Chương 35: Bày tỏ
Kim Huyên
19/03/2021
"Anh hỏi bà ấy vì cái gì muốn đưa tiền cho em, có phải là muốn em rời xa anh? Bà ấy nói với em, bởi vì em không xứng với anh. Kì thật anh không cho rằng bà ấy nói thật, bởi vì em lớn lên giống Tiểu Ái, anh nhìn ra được cho tới nay bà ấy đều rất thích em, quả thực sắp nhận em làm con nuôi, không có khả năng sẽ nói rằng em không xứng với anh." Anh bình tĩnh mà kể rõ, muốn cho Thi Vân Nhu biết được chân tướng mà từ từ kể lại cho cô, cũng là cơ hội cho cô biết thân thế của anh, cùng với quan hệ hiện nay của anh cùng với mẹ, cho cô vững tâm về anh.
"Mẹ anh, bà ấy không muốn nói thật, tôi cũng không biết phải làm sao chỉ có thể nói cho bà ấy biết anh muốn cùng em kết hôn, cưới em làm vợ. Bà ấy nghe xong liền tức giận, nói em đã kết hôn, đã có con, nói giữa anh và em tuyệt đối là không có khả năng, muốn anh phải chết tâm. Anh nói anh sẽ không bỏ cuộc, bởi vì anh yêu em."
Thi Vân Nhu nghe đến đó, tim cũng chợt đập nhanh thêm một chút.
"Không biết vì sao, mẹ anh nghe thấy anh nói như vậy có vẻ giống như cao hứng, lòng anh sinh ra hy vọng. Xúc động muốn nói sự thật với bà ấy, kỳ thật đứa bé ngày đó em ôm đến bệnh viện là con của anh. Kết quả ra sao em có biết không? Bà ấy phản ứng như thế nào không?" Anh tiếp tục nói. Anh nhìn cô, biểu tình tràn ngập chua xót cùng đau khổ.
"Phản ứng như thế nào?" Cô ôn nhu hỏi nói, khi anh hỏi như vậy, cô có cảm giác đáp án tuyệt đối không phải là cái gì tốt đẹp. Hơn nữa trên mặt anh chỉ nhìn thấy được vẻ thương tâm, khổ sở, làm cho tim cô nhói lên.
"Bà ấy lại khiếp sợ kêu to nói rằng không có khả năng, nói em đã kết hôn, có chồng có con trai, em đang rất hạnh phúc, tuyệt đối không có khả năng sẽ bị tên nghiệt chủng như anh mà hủy hoại." Anh tự giễu khẽ cười nói. Cô khiếp sợ nhìn anh, vẻ mặt khó có thể tin.
"Thì ra không xứng ở đây không phải là nói em mà là anh, cái người ở trong mắt bà ấy là một thằng nghiệt chủng không hơn không kém. Thì ra ở đáy lòng bà ấy trước nay liền không có tiếp nhận anh, vẫn luôn xem anh là tên nghiệt chủng." Anh chua xót nói ra tâm sự trong lòng.
Thi Vân Nhu cầm lòng không đậu, ngồi gần anh hơn một chút, duỗi tay nắm lấy tay anh, giống như là muốn truyền cho anh thêm năng lượng.
"Cho tới nay anh đều cho rằng bà ấy đã xem anh là đứa con trai ruột của bà, cho nên anh cũng xem bà ấy là mẹ ruột mà đối đãi, không nghĩ tới trong lòng bà ấy lại chán ghét, căm hận anh như thế."
"Anh đừng nghĩ bi quan như vậy, mẹ anh trước kia cũng đối xửa với anh rất tốt mà, cho nên anh từ trước đến nay chưa bao giờ phát hiện bà đối xử độc ác với anh. Mặc kệ trong lòng bà ấy nghĩ như thế nào, đối xử với anh rất tốt là sự thật, khoan dung anh cũng là thật, cho nên chỉ cần anh nghĩ bà ấy tốt là đủ rồi, không cần trách tội bà ấy, cũng không cần oán hận bà." Cô ôn nhu khuyên anh.
"Anh không trách bà ấy, cũng không hận bà, chỉ là cảm thấy rất khổ sở mà thôi. Anh thật sự rất khổ sở." Anh khàn khàn kể rõ.
"Xong việc rồi sao? Hai người còn có thể ở chung giống như trước sao?" Cô hỏi anh.
"Bà ấy và anh hiện tại chỉ coi như là người xa lạ, thường xuyên coi anh là người vô hình." Anh lắc đầu.
"Về sau tình hình nhất định sẽ cải thiện, anh phải cho bà một chút thời gian để thích ứng chứ." Cô ôn nhu an ủi anh.
"Thật sự sẽ cải thiện sao? Cho dù anh kêu bà ấy là mẹ đã ba mươi mấy năm, biết rõ bà không phải mẹ ruột mình nhưng lại thương yêu bà, kính trọng bà, xem bà là mẹ ruột mà đối đãi, kết quả thì sao? Anh nhận lại sự căm ghét từ bà, suốt ngày bà chỉ kêu anh là nghiệt chủng này, nghiệt chủng nọ." Anh vẻ mặt bi thương cùng với thống khổ.
"Về sau sẽ không, về sau bà ấy nhất định sẽ công nhận anh, bởi vì em sẽ giúp anh, em sẽ làm hai người làm hòa." Cô nói cho anh.
Nếu như mẹ Tề vì Tiểu Ái đối với cô "yêu ai yêu cả đường đi", thì như vậy cô cũng nhất định sẽ nghĩ cách làm cho bà ấy vì cô mà đối với Tề Lạc "yêu ai yêu cả đường đi". Cô thề không đạt mục đích, tuyệt không từ bỏ.
"Có ý gì?" Anh hỏi cô, trong lòng mơ hồ dường như xuất hiện một tia hy vọng.
"Ý là em yêu anh." Cô đột nhiên hướng tới anh bày tỏ, làm anh vừa mừng vừa sợ, còn có chút khó có thể tin.
"Em có thể nói lại lần nữa hay không?" Anh kích động trong lòng, nhìn cô không chớp mắt, mở miệng yêu cầu nói.
"Em yêu anh, từ trước đến bây giờ chưa bao giờ thay đổi." Cô mỉm cười nhìn anh nói.
"Trời ạ!" Anh đột nhiên đem cô ôm trong lòng ngực, kích động gắt gao nói.
"Chuyện này không phải nằm mơ, anh không nằm mơ đúng không? Nói cho anh biết chuyện này không phải nằm mơ đi."
"Không phải nằm mơ." Cô ôn nhu nói, đột nhiên tầm mắt trở nên mơ hồ, rưng rưng nước mắt. Trải qua hơn hai năm, cô rốt cuộc lần nữa cảm nhận được sự ấm áp an toàn từ anh, thật sự có chút nhớ nhung.
"Gả cho anh." Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô nói.
"Lâm Tuyết Nhiên đâu?" Cô ngây người một chút, không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp như vậy. Cô không thể không hỏi, bởi vì phụ nữ kia thật là đáng sợ.
"Anh đã sớm cùng cô ấy đã giải trừ hôn ước cách đây hai năm rồi."
"Là bị ép buộc hay là cam tâm tình nguyện?" Cô hỏi anh.
"Khác biệt sao?"
"Có, bởi vì em sợ cô ta không cam lòng sẽ trả thù. Ba em nói người phụ nữ đó là người điên, em cũng cảm thấy như vậy." Cô gật đầu nói, vẻ mặt còn sợ hãi như năm xưa.
"Yên tâm, cô ấy cùng anh giải trừ hôn ước, không lâu sau liền rời đi."
"Từ đó đến giờ không có trở về sao?"
"Hình như là vậy. Đừng nghĩ quá nhiều, anh cùng cô ta đã không còn quan hệ gì cả, cô ta sẽ không tìm em gây thêm phiền toái nữa đâu." Anh trấn an cô.
"Không biết vì cái gì, em vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an." Cô nhíu mày nói.
"Không phải là em cố ý kéo dài đó chứ, không muốn ly hôn, tái giá với anh, nên em lại lấy cớ?" Anh nói giỡn với cô, không ngờ lại làm cho cô nhớ tới một vấn đề đau đầu khác.
"Tề Lạc, em cần thêm một chút thời gian." Cô nhíu chặt mày.
"Tại sao?" Anh cảm thấy khó hiểu.
"Em và Ôn Thụy Hạo ly hôn, em cần một chút thời gian."
"Vì cái gì? Chẳng lẽ em luyến tiếc anh ta sao?" Anh hơi biến sắc.
"Phải. Em thật sự luyến tiếc bọn họ." Thi Vân Nhu nghiêm túc gật đầu thừa nhận. Tề Lạc nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó xem.
"Em thích anh ta sao? Vừa rồi em không phải mới nói là yêu anh sao? Chẳng lẽ em chỉ là thuận miệng nói để gạt anh?" Anh tức giận nắm chặt nắm tay, trầm giọng chất vấn cô.
"Mẹ anh, bà ấy không muốn nói thật, tôi cũng không biết phải làm sao chỉ có thể nói cho bà ấy biết anh muốn cùng em kết hôn, cưới em làm vợ. Bà ấy nghe xong liền tức giận, nói em đã kết hôn, đã có con, nói giữa anh và em tuyệt đối là không có khả năng, muốn anh phải chết tâm. Anh nói anh sẽ không bỏ cuộc, bởi vì anh yêu em."
Thi Vân Nhu nghe đến đó, tim cũng chợt đập nhanh thêm một chút.
"Không biết vì sao, mẹ anh nghe thấy anh nói như vậy có vẻ giống như cao hứng, lòng anh sinh ra hy vọng. Xúc động muốn nói sự thật với bà ấy, kỳ thật đứa bé ngày đó em ôm đến bệnh viện là con của anh. Kết quả ra sao em có biết không? Bà ấy phản ứng như thế nào không?" Anh tiếp tục nói. Anh nhìn cô, biểu tình tràn ngập chua xót cùng đau khổ.
"Phản ứng như thế nào?" Cô ôn nhu hỏi nói, khi anh hỏi như vậy, cô có cảm giác đáp án tuyệt đối không phải là cái gì tốt đẹp. Hơn nữa trên mặt anh chỉ nhìn thấy được vẻ thương tâm, khổ sở, làm cho tim cô nhói lên.
"Bà ấy lại khiếp sợ kêu to nói rằng không có khả năng, nói em đã kết hôn, có chồng có con trai, em đang rất hạnh phúc, tuyệt đối không có khả năng sẽ bị tên nghiệt chủng như anh mà hủy hoại." Anh tự giễu khẽ cười nói. Cô khiếp sợ nhìn anh, vẻ mặt khó có thể tin.
"Thì ra không xứng ở đây không phải là nói em mà là anh, cái người ở trong mắt bà ấy là một thằng nghiệt chủng không hơn không kém. Thì ra ở đáy lòng bà ấy trước nay liền không có tiếp nhận anh, vẫn luôn xem anh là tên nghiệt chủng." Anh chua xót nói ra tâm sự trong lòng.
Thi Vân Nhu cầm lòng không đậu, ngồi gần anh hơn một chút, duỗi tay nắm lấy tay anh, giống như là muốn truyền cho anh thêm năng lượng.
"Cho tới nay anh đều cho rằng bà ấy đã xem anh là đứa con trai ruột của bà, cho nên anh cũng xem bà ấy là mẹ ruột mà đối đãi, không nghĩ tới trong lòng bà ấy lại chán ghét, căm hận anh như thế."
"Anh đừng nghĩ bi quan như vậy, mẹ anh trước kia cũng đối xửa với anh rất tốt mà, cho nên anh từ trước đến nay chưa bao giờ phát hiện bà đối xử độc ác với anh. Mặc kệ trong lòng bà ấy nghĩ như thế nào, đối xử với anh rất tốt là sự thật, khoan dung anh cũng là thật, cho nên chỉ cần anh nghĩ bà ấy tốt là đủ rồi, không cần trách tội bà ấy, cũng không cần oán hận bà." Cô ôn nhu khuyên anh.
"Anh không trách bà ấy, cũng không hận bà, chỉ là cảm thấy rất khổ sở mà thôi. Anh thật sự rất khổ sở." Anh khàn khàn kể rõ.
"Xong việc rồi sao? Hai người còn có thể ở chung giống như trước sao?" Cô hỏi anh.
"Bà ấy và anh hiện tại chỉ coi như là người xa lạ, thường xuyên coi anh là người vô hình." Anh lắc đầu.
"Về sau tình hình nhất định sẽ cải thiện, anh phải cho bà một chút thời gian để thích ứng chứ." Cô ôn nhu an ủi anh.
"Thật sự sẽ cải thiện sao? Cho dù anh kêu bà ấy là mẹ đã ba mươi mấy năm, biết rõ bà không phải mẹ ruột mình nhưng lại thương yêu bà, kính trọng bà, xem bà là mẹ ruột mà đối đãi, kết quả thì sao? Anh nhận lại sự căm ghét từ bà, suốt ngày bà chỉ kêu anh là nghiệt chủng này, nghiệt chủng nọ." Anh vẻ mặt bi thương cùng với thống khổ.
"Về sau sẽ không, về sau bà ấy nhất định sẽ công nhận anh, bởi vì em sẽ giúp anh, em sẽ làm hai người làm hòa." Cô nói cho anh.
Nếu như mẹ Tề vì Tiểu Ái đối với cô "yêu ai yêu cả đường đi", thì như vậy cô cũng nhất định sẽ nghĩ cách làm cho bà ấy vì cô mà đối với Tề Lạc "yêu ai yêu cả đường đi". Cô thề không đạt mục đích, tuyệt không từ bỏ.
"Có ý gì?" Anh hỏi cô, trong lòng mơ hồ dường như xuất hiện một tia hy vọng.
"Ý là em yêu anh." Cô đột nhiên hướng tới anh bày tỏ, làm anh vừa mừng vừa sợ, còn có chút khó có thể tin.
"Em có thể nói lại lần nữa hay không?" Anh kích động trong lòng, nhìn cô không chớp mắt, mở miệng yêu cầu nói.
"Em yêu anh, từ trước đến bây giờ chưa bao giờ thay đổi." Cô mỉm cười nhìn anh nói.
"Trời ạ!" Anh đột nhiên đem cô ôm trong lòng ngực, kích động gắt gao nói.
"Chuyện này không phải nằm mơ, anh không nằm mơ đúng không? Nói cho anh biết chuyện này không phải nằm mơ đi."
"Không phải nằm mơ." Cô ôn nhu nói, đột nhiên tầm mắt trở nên mơ hồ, rưng rưng nước mắt. Trải qua hơn hai năm, cô rốt cuộc lần nữa cảm nhận được sự ấm áp an toàn từ anh, thật sự có chút nhớ nhung.
"Gả cho anh." Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô nói.
"Lâm Tuyết Nhiên đâu?" Cô ngây người một chút, không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp như vậy. Cô không thể không hỏi, bởi vì phụ nữ kia thật là đáng sợ.
"Anh đã sớm cùng cô ấy đã giải trừ hôn ước cách đây hai năm rồi."
"Là bị ép buộc hay là cam tâm tình nguyện?" Cô hỏi anh.
"Khác biệt sao?"
"Có, bởi vì em sợ cô ta không cam lòng sẽ trả thù. Ba em nói người phụ nữ đó là người điên, em cũng cảm thấy như vậy." Cô gật đầu nói, vẻ mặt còn sợ hãi như năm xưa.
"Yên tâm, cô ấy cùng anh giải trừ hôn ước, không lâu sau liền rời đi."
"Từ đó đến giờ không có trở về sao?"
"Hình như là vậy. Đừng nghĩ quá nhiều, anh cùng cô ta đã không còn quan hệ gì cả, cô ta sẽ không tìm em gây thêm phiền toái nữa đâu." Anh trấn an cô.
"Không biết vì cái gì, em vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an." Cô nhíu mày nói.
"Không phải là em cố ý kéo dài đó chứ, không muốn ly hôn, tái giá với anh, nên em lại lấy cớ?" Anh nói giỡn với cô, không ngờ lại làm cho cô nhớ tới một vấn đề đau đầu khác.
"Tề Lạc, em cần thêm một chút thời gian." Cô nhíu chặt mày.
"Tại sao?" Anh cảm thấy khó hiểu.
"Em và Ôn Thụy Hạo ly hôn, em cần một chút thời gian."
"Vì cái gì? Chẳng lẽ em luyến tiếc anh ta sao?" Anh hơi biến sắc.
"Phải. Em thật sự luyến tiếc bọn họ." Thi Vân Nhu nghiêm túc gật đầu thừa nhận. Tề Lạc nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó xem.
"Em thích anh ta sao? Vừa rồi em không phải mới nói là yêu anh sao? Chẳng lẽ em chỉ là thuận miệng nói để gạt anh?" Anh tức giận nắm chặt nắm tay, trầm giọng chất vấn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.