Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em
Chương 33: Sức Mạnh Tình Yêu
Akina Vandy
31/08/2024
Ngọc Lan khẽ mở cửa phòng làm việc của Gia Khải, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng cử chỉ của anh. Ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu rọi, làm nổi bật lên vẻ ngoài điển trai và tập trung của Gia Khải. Cô lặng lẽ ngắm nhìn, cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng trong lòng mình. Tình yêu mà cô dành cho anh ngày càng trở nên sâu đậm, như ngọn lửa âm ỉ nhưng không bao giờ tắt.
Gia Khải ngước lên, thấy Ngọc Lan, anh mỉm cười nhẹ. "Em mang cà phê cho anh à? Cảm ơn em."
Ngọc Lan ngồi xuống ghế đối diện, nhìn anh trìu mến. "Em thấy anh làm việc từ sáng đến giờ chưa nghỉ ngơi. Em không muốn anh mệt mỏi quá."
Gia Khải nhìn cô với ánh mắt ấm áp. "Anh biết mà. Anh sẽ nghỉ ngơi ngay sau khi xong việc này thôi. Còn em, hôm nay công việc thế nào?"
"Không nhiều lắm, em đã làm xong sớm rồi. Anh có cần em giúp gì không?" Ngọc Lan hỏi, sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với anh.
"Không cần đâu, chỉ còn một chút nữa thôi." Gia Khải trả lời, tay vẫn tiếp tục lật qua những tập hồ sơ. "Em thật sự không cần lo lắng quá về anh. Chỉ cần thấy em bên cạnh, anh đã cảm thấy đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn"
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô trở nên long lanh hơn khi nghe những lời chân thành từ chồng mình. "Vậy thì em sẽ ngồi đây với anh, không làm phiền đâu. Chỉ cần anh biết em luôn ở đây"
Khoảng thời gian trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng bút chì trên giấy và tiếng lật trang hồ sơ. Đôi lúc, ánh mắt họ chạm nhau, không cần nói ra nhưng vẫn hiểu nhau. Ngọc Lan thấy ấm lòng khi biết rằng, dù trong hoàn cảnh nào, Gia Khải cũng luôn nhớ đến và quan tâm cô. Anh không phải người dễ dàng mở lòng, nhưng khi đã yêu, tình yêu ấy sâu sắc và mãnh liệt hơn bất cứ điều gì.
Một lát sau, Gia Khải gập hồ sơ lại, thở phào nhẹ nhõm. "Xong rồi. Bây giờ chúng ta có thể dành thời gian cho nhau"
Ngọc Lan mỉm cười, cầm lấy tay anh. "Anh có muốn ra ngoài ăn tối không? Em đã đặt bàn ở nhà hàng mà anh thích.
Gia Khải nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. "Em luôn nghĩ đến anh, phải không? Nhưng hôm nay, anh muốn chúng ta ở nhà, cùng nhau nấu một bữa tối và thưởng thức trong không gian riêng tư của mình."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy hạnh phúc với đề nghị của anh. "Em thích ý tưởng đó. Để em vào bếp chuẩn bị nhé."
"Anh sẽ giúp em," Gia Khải đứng dậy, nắm tay cô dẫn vào bếp. Cả hai cùng chuẩn bị bữa tối, tiếng cười nói và niềm vui ngập tràn trong không gian ấm cúng của ngôi nhà. Ngọc Lan cắt rau, Gia Khải xào thịt, cả hai phối hợp nhịp nhàng như một đôi uyên ương đã hiểu rõ nhau từng chút một.
Khi bữa tối hoàn thành, Ngọc Lan bày biện ra bàn, ngắm nhìn thành quả của họ. "Anh thấy thế nào? Em nghĩ chúng ta đã làm rất tốt"
Gia Khải gật đầu, mỉm cười. "Anh đồng ý. Nhưng anh nghĩ, thứ làm cho bữa ăn này đặc biệt hơn chính là vì chúng ta đã cùng nhau làm"
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. "Em cũng nghĩ vậy. Dù là món ăn đơn giản, nhưng chỉ cần có anh, em đã cảm thấy hạnh phúc."
Sau bữa tối, Gia Khải và Ngọc Lan ngồi cùng nhau trên ghế sofa, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy yêu thương. Gia Khải nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, để cô dựa vào ngực mình. Họ ngồi như thế một lúc lâu, không cần nói gì nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu đong đầy giữa họ.
"Lan, anh muốn nói với em điều này," Gia Khải đột ngột lên tiếng, giọng nói anh trầm ấm.
"Vâng, anh nói đi, Ngọc Lan ngước nhìn anh, trong ánh mắt cô đầy sự tin tưởng.
"Anh biết rằng, từ khi chúng ta bắt đầu, có rất nhiều thử thách mà em phải đối mặt. Nhưng em luôn kiên nhẫn và ở bên anh. Anh thực sự trân trọng điều đó." Gia Khải nói, giọng anh chứa đựng sự chân thành.
"Em không bao giờ thấy khó khăn khi ở bên anh" Ngọc Lan trả lời nhẹ nhàng. "Vì em biết rằng, tình yêu của chúng ta là thực sự. Em sẽ luôn ở bên anh, dù có bất kỳ điều gì xảy ra."
"Anh cũng vậy" Gia Khải thì thầm, cúi xuống hôn lên trán cô. "Anh không bao giờ để em phải chịu thiệt thòi. Em là tất cả với anh, Lan à."
Ngọc Lan cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi những lời nói của anh. Cô vòng tay qua cổ Gia Khải, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Nụ hôn ấy chứa đựng tất cả tình yêu, sự tin tưởng và niềm hy vọng của cả hai người. Họ chìm đắm trong tình yêu, quên đi mọi lo lắng và căng thẳng của cuộc sống.
Khi Ngọc Lan ngả đầu vào ngực Gia Khải, cô khẽ thì thầm, "Em yêu anh, Khải."
"Anh cũng yêu em, vợ à," Gia Khải đáp lại, siết chặt cô trong vòng tay.
Trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng, dù ngoài kia có bao nhiêu âm mưu và thử thách, tình yêu của họ vẫn sẽ vững bền như một bức tường kiên cố. Không gì có thể phá vỡ được tình yêu ấy, và họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để bảo vệ hạnh phúc của mình.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh. Gia Khải nhìn màn hình, thấy tên Lưu Minh Hoàng hiện lên. Anh nhấc máy, giọng điệu vẫn dịu dàng nhưng nghiêm túc. "Alo, Hoàng"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Minh Hoàng vang lên rõ ràng, mang theo một chút lo lắng. "Khải, tôi nghĩ anh cần cẩn thận với Mỹ Như. Cô ta đang có những hành động khá kỳ lạ và dường như đang âm mưu gì đó."
Ngọc Lan nghe thấy, ánh mắt cô thoáng qua sự lo lắng. Gia Khải nhìn cô, nắm chặt tay cô để trấn an. "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Hoàng. Tôi sẽ lưu ý."
Kết thúc cuộc gọi, Gia Khải quay sang Ngọc Lan, ánh mắt anh trở nên kiên định hơn. "Anh sẽ bảo vệ chúng ta, Lan à. Không ai có thể chia rẽ chúng ta"
Ngọc Lan mỉm cười, dựa vào anh. "Em tin anh. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra.
Họ ngồi như vậy, cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, và càng thêm hiểu rõ rằng tình yêu của họ chính là sức mạnh to lớn nhất, sẵn sàng vượt qua mọi âm mưu và khó khăn phía trước.
Gia Khải ngước lên, thấy Ngọc Lan, anh mỉm cười nhẹ. "Em mang cà phê cho anh à? Cảm ơn em."
Ngọc Lan ngồi xuống ghế đối diện, nhìn anh trìu mến. "Em thấy anh làm việc từ sáng đến giờ chưa nghỉ ngơi. Em không muốn anh mệt mỏi quá."
Gia Khải nhìn cô với ánh mắt ấm áp. "Anh biết mà. Anh sẽ nghỉ ngơi ngay sau khi xong việc này thôi. Còn em, hôm nay công việc thế nào?"
"Không nhiều lắm, em đã làm xong sớm rồi. Anh có cần em giúp gì không?" Ngọc Lan hỏi, sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với anh.
"Không cần đâu, chỉ còn một chút nữa thôi." Gia Khải trả lời, tay vẫn tiếp tục lật qua những tập hồ sơ. "Em thật sự không cần lo lắng quá về anh. Chỉ cần thấy em bên cạnh, anh đã cảm thấy đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn"
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô trở nên long lanh hơn khi nghe những lời chân thành từ chồng mình. "Vậy thì em sẽ ngồi đây với anh, không làm phiền đâu. Chỉ cần anh biết em luôn ở đây"
Khoảng thời gian trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng bút chì trên giấy và tiếng lật trang hồ sơ. Đôi lúc, ánh mắt họ chạm nhau, không cần nói ra nhưng vẫn hiểu nhau. Ngọc Lan thấy ấm lòng khi biết rằng, dù trong hoàn cảnh nào, Gia Khải cũng luôn nhớ đến và quan tâm cô. Anh không phải người dễ dàng mở lòng, nhưng khi đã yêu, tình yêu ấy sâu sắc và mãnh liệt hơn bất cứ điều gì.
Một lát sau, Gia Khải gập hồ sơ lại, thở phào nhẹ nhõm. "Xong rồi. Bây giờ chúng ta có thể dành thời gian cho nhau"
Ngọc Lan mỉm cười, cầm lấy tay anh. "Anh có muốn ra ngoài ăn tối không? Em đã đặt bàn ở nhà hàng mà anh thích.
Gia Khải nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. "Em luôn nghĩ đến anh, phải không? Nhưng hôm nay, anh muốn chúng ta ở nhà, cùng nhau nấu một bữa tối và thưởng thức trong không gian riêng tư của mình."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy hạnh phúc với đề nghị của anh. "Em thích ý tưởng đó. Để em vào bếp chuẩn bị nhé."
"Anh sẽ giúp em," Gia Khải đứng dậy, nắm tay cô dẫn vào bếp. Cả hai cùng chuẩn bị bữa tối, tiếng cười nói và niềm vui ngập tràn trong không gian ấm cúng của ngôi nhà. Ngọc Lan cắt rau, Gia Khải xào thịt, cả hai phối hợp nhịp nhàng như một đôi uyên ương đã hiểu rõ nhau từng chút một.
Khi bữa tối hoàn thành, Ngọc Lan bày biện ra bàn, ngắm nhìn thành quả của họ. "Anh thấy thế nào? Em nghĩ chúng ta đã làm rất tốt"
Gia Khải gật đầu, mỉm cười. "Anh đồng ý. Nhưng anh nghĩ, thứ làm cho bữa ăn này đặc biệt hơn chính là vì chúng ta đã cùng nhau làm"
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. "Em cũng nghĩ vậy. Dù là món ăn đơn giản, nhưng chỉ cần có anh, em đã cảm thấy hạnh phúc."
Sau bữa tối, Gia Khải và Ngọc Lan ngồi cùng nhau trên ghế sofa, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy yêu thương. Gia Khải nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, để cô dựa vào ngực mình. Họ ngồi như thế một lúc lâu, không cần nói gì nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu đong đầy giữa họ.
"Lan, anh muốn nói với em điều này," Gia Khải đột ngột lên tiếng, giọng nói anh trầm ấm.
"Vâng, anh nói đi, Ngọc Lan ngước nhìn anh, trong ánh mắt cô đầy sự tin tưởng.
"Anh biết rằng, từ khi chúng ta bắt đầu, có rất nhiều thử thách mà em phải đối mặt. Nhưng em luôn kiên nhẫn và ở bên anh. Anh thực sự trân trọng điều đó." Gia Khải nói, giọng anh chứa đựng sự chân thành.
"Em không bao giờ thấy khó khăn khi ở bên anh" Ngọc Lan trả lời nhẹ nhàng. "Vì em biết rằng, tình yêu của chúng ta là thực sự. Em sẽ luôn ở bên anh, dù có bất kỳ điều gì xảy ra."
"Anh cũng vậy" Gia Khải thì thầm, cúi xuống hôn lên trán cô. "Anh không bao giờ để em phải chịu thiệt thòi. Em là tất cả với anh, Lan à."
Ngọc Lan cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi những lời nói của anh. Cô vòng tay qua cổ Gia Khải, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Nụ hôn ấy chứa đựng tất cả tình yêu, sự tin tưởng và niềm hy vọng của cả hai người. Họ chìm đắm trong tình yêu, quên đi mọi lo lắng và căng thẳng của cuộc sống.
Khi Ngọc Lan ngả đầu vào ngực Gia Khải, cô khẽ thì thầm, "Em yêu anh, Khải."
"Anh cũng yêu em, vợ à," Gia Khải đáp lại, siết chặt cô trong vòng tay.
Trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng, dù ngoài kia có bao nhiêu âm mưu và thử thách, tình yêu của họ vẫn sẽ vững bền như một bức tường kiên cố. Không gì có thể phá vỡ được tình yêu ấy, và họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để bảo vệ hạnh phúc của mình.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh. Gia Khải nhìn màn hình, thấy tên Lưu Minh Hoàng hiện lên. Anh nhấc máy, giọng điệu vẫn dịu dàng nhưng nghiêm túc. "Alo, Hoàng"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Minh Hoàng vang lên rõ ràng, mang theo một chút lo lắng. "Khải, tôi nghĩ anh cần cẩn thận với Mỹ Như. Cô ta đang có những hành động khá kỳ lạ và dường như đang âm mưu gì đó."
Ngọc Lan nghe thấy, ánh mắt cô thoáng qua sự lo lắng. Gia Khải nhìn cô, nắm chặt tay cô để trấn an. "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Hoàng. Tôi sẽ lưu ý."
Kết thúc cuộc gọi, Gia Khải quay sang Ngọc Lan, ánh mắt anh trở nên kiên định hơn. "Anh sẽ bảo vệ chúng ta, Lan à. Không ai có thể chia rẽ chúng ta"
Ngọc Lan mỉm cười, dựa vào anh. "Em tin anh. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra.
Họ ngồi như vậy, cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, và càng thêm hiểu rõ rằng tình yêu của họ chính là sức mạnh to lớn nhất, sẵn sàng vượt qua mọi âm mưu và khó khăn phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.