Chương 14: Êm ả
BạchDạ
27/08/2023
Phấn phải mất một lúc để chuyển tất cả những thứ trên xe vào trong nhà. Cô cũng giúp cậu, nhưng căn bản là không giúp được gì nhiều cả. Làn da lấm tấm mồ hôi của cô còn khiến Phấn khá là mất tập trung.
Lúc Phấn lấy ra bọc quần áo lót, cô rất ngạc nhiên. Sau lần này thì cô tâm phục khẩu phục cậu thật. Khi cô đang ướm thử quần áo lên người thì Phấn kể lại rằng cậu kiếm được chúng trong một cửa hàng đồ cổ. Cô vội vàng nhịn cười. Đôi vai của cô khi ấy rung lên bần bật, không có cách nào ngừng lại được.
"Đẹp không?" Cô ngắm nghía bộ đồ mặc trên người, sau đó xoay trước mặt cậu một vòng. Cô đang mặc một bộ lót màu trắng, thiết kế của không giống như trong thời đại của cô nhưng căn bản là khá vừa vặn. Phấn mang về khá nhiều, nhưng chúng có các kích cỡ khác nhau, không phải là bộ nào cô cũng mặc được.
"Đẹp," Phấn gật đầu.
Cậu ngồi trên ghế, chống tay vào cằm mà ngắm cô thử quần áo. Cậu phải công nhận rằng cô mặc gì cũng đẹp. Tuy nhiên cậu cảm thấy cô không mặc thì còn đẹp hơn.
Cô còn thử thêm một vài bộ nữa, nhưng chúng không vừa. Kết cuộc trong hơn ba mươi bộ đồ lót Phấn mang về cô chỉ chọn ra được ba bộ, còn lại thì đành phải bỏ. Một số bộ đồ có hình dạng khá là kì cục. Phấn tò mò bảo cô hãy mặc cho cậu xem nhưng cô vừa nhìn thấy là đã đỏ mặt tía tai không chịu nghe lời cậu. Phấn lúc cảm thấy rất kì lạ. Cô có thể khỏa thân trước mặt cậu, nhưng lại xấu hổ khi phải mặc thêm quần áo.
"Anh còn tìm được một thứ nữa rất hay ho." Phấn nói, và lấy từ trong người ra hai chiếc vòng tay màu cam xinh xắn.
"Gì thế?" cô hỏi.
"Đây là một thiết bị định vị, có nó, ở đâu anh cũng tìm được em." Phấn đáp.
Phấn đeo cho cô một chiếc và tự mình cũng đeo một chiếc. Lúc xỏ vòng vào tay cô gái, cô trêu cậu: "Sao anh không xích em lại?"
Phấn đáp: "Lần trước anh cũng xích em rồi, kết quả là em vẫn chạy đi mất." Thế là cô lại rúc vào ngực của cậu.
Buổi tối hôm ấy cứ thế trôi qua, dài đằng đẵng. Căn phòng về khuya im lìm, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở. Trong ánh đèn dầu lập lờ, bàn chân của cô gái bên dưới chiếc ghế khẽ rung động. Ngón chân cái của cô chống xuống đất, chiếc quần nhỏ màu trắng vẫn đang bị mắc kẹt ở mắt cá chân.
____
Những ngày tiếp theo thì trạm giao dịch đã mở cửa.
Cái trạm giao dịch này nằm gần một vài chỗ trú ẩn, nên căn bản là cũng khá nhiều người lui tới so với các trạm giao dịch khác. Những kẻ lữ hành bao giờ cũng di chuyển dựa trên mấy cái điểm này.
"Anh trai à, thực sự là không thể thêm sao? Chừng đó lương thực thì sẽ không thể đủ để chúng tôi tới nơi được!" người đàn ông bên ngoài ô cửa kính nói, khuôn mặt méo mó.
"Không thể," Phấn lắc đầu. "Các người nên cầu mong mình không gặp lại xác sống, trước khi lo đến chuyện thiếu lương thực." cậu nói.
Dạo gần đây Phấn khá là keo kiệt, lúc trước thì không như thế. Nếu gặp phải những trường hợp như thế này thì có thể cậu sẽ tăng thêm một chút hàng hóa để trao đổi. Một phần vì cậu không muốn bị phiền nhiễu, một phần vì cậu không quan tâm lắm. Đúng là Phấn rất coi trọng đống hàng hóa của mình, nhưng thật ra thì chỉ với những thứ mà cậu thích.
Tình trạng bây giờ của Phấn đã khác, hiện tại cậu còn có thêm một người phải nuôi. Đợi đám người rời đi, Phấn đóng tấm kính lại. Cậu xoay người và cô gái từ trong góc phòng đi ra, sà vào lòng của cậu. Giờ cô có thêm một thói quen như vậy. Ban ngày trong căn phòng rất nóng, ôm cậu rất thích.
Phấn ôm khối tài sản kếch xù của mình theo đúng nghĩa đen, từ ngày cô đến đây cậu cảm thấy cuộc sống của mình không còn nhàm chán nữa. Cô đang khá vui vẻ, cậu cũng vì thế mà cảm thấy vui vẻ theo. Phấn nhận ra là ôm một người phụ nữ vui vẻ thì bản thân cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Cậu mới kiếm thêm được cho cô một cái váy, hiện tại cô đang mặc nó. Mặc dù váy đã cũ, còn rách ở vài chỗ nhưng cô mặc vào nhìn rất hợp, trông không kinh dị như cái tên gầy còm mặc nó đến đây. Cái váy cũng rất mát mẻ, không nóng bức như mấy bộ đồ của cậu. Chỉ có điều là thiết kế của nó kì cục quá. Vai của cô thì lộ hẳn ra ngoài, mà cái thứ rủ xuống bên dưới cũng quá rộng rãi, chỉ cần luồn tay khẽ một cái là vào bên trong.
"Nào…" Cô nói, hai má đỏ bừng. Cô đưa ngón tay trỏ lên trước mặt hắn lắc lắc, nhắc lại cho hắn nhớ một quy định: "Không được lột đồ của phụ nữ vào ban ngày."
Thấy hắn có vẻ tiu nghỉu, cô cười sau đó kéo tấm che mặt của hắn xuống rồi hôn hắn. Ở bên ngoài chiếc chuông gió kêu vang lên nhè nhẹ, một cơn gió vừa thổi qua. Cái trạm giao dịch nằm ở giữa sa mạc trở nên bình yên đến kỳ lạ.
Lúc Phấn lấy ra bọc quần áo lót, cô rất ngạc nhiên. Sau lần này thì cô tâm phục khẩu phục cậu thật. Khi cô đang ướm thử quần áo lên người thì Phấn kể lại rằng cậu kiếm được chúng trong một cửa hàng đồ cổ. Cô vội vàng nhịn cười. Đôi vai của cô khi ấy rung lên bần bật, không có cách nào ngừng lại được.
"Đẹp không?" Cô ngắm nghía bộ đồ mặc trên người, sau đó xoay trước mặt cậu một vòng. Cô đang mặc một bộ lót màu trắng, thiết kế của không giống như trong thời đại của cô nhưng căn bản là khá vừa vặn. Phấn mang về khá nhiều, nhưng chúng có các kích cỡ khác nhau, không phải là bộ nào cô cũng mặc được.
"Đẹp," Phấn gật đầu.
Cậu ngồi trên ghế, chống tay vào cằm mà ngắm cô thử quần áo. Cậu phải công nhận rằng cô mặc gì cũng đẹp. Tuy nhiên cậu cảm thấy cô không mặc thì còn đẹp hơn.
Cô còn thử thêm một vài bộ nữa, nhưng chúng không vừa. Kết cuộc trong hơn ba mươi bộ đồ lót Phấn mang về cô chỉ chọn ra được ba bộ, còn lại thì đành phải bỏ. Một số bộ đồ có hình dạng khá là kì cục. Phấn tò mò bảo cô hãy mặc cho cậu xem nhưng cô vừa nhìn thấy là đã đỏ mặt tía tai không chịu nghe lời cậu. Phấn lúc cảm thấy rất kì lạ. Cô có thể khỏa thân trước mặt cậu, nhưng lại xấu hổ khi phải mặc thêm quần áo.
"Anh còn tìm được một thứ nữa rất hay ho." Phấn nói, và lấy từ trong người ra hai chiếc vòng tay màu cam xinh xắn.
"Gì thế?" cô hỏi.
"Đây là một thiết bị định vị, có nó, ở đâu anh cũng tìm được em." Phấn đáp.
Phấn đeo cho cô một chiếc và tự mình cũng đeo một chiếc. Lúc xỏ vòng vào tay cô gái, cô trêu cậu: "Sao anh không xích em lại?"
Phấn đáp: "Lần trước anh cũng xích em rồi, kết quả là em vẫn chạy đi mất." Thế là cô lại rúc vào ngực của cậu.
Buổi tối hôm ấy cứ thế trôi qua, dài đằng đẵng. Căn phòng về khuya im lìm, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở. Trong ánh đèn dầu lập lờ, bàn chân của cô gái bên dưới chiếc ghế khẽ rung động. Ngón chân cái của cô chống xuống đất, chiếc quần nhỏ màu trắng vẫn đang bị mắc kẹt ở mắt cá chân.
____
Những ngày tiếp theo thì trạm giao dịch đã mở cửa.
Cái trạm giao dịch này nằm gần một vài chỗ trú ẩn, nên căn bản là cũng khá nhiều người lui tới so với các trạm giao dịch khác. Những kẻ lữ hành bao giờ cũng di chuyển dựa trên mấy cái điểm này.
"Anh trai à, thực sự là không thể thêm sao? Chừng đó lương thực thì sẽ không thể đủ để chúng tôi tới nơi được!" người đàn ông bên ngoài ô cửa kính nói, khuôn mặt méo mó.
"Không thể," Phấn lắc đầu. "Các người nên cầu mong mình không gặp lại xác sống, trước khi lo đến chuyện thiếu lương thực." cậu nói.
Dạo gần đây Phấn khá là keo kiệt, lúc trước thì không như thế. Nếu gặp phải những trường hợp như thế này thì có thể cậu sẽ tăng thêm một chút hàng hóa để trao đổi. Một phần vì cậu không muốn bị phiền nhiễu, một phần vì cậu không quan tâm lắm. Đúng là Phấn rất coi trọng đống hàng hóa của mình, nhưng thật ra thì chỉ với những thứ mà cậu thích.
Tình trạng bây giờ của Phấn đã khác, hiện tại cậu còn có thêm một người phải nuôi. Đợi đám người rời đi, Phấn đóng tấm kính lại. Cậu xoay người và cô gái từ trong góc phòng đi ra, sà vào lòng của cậu. Giờ cô có thêm một thói quen như vậy. Ban ngày trong căn phòng rất nóng, ôm cậu rất thích.
Phấn ôm khối tài sản kếch xù của mình theo đúng nghĩa đen, từ ngày cô đến đây cậu cảm thấy cuộc sống của mình không còn nhàm chán nữa. Cô đang khá vui vẻ, cậu cũng vì thế mà cảm thấy vui vẻ theo. Phấn nhận ra là ôm một người phụ nữ vui vẻ thì bản thân cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Cậu mới kiếm thêm được cho cô một cái váy, hiện tại cô đang mặc nó. Mặc dù váy đã cũ, còn rách ở vài chỗ nhưng cô mặc vào nhìn rất hợp, trông không kinh dị như cái tên gầy còm mặc nó đến đây. Cái váy cũng rất mát mẻ, không nóng bức như mấy bộ đồ của cậu. Chỉ có điều là thiết kế của nó kì cục quá. Vai của cô thì lộ hẳn ra ngoài, mà cái thứ rủ xuống bên dưới cũng quá rộng rãi, chỉ cần luồn tay khẽ một cái là vào bên trong.
"Nào…" Cô nói, hai má đỏ bừng. Cô đưa ngón tay trỏ lên trước mặt hắn lắc lắc, nhắc lại cho hắn nhớ một quy định: "Không được lột đồ của phụ nữ vào ban ngày."
Thấy hắn có vẻ tiu nghỉu, cô cười sau đó kéo tấm che mặt của hắn xuống rồi hôn hắn. Ở bên ngoài chiếc chuông gió kêu vang lên nhè nhẹ, một cơn gió vừa thổi qua. Cái trạm giao dịch nằm ở giữa sa mạc trở nên bình yên đến kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.