Chương 6:
Quách Thái Di
10/01/2021
Minh Hạo Kỳ vừa đặt chân lên thềm nhà đã nghe Minh Hạo Vũ nói về mình với Mạc Uyển Hiểu - mẹ anh. “Cho đến ngày hôm nay bất kể tôi đầu tư vào dự án nào cũng đều thành công. Duy nhất chỉ có một dự án thất bại đó là con trai cưng của bà.”
“Ông đừng nói Tiểu Kỳ như thế. Cái gì mà con trai cưng của tôi. Đừng quên là ông cũng góp một nửa cổ phần vào đấy nhé.”
“Chính là một nửa cổ phần mà tôi không thể từ bỏ được, làm tôi tổn thất nặng nề.”
“Thôi được rồi, Ba nó đừng giận, ăn một chút hoa quả đi.” Mạc Uyển Hiểu gim một miếng táo, đưa cho chồng.
“Bà có biết không, con trai cưng của bà lại mượn danh nghĩa của tôi làm bừa rồi.”
“Đấy đâu phải làm bừa. Sinh nhật của ông sắp tới rồi, ông xem con trai của chúng ta hiếu thuận biết bao, mua một chiếc xe làm quà sinh nhật cho ông.”
“Gara nhà chúng ta có biết bao nhiêu xe, có xe gì là không có đâu lại đi mua thêm nữa. Từ khi bà làm thẻ đen cho nó càng ngày nó tiêu tiền càng nhiều. Riêng tháng này đã tiêu hết 25 triệu rồi. Tôi không tiếc 25 triệu. Vấn đề ở chỗ nó biết xài nhưng không biết kiếm ra một đồng nào hết.” Minh Hạo Kỳ có vẻ tức tối.
“Chỉ là một chiếc xe thôi mà, đừng có tức giận như vậy. Gần đây nó bắt đầu đầu tư vào tác phẩm nghệ thuật rồi. Cũng coi như là bước đi đầu tiên của nó.”
“Đầu tư vào tác phẩm nghệ thuật à?” Minh Hạo Vũ nghe vợ mình nói thế thì ngạc nhiên ra mặt. “Nhất định không được. Bà nói với nó nhất định không được. Nếu như nó đầu tư vào đấy, tôi không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu nữa. Ngàn vạn lần không được.”
“Tiểu Kỳ chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
“Đứa trẻ? Năm nay nó đã 28 tuổi rồi, bà vẫn còn nói nó là một đứa trẻ. Năm 28 tuổi tôi làm gì còn nó làm gì. Tôi thật không thể hiểu tôi còn phải nuôi nó đến lúc nào nữa. Bao giờ nó mới trở thành một người đàn ông biết gánh vác, biết chịu trách nhiệm?”
Nghe xong mấy lời đó, Minh Hạo Kỳ lái xe đến nhà đàn em của mình là Triệu Thừa Đăng cũng là trợ lý thân tín nhất.
“Tôi thấy cuộc sống này thật là mệt mỏi. Từ trước tới giờ bất kể tôi muốn việc gì, ba tôi đều dội cho tôi một gáo nước lạnh, ông ta chưa bao giờ chịu tin tưởng tôi. Tôi thật sự rất chán ghét cuộc sống của mình.” Minh Hạo Kỳ uống rượu, chán nản nói.
“Tiền bối, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì. Từ trước khi sinh ra, anh đã được định sẵn là thuộc về nhóm người thành công rồi. Anh là người chiến thắng. Những người chỉ có thể ngưỡng mộ anh.” Triệu Thừa Đăng nheo mắt khẽ nói.
“Có gì mà phải ngưỡng mộ? Bất kể tôi cố gắng tới mức nào, tất cả mọi người chỉ nhớ tới ba tôi. Căn bản không hề nhớ tới tôi.”
“Nhưng anh chính xác là con của chủ tịch mà.”
“Đúng. Nhưng bọn họ có gọi cậu là con trai của ông A không?”
“Có chứ. Hội bạn của ba em.” Triệu Thừa Đăng cười khì.
Minh Hạo Kỳ khoát tay. “Vớ vẩn. Thế nhưng bạn bè, đồng nghiệp hay thậm chí một người không biết, bọn họ có gọi cậu là con trai ông A không? Coi cậu như người vô hình, thường xuyên nói với cậu rằng thay tôi gửi lời hỏi thăm ba cậu, gần đây ba cậu đầu tư vào lĩnh vực gì thế? Họ coi tôi là cái gì? Thư ký của ba tôi mới là người làm việc chuyển lời nhắn. Liên quan gì đến tôi chứ, muốn hỏi thì tự đi mà hỏi, đến làm phiền tôi làm gì.”
“Tiền bối, anh đừng nghĩ nhiều quá. Anh cứ nghĩ đến sổ tiết kiệm, xe thể thao của anh. Anh có tất cả mọi thứ mà những người khác không có được. Hơn nữa cả đời bọn họ cũng không thể giống anh chỉ cần quẹt, quẹt. Cứ tùy tiện quẹt thẻ là có hóa đơn mới từ ngân hàng.”
“Tôi thật sự muốn thử xem có thể quẹt thẻ đến mức bản thân phá sản được không?” Minh Hạo Kỳ rót rượu uống tiếp.
Triệu Thừa Đăng xua tay. “Không thể nào. Dù anh có quẹt thẻ nhiều thế nào chỉ cần hít một hơi thật sâu, thế giới lại khôi phục vẻ vốn có của nó. Có điều tiền bối, hóa đơn tháng này của anh thực sự có hơi khoa trương.”
Minh Hạo Kỳ cười rung đùi. “Ai quan tâm chứ? Cạn ly.” Uống xong, anh nói tiếp. “Cậu biết không tôi muốn làm một người có ích. Tôi muốn được giống như ba tôi. Không cần dựa vào ba mình mà vẫn có thể thành công. Tôi muốn khiến ông ấy cảm thấy tự hào về tôi. Để ông ấy tự hào về tôi.” Anh nói, mi mắt dần sụp xuống và ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Tiếng chuông di động đánh thức Minh Hạo Kỳ dậy. “Mẹ, sao sớm thế này đã gọi con vậy?”
“Hôm qua con ngủ ở nhà Thừa Đăng, mẹ sợ cậu ấy chăm sóc con không chu đáo. Bây giờ mẹ tới đón con. Chúng ta cùng đi ăn sáng sau đó chúng ta cùng đi xem triển lãm tranh đương đại. Buổi đấu giá từ thiện cuối tuần này, không phải con chuẩn bị tác phẩm đấu giá sao? Mẹ giúp con chọn tác phẩm để con tham khảo.” Mạc Uyển Hiểu vừa gọi vừa lấy chìa khóa ra gara, chuẩn bị tới nhà Triệu Thừa Đăng.
“Dạ được mẹ. Lát nữa chúng ta đến nhà hàng ăn sáng trước sau đó cùng đi xem triển lãm. Con tiện thể đánh giá con mắt thẩm mỹ của mẹ luôn.”
“Được, lát nữa gặp.”
Minh Hạo Kỳ vào phòng tắm rửa sạch sẽ sau đó mượn bộ đồ của Triệu Thừa Đăng để mặc. Nói là mượn chứ thật ra lần nào anh mặc xong rồi mang về nhà, không thèm trả lại.
“Ông đừng nói Tiểu Kỳ như thế. Cái gì mà con trai cưng của tôi. Đừng quên là ông cũng góp một nửa cổ phần vào đấy nhé.”
“Chính là một nửa cổ phần mà tôi không thể từ bỏ được, làm tôi tổn thất nặng nề.”
“Thôi được rồi, Ba nó đừng giận, ăn một chút hoa quả đi.” Mạc Uyển Hiểu gim một miếng táo, đưa cho chồng.
“Bà có biết không, con trai cưng của bà lại mượn danh nghĩa của tôi làm bừa rồi.”
“Đấy đâu phải làm bừa. Sinh nhật của ông sắp tới rồi, ông xem con trai của chúng ta hiếu thuận biết bao, mua một chiếc xe làm quà sinh nhật cho ông.”
“Gara nhà chúng ta có biết bao nhiêu xe, có xe gì là không có đâu lại đi mua thêm nữa. Từ khi bà làm thẻ đen cho nó càng ngày nó tiêu tiền càng nhiều. Riêng tháng này đã tiêu hết 25 triệu rồi. Tôi không tiếc 25 triệu. Vấn đề ở chỗ nó biết xài nhưng không biết kiếm ra một đồng nào hết.” Minh Hạo Kỳ có vẻ tức tối.
“Chỉ là một chiếc xe thôi mà, đừng có tức giận như vậy. Gần đây nó bắt đầu đầu tư vào tác phẩm nghệ thuật rồi. Cũng coi như là bước đi đầu tiên của nó.”
“Đầu tư vào tác phẩm nghệ thuật à?” Minh Hạo Vũ nghe vợ mình nói thế thì ngạc nhiên ra mặt. “Nhất định không được. Bà nói với nó nhất định không được. Nếu như nó đầu tư vào đấy, tôi không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu nữa. Ngàn vạn lần không được.”
“Tiểu Kỳ chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
“Đứa trẻ? Năm nay nó đã 28 tuổi rồi, bà vẫn còn nói nó là một đứa trẻ. Năm 28 tuổi tôi làm gì còn nó làm gì. Tôi thật không thể hiểu tôi còn phải nuôi nó đến lúc nào nữa. Bao giờ nó mới trở thành một người đàn ông biết gánh vác, biết chịu trách nhiệm?”
Nghe xong mấy lời đó, Minh Hạo Kỳ lái xe đến nhà đàn em của mình là Triệu Thừa Đăng cũng là trợ lý thân tín nhất.
“Tôi thấy cuộc sống này thật là mệt mỏi. Từ trước tới giờ bất kể tôi muốn việc gì, ba tôi đều dội cho tôi một gáo nước lạnh, ông ta chưa bao giờ chịu tin tưởng tôi. Tôi thật sự rất chán ghét cuộc sống của mình.” Minh Hạo Kỳ uống rượu, chán nản nói.
“Tiền bối, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì. Từ trước khi sinh ra, anh đã được định sẵn là thuộc về nhóm người thành công rồi. Anh là người chiến thắng. Những người chỉ có thể ngưỡng mộ anh.” Triệu Thừa Đăng nheo mắt khẽ nói.
“Có gì mà phải ngưỡng mộ? Bất kể tôi cố gắng tới mức nào, tất cả mọi người chỉ nhớ tới ba tôi. Căn bản không hề nhớ tới tôi.”
“Nhưng anh chính xác là con của chủ tịch mà.”
“Đúng. Nhưng bọn họ có gọi cậu là con trai của ông A không?”
“Có chứ. Hội bạn của ba em.” Triệu Thừa Đăng cười khì.
Minh Hạo Kỳ khoát tay. “Vớ vẩn. Thế nhưng bạn bè, đồng nghiệp hay thậm chí một người không biết, bọn họ có gọi cậu là con trai ông A không? Coi cậu như người vô hình, thường xuyên nói với cậu rằng thay tôi gửi lời hỏi thăm ba cậu, gần đây ba cậu đầu tư vào lĩnh vực gì thế? Họ coi tôi là cái gì? Thư ký của ba tôi mới là người làm việc chuyển lời nhắn. Liên quan gì đến tôi chứ, muốn hỏi thì tự đi mà hỏi, đến làm phiền tôi làm gì.”
“Tiền bối, anh đừng nghĩ nhiều quá. Anh cứ nghĩ đến sổ tiết kiệm, xe thể thao của anh. Anh có tất cả mọi thứ mà những người khác không có được. Hơn nữa cả đời bọn họ cũng không thể giống anh chỉ cần quẹt, quẹt. Cứ tùy tiện quẹt thẻ là có hóa đơn mới từ ngân hàng.”
“Tôi thật sự muốn thử xem có thể quẹt thẻ đến mức bản thân phá sản được không?” Minh Hạo Kỳ rót rượu uống tiếp.
Triệu Thừa Đăng xua tay. “Không thể nào. Dù anh có quẹt thẻ nhiều thế nào chỉ cần hít một hơi thật sâu, thế giới lại khôi phục vẻ vốn có của nó. Có điều tiền bối, hóa đơn tháng này của anh thực sự có hơi khoa trương.”
Minh Hạo Kỳ cười rung đùi. “Ai quan tâm chứ? Cạn ly.” Uống xong, anh nói tiếp. “Cậu biết không tôi muốn làm một người có ích. Tôi muốn được giống như ba tôi. Không cần dựa vào ba mình mà vẫn có thể thành công. Tôi muốn khiến ông ấy cảm thấy tự hào về tôi. Để ông ấy tự hào về tôi.” Anh nói, mi mắt dần sụp xuống và ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Tiếng chuông di động đánh thức Minh Hạo Kỳ dậy. “Mẹ, sao sớm thế này đã gọi con vậy?”
“Hôm qua con ngủ ở nhà Thừa Đăng, mẹ sợ cậu ấy chăm sóc con không chu đáo. Bây giờ mẹ tới đón con. Chúng ta cùng đi ăn sáng sau đó chúng ta cùng đi xem triển lãm tranh đương đại. Buổi đấu giá từ thiện cuối tuần này, không phải con chuẩn bị tác phẩm đấu giá sao? Mẹ giúp con chọn tác phẩm để con tham khảo.” Mạc Uyển Hiểu vừa gọi vừa lấy chìa khóa ra gara, chuẩn bị tới nhà Triệu Thừa Đăng.
“Dạ được mẹ. Lát nữa chúng ta đến nhà hàng ăn sáng trước sau đó cùng đi xem triển lãm. Con tiện thể đánh giá con mắt thẩm mỹ của mẹ luôn.”
“Được, lát nữa gặp.”
Minh Hạo Kỳ vào phòng tắm rửa sạch sẽ sau đó mượn bộ đồ của Triệu Thừa Đăng để mặc. Nói là mượn chứ thật ra lần nào anh mặc xong rồi mang về nhà, không thèm trả lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.