Chương 12: Lại dỗ
Trĩ Nghiên
07/01/2024
Kế này không thành thì dùng kế khác, dù gì Dương Dịch Lạc cũng đã nghĩ ra hai ba kế rồi.
Vừa mới tới ngôi trường mới nên có rất nhiều thiết bị ghi âm bài hát cô không mang tới. Lần này cần dùng gấp nên thuê hẳn một thiết bị ghi âm ở bên cạnh, rồi mang đến khách sạn. Nói làm là làm, cả một buổi chiều cô đều không ra khỏi khách sạn.
Cô hát bài “Sao anh còn không tha thứ cho em”, nhạc phối chung là bài “Còn không phải vì anh quá đẹp trai”. Cô tự viết lời và hát, phải nói là dốc hết tâm sức, rất chân thành.
Cô hát chay một lần, giọng hát vui vẻ, tràn đầy cảm giác buồn cười. Lúc ca hát, mặc dù Dương Dịch Lạc cười ngặt nghẽo, nhưng vẫn kiên trì ghi âm hết bài hát để thể hiện thành ý của mình.
Vốn dĩ cô tưởng rằng đây là việc rất đơn giản, kết quả làm từ hai giờ chiều đến tám giờ tối mới kết thúc.
Nghe bài hát buồn cười này Dương Dịch Lạc rất vui vẻ, cô muốn nhanh chóng chia sẻ ca khúc này cho anh nghe. Gần như là bài hát mới hoàn thành cô đã gửi ngay cho Phó Bác Nhất, kết quả bởi vì bị đối phương block nên không thể gửi đi thành công.
Dương Dịch Lạc nhìn thời gian, vừa mới qua tám giờ, hình như vẫn còn kịp giờ! Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, đi tìm Phó Bác Nhất, giống như ở lại thêm thì đối phương sẽ tức giận hơn vậy!
Bắt đầu từ năm nhất đại học, Phó Bác Nhất đã dành thời gian mỗi chủ nhật đến lớp học thêm này, không hề thay đổi. Khi Dương Dịch Lạc đến, sinh viên vừa tan học, cô đứng ở trước cửa đợi Phó Bác Nhất đi ra.
Trong tai nghe đang phát bài hát cô vừa mới ghi ban nãy, càng nghe càng thấy buồn cười, niềm vui không thể kìm nén được.
Đợi sau khi sinh viên đi khỏi, Phó Bác Nhất đi ra thì trông thấy cô đang đứng dưới đèn đường, cười rất vui vẻ.
Hình như không thể nhìn thấy nét u buồn trên mặt cô, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Cho dù trong màn đêm, Dương Dịch Lạc đứng dưới đèn đường giống như tự mình chiếu sáng, luôn có thể dành được sự chú ý của anh. Cho dù là lần trước ở KTV hay là lúc ở phòng học, lần này cũng vẫn như vậy. Rõ ràng cô đứng trong đám đông, nhưng khi ra khỏi cửa anh vẫn nhận ra cô ngay.
Có nhiều lúc anh cũng không thể hiểu nổi, anh không vui khi xuất hiện trong tầm mắt của đám đông, nhưng dù là học tập hay vẻ bề ngoài, thì anh luôn thu hút ánh nhìn của người khác. Cho nên anh không ăn diện, đeo cặp kính đen, dáng vẻ như một thư sinh, gắng hết sức tránh khỏi đám đông. Nhưng nào ngờ người nhìn anh càng ngày càng nhiều.
Mặc dù phần lớn trong số bọn họ đều khen ngợi anh, nhưng theo anh thấy việc xuất hiện trước mặt người khác như vậy, dù là khen ngợi hay chế nhạo đều khiến anh cảm thấy khó xử.
Khi anh đến lớp học, nghe thấy sinh viên nam kia gọi ra tên mình, sau đó là những tràng cười thì anh cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Cho nên anh không thèm suy nghĩ mà thẳng tay block Dương Dịch Lạc. Ngay chính bản thân anh cũng không thể nói rõ được tại sao mình lại làm như vậy, rõ ràng người ta làm chuyện còn quá đáng hơn như vậy, mà anh chỉ mỉm cười cho qua. Riêng lần này thì anh lại block.
Tức giận, rất tức giận.
Sau khi Phó Bác Nhất nhìn thấy cô thì không hề chào hỏi. Bởi vì cô đứng ở đầu đường bên phải, nên anh bèn rời đi ở con đường bên trái.
Dương Dịch Lạc đang nghe nhạc vô cùng vui vẻ, đợi đến khi anh đi xa mới nhận ra đó là Phó Bác Nhất. Cô không kịp tắt nhạc, vội vàng đuổi theo bước chân của anh.
“Phó Bác Nhất, đợi em với!”
Không quan tâm, anh vẫn im lặng như cũ.
Thực ra, khi anh block đối phương xong thì đã hối hận rồi, manh động như vậy không phải phong cách của anh. Hối hận thì hối hận đấy, nhưng anh lại không tìm được thời cơ thích hợp để hạ mình, nên cứ như vậy thôi! Có lẽ cô cũng chỉ là một người đi ngang qua đời anh mà thôi.
Dương Dịch Lạc thấy anh không quan tâm thì cũng không tức giận. Đi tới cửa trạm tàu điện ngầm, cô nhìn thấy có rất nhiều người bán hoa bên cạnh cửa hàng, bó hoa không lớn lắm, cộng thêm bóng đèn sáng lấp lánh trong màn đêm khiến người ta vô cùng yêu thích. Dương Dịch Lạc nhanh chóng chạy đến mua một bó.
Là một bó hoa hướng dương, chính giữa giăng đầy sao trời, ánh đèn vàng khiến bó hoa tươi trông càng thêm đẹp mắt. Trong lúc Dương Dịch Lạc mua hoa, Phó Bác Nhất đã đi xa rồi. Bởi vì đang ở trước cửa trạm tàu điện, người qua lại rất đông, cô sợ anh sẽ bỏ cô lại, nên hét lớn: “Đợi em với!” Giọng nói mang theo sự ấm ức hiếm có.
Cô gái mặc váy yếm, thắt bím trong đám đông, rõ ràng là trang sức rất bình thường nhưng luôn khiến anh không thể dời mắt được. Anh giống hệt như đang dỗi hờn với chính mình vậy, đứng ở nơi bóng râm bên cạnh cửa trạm tàu điện.
Bởi vì đang ở trong thành phố đông đúc nên tàu điện ngầm này nối liền với trung tâm thương mại lớn. Anh đứng ở bên trên lối vào tàu điện, chăm chú nhìn Dương Dịch Lạc.
Không biết cô đang nói chuyện gì với người bán mà cười rất vui vẻ. Chủ tiệm bán hoa cũng cười, đóng gói cẩn thận cho cô.
Quả nhiên, cô mua hoa xong thì không thấy Phó Bác Nhất nữa. Cô hơi bất lực, vừa mới đến thành phố xa lạ, lại không phải nơi bản thân quen thuộc, mà còn vào đêm tối, mặc dù nơi này rất nhiều người nhưng Dương Dịch Lạc vẫn hơi sợ hãi!
Cô nhìn một vòng lại một vòng, xác định không nhìn thấy Phó Bác Nhất thì dáng vẻ hưng phấn ban nãy đã biến mất rồi.
Phó Bác Nhất không nhịn nổi nữa, bóng hình cao ráo của anh chiếu xuống bậc thang, trông rất nổi bật nơi đông người.
Sau khi Dương Dịch Lạc xoay ba vòng, cuối cùng đã nhìn thấy anh đứng ở lối vào của tàu điện. Đôi mắt đang u ám bỗng sáng bừng, còn sáng hơn cả những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, sáng hơn cả đèn được treo trong bó hoa tươi cô đang ôm trong tay.
Phó Bác Nhất vừa thấy cô thì lập tức trở nên vui vẻ, biết được mình vẫn còn hơi quan tâm đến cô, cho dù anh không hề thừa nhận.
“Hóa ra anh vẫn chưa đi à? Em còn tưởng anh đi rồi chứ! Dọa chết em rồi, cũng may anh chưa đi.” Sau khi chạy đến chỗ anh, cô còn chưa kịp hít thở đã nói.
“Nhưng cũng may là anh chưa đi. Nè, tặng cho anh đó.”
“Anh vui hơn rồi chứ? Em thật sự rất xin lỗi, chân thành xin lỗi anh.”
“Em không nên đến lớp học của anh, khiến anh bị mất mặt trước đám đông. Em thật sự không cố ý mà.”
“Hoa tặng cho anh nè, tha thứ cho em nhé!” Dương Dịch Lạc học cách tặng hoa của meme Tam Đoàn kia, mỗi lần nhìn thấy meme này, tâm trạng đều sẽ tốt hơn nhiều.
Lại là ánh mắt này, ánh mắt khiến người khác không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
“Ồn ào quá.”
Bởi vì là chủ nhật nên thời gian này ở tàu điện ngầm có khá nhiều người, hơn nữa là ngày càng đông. Dương Dịch Lạc vào ga tàu, nhìn đám người đông nườm nượp này, nhỏ giọng nói: “Thành phố lớn đáng sợ quá rồi.”
Khi lên xe, quả nhiên rất nhanh đã bị người ta chèn ép ở cửa, ngay cả giơ tay cũng rất mất sức. Khổ nỗi bên cạnh cô lại là một người đàn ông cao lớn, cô ngạc nhiên nhìn cái bụng vừa nãy còn teo tóp của ông ta dần to lên, sau đó thoải mái ưỡn bụng. Dương Dịch Lạc chỉ có thể rúc mình ở cửa, nghiêng người, chân để ở phía trước, cơ thể ngả về sau.
Đứng nghiêng thời gian lâu, thêm việc không khí không lưu thông, mùi gì cũng có nên sắc mặt Dương Dịch Lạc trở nên trắng bệch. Bởi vì bận ghi âm bài hát nên cô chưa ăn tối, hiện giờ bụng bắt đầu cồn cào rồi.
Phó Bác Nhất thấy cô khó chịu, nên thử di chuyển cơ thể, nhưng chợt phát hiện cho dù là anh cũng không thể di chuyển được.
Đi qua một trạm, trên tàu điện ngầm tản ra được một lúc, Phó Bác Nhất nhân lúc này di chuyển bước chân về phía trước, vững vàng đứng trước mặt đối phương.
Dương Dịch Lạc vừa định hoạt động gân cốt một chút thì đầu mũi truyền đến một mùi hương khác biệt, khác hẳn với mùi mồ hôi của người khác, là mùi hương độc đáo thuộc về riêng Phó Bác Nhất.
Dương Dịch Lạc ngẩng đầu nhìn, rồi cúi đầu cười trộm, mặt đầy vui mừng.
Cô đang vui vẻ thì bỗng người bên cạnh đẩy một cái làm Dương Dịch Lạc lảo đảo, người lao thẳng vào lòng Phó Bác Nhất.
Dương Dịch Lạc: Trời cũng giúp tôi mà.
Phó Bác Nhất nhìn đỉnh đầu của người nào đó, lạnh lùng nói: “Buông tay ra.”
Dương Dịch Lạc: “Không buông. Hiện giờ chật chội như vậy, nếu như em buông anh ra, bị ngã thì phải làm sao?”
“Em có thể giữ tay vịn.”
Dương Dịch Lạc nhìn tay vịn trên tàu, ấm ức nói: “Cao quá, em với không tới.” Nói xong, cánh tay ôm đối phương càng siết chặt hơn.
Vừa mới tới ngôi trường mới nên có rất nhiều thiết bị ghi âm bài hát cô không mang tới. Lần này cần dùng gấp nên thuê hẳn một thiết bị ghi âm ở bên cạnh, rồi mang đến khách sạn. Nói làm là làm, cả một buổi chiều cô đều không ra khỏi khách sạn.
Cô hát bài “Sao anh còn không tha thứ cho em”, nhạc phối chung là bài “Còn không phải vì anh quá đẹp trai”. Cô tự viết lời và hát, phải nói là dốc hết tâm sức, rất chân thành.
Cô hát chay một lần, giọng hát vui vẻ, tràn đầy cảm giác buồn cười. Lúc ca hát, mặc dù Dương Dịch Lạc cười ngặt nghẽo, nhưng vẫn kiên trì ghi âm hết bài hát để thể hiện thành ý của mình.
Vốn dĩ cô tưởng rằng đây là việc rất đơn giản, kết quả làm từ hai giờ chiều đến tám giờ tối mới kết thúc.
Nghe bài hát buồn cười này Dương Dịch Lạc rất vui vẻ, cô muốn nhanh chóng chia sẻ ca khúc này cho anh nghe. Gần như là bài hát mới hoàn thành cô đã gửi ngay cho Phó Bác Nhất, kết quả bởi vì bị đối phương block nên không thể gửi đi thành công.
Dương Dịch Lạc nhìn thời gian, vừa mới qua tám giờ, hình như vẫn còn kịp giờ! Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, đi tìm Phó Bác Nhất, giống như ở lại thêm thì đối phương sẽ tức giận hơn vậy!
Bắt đầu từ năm nhất đại học, Phó Bác Nhất đã dành thời gian mỗi chủ nhật đến lớp học thêm này, không hề thay đổi. Khi Dương Dịch Lạc đến, sinh viên vừa tan học, cô đứng ở trước cửa đợi Phó Bác Nhất đi ra.
Trong tai nghe đang phát bài hát cô vừa mới ghi ban nãy, càng nghe càng thấy buồn cười, niềm vui không thể kìm nén được.
Đợi sau khi sinh viên đi khỏi, Phó Bác Nhất đi ra thì trông thấy cô đang đứng dưới đèn đường, cười rất vui vẻ.
Hình như không thể nhìn thấy nét u buồn trên mặt cô, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Cho dù trong màn đêm, Dương Dịch Lạc đứng dưới đèn đường giống như tự mình chiếu sáng, luôn có thể dành được sự chú ý của anh. Cho dù là lần trước ở KTV hay là lúc ở phòng học, lần này cũng vẫn như vậy. Rõ ràng cô đứng trong đám đông, nhưng khi ra khỏi cửa anh vẫn nhận ra cô ngay.
Có nhiều lúc anh cũng không thể hiểu nổi, anh không vui khi xuất hiện trong tầm mắt của đám đông, nhưng dù là học tập hay vẻ bề ngoài, thì anh luôn thu hút ánh nhìn của người khác. Cho nên anh không ăn diện, đeo cặp kính đen, dáng vẻ như một thư sinh, gắng hết sức tránh khỏi đám đông. Nhưng nào ngờ người nhìn anh càng ngày càng nhiều.
Mặc dù phần lớn trong số bọn họ đều khen ngợi anh, nhưng theo anh thấy việc xuất hiện trước mặt người khác như vậy, dù là khen ngợi hay chế nhạo đều khiến anh cảm thấy khó xử.
Khi anh đến lớp học, nghe thấy sinh viên nam kia gọi ra tên mình, sau đó là những tràng cười thì anh cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Cho nên anh không thèm suy nghĩ mà thẳng tay block Dương Dịch Lạc. Ngay chính bản thân anh cũng không thể nói rõ được tại sao mình lại làm như vậy, rõ ràng người ta làm chuyện còn quá đáng hơn như vậy, mà anh chỉ mỉm cười cho qua. Riêng lần này thì anh lại block.
Tức giận, rất tức giận.
Sau khi Phó Bác Nhất nhìn thấy cô thì không hề chào hỏi. Bởi vì cô đứng ở đầu đường bên phải, nên anh bèn rời đi ở con đường bên trái.
Dương Dịch Lạc đang nghe nhạc vô cùng vui vẻ, đợi đến khi anh đi xa mới nhận ra đó là Phó Bác Nhất. Cô không kịp tắt nhạc, vội vàng đuổi theo bước chân của anh.
“Phó Bác Nhất, đợi em với!”
Không quan tâm, anh vẫn im lặng như cũ.
Thực ra, khi anh block đối phương xong thì đã hối hận rồi, manh động như vậy không phải phong cách của anh. Hối hận thì hối hận đấy, nhưng anh lại không tìm được thời cơ thích hợp để hạ mình, nên cứ như vậy thôi! Có lẽ cô cũng chỉ là một người đi ngang qua đời anh mà thôi.
Dương Dịch Lạc thấy anh không quan tâm thì cũng không tức giận. Đi tới cửa trạm tàu điện ngầm, cô nhìn thấy có rất nhiều người bán hoa bên cạnh cửa hàng, bó hoa không lớn lắm, cộng thêm bóng đèn sáng lấp lánh trong màn đêm khiến người ta vô cùng yêu thích. Dương Dịch Lạc nhanh chóng chạy đến mua một bó.
Là một bó hoa hướng dương, chính giữa giăng đầy sao trời, ánh đèn vàng khiến bó hoa tươi trông càng thêm đẹp mắt. Trong lúc Dương Dịch Lạc mua hoa, Phó Bác Nhất đã đi xa rồi. Bởi vì đang ở trước cửa trạm tàu điện, người qua lại rất đông, cô sợ anh sẽ bỏ cô lại, nên hét lớn: “Đợi em với!” Giọng nói mang theo sự ấm ức hiếm có.
Cô gái mặc váy yếm, thắt bím trong đám đông, rõ ràng là trang sức rất bình thường nhưng luôn khiến anh không thể dời mắt được. Anh giống hệt như đang dỗi hờn với chính mình vậy, đứng ở nơi bóng râm bên cạnh cửa trạm tàu điện.
Bởi vì đang ở trong thành phố đông đúc nên tàu điện ngầm này nối liền với trung tâm thương mại lớn. Anh đứng ở bên trên lối vào tàu điện, chăm chú nhìn Dương Dịch Lạc.
Không biết cô đang nói chuyện gì với người bán mà cười rất vui vẻ. Chủ tiệm bán hoa cũng cười, đóng gói cẩn thận cho cô.
Quả nhiên, cô mua hoa xong thì không thấy Phó Bác Nhất nữa. Cô hơi bất lực, vừa mới đến thành phố xa lạ, lại không phải nơi bản thân quen thuộc, mà còn vào đêm tối, mặc dù nơi này rất nhiều người nhưng Dương Dịch Lạc vẫn hơi sợ hãi!
Cô nhìn một vòng lại một vòng, xác định không nhìn thấy Phó Bác Nhất thì dáng vẻ hưng phấn ban nãy đã biến mất rồi.
Phó Bác Nhất không nhịn nổi nữa, bóng hình cao ráo của anh chiếu xuống bậc thang, trông rất nổi bật nơi đông người.
Sau khi Dương Dịch Lạc xoay ba vòng, cuối cùng đã nhìn thấy anh đứng ở lối vào của tàu điện. Đôi mắt đang u ám bỗng sáng bừng, còn sáng hơn cả những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, sáng hơn cả đèn được treo trong bó hoa tươi cô đang ôm trong tay.
Phó Bác Nhất vừa thấy cô thì lập tức trở nên vui vẻ, biết được mình vẫn còn hơi quan tâm đến cô, cho dù anh không hề thừa nhận.
“Hóa ra anh vẫn chưa đi à? Em còn tưởng anh đi rồi chứ! Dọa chết em rồi, cũng may anh chưa đi.” Sau khi chạy đến chỗ anh, cô còn chưa kịp hít thở đã nói.
“Nhưng cũng may là anh chưa đi. Nè, tặng cho anh đó.”
“Anh vui hơn rồi chứ? Em thật sự rất xin lỗi, chân thành xin lỗi anh.”
“Em không nên đến lớp học của anh, khiến anh bị mất mặt trước đám đông. Em thật sự không cố ý mà.”
“Hoa tặng cho anh nè, tha thứ cho em nhé!” Dương Dịch Lạc học cách tặng hoa của meme Tam Đoàn kia, mỗi lần nhìn thấy meme này, tâm trạng đều sẽ tốt hơn nhiều.
Lại là ánh mắt này, ánh mắt khiến người khác không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
“Ồn ào quá.”
Bởi vì là chủ nhật nên thời gian này ở tàu điện ngầm có khá nhiều người, hơn nữa là ngày càng đông. Dương Dịch Lạc vào ga tàu, nhìn đám người đông nườm nượp này, nhỏ giọng nói: “Thành phố lớn đáng sợ quá rồi.”
Khi lên xe, quả nhiên rất nhanh đã bị người ta chèn ép ở cửa, ngay cả giơ tay cũng rất mất sức. Khổ nỗi bên cạnh cô lại là một người đàn ông cao lớn, cô ngạc nhiên nhìn cái bụng vừa nãy còn teo tóp của ông ta dần to lên, sau đó thoải mái ưỡn bụng. Dương Dịch Lạc chỉ có thể rúc mình ở cửa, nghiêng người, chân để ở phía trước, cơ thể ngả về sau.
Đứng nghiêng thời gian lâu, thêm việc không khí không lưu thông, mùi gì cũng có nên sắc mặt Dương Dịch Lạc trở nên trắng bệch. Bởi vì bận ghi âm bài hát nên cô chưa ăn tối, hiện giờ bụng bắt đầu cồn cào rồi.
Phó Bác Nhất thấy cô khó chịu, nên thử di chuyển cơ thể, nhưng chợt phát hiện cho dù là anh cũng không thể di chuyển được.
Đi qua một trạm, trên tàu điện ngầm tản ra được một lúc, Phó Bác Nhất nhân lúc này di chuyển bước chân về phía trước, vững vàng đứng trước mặt đối phương.
Dương Dịch Lạc vừa định hoạt động gân cốt một chút thì đầu mũi truyền đến một mùi hương khác biệt, khác hẳn với mùi mồ hôi của người khác, là mùi hương độc đáo thuộc về riêng Phó Bác Nhất.
Dương Dịch Lạc ngẩng đầu nhìn, rồi cúi đầu cười trộm, mặt đầy vui mừng.
Cô đang vui vẻ thì bỗng người bên cạnh đẩy một cái làm Dương Dịch Lạc lảo đảo, người lao thẳng vào lòng Phó Bác Nhất.
Dương Dịch Lạc: Trời cũng giúp tôi mà.
Phó Bác Nhất nhìn đỉnh đầu của người nào đó, lạnh lùng nói: “Buông tay ra.”
Dương Dịch Lạc: “Không buông. Hiện giờ chật chội như vậy, nếu như em buông anh ra, bị ngã thì phải làm sao?”
“Em có thể giữ tay vịn.”
Dương Dịch Lạc nhìn tay vịn trên tàu, ấm ức nói: “Cao quá, em với không tới.” Nói xong, cánh tay ôm đối phương càng siết chặt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.