trên chân cho máu không chảy ra, ông nhăn mày lên tiếng: “Vân Hy con làm vậy là có ý gì đây???”.
Hàn Vân Hy nhìn Dư Chí bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng: “Dư Chí đã là lúc nào rồi mà ông vẫn còn già mồm, ông tưởng rằng tôi vẫn là một Hàn Vân Hy ngây ngô ngốc nghếch tuyệt đối tin tưởng vào lời của một con cáo già là ông như ba năm trước hay sao chứ, Hàn Vân Hy của năm đó chết rồi...lúc tôi bị mất trí nhớ chính là Lục Thần Duệ cứu mạng tôi, là anh ấy năm lần bảy lượt lấy mạng của mình ra để bảo vệ cho tôi, nếu năm đó anh ấy không ngụy tạo cái chết giả của tôi thì có lẽ tôi cũng bị mấy người giết chết bằng cách tàn nhẫn nào đó rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.