Chương 23
Trì Đại Tối Cường
29/12/2021
Edit: Yan
——
Bàn tay Ung Tấn chặt chẽ đè nặng đầu hắn khiến hắn chỉ có thể chôn ở cổ đối phương, buồn bực nói: "Không giận sao?" Ung Tấn trả lời: "Phải cai." Chu Quân biết y nói cái gì vội gật đầu không ngừng tỏ vẻ đồng ý, còn hơi tủi thân lẩm bẩm: "Vừa nãy em nói với ngài không hút nữa, ngài không để ý đến em."
Giống như hai đứa nhỏ giận dỗi nhau, cho một viên kẹo là có thể làm hòa như lúc ban đầu. Quả thực thiếu tướng Ung cũng bị mật đường của Chu thiếu gia táng cho hôn mê, hai người tiếp tục khiêu vũ trên sân, trong không tràn đầy cảm giác không bình thường. Văn tiểu thư đứng bên cạnh nhìn Chu thiếu gia bị người kia ôm trong ngực làm sắc mặt của cô cũng ngày càng kỳ quái.
Cô nghe thấy một tiểu thư đứng bên cạnh nhỏ giọng nghị luận về hai người kia, mấy người đó nói đến một loại khả năng rồi không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười. Văn tiểu thư nâng giọng phủ nhận, cô dồn dập đóng mở đôi môi đỏ mọng: "Sao có thể như vậy, nhân duyên của Steison rất tốt không có chuyện có một ngày lại đổi tính." Nhóm tiểu thư kia cũng có người nghe tới đại danh công tử phong lưu của Chu Quân biết hắn có tiếng thích người đẹp.
Bởi vậy đề tài liền chuyển hướng sang chuyện khác, mặc dù Văn tiểu thư là người đầu tiên phủ nhận việc này nhưng lòng cô vô cùng bất an. Bởi vì cô vẫn luôn chú ý bọn họ hai người kia nào có phải chỉ là quan hệ quen biết. Càng gần kề càng có một loại dây dưa thân mật. Như có tấm lưới vô hình bao phủ lấy hai người họ không để cho ai vào.
Văn tiểu thư nhớ lại ánh mắt tức giận của Chu Quân nhìn Ung Tấn lúc mới bước vào phòng khiêu vũ. Cả việc nhờ cô hỏi thăm thân phận người phụ nữ kia, tất cả đều hướng về một phỏng đoán đáng sợ. Thực ra trời không quá nóng, cây quạt nhỏ trên tay Văn tiểu thư chỉ là một phụ kiện phối cùng nhưng cô lại mở quạt phát huy triệt để tác dụng chính của nó.
Gió mang lạnh lẽo phất từng đợt lên mặt cô, Văn tiểu thư tức điên. Chu Quân vẫn còn đang nhảy cùng Ung Tấn, sau khi xác nhận thiếu tướng không tức giận sắc mặt hắn lại biết đổi: "Em rất tức giận." Hắn rời khỏi người Ung Tấn, giọng nói không hề có ý đùa giỡn. Ung Tấn không biểu cảm nhìn hắn, như xem hắn cuối cùng là muốn nói cái gì.
Chu Quân đang muốn lên án mạnh mẽ từng vụ việc lại bị Văn tiểu thư phá vỡ. Trên khuôn mặt tinh xảo của cô có chút oán hận, cô nhìn Ung Tấn muốn đổi bạn nhảy. Lúc khiêu vũ loại động tác này cũng có, huống chi đường đường là nam sĩ sao có thể tranh cướp với nữ sĩ. Hơn nữa ngay cả khi Ung Tấn đang bức bách người khác nhưng ngoài miệng cũng phải tỏ vẻ khách khách khí khí nữa là.
Bởi vậy thiếu tướng Ung rất lịch sự lui lại, lòng ngực Chu Quân thay đổi người ánh mắt lại chạy theo vị bạn nhảy khi nãy. Văn tiểu thư trong lòng ngực hắn nhỏ giọng nói thân phận người phụ nữ kia, là một nhân viên cấp cao trong hải quan. Văn tiểu thư nhíu mày: "Rõ ràng là người của chính phủ, mặc thành như vậy làm gì, không biết còn tưởng rằng là......"
Lời phía sau Văn tiểu thư không nói nữa, tất nhiên cô vẫn có phần coi khinh với mấy cô gái chốn phong trần. Đây là thành kiến, cũng là một loại khinh thường nghìn năm qua đã khắc vào xương cốt rất nhiều người. Cảm thấy dơ bẩn nhưng thú vị là trào lưu mà nhóm danh viện theo đuổi thường được mở đầu từ các danh kỹ. Các tiểu thư một mặt coi khinh những cô gái đó, một mặt lại cảm thấy đẹp trong lòng.
Chu Quân không quan tâm những tâm tư nhỏ đó trong lòng Văn tiểu thư, hắn nhớ thương ánh mắt ám chỉ mà Ung Tấn để lại trước khi rời đi. Cho nên một bài còn chưa nhảy xong, nghe được tin tức mình muốn rồi Chu thiếu gia lập lức không muốn ở lại, hắn vội vã muốn chạy. Không ngờ Văn tiểu thư vẫn luôn khéo léo lại nắm chặt tay hắn như có lời khó nói: "Steison, anh không phải chứ."
Chu Quân sửng sốt trả lời: "Cái gì?" Văn tiểu thư do dự nói: "Anh và thiếu tướng Ung không phải là loại quan hệ kia phải không." Chu Quân như giờ mới hoàn hồn, cười nhẹ nói: "Nói bậy gì đó, anh có việc chịu ơn anh ta muốn tạo mối quan hệ tốt với anh ta mà thôi."
Dứt lời mặc kệ cô tin hay không hắn đẩy tay Văn tiểu thư ra rồi xoay người nhanh chân đi ra ngoài. Chỉ là một khắc quay đi đó, khuôn mặt cũng lập tức lạnh xuống. Biểu cảm lạnh lùng vẫn luôn duy trì đến khi ra khỏi phòng khiêu vũ, lúc hắn nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia mới lại lần nữa cười lên. Hắn đứng cạnh chiếc xe, giơ tay gõ gõ cửa sổ xe.
Thiếu tướng Ung mở cửa xe cho hắn, Chu Quân còn chưa ngồi vào tươi cười trên mặt đã cứng lại. Trong tay Ung Tấn đang thưởng thức một con dao nhỏ, dao này là hắn giấu trong đai lưng cạnh sườn, không biết bị Ung Tấn lấy đi lúc nào.
Chu Quân đỡ cửa xe, cực kỳ tự nhiên chui vào trong xe thảnh thơi nói: "Lấy trên người em khi nào thế, sao em lại không biết." Hắn trở tay đóng cửa lại vang lên thanh âm khó chịu. Vừa đặt mông ngồi xuống đã móc hộp thuốc ra ngậm một điếu, liếc nhìn con dao trong tay Ung Tấn. Dao rất sắc, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Ngón tay Ung Tấn rất dài, đốt ngón tay nhẹ gõ lên mặt dao vang lên tiếng cạch cạch.
Chu Quân châm thuốc rồi nói ra lai lịch con dao. Lần trước hắn bị tập kích trên đường bị rơi mất súng chưa kịp lấy cái mới. Đành phải lấy con dao phòng thân, hắn cũng không phải loại thiếu gia không biết sống chết, mới bị người ta cầm dao cầm gậy đuổi ngã một lần sao có thể không cầm theo vũ khí đã cứ thế ra cửa được.
Ung Tấn gật gật đầu tán đồng cách làm của hắn, nhưng lại không trả con dao cho hắn mà lấy từ bên hông mình ra một khẩu súng. Tim Chu Quân đập lỡ một nhịp, trên mặt lại vẫn cười: "Ung gia muốn tặng súng cho em?" Chẳng qua là hắn chỉ đùa một chút, súng của quân nhân đều được đăng ký sao có thể dễ dàng tặng người. Nếu không súng này xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện sẽ tạo ra rất nhiều phiền toái.
Nhưng Ung Tấn lại không nói đùa, thật sự đưa súng cho hắn: "Ừm, cầm lấy phòng thân." Chu Quân nhận lấy súng như không để ý nói: "Thực ra cũng không cần thiết phải cho em, không phải ngài vẫn luôn phái người đi theo em sao." Ung Tấn không phủ nhận: "Sao em biết tôi phái người theo em." Chu Quân buồn cười nói: "Cho dù là ngày hay đêm bọn họ đều là một thân quân trang chẳng lẽ còn không đủ thấy được?"
Ung Tấn tán đồng nói: "Được, lần sau bảo họ thay quần áo." Chu Quân nhíu mày: "Không thể bảo bọn họ đừng đi theo em sao?" Tầm mắt Ung Tấn vẫn dừng trên con dao không để ý đến hắn, đây là tỏ ý không đồng ý. Rất khó nói rõ quan hệ hiện tại của họ, nhưng Ung Tấn đã rất tự nhiên biểu hiện đãi ngộ đặc thù với hắn.
Tặng súng của mình cho Chu Quân, thừa nhận phái người theo hắn, dường như Chu Quân có hỏi y cái gì y cũng đều sẽ nói. Chu Quân nhét điếu thuốc đã hút một nửa vào miệng Ung Tấn, phía trên vẫn còn sót lại độ ấm trong miệng hắn. Người kia rất tự nhiên ngậm lấy híp mắt nhả một ngụm khói trắng, đẹp trai cực kỳ.
Chu Quân nhét súng vào sau eo mình, rút dao trong tay Ung Tấn ra ném sang một bên. Lần đầu tiên hắn chủ động tới gần Ung Tấn như thế, vươn một bên chân dài cưỡi lên đùi Ung Tấn: "Người phụ nữ kia là ai? cái người khiêu vũ với ngài ấy." Ung Tấn ngửa đầu nhìn hắn rút điếu thuốc trong miệng ra, hỏi lại một câu: "Em muốn làm quen?"
Cảm thấy y không hiểu phong tình, Chu Quân cười như không cười nhưng không nói lời nào. Ung Tấn chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Em không cần phải làm quen." Chu Quân không hỏi đến cùng, hắn nhỏ giọng hỏi Ung Tấn cho mình khẩu súng rồi thế bình thường nếu y gặp chuyện thì phải làm sao. Tay Ung Tấn vẫn luôn đặt trên lưng hắn thong thả vuốt ve: "còn có thứ khác." Chu Quân hỏi: "Thứ gì khác?"
Ung Tấn mở hai tay: "Tự em tới tìm xem, nhớ tìm ra toàn bộ, nếu để xót một cái..." Chu Quân đánh gãy lời y nói: "Nếu tìm thấy toàn bộ thì sẽ được thưởng cái gì?" Ung Tấn cười nói: "Em muốn thưởng cái gì?" Chu Quân rủ mắt, ánh mắt như bàn tay sờ soạng trên dưới người Ung Tấn, hắn to gan lớn mật đưa ra một yêu cầu hoang đường: "Ngài tới nhà em, hát hí khúc cho em nghe."
Không đợi Ung Tấn tìm lý do nói không, Chu Quân nói: "Đào hát đang nổi tiếng Mộc Ly Thanh cũng là bạn bè của ngài, ngài bảo hắn dạy ngài hai câu rồi hát cho em nghe." Ung Tấn trầm mặc một hồi mới nói: "Được."
Không đợi Chu Quân đắc ý Ung Tấn bỗng nói: "Nếu em thua, phải mặc sườn sám cho tôi xem." Chu thiếu gia không để ý gật đầu: "Một lời đã định." Như đóng dấu ước định hắn cúi đầu hôn lên môi Ung Tấn. Mùi vị trong miệng hai người giống nhau, đầu lưỡi ướt át đảo quanh. Ung Tấn ôm chặt eo hắn đặt hắn lên chỗ tựa lưng ghế phía trước.
Phó quan thức thời xuống xe, để lại Chu thiếu gia muốn cởi quần áo thiếu tướng và thiếu tướng dung túng để người kia cởi cúc áo cho mình.
????????????
——
Bàn tay Ung Tấn chặt chẽ đè nặng đầu hắn khiến hắn chỉ có thể chôn ở cổ đối phương, buồn bực nói: "Không giận sao?" Ung Tấn trả lời: "Phải cai." Chu Quân biết y nói cái gì vội gật đầu không ngừng tỏ vẻ đồng ý, còn hơi tủi thân lẩm bẩm: "Vừa nãy em nói với ngài không hút nữa, ngài không để ý đến em."
Giống như hai đứa nhỏ giận dỗi nhau, cho một viên kẹo là có thể làm hòa như lúc ban đầu. Quả thực thiếu tướng Ung cũng bị mật đường của Chu thiếu gia táng cho hôn mê, hai người tiếp tục khiêu vũ trên sân, trong không tràn đầy cảm giác không bình thường. Văn tiểu thư đứng bên cạnh nhìn Chu thiếu gia bị người kia ôm trong ngực làm sắc mặt của cô cũng ngày càng kỳ quái.
Cô nghe thấy một tiểu thư đứng bên cạnh nhỏ giọng nghị luận về hai người kia, mấy người đó nói đến một loại khả năng rồi không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười. Văn tiểu thư nâng giọng phủ nhận, cô dồn dập đóng mở đôi môi đỏ mọng: "Sao có thể như vậy, nhân duyên của Steison rất tốt không có chuyện có một ngày lại đổi tính." Nhóm tiểu thư kia cũng có người nghe tới đại danh công tử phong lưu của Chu Quân biết hắn có tiếng thích người đẹp.
Bởi vậy đề tài liền chuyển hướng sang chuyện khác, mặc dù Văn tiểu thư là người đầu tiên phủ nhận việc này nhưng lòng cô vô cùng bất an. Bởi vì cô vẫn luôn chú ý bọn họ hai người kia nào có phải chỉ là quan hệ quen biết. Càng gần kề càng có một loại dây dưa thân mật. Như có tấm lưới vô hình bao phủ lấy hai người họ không để cho ai vào.
Văn tiểu thư nhớ lại ánh mắt tức giận của Chu Quân nhìn Ung Tấn lúc mới bước vào phòng khiêu vũ. Cả việc nhờ cô hỏi thăm thân phận người phụ nữ kia, tất cả đều hướng về một phỏng đoán đáng sợ. Thực ra trời không quá nóng, cây quạt nhỏ trên tay Văn tiểu thư chỉ là một phụ kiện phối cùng nhưng cô lại mở quạt phát huy triệt để tác dụng chính của nó.
Gió mang lạnh lẽo phất từng đợt lên mặt cô, Văn tiểu thư tức điên. Chu Quân vẫn còn đang nhảy cùng Ung Tấn, sau khi xác nhận thiếu tướng không tức giận sắc mặt hắn lại biết đổi: "Em rất tức giận." Hắn rời khỏi người Ung Tấn, giọng nói không hề có ý đùa giỡn. Ung Tấn không biểu cảm nhìn hắn, như xem hắn cuối cùng là muốn nói cái gì.
Chu Quân đang muốn lên án mạnh mẽ từng vụ việc lại bị Văn tiểu thư phá vỡ. Trên khuôn mặt tinh xảo của cô có chút oán hận, cô nhìn Ung Tấn muốn đổi bạn nhảy. Lúc khiêu vũ loại động tác này cũng có, huống chi đường đường là nam sĩ sao có thể tranh cướp với nữ sĩ. Hơn nữa ngay cả khi Ung Tấn đang bức bách người khác nhưng ngoài miệng cũng phải tỏ vẻ khách khách khí khí nữa là.
Bởi vậy thiếu tướng Ung rất lịch sự lui lại, lòng ngực Chu Quân thay đổi người ánh mắt lại chạy theo vị bạn nhảy khi nãy. Văn tiểu thư trong lòng ngực hắn nhỏ giọng nói thân phận người phụ nữ kia, là một nhân viên cấp cao trong hải quan. Văn tiểu thư nhíu mày: "Rõ ràng là người của chính phủ, mặc thành như vậy làm gì, không biết còn tưởng rằng là......"
Lời phía sau Văn tiểu thư không nói nữa, tất nhiên cô vẫn có phần coi khinh với mấy cô gái chốn phong trần. Đây là thành kiến, cũng là một loại khinh thường nghìn năm qua đã khắc vào xương cốt rất nhiều người. Cảm thấy dơ bẩn nhưng thú vị là trào lưu mà nhóm danh viện theo đuổi thường được mở đầu từ các danh kỹ. Các tiểu thư một mặt coi khinh những cô gái đó, một mặt lại cảm thấy đẹp trong lòng.
Chu Quân không quan tâm những tâm tư nhỏ đó trong lòng Văn tiểu thư, hắn nhớ thương ánh mắt ám chỉ mà Ung Tấn để lại trước khi rời đi. Cho nên một bài còn chưa nhảy xong, nghe được tin tức mình muốn rồi Chu thiếu gia lập lức không muốn ở lại, hắn vội vã muốn chạy. Không ngờ Văn tiểu thư vẫn luôn khéo léo lại nắm chặt tay hắn như có lời khó nói: "Steison, anh không phải chứ."
Chu Quân sửng sốt trả lời: "Cái gì?" Văn tiểu thư do dự nói: "Anh và thiếu tướng Ung không phải là loại quan hệ kia phải không." Chu Quân như giờ mới hoàn hồn, cười nhẹ nói: "Nói bậy gì đó, anh có việc chịu ơn anh ta muốn tạo mối quan hệ tốt với anh ta mà thôi."
Dứt lời mặc kệ cô tin hay không hắn đẩy tay Văn tiểu thư ra rồi xoay người nhanh chân đi ra ngoài. Chỉ là một khắc quay đi đó, khuôn mặt cũng lập tức lạnh xuống. Biểu cảm lạnh lùng vẫn luôn duy trì đến khi ra khỏi phòng khiêu vũ, lúc hắn nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia mới lại lần nữa cười lên. Hắn đứng cạnh chiếc xe, giơ tay gõ gõ cửa sổ xe.
Thiếu tướng Ung mở cửa xe cho hắn, Chu Quân còn chưa ngồi vào tươi cười trên mặt đã cứng lại. Trong tay Ung Tấn đang thưởng thức một con dao nhỏ, dao này là hắn giấu trong đai lưng cạnh sườn, không biết bị Ung Tấn lấy đi lúc nào.
Chu Quân đỡ cửa xe, cực kỳ tự nhiên chui vào trong xe thảnh thơi nói: "Lấy trên người em khi nào thế, sao em lại không biết." Hắn trở tay đóng cửa lại vang lên thanh âm khó chịu. Vừa đặt mông ngồi xuống đã móc hộp thuốc ra ngậm một điếu, liếc nhìn con dao trong tay Ung Tấn. Dao rất sắc, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Ngón tay Ung Tấn rất dài, đốt ngón tay nhẹ gõ lên mặt dao vang lên tiếng cạch cạch.
Chu Quân châm thuốc rồi nói ra lai lịch con dao. Lần trước hắn bị tập kích trên đường bị rơi mất súng chưa kịp lấy cái mới. Đành phải lấy con dao phòng thân, hắn cũng không phải loại thiếu gia không biết sống chết, mới bị người ta cầm dao cầm gậy đuổi ngã một lần sao có thể không cầm theo vũ khí đã cứ thế ra cửa được.
Ung Tấn gật gật đầu tán đồng cách làm của hắn, nhưng lại không trả con dao cho hắn mà lấy từ bên hông mình ra một khẩu súng. Tim Chu Quân đập lỡ một nhịp, trên mặt lại vẫn cười: "Ung gia muốn tặng súng cho em?" Chẳng qua là hắn chỉ đùa một chút, súng của quân nhân đều được đăng ký sao có thể dễ dàng tặng người. Nếu không súng này xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện sẽ tạo ra rất nhiều phiền toái.
Nhưng Ung Tấn lại không nói đùa, thật sự đưa súng cho hắn: "Ừm, cầm lấy phòng thân." Chu Quân nhận lấy súng như không để ý nói: "Thực ra cũng không cần thiết phải cho em, không phải ngài vẫn luôn phái người đi theo em sao." Ung Tấn không phủ nhận: "Sao em biết tôi phái người theo em." Chu Quân buồn cười nói: "Cho dù là ngày hay đêm bọn họ đều là một thân quân trang chẳng lẽ còn không đủ thấy được?"
Ung Tấn tán đồng nói: "Được, lần sau bảo họ thay quần áo." Chu Quân nhíu mày: "Không thể bảo bọn họ đừng đi theo em sao?" Tầm mắt Ung Tấn vẫn dừng trên con dao không để ý đến hắn, đây là tỏ ý không đồng ý. Rất khó nói rõ quan hệ hiện tại của họ, nhưng Ung Tấn đã rất tự nhiên biểu hiện đãi ngộ đặc thù với hắn.
Tặng súng của mình cho Chu Quân, thừa nhận phái người theo hắn, dường như Chu Quân có hỏi y cái gì y cũng đều sẽ nói. Chu Quân nhét điếu thuốc đã hút một nửa vào miệng Ung Tấn, phía trên vẫn còn sót lại độ ấm trong miệng hắn. Người kia rất tự nhiên ngậm lấy híp mắt nhả một ngụm khói trắng, đẹp trai cực kỳ.
Chu Quân nhét súng vào sau eo mình, rút dao trong tay Ung Tấn ra ném sang một bên. Lần đầu tiên hắn chủ động tới gần Ung Tấn như thế, vươn một bên chân dài cưỡi lên đùi Ung Tấn: "Người phụ nữ kia là ai? cái người khiêu vũ với ngài ấy." Ung Tấn ngửa đầu nhìn hắn rút điếu thuốc trong miệng ra, hỏi lại một câu: "Em muốn làm quen?"
Cảm thấy y không hiểu phong tình, Chu Quân cười như không cười nhưng không nói lời nào. Ung Tấn chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Em không cần phải làm quen." Chu Quân không hỏi đến cùng, hắn nhỏ giọng hỏi Ung Tấn cho mình khẩu súng rồi thế bình thường nếu y gặp chuyện thì phải làm sao. Tay Ung Tấn vẫn luôn đặt trên lưng hắn thong thả vuốt ve: "còn có thứ khác." Chu Quân hỏi: "Thứ gì khác?"
Ung Tấn mở hai tay: "Tự em tới tìm xem, nhớ tìm ra toàn bộ, nếu để xót một cái..." Chu Quân đánh gãy lời y nói: "Nếu tìm thấy toàn bộ thì sẽ được thưởng cái gì?" Ung Tấn cười nói: "Em muốn thưởng cái gì?" Chu Quân rủ mắt, ánh mắt như bàn tay sờ soạng trên dưới người Ung Tấn, hắn to gan lớn mật đưa ra một yêu cầu hoang đường: "Ngài tới nhà em, hát hí khúc cho em nghe."
Không đợi Ung Tấn tìm lý do nói không, Chu Quân nói: "Đào hát đang nổi tiếng Mộc Ly Thanh cũng là bạn bè của ngài, ngài bảo hắn dạy ngài hai câu rồi hát cho em nghe." Ung Tấn trầm mặc một hồi mới nói: "Được."
Không đợi Chu Quân đắc ý Ung Tấn bỗng nói: "Nếu em thua, phải mặc sườn sám cho tôi xem." Chu thiếu gia không để ý gật đầu: "Một lời đã định." Như đóng dấu ước định hắn cúi đầu hôn lên môi Ung Tấn. Mùi vị trong miệng hai người giống nhau, đầu lưỡi ướt át đảo quanh. Ung Tấn ôm chặt eo hắn đặt hắn lên chỗ tựa lưng ghế phía trước.
Phó quan thức thời xuống xe, để lại Chu thiếu gia muốn cởi quần áo thiếu tướng và thiếu tướng dung túng để người kia cởi cúc áo cho mình.
????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.