Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em
Chương 11: Nỗi Lòng
Akina Vandy
22/08/2024
Một buổi sáng bình thường tại biệt thự Gia Khải, Ngọc Lan đang chuẩn bị bữa sáng. Ngọc Lan tỏ ra chuyên tâm vào công việc bếp núc, trong khi Gia Khải ngồi đọc báo, vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày. Bỗng nhiên, điện thoại của Gia Khải rung lên. Anh liếc nhìn màn hình, thấy tên của mẹ mình hiện lên.
Anh nhấc máy, giọng nói trầm và điềm tĩnh.
Gia Khải: "Con nghe đây, mẹ."
Mẹ Gia Khải: "Gia Khải, hôm nay con và Ngọc Lan về nhà chính nhé. Bà nội muốn gặp hai đứa. Bà không khỏe lắm, và chúng ta có một số việc quan trọng muốn nói với hai đứa."
Gia Khải: "Vâng, con sẽ sắp xếp."
Anh cúp máy và quay sang Ngọc Lan.
Gia Khải: "Mẹ gọi chúng ta về nhà chính. Bà nội không khỏe, và họ muốn chuyện quan trọng gì với chúng ta."
Ngọc Lan: "Vâng, em sẽ chuẩn bị."
Tại Nhà Chính Ngô Gia
Cả hai đến nhà chính Ngô Gia, một biệt thự lớn và uy nghi. Bà nội của Gia Khải đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn trong phòng khách, xung quanh là các thành viên gia đình. Bà Nội Ngô là người phụ nữ quyền lực và luôn có tiếng nói quyết định trong gia đình.
Bà Nội Ngô: "Gia Khải, Lan, hai đứa đến rồi à? Lại đây ngồi đi."
Ngọc Lan cúi đầu chào và ngồi xuống cạnh Gia Khải. Bà Nội Ngô nhìn cả hai với ánh mắt ấm áp nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị.
Bà Nội Ngô: "Ta gọi hai đứa về hôm nay là vì ta có chuyện muốn nói. Sức khỏe của ta dạo này rất yếu, và ta muốn nhìn thấy gia đình mình hạnh phúc, đủ đầy. Ta mong muốn hai đứa sớm sinh em bé, để ta có thể bồng bế cháu trước khi quá muộn."
Ngọc Lan nhìn xuống, cảm thấy áp lực trước lời yêu cầu này. Cô biết rằng hợp đồng hôn nhân của họ chỉ là một thỏa thuận và không liên quan đến tình cảm thật sự.
Ngọc Lan: "Bà, chúng con sẽ cố gắng. Nhưng chuyện con cái là điều cần thời gian."
Bà Nội Ngô: "Ta hiểu. Nhưng ta không muốn đợi quá lâu. Sức khỏe của ta không cho phép."
Mẹ của Gia Khải, bà Trương Thu Lan, cũng lên tiếng.
Mẹ Gia Khải: "Gia Khải, Lan, mẹ hiểu rằng hai đứa cần thời gian, nhưng chúng ta đều mong muốn nhìn thấy gia đình mình có thêm thành viên mới.Không phải chúng ta bắt ép hay đặt nặng vấn đề con cái gì của hai đứa. Nhưng mà bà nội của hai đứa đã không còn khỏe như trước nữa. Mong muốn của bà chỉ muốn hình thấy Gia Khải có gia đình thật hạnh phúc và nhìn thấy chắt của mình thôi."
Gia Khải, với vẻ mặt lạnh lùng nhưng quyết đoán, lên tiếng.
Gia Khải: "Bà, mẹ, con hiểu những lo lắng của mọi người. Nhưng con nghĩ rằng chuyện con cái là chuyện của hai đứa con, và chúng con cần tự giải quyết. Con không muốn ép buộc hay gây áp lực cho Lan."
Bà Nội Ngô: "Gia Khải, ta hiểu con là người quyết đoán, nhưng đôi khi gia đình cần phải cùng nhau giải quyết mọi vấn đề. Ta chỉ mong muốn thấy gia đình hạnh phúc và đông vui."
Gia Khải vẫn giữ vững lập trường của mình.
Gia Khải: "Bà, mẹ, con và Lan sẽ tự giải quyết chuyện này. Con mong mọi người tôn trọng quyết định của chúng con."
Sau cuộc trò chuyện căng thẳng, Ngọc Lan và Gia Khải trở về biệt thự. Ngọc Lan vẫn cảm thấy nặng nề về những lời yêu cầu của gia đình chồng. Cô ngồi xuống sofa, tay ôm lấy đầu, mắt nhìn xa xăm.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em cảm thấy áp lực. Em còn chưa nói cho mẹ mình biết về chuyện chúng ta kết hôn, và bây giờ gia đình anh lại mong muốn có con sớm. Em em không biết phải làm sao."
Gia Khải ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt dịu lại.
Gia Khải: "Lan, anh hiểu. Chúng ta đã ký hợp đồng hôn nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải làm theo mọi yêu cầu của gia đình.Anh sẽ giải thích cho bà và mẹ hiểu, và chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi vấn đề."
Ngọc Lan cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của Gia Khải. Dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cô biết rằng anh thực sự quan tâm đến cô.
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh, Gia Khải. Em sẽ cố gắng để không làm phiền anh và mọi người."
Gia Khải: "Em đừng nói như vậy dù chúng ta là quan hệ vợ chồng hợp đồng nhưng anh vẫn có một phần trách nhiệm với em. Anh hứa."
Nghe Gia Khải nói vậy trong lòng Ngọc Lan cũng thấy ấm áp được một chút nào. Ngọc Lan đã suy nghĩ một vấn đề và giờ cũng đến lúc cô phải giải quyết vấn đề đó rồi.
Ngày hôm sau, Ngọc Lan quyết định nói chuyện với mẹ mình về việc cô đã kết hôn. Cô biết rằng đây là một bước đi quan trọng và cần thiết.
Ngọc Lan: "Mẹ, con cần nói chuyện với mẹ về một điều quan trọng."
Mẹ Ngọc Lan: "Gì vậy con? Có chuyện gì sao?"
Ngọc Lan: "Con đã kết hôn."
Mẹ Ngọc Lan: "Kết hôn? Con nói gì vậy?"
Ngọc Lan: "Vâng, con đã kết hôn với Gia Khải, chủ tịch tập đoàn TVT. Chúng con kết hôn vì nhiều lý do, và con mong mẹ hiểu và ủng hộ."
Mẹ Ngọc Lan tỏ ra sốc và khó hiểu, nhưng bà cũng hiểu rằng con gái mình đã trưởng thành và có quyết định riêng.
Mẹ Ngọc Lan: "Con à, mẹ chỉ mong con hạnh phúc. Nếu đây là quyết định của con, mẹ sẽ ủng hộ. Nhưng con phải cẩn thận và suy nghĩ kỹ về mọi việc."
Ngọc Lan: "Cảm ơn mẹ. Con sẽ cố gắng làm mọi thứ tốt nhất có thể."
Mẹ Ngọc Lan: “Hôm nào rảnh con dẫn chồng con đến gặp mẹ.”
Ngọc Lan: “Dạ con sẽ dẫn anh ấy đến.”
Ngọc Lan: “Con phải về công ty để làm tiếp, mẹ cố gắng nghỉ ngơi, có thời gian con đến thăm mẹ sau.”
Mẹ Ngọc Lan: “Con đi về cẩn thận. Chú ý sức khỏe.”
Ngọc Lan: “Vâng mẹ.”
Vấn đề tâm lý nặng nề cuối cùng Ngọc Lan cũng nói ra được và nói sự thật cho mẹ mình biết. Nhưng cô vẫn dấu mẹ mình việc cô kết hôn để cứu mẹ, và cuộc hôn nhân của cô là hợp đồng.
Trở lại công ty, Ngọc Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đã nói ra sự thật với mẹ mình. Cô quyết tâm làm việc chăm chỉ và không để những áp lực gia đình ảnh hưởng đến công việc.
Gia Khải vẫn luôn theo dõi và hỗ trợ cô trong mọi tình huống. Dù họ chưa thật sự yêu nhau, nhưng sự quan tâm và ủng hộ của anh đã giúp cô cảm thấy an tâm và vững vàng hơn.
Ngọc Lan đã đến phòng làm việc của Gia Khải nói cho anh về việc cô đã nói cho mẹ biết việc cô đã kết hôn.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em đã nói với mẹ em về chuyện chúng ta kết hôn. Mẹ em không phải đối và ủng hộ quyết định của em."
Gia Khải: "Chắc em vui lắm khi được mẹ ủng hộ quyết định của mình. Còn về gia đình của anh, anh sẽ giải quyết ổn thoả việc có con với bà nội và mẹ. Em an tâm mọi việc còn lại để anh."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh."
Dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với sự quyết tâm và ủng hộ lẫn nhau, Ngọc Lan và Gia Khải tin rằng họ sẽ vượt qua mọi rào cản để đạt được hạnh phúc và thành công trong cả công việc lẫn cuộc sống.
Anh nhấc máy, giọng nói trầm và điềm tĩnh.
Gia Khải: "Con nghe đây, mẹ."
Mẹ Gia Khải: "Gia Khải, hôm nay con và Ngọc Lan về nhà chính nhé. Bà nội muốn gặp hai đứa. Bà không khỏe lắm, và chúng ta có một số việc quan trọng muốn nói với hai đứa."
Gia Khải: "Vâng, con sẽ sắp xếp."
Anh cúp máy và quay sang Ngọc Lan.
Gia Khải: "Mẹ gọi chúng ta về nhà chính. Bà nội không khỏe, và họ muốn chuyện quan trọng gì với chúng ta."
Ngọc Lan: "Vâng, em sẽ chuẩn bị."
Tại Nhà Chính Ngô Gia
Cả hai đến nhà chính Ngô Gia, một biệt thự lớn và uy nghi. Bà nội của Gia Khải đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn trong phòng khách, xung quanh là các thành viên gia đình. Bà Nội Ngô là người phụ nữ quyền lực và luôn có tiếng nói quyết định trong gia đình.
Bà Nội Ngô: "Gia Khải, Lan, hai đứa đến rồi à? Lại đây ngồi đi."
Ngọc Lan cúi đầu chào và ngồi xuống cạnh Gia Khải. Bà Nội Ngô nhìn cả hai với ánh mắt ấm áp nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị.
Bà Nội Ngô: "Ta gọi hai đứa về hôm nay là vì ta có chuyện muốn nói. Sức khỏe của ta dạo này rất yếu, và ta muốn nhìn thấy gia đình mình hạnh phúc, đủ đầy. Ta mong muốn hai đứa sớm sinh em bé, để ta có thể bồng bế cháu trước khi quá muộn."
Ngọc Lan nhìn xuống, cảm thấy áp lực trước lời yêu cầu này. Cô biết rằng hợp đồng hôn nhân của họ chỉ là một thỏa thuận và không liên quan đến tình cảm thật sự.
Ngọc Lan: "Bà, chúng con sẽ cố gắng. Nhưng chuyện con cái là điều cần thời gian."
Bà Nội Ngô: "Ta hiểu. Nhưng ta không muốn đợi quá lâu. Sức khỏe của ta không cho phép."
Mẹ của Gia Khải, bà Trương Thu Lan, cũng lên tiếng.
Mẹ Gia Khải: "Gia Khải, Lan, mẹ hiểu rằng hai đứa cần thời gian, nhưng chúng ta đều mong muốn nhìn thấy gia đình mình có thêm thành viên mới.Không phải chúng ta bắt ép hay đặt nặng vấn đề con cái gì của hai đứa. Nhưng mà bà nội của hai đứa đã không còn khỏe như trước nữa. Mong muốn của bà chỉ muốn hình thấy Gia Khải có gia đình thật hạnh phúc và nhìn thấy chắt của mình thôi."
Gia Khải, với vẻ mặt lạnh lùng nhưng quyết đoán, lên tiếng.
Gia Khải: "Bà, mẹ, con hiểu những lo lắng của mọi người. Nhưng con nghĩ rằng chuyện con cái là chuyện của hai đứa con, và chúng con cần tự giải quyết. Con không muốn ép buộc hay gây áp lực cho Lan."
Bà Nội Ngô: "Gia Khải, ta hiểu con là người quyết đoán, nhưng đôi khi gia đình cần phải cùng nhau giải quyết mọi vấn đề. Ta chỉ mong muốn thấy gia đình hạnh phúc và đông vui."
Gia Khải vẫn giữ vững lập trường của mình.
Gia Khải: "Bà, mẹ, con và Lan sẽ tự giải quyết chuyện này. Con mong mọi người tôn trọng quyết định của chúng con."
Sau cuộc trò chuyện căng thẳng, Ngọc Lan và Gia Khải trở về biệt thự. Ngọc Lan vẫn cảm thấy nặng nề về những lời yêu cầu của gia đình chồng. Cô ngồi xuống sofa, tay ôm lấy đầu, mắt nhìn xa xăm.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em cảm thấy áp lực. Em còn chưa nói cho mẹ mình biết về chuyện chúng ta kết hôn, và bây giờ gia đình anh lại mong muốn có con sớm. Em em không biết phải làm sao."
Gia Khải ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt dịu lại.
Gia Khải: "Lan, anh hiểu. Chúng ta đã ký hợp đồng hôn nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải làm theo mọi yêu cầu của gia đình.Anh sẽ giải thích cho bà và mẹ hiểu, và chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi vấn đề."
Ngọc Lan cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của Gia Khải. Dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cô biết rằng anh thực sự quan tâm đến cô.
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh, Gia Khải. Em sẽ cố gắng để không làm phiền anh và mọi người."
Gia Khải: "Em đừng nói như vậy dù chúng ta là quan hệ vợ chồng hợp đồng nhưng anh vẫn có một phần trách nhiệm với em. Anh hứa."
Nghe Gia Khải nói vậy trong lòng Ngọc Lan cũng thấy ấm áp được một chút nào. Ngọc Lan đã suy nghĩ một vấn đề và giờ cũng đến lúc cô phải giải quyết vấn đề đó rồi.
Ngày hôm sau, Ngọc Lan quyết định nói chuyện với mẹ mình về việc cô đã kết hôn. Cô biết rằng đây là một bước đi quan trọng và cần thiết.
Ngọc Lan: "Mẹ, con cần nói chuyện với mẹ về một điều quan trọng."
Mẹ Ngọc Lan: "Gì vậy con? Có chuyện gì sao?"
Ngọc Lan: "Con đã kết hôn."
Mẹ Ngọc Lan: "Kết hôn? Con nói gì vậy?"
Ngọc Lan: "Vâng, con đã kết hôn với Gia Khải, chủ tịch tập đoàn TVT. Chúng con kết hôn vì nhiều lý do, và con mong mẹ hiểu và ủng hộ."
Mẹ Ngọc Lan tỏ ra sốc và khó hiểu, nhưng bà cũng hiểu rằng con gái mình đã trưởng thành và có quyết định riêng.
Mẹ Ngọc Lan: "Con à, mẹ chỉ mong con hạnh phúc. Nếu đây là quyết định của con, mẹ sẽ ủng hộ. Nhưng con phải cẩn thận và suy nghĩ kỹ về mọi việc."
Ngọc Lan: "Cảm ơn mẹ. Con sẽ cố gắng làm mọi thứ tốt nhất có thể."
Mẹ Ngọc Lan: “Hôm nào rảnh con dẫn chồng con đến gặp mẹ.”
Ngọc Lan: “Dạ con sẽ dẫn anh ấy đến.”
Ngọc Lan: “Con phải về công ty để làm tiếp, mẹ cố gắng nghỉ ngơi, có thời gian con đến thăm mẹ sau.”
Mẹ Ngọc Lan: “Con đi về cẩn thận. Chú ý sức khỏe.”
Ngọc Lan: “Vâng mẹ.”
Vấn đề tâm lý nặng nề cuối cùng Ngọc Lan cũng nói ra được và nói sự thật cho mẹ mình biết. Nhưng cô vẫn dấu mẹ mình việc cô kết hôn để cứu mẹ, và cuộc hôn nhân của cô là hợp đồng.
Trở lại công ty, Ngọc Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đã nói ra sự thật với mẹ mình. Cô quyết tâm làm việc chăm chỉ và không để những áp lực gia đình ảnh hưởng đến công việc.
Gia Khải vẫn luôn theo dõi và hỗ trợ cô trong mọi tình huống. Dù họ chưa thật sự yêu nhau, nhưng sự quan tâm và ủng hộ của anh đã giúp cô cảm thấy an tâm và vững vàng hơn.
Ngọc Lan đã đến phòng làm việc của Gia Khải nói cho anh về việc cô đã nói cho mẹ biết việc cô đã kết hôn.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em đã nói với mẹ em về chuyện chúng ta kết hôn. Mẹ em không phải đối và ủng hộ quyết định của em."
Gia Khải: "Chắc em vui lắm khi được mẹ ủng hộ quyết định của mình. Còn về gia đình của anh, anh sẽ giải quyết ổn thoả việc có con với bà nội và mẹ. Em an tâm mọi việc còn lại để anh."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh."
Dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với sự quyết tâm và ủng hộ lẫn nhau, Ngọc Lan và Gia Khải tin rằng họ sẽ vượt qua mọi rào cản để đạt được hạnh phúc và thành công trong cả công việc lẫn cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.