Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em
Chương 7: Thăm mẹ
Akina Vandy
22/08/2024
Buổi sáng tại biệt thự của Ngô Gia Khải bắt đầu sớm với những tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ. Ngọc Lan đã thức dậy từ lúc trời còn mờ tối để chuẩn bị cho một ngày bận rộn. Mặc dù sống trong sự xa hoa của biệt thự, lòng cô luôn hướng về mẹ mình, người đang nằm viện.
Ngọc Lan xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho Ngô Gia Khải. Cô nấu một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, đặt lên bàn ăn gọn gàng. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô lên phòng gọi Gia Khải.
Ngọc Lan: "Anh Gia Khải, bữa sáng đã sẵn sàng."
Ngô Gia Khải, với vẻ lạnh lùng thường thấy, gật đầu và bước xuống cầu thang. Cả hai ngồi vào bàn ăn, không khí yên lặng chỉ có tiếng lách cách của dao dĩa.
Ngô Gia Khải: "Anh cần em đem tài liệu đến công ty. Hôm nay anh có việc không đến công ty được,”
Ngọc Lan: "Vâng, em sẽ chuẩn bị ngay."
Sau bữa ăn, Ngọc Lan thu dọn bàn ăn rồi vào phòng làm việc của Ngô Gia Khải để lấy các tài liệu. Anh đã chuẩn bị sẵn một tập hồ sơ trên bàn.
Ngô Gia Khải: "Đây là những tài liệu cần mang đến tập đoàn cho anh. Trợ lí Trần sẽ lấy tài liệu khi em đem đến tập đoàn"
Ngọc Lan cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận đặt vào túi xách của mình. Trước khi rời đi, cô dừng lại, ngập ngừng một lúc rồi quyết định xin phép.
Ngọc Lan: "Anh Gia Khải, em có thể xin phép về thăm mẹ được không? Em rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bà."
Ngô Gia Khải nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tâm hồn cô. Anh thở dài, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có phần nhẹ nhàng hơn.
Ngô Gia Khải: "Được, nhưng em phải hoàn thành công việc trước đã. Sau đó em có thể về thăm mẹ."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh. Em sẽ làm nhanh nhất có thể."
Cô cúi chào anh rồi rời khỏi biệt thự, lên chiếc xe đã chờ sẵn để đưa cô đến tập đoàn. Trên đường đi, lòng cô ngổn ngang những suy nghĩ về mẹ. Cô nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên mẹ, cảm nhận sự yêu thương và chăm sóc từ bà. Cô biết rằng việc kết hôn hợp đồng này là để có tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng điều đó không khiến cô bớt lo lắng.
Tại tập đoàn TVT
Khi đến tập đoàn TVT, Ngọc Lan nhanh chóng bước vào tòa nhà cao tầng. Cô được hướng dẫn đến phòng họp, nơi các đối tác đang chờ. Cô bước vào, trao tài liệu cho thư ký của Ngô Gia Khải.
Thư ký Trần: "Cảm ơn cô phu nhân. Tôi sẽ chuyển tài liệu này cho Chủ tịch Ngô ngay lập tức."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã hoàn thành công việc. Cô ra ngoài hành lang, lấy điện thoại ra và gọi cho mẹ.
Ngọc Lan: "Mẹ ơi, con là Lan đây. Mẹ cảm thấy thế nào rồi?"
Bà Mai: "Mẹ ổn, Lan à. Con không cần lo lắng quá. Con đang làm việc à?"
Ngọc Lan: "Vâng, nhưng con sẽ về thăm mẹ ngay sau khi xong việc. Mẹ yên tâm nhé."
Bà Mai: "Được rồi, con nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ luôn tin tưởng vào con."
Ngọc Lan: "Con biết rồi, mẹ. Con sẽ sớm về."
Cô cúp máy, lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cô biết rằng mẹ mình luôn lo lắng cho cô, nhưng cũng chính vì mẹ mà cô phải mạnh mẽ. Sau khi xong việc tại công ty, cô nhanh chóng trở về biệt thự để báo cáo với Ngô Gia Khải.
Tại Biệt Thự
Khi Ngọc Lan trở về, Ngô Gia Khải đang ngồi trong phòng làm việc, tập trung vào những tài liệu trước mặt. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh ngước lên nhìn.
Ngọc Lan: "Em đã giao tài liệu và hoàn thành công việc tại công ty. Bây giờ em xin phép về thăm mẹ."
Ngô Gia Khải: "Được, em có thể đi. Nhớ trở về trước khi trời tối."
Ngọc Lan: "Em hiểu. Cảm ơn anh."
Ngọc Lan nhanh chóng thu xếp để rời biệt thự, lòng háo hức được gặp lại mẹ. Trên đường về nhà, cô không ngừng nghĩ đến những điều muốn nói và làm cho mẹ, cảm thấy thời gian dường như trôi qua quá chậm.
Khi đến bệnh viện, Ngọc Lan nhanh chóng bước vào phòng của mẹ. Bà Mai đang nằm nghỉ ngơi, nhưng khi thấy con gái đến, bà mỉm cười rạng rỡ.
Bà Mai: "Lan, con đã về."
Ngọc Lan: "Mẹ, con về rồi đây. Mẹ cảm thấy thế nào?"
Bà Mai: "Mẹ ổn. Mẹ chỉ lo cho con thôi. Công việc thế nào?"
Ngọc Lan: "Mọi thứ vẫn ổn, mẹ. Con đang cố gắng làm việc chăm chỉ để có thể lo cho mẹ."
Ngọc Lan ngồi bên giường, nắm lấy tay mẹ, cảm nhận sự ấm áp từ đôi bàn tay gầy guộc của bà. Hai mẹ con nói chuyện về mọi thứ, từ những kỷ niệm trong quá khứ đến những dự định tương lai. Ngọc Lan kể cho mẹ nghe về cuộc sống ở biệt thự, nhưng vẫn giấu đi những chi tiết về cuộc hôn nhân hợp đồng.
Ngọc Lan: "Mẹ, con muốn mẹ yên tâm. Con sẽ luôn ở bên mẹ, dù có chuyện gì xảy ra."
Bà Mai: "Mẹ biết, Lan. Con là niềm tự hào của mẹ. Hãy sống hạnh phúc và mạnh mẽ, con nhé."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng mẹ luôn là nguồn động viên lớn nhất của mình.
Sau khi giành cả buổi chiều bên mẹ, Ngọc Lan trở về biệt thự khi trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Cô mệt mỏi nhưng cảm thấy hài lòng vì đã được ở bên mẹ. Khi bước vào nhà, cô thấy Ngô Gia Khải đang ngồi trong phòng khách, mắt dán vào màn hình laptop.
Ngô Gia Khải: "Em đã về."
Ngọc Lan: "Vâng, em về rồi."
Ngô Gia Khải nhìn cô một lúc, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó khác lạ. Anh tắt laptop, đứng dậy và bước tới.
Ngô Gia Khải: "Mẹ em sao rồi?"
Ngọc Lan: "Mẹ em vẫn ổn. Cảm ơn anh đã cho em thời gian để thăm mẹ."
Ngô Gia Khải: "Không cần cảm ơn. Đó là điều anh nên làm."
Câu nói của anh khiến Ngọc Lan cảm thấy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói một cách nhẹ nhàng như vậy.
Ngọc Lan: "Em lên phòng nghỉ ngơi một chút."
Ngô Gia Khải: "Được. Nghỉ ngơi đi."
Ngọc Lan bước lên cầu thang, lòng trĩu nặng nhưng cũng nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng cuộc sống của mình không hề dễ dàng, nhưng cô sẽ tiếp tục cố gắng vì mẹ và vì tương lai của mình.
Buổi tối tại biệt thự yên ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây ngoài vườn. Ngọc Lan ngồi trong phòng, ngẫm nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra. Cô biết rằng cuộc hôn nhân hợp đồng này không phải là một giải pháp hoàn hảo, nhưng ít nhất nó đã giúp cô có thể lo cho mẹ mình.
Ngọc Lan: "Mình phải mạnh mẽ. Mình phải vượt qua mọi khó khăn."
Cô tự nhủ, biết rằng ngày mai sẽ lại là một ngày mới đầy thách thức. Nhưng với tình yêu và lòng kiên định, cô tin rằng mình sẽ vượt qua được mọi khó khăn, dù cho cuộc sống có đưa đẩy cô đến đâu.
Ngọc Lan xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho Ngô Gia Khải. Cô nấu một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, đặt lên bàn ăn gọn gàng. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô lên phòng gọi Gia Khải.
Ngọc Lan: "Anh Gia Khải, bữa sáng đã sẵn sàng."
Ngô Gia Khải, với vẻ lạnh lùng thường thấy, gật đầu và bước xuống cầu thang. Cả hai ngồi vào bàn ăn, không khí yên lặng chỉ có tiếng lách cách của dao dĩa.
Ngô Gia Khải: "Anh cần em đem tài liệu đến công ty. Hôm nay anh có việc không đến công ty được,”
Ngọc Lan: "Vâng, em sẽ chuẩn bị ngay."
Sau bữa ăn, Ngọc Lan thu dọn bàn ăn rồi vào phòng làm việc của Ngô Gia Khải để lấy các tài liệu. Anh đã chuẩn bị sẵn một tập hồ sơ trên bàn.
Ngô Gia Khải: "Đây là những tài liệu cần mang đến tập đoàn cho anh. Trợ lí Trần sẽ lấy tài liệu khi em đem đến tập đoàn"
Ngọc Lan cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận đặt vào túi xách của mình. Trước khi rời đi, cô dừng lại, ngập ngừng một lúc rồi quyết định xin phép.
Ngọc Lan: "Anh Gia Khải, em có thể xin phép về thăm mẹ được không? Em rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bà."
Ngô Gia Khải nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tâm hồn cô. Anh thở dài, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có phần nhẹ nhàng hơn.
Ngô Gia Khải: "Được, nhưng em phải hoàn thành công việc trước đã. Sau đó em có thể về thăm mẹ."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh. Em sẽ làm nhanh nhất có thể."
Cô cúi chào anh rồi rời khỏi biệt thự, lên chiếc xe đã chờ sẵn để đưa cô đến tập đoàn. Trên đường đi, lòng cô ngổn ngang những suy nghĩ về mẹ. Cô nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên mẹ, cảm nhận sự yêu thương và chăm sóc từ bà. Cô biết rằng việc kết hôn hợp đồng này là để có tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng điều đó không khiến cô bớt lo lắng.
Tại tập đoàn TVT
Khi đến tập đoàn TVT, Ngọc Lan nhanh chóng bước vào tòa nhà cao tầng. Cô được hướng dẫn đến phòng họp, nơi các đối tác đang chờ. Cô bước vào, trao tài liệu cho thư ký của Ngô Gia Khải.
Thư ký Trần: "Cảm ơn cô phu nhân. Tôi sẽ chuyển tài liệu này cho Chủ tịch Ngô ngay lập tức."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã hoàn thành công việc. Cô ra ngoài hành lang, lấy điện thoại ra và gọi cho mẹ.
Ngọc Lan: "Mẹ ơi, con là Lan đây. Mẹ cảm thấy thế nào rồi?"
Bà Mai: "Mẹ ổn, Lan à. Con không cần lo lắng quá. Con đang làm việc à?"
Ngọc Lan: "Vâng, nhưng con sẽ về thăm mẹ ngay sau khi xong việc. Mẹ yên tâm nhé."
Bà Mai: "Được rồi, con nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ luôn tin tưởng vào con."
Ngọc Lan: "Con biết rồi, mẹ. Con sẽ sớm về."
Cô cúp máy, lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cô biết rằng mẹ mình luôn lo lắng cho cô, nhưng cũng chính vì mẹ mà cô phải mạnh mẽ. Sau khi xong việc tại công ty, cô nhanh chóng trở về biệt thự để báo cáo với Ngô Gia Khải.
Tại Biệt Thự
Khi Ngọc Lan trở về, Ngô Gia Khải đang ngồi trong phòng làm việc, tập trung vào những tài liệu trước mặt. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh ngước lên nhìn.
Ngọc Lan: "Em đã giao tài liệu và hoàn thành công việc tại công ty. Bây giờ em xin phép về thăm mẹ."
Ngô Gia Khải: "Được, em có thể đi. Nhớ trở về trước khi trời tối."
Ngọc Lan: "Em hiểu. Cảm ơn anh."
Ngọc Lan nhanh chóng thu xếp để rời biệt thự, lòng háo hức được gặp lại mẹ. Trên đường về nhà, cô không ngừng nghĩ đến những điều muốn nói và làm cho mẹ, cảm thấy thời gian dường như trôi qua quá chậm.
Khi đến bệnh viện, Ngọc Lan nhanh chóng bước vào phòng của mẹ. Bà Mai đang nằm nghỉ ngơi, nhưng khi thấy con gái đến, bà mỉm cười rạng rỡ.
Bà Mai: "Lan, con đã về."
Ngọc Lan: "Mẹ, con về rồi đây. Mẹ cảm thấy thế nào?"
Bà Mai: "Mẹ ổn. Mẹ chỉ lo cho con thôi. Công việc thế nào?"
Ngọc Lan: "Mọi thứ vẫn ổn, mẹ. Con đang cố gắng làm việc chăm chỉ để có thể lo cho mẹ."
Ngọc Lan ngồi bên giường, nắm lấy tay mẹ, cảm nhận sự ấm áp từ đôi bàn tay gầy guộc của bà. Hai mẹ con nói chuyện về mọi thứ, từ những kỷ niệm trong quá khứ đến những dự định tương lai. Ngọc Lan kể cho mẹ nghe về cuộc sống ở biệt thự, nhưng vẫn giấu đi những chi tiết về cuộc hôn nhân hợp đồng.
Ngọc Lan: "Mẹ, con muốn mẹ yên tâm. Con sẽ luôn ở bên mẹ, dù có chuyện gì xảy ra."
Bà Mai: "Mẹ biết, Lan. Con là niềm tự hào của mẹ. Hãy sống hạnh phúc và mạnh mẽ, con nhé."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng mẹ luôn là nguồn động viên lớn nhất của mình.
Sau khi giành cả buổi chiều bên mẹ, Ngọc Lan trở về biệt thự khi trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Cô mệt mỏi nhưng cảm thấy hài lòng vì đã được ở bên mẹ. Khi bước vào nhà, cô thấy Ngô Gia Khải đang ngồi trong phòng khách, mắt dán vào màn hình laptop.
Ngô Gia Khải: "Em đã về."
Ngọc Lan: "Vâng, em về rồi."
Ngô Gia Khải nhìn cô một lúc, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó khác lạ. Anh tắt laptop, đứng dậy và bước tới.
Ngô Gia Khải: "Mẹ em sao rồi?"
Ngọc Lan: "Mẹ em vẫn ổn. Cảm ơn anh đã cho em thời gian để thăm mẹ."
Ngô Gia Khải: "Không cần cảm ơn. Đó là điều anh nên làm."
Câu nói của anh khiến Ngọc Lan cảm thấy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói một cách nhẹ nhàng như vậy.
Ngọc Lan: "Em lên phòng nghỉ ngơi một chút."
Ngô Gia Khải: "Được. Nghỉ ngơi đi."
Ngọc Lan bước lên cầu thang, lòng trĩu nặng nhưng cũng nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng cuộc sống của mình không hề dễ dàng, nhưng cô sẽ tiếp tục cố gắng vì mẹ và vì tương lai của mình.
Buổi tối tại biệt thự yên ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây ngoài vườn. Ngọc Lan ngồi trong phòng, ngẫm nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra. Cô biết rằng cuộc hôn nhân hợp đồng này không phải là một giải pháp hoàn hảo, nhưng ít nhất nó đã giúp cô có thể lo cho mẹ mình.
Ngọc Lan: "Mình phải mạnh mẽ. Mình phải vượt qua mọi khó khăn."
Cô tự nhủ, biết rằng ngày mai sẽ lại là một ngày mới đầy thách thức. Nhưng với tình yêu và lòng kiên định, cô tin rằng mình sẽ vượt qua được mọi khó khăn, dù cho cuộc sống có đưa đẩy cô đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.