Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em
Chương 58: Giây Phút Chào Đời
Akina Vandy
22/09/2024
Tiếng kim đồng hồ nhẹ nhàng điểm canh ba, bóng đêm yên tĩnh bao trùm khắp ngôi nhà. Trong phòng ngủ, Ngọc Lan và Gia Khải đã chìm vào giấc ngủ say sau một ngày dài. Nhưng đột nhiên, Ngọc Lan giật mình tỉnh giấc khi cảm thấy một cơn đau nhói từ bụng dưới. Cô khẽ rên lên, hy vọng cơn đau chỉ là thoáng qua. Tuy nhiên, nó không dừng lại mà ngày càng mạnh hơn.
Ngọc Lan nhíu mày, tay cô đặt lên bụng mình như để tìm kiếm chút bình yên giữa những cơn đau đang ập đến. “Chồng ơi..” Giọng cô yếu ớt, nhưng đầy khẩn cầu.
Gia Khải, dù đang say ngủ, vẫn cảm nhận được sự bất thường. Anh bật dậy ngay lập tức, đôi mắt lấp lánh lo lắng nhìn vợ. “Sao vậy, vợ? Em đau ở đâu?”
Ngọc Lan khó khăn trả lời, hơi thở dồn dập. “Em... em đau bụng, có lẽ là... lúc sinh rồi, anh ơi.
Những lời nói của Ngọc Lan khiến Gia Khải như bừng tỉnh. Anh vội vàng đặt tay lên bụng cô, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của đứa con trong bụng. Sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhưng trong đôi mắt, cũng lấp lánh niềm vui mừng.
“Được rồi, vợ yêu. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ” Gia Khải nói, giọng anh đầy quyết tâm và dịu dàng.
Anh nhanh chóng giúp Ngọc Lan ngồi dậy, cẩn thận đỡ cô bước ra khỏi giường. “Em chịu khó một chút nhé, chỉ một lát nữa thôi, chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Ngọc Lan cố gắng nén lại cơn đau, đôi mắt cô nhắm chặt, nhưng vẫn không quên nắm chặt tay chồng. “Anh... anh nhanh lên nhé.”
“Anh biết mà, vợ ơi, anh sẽ không để em phải chờ đâu, Gia Khải vội vàng trả lời, rồi anh cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế, sau đó chạy vội lấy áo khoác và điện thoại.
Trên đường đến bệnh viện, chiếc xe lướt nhanh trong đêm, để lại sau lưng
những con phố tĩnh lặng. Ngọc Lan ngồi bên cạnh, tay cô nắm chặt lấy tay Gia Khải, không ngừng thở sâu để giữ bình tĩnh. Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh đầy lo lắng nhưng cũng chứa đựng sự an ủi.
“Vợ ơi, chỉ còn ít phút nữa thôi, chúng ta sẽ đến nơi. Em cố gắng lên nhé, vì anh và con” Gia Khải nói, giọng anh run rẩy nhưng kiên định.
Ngọc Lan cố gắng mỉm cười, dù cơn đau đang hành hạ cô. “Em biết mà, anh ơi. Em sẽ cố gắng... vì anh và con”
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Gia Khải nhanh chóng bước xuống xe, chạy đến cửa xe bên kia để đỡ Ngọc Lan. Các y tá đã sẵn sàng chờ đợi và nhanh chóng đưa Ngọc Lan vào phòng sinh.
“Cố gắng lên, em yêu,” Gia Khải khẽ thì thầm khi anh nắm lấy tay Ngọc Lan trước khi cô được đưa vào phòng. “Anh sẽ ở đây, luôn bên em.”
Ngọc Lan gật đầu, lòng cô tràn đầy niềm tin vào người chồng yêu thương. Đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm, dù cơn đau ngày càng dữ dội. “Anh đừng lo, em sẽ ổn mà...”
Gia Khải đứng ngoài cửa phòng sinh, lòng anh tràn đầy lo lắng và hồi hộp. Anh rút điện thoại ra, tay run run nhắn tin cho cả hai gia đình: “Ngọc Lan đang trong phòng sinh, chắc chắn sắp có tin vui rồi. Mọi người hãy đến bệnh viện nhé.”
Không lâu sau, cả hai gia đình đã có mặt tại bệnh viện. Mọi người đều ngồi chờ đợi trong sự căng thẳng, không ai nói gì nhiều, chỉ có những lời động viên lẫn nhau. Cả gia đình đều lo lắng cho sức khỏe của Ngọc Lan và đứa bé, nhưng trong lòng cũng tràn đầy mong chờ.
Thời gian trôi qua chậm rãi, mỗi giây phút đều như kéo dài vô tận. Gia Khải không thể ngồi yên, anh bước đi qua lại trước cửa phòng sinh, lòng đầy căng thẳng. Nhưng anh biết rằng, trong phút giây này, anh cần giữ vững tinh thần
cho cả hai mẹ con.
Cuối cùng, tiếng khóc đầu tiên của đứa bé vang lên từ trong phòng sinh, như một niềm vui bất tận lan tỏa trong không gian tĩnh lặng của đêm. Gia Khải đứng sững lại, cảm giác như tim mình vừa nhảy lên một nhịp. Anh không thể tin vào tai mình, khoảnh khắc này, anh đã chờ đợi suốt chín tháng qua.
Cánh cửa phòng sinh mở ra, và bác sĩ bước ra với nụ cười tươi trên môi. “Chúc mừng anh chị, mẹ tròn con vuông. Đứa bé là một bé trai, rất khỏe mạnh.”
Gia Khải không kìm được cảm xúc, nước mắt rơi xuống gò má. Anh nhanh chóng bước vào phòng, nơi Ngọc Lan đang nằm trên giường, mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc. Trên tay cô, đứa bé nhỏ xíu đang cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm nghiền, môi mấp máy như đang tìm kiếm hơi ấm từ mẹ.
“Anh... anh thấy con rồi, vợ à, Gia Khải nói, giọng anh vỡ òa trong cảm xúc. “Con trai chúng ta... thật sự rất đáng yêu.
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô nhìn Gia Khải đầy yêu thương. “Chúng ta đã làm được rồi, anh à. Cuối cùng, con trai của chúng ta đã đến với thế giới này”
Gia Khải cúi xuống, khẽ chạm vào má con trai, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ đứa bé. “Chào con, con yêu. Bố mẹ đã chờ đợi con lâu lắm rồi. Con là niềm hạnh phúc lớn nhất của bố mẹ.”
Ngọc Lan nhắm mắt lại, cảm giác yên bình tràn ngập trong lòng cô. “Cảm ơn anh, Gia Khải, vì đã luôn ở bên em suốt quãng thời gian qua. Em không thể làm được điều này nếu không có anh”
“Anh cũng cảm ơn em, Ngọc Lan. Em là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà anh từng biết. Anh yêu em và con nhiều lắm,” Gia Khải nói, giọng anh đầy chân thành.
Cả hai ngắm nhìn đứa bé trong vòng tay, lòng họ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Đứa bé này là kết tinh của tình yêu, là niềm hy vong và tương lai của họ.
Những khó khăn, mệt mỏi của chín tháng qua dường như tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô bờ.
Khi gia đình hai bên bước vào phòng, họ cùng nhau chúc mừng và chia sẻ niềm vui. Mẹ của Ngọc Lan không kìm được nước mắt khi nhìn thấy cháu ngoại. “Trời ơi, thằng bé thật là kháu khỉnh. Chúc mừng hai con, mẹ thật sự rất tự hào về các con.”
Bố của Gia Khải cũng bước đến, vỗ vai con trai và nói: “Chúc mừng con, Gia Khải. Con đã trở thành người cha rồi, hãy chăm sóc tốt cho Ngọc Lan và cháu trai của bố.”
Gia Khải gật đầu, trong lòng anh tràn đầy sự biết ơn và tình cảm gia đình. Anh hiểu rằng, từ giây phút này, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi. Một chương mới bắt đầu, và anh sẽ không bao giờ quên giây phút này – giây phút anh trở thành cha.
Ngọc Lan mỉm cười nhìn mọi người, lòng cô tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Cô biết rằng, với Gia Khải bên cạnh và sự yêu thương của gia đình, cuộc sống mới của họ sẽ luôn tràn đầy ánh sáng và hy vọng.
Trong vòng tay của bố mẹ, đứa bé ngủ say, như đang mơ về một thế giới tươi đẹp bên ngoài. Và với Gia Khải và Ngọc Lan, họ biết rằng cuộc hành trình của họ chỉ vừa bắt đầu, và họ sẽ cùng nhau đi qua mọi thử thách, mọi khó khăn, để xây dựng một gia đình hạnh phúc và tràn đầy yêu thương.
Ngọc Lan nhíu mày, tay cô đặt lên bụng mình như để tìm kiếm chút bình yên giữa những cơn đau đang ập đến. “Chồng ơi..” Giọng cô yếu ớt, nhưng đầy khẩn cầu.
Gia Khải, dù đang say ngủ, vẫn cảm nhận được sự bất thường. Anh bật dậy ngay lập tức, đôi mắt lấp lánh lo lắng nhìn vợ. “Sao vậy, vợ? Em đau ở đâu?”
Ngọc Lan khó khăn trả lời, hơi thở dồn dập. “Em... em đau bụng, có lẽ là... lúc sinh rồi, anh ơi.
Những lời nói của Ngọc Lan khiến Gia Khải như bừng tỉnh. Anh vội vàng đặt tay lên bụng cô, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của đứa con trong bụng. Sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhưng trong đôi mắt, cũng lấp lánh niềm vui mừng.
“Được rồi, vợ yêu. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ” Gia Khải nói, giọng anh đầy quyết tâm và dịu dàng.
Anh nhanh chóng giúp Ngọc Lan ngồi dậy, cẩn thận đỡ cô bước ra khỏi giường. “Em chịu khó một chút nhé, chỉ một lát nữa thôi, chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Ngọc Lan cố gắng nén lại cơn đau, đôi mắt cô nhắm chặt, nhưng vẫn không quên nắm chặt tay chồng. “Anh... anh nhanh lên nhé.”
“Anh biết mà, vợ ơi, anh sẽ không để em phải chờ đâu, Gia Khải vội vàng trả lời, rồi anh cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế, sau đó chạy vội lấy áo khoác và điện thoại.
Trên đường đến bệnh viện, chiếc xe lướt nhanh trong đêm, để lại sau lưng
những con phố tĩnh lặng. Ngọc Lan ngồi bên cạnh, tay cô nắm chặt lấy tay Gia Khải, không ngừng thở sâu để giữ bình tĩnh. Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh đầy lo lắng nhưng cũng chứa đựng sự an ủi.
“Vợ ơi, chỉ còn ít phút nữa thôi, chúng ta sẽ đến nơi. Em cố gắng lên nhé, vì anh và con” Gia Khải nói, giọng anh run rẩy nhưng kiên định.
Ngọc Lan cố gắng mỉm cười, dù cơn đau đang hành hạ cô. “Em biết mà, anh ơi. Em sẽ cố gắng... vì anh và con”
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Gia Khải nhanh chóng bước xuống xe, chạy đến cửa xe bên kia để đỡ Ngọc Lan. Các y tá đã sẵn sàng chờ đợi và nhanh chóng đưa Ngọc Lan vào phòng sinh.
“Cố gắng lên, em yêu,” Gia Khải khẽ thì thầm khi anh nắm lấy tay Ngọc Lan trước khi cô được đưa vào phòng. “Anh sẽ ở đây, luôn bên em.”
Ngọc Lan gật đầu, lòng cô tràn đầy niềm tin vào người chồng yêu thương. Đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm, dù cơn đau ngày càng dữ dội. “Anh đừng lo, em sẽ ổn mà...”
Gia Khải đứng ngoài cửa phòng sinh, lòng anh tràn đầy lo lắng và hồi hộp. Anh rút điện thoại ra, tay run run nhắn tin cho cả hai gia đình: “Ngọc Lan đang trong phòng sinh, chắc chắn sắp có tin vui rồi. Mọi người hãy đến bệnh viện nhé.”
Không lâu sau, cả hai gia đình đã có mặt tại bệnh viện. Mọi người đều ngồi chờ đợi trong sự căng thẳng, không ai nói gì nhiều, chỉ có những lời động viên lẫn nhau. Cả gia đình đều lo lắng cho sức khỏe của Ngọc Lan và đứa bé, nhưng trong lòng cũng tràn đầy mong chờ.
Thời gian trôi qua chậm rãi, mỗi giây phút đều như kéo dài vô tận. Gia Khải không thể ngồi yên, anh bước đi qua lại trước cửa phòng sinh, lòng đầy căng thẳng. Nhưng anh biết rằng, trong phút giây này, anh cần giữ vững tinh thần
cho cả hai mẹ con.
Cuối cùng, tiếng khóc đầu tiên của đứa bé vang lên từ trong phòng sinh, như một niềm vui bất tận lan tỏa trong không gian tĩnh lặng của đêm. Gia Khải đứng sững lại, cảm giác như tim mình vừa nhảy lên một nhịp. Anh không thể tin vào tai mình, khoảnh khắc này, anh đã chờ đợi suốt chín tháng qua.
Cánh cửa phòng sinh mở ra, và bác sĩ bước ra với nụ cười tươi trên môi. “Chúc mừng anh chị, mẹ tròn con vuông. Đứa bé là một bé trai, rất khỏe mạnh.”
Gia Khải không kìm được cảm xúc, nước mắt rơi xuống gò má. Anh nhanh chóng bước vào phòng, nơi Ngọc Lan đang nằm trên giường, mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc. Trên tay cô, đứa bé nhỏ xíu đang cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm nghiền, môi mấp máy như đang tìm kiếm hơi ấm từ mẹ.
“Anh... anh thấy con rồi, vợ à, Gia Khải nói, giọng anh vỡ òa trong cảm xúc. “Con trai chúng ta... thật sự rất đáng yêu.
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô nhìn Gia Khải đầy yêu thương. “Chúng ta đã làm được rồi, anh à. Cuối cùng, con trai của chúng ta đã đến với thế giới này”
Gia Khải cúi xuống, khẽ chạm vào má con trai, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ đứa bé. “Chào con, con yêu. Bố mẹ đã chờ đợi con lâu lắm rồi. Con là niềm hạnh phúc lớn nhất của bố mẹ.”
Ngọc Lan nhắm mắt lại, cảm giác yên bình tràn ngập trong lòng cô. “Cảm ơn anh, Gia Khải, vì đã luôn ở bên em suốt quãng thời gian qua. Em không thể làm được điều này nếu không có anh”
“Anh cũng cảm ơn em, Ngọc Lan. Em là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà anh từng biết. Anh yêu em và con nhiều lắm,” Gia Khải nói, giọng anh đầy chân thành.
Cả hai ngắm nhìn đứa bé trong vòng tay, lòng họ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Đứa bé này là kết tinh của tình yêu, là niềm hy vong và tương lai của họ.
Những khó khăn, mệt mỏi của chín tháng qua dường như tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô bờ.
Khi gia đình hai bên bước vào phòng, họ cùng nhau chúc mừng và chia sẻ niềm vui. Mẹ của Ngọc Lan không kìm được nước mắt khi nhìn thấy cháu ngoại. “Trời ơi, thằng bé thật là kháu khỉnh. Chúc mừng hai con, mẹ thật sự rất tự hào về các con.”
Bố của Gia Khải cũng bước đến, vỗ vai con trai và nói: “Chúc mừng con, Gia Khải. Con đã trở thành người cha rồi, hãy chăm sóc tốt cho Ngọc Lan và cháu trai của bố.”
Gia Khải gật đầu, trong lòng anh tràn đầy sự biết ơn và tình cảm gia đình. Anh hiểu rằng, từ giây phút này, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi. Một chương mới bắt đầu, và anh sẽ không bao giờ quên giây phút này – giây phút anh trở thành cha.
Ngọc Lan mỉm cười nhìn mọi người, lòng cô tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Cô biết rằng, với Gia Khải bên cạnh và sự yêu thương của gia đình, cuộc sống mới của họ sẽ luôn tràn đầy ánh sáng và hy vọng.
Trong vòng tay của bố mẹ, đứa bé ngủ say, như đang mơ về một thế giới tươi đẹp bên ngoài. Và với Gia Khải và Ngọc Lan, họ biết rằng cuộc hành trình của họ chỉ vừa bắt đầu, và họ sẽ cùng nhau đi qua mọi thử thách, mọi khó khăn, để xây dựng một gia đình hạnh phúc và tràn đầy yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.