Chương 6: Trở về
Trĩ Nghiên
07/01/2024
Dương Dịch Lạc vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn Tần Thanh gửi đến nói bà đến sân bay rồi. Rõ ràng trước khi đi cô đã dặn bà không cần đến đón mình.
Dương Dịch Lạc hỏi Thường Lam có muốn đến nhà cô ngồi chơi hay không, Thường Lam lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, tớ còn phải đi xe cho kịp chuyến nữa.”
Nhà của Thường Lam ở thành phố Lâm, bởi vì ở đó không có sân bay nên cô ấy phải ngồi một chuyến xe nữa mới có thể về đến nhà.
Dương Dịch Lạc cười, cô biết rõ cô ấy sẽ không đi nhưng vẫn muốn trêu chọc: “Mẹ tớ biết cậu đến, muốn tớ mời cậu đến nhà tớ ngồi chơi, có đi không hả?”
Thường Lam vội kéo vali, cách xa cô ra: “Cậu biết tớ sợ người mà còn bắt tớ đi à. Tiểu Lạc Lạc, cậu trở nên xấu xa rồi.”
“Chào hỏi thôi mà. Vả lại, vừa nãy ở trên xe tớ cũng có thấy cậu sợ người lạ đâu.”
“Ồ, tớ biết rồi, có phải cậu ghen rồi không. Tớ nói mà, từ hôm đó trở về cậu đã khác rồi.” Nói xong, cô ấy đòi đi gặp Tần Thanh.
Dương Dịch Lạc cũng không sợ: “Đi nào!”
Thường Lam giơ ngón cái với cô: “Cậu được lắm. Tớ phải đi cho kịp chuyến xe đây, bye bye.”
Dương Dịch Lạc phì cười: “Sợ gì chứ? Có sợ cũng nên là tớ sợ mới phải!”
Người còn chưa tới chỗ cô nhưng giọng nói vui sướng đã vang lên trước. Chỉ trông thấy Dương Dịch Khôn lao vào lòng cô hệt như một quả pháo: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi à? Em nhớ chị chết mất.”
Dương Dịch Lạc sờ mặt em trai: “Sao em lại đến đây? Không đi học hả?”
Dương Dịch Khôn không vui lắm: “Chị, chị đã nghỉ lễ rồi, đương nhiên em cũng phải nghỉ chứ.” Mặt cậu bé ủ rũ, giống như rất ấm ức vậy: “Quả nhiên là chị không quan tâm đến em mà.”
“Thôi, chị sai rồi, về chị sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Dương Dịch Khôn vừa nãy còn không được vui, nghe xong thì vui trở lại. Cậu bé cầm lấy vali của cô: “Mẹ, con về rồi.”
Tần Thanh đau lòng cho cô, nói: “Mới đi có một tháng mà trông con vừa gầy vừa đen rồi, có chăm sóc tốt cho mình không thế.”
“Sao lại không ạ. Nhưng mẹ cũng biết đó, tân sinh viên phải tập huấn quân sự, con cũng hết cách mà! Mẹ, mẹ nghĩ đi, mặt trời tháng chín oi bức như thế, vậy mà bọn con phải đứng ở ngoài trời cả một ngày, mẹ nên cảm thấy may mắn vì con không bị tróc da.”
“Mua kem chống nắng bôi chưa?”
“Bôi rồi ạ.”
“Ba biết con về, ông ấy cũng rất vui đấy. Mới sáng sớm đã dậy đi mua rau, chỉ sợ rau tươi bị bán sạch.”
“Ba thật tốt.”
“Vậy mẹ con không tốt à.”
“Đều tốt, đều tốt ạ.”
***
“Bà ngoại, cháu thật sự không có cách nào trở về cả.”
Phó Hoa ở đầu bên kia hét lên: “Người ta có thể về, sao cháu lại không. Bà không quan tâm, nếu hôm nay mà cháu không về, bà sẽ chết cho cháu xem.”
“Bà ngoại, cháu có việc ở trường, không thể về được mà. Bà…” Còn chưa nói xong, Phó Hoa đã cúp điện thoại rồi.
Phó Hoa gượng cười, nói với người bên cạnh: “Đứa cháu này của tôi lớn lên thì không nghe lời nữa. Nhưng nếu tôi bắt nó về thì nó sẽ về.”
“Về thật chứ.” Người kia hơi nghi ngờ.
“Yên tâm, tôi còn lừa cô được à.”
“Phó Hoa, có thể dắt nối được sợi dây này hay không phải xem bà đấy.”
“Cô yên tâm đi, cháu trai của tôi nhất định sẽ về mà.”
Đợi bà ta rời đi, Phó Hoa cũng không để ý đến cơ thể mệt mỏi nữa, vội vàng lên lầu gõ cửa bên cạnh: “Từ Tịnh, Từ Tịnh à?”
Hà Mộng đang chuẩn bị ngủ thì bị tiếng gõ cửa dồn dập này chọc giận, không biết còn tưởng người này đang phá tường nữa đó: “Mẹ, ai thế? Muộn vậy rồi còn gõ cửa.”
“Chắc là bà nội Phó của con, mau đi mở cửa, mẹ đang bận việc.”
Hà Mộng hơi bất lực, từ nhỏ đến lớn bà nội này thật sự không thấy xa lạ chút nào, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải lên lầu hỏi, không hề thấy ngại. Nếu không phải cô ta đồng ý với anh Bác Nhất là sẽ chăm sóc tốt cho bà ta, Hà Mộng thật sự không muốn quan tâm đến bà chút nào.
Cô ta xoa tóc, bực dọc nói: “Đến đây.”
Từ Tịnh căn dặn: “Thái độ tốt một chút. Bà ấy già rồi, sống một mình cũng không dễ dàng. Con cũng biết bà nội Phó thương con thế nào mà, có đồ ăn ngon đều mang cho con đầu tiên.”
“Con biết rồi.” Hà Mộng trả lời.
Mở cửa ra, quả nhiên là Phó Hoa: “Bà nội, muộn như vậy rồi sao bà còn lên đây ạ? Có chuyện gì thế?”
“Ồ, Mộng Mộng cũng về rồi à, cháu về thật đúng lúc. Anh Bác Nhất của cháu cứ không chịu về nhà, cháu cũng biết thằng bé đã rất lâu chưa về rồi đấy, cháu có thể gọi điện cho thằng bé giúp bà không?”
Vừa nghe đến đây, mắt Hà Mộng bỗng sáng lên: “Được ạ. Bà nội, bà ngồi xuống trước đi, cháu rót nước cho bà uống.”
Phó Hoa cười khà khà, ngồi xuống: “Vẫn là Mộng Mộng hiểu chuyện.”
Mặc dù cô ta cũng có số điện thoại của anh Bác Nhất, nhưng lần nào cũng không dám gọi qua cho anh. Cuối cùng, lần này có thể gọi một cách đường hoàng rồi. Thế là, cô ta cũng không buồn ngủ nữa, chạy về phòng lấy điện thoại: “Bà nội, cháu gọi rồi ạ.”
Bà ta uống một hớp trà: “Vẫn là Mộng Mộng tốt.”
Điện thoại gọi đi, Hà Mộng chờ mong nhìn điện thoại, tiếng tút tút vang lên, nhưng khi màn hình chuyển đen cũng không thấy đối phương nhấc máy.
“Không ai nghe ạ.” Cô ta ủ rũ nói.
Phó Hoa: “Không ai nghe, gọi lần nữa xem.”
Hà Mộng nghe lời, gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không ai nghe máy. Từ Tịnh rửa chén bát xong, đi ra nói: “Có phải Bác Nhất đang bận rộn không! Ngày mai gọi lại thử xem.”
Phó Hoa không ngạc nhiên, quay đầu nói với Từ Tịnh: “Mẹ Mộng Mộng à, cô nói xem, một bà già như tôi nuôi nấng thằng bé dễ dàng sao? Hiện giờ muốn gặp mặt nó lại khó khăn như vậy.” Bà ta đặt ly xuống bàn: “Già rồi, già thật rồi, bị người ta ghét bỏ rồi. Có đi bệnh viện cũng không ai chăm.”
Từ Tịnh vội hỏi: “Bà nội Phó, bà sao thế? Có chuyện gì có thể nói với bọn cháu mà!”
“Các cô đã giúp tôi nhiều rồi, sao tôi có thể làm phiền thêm được chứ.”
“Có sao đâu ạ. Bà thấy người không khỏe sao?”
“Lòng nó cứ ngột ngạt thế nào ấy. Mấy hôm nay đều không ăn được gì cả. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng ngày mười một này Bác Nhất sẽ về khám bệnh cho tôi, nào ngờ thằng bé lại không về cơ chứ.”
“Bác Nhất thực sự không hiểu chuyện mà. Bao nhiêu năm nay cũng không thường xuyên về nhà, sao có thể để một người già như bà ở nhà miết được.”
“Ra ngoài là tốt, hiện giờ tôi chỉ sợ liên lụy đến thằng bé thôi.”
“Bà nuôi thằng bé đến lớn, liên lụy cái gì chứ. Nếu không có bà, thằng bé cũng chẳng thể lớn được tới giờ.” Đang nói chuyện thì đồng hồ vang lên: “Ôi trời, đã sắp mười một giờ rồi. Bà nội Phó, bà về nhà nghỉ ngơi trước đi, muộn chút cháu liên lạc cho Bác Nhất giúp bà, nhất định sẽ bảo thằng bé về nhà.”
“Làm phiền cô rồi.”
“Không sao ạ. Mộng Mộng, con đưa bà nội Phó về trước đi.”
“Vâng ạ.”
Phó Bác Nhất chẳng qua chỉ đi chạy bộ chưa tới một tiếng mà lại có nhiều cuộc điện thoại như vậy, của bà ngoại, của Hà Mộng. Người không biết còn tưởng anh bị mất tích nữa đó! Anh lướt xuống dưới, vậy mà còn có của dì Từ, ngón tay đang lướt bỗng dừng lại.
Anh ném điện thoại sang một bên, quay người đi tắm, coi như không nhìn thấy những tin này.
Anh nằm lên giường, trong đầu luôn nghĩ rằng rời khỏi nơi đó thì anh sẽ có được cuộc sống mới. Thực ra không phải vậy, cho dù anh có đi bao xa thì nó luôn như một bóng hình thỉnh thoảng xuất hiện để tạo cảm giác mình còn tồn tại. Nó muốn chứng minh rằng mình vẫn luôn ở đây, anh không nghĩ không có nghĩa là nó biến mất.
Anh nghĩ đến trong bốn năm này người khác đều nói anh ưu tú, khen anh đẹp trai, đối xử lịch sự và dịu dàng với người khác. Nhưng anh không muốn như thế.
Vốn dĩ anh không muốn học y, có thể duy trì hạng nhất chẳng qua là do thói quen thi được hạng nhất mà thôi. Hiện giờ nghĩ lại, anh không hề xứng đáng làm bác sĩ. Bởi vì làm bác sĩ phải cứu chữa người bệnh, trái tim rộng lòng yêu thương. Người ta đều nói tài hoa không xuất chúng không thể làm bác sĩ, đạo đức không thiện lương như đức Phật cũng không thể làm bác sĩ. Điểm nào anh cũng không có, sao lại lựa chọn ngành nghề này chứ!
Phó Bác Nhất nhắm mắt, lắng nghe âm thanh bên tai. Anh vốn tưởng rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không nhớ đến cuộc sống đen tối kia.
Có đau đớn hơn cũng không thể chống lại dòng chảy của thời gian.
Sáng hôm sau, Phó Bác Nhất nhìn điện thoại, vẫn lựa chọn gọi lại cho Từ Tịnh. May mắn hôm nay là ngày thứ tư của lễ quốc khánh, không có quá nhiều người mua vé xe, nên rất nhanh đã mua được vé về quê!
Thế là bốn giờ chiều hôm đấy, anh đã đứng trước cửa “nhà” rồi. Anh đứng đấy, ngây ngốc nhìn lỗ nhỏ trên cửa, vẫn chưa nghĩ xong nên gõ cửa thế nào thì Hà Mộng đã hét lên: “Anh Bác Nhất, anh về rồi ư? Đi đường có vất vả, mệt mỏi không?”
“Không mệt.” Anh giống như đang giải thích vì sao mình đứng ở trước cửa, bèn nói: “Vừa đến nhà.”
Hà Mộng cũng không cảm thấy anh lạ thường, đưa tay đập cửa: “Bà nội ơi, bà nội, Bác Nhất về rồi ạ.”
Phó Bác Nhất vừa định lên tiếng thì Hà Mộng đã gõ cửa rồi, người bên trong dịu dàng đáp lại: “Mộng Mộng à, bà đến ngay đây, đừng nôn nóng.”
Anh mở miệng rồi lại đóng, muốn nói lớn tiếng như vậy người già sẽ không thích, lúc đó anh còn bị mắng vì chuyện này!
Phó Hoa thân thiện mở cửa, giống như không nghe thấy âm thanh đập cửa ban nãy: “Mộng Mộng, bà nội không điếc, lần nào cháu cũng đập cửa ầm ầm như thế, cửa cũng sắp bị cháu đập hỏng rồi.” Đây là giọng nói yêu chiều, dịu dàng mà Phó Bác Nhất chưa từng nghe qua nhưng vô cùng khát vọng, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt có chút nếp nhăn của bà ta.
Đó là Phó Hoa mà Phó Bác Nhất chưa từng nhìn thấy. Trong trí nhớ của anh, bà vẫn luôn nghiêm túc, lạnh lùng giống hệt như cây kim. Một khi làm gì không vừa ý thì bà ta sẽ đâm đến.
Mũi anh hơi ngứa, cổ họng như bị người ta nhét đầy bông gòn. Phó Bác Nhất mạnh mẽ nuốt xuống, tựa như tất cả cảm xúc đều bị nuốt xuống hết vậy.
Những điều này chẳng phải anh đã biết từ lâu rồi sao? Tại sao nhìn thấy lần nữa anh vẫn cảm thấy không thoải mái như vậy. Không phải anh đã độc lập, đã trưởng thành thành một người đàn ông rồi ư.
Nhưng mắt hơi cay là chuyện gì vậy.
Qua một lúc lâu, Phó Hoa mới nhìn thấy Phó Bác Nhất đứng ở trước cửa, bà ta không hài lòng, nói: “Xụ mặt như thế làm cái gì? Cháu không thích về nhà thế à?”
Hà Mộng thấy tình hình không đúng lắm, lập tức khoác tay Phó Hoa nói: “Bà nội, chúng ta vào trong trước đi, chắc anh Bác Nhất mệt rồi. Bà đừng để ý nữa, nhìn này, mẹ cháu vừa mua dưa gang đó, ngọt lắm ạ, cháu cắt cho bà ăn nhé.”
“Vẫn là cháu ăn nói ngọt ngào nhất.”
Anh muốn mang hành lý vào phòng, nhưng tay vừa chạm đến tay nắm cửa thì giọng nói của Phó Hoa đã vang lên từ phía sau: “Bác Nhất à, cháu về cũng không ở được mấy ngày nhỉ.” Lời nói có chút cẩn thận, dè dặt. Chỉ nghe mỗi giọng điệu thì anh cũng biết được đại khái rồi.
“Ngày mai cháu đi.”
“Gấp thế à?”
“Năm tư rồi, bài học hơi nhiều. Một khoảng thời gian nữa còn phải đi thực tập.” Anh trả lời một cách thờ ơ.
“Vậy cháu định phát triển ở quê nhà chứ? Thành phố Lạc của chúng ta cũng có lịch sử hơn mấy ngàn năm, về đây phát triển vẫn hơn.”
“Nếu như đi thực tập thì nên đến những thành phố lớn sẽ được hơn.”
Hà Mộng: “Đúng đó, bà đừng quan tâm nữa ạ.”
“Được, được, bà già rồi, không quản nổi nữa.” Trong lúc nói chuyện, bà ta đã đẩy hành lý của Phó Bác Nhất trở về phòng khách: “Mấy bữa nay thời tiết ở thành phố Lạc có hơi nóng, căn phòng kia của cháu vừa ngột ngạt vừa hầm, tạm thời ở phòng khách đi, buổi tối nóng còn có máy lạnh.”
“Dạ.” Phó Bác Nhất nhìn căn phòng từ nhỏ đến lớn của mình, anh đang chờ mong điều gì chứ. Khi anh nhìn thấy dáng vẻ mới mẻ, đầy sức sống của Phó Hoa, anh cũng biết bà chỉ viện cớ để lừa mình về nhà mà thôi.
Đợi Hà Mộng đi, Phó Hoa nằng nặc kéo Phó Bác Nhất đi mua quần áo. Bà ta nói rằng rất lâu rồi không gặp anh, vô cùng nhung nhớ, giờ sắp vào thu rồi, anh sống ở bên ngoài nhất định không được để bản thân bị cảm lạnh.
Phó Bác Nhất không cách nào từ chối, chỉ đành cùng bà ta đi dạo phố. Khi họ đi đến khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố Lạc, Phó Bác Nhất mới cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Đến rồi à, dì Phó.”
Phó Hoa cười, đáp: “Em gái à, thật ngại quá, đến muộn rồi.”
“Không sao, không sao.”
Dương Dịch Lạc hỏi Thường Lam có muốn đến nhà cô ngồi chơi hay không, Thường Lam lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, tớ còn phải đi xe cho kịp chuyến nữa.”
Nhà của Thường Lam ở thành phố Lâm, bởi vì ở đó không có sân bay nên cô ấy phải ngồi một chuyến xe nữa mới có thể về đến nhà.
Dương Dịch Lạc cười, cô biết rõ cô ấy sẽ không đi nhưng vẫn muốn trêu chọc: “Mẹ tớ biết cậu đến, muốn tớ mời cậu đến nhà tớ ngồi chơi, có đi không hả?”
Thường Lam vội kéo vali, cách xa cô ra: “Cậu biết tớ sợ người mà còn bắt tớ đi à. Tiểu Lạc Lạc, cậu trở nên xấu xa rồi.”
“Chào hỏi thôi mà. Vả lại, vừa nãy ở trên xe tớ cũng có thấy cậu sợ người lạ đâu.”
“Ồ, tớ biết rồi, có phải cậu ghen rồi không. Tớ nói mà, từ hôm đó trở về cậu đã khác rồi.” Nói xong, cô ấy đòi đi gặp Tần Thanh.
Dương Dịch Lạc cũng không sợ: “Đi nào!”
Thường Lam giơ ngón cái với cô: “Cậu được lắm. Tớ phải đi cho kịp chuyến xe đây, bye bye.”
Dương Dịch Lạc phì cười: “Sợ gì chứ? Có sợ cũng nên là tớ sợ mới phải!”
Người còn chưa tới chỗ cô nhưng giọng nói vui sướng đã vang lên trước. Chỉ trông thấy Dương Dịch Khôn lao vào lòng cô hệt như một quả pháo: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi à? Em nhớ chị chết mất.”
Dương Dịch Lạc sờ mặt em trai: “Sao em lại đến đây? Không đi học hả?”
Dương Dịch Khôn không vui lắm: “Chị, chị đã nghỉ lễ rồi, đương nhiên em cũng phải nghỉ chứ.” Mặt cậu bé ủ rũ, giống như rất ấm ức vậy: “Quả nhiên là chị không quan tâm đến em mà.”
“Thôi, chị sai rồi, về chị sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Dương Dịch Khôn vừa nãy còn không được vui, nghe xong thì vui trở lại. Cậu bé cầm lấy vali của cô: “Mẹ, con về rồi.”
Tần Thanh đau lòng cho cô, nói: “Mới đi có một tháng mà trông con vừa gầy vừa đen rồi, có chăm sóc tốt cho mình không thế.”
“Sao lại không ạ. Nhưng mẹ cũng biết đó, tân sinh viên phải tập huấn quân sự, con cũng hết cách mà! Mẹ, mẹ nghĩ đi, mặt trời tháng chín oi bức như thế, vậy mà bọn con phải đứng ở ngoài trời cả một ngày, mẹ nên cảm thấy may mắn vì con không bị tróc da.”
“Mua kem chống nắng bôi chưa?”
“Bôi rồi ạ.”
“Ba biết con về, ông ấy cũng rất vui đấy. Mới sáng sớm đã dậy đi mua rau, chỉ sợ rau tươi bị bán sạch.”
“Ba thật tốt.”
“Vậy mẹ con không tốt à.”
“Đều tốt, đều tốt ạ.”
***
“Bà ngoại, cháu thật sự không có cách nào trở về cả.”
Phó Hoa ở đầu bên kia hét lên: “Người ta có thể về, sao cháu lại không. Bà không quan tâm, nếu hôm nay mà cháu không về, bà sẽ chết cho cháu xem.”
“Bà ngoại, cháu có việc ở trường, không thể về được mà. Bà…” Còn chưa nói xong, Phó Hoa đã cúp điện thoại rồi.
Phó Hoa gượng cười, nói với người bên cạnh: “Đứa cháu này của tôi lớn lên thì không nghe lời nữa. Nhưng nếu tôi bắt nó về thì nó sẽ về.”
“Về thật chứ.” Người kia hơi nghi ngờ.
“Yên tâm, tôi còn lừa cô được à.”
“Phó Hoa, có thể dắt nối được sợi dây này hay không phải xem bà đấy.”
“Cô yên tâm đi, cháu trai của tôi nhất định sẽ về mà.”
Đợi bà ta rời đi, Phó Hoa cũng không để ý đến cơ thể mệt mỏi nữa, vội vàng lên lầu gõ cửa bên cạnh: “Từ Tịnh, Từ Tịnh à?”
Hà Mộng đang chuẩn bị ngủ thì bị tiếng gõ cửa dồn dập này chọc giận, không biết còn tưởng người này đang phá tường nữa đó: “Mẹ, ai thế? Muộn vậy rồi còn gõ cửa.”
“Chắc là bà nội Phó của con, mau đi mở cửa, mẹ đang bận việc.”
Hà Mộng hơi bất lực, từ nhỏ đến lớn bà nội này thật sự không thấy xa lạ chút nào, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải lên lầu hỏi, không hề thấy ngại. Nếu không phải cô ta đồng ý với anh Bác Nhất là sẽ chăm sóc tốt cho bà ta, Hà Mộng thật sự không muốn quan tâm đến bà chút nào.
Cô ta xoa tóc, bực dọc nói: “Đến đây.”
Từ Tịnh căn dặn: “Thái độ tốt một chút. Bà ấy già rồi, sống một mình cũng không dễ dàng. Con cũng biết bà nội Phó thương con thế nào mà, có đồ ăn ngon đều mang cho con đầu tiên.”
“Con biết rồi.” Hà Mộng trả lời.
Mở cửa ra, quả nhiên là Phó Hoa: “Bà nội, muộn như vậy rồi sao bà còn lên đây ạ? Có chuyện gì thế?”
“Ồ, Mộng Mộng cũng về rồi à, cháu về thật đúng lúc. Anh Bác Nhất của cháu cứ không chịu về nhà, cháu cũng biết thằng bé đã rất lâu chưa về rồi đấy, cháu có thể gọi điện cho thằng bé giúp bà không?”
Vừa nghe đến đây, mắt Hà Mộng bỗng sáng lên: “Được ạ. Bà nội, bà ngồi xuống trước đi, cháu rót nước cho bà uống.”
Phó Hoa cười khà khà, ngồi xuống: “Vẫn là Mộng Mộng hiểu chuyện.”
Mặc dù cô ta cũng có số điện thoại của anh Bác Nhất, nhưng lần nào cũng không dám gọi qua cho anh. Cuối cùng, lần này có thể gọi một cách đường hoàng rồi. Thế là, cô ta cũng không buồn ngủ nữa, chạy về phòng lấy điện thoại: “Bà nội, cháu gọi rồi ạ.”
Bà ta uống một hớp trà: “Vẫn là Mộng Mộng tốt.”
Điện thoại gọi đi, Hà Mộng chờ mong nhìn điện thoại, tiếng tút tút vang lên, nhưng khi màn hình chuyển đen cũng không thấy đối phương nhấc máy.
“Không ai nghe ạ.” Cô ta ủ rũ nói.
Phó Hoa: “Không ai nghe, gọi lần nữa xem.”
Hà Mộng nghe lời, gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không ai nghe máy. Từ Tịnh rửa chén bát xong, đi ra nói: “Có phải Bác Nhất đang bận rộn không! Ngày mai gọi lại thử xem.”
Phó Hoa không ngạc nhiên, quay đầu nói với Từ Tịnh: “Mẹ Mộng Mộng à, cô nói xem, một bà già như tôi nuôi nấng thằng bé dễ dàng sao? Hiện giờ muốn gặp mặt nó lại khó khăn như vậy.” Bà ta đặt ly xuống bàn: “Già rồi, già thật rồi, bị người ta ghét bỏ rồi. Có đi bệnh viện cũng không ai chăm.”
Từ Tịnh vội hỏi: “Bà nội Phó, bà sao thế? Có chuyện gì có thể nói với bọn cháu mà!”
“Các cô đã giúp tôi nhiều rồi, sao tôi có thể làm phiền thêm được chứ.”
“Có sao đâu ạ. Bà thấy người không khỏe sao?”
“Lòng nó cứ ngột ngạt thế nào ấy. Mấy hôm nay đều không ăn được gì cả. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng ngày mười một này Bác Nhất sẽ về khám bệnh cho tôi, nào ngờ thằng bé lại không về cơ chứ.”
“Bác Nhất thực sự không hiểu chuyện mà. Bao nhiêu năm nay cũng không thường xuyên về nhà, sao có thể để một người già như bà ở nhà miết được.”
“Ra ngoài là tốt, hiện giờ tôi chỉ sợ liên lụy đến thằng bé thôi.”
“Bà nuôi thằng bé đến lớn, liên lụy cái gì chứ. Nếu không có bà, thằng bé cũng chẳng thể lớn được tới giờ.” Đang nói chuyện thì đồng hồ vang lên: “Ôi trời, đã sắp mười một giờ rồi. Bà nội Phó, bà về nhà nghỉ ngơi trước đi, muộn chút cháu liên lạc cho Bác Nhất giúp bà, nhất định sẽ bảo thằng bé về nhà.”
“Làm phiền cô rồi.”
“Không sao ạ. Mộng Mộng, con đưa bà nội Phó về trước đi.”
“Vâng ạ.”
Phó Bác Nhất chẳng qua chỉ đi chạy bộ chưa tới một tiếng mà lại có nhiều cuộc điện thoại như vậy, của bà ngoại, của Hà Mộng. Người không biết còn tưởng anh bị mất tích nữa đó! Anh lướt xuống dưới, vậy mà còn có của dì Từ, ngón tay đang lướt bỗng dừng lại.
Anh ném điện thoại sang một bên, quay người đi tắm, coi như không nhìn thấy những tin này.
Anh nằm lên giường, trong đầu luôn nghĩ rằng rời khỏi nơi đó thì anh sẽ có được cuộc sống mới. Thực ra không phải vậy, cho dù anh có đi bao xa thì nó luôn như một bóng hình thỉnh thoảng xuất hiện để tạo cảm giác mình còn tồn tại. Nó muốn chứng minh rằng mình vẫn luôn ở đây, anh không nghĩ không có nghĩa là nó biến mất.
Anh nghĩ đến trong bốn năm này người khác đều nói anh ưu tú, khen anh đẹp trai, đối xử lịch sự và dịu dàng với người khác. Nhưng anh không muốn như thế.
Vốn dĩ anh không muốn học y, có thể duy trì hạng nhất chẳng qua là do thói quen thi được hạng nhất mà thôi. Hiện giờ nghĩ lại, anh không hề xứng đáng làm bác sĩ. Bởi vì làm bác sĩ phải cứu chữa người bệnh, trái tim rộng lòng yêu thương. Người ta đều nói tài hoa không xuất chúng không thể làm bác sĩ, đạo đức không thiện lương như đức Phật cũng không thể làm bác sĩ. Điểm nào anh cũng không có, sao lại lựa chọn ngành nghề này chứ!
Phó Bác Nhất nhắm mắt, lắng nghe âm thanh bên tai. Anh vốn tưởng rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không nhớ đến cuộc sống đen tối kia.
Có đau đớn hơn cũng không thể chống lại dòng chảy của thời gian.
Sáng hôm sau, Phó Bác Nhất nhìn điện thoại, vẫn lựa chọn gọi lại cho Từ Tịnh. May mắn hôm nay là ngày thứ tư của lễ quốc khánh, không có quá nhiều người mua vé xe, nên rất nhanh đã mua được vé về quê!
Thế là bốn giờ chiều hôm đấy, anh đã đứng trước cửa “nhà” rồi. Anh đứng đấy, ngây ngốc nhìn lỗ nhỏ trên cửa, vẫn chưa nghĩ xong nên gõ cửa thế nào thì Hà Mộng đã hét lên: “Anh Bác Nhất, anh về rồi ư? Đi đường có vất vả, mệt mỏi không?”
“Không mệt.” Anh giống như đang giải thích vì sao mình đứng ở trước cửa, bèn nói: “Vừa đến nhà.”
Hà Mộng cũng không cảm thấy anh lạ thường, đưa tay đập cửa: “Bà nội ơi, bà nội, Bác Nhất về rồi ạ.”
Phó Bác Nhất vừa định lên tiếng thì Hà Mộng đã gõ cửa rồi, người bên trong dịu dàng đáp lại: “Mộng Mộng à, bà đến ngay đây, đừng nôn nóng.”
Anh mở miệng rồi lại đóng, muốn nói lớn tiếng như vậy người già sẽ không thích, lúc đó anh còn bị mắng vì chuyện này!
Phó Hoa thân thiện mở cửa, giống như không nghe thấy âm thanh đập cửa ban nãy: “Mộng Mộng, bà nội không điếc, lần nào cháu cũng đập cửa ầm ầm như thế, cửa cũng sắp bị cháu đập hỏng rồi.” Đây là giọng nói yêu chiều, dịu dàng mà Phó Bác Nhất chưa từng nghe qua nhưng vô cùng khát vọng, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt có chút nếp nhăn của bà ta.
Đó là Phó Hoa mà Phó Bác Nhất chưa từng nhìn thấy. Trong trí nhớ của anh, bà vẫn luôn nghiêm túc, lạnh lùng giống hệt như cây kim. Một khi làm gì không vừa ý thì bà ta sẽ đâm đến.
Mũi anh hơi ngứa, cổ họng như bị người ta nhét đầy bông gòn. Phó Bác Nhất mạnh mẽ nuốt xuống, tựa như tất cả cảm xúc đều bị nuốt xuống hết vậy.
Những điều này chẳng phải anh đã biết từ lâu rồi sao? Tại sao nhìn thấy lần nữa anh vẫn cảm thấy không thoải mái như vậy. Không phải anh đã độc lập, đã trưởng thành thành một người đàn ông rồi ư.
Nhưng mắt hơi cay là chuyện gì vậy.
Qua một lúc lâu, Phó Hoa mới nhìn thấy Phó Bác Nhất đứng ở trước cửa, bà ta không hài lòng, nói: “Xụ mặt như thế làm cái gì? Cháu không thích về nhà thế à?”
Hà Mộng thấy tình hình không đúng lắm, lập tức khoác tay Phó Hoa nói: “Bà nội, chúng ta vào trong trước đi, chắc anh Bác Nhất mệt rồi. Bà đừng để ý nữa, nhìn này, mẹ cháu vừa mua dưa gang đó, ngọt lắm ạ, cháu cắt cho bà ăn nhé.”
“Vẫn là cháu ăn nói ngọt ngào nhất.”
Anh muốn mang hành lý vào phòng, nhưng tay vừa chạm đến tay nắm cửa thì giọng nói của Phó Hoa đã vang lên từ phía sau: “Bác Nhất à, cháu về cũng không ở được mấy ngày nhỉ.” Lời nói có chút cẩn thận, dè dặt. Chỉ nghe mỗi giọng điệu thì anh cũng biết được đại khái rồi.
“Ngày mai cháu đi.”
“Gấp thế à?”
“Năm tư rồi, bài học hơi nhiều. Một khoảng thời gian nữa còn phải đi thực tập.” Anh trả lời một cách thờ ơ.
“Vậy cháu định phát triển ở quê nhà chứ? Thành phố Lạc của chúng ta cũng có lịch sử hơn mấy ngàn năm, về đây phát triển vẫn hơn.”
“Nếu như đi thực tập thì nên đến những thành phố lớn sẽ được hơn.”
Hà Mộng: “Đúng đó, bà đừng quan tâm nữa ạ.”
“Được, được, bà già rồi, không quản nổi nữa.” Trong lúc nói chuyện, bà ta đã đẩy hành lý của Phó Bác Nhất trở về phòng khách: “Mấy bữa nay thời tiết ở thành phố Lạc có hơi nóng, căn phòng kia của cháu vừa ngột ngạt vừa hầm, tạm thời ở phòng khách đi, buổi tối nóng còn có máy lạnh.”
“Dạ.” Phó Bác Nhất nhìn căn phòng từ nhỏ đến lớn của mình, anh đang chờ mong điều gì chứ. Khi anh nhìn thấy dáng vẻ mới mẻ, đầy sức sống của Phó Hoa, anh cũng biết bà chỉ viện cớ để lừa mình về nhà mà thôi.
Đợi Hà Mộng đi, Phó Hoa nằng nặc kéo Phó Bác Nhất đi mua quần áo. Bà ta nói rằng rất lâu rồi không gặp anh, vô cùng nhung nhớ, giờ sắp vào thu rồi, anh sống ở bên ngoài nhất định không được để bản thân bị cảm lạnh.
Phó Bác Nhất không cách nào từ chối, chỉ đành cùng bà ta đi dạo phố. Khi họ đi đến khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố Lạc, Phó Bác Nhất mới cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Đến rồi à, dì Phó.”
Phó Hoa cười, đáp: “Em gái à, thật ngại quá, đến muộn rồi.”
“Không sao, không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.