Chương 1: Cô ta chỉ đủ để đổi lấy vài chiếc bánh mì
BạchDạ
27/08/2023
Cát trắng, khô như rang, mịn như nắm tro tàn của một cái hũ cốt mới bị người ta đào lên. Trong không gian đặc cát là cát, ngoài cát ra thì chẳng còn nhìn thấy một thứ gì.
Ánh mặt trời buông xuống hừng hực, biến nơi này trở thành một cái chảo rang người chính hiệu. Tầng ozon đã bị thủng lỗ chỗ y như đũng quần của một tên nghèo hèn mạt hạng, thành ra chẳng có thứ gì sống nổi trên mặt cát lúc này. Họa hoằn lắm thì người ta mới phát hiện ra có vài kẻ đang lang thang trên sa mạc, băng qua những phế tích của một nền văn minh xưa cũ. Bọn họ từ những điểm tập trung đi tới rìa bên kia của thế giới, mang theo những câu chuyện riêng của mình.
Phấn ngồi trong điểm giao dịch và xoay tròn cái đồng xu như mọi khi. Cái bàn cũ xỉn màu cà phê của cậu nằm im lìm sau ô cửa. Bề mặt của nó không được bằng phẳng lắm, đồng xu quay trên đó cũng chỉ được vài ba vòng là dừng lại. Đáng nhẽ ra cậu đã được ngủ rồi nếu như cơn gió không mang mùi của người sống tới. Phấn tỏ ra khá khó chịu về vấn đề này.
"Không biết kẻ điên nào lại di chuyển giữa buổi trưa nữa." Phấn thấp giọng càm ràm. Và bởi vì cậu đã chơi đồng xu được ba vòng mà vẫn chưa thấy có người tới, Phấn đoán bọn họ mang theo cả người bị thương. "Đúng là một lũ ngu xuẩn." - Cậu lại tỏ ra hằn học.
Chiếc chuông gió treo ngoài cửa kêu lên vài tiếng khi cơn gió mang thứ mùi chết chóc đặc trưng thổi qua Đầm Xác. Một đám người xuất hiện từ phía xa, cách cái cồn cát trước điểm giao dịch một đoạn. Đi đầu là bốn người đàn ông, người cuối cùng trong số bọn họ bị trói lại, có lẽ là tù binh hoặc tội phạm. Phấn kéo tấm vải che mặt lên và chuẩn bị đón tiếp khách hàng của mình.
"Giao dịch!"
Người đàn ông đi đầu gõ vào mặt kính bằng họng của khẩu súng trường đã hoen gỉ, nói bằng một chất giọng khô khốc. Ông ta đeo một cặp kính tránh gió (*) màu đen, khuôn mặt đã được che kín mít nằm gọn trong chiếc áo chùm đầu to quá khổ. Vài lọn tóc của ông ta dính bết vào trán, nguyên một chiếc áo dày cộp đã bị phủ thêm bên ngoài một lớp cát mỏng. Có vẻ như những người này đã đi trong sa mạc đã rất lâu rồi.
"Các người cần thứ gì?" Phấn đáp lại đằng sau khung cửa, nơi có một thiết bị để âm thanh của cậu có thể truyền ra bên ngoài.
Người đàn ông nhìn lại đoàn của mình, ai cũng đang trong tình trạng đói khát kiệt quệ. Bọn họ vừa mới trải qua một cuộc tấn công của mấy cái xác, hai người trong số họ đã bị thương. Cô gái mà họ mang theo đang tới kì kinh nguyệt, mùi máu đã vô tình dẫn bọn chúng tới. Đúng là họa vô đơn chí, khổ càng thêm khổ.
Hắn nói với Phấn qua lăng kính bám đầy bụi: "Nước, thức ăn và thuốc kháng sinh."
"Hãy đưa ra một giao dịch tương đương." Phấn đáp.
"Chúng tôi có tiền, vũ khí và một chút thịt hộp."
"Tiền không có giá trị ở nơi này. Vũ khí thì không ăn được. Thịt hộp có thể trao đổi, ông có nhiều không?"
"Khoảng hai hộp, một hộp đã ăn dở."
"Một hộp chỉ đủ để đổi lấy một chai nước, tôi có thể cho các người thêm vài viên thuốc để đổi lấy hộp thứ hai."
Người đàn ông tỏ ra khó xử: "Chúng tôi có thể đổi lấy nhiều hơn được không? Cậu có thể nhận thêm súng và dao ngắn, vẫn còn rất nhiều đạn."
Phấn lắc đầu: "Mọi thứ phải được trao đổi với giá trị tương đương. Vũ khí tôi đã có đủ, lấy thêm của các người chỉ tổ chật thêm chỗ. Nếu muốn nhận thêm hàng hóa, hãy trao đổi bằng thứ khác."
"Chúng tôi thực sự không còn gì hơn cả. Mong cậu hiểu cho, Không ai chịu nổi nữa rồi." Người đàn ông than thở.
Phấn nhìn lại một lượt những người này, tổng cộng có năm người tính cả người đang nói chuyện với cậu. Trong số đó thì có một kẻ khiến cậu khá chú ý, đó là người bị trói tay và dẫn đi. Phần ngực của người đó nhô cao sau lớp áo, mái tóc cũng để dài rủ xuống khỏi chiếc mũ chùm đầu. Phấn còn có thể nhận ra sau lớp khăn bịt mặt đó là một làn da trắng bóc. Cậu chưa từng thấy người nào như vậy, tuy nhiên cậu cũng có thể đoán được người này là ai qua những cuốn sách mà những kẻ lữ hành mang tới nơi đây.
"Một người phụ nữ sao?" Phấn hỏi, tỏ ra khá ngạc nhiên.
Người đàn ông gật đầu.
"Có thể trao đổi cô ta lấy nhu yếu phẩm với cân nặng tương đương." Phấn nói tiếp.
"Không thể được, cô ta rất quan trọng!" Người đàn ông bực tức từ chối. Giọng nói của ông ta khá lớn nên đã làm cả đám người phải chú ý. Cả cô gái cũng nhìn sang. Cô ta có vẻ thông minh, vừa nghe đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ lập tức nhìn về phía của Phấn với đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
"Tùy các người thôi, nếu không muốn giao dịch thì tôi cũng không ép. Cách đây hai cây số có một cái hồ nhỏ, tuy nhiên thứ trong hồ không phải là nước. Nếu muốn tự sát thì các người có thể đến đó, ít nhất cũng có thể uống một bữa no." Phấn nói, hoàn toàn không mang ý mỉa mai một chút nào.
Đoạn, cậu lấy ra một chiếc cốc, rót vào đó chút nước từ cái chai để trong hộc bàn. Phấn thong thả uống cạn để minh chứng là mình có hàng hóa thật. Người đàn ông nhìn cậu mà nuốt nước bọt trong cái cổ họng đã khô khốc. Một kẻ khác trong đoàn thấy có nước liền vứt luôn cây súng trong tay mà bò về phía này. Hắn vồ vào tấm chắn với đôi mắt đỏ ngầu, cào xé tới bật máu đầu ngón tay và bắt đầu liếm vào mặt kính. Dĩ nhiên là chẳng có chút nước nào cho hắn cả. Hắn chuyển sang khóc lóc, gào thét rồi bám lấy vai áo của người đàn ông kia:
"Tôi không chịu được nữa rồi! Chúng ta cũng không chịu được nữa rồi!"
Người đàn ông tỏ ra lưỡng lự, hết nhìn Phấn rồi lại nhìn người của mình. Phấn thì chỉ chú ý đến cô gái, cậu tỏ ra rất hứng thú với người mang giới tính nữ này.
"Chúng tôi… có thể đổi lại cô ta không?" Người đàn ông bắt đầu xuống nước, có lẽ là đang tự đàm phán với chính bản thân mình.
"Đổi lại? Cũng được. Nếu các người có thể sống sót mà quay trở lại đây." Phấn đáp, cậu chẳng bao giờ tin là những kẻ đi trong sa mạc này có thể tới được bờ bên kia của thế giới.
"Tôi muốn nhiều hơn," người đàn ông như đã quyết định, đưa ra yêu sách. "Cậu biết đấy, đây là một người phụ nữ - thứ không còn tồn tại nhiều trên thế giới này. Nếu ở ngoài kia thì cô ta có giá trị lên đến cả tỷ bạc." Ông ta bắt đầu mặc cả.
"Tôi không quan tâm," Phấn nói. "Bất cứ thứ gì khi đi vào đây thì đều không có giá trị gì nữa, ngoại trừ thức ăn và nước uống. Nếu các người ăn thịt cô ta thì cũng chỉ có từng đó thực phẩm." Cậu bổ xung, nói chắc như đinh đóng cột.
Người đàn ông biết là không còn cách nào khác, suy nghĩ một lúc thì cũng nặng nề gật đầu đồng ý. Phấn đi lấy hàng hóa để thực hiện giao dịch. Cậu đặt lên mặt bàn một thùng lương khô, vài cái bánh mì, hơn hai mươi chai nước và một lọ thuốc kháng sinh. Vì cuộc giao dịch này nên cậu gần như đã phải dốc cạn vốn.
"Đây là hàng hóa mà các người có thể đổi, nếu đồng ý thì tôi sẽ bắt đầu giao dịch."
Người đàn ông lẳng lặng gật đầu, không nói thêm gì cả. Cô gái ở đằng sau nghe thấy cuộc nói chuyện thì cả khuôn mặt trở nên tái mét. Có vẻ như miệng của cô ta đã bị bịt lại rồi nên chẳng nói năng gì được.
Phấn mang toàn bộ chỗ hàng đặt lên một mặt phẳng cạnh quầy giao dịch. Cậu ấn một cái nút và thức ăn cùng nước uống rơi xuống phía dưới, chạy dài trong đường ống. Sau đó tất cả rơi vào một chiếc thùng đã được gắn sẵn ở phía bên ngoài mặt cửa. Kẻ đói khát lúc trước nghe thấy âm thanh này thì lập tức lao tới với khuôn mặt gần như đã trở nên điên cuồng, hắn làm mọi cách để lấy cho mình một chút nước, tuy nhiên nắp của cái thùng vẫn đóng chặt mà không có cách nào để có thể mở ra được. Lúc này Phấn ở bên trong mới nói tiếp:
"Đưa cô ta vào cái thùng phía bên kia, đóng nắp và khóa lại thì thùng bên này sẽ mở!"
Người đàn ông nhìn Phấn như để xác nhận lại lời của cậu. Ông ta gật đầu, đi về phía cô gái và nói với cô ấy chuyện gì đó. Cô gái có vẻ phản kháng, liên tục lùi về sau và lắc đầu nguầy nguậy. Có điều ông ta cũng không quan tâm, tiến tới tóm lấy cổ chân mà kéo cô ta trượt dài trên mặt cát. Phấn nhìn thấy món hàng của mình bị xây xước thì nhíu mày nhưng cũng không có cách nào can thiệp được cả.
Người đàn ông bỏ cô gái vào thùng, đóng nắp và bỏ mặc cô ấy ở bên trong. Ông ta đi tới chiếc thùng còn lại. Khi ngang qua chỗ của Phấn, ông ta có gõ vào mặt kính và nói thêm với cậu một chuyện:
"Cậu làm gì với cô ta cũng được, chỉ cần giữ cho cô ta sống. Chúng tôi sẽ mang nhiều hàng hóa tới đây để đổi lấy cô ta về."
Nói rồi ông ta lấy tất cả thức ăn và nước, sau đó cùng với những người còn lại mất hút vào trong sa mạc mịt mờ.
Ánh mặt trời buông xuống hừng hực, biến nơi này trở thành một cái chảo rang người chính hiệu. Tầng ozon đã bị thủng lỗ chỗ y như đũng quần của một tên nghèo hèn mạt hạng, thành ra chẳng có thứ gì sống nổi trên mặt cát lúc này. Họa hoằn lắm thì người ta mới phát hiện ra có vài kẻ đang lang thang trên sa mạc, băng qua những phế tích của một nền văn minh xưa cũ. Bọn họ từ những điểm tập trung đi tới rìa bên kia của thế giới, mang theo những câu chuyện riêng của mình.
Phấn ngồi trong điểm giao dịch và xoay tròn cái đồng xu như mọi khi. Cái bàn cũ xỉn màu cà phê của cậu nằm im lìm sau ô cửa. Bề mặt của nó không được bằng phẳng lắm, đồng xu quay trên đó cũng chỉ được vài ba vòng là dừng lại. Đáng nhẽ ra cậu đã được ngủ rồi nếu như cơn gió không mang mùi của người sống tới. Phấn tỏ ra khá khó chịu về vấn đề này.
"Không biết kẻ điên nào lại di chuyển giữa buổi trưa nữa." Phấn thấp giọng càm ràm. Và bởi vì cậu đã chơi đồng xu được ba vòng mà vẫn chưa thấy có người tới, Phấn đoán bọn họ mang theo cả người bị thương. "Đúng là một lũ ngu xuẩn." - Cậu lại tỏ ra hằn học.
Chiếc chuông gió treo ngoài cửa kêu lên vài tiếng khi cơn gió mang thứ mùi chết chóc đặc trưng thổi qua Đầm Xác. Một đám người xuất hiện từ phía xa, cách cái cồn cát trước điểm giao dịch một đoạn. Đi đầu là bốn người đàn ông, người cuối cùng trong số bọn họ bị trói lại, có lẽ là tù binh hoặc tội phạm. Phấn kéo tấm vải che mặt lên và chuẩn bị đón tiếp khách hàng của mình.
"Giao dịch!"
Người đàn ông đi đầu gõ vào mặt kính bằng họng của khẩu súng trường đã hoen gỉ, nói bằng một chất giọng khô khốc. Ông ta đeo một cặp kính tránh gió (*) màu đen, khuôn mặt đã được che kín mít nằm gọn trong chiếc áo chùm đầu to quá khổ. Vài lọn tóc của ông ta dính bết vào trán, nguyên một chiếc áo dày cộp đã bị phủ thêm bên ngoài một lớp cát mỏng. Có vẻ như những người này đã đi trong sa mạc đã rất lâu rồi.
"Các người cần thứ gì?" Phấn đáp lại đằng sau khung cửa, nơi có một thiết bị để âm thanh của cậu có thể truyền ra bên ngoài.
Người đàn ông nhìn lại đoàn của mình, ai cũng đang trong tình trạng đói khát kiệt quệ. Bọn họ vừa mới trải qua một cuộc tấn công của mấy cái xác, hai người trong số họ đã bị thương. Cô gái mà họ mang theo đang tới kì kinh nguyệt, mùi máu đã vô tình dẫn bọn chúng tới. Đúng là họa vô đơn chí, khổ càng thêm khổ.
Hắn nói với Phấn qua lăng kính bám đầy bụi: "Nước, thức ăn và thuốc kháng sinh."
"Hãy đưa ra một giao dịch tương đương." Phấn đáp.
"Chúng tôi có tiền, vũ khí và một chút thịt hộp."
"Tiền không có giá trị ở nơi này. Vũ khí thì không ăn được. Thịt hộp có thể trao đổi, ông có nhiều không?"
"Khoảng hai hộp, một hộp đã ăn dở."
"Một hộp chỉ đủ để đổi lấy một chai nước, tôi có thể cho các người thêm vài viên thuốc để đổi lấy hộp thứ hai."
Người đàn ông tỏ ra khó xử: "Chúng tôi có thể đổi lấy nhiều hơn được không? Cậu có thể nhận thêm súng và dao ngắn, vẫn còn rất nhiều đạn."
Phấn lắc đầu: "Mọi thứ phải được trao đổi với giá trị tương đương. Vũ khí tôi đã có đủ, lấy thêm của các người chỉ tổ chật thêm chỗ. Nếu muốn nhận thêm hàng hóa, hãy trao đổi bằng thứ khác."
"Chúng tôi thực sự không còn gì hơn cả. Mong cậu hiểu cho, Không ai chịu nổi nữa rồi." Người đàn ông than thở.
Phấn nhìn lại một lượt những người này, tổng cộng có năm người tính cả người đang nói chuyện với cậu. Trong số đó thì có một kẻ khiến cậu khá chú ý, đó là người bị trói tay và dẫn đi. Phần ngực của người đó nhô cao sau lớp áo, mái tóc cũng để dài rủ xuống khỏi chiếc mũ chùm đầu. Phấn còn có thể nhận ra sau lớp khăn bịt mặt đó là một làn da trắng bóc. Cậu chưa từng thấy người nào như vậy, tuy nhiên cậu cũng có thể đoán được người này là ai qua những cuốn sách mà những kẻ lữ hành mang tới nơi đây.
"Một người phụ nữ sao?" Phấn hỏi, tỏ ra khá ngạc nhiên.
Người đàn ông gật đầu.
"Có thể trao đổi cô ta lấy nhu yếu phẩm với cân nặng tương đương." Phấn nói tiếp.
"Không thể được, cô ta rất quan trọng!" Người đàn ông bực tức từ chối. Giọng nói của ông ta khá lớn nên đã làm cả đám người phải chú ý. Cả cô gái cũng nhìn sang. Cô ta có vẻ thông minh, vừa nghe đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ lập tức nhìn về phía của Phấn với đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
"Tùy các người thôi, nếu không muốn giao dịch thì tôi cũng không ép. Cách đây hai cây số có một cái hồ nhỏ, tuy nhiên thứ trong hồ không phải là nước. Nếu muốn tự sát thì các người có thể đến đó, ít nhất cũng có thể uống một bữa no." Phấn nói, hoàn toàn không mang ý mỉa mai một chút nào.
Đoạn, cậu lấy ra một chiếc cốc, rót vào đó chút nước từ cái chai để trong hộc bàn. Phấn thong thả uống cạn để minh chứng là mình có hàng hóa thật. Người đàn ông nhìn cậu mà nuốt nước bọt trong cái cổ họng đã khô khốc. Một kẻ khác trong đoàn thấy có nước liền vứt luôn cây súng trong tay mà bò về phía này. Hắn vồ vào tấm chắn với đôi mắt đỏ ngầu, cào xé tới bật máu đầu ngón tay và bắt đầu liếm vào mặt kính. Dĩ nhiên là chẳng có chút nước nào cho hắn cả. Hắn chuyển sang khóc lóc, gào thét rồi bám lấy vai áo của người đàn ông kia:
"Tôi không chịu được nữa rồi! Chúng ta cũng không chịu được nữa rồi!"
Người đàn ông tỏ ra lưỡng lự, hết nhìn Phấn rồi lại nhìn người của mình. Phấn thì chỉ chú ý đến cô gái, cậu tỏ ra rất hứng thú với người mang giới tính nữ này.
"Chúng tôi… có thể đổi lại cô ta không?" Người đàn ông bắt đầu xuống nước, có lẽ là đang tự đàm phán với chính bản thân mình.
"Đổi lại? Cũng được. Nếu các người có thể sống sót mà quay trở lại đây." Phấn đáp, cậu chẳng bao giờ tin là những kẻ đi trong sa mạc này có thể tới được bờ bên kia của thế giới.
"Tôi muốn nhiều hơn," người đàn ông như đã quyết định, đưa ra yêu sách. "Cậu biết đấy, đây là một người phụ nữ - thứ không còn tồn tại nhiều trên thế giới này. Nếu ở ngoài kia thì cô ta có giá trị lên đến cả tỷ bạc." Ông ta bắt đầu mặc cả.
"Tôi không quan tâm," Phấn nói. "Bất cứ thứ gì khi đi vào đây thì đều không có giá trị gì nữa, ngoại trừ thức ăn và nước uống. Nếu các người ăn thịt cô ta thì cũng chỉ có từng đó thực phẩm." Cậu bổ xung, nói chắc như đinh đóng cột.
Người đàn ông biết là không còn cách nào khác, suy nghĩ một lúc thì cũng nặng nề gật đầu đồng ý. Phấn đi lấy hàng hóa để thực hiện giao dịch. Cậu đặt lên mặt bàn một thùng lương khô, vài cái bánh mì, hơn hai mươi chai nước và một lọ thuốc kháng sinh. Vì cuộc giao dịch này nên cậu gần như đã phải dốc cạn vốn.
"Đây là hàng hóa mà các người có thể đổi, nếu đồng ý thì tôi sẽ bắt đầu giao dịch."
Người đàn ông lẳng lặng gật đầu, không nói thêm gì cả. Cô gái ở đằng sau nghe thấy cuộc nói chuyện thì cả khuôn mặt trở nên tái mét. Có vẻ như miệng của cô ta đã bị bịt lại rồi nên chẳng nói năng gì được.
Phấn mang toàn bộ chỗ hàng đặt lên một mặt phẳng cạnh quầy giao dịch. Cậu ấn một cái nút và thức ăn cùng nước uống rơi xuống phía dưới, chạy dài trong đường ống. Sau đó tất cả rơi vào một chiếc thùng đã được gắn sẵn ở phía bên ngoài mặt cửa. Kẻ đói khát lúc trước nghe thấy âm thanh này thì lập tức lao tới với khuôn mặt gần như đã trở nên điên cuồng, hắn làm mọi cách để lấy cho mình một chút nước, tuy nhiên nắp của cái thùng vẫn đóng chặt mà không có cách nào để có thể mở ra được. Lúc này Phấn ở bên trong mới nói tiếp:
"Đưa cô ta vào cái thùng phía bên kia, đóng nắp và khóa lại thì thùng bên này sẽ mở!"
Người đàn ông nhìn Phấn như để xác nhận lại lời của cậu. Ông ta gật đầu, đi về phía cô gái và nói với cô ấy chuyện gì đó. Cô gái có vẻ phản kháng, liên tục lùi về sau và lắc đầu nguầy nguậy. Có điều ông ta cũng không quan tâm, tiến tới tóm lấy cổ chân mà kéo cô ta trượt dài trên mặt cát. Phấn nhìn thấy món hàng của mình bị xây xước thì nhíu mày nhưng cũng không có cách nào can thiệp được cả.
Người đàn ông bỏ cô gái vào thùng, đóng nắp và bỏ mặc cô ấy ở bên trong. Ông ta đi tới chiếc thùng còn lại. Khi ngang qua chỗ của Phấn, ông ta có gõ vào mặt kính và nói thêm với cậu một chuyện:
"Cậu làm gì với cô ta cũng được, chỉ cần giữ cho cô ta sống. Chúng tôi sẽ mang nhiều hàng hóa tới đây để đổi lấy cô ta về."
Nói rồi ông ta lấy tất cả thức ăn và nước, sau đó cùng với những người còn lại mất hút vào trong sa mạc mịt mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.