Chương 6
ngocanh123
06/11/2017
Cỏi hồng trần chinh phạt bấy nhiêu năm.
Ôm giấc mộng tung hoành trên chiến trận.
Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục.
Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.
Kỳ Lôi- bước vào bên trong đến bên giường lớn, diễn cảnh trước mắt thật làm cho người ta té xỉu, cũng mai hiện tại cô nương này đang bị bất tỉnh, nếu không thì một cảnh trước mắt sẽ dễ bị hiểu lầm mất thôi.
Liếc mắt nhìn vị đại huynh của mình, hắn ngồi trên giường hai cánh tay ôm chặt cả người tiểu cô nương trong lòng, mặt hắn nhìn không còn chút huyết sắc, đôi mục quang đỏ ngầu vì rơi lệ.
" hả!"
_"Huynh ấy khóc sao? "
_Vì một cô nương! có phải thật không?.
_"Sao đệ còn không xem bệnh tình của nàng mà còn đứng ngây ra đó?"
Tứớc Thiên nghiêm mặt nói, Kỳ Lôi nghe lời nói của vương huynh hắn mới chợt nhớ mình đến đây để làm gì, chân liền bước vội đến bên giường,đặt hai ngón tay lên mạch tượng của Dạ Yến mà chuẩn mạch.
Tiếp theo Kỳ Lôi kiểm tra lại vết thương, đôi mày kiếm khẻ châu lại, gương mặt Kỳ Lôi căn thẳng hướng mắt nhìn đến Tứớc Thiên giọng trầm ổn nói: vương huynh! cô nương này đang bị sốt cao, là do vết thương trên ngực xưng to, có hiện tượng tụ mũ, vết thương bầm đen, mạch không đều, hơi thở nàng mệt nhọc, đệ thật sự không biết hung khí gây ra thương tích cho nàng là gì? nhưng nó vẫn còn nằm trong đó.
_Nhất định phải lấy nó ra, bằng không sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của nàng ấy.
"Rầm" nghe lời nói của biểu đệ mình, và đệ ấy cũng là thái y giỏi nhất kinh thành này, đệ ấy đã nói như vậy, chẳng lẽ nàng tính mạng thật sự sẽ nguy mất.
_"Không thể như vậy được! "
Tứớc Thiên châu đôi mục quang nhìn Kỳ Lôi nói: "đệ hãy tìm cách gi cứu nàng, không được để nàng có việc gì sảy ra, ta không cho phép đệ có hiểu không?"
Tứớc Thiên hoảng loạn la lớn tiếng.
Kỳ Lôi nhìn vương huynh hôm nay đã mất khống chế chỉ vì nữ nhân này, hắn chậm rãi lên tiếng: đệ biết rồi, trước tiên huynh hãy cho nàng ấy uống hai viên dược này đã,để cho nàng khỏe và vết thương giảm sưng, còn bây giờ huynh, và đệ mình phải giúp lau mát cho nàng để hạ sốt trước cái đã.
Dứt lời Kỳ Lôi bước chân ra ngoài phòng, gọi gia nhân mang vào một chậu nước ấm cùng nhiều khăn sạch.
Cầm chậu nước và khăn trên tay Kỳ Lôi bước gần đến bên giường,đặt chậu nước lên bàn để gần đó, nhúng khăn vào nước ấm vắt khô đưa qua cho Tứớc Thiên liền nói: " huynh đắp khăn này lên trán nàng, để hút bớt khí nóng của nàng vào khăn, còn cái khăn này huynh lau mặt và cổ cho nàng ấy".
_Còn đệ lau bàn tay,chúng ta phải lau và thay nước ấm liên tục mới được, nhanh huynh đệ ta cùng làm nào! nhanh lên để nàng ta nóng quá là nguy hiểm lắm đấy.
Lời nói của Kỳ Lôi vừa dứt hai người vội vàng làm,thời gian cũng đã một canh giờ trôi qua,đan dược cũng đã uống, lau mát cũng đã lau mà sao đến giờ nàng vẫn còn chưa tỉnh?.
Tứớc Thiên lo lắng trong lòng, trái tim co thắt từng đợt không chịu nổi nữa đành lên tiếng hỏi: " sao nàng chưa tỉnh nữa biểu đệ?"
Kỳ Lôi đang lau mát nghe vương huynh hỏi hắn ngước nhìn lên trả lời: huynh sao lại gấp như vậy? nàng ấy đã hạ sốt nhiều rồi, giờ chỉ còn chờ đợi chút thôi, "mà lát nàng tỉnh lại huynh phải hỏi nàng ấy hung khí gây ra thương tích cho nàng là thứ gì để đệ biết mà tim cách chửa cho nàng".
Kỳ Lôi nhìn thẳng vào mắt của Tứớc Thiên liền hỏi hắn: Vương huynh!huynh thích cô nương này sao?.
Gương mặt Kỳ Lôi căn thẳng chờ đợi hắn trả lời, mặt Tứớc Thiên âm trầm nhìn biểu đệ miệng hắn khẻ nói: ừ! Ta yêu nàng ấy, yêu từ cái nhìn đầu tiên, khi ta đở nàng ấy đang nằm trên đất lên, nhìn thấy nàng ta liền biết đây là người ta đã chờ đợi bấy lâu.
_Dù nàng là ai,thân phận thế nào, ta đây không cần biết, ta yêu nàng và sẽ bảo vệ nàng, những thứ khác không quan trọng gì cả.
Lời nói ôn nhu của vương huynh khi nói về cô nương này làm cho Kỳ Lôi ngạc nhiên há to miệng, như không thể nào to hơn được nữa.
Kỳ Lôi suy nghĩ: vương huynh của hắn trước nay huynh không thích nữ nhân kia mà?.
_Đệ nhớ mỗi khi hoàng thượng muốn nói về hôn sự của huynh, thì huynh không nghe và còn tỏ thái độ tức giận, sao giờ đây lại như thế này Kỳ Lôi nhìn hắn mặt ngu ra hỏi?.
Im lặng hồi lâu Tứớc Thiên mới nói: đệ có tinh vào chuyện tình sét đánh không?.
_Ta là như vậy đó mới gặp mà cứ ngỡ đã quen nhau từ lâu lắm rồi, nghe những lời vương huynh nói Kỳ Lôi đã hiểu một phần rằng vương huynh của mình đã yêu mất rồi.
Ôm giấc mộng tung hoành trên chiến trận.
Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục.
Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.
Kỳ Lôi- bước vào bên trong đến bên giường lớn, diễn cảnh trước mắt thật làm cho người ta té xỉu, cũng mai hiện tại cô nương này đang bị bất tỉnh, nếu không thì một cảnh trước mắt sẽ dễ bị hiểu lầm mất thôi.
Liếc mắt nhìn vị đại huynh của mình, hắn ngồi trên giường hai cánh tay ôm chặt cả người tiểu cô nương trong lòng, mặt hắn nhìn không còn chút huyết sắc, đôi mục quang đỏ ngầu vì rơi lệ.
" hả!"
_"Huynh ấy khóc sao? "
_Vì một cô nương! có phải thật không?.
_"Sao đệ còn không xem bệnh tình của nàng mà còn đứng ngây ra đó?"
Tứớc Thiên nghiêm mặt nói, Kỳ Lôi nghe lời nói của vương huynh hắn mới chợt nhớ mình đến đây để làm gì, chân liền bước vội đến bên giường,đặt hai ngón tay lên mạch tượng của Dạ Yến mà chuẩn mạch.
Tiếp theo Kỳ Lôi kiểm tra lại vết thương, đôi mày kiếm khẻ châu lại, gương mặt Kỳ Lôi căn thẳng hướng mắt nhìn đến Tứớc Thiên giọng trầm ổn nói: vương huynh! cô nương này đang bị sốt cao, là do vết thương trên ngực xưng to, có hiện tượng tụ mũ, vết thương bầm đen, mạch không đều, hơi thở nàng mệt nhọc, đệ thật sự không biết hung khí gây ra thương tích cho nàng là gì? nhưng nó vẫn còn nằm trong đó.
_Nhất định phải lấy nó ra, bằng không sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của nàng ấy.
"Rầm" nghe lời nói của biểu đệ mình, và đệ ấy cũng là thái y giỏi nhất kinh thành này, đệ ấy đã nói như vậy, chẳng lẽ nàng tính mạng thật sự sẽ nguy mất.
_"Không thể như vậy được! "
Tứớc Thiên châu đôi mục quang nhìn Kỳ Lôi nói: "đệ hãy tìm cách gi cứu nàng, không được để nàng có việc gì sảy ra, ta không cho phép đệ có hiểu không?"
Tứớc Thiên hoảng loạn la lớn tiếng.
Kỳ Lôi nhìn vương huynh hôm nay đã mất khống chế chỉ vì nữ nhân này, hắn chậm rãi lên tiếng: đệ biết rồi, trước tiên huynh hãy cho nàng ấy uống hai viên dược này đã,để cho nàng khỏe và vết thương giảm sưng, còn bây giờ huynh, và đệ mình phải giúp lau mát cho nàng để hạ sốt trước cái đã.
Dứt lời Kỳ Lôi bước chân ra ngoài phòng, gọi gia nhân mang vào một chậu nước ấm cùng nhiều khăn sạch.
Cầm chậu nước và khăn trên tay Kỳ Lôi bước gần đến bên giường,đặt chậu nước lên bàn để gần đó, nhúng khăn vào nước ấm vắt khô đưa qua cho Tứớc Thiên liền nói: " huynh đắp khăn này lên trán nàng, để hút bớt khí nóng của nàng vào khăn, còn cái khăn này huynh lau mặt và cổ cho nàng ấy".
_Còn đệ lau bàn tay,chúng ta phải lau và thay nước ấm liên tục mới được, nhanh huynh đệ ta cùng làm nào! nhanh lên để nàng ta nóng quá là nguy hiểm lắm đấy.
Lời nói của Kỳ Lôi vừa dứt hai người vội vàng làm,thời gian cũng đã một canh giờ trôi qua,đan dược cũng đã uống, lau mát cũng đã lau mà sao đến giờ nàng vẫn còn chưa tỉnh?.
Tứớc Thiên lo lắng trong lòng, trái tim co thắt từng đợt không chịu nổi nữa đành lên tiếng hỏi: " sao nàng chưa tỉnh nữa biểu đệ?"
Kỳ Lôi đang lau mát nghe vương huynh hỏi hắn ngước nhìn lên trả lời: huynh sao lại gấp như vậy? nàng ấy đã hạ sốt nhiều rồi, giờ chỉ còn chờ đợi chút thôi, "mà lát nàng tỉnh lại huynh phải hỏi nàng ấy hung khí gây ra thương tích cho nàng là thứ gì để đệ biết mà tim cách chửa cho nàng".
Kỳ Lôi nhìn thẳng vào mắt của Tứớc Thiên liền hỏi hắn: Vương huynh!huynh thích cô nương này sao?.
Gương mặt Kỳ Lôi căn thẳng chờ đợi hắn trả lời, mặt Tứớc Thiên âm trầm nhìn biểu đệ miệng hắn khẻ nói: ừ! Ta yêu nàng ấy, yêu từ cái nhìn đầu tiên, khi ta đở nàng ấy đang nằm trên đất lên, nhìn thấy nàng ta liền biết đây là người ta đã chờ đợi bấy lâu.
_Dù nàng là ai,thân phận thế nào, ta đây không cần biết, ta yêu nàng và sẽ bảo vệ nàng, những thứ khác không quan trọng gì cả.
Lời nói ôn nhu của vương huynh khi nói về cô nương này làm cho Kỳ Lôi ngạc nhiên há to miệng, như không thể nào to hơn được nữa.
Kỳ Lôi suy nghĩ: vương huynh của hắn trước nay huynh không thích nữ nhân kia mà?.
_Đệ nhớ mỗi khi hoàng thượng muốn nói về hôn sự của huynh, thì huynh không nghe và còn tỏ thái độ tức giận, sao giờ đây lại như thế này Kỳ Lôi nhìn hắn mặt ngu ra hỏi?.
Im lặng hồi lâu Tứớc Thiên mới nói: đệ có tinh vào chuyện tình sét đánh không?.
_Ta là như vậy đó mới gặp mà cứ ngỡ đã quen nhau từ lâu lắm rồi, nghe những lời vương huynh nói Kỳ Lôi đã hiểu một phần rằng vương huynh của mình đã yêu mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.