Chương 4: Có ma
Trĩ Nghiên
07/01/2024
“Vừa mới kết thúc huấn luyện quân sự chưa được hai ngày, cậu không nghỉ ngơi một chút, mà lại đi xuống à?”
Dương Dịch Lạc đung đưa điện thoại: “Uầy, mấy hôm trước tớ gặp được một đàn chị trên diễn đàn của trường, chị ấy bị ngã gãy chân rồi, không thể chạy bộ được nữa. Vừa hay dạo này tớ cũng muốn đến trường chạy bộ, nên chạy thay cho chị ấy.”
Thường Lam: “Cậu nhiệt tình đến vậy sao? Tớ thấy cậu có ý đồ khác thì có.”
Dương Dịch Lạc: “Biết thì nói nhỏ thôi! Tớ chạy bộ giùm người ta, nên người ta muốn mời tớ đi ăn, nhân tiện truyền dạy một chút kinh nghiệm trong bốn năm đại học của chị ấy.”
“Vậy được, bọn tớ đợi tin tốt của cậu!”
“Được, tớ đi đây, bye bye.”
“Chạy bộ cẩn thận đấy, đừng có nhìn điện thoại miết.”
“Yên tâm đi.”
Vốn dĩ Dương Dịch Lạc cũng không muốn vừa kết thúc buổi huấn luyện quân sự đã đi chạy bộ. Nhưng từ sau khi gặp được Phó Bác Nhất ở KTV, cô nhớ mãi không quên, cô muốn từ bỏ nhưng lại không cam lòng, muốn theo đuổi thì hình như lại chưa đến mức đó.
Sau hôm đó, cô đã mấy lần tìm Phó Bác Nhất nói chuyện, nhưng người kia không thèm để ý, mà có trả lời cũng chỉ là: Ừ, biết rồi, được… Người không biết còn tưởng đối phương là người máy gì nữa đó, thực sự khiến người ta không có hứng nổi mà.
Anh lạnh lùng, nhưng ngày tháng dần trôi, Dương Dịch Lạc phát hiện ấn tượng của bản thân đối với anh ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí ngay cả đối phương có bao nhiêu sợi lông mi cô cũng biết.
Cô hơi phản cảm với bản thân hiện giờ, nhưng lại không biết nên điều tiết thế nào, chỉ đành thông qua hoạt động thể lực để phát tiết, muốn buổi tối có thể ngủ sớm một chút.
Cô đã chạy ba ngày liên tục. Môn chạy bộ này mỗi cô gái đều phải chạy, một học kỳ 60 ki-lô-mét, một lần chỉ có thể chạy 2 ki-lô-mét, mỗi lần chạy đều có một điểm bắt buộc phải ngang qua và ba điểm bình thường. Cô cảm thấy tạm ổn, nhưng đàn chị lại trông như mất nửa cái mạng già vậy. Học kỳ trước, bởi vì môn này mà suýt thì rớt môn, học kỳ này lại bị ngã gãy chân, dáng vẻ khóc lóc rất đáng thương, khiến cô không nhẫn tâm nên đành phải giúp đỡ.
Cô mở phần mềm ra nhìn, ba điểm bình thường đều ở gần đây, còn điểm bắt buộc phải ngang qua thì nằm ở phía Tây. Dương Dịch Lạc nhìn tuyến đường, quyết định chạy xong hai điểm bình thường, rồi sẽ đi tìm điểm bắt buộc phải ngang qua.
***
“Bác Nhất, lần trước bà gửi Hà Thuận mang đồ qua cho cháu, cháu nhận được rồi chứ?”
Phó Bác Nhất nhớ ra túi đồ được bọc trong túi nhựa màu đen bị anh để ở góc tường, đôi mắt đen lại, giọng nói kìm nén: “Dạ, cháu nhận được rồi.”
“Đều là bà đặc biệt để lại cho cháu đấy, nhất định phải uống.” Nói xong, còn lảm nhảm: “Sữa bò rất tốt, không được kén ăn đâu đấy.”
Phó Bác Nhất không cần nhìn cũng biết trong đó chắc chắn là sữa bò và bánh quy sắp hết hạn, anh thực sự không nghĩ ra được bà ngoại sẽ cho mình thứ gì tốt. Anh đã nói với bà ngoại rất nhiều lần là mình dị ứng với sữa bò, nhưng bà ngoại giống như không nghe thấy vậy, cứ cố chấp gửi sữa bò đến cho anh.
Còn chưa đợi anh lên tiếng, Phó Hoa lại bắt đầu lẩm bẩm một mình, lần nào gọi điện thoại cũng là chủ đề này: “Cháu xem cháu đi, học có đại học thôi mà nhất định phải đi xa thế làm gì, giờ ở nhà chỉ còn mỗi bà già này. Lúc đầu cháu nghe lời bà, ở lại Lâm Giang học thì tốt biết mấy. Bà thấy cháu đủ lông đủ cánh, muốn vứt bỏ bà già này rồi.”
“Bà ngoại, không phải vậy đâu.” Phó Bác Nhất hơi bất lực: “Mấy ngày trước cháu mua thuốc hạ huyết áp cho bà, bà uống hết chưa? Hết rồi thì cháu lại mua gửi về cho bà.”
“Lễ quốc khánh năm nay nhất định phải về đó!”
“Bà ngoại, lễ quốc khánh cháu còn phải đi làm thêm, thật sự không có thời gian về ạ.”
“Bác Nhất, có phải cháu đang ghét bỏ bà già này không! Bà nghe Hà Thuận nói rồi, ở đại học cháu có tiền học bổng, căn bản không cần nhiều tiền như thế, có phải cháu đang trốn tránh bà không? Ôi trời, bà vất vả chăm cháu từ nhỏ đến lớn, bà dễ dàng sao? Vậy mà lại nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát.”
Lại bắt đầu rồi. Nhưng anh chẳng thể làm gì.
Anh đứng ở ngã rẽ không có đèn đường trong trường, không biết tại vì sao, rõ ràng hiện giờ mới chỉ đầu thu, mấy ngày trước anh vẫn cảm thấy nóng bức, nhưng giờ gió thổi qua anh lại không kìm được mà run lên.
Phó Bác Nhất để điện thoại ra xa, muốn che đi giọng nói của Phó Hoa, nhưng âm thanh sắc nhọn của bà vẫn truyền ra khỏi điện thoại, len vào trong đầu anh.
“Bà ngoại, tạm thời đừng nói nữa, cháu phải đi làm rồi. Bà ngoại, bà giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Này, này, Bác Nhất, bà còn chưa nói xong mà!”
“Cộp” một tiếng, Phó Bác Nhất ấn tắt điện thoại. Màn hình tối đen, Phó Bác Nhất hình như cũng thoát ra khỏi đầm lầy. Nhưng chỉ anh biết rằng, chẳng qua là thời gian lấy hơi ngắn ngủi mà thôi, cơ thể anh vẫn còn chìm trong bùn lầy. Tâm trạng anh hơi u ám, mỗi lần anh đều cho rằng bản thân sống cũng không tệ thì bà ngoại sẽ nhắc nhở anh, rốt cuộc bao nhiêu năm nay anh sống như thế nào.
Anh nhìn cặp đôi đang cười đùa vui vẻ dưới đèn đường không xa, hai người dắt tay nhau đi về phía trước, dường như cả thế giới đều trở nên ngọt ngào. Ở một bên khác, dưới gốc cây có chàng trai sầu muộn, tay kẹp điếu thuốc cháy rực, từng làn khói trắng dần bay lên không trung, rồi biến mất.
Anh nhìn chàng trai kia hưởng thụ hít một hơi, rồi đôi môi khẽ cong lên, làn khói trắng từ lồng ngực tỏa ra.
Hình như mùi vị không tồi!
Anh đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía trước có một cô gái mặc váy ngắn xuất hiện. Chàng trai nhìn thấy cô gái, vẻ sầu muộn ban nãy lập tức biến mất. Cậu ta vội vàng đi tới thùng rác dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó dùng tay quạt vài cái, mới đến bên cạnh cô gái.
Phó Bác Nhất cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nghe tiếng gió thổi lá cây kêu sột soạt, giống hệt như tiếng khóc.
***
Dương Dịch Lạc nhìn điểm bắt buộc phải ngang qua trên điện thoại, rõ ràng ở ngay gần đây nhưng cô đã chạy mấy vòng rồi vẫn không thấy hiển thị. Cô dừng lại thở dốc: “Ôi trời, thật kỳ lạ, rõ ràng ở ngay đây mà sao mình tìm không thấy nhỉ.” Cô chạy một vòng vẫn không thấy đâu, khi thấy thời gian đã sắp kết thúc, Dương Dịch Lạc đành phải gọi trợ giúp.
Đàn chị cười, nói: “Điểm này nằm ở học viện y học, đi men theo bức tường ngăn cách, từ con đường phía trước qua đó, rẽ vào là tới rồi.”
“Cảm ơn đàn chị ạ.”
Dương Dịch Lạc chạy nhanh qua đó, trước khi hết giờ đã chạy được tới điểm bắt buộc kia.
“Nếu lần nào cũng gặp phải điểm bắt buộc khó tìm như vậy, chắc mình mệt chết mất. Chẳng trách đàn chị nói không dễ chạy.”
Cô cất tai nghe, đang chuẩn bị quay về. Nào ngờ, một cái rẽ ngoặt lại trông thấy người mình không ngờ đến.
Để tránh bản thân nhìn nhầm, cô còn cố ý đi thêm hai vòng. Người đang ngồi ở trên ghế kia chẳng phải là tên đầu sỏ khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, nhớ mãi không quên mấy ngày trước sao?
“Không biết anh ấy đang nghĩ chuyện to tát gì nữa, vậy mà lại giả vờ trầm tư như thế.” Dương Dịch Lạc không vui, nói. Cô nhìn cây to bên cạnh, bỗng lóe lên một kế sách.
“Anh đang làm gì thế, sao lại bẻ gãy cây liễu của em!” Dương Dịch Lạc trầm giọng, thể hiện ra giọng nói hài hước. Cũng may là cô biết hát, nên học được chút thay đổi giọng nói, không ngờ cũng rất ra gì và này nọ.
Vốn tưởng rằng anh sẽ bị giật mình, nhưng nào ngờ ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Dương Dịch Lạc vứt cây liễu trong tay đi, tức giận nói: “Con người của anh tẻ nhạt quá.” Thấy anh cứ nhìn vào hồ phía trước, Dương Dịch Lạc cũng nhìn theo: “Đâu có thấy gì đâu, chẳng phải chỉ có hai con cá chép à, có gì đáng xem chứ.”
“Em có biết truyền thuyết của học viện y học không? Chính là cái hồ em đang nhìn kia, đừng thấy nó vừa nhỏ vừa nông mà xem thường, đã có rất nhiều học sinh bị chết trong đó rồi đấy. Em xem đi, có phải có người đang nhìn em không.”
Rõ ràng đây là giọng nói rất vui tai khi nghe vào ban ngày, nhưng lúc này có thêm màn đêm đen, Dương Dịch Lạc thật sự cho rằng là linh hồn đang thầm thì.
Dương Dịch Lạc vốn dĩ còn cho rằng phong cảnh ở đây không tệ, bỗng chốc bị dọa đến nỗi nổi da gà khắp người, lắp bắp nói: “Thật hay giả thế? Chắc chắn là anh lừa người rồi.”
“Em nghĩ anh lừa, vậy thì lừa.” Phó Bác Nhất cũng không ngụy biện nữa.
Nghe nói học viện y học có rất nhiều xác chết, có khi nào có ma thật không! Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh sột soạt, Dương Dịch Lạc sợ đến mức không dám mở mắt. Cô thầm niệm trong lòng, là giả, là giả hết. Nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
Đợi khi cô khẽ mở mắt, Phó Bác Nhất ngồi trên ghế đã không thấy đâu cả.
“Á á á, có ma!” Dương Dịch Lạc nhấc chân bước qua bồn hoa, chạy đến con đường lớn. Ở cách đó không xa, Phó Bác Nhất đang đi chậm rãi, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô.
Dương Dịch Lạc chạy nhanh, đuổi theo người phía trước: “Có phải anh lừa em không.” Phó Bác Nhất chỉ cười, không đáp lời. Bên cạnh lại không có ai, Dương Dịch Lạc chỉ đành vừa trừng mắt tức giận với anh, vừa không dám đi cách anh quá xa, chỉ có thể mắng chửi anh trong lòng.
Khi đến chỗ sáng sủa, cô mới phát hiện bản thân toát mồ hôi lạnh: “Có phải anh dọa em không?”
“Có dọa em hay không, em về hỏi bạn là biết.”
Anh nói xong, lòng Dương Dịch Lạc càng thêm mất tự tin.
Đến nơi nhộn nhịp, Dương Dịch Lạc vội bỏ anh lại, chạy về ký túc xá, vừa đi vừa nói: “Không ngờ anh lại là một người đẹp rắn rết. Em nhìn nhầm anh rồi.”
“Á, phía sau em là gì thế?”
“Á!” Dương Dịch Lạc chạy càng nhanh hơn. Đợi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện người đã về đến ký túc xá rồi.
“Dịch Lạc, cậu sao thế?”
Dương Dịch Lạc hít thở sâu, xua tay nói: “Không có gì, lúc về tớ gặp phải quái vật ăn thịt người, dọa chết tớ rồi.”
Phó Bác Nhất nhìn Dương Dịch Lạc hoảng loạn bỏ chạy ở phía trước, khóe miệng khẽ cong lên: “Dễ trêu chọc thật đấy.”
Dương Dịch Lạc đung đưa điện thoại: “Uầy, mấy hôm trước tớ gặp được một đàn chị trên diễn đàn của trường, chị ấy bị ngã gãy chân rồi, không thể chạy bộ được nữa. Vừa hay dạo này tớ cũng muốn đến trường chạy bộ, nên chạy thay cho chị ấy.”
Thường Lam: “Cậu nhiệt tình đến vậy sao? Tớ thấy cậu có ý đồ khác thì có.”
Dương Dịch Lạc: “Biết thì nói nhỏ thôi! Tớ chạy bộ giùm người ta, nên người ta muốn mời tớ đi ăn, nhân tiện truyền dạy một chút kinh nghiệm trong bốn năm đại học của chị ấy.”
“Vậy được, bọn tớ đợi tin tốt của cậu!”
“Được, tớ đi đây, bye bye.”
“Chạy bộ cẩn thận đấy, đừng có nhìn điện thoại miết.”
“Yên tâm đi.”
Vốn dĩ Dương Dịch Lạc cũng không muốn vừa kết thúc buổi huấn luyện quân sự đã đi chạy bộ. Nhưng từ sau khi gặp được Phó Bác Nhất ở KTV, cô nhớ mãi không quên, cô muốn từ bỏ nhưng lại không cam lòng, muốn theo đuổi thì hình như lại chưa đến mức đó.
Sau hôm đó, cô đã mấy lần tìm Phó Bác Nhất nói chuyện, nhưng người kia không thèm để ý, mà có trả lời cũng chỉ là: Ừ, biết rồi, được… Người không biết còn tưởng đối phương là người máy gì nữa đó, thực sự khiến người ta không có hứng nổi mà.
Anh lạnh lùng, nhưng ngày tháng dần trôi, Dương Dịch Lạc phát hiện ấn tượng của bản thân đối với anh ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí ngay cả đối phương có bao nhiêu sợi lông mi cô cũng biết.
Cô hơi phản cảm với bản thân hiện giờ, nhưng lại không biết nên điều tiết thế nào, chỉ đành thông qua hoạt động thể lực để phát tiết, muốn buổi tối có thể ngủ sớm một chút.
Cô đã chạy ba ngày liên tục. Môn chạy bộ này mỗi cô gái đều phải chạy, một học kỳ 60 ki-lô-mét, một lần chỉ có thể chạy 2 ki-lô-mét, mỗi lần chạy đều có một điểm bắt buộc phải ngang qua và ba điểm bình thường. Cô cảm thấy tạm ổn, nhưng đàn chị lại trông như mất nửa cái mạng già vậy. Học kỳ trước, bởi vì môn này mà suýt thì rớt môn, học kỳ này lại bị ngã gãy chân, dáng vẻ khóc lóc rất đáng thương, khiến cô không nhẫn tâm nên đành phải giúp đỡ.
Cô mở phần mềm ra nhìn, ba điểm bình thường đều ở gần đây, còn điểm bắt buộc phải ngang qua thì nằm ở phía Tây. Dương Dịch Lạc nhìn tuyến đường, quyết định chạy xong hai điểm bình thường, rồi sẽ đi tìm điểm bắt buộc phải ngang qua.
***
“Bác Nhất, lần trước bà gửi Hà Thuận mang đồ qua cho cháu, cháu nhận được rồi chứ?”
Phó Bác Nhất nhớ ra túi đồ được bọc trong túi nhựa màu đen bị anh để ở góc tường, đôi mắt đen lại, giọng nói kìm nén: “Dạ, cháu nhận được rồi.”
“Đều là bà đặc biệt để lại cho cháu đấy, nhất định phải uống.” Nói xong, còn lảm nhảm: “Sữa bò rất tốt, không được kén ăn đâu đấy.”
Phó Bác Nhất không cần nhìn cũng biết trong đó chắc chắn là sữa bò và bánh quy sắp hết hạn, anh thực sự không nghĩ ra được bà ngoại sẽ cho mình thứ gì tốt. Anh đã nói với bà ngoại rất nhiều lần là mình dị ứng với sữa bò, nhưng bà ngoại giống như không nghe thấy vậy, cứ cố chấp gửi sữa bò đến cho anh.
Còn chưa đợi anh lên tiếng, Phó Hoa lại bắt đầu lẩm bẩm một mình, lần nào gọi điện thoại cũng là chủ đề này: “Cháu xem cháu đi, học có đại học thôi mà nhất định phải đi xa thế làm gì, giờ ở nhà chỉ còn mỗi bà già này. Lúc đầu cháu nghe lời bà, ở lại Lâm Giang học thì tốt biết mấy. Bà thấy cháu đủ lông đủ cánh, muốn vứt bỏ bà già này rồi.”
“Bà ngoại, không phải vậy đâu.” Phó Bác Nhất hơi bất lực: “Mấy ngày trước cháu mua thuốc hạ huyết áp cho bà, bà uống hết chưa? Hết rồi thì cháu lại mua gửi về cho bà.”
“Lễ quốc khánh năm nay nhất định phải về đó!”
“Bà ngoại, lễ quốc khánh cháu còn phải đi làm thêm, thật sự không có thời gian về ạ.”
“Bác Nhất, có phải cháu đang ghét bỏ bà già này không! Bà nghe Hà Thuận nói rồi, ở đại học cháu có tiền học bổng, căn bản không cần nhiều tiền như thế, có phải cháu đang trốn tránh bà không? Ôi trời, bà vất vả chăm cháu từ nhỏ đến lớn, bà dễ dàng sao? Vậy mà lại nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát.”
Lại bắt đầu rồi. Nhưng anh chẳng thể làm gì.
Anh đứng ở ngã rẽ không có đèn đường trong trường, không biết tại vì sao, rõ ràng hiện giờ mới chỉ đầu thu, mấy ngày trước anh vẫn cảm thấy nóng bức, nhưng giờ gió thổi qua anh lại không kìm được mà run lên.
Phó Bác Nhất để điện thoại ra xa, muốn che đi giọng nói của Phó Hoa, nhưng âm thanh sắc nhọn của bà vẫn truyền ra khỏi điện thoại, len vào trong đầu anh.
“Bà ngoại, tạm thời đừng nói nữa, cháu phải đi làm rồi. Bà ngoại, bà giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Này, này, Bác Nhất, bà còn chưa nói xong mà!”
“Cộp” một tiếng, Phó Bác Nhất ấn tắt điện thoại. Màn hình tối đen, Phó Bác Nhất hình như cũng thoát ra khỏi đầm lầy. Nhưng chỉ anh biết rằng, chẳng qua là thời gian lấy hơi ngắn ngủi mà thôi, cơ thể anh vẫn còn chìm trong bùn lầy. Tâm trạng anh hơi u ám, mỗi lần anh đều cho rằng bản thân sống cũng không tệ thì bà ngoại sẽ nhắc nhở anh, rốt cuộc bao nhiêu năm nay anh sống như thế nào.
Anh nhìn cặp đôi đang cười đùa vui vẻ dưới đèn đường không xa, hai người dắt tay nhau đi về phía trước, dường như cả thế giới đều trở nên ngọt ngào. Ở một bên khác, dưới gốc cây có chàng trai sầu muộn, tay kẹp điếu thuốc cháy rực, từng làn khói trắng dần bay lên không trung, rồi biến mất.
Anh nhìn chàng trai kia hưởng thụ hít một hơi, rồi đôi môi khẽ cong lên, làn khói trắng từ lồng ngực tỏa ra.
Hình như mùi vị không tồi!
Anh đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía trước có một cô gái mặc váy ngắn xuất hiện. Chàng trai nhìn thấy cô gái, vẻ sầu muộn ban nãy lập tức biến mất. Cậu ta vội vàng đi tới thùng rác dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó dùng tay quạt vài cái, mới đến bên cạnh cô gái.
Phó Bác Nhất cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nghe tiếng gió thổi lá cây kêu sột soạt, giống hệt như tiếng khóc.
***
Dương Dịch Lạc nhìn điểm bắt buộc phải ngang qua trên điện thoại, rõ ràng ở ngay gần đây nhưng cô đã chạy mấy vòng rồi vẫn không thấy hiển thị. Cô dừng lại thở dốc: “Ôi trời, thật kỳ lạ, rõ ràng ở ngay đây mà sao mình tìm không thấy nhỉ.” Cô chạy một vòng vẫn không thấy đâu, khi thấy thời gian đã sắp kết thúc, Dương Dịch Lạc đành phải gọi trợ giúp.
Đàn chị cười, nói: “Điểm này nằm ở học viện y học, đi men theo bức tường ngăn cách, từ con đường phía trước qua đó, rẽ vào là tới rồi.”
“Cảm ơn đàn chị ạ.”
Dương Dịch Lạc chạy nhanh qua đó, trước khi hết giờ đã chạy được tới điểm bắt buộc kia.
“Nếu lần nào cũng gặp phải điểm bắt buộc khó tìm như vậy, chắc mình mệt chết mất. Chẳng trách đàn chị nói không dễ chạy.”
Cô cất tai nghe, đang chuẩn bị quay về. Nào ngờ, một cái rẽ ngoặt lại trông thấy người mình không ngờ đến.
Để tránh bản thân nhìn nhầm, cô còn cố ý đi thêm hai vòng. Người đang ngồi ở trên ghế kia chẳng phải là tên đầu sỏ khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, nhớ mãi không quên mấy ngày trước sao?
“Không biết anh ấy đang nghĩ chuyện to tát gì nữa, vậy mà lại giả vờ trầm tư như thế.” Dương Dịch Lạc không vui, nói. Cô nhìn cây to bên cạnh, bỗng lóe lên một kế sách.
“Anh đang làm gì thế, sao lại bẻ gãy cây liễu của em!” Dương Dịch Lạc trầm giọng, thể hiện ra giọng nói hài hước. Cũng may là cô biết hát, nên học được chút thay đổi giọng nói, không ngờ cũng rất ra gì và này nọ.
Vốn tưởng rằng anh sẽ bị giật mình, nhưng nào ngờ ngay cả mắt cũng không chớp một cái. Dương Dịch Lạc vứt cây liễu trong tay đi, tức giận nói: “Con người của anh tẻ nhạt quá.” Thấy anh cứ nhìn vào hồ phía trước, Dương Dịch Lạc cũng nhìn theo: “Đâu có thấy gì đâu, chẳng phải chỉ có hai con cá chép à, có gì đáng xem chứ.”
“Em có biết truyền thuyết của học viện y học không? Chính là cái hồ em đang nhìn kia, đừng thấy nó vừa nhỏ vừa nông mà xem thường, đã có rất nhiều học sinh bị chết trong đó rồi đấy. Em xem đi, có phải có người đang nhìn em không.”
Rõ ràng đây là giọng nói rất vui tai khi nghe vào ban ngày, nhưng lúc này có thêm màn đêm đen, Dương Dịch Lạc thật sự cho rằng là linh hồn đang thầm thì.
Dương Dịch Lạc vốn dĩ còn cho rằng phong cảnh ở đây không tệ, bỗng chốc bị dọa đến nỗi nổi da gà khắp người, lắp bắp nói: “Thật hay giả thế? Chắc chắn là anh lừa người rồi.”
“Em nghĩ anh lừa, vậy thì lừa.” Phó Bác Nhất cũng không ngụy biện nữa.
Nghe nói học viện y học có rất nhiều xác chết, có khi nào có ma thật không! Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh sột soạt, Dương Dịch Lạc sợ đến mức không dám mở mắt. Cô thầm niệm trong lòng, là giả, là giả hết. Nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
Đợi khi cô khẽ mở mắt, Phó Bác Nhất ngồi trên ghế đã không thấy đâu cả.
“Á á á, có ma!” Dương Dịch Lạc nhấc chân bước qua bồn hoa, chạy đến con đường lớn. Ở cách đó không xa, Phó Bác Nhất đang đi chậm rãi, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô.
Dương Dịch Lạc chạy nhanh, đuổi theo người phía trước: “Có phải anh lừa em không.” Phó Bác Nhất chỉ cười, không đáp lời. Bên cạnh lại không có ai, Dương Dịch Lạc chỉ đành vừa trừng mắt tức giận với anh, vừa không dám đi cách anh quá xa, chỉ có thể mắng chửi anh trong lòng.
Khi đến chỗ sáng sủa, cô mới phát hiện bản thân toát mồ hôi lạnh: “Có phải anh dọa em không?”
“Có dọa em hay không, em về hỏi bạn là biết.”
Anh nói xong, lòng Dương Dịch Lạc càng thêm mất tự tin.
Đến nơi nhộn nhịp, Dương Dịch Lạc vội bỏ anh lại, chạy về ký túc xá, vừa đi vừa nói: “Không ngờ anh lại là một người đẹp rắn rết. Em nhìn nhầm anh rồi.”
“Á, phía sau em là gì thế?”
“Á!” Dương Dịch Lạc chạy càng nhanh hơn. Đợi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện người đã về đến ký túc xá rồi.
“Dịch Lạc, cậu sao thế?”
Dương Dịch Lạc hít thở sâu, xua tay nói: “Không có gì, lúc về tớ gặp phải quái vật ăn thịt người, dọa chết tớ rồi.”
Phó Bác Nhất nhìn Dương Dịch Lạc hoảng loạn bỏ chạy ở phía trước, khóe miệng khẽ cong lên: “Dễ trêu chọc thật đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.