Chương 74
Trì Đại Tối Cường
15/03/2022
Edit: Yan
——
Váy của Tân tiểu thư vốn là màu hồng phấn xinh đẹp, bây giờ không những nhăn nhúm mà còn có một mảng vết máu dần dần lan rộng ở chỗ mông cô. Giọng Tân Uyển Quân run rẩy: "Chu Quân...Có phải là em đang chảy máu không." Cô không nhìn tới được chỉ cảm thấy bụng mình vẫn luôn co rút đau đớn, thân dưới có cảm giác dính ướt. Ngay sau đó cô nghe thấy Chu Quân nói: "Không có... Đừng căng thẳng, không bị chảy máu."
Tân Uyển Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi thả lỏng một chút. Chu Quân dựa theo hướng dẫn của cô dùng miệng lấy dao ra. Quá trình gian nan như thế nào chúng ta không đề cập đến, sau khi hai người thành công mở trói Chu Quân sờ soạng vũ khí phòng thân trên người, không ngoài dự liệu đều bị lấy đi cả rồi. Tân Uyển Quân nói bọn họ đã rời đi được một khoảng thời gian nên có thể quay về bất cứ lúc nào.
Chu Quân nhìn khắp nơi nhưng trong căn phòng này không có bất kì chỗ nào có thể giấu người. Ánh mắt hắn dừng lại trên dây thừng dùng để trói mình khi nãy, trong lòng nảy ra một kế. Hắn để dao lại cho Tân Uyển Quân bảo cô trốn ở góc phòng. Một khi hai người kia bước vào, hắn sẽ lập tức tấn công, đến lúc đó Tân Uyển quân không cần nghĩ đến chuyện khác chỉ cần nhớ rõ một việc đấy là chạy.
Cho dù như thế nào cũng phải chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại. Bởi vì hi vọng sống đều ở chỗ cô, hắn sẽ nghĩ cách giữ chân bọn họ. Tân Uyển Quân cực kỳ sợ hãi vẫn luôn không nhịn được nức nở. Cô nghe Chu Quân nói, không ngừng lắc đầu nghẹn ngào nói: "Vậy anh phải làm sao, nếu như không trốn được phải làm sao đây."
Chu Quân nắm chặt chay cô nhìn gót giày da của cô duỗi tay cởi ra: "Nhớ rõ chạy ra bên ngoài nếu thật sự không chạy thoát được thì trốn đi tôi sẽ đi tìm em." Tân Uyển Quân lập tức khóc lên, cô không dám nói lời khác nữa. Bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng Chu Quân, cho dù cô biết Chu Quân đang nói dối.
Cô nghe lời trốn trong góc phòng nhìn Chu Quân nhặt những sợi dây thừng đó lên rồi trốn sau cánh cửa. Không bao lâu, tiếng bước vọng lại từ xa. Xích sắt ngoài cửa bị người ngoài mở ra kêu leng keng, người đó đẩy cửa vào, vừa thấy chỗ vốn nên có người nằm giờ không có ai lập tức kêu lên.
Đồng tử Chu Quân co lại, hắn nhận ra giọng kẻ này. Một chân hắn đá văng cửa, dưới tác dụng của lực ván cửa đụng lên người vừa mới bước vào. Chu Quân bước ra từ phía sau cửa, tiểu Nhậm đang ngã trên mặt đất luống cuống tay chân muốn lấy súng trong ngực ra nhưng đã bị Chu Quân dẫm một chân lên tay bị thương làm gã rống lên một tiếng.
Hắn còn chưa hòa hoãn lại cái tay đau cổ đã bị quấn một vòng dây thừng, Chu Quân đang định dùng lực kéo người vào chợt có tiếng súng vang lên. Đoàng đoàng hai tiếng suýt nữa thì bắn trúng hắn. Chu Quân cắn răng đánh cuộc một phen kéo tiểu Nhậm từ mặt đất lên che trước người. Alan cách vài bước xa cầm súng chỉ vào hai người bọn họ. Chu Quân lại vòng một vòng dây thừng lên cổ tiểu Nhậm, dùng lực độ hung ác như muốn siết chết gã kéo người vào phòng.
Nếu như ngay cả một người cũng không giải quyết được thì hôm nay hắn và Tân Uyển Quân sẽ thật sự không có hi vọng sống. Chu Quân thở hồng hộc, Tiểu Nhậm còn đang liều chết giãy giụa bị Chu Quân tát một cái lên mặt, đau đớn khiến cả mặt gã tê rần. Tân Uyển Quân sợ hãi chạy chậm lên lập tức thấy trên mặt người bắt cóc bọn họ xuất hiện hoa văn xanh tím, hơn nữa còn đang nhanh chóng lan ra.
Rất nhanh Tiểu Nhậm đã cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại, trước mắt một mảnh màu đỏ tươi. Chu Quân bình tĩnh kéo người vào trong góc, vừa nãy hắn chỉ đánh liều một lần. Nhẫn và đồng hồ quả quýt treo cùng nhau đều không bị lục soát. Từ khi lấy ở chỗ Ung Tấn về hắn cũng không kiểm tra lại chiếc nhẫn này. Cho nên nếu nhẫn này không có độc bên trong thì hắn cũng không căng được bao lâu.
Ván cửa lại bị bắn vào mấy lần, Chu Quân quay đầu lại nhìn Tân Uyển Quân: "Tôi ra ngoài dẫn hắn đi, em chạy!" Dứt lời hắn cũng không đợi Tân Uyển Quân đồng ý chạy ra phía cửa. Hắn phá cửa gỗ, lăn một vòng trên đất nhặt súng của tiểu Nhậm, chưa kịp thấy may mắn thì bả vai đã truyền đến đau nhức, hắn trúng đạn.
Chu Quân đau đến hai mắt tối sầm, nhưng hắn cũng phản ứng cực nhanh mà lăn tại chỗ bắn mấy súng về phía Alan, gã lập tức trốn ra phía sau một cái lu. Đây là một cái sân rách nát cỏ dại mọc thành cụm, đáng được ăn mừng chính là bên tay phải là một cổng vòm hình tròn dẫn đến con đường nhỏ kéo ra bên ngoài không biết thông tới đâu.
Hắn kêu lớn: "Uyển quân!" Giây tiếp theo, hắn lại bắn về phía lu nước chỗ Alan mấy phát, lúc này trong phòng chợt truyền đến giọng nữ thét chói tai, Chu Quân quay đầu lại nhìn không ngờ bị Alan chớp thời cơ bắn một súng lên bụng. Chu Quân theo trọng lực ngã ra phía sau, hắn nhìn thấy Tân Uyển Quân cũng ngã ở chỗ kia, mắt cá chân của cô bị tay kẻ kia nắm chặt chẽ.
Sắc mặt Tân Uyển Quân trắng bệch, cô cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau cố gắng dùng sức đá văng người phía sau không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh Chu Quân bị bắn trúng. Alan đi đến trước mặt hắn hai mắt gã đỏ như dã thú, súng của gã chỉ vào đầu Chu Quân. Trong khoảnh khắc sống chết, Chu Quân lại nhớ tới vài chuyện kì lạ.
Hắn nhớ đến đứa cháu nhỏ còn chưa sinh, còn chưa đặt tên, còn chưa kịp đưa Ung Tấn đến tiệm quần áo, còn chưa nói một tiếng em yêu anh. Chu Quân nhẹ nhàng ngâm nga một tiếng thái độ khác thường nở nụ cười. Tay Alan khựng lại, nhìn hắn như nhìn quái vật: "Mày cười cái gì?" Đáng tiếc câu trả lời của Chu Quân gã hẳn là không nghe được. Viên đạn chui vào từ gáy gã, một phát đạn bắn vỡ đầu.
Thi thể Alan đổ về phía trước đập lên Chu Quân khiến hắn kêu lên một tiếng. Trong sân ùa vào rất nhiều người mặc đồ đen mà bọn họ lại tránh ra hai bên như nước triều, ở giữa đi ra một vị có thân hình cao lớn khí thế kinh người.
Người nọ cũng không liếc mắt nhìn Chu Quân lấy một cái mà đi thẳng đến trước mặt Tân Uyển Quân. Lúc ấy Tân Uyển Quân cũng choáng váng quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn người nọ: "Thi...... Thi tiên sinh." Thi tiên sinh hiển nhiên rất không vừa lòng với tình trạng của Tân Uyển Quân, đặc biệt là nhìn thấy máu trên váy cô thì mặt lại càng như đáy nồi. Ông ta mặc tây trang đi giày da khoác áo khoác lại không chút do dự khom lưng bế Tân Uyển Quân lên, mặc kệ cô làm bẩn quần áo của mình.
Lúc Tân Uyển Quân được ôm đi đột nhiên phản ứng lại, cô vội nói: "Chu Quân! Chu Quân!!" Thi tiên sinh chỉ cho người dưới tay một ánh mắt, thi thể trên người Chu Quân đã bị kéo ra. Hắn nằm trên mặt đất, đại nạn không chết lại cảm thấy nơi ngực có một loại cảm giác đau đớn khó chịu. Không biết có phải do mất máu quá nhiều dẫn tới hay không mà cơn đau cứ thế dâng lên từng đợt.
Chu Quân được người áo đen đưa đến bệnh viện, trong quá trình mất máu quá nhiều nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Ở khoảng thời gian ngắn ngủi kia hắn mơ một giấc mơ. Hắn mơ thấy hắn đưa Ung Tấn đến tiệm quần áo nọ, hắn đưa Ung Tấn về nhà. Vừa đến cửa nhà họ Chu Ung Tấn lại dừng bước chân lắc đầu với hắn. Chu Quân sửng sốt còn chưa kịp nói chuyện dây xích chỗ ngực chợt đứt, đồng hồ quả quýt rơi xuống đập lên mặt đất vỡ thành hai nửa.
"A!!" Chu Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn cũng không biết là đau tỉnh hay là bị dọa tỉnh. Lúc này hắn đã ở bệnh viện, một bên tay đang truyền máu một bên là bác sĩ đang cắm kim tiêm. Viên đạn được lấy ra đã tiêu độc đặt lên mặt bàn. Chu Quân vẫn đang ở trạng thái vô cùng mê man, hắn cố hết sức nâng tay sờ sờ lên cổ.
May là đồng hồ quả quýt vẫn còn, không bị hỏng. Chu Quân chưa kịp cảm thấy may mắn đã lâm vào hôn mê. Lần này không mơ gì cả, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng bệnh không có ai hắn mơ hồ nghe thấy ngoài phòng có người đang tranh chấp, chỉ chốc lát Tiểu Phó đẩy cửa mà vào nhìn thấy hắn tỉnh lại còn ngẩn người. Hắn muốn trở tay đóng cửa, lại bị người mạnh mẽ đẩy mở ra.
Minh Khải và Chung Khánh cùng ở đó, dáng vẻ đều rất chật vật, sắc mặt cực kém nhìn hắn. Tiểu Phó mặt mang phẫn nộ muốn đuổi bọn hắn đi ra ngoài. Nhưng một người làm sao địch lại hai người, huống chi thanh âm không thể ngăn được, đó là tần suất rất rõ ràng truyền đến lỗ tai Chu Quân.
Một giờ trước, Minh Khải nhận được điện báo khẩn, cứ điểm quan trọng của quân đoàn 19 nơi Ung Tấn dẫn đầu bị quân địch mai phục, toàn quân bị diệt, không ai sống sót.
——
Váy của Tân tiểu thư vốn là màu hồng phấn xinh đẹp, bây giờ không những nhăn nhúm mà còn có một mảng vết máu dần dần lan rộng ở chỗ mông cô. Giọng Tân Uyển Quân run rẩy: "Chu Quân...Có phải là em đang chảy máu không." Cô không nhìn tới được chỉ cảm thấy bụng mình vẫn luôn co rút đau đớn, thân dưới có cảm giác dính ướt. Ngay sau đó cô nghe thấy Chu Quân nói: "Không có... Đừng căng thẳng, không bị chảy máu."
Tân Uyển Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi thả lỏng một chút. Chu Quân dựa theo hướng dẫn của cô dùng miệng lấy dao ra. Quá trình gian nan như thế nào chúng ta không đề cập đến, sau khi hai người thành công mở trói Chu Quân sờ soạng vũ khí phòng thân trên người, không ngoài dự liệu đều bị lấy đi cả rồi. Tân Uyển Quân nói bọn họ đã rời đi được một khoảng thời gian nên có thể quay về bất cứ lúc nào.
Chu Quân nhìn khắp nơi nhưng trong căn phòng này không có bất kì chỗ nào có thể giấu người. Ánh mắt hắn dừng lại trên dây thừng dùng để trói mình khi nãy, trong lòng nảy ra một kế. Hắn để dao lại cho Tân Uyển Quân bảo cô trốn ở góc phòng. Một khi hai người kia bước vào, hắn sẽ lập tức tấn công, đến lúc đó Tân Uyển quân không cần nghĩ đến chuyện khác chỉ cần nhớ rõ một việc đấy là chạy.
Cho dù như thế nào cũng phải chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại. Bởi vì hi vọng sống đều ở chỗ cô, hắn sẽ nghĩ cách giữ chân bọn họ. Tân Uyển Quân cực kỳ sợ hãi vẫn luôn không nhịn được nức nở. Cô nghe Chu Quân nói, không ngừng lắc đầu nghẹn ngào nói: "Vậy anh phải làm sao, nếu như không trốn được phải làm sao đây."
Chu Quân nắm chặt chay cô nhìn gót giày da của cô duỗi tay cởi ra: "Nhớ rõ chạy ra bên ngoài nếu thật sự không chạy thoát được thì trốn đi tôi sẽ đi tìm em." Tân Uyển Quân lập tức khóc lên, cô không dám nói lời khác nữa. Bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng Chu Quân, cho dù cô biết Chu Quân đang nói dối.
Cô nghe lời trốn trong góc phòng nhìn Chu Quân nhặt những sợi dây thừng đó lên rồi trốn sau cánh cửa. Không bao lâu, tiếng bước vọng lại từ xa. Xích sắt ngoài cửa bị người ngoài mở ra kêu leng keng, người đó đẩy cửa vào, vừa thấy chỗ vốn nên có người nằm giờ không có ai lập tức kêu lên.
Đồng tử Chu Quân co lại, hắn nhận ra giọng kẻ này. Một chân hắn đá văng cửa, dưới tác dụng của lực ván cửa đụng lên người vừa mới bước vào. Chu Quân bước ra từ phía sau cửa, tiểu Nhậm đang ngã trên mặt đất luống cuống tay chân muốn lấy súng trong ngực ra nhưng đã bị Chu Quân dẫm một chân lên tay bị thương làm gã rống lên một tiếng.
Hắn còn chưa hòa hoãn lại cái tay đau cổ đã bị quấn một vòng dây thừng, Chu Quân đang định dùng lực kéo người vào chợt có tiếng súng vang lên. Đoàng đoàng hai tiếng suýt nữa thì bắn trúng hắn. Chu Quân cắn răng đánh cuộc một phen kéo tiểu Nhậm từ mặt đất lên che trước người. Alan cách vài bước xa cầm súng chỉ vào hai người bọn họ. Chu Quân lại vòng một vòng dây thừng lên cổ tiểu Nhậm, dùng lực độ hung ác như muốn siết chết gã kéo người vào phòng.
Nếu như ngay cả một người cũng không giải quyết được thì hôm nay hắn và Tân Uyển Quân sẽ thật sự không có hi vọng sống. Chu Quân thở hồng hộc, Tiểu Nhậm còn đang liều chết giãy giụa bị Chu Quân tát một cái lên mặt, đau đớn khiến cả mặt gã tê rần. Tân Uyển Quân sợ hãi chạy chậm lên lập tức thấy trên mặt người bắt cóc bọn họ xuất hiện hoa văn xanh tím, hơn nữa còn đang nhanh chóng lan ra.
Rất nhanh Tiểu Nhậm đã cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại, trước mắt một mảnh màu đỏ tươi. Chu Quân bình tĩnh kéo người vào trong góc, vừa nãy hắn chỉ đánh liều một lần. Nhẫn và đồng hồ quả quýt treo cùng nhau đều không bị lục soát. Từ khi lấy ở chỗ Ung Tấn về hắn cũng không kiểm tra lại chiếc nhẫn này. Cho nên nếu nhẫn này không có độc bên trong thì hắn cũng không căng được bao lâu.
Ván cửa lại bị bắn vào mấy lần, Chu Quân quay đầu lại nhìn Tân Uyển Quân: "Tôi ra ngoài dẫn hắn đi, em chạy!" Dứt lời hắn cũng không đợi Tân Uyển Quân đồng ý chạy ra phía cửa. Hắn phá cửa gỗ, lăn một vòng trên đất nhặt súng của tiểu Nhậm, chưa kịp thấy may mắn thì bả vai đã truyền đến đau nhức, hắn trúng đạn.
Chu Quân đau đến hai mắt tối sầm, nhưng hắn cũng phản ứng cực nhanh mà lăn tại chỗ bắn mấy súng về phía Alan, gã lập tức trốn ra phía sau một cái lu. Đây là một cái sân rách nát cỏ dại mọc thành cụm, đáng được ăn mừng chính là bên tay phải là một cổng vòm hình tròn dẫn đến con đường nhỏ kéo ra bên ngoài không biết thông tới đâu.
Hắn kêu lớn: "Uyển quân!" Giây tiếp theo, hắn lại bắn về phía lu nước chỗ Alan mấy phát, lúc này trong phòng chợt truyền đến giọng nữ thét chói tai, Chu Quân quay đầu lại nhìn không ngờ bị Alan chớp thời cơ bắn một súng lên bụng. Chu Quân theo trọng lực ngã ra phía sau, hắn nhìn thấy Tân Uyển Quân cũng ngã ở chỗ kia, mắt cá chân của cô bị tay kẻ kia nắm chặt chẽ.
Sắc mặt Tân Uyển Quân trắng bệch, cô cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau cố gắng dùng sức đá văng người phía sau không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh Chu Quân bị bắn trúng. Alan đi đến trước mặt hắn hai mắt gã đỏ như dã thú, súng của gã chỉ vào đầu Chu Quân. Trong khoảnh khắc sống chết, Chu Quân lại nhớ tới vài chuyện kì lạ.
Hắn nhớ đến đứa cháu nhỏ còn chưa sinh, còn chưa đặt tên, còn chưa kịp đưa Ung Tấn đến tiệm quần áo, còn chưa nói một tiếng em yêu anh. Chu Quân nhẹ nhàng ngâm nga một tiếng thái độ khác thường nở nụ cười. Tay Alan khựng lại, nhìn hắn như nhìn quái vật: "Mày cười cái gì?" Đáng tiếc câu trả lời của Chu Quân gã hẳn là không nghe được. Viên đạn chui vào từ gáy gã, một phát đạn bắn vỡ đầu.
Thi thể Alan đổ về phía trước đập lên Chu Quân khiến hắn kêu lên một tiếng. Trong sân ùa vào rất nhiều người mặc đồ đen mà bọn họ lại tránh ra hai bên như nước triều, ở giữa đi ra một vị có thân hình cao lớn khí thế kinh người.
Người nọ cũng không liếc mắt nhìn Chu Quân lấy một cái mà đi thẳng đến trước mặt Tân Uyển Quân. Lúc ấy Tân Uyển Quân cũng choáng váng quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn người nọ: "Thi...... Thi tiên sinh." Thi tiên sinh hiển nhiên rất không vừa lòng với tình trạng của Tân Uyển Quân, đặc biệt là nhìn thấy máu trên váy cô thì mặt lại càng như đáy nồi. Ông ta mặc tây trang đi giày da khoác áo khoác lại không chút do dự khom lưng bế Tân Uyển Quân lên, mặc kệ cô làm bẩn quần áo của mình.
Lúc Tân Uyển Quân được ôm đi đột nhiên phản ứng lại, cô vội nói: "Chu Quân! Chu Quân!!" Thi tiên sinh chỉ cho người dưới tay một ánh mắt, thi thể trên người Chu Quân đã bị kéo ra. Hắn nằm trên mặt đất, đại nạn không chết lại cảm thấy nơi ngực có một loại cảm giác đau đớn khó chịu. Không biết có phải do mất máu quá nhiều dẫn tới hay không mà cơn đau cứ thế dâng lên từng đợt.
Chu Quân được người áo đen đưa đến bệnh viện, trong quá trình mất máu quá nhiều nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Ở khoảng thời gian ngắn ngủi kia hắn mơ một giấc mơ. Hắn mơ thấy hắn đưa Ung Tấn đến tiệm quần áo nọ, hắn đưa Ung Tấn về nhà. Vừa đến cửa nhà họ Chu Ung Tấn lại dừng bước chân lắc đầu với hắn. Chu Quân sửng sốt còn chưa kịp nói chuyện dây xích chỗ ngực chợt đứt, đồng hồ quả quýt rơi xuống đập lên mặt đất vỡ thành hai nửa.
"A!!" Chu Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn cũng không biết là đau tỉnh hay là bị dọa tỉnh. Lúc này hắn đã ở bệnh viện, một bên tay đang truyền máu một bên là bác sĩ đang cắm kim tiêm. Viên đạn được lấy ra đã tiêu độc đặt lên mặt bàn. Chu Quân vẫn đang ở trạng thái vô cùng mê man, hắn cố hết sức nâng tay sờ sờ lên cổ.
May là đồng hồ quả quýt vẫn còn, không bị hỏng. Chu Quân chưa kịp cảm thấy may mắn đã lâm vào hôn mê. Lần này không mơ gì cả, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng bệnh không có ai hắn mơ hồ nghe thấy ngoài phòng có người đang tranh chấp, chỉ chốc lát Tiểu Phó đẩy cửa mà vào nhìn thấy hắn tỉnh lại còn ngẩn người. Hắn muốn trở tay đóng cửa, lại bị người mạnh mẽ đẩy mở ra.
Minh Khải và Chung Khánh cùng ở đó, dáng vẻ đều rất chật vật, sắc mặt cực kém nhìn hắn. Tiểu Phó mặt mang phẫn nộ muốn đuổi bọn hắn đi ra ngoài. Nhưng một người làm sao địch lại hai người, huống chi thanh âm không thể ngăn được, đó là tần suất rất rõ ràng truyền đến lỗ tai Chu Quân.
Một giờ trước, Minh Khải nhận được điện báo khẩn, cứ điểm quan trọng của quân đoàn 19 nơi Ung Tấn dẫn đầu bị quân địch mai phục, toàn quân bị diệt, không ai sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.