Chương 25: Điểm tận cùng thế giới (1)
BạchDạ
27/08/2023
Quãng đường từ tầng hai lên tầng ba không xa lắm, nhưng những bậc cầu thang bỗng nhiên dài hơn cô tưởng tượng.
Cô gái thở dài, bước từng bước chậm chạp. Có những việc cô muốn trì hoãn, nhưng cô biết là không sớm thì muộn cô cũng phải đối mặt. Dương là một người quan trọng với cô, nếu Phấn không xuất hiện thì hắn chính là người sẽ cùng cô đi đến hết cuộc đời. Bây giờ cô rất hoang mang, suy nghĩ của cô lẫn lộn như giấy vụn gặp phải gió vậy.
Cô tự hỏi là tiếp theo sẽ có những gì xảy ra ở trên căn phòng đó. Cô và Dương không phải là chưa từng thân mật. Chỉ có điều lần trước khi hắn chạm vào người cô, cơ thể của cô lập tức từ chối hắn. Cô có thể tự giải thích cho việc này bằng cách đưa ra những lý do như cô cảm thấy có lỗi với Phấn, hoặc là cô rất mệt. Có điều lý do thật sự khiến cô như vậy đơn giản là bởi cô không muốn. Người khiến cô cảm thấy có lỗi bây giờ chính là Dương chứ không phải Phấn.
Cánh cửa mở ra, cô gái bước vào căn phòng có cửa sổ nhìn ra biển.
Dương đang đứng chống tay vào bàn làm việc, chăm chú vào đống tài liệu đặt trên bàn. Khi nghe thấy tiếng cửa mở thì hắn dừng những việc đang làm lại, ngẩng đầu lên và nở một nụ cười thật tươi. Mỗi khi Dương cười thì cả khuôn mặt của hắn đều tỏa sáng, như mặt trời vậy.
"Anh muốn em xem một số thứ." Dương nói.
Sau khi nghe hắn nói thì cô thầm thở phào một hơi, rất may là chuyện công việc, không phải là chuyện khác.
"Em không tăng ca." Cô nói. Vì nỗi lo trong lòng đã lắng xuống nên cô lại giống cô của ngày thường. Dương cười khi bị cô trêu như vậy.
"Không phải chuyện công việc của thành phố, đây là chuyện khác, một thứ rất quan trọng. Anh cũng định cho em biết rồi nhưng vẫn chưa có thời gian." Dương đáp, hắn biết là cô vẫn còn hoang mang, mặc dù lí do cô hoang mang là gì thì hắn không rõ. Thực ra Dương là một người rất hiểu cô, ít nhất thì hắn cũng cho rằng là như vậy.
"Em ngồi đi, chuyện anh sắp nói sẽ khá dài đấy." Dương nói, sau đó lại đặt sự chú ý của mình vào đống tài liệu.
Cô gật đầu và cầm lấy một chiếc ghế, sau đó ngồi đối diện với hắn. Dương không bao giờ đùa khi có một đống giấy tờ đặt trước mặt. Hắn đã nói rằng "chuyện quan trọng" thì nghĩa là việc đó quan trọng. Cô cũng tò mò xem đó là chuyện gì, chỉ trừ chuyện kia ra.
Dương đặt năm ngón tay của mình vào đống tài liệu. "Sau khi có đủ điều kiện thì anh đã bắt đầu tìm hiểu về việc chúng ta bị đưa đến đây, hiện giờ đã có manh mối, chúng ta có hy vọng trở về nhà." Hắn nói.
"Anh nói thật không?" Cô gần như đã hét lên, những thứ hắn vừa nói thực sự khiến cho cô bị chấn động. Sau khi nhận ra là mình đã to tiếng, cô nhìn xung quanh sau đó xin lỗi hắn. Dương cười như thể đã đoán trước được phản ứng của cô, hắn nói "không sao cả".
"Bởi vì chuyện này rất phức tạp cho nên anh sẽ kể cho em nghe từ đầu." Dương bắt đầu giải trình. "Ban đầu, anh tìm hiểu về lịch sử của cái thế giới này. Phát hiện ra rằng chúng ta không phải bị đưa tới một thế giới khác, mà là một dòng thời gian khác. Thời đại này cách thời đại của chúng ta khoảng hai trăm năm, nằm ở tương lai."
Cô gật đầu, chăm chú lắng nghe. Thật ra không phải cô chưa từng thắc mắc về chuyện này mà là do không có đủ tâm trí để nghĩ tới nó.
"Em có nhớ cái hôm ở viện bảo tàng không?" Dương nói, sau đó chuyển một tấm ảnh ra trước mặt cô. Cô nhìn vào tấm ảnh, nó là một bức ảnh vệ tinh chụp lại một nơi nào đó, ở giữa có một vòng tròn màu đen. Bởi vì nó đã cũ nên không còn nhìn rõ nữa, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy nó rất quen mắt.
"Đây là cánh cổng." Dương nói.
"Cánh cổng?" Cô chau mày hỏi lại, cảm thấy khó hiểu.
Dương gật đầu, sau đó nói: "Nó được phát hiện trước cuộc đại thanh trừng thế kỷ, đây cũng chính là lý do bắt đầu cuộc chiến đó. Các quốc gia muốn tranh giành nó nên mới phát động chiến tranh thế giới lần thứ ba."
"Tại sao họ phải làm vậy?" cô hỏi, mặc dù cô không quan tâm tới chính trị lắm nhưng lại thắc mắc về chuyện này.
"Bởi vì nó có thể khiến con người du hành thời gian." Dương cười, giải thích.
"Ồ…" Cô há miệng, gật đầu chầm chậm. Thì ra là như thế.
"Anh đã tìm hiểu về nó qua những tài liệu còn sót lại," Dương tiếp tục nói. "Thứ khiến anh ngạc nhiên là đã có những ghi chép về nó từ rất lâu rồi. Nó được phát hiện lần đầu tiên bởi những người Ai Cập cổ đại. Điều kỳ lạ nằm ở chỗ cũng có những vết tích của những nền văn minh khác nói về nó, ví dụ như của người Maya, trong khi nền văn minh Ai Cập và Maya nằm ở hai nơi khác nhau, cách nhau những mười ngàn năm."
"..."
Trời về khuya, căn phòng trên tầng ba vẫn được thắp sáng. Quạ nhìn ánh điện trên tòa thị chính, khẽ chẹp miệng. Trăng đã treo cao trên đỉnh tòa nhà, hôm nay, không thấy cô gái lên đó ngắm trăng nữa. Bỗng nhiên có tiếng còi báo động rít lên trong không gian, hắn lập tức chau mày lại, nhìn về phía bức tường.
"Hình như có thứ gì đó mới lọt vào đây." Gấu ở bên cạnh hắn nói, sau đó cầm vũ khí và đi mất hút.
Cô gái thở dài, bước từng bước chậm chạp. Có những việc cô muốn trì hoãn, nhưng cô biết là không sớm thì muộn cô cũng phải đối mặt. Dương là một người quan trọng với cô, nếu Phấn không xuất hiện thì hắn chính là người sẽ cùng cô đi đến hết cuộc đời. Bây giờ cô rất hoang mang, suy nghĩ của cô lẫn lộn như giấy vụn gặp phải gió vậy.
Cô tự hỏi là tiếp theo sẽ có những gì xảy ra ở trên căn phòng đó. Cô và Dương không phải là chưa từng thân mật. Chỉ có điều lần trước khi hắn chạm vào người cô, cơ thể của cô lập tức từ chối hắn. Cô có thể tự giải thích cho việc này bằng cách đưa ra những lý do như cô cảm thấy có lỗi với Phấn, hoặc là cô rất mệt. Có điều lý do thật sự khiến cô như vậy đơn giản là bởi cô không muốn. Người khiến cô cảm thấy có lỗi bây giờ chính là Dương chứ không phải Phấn.
Cánh cửa mở ra, cô gái bước vào căn phòng có cửa sổ nhìn ra biển.
Dương đang đứng chống tay vào bàn làm việc, chăm chú vào đống tài liệu đặt trên bàn. Khi nghe thấy tiếng cửa mở thì hắn dừng những việc đang làm lại, ngẩng đầu lên và nở một nụ cười thật tươi. Mỗi khi Dương cười thì cả khuôn mặt của hắn đều tỏa sáng, như mặt trời vậy.
"Anh muốn em xem một số thứ." Dương nói.
Sau khi nghe hắn nói thì cô thầm thở phào một hơi, rất may là chuyện công việc, không phải là chuyện khác.
"Em không tăng ca." Cô nói. Vì nỗi lo trong lòng đã lắng xuống nên cô lại giống cô của ngày thường. Dương cười khi bị cô trêu như vậy.
"Không phải chuyện công việc của thành phố, đây là chuyện khác, một thứ rất quan trọng. Anh cũng định cho em biết rồi nhưng vẫn chưa có thời gian." Dương đáp, hắn biết là cô vẫn còn hoang mang, mặc dù lí do cô hoang mang là gì thì hắn không rõ. Thực ra Dương là một người rất hiểu cô, ít nhất thì hắn cũng cho rằng là như vậy.
"Em ngồi đi, chuyện anh sắp nói sẽ khá dài đấy." Dương nói, sau đó lại đặt sự chú ý của mình vào đống tài liệu.
Cô gật đầu và cầm lấy một chiếc ghế, sau đó ngồi đối diện với hắn. Dương không bao giờ đùa khi có một đống giấy tờ đặt trước mặt. Hắn đã nói rằng "chuyện quan trọng" thì nghĩa là việc đó quan trọng. Cô cũng tò mò xem đó là chuyện gì, chỉ trừ chuyện kia ra.
Dương đặt năm ngón tay của mình vào đống tài liệu. "Sau khi có đủ điều kiện thì anh đã bắt đầu tìm hiểu về việc chúng ta bị đưa đến đây, hiện giờ đã có manh mối, chúng ta có hy vọng trở về nhà." Hắn nói.
"Anh nói thật không?" Cô gần như đã hét lên, những thứ hắn vừa nói thực sự khiến cho cô bị chấn động. Sau khi nhận ra là mình đã to tiếng, cô nhìn xung quanh sau đó xin lỗi hắn. Dương cười như thể đã đoán trước được phản ứng của cô, hắn nói "không sao cả".
"Bởi vì chuyện này rất phức tạp cho nên anh sẽ kể cho em nghe từ đầu." Dương bắt đầu giải trình. "Ban đầu, anh tìm hiểu về lịch sử của cái thế giới này. Phát hiện ra rằng chúng ta không phải bị đưa tới một thế giới khác, mà là một dòng thời gian khác. Thời đại này cách thời đại của chúng ta khoảng hai trăm năm, nằm ở tương lai."
Cô gật đầu, chăm chú lắng nghe. Thật ra không phải cô chưa từng thắc mắc về chuyện này mà là do không có đủ tâm trí để nghĩ tới nó.
"Em có nhớ cái hôm ở viện bảo tàng không?" Dương nói, sau đó chuyển một tấm ảnh ra trước mặt cô. Cô nhìn vào tấm ảnh, nó là một bức ảnh vệ tinh chụp lại một nơi nào đó, ở giữa có một vòng tròn màu đen. Bởi vì nó đã cũ nên không còn nhìn rõ nữa, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy nó rất quen mắt.
"Đây là cánh cổng." Dương nói.
"Cánh cổng?" Cô chau mày hỏi lại, cảm thấy khó hiểu.
Dương gật đầu, sau đó nói: "Nó được phát hiện trước cuộc đại thanh trừng thế kỷ, đây cũng chính là lý do bắt đầu cuộc chiến đó. Các quốc gia muốn tranh giành nó nên mới phát động chiến tranh thế giới lần thứ ba."
"Tại sao họ phải làm vậy?" cô hỏi, mặc dù cô không quan tâm tới chính trị lắm nhưng lại thắc mắc về chuyện này.
"Bởi vì nó có thể khiến con người du hành thời gian." Dương cười, giải thích.
"Ồ…" Cô há miệng, gật đầu chầm chậm. Thì ra là như thế.
"Anh đã tìm hiểu về nó qua những tài liệu còn sót lại," Dương tiếp tục nói. "Thứ khiến anh ngạc nhiên là đã có những ghi chép về nó từ rất lâu rồi. Nó được phát hiện lần đầu tiên bởi những người Ai Cập cổ đại. Điều kỳ lạ nằm ở chỗ cũng có những vết tích của những nền văn minh khác nói về nó, ví dụ như của người Maya, trong khi nền văn minh Ai Cập và Maya nằm ở hai nơi khác nhau, cách nhau những mười ngàn năm."
"..."
Trời về khuya, căn phòng trên tầng ba vẫn được thắp sáng. Quạ nhìn ánh điện trên tòa thị chính, khẽ chẹp miệng. Trăng đã treo cao trên đỉnh tòa nhà, hôm nay, không thấy cô gái lên đó ngắm trăng nữa. Bỗng nhiên có tiếng còi báo động rít lên trong không gian, hắn lập tức chau mày lại, nhìn về phía bức tường.
"Hình như có thứ gì đó mới lọt vào đây." Gấu ở bên cạnh hắn nói, sau đó cầm vũ khí và đi mất hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.