Chương 15:
Quách Thái Di
11/01/2021
Nhóm người của Vương Nghệ Dương lôi Đoàn Chân Ái vào bên trong một căn phòng, sửa soạn lại cho cô. Trước khi vào cô ném túi xách lên ghế. Quyển sổ nhỏ rơi ra ngoài. Minh Hạo Kỳ nhìn thấy, tò mò nhặt lên xem. Đó là quyển sổ cô dùng để ghi chép những bài học anh dạy.
“Con khủng long này đang rất nỗ lực tiến hóa. Hy vọng tác phẩm tối nay của cô ta có thể khiến mọi người phải bất ngờ.” Minh Hạo Kỳ lẩm nhẩm nói. “Giúp cô ta bổ sung thêm một chút nào.” Anh lấy cây bút vắt ở túi ra, hí hoáy ghi vào quyển sổ của cô.
Ở nhà, Lý Huệ Bình và Kim Nam Tuấn tắm rửa sạch sẽ cho Buddy, xong mặc áo cho nó.
Đoàn Chân Ái sau khi trang điểm, đổi trang phục thì y như trở thành một con người khác hẳn.
Minh Hạo Kỳ nhìn cô một vòng, đầu gật lên gật xuống. “Công cuộc tu sửa sau thảm họa cũng được đấy nhỉ.”
Biết anh trêu mình, cô trợn mắt, giơ nắm đấm lên. Anh lắc một ngón tay. “Phải dịu dàng. Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề.”
Đoàn Chân Ái hạ tay xuống, cố tỏ ra thùy mị.
“Dáng vẻ của cô hiện giờ chính là hình ảnh đẹp nhất của cô. Quá tuyệt vời. Cái này… trả lại cô.” Minh Hạo Kỳ chìa quyển sổ ra.
“Này, sao anh lại xem sổ tay của tôi?” Cô hét vào mặt anh.
“Hoàn toàn là ngoài ý muốn, không phải xem trộm. Đường đường là một quý ông thì sẽ không lục lọi đồ đạc của phái nữ đâu. Nhưng, cô ghi chép cũng ổn đấy. Tôi cũng tiện tay giúp cô bổ sung những chi tiết quan trọng.” Anh hất mặt về phía Triệu Thừa Đăng.
Hiểu ý, Triệu Thừa Đăng đưa cho Đoàn Chân Ái chiếc đồng hồ nữ loại xịn. Minh Hạo Kỳ nói. “Đây là quà xứng đáng cô được nhận do đã chăm chỉ đi học.”
“Không cần đâu. Tôi cũng có rồi.”
Anh khẽ suỵt, đeo đồng hồ vào tay cô. “Tôi đã giúp cô chỉnh đồng hồ chậm ba mươi phút rồi. Nhớ kỹ sau này phải đúng giờ. Được rồi, đi thôi.”
“Đợi đã. Tôi muốn… muốn trang điểm thêm.”
“Chẳng phải cô đã trang điểm xong rồi sao?”
“Anh đã dạy tôi nếu tôi muốn… cái đó thì phải nói… trang điểm…”
Minh Hạo Kỳ à lên, hiểu cô muốn nói gì.
Đoàn Chân Ái chạy nhanh vô nhà vệ sinh, giải quyết chuyện của mình.
Sau đó, Minh Hạo Kỳ chở cô đến hội trường. Cô nói. “Cảm ơn anh đã giúp tôi làm mới bản thân. Nhưng mà tôi có hơi lo lắng đợi lát nữa lúc tôi đến đó nếu họ không thích tôi vậy thì sẽ không khiến anh và gia đình tôi thêm thất vọng chứ?”
“Tôi tin vào con mắt của mình, bởi vậy cô cẩn phải tin vào khả năng của tôi.”
Đoàn Chân Ái mặt bí xị. “Lúc trước tôi đã quá tin vào tài hoa của anh nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ.”
“Từ giờ trở đi cô hãy là Đoàn Chân Ái như lúc này. Đợi lát nữa tôi sẽ làm cho tất cả mọi người phải nhìn cô bằng cặp mắt khác, để mọi người trong nhà cô được nở mày nở mặt.”
“Tuyệt.” Cô vui vẻ, reo lên.
Minh Hạo Kỳ vừa dừng xe trước cổng vào hội trường, ai đó chạy vào nói với trưởng ban tổ chức rằng anh đã đến. Họ nghĩ anh đến thì Minh Hạo Vũ cũng đến nên tất cả khách khứa cùng chạy ra đón.
Gót giày quá cao nên Đoàn Chân Ái suýt té. Minh Hạo Kỳ đỡ cô. “Cẩn thận chút chứ.”
“Không phải, giày hơi cáo một chút.”
“Đi chậm thôi.”
Nhóm người của ban tổ chức đi đến chỗ Minh Hạo Kỳ.
“Chủ tịch Trịnh, đã lâu không gặp.”
Chủ tịch Trịnh bắt tay Minh Hạo Kỳ, luôn miệng hỏi về Minh Hạo Vũ. “Đã lâu chưa gặp ba cậu, dạo này ông ấy có khỏe không? Thế ông ấy có đến đây cùng cậu không?”
“Rất xin lỗi, gần tôi ba tôi không được khỏe nên không thể tham dự buổi đấu giá lần này.”
Minh Hạo Kỳ vừa nói xong, những người khác xì xầm, một số khác thất vọng ra mặt.
“Gọi điện cho Minh Hạo Vũ, chúng ta mau đi mua đồ tới thăm thôi.”
“Đi xem ông ấy có khỏe không? Đi thôi.”
“Gọi điện hỏi xem thế nào?”
Đám đông đang vây kín Minh Hạo Kỳ dần tản, chẳng ai thèm ngó ngàng đến anh. Đoàn Chân Ái cảm thấy rất lạ nhưng không dám hỏi.
“Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, tôi hy vọng tác phẩm của cô có thể thu hút tất cả mọi người.” Minh Hạo Kỳ vừa đi vừa nói với Đoàn Chân Ái nhưng cô chỉ ngó nghiêng chung quanh, xuýt xoa khen nơi này đẹp quá. Anh thúc khuỷu tay cô. “Phải nhớ, đi càng chậm càng tốt. Như thế thì mới không bị ngã.”
“Tôi biết rồi mà. Nhưng tôi không thể khống chế đôi giày, anh đỡ tôi một lát đi.”
Minh Hạo Kỳ đưa tay ra, cô khoác tay anh, vừa đi vừa chào những vị khách mình không quen biết.
Cô MC bước lên sân khấu, nói kéo sự chú ý của mọi người lại tập trung về một chỗ. “Hôm nay chúng tôi rất cảm ơn quý vị đã tới tham dự. Lần này để gây qũy cho hiệp hội bảo vệ động vật nên chúng tôi đã tổ chức buổi bán đấu giá này. Vật phẩm được đưa ra đấu giá đầu tiên đó là túi cổ điển của Hermes do tiểu thư của công ty bách hóa Sức Sống Mới quyên góp. Giá thấp nhất là hai mươi triệu.” Cô chỉ tay vào hai chiếc túi để lên bàn phía bên phải.
Đoàn Chân Ái há miệng. “Cái túi đó mà hai mươi triệu…”
Minh Hạo Kỳ bảo cô nhỏ tiếng lại. “Đó không phải túi thường, là túi của Hermes.’
“He… cái gì?”
“Hermes.”
Quản lý của buổi đấu giá hỏi Minh Hạo Kỳ. “Thưa ngài, xin hỏi vật đấu giá của ngài khi nào mới tới?”
“Sẽ mau đến thôi, cậu đợi một lát.” Minh Hạo Kỳ quay qua Đoàn Chân Ái ra hiệu ý hỏi vật đấu giá đâu.
Đoàn Chân Ái gọi cho Kim Nam Tuấn.
“Con khủng long này đang rất nỗ lực tiến hóa. Hy vọng tác phẩm tối nay của cô ta có thể khiến mọi người phải bất ngờ.” Minh Hạo Kỳ lẩm nhẩm nói. “Giúp cô ta bổ sung thêm một chút nào.” Anh lấy cây bút vắt ở túi ra, hí hoáy ghi vào quyển sổ của cô.
Ở nhà, Lý Huệ Bình và Kim Nam Tuấn tắm rửa sạch sẽ cho Buddy, xong mặc áo cho nó.
Đoàn Chân Ái sau khi trang điểm, đổi trang phục thì y như trở thành một con người khác hẳn.
Minh Hạo Kỳ nhìn cô một vòng, đầu gật lên gật xuống. “Công cuộc tu sửa sau thảm họa cũng được đấy nhỉ.”
Biết anh trêu mình, cô trợn mắt, giơ nắm đấm lên. Anh lắc một ngón tay. “Phải dịu dàng. Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề.”
Đoàn Chân Ái hạ tay xuống, cố tỏ ra thùy mị.
“Dáng vẻ của cô hiện giờ chính là hình ảnh đẹp nhất của cô. Quá tuyệt vời. Cái này… trả lại cô.” Minh Hạo Kỳ chìa quyển sổ ra.
“Này, sao anh lại xem sổ tay của tôi?” Cô hét vào mặt anh.
“Hoàn toàn là ngoài ý muốn, không phải xem trộm. Đường đường là một quý ông thì sẽ không lục lọi đồ đạc của phái nữ đâu. Nhưng, cô ghi chép cũng ổn đấy. Tôi cũng tiện tay giúp cô bổ sung những chi tiết quan trọng.” Anh hất mặt về phía Triệu Thừa Đăng.
Hiểu ý, Triệu Thừa Đăng đưa cho Đoàn Chân Ái chiếc đồng hồ nữ loại xịn. Minh Hạo Kỳ nói. “Đây là quà xứng đáng cô được nhận do đã chăm chỉ đi học.”
“Không cần đâu. Tôi cũng có rồi.”
Anh khẽ suỵt, đeo đồng hồ vào tay cô. “Tôi đã giúp cô chỉnh đồng hồ chậm ba mươi phút rồi. Nhớ kỹ sau này phải đúng giờ. Được rồi, đi thôi.”
“Đợi đã. Tôi muốn… muốn trang điểm thêm.”
“Chẳng phải cô đã trang điểm xong rồi sao?”
“Anh đã dạy tôi nếu tôi muốn… cái đó thì phải nói… trang điểm…”
Minh Hạo Kỳ à lên, hiểu cô muốn nói gì.
Đoàn Chân Ái chạy nhanh vô nhà vệ sinh, giải quyết chuyện của mình.
Sau đó, Minh Hạo Kỳ chở cô đến hội trường. Cô nói. “Cảm ơn anh đã giúp tôi làm mới bản thân. Nhưng mà tôi có hơi lo lắng đợi lát nữa lúc tôi đến đó nếu họ không thích tôi vậy thì sẽ không khiến anh và gia đình tôi thêm thất vọng chứ?”
“Tôi tin vào con mắt của mình, bởi vậy cô cẩn phải tin vào khả năng của tôi.”
Đoàn Chân Ái mặt bí xị. “Lúc trước tôi đã quá tin vào tài hoa của anh nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ.”
“Từ giờ trở đi cô hãy là Đoàn Chân Ái như lúc này. Đợi lát nữa tôi sẽ làm cho tất cả mọi người phải nhìn cô bằng cặp mắt khác, để mọi người trong nhà cô được nở mày nở mặt.”
“Tuyệt.” Cô vui vẻ, reo lên.
Minh Hạo Kỳ vừa dừng xe trước cổng vào hội trường, ai đó chạy vào nói với trưởng ban tổ chức rằng anh đã đến. Họ nghĩ anh đến thì Minh Hạo Vũ cũng đến nên tất cả khách khứa cùng chạy ra đón.
Gót giày quá cao nên Đoàn Chân Ái suýt té. Minh Hạo Kỳ đỡ cô. “Cẩn thận chút chứ.”
“Không phải, giày hơi cáo một chút.”
“Đi chậm thôi.”
Nhóm người của ban tổ chức đi đến chỗ Minh Hạo Kỳ.
“Chủ tịch Trịnh, đã lâu không gặp.”
Chủ tịch Trịnh bắt tay Minh Hạo Kỳ, luôn miệng hỏi về Minh Hạo Vũ. “Đã lâu chưa gặp ba cậu, dạo này ông ấy có khỏe không? Thế ông ấy có đến đây cùng cậu không?”
“Rất xin lỗi, gần tôi ba tôi không được khỏe nên không thể tham dự buổi đấu giá lần này.”
Minh Hạo Kỳ vừa nói xong, những người khác xì xầm, một số khác thất vọng ra mặt.
“Gọi điện cho Minh Hạo Vũ, chúng ta mau đi mua đồ tới thăm thôi.”
“Đi xem ông ấy có khỏe không? Đi thôi.”
“Gọi điện hỏi xem thế nào?”
Đám đông đang vây kín Minh Hạo Kỳ dần tản, chẳng ai thèm ngó ngàng đến anh. Đoàn Chân Ái cảm thấy rất lạ nhưng không dám hỏi.
“Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, tôi hy vọng tác phẩm của cô có thể thu hút tất cả mọi người.” Minh Hạo Kỳ vừa đi vừa nói với Đoàn Chân Ái nhưng cô chỉ ngó nghiêng chung quanh, xuýt xoa khen nơi này đẹp quá. Anh thúc khuỷu tay cô. “Phải nhớ, đi càng chậm càng tốt. Như thế thì mới không bị ngã.”
“Tôi biết rồi mà. Nhưng tôi không thể khống chế đôi giày, anh đỡ tôi một lát đi.”
Minh Hạo Kỳ đưa tay ra, cô khoác tay anh, vừa đi vừa chào những vị khách mình không quen biết.
Cô MC bước lên sân khấu, nói kéo sự chú ý của mọi người lại tập trung về một chỗ. “Hôm nay chúng tôi rất cảm ơn quý vị đã tới tham dự. Lần này để gây qũy cho hiệp hội bảo vệ động vật nên chúng tôi đã tổ chức buổi bán đấu giá này. Vật phẩm được đưa ra đấu giá đầu tiên đó là túi cổ điển của Hermes do tiểu thư của công ty bách hóa Sức Sống Mới quyên góp. Giá thấp nhất là hai mươi triệu.” Cô chỉ tay vào hai chiếc túi để lên bàn phía bên phải.
Đoàn Chân Ái há miệng. “Cái túi đó mà hai mươi triệu…”
Minh Hạo Kỳ bảo cô nhỏ tiếng lại. “Đó không phải túi thường, là túi của Hermes.’
“He… cái gì?”
“Hermes.”
Quản lý của buổi đấu giá hỏi Minh Hạo Kỳ. “Thưa ngài, xin hỏi vật đấu giá của ngài khi nào mới tới?”
“Sẽ mau đến thôi, cậu đợi một lát.” Minh Hạo Kỳ quay qua Đoàn Chân Ái ra hiệu ý hỏi vật đấu giá đâu.
Đoàn Chân Ái gọi cho Kim Nam Tuấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.