Chương 15
ngocanh123
06/11/2017
Thấy người trong lòng không thể thở Tứớc Thiên mới chịu buôn tha môi
nàng, nhưng tiếp theo đó hắn di chuyển nụ hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp, liếm mút cần cổ trắng trẻo, mềm mại của nàng.
Dạ Yến cả người nổi lên phản ứng khó chịu, như có ngàn con kiến bò khắp người, bàn tay hắn trượt xuống phần mềm mại phía trước của nàng xoa nắng, bàn tay kia lẹ làng cỏi bỏ y phục của nàng, lộ ra trước mắt hắn là đôi gò bồng đầy đặng mềm mại, để miệng vào ngậm lấy một bên gò bồng liền liếm mút, răng nanh hắn cắn nhẹ lên nhụy hoa xinh xắn trước ngực của nàng, một cảm giác tê dại làm Dạ Yến rùng mình mà phát ra tiếng rên nhẹ.
Cũng vì quá kích thích mà đôi gò bồng cương cứng và đứng sựng nụ hoa hồng lên như chào mời hắn, Tước Thien bàn tay kia cũng không chịu rảnh rỗi mà xoa nắng bên còn lại, chốc chốc lại dùng ngón tay khều nhẹ lên nhụy hoa.
_"Ừm.. nàng không chịu nổi kích thích mà khẻ rên rỉ" liếm mút thỏa mãn hắn lại di chuyển bàn tay xuống chính giữa hai chân thon thả của Dạ Yến tách nó mở rộng ra, hắn nhìn cuối nhìn đến nơi u cốc xinh đẹp của nàng, ngón tay cái để lên viên trân châu mà xoa miết nhẹ nhàng đều đều theo tiết tấu từ chậm đến nhanh, ca người nàng uống éo vì quá kích thích, một tiếng rên lớn khi hắn dùng miệng ngậm lấy viên trân châu mút liếm...á..á..một dòng nước chảy ra từ hoa huyệt của nàng, Tước Thiên yêu thích mà uống hết vị ngọt ấy không chừa một giọt, đầu lưỡi lại tiến sâu vào bên trong hoa huyệt mà khoáy đảo đầu lưỡi đâm vào rồi lại đi ra , rồi lại đâm vào bên trong bị kích thích, một trận co bóp dữ dội nàng rung rẫy lên tiếng rên rỉ..ừm..dòng tinh dịch lại chảy ra nhiều hơn từ bên trong hoa huyệt.
_"Ừm..ừm " nàng lớn tiếng rên rỉ vì được thỏa mãn, ngón tay hắn lại khều nhẹ viên trân châu nhẹ nhàng và từ từ càng lúc càng nhanh hơn làm cho cả người nàng cong lại, bàn tay bấu lấy nệm giường, các ngón chân cũng quặp lại vì bị kích thích quá độ, hắn dùng ngón tay khác lại đưa vào trong hoa huyệt non mềm của nàng, động tác đưa ra, đâm vào, liên tục mỗi lúc nhanh hơn, cả người Dạ Yến lúc này đã nhiễm đầy dục vọng không lý trí khán cự mà chỉ còn biết phối hợp với hắn nàng lên tiếng: " Khó chịu lắm ở đó, ở đó ".
Tứớc Thiên biết giờ đây nàng đã sẵn sàng trầm luân với hắn, tay hắn cỏi bỏ những thứ còn lại trên người mình xuống, mở rộng hai chân nàng đưa tiểu đệ đang ngẩn cao đầu đến ngây miệng hoa huyệt, chà chà lên cửa hoa huyệt nhưng chưa đi vào, nàng sinh ra phản ứng liền rên rỉ, hắn để hai chân chế trụ eo hắn, thúc đẩy thật mạnh tiểu đệ vào sâu tận cuối đái hoa huyệt, "ừm...cả hai người cùng phát ra những tiếng rên nhẹ" ôi nàng thật chặt chẽ và mềm mại làm hắn chịu không nổi mà lên tiếng: nàng thả lỏng người đi, nàng muốn kẹp ta chết sao?.
Hắn nói gì trong lúc này Dạ Yến đều không nghe được, vì nàng không còn tỉnh táo, tâm mà đang đắm chìm trong dục vọng mất rồi, hắn luật động ra vô mạnh mẽ, mỗi lần rút ra đâm vào là sâu tận cuối cùng bên trong nàng, mỗi lần như vậy làm nàng càng dâng lên khoái cảm không thôi, hắn nhanh hơn mạnh hơn chạy nước rút, bàn tay còn khều nhẹ lên viên trân châu nơi hai người giao hợp, làm nàng tâm hồn bay bổng rên rỉ miệng lên tiếng cầu xin: ta không chịu được nữa rồi, chàng ngưng đi mà..á..á.
Nàng càng nói hắn càng mạnh mẽ luật động, những cú ra vào mạnh hơn cuối cùng một sự rung rẫy của cả hai.. Ừm...ừm...á...cả hai đạt được tới đỉnh sự khoái lạc của hạnh phúc.
Hắn phóng thích tấc cả mầm mống vào trong người nàng mà thỏa mãn, mồ hôi của cả hai rơi ướt cả chăn, hắn nhẹ nhàng nằm xuống ôm nàng vào trong lòng nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Dạ Yến đang nằm chợt nhớ đến việc gì đó,nàng ngồi dậy, vén chăn sang một bên, nhìn xuống miếng trải giường, đôi mục quang của nàng châu lại, có điều khó hiểu, nàng suy nghĩ "trước giờ nàng chưa từng qua lại với người nam nhân nào, hôm nay là lần đầu tiên của nàng nhưng sao lại không thấy máu? có lẽ nào nàng không còn trong trắng, nhưng trước giờ nàng có gần với ai đâu chứ " hắn sẽ nghĩ nàng ra sao khi không thấy giọt máu xữ nữ chứ? bất chợt sắc mặt nàng kém đi, đôi mắt chợt mang vẻ u buồn.
Hắn nhìn thấy cảnh này lòng lo lắng ôm nàng hỏi: nàng có việc gì buồn sao? nàng không muốn dối hắn, nên cuối đầu xuống đáp: ta nhìn không thấy máu xữ nữ, nhưng trước giờ ta không có qua lại với nam nhân, nhưng không biết vì sao lại như vậy, ta không gạt người đâu, đôi mắt u buồn nàng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tứớc Thiên giờ đây mới hiểu ra vì sao nàng buồn, hắn ôm nàng, hôn lên trán nàng nói liền nói:
_"Ta xin lỗi nàng thật nhiều"
_Nàng đến với ta nàng vẫn còn trong trắng, cái lần đầu tiên đó của nàng... là..là.. nàng đã cho ta, nói đúng hơn là ta sợ mất nàng nên thừa lúc nàng hôn mê ta đã "ta thật vạn lần xin lỗi nàng " chỉ vì ta yêu nàng, ta sợ nàng bỏ ta mà đi, hắn ôm nàng vỗ về hắn sợ nàng bỏ hắn.
Trương Dạ Yến cả người đã run rẩy vì tức giận, mặt nàng chuyển xanh mét, tay nàng nắm lại thành quyền, môi run run nói: ngài bỏ tay ra khỏi người ta mau!
Nàng nghiến răng ken két mắt phượng nhìn hắn miệng gào lớn: người thả tay ra mau có nghe không hả?.
Tứớc Thiên giật mình khi nghe nàng thét, hốt hoảng hắn liền buôn tay khỏi người nàng, Dạ Yến vội mặc y phục vào, hắn cũng vội vàng mặc vào y phục, lúc này nàng xoay người muốn đi ra phía cửa, hắn nhanh tay chạy theo với tay ôm cả người nàng trở lại.
Bất ngờ Trương Dạ Yến quay lưng lại tung một cú đấm vào bụng hắn tiếp theo là một cú đá vào ngực hắn, bị đánh bất ngờ không kịp trở tay hắn bị đá văng ra xa ngã trúng vào ghế phát ra tiếng động lớn.
Ở ngoài cửa phòng hai hắc y vệ nghe được tiếng động lớn từ trong phòng họ lo lắng cho hai chủ nhân liền đạp cửa xong vào hộ giá, nhưng ai có ngờ đâu vừa bước vào bên trong thì thấy được một màng trước mắt làm cả hai đứng hình không động đậy.
Chủ nhân thì té ngửa ra dưới đất, còn phu nhân thì gương mặt nổi đầy gân xanh đỏ vì giận dữ, tư thế đứng thủ như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
" Vậy là sao? "
"Phu nhân đánh phu quân sao?"
Hai hắc y vệ nhìn nhau như thầm hiểu ra vấn đề, hai người nhìn nhau tự hỏi " vậy chúng ta bênh vực cho ai chứ? hai người ngây ngốc đứng đó không biết phải làm gì ".
Bổng bất ngờ Dạ Yến muốn xông ra khỏi phòng, Tứớc Thiên nhanh miệng lên tiếng: " giữ phu nhân lại! hai hắc y vệ nghe được lệnh chủ nhân, liền nhanh tay ngăn nàng lại hai người chặn ngây cửa phòng " Dạ Yến nổi giận tung cú đánh vào ngực một hắc y vệ, và quay sang tung cú đá vào bụng người còn lại, hai hắc y vệ không ngờ phu nhân của họ lại có võ, cả hai gồng mình chịu đau không dám ra tay với nàng, vì nàng là phu nhân, mà nàng đang bị thương chưa khỏi hẳn.
Tứớc Thiên thấy vậy vội chạy đến ôm chặt lấy cã người nàng, đẩy nàng vào trong, ánh mắt ra hiệu cho hai người kia lui ra ngoài.
Rời khỏi phòng hai hắc y vệ ôm bụng và ngực xoa liên tục vì đau, một người lên tiếng nói: ta thấy chủ nhân của chúng ta gặp phải khắc tinh rồi đó, người kia như đồng ý với lời nói đó họ nhìn nhau gật đầu cười khổ.
Dạ Yến cả người nổi lên phản ứng khó chịu, như có ngàn con kiến bò khắp người, bàn tay hắn trượt xuống phần mềm mại phía trước của nàng xoa nắng, bàn tay kia lẹ làng cỏi bỏ y phục của nàng, lộ ra trước mắt hắn là đôi gò bồng đầy đặng mềm mại, để miệng vào ngậm lấy một bên gò bồng liền liếm mút, răng nanh hắn cắn nhẹ lên nhụy hoa xinh xắn trước ngực của nàng, một cảm giác tê dại làm Dạ Yến rùng mình mà phát ra tiếng rên nhẹ.
Cũng vì quá kích thích mà đôi gò bồng cương cứng và đứng sựng nụ hoa hồng lên như chào mời hắn, Tước Thien bàn tay kia cũng không chịu rảnh rỗi mà xoa nắng bên còn lại, chốc chốc lại dùng ngón tay khều nhẹ lên nhụy hoa.
_"Ừm.. nàng không chịu nổi kích thích mà khẻ rên rỉ" liếm mút thỏa mãn hắn lại di chuyển bàn tay xuống chính giữa hai chân thon thả của Dạ Yến tách nó mở rộng ra, hắn nhìn cuối nhìn đến nơi u cốc xinh đẹp của nàng, ngón tay cái để lên viên trân châu mà xoa miết nhẹ nhàng đều đều theo tiết tấu từ chậm đến nhanh, ca người nàng uống éo vì quá kích thích, một tiếng rên lớn khi hắn dùng miệng ngậm lấy viên trân châu mút liếm...á..á..một dòng nước chảy ra từ hoa huyệt của nàng, Tước Thiên yêu thích mà uống hết vị ngọt ấy không chừa một giọt, đầu lưỡi lại tiến sâu vào bên trong hoa huyệt mà khoáy đảo đầu lưỡi đâm vào rồi lại đi ra , rồi lại đâm vào bên trong bị kích thích, một trận co bóp dữ dội nàng rung rẫy lên tiếng rên rỉ..ừm..dòng tinh dịch lại chảy ra nhiều hơn từ bên trong hoa huyệt.
_"Ừm..ừm " nàng lớn tiếng rên rỉ vì được thỏa mãn, ngón tay hắn lại khều nhẹ viên trân châu nhẹ nhàng và từ từ càng lúc càng nhanh hơn làm cho cả người nàng cong lại, bàn tay bấu lấy nệm giường, các ngón chân cũng quặp lại vì bị kích thích quá độ, hắn dùng ngón tay khác lại đưa vào trong hoa huyệt non mềm của nàng, động tác đưa ra, đâm vào, liên tục mỗi lúc nhanh hơn, cả người Dạ Yến lúc này đã nhiễm đầy dục vọng không lý trí khán cự mà chỉ còn biết phối hợp với hắn nàng lên tiếng: " Khó chịu lắm ở đó, ở đó ".
Tứớc Thiên biết giờ đây nàng đã sẵn sàng trầm luân với hắn, tay hắn cỏi bỏ những thứ còn lại trên người mình xuống, mở rộng hai chân nàng đưa tiểu đệ đang ngẩn cao đầu đến ngây miệng hoa huyệt, chà chà lên cửa hoa huyệt nhưng chưa đi vào, nàng sinh ra phản ứng liền rên rỉ, hắn để hai chân chế trụ eo hắn, thúc đẩy thật mạnh tiểu đệ vào sâu tận cuối đái hoa huyệt, "ừm...cả hai người cùng phát ra những tiếng rên nhẹ" ôi nàng thật chặt chẽ và mềm mại làm hắn chịu không nổi mà lên tiếng: nàng thả lỏng người đi, nàng muốn kẹp ta chết sao?.
Hắn nói gì trong lúc này Dạ Yến đều không nghe được, vì nàng không còn tỉnh táo, tâm mà đang đắm chìm trong dục vọng mất rồi, hắn luật động ra vô mạnh mẽ, mỗi lần rút ra đâm vào là sâu tận cuối cùng bên trong nàng, mỗi lần như vậy làm nàng càng dâng lên khoái cảm không thôi, hắn nhanh hơn mạnh hơn chạy nước rút, bàn tay còn khều nhẹ lên viên trân châu nơi hai người giao hợp, làm nàng tâm hồn bay bổng rên rỉ miệng lên tiếng cầu xin: ta không chịu được nữa rồi, chàng ngưng đi mà..á..á.
Nàng càng nói hắn càng mạnh mẽ luật động, những cú ra vào mạnh hơn cuối cùng một sự rung rẫy của cả hai.. Ừm...ừm...á...cả hai đạt được tới đỉnh sự khoái lạc của hạnh phúc.
Hắn phóng thích tấc cả mầm mống vào trong người nàng mà thỏa mãn, mồ hôi của cả hai rơi ướt cả chăn, hắn nhẹ nhàng nằm xuống ôm nàng vào trong lòng nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Dạ Yến đang nằm chợt nhớ đến việc gì đó,nàng ngồi dậy, vén chăn sang một bên, nhìn xuống miếng trải giường, đôi mục quang của nàng châu lại, có điều khó hiểu, nàng suy nghĩ "trước giờ nàng chưa từng qua lại với người nam nhân nào, hôm nay là lần đầu tiên của nàng nhưng sao lại không thấy máu? có lẽ nào nàng không còn trong trắng, nhưng trước giờ nàng có gần với ai đâu chứ " hắn sẽ nghĩ nàng ra sao khi không thấy giọt máu xữ nữ chứ? bất chợt sắc mặt nàng kém đi, đôi mắt chợt mang vẻ u buồn.
Hắn nhìn thấy cảnh này lòng lo lắng ôm nàng hỏi: nàng có việc gì buồn sao? nàng không muốn dối hắn, nên cuối đầu xuống đáp: ta nhìn không thấy máu xữ nữ, nhưng trước giờ ta không có qua lại với nam nhân, nhưng không biết vì sao lại như vậy, ta không gạt người đâu, đôi mắt u buồn nàng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tứớc Thiên giờ đây mới hiểu ra vì sao nàng buồn, hắn ôm nàng, hôn lên trán nàng nói liền nói:
_"Ta xin lỗi nàng thật nhiều"
_Nàng đến với ta nàng vẫn còn trong trắng, cái lần đầu tiên đó của nàng... là..là.. nàng đã cho ta, nói đúng hơn là ta sợ mất nàng nên thừa lúc nàng hôn mê ta đã "ta thật vạn lần xin lỗi nàng " chỉ vì ta yêu nàng, ta sợ nàng bỏ ta mà đi, hắn ôm nàng vỗ về hắn sợ nàng bỏ hắn.
Trương Dạ Yến cả người đã run rẩy vì tức giận, mặt nàng chuyển xanh mét, tay nàng nắm lại thành quyền, môi run run nói: ngài bỏ tay ra khỏi người ta mau!
Nàng nghiến răng ken két mắt phượng nhìn hắn miệng gào lớn: người thả tay ra mau có nghe không hả?.
Tứớc Thiên giật mình khi nghe nàng thét, hốt hoảng hắn liền buôn tay khỏi người nàng, Dạ Yến vội mặc y phục vào, hắn cũng vội vàng mặc vào y phục, lúc này nàng xoay người muốn đi ra phía cửa, hắn nhanh tay chạy theo với tay ôm cả người nàng trở lại.
Bất ngờ Trương Dạ Yến quay lưng lại tung một cú đấm vào bụng hắn tiếp theo là một cú đá vào ngực hắn, bị đánh bất ngờ không kịp trở tay hắn bị đá văng ra xa ngã trúng vào ghế phát ra tiếng động lớn.
Ở ngoài cửa phòng hai hắc y vệ nghe được tiếng động lớn từ trong phòng họ lo lắng cho hai chủ nhân liền đạp cửa xong vào hộ giá, nhưng ai có ngờ đâu vừa bước vào bên trong thì thấy được một màng trước mắt làm cả hai đứng hình không động đậy.
Chủ nhân thì té ngửa ra dưới đất, còn phu nhân thì gương mặt nổi đầy gân xanh đỏ vì giận dữ, tư thế đứng thủ như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
" Vậy là sao? "
"Phu nhân đánh phu quân sao?"
Hai hắc y vệ nhìn nhau như thầm hiểu ra vấn đề, hai người nhìn nhau tự hỏi " vậy chúng ta bênh vực cho ai chứ? hai người ngây ngốc đứng đó không biết phải làm gì ".
Bổng bất ngờ Dạ Yến muốn xông ra khỏi phòng, Tứớc Thiên nhanh miệng lên tiếng: " giữ phu nhân lại! hai hắc y vệ nghe được lệnh chủ nhân, liền nhanh tay ngăn nàng lại hai người chặn ngây cửa phòng " Dạ Yến nổi giận tung cú đánh vào ngực một hắc y vệ, và quay sang tung cú đá vào bụng người còn lại, hai hắc y vệ không ngờ phu nhân của họ lại có võ, cả hai gồng mình chịu đau không dám ra tay với nàng, vì nàng là phu nhân, mà nàng đang bị thương chưa khỏi hẳn.
Tứớc Thiên thấy vậy vội chạy đến ôm chặt lấy cã người nàng, đẩy nàng vào trong, ánh mắt ra hiệu cho hai người kia lui ra ngoài.
Rời khỏi phòng hai hắc y vệ ôm bụng và ngực xoa liên tục vì đau, một người lên tiếng nói: ta thấy chủ nhân của chúng ta gặp phải khắc tinh rồi đó, người kia như đồng ý với lời nói đó họ nhìn nhau gật đầu cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.