Chương 37: Lần thứ hai
Kim Huyên
19/03/2021
Lần trước cùng anh vào khách sạn, cô mang theo quyết tâm từ biệt cùng anh nên phát sinh tình một đêm làm hoài niệm cho cuộc đời cô, cho nên lúc ấy tâm tình luôn thấp thỏm bất an, vừa thấy anh không nghĩ muốn cô liền chủ động nhào qua quyến rũ anh, bởi vậy cả đêm đó trừ bỏ làm và làm thì bọn họ cũng không có làm gì khác.
Nhưng đêm nay cùng đêm hôm đó hoàn toàn khác nhau, bọn họ còn nói chuyện phiếm về hai năm qua, anh còn dẫn cô đến phòng karaoke hát thật nhiều bài hát cho cô nghe. Lần đầu tiên nghe thấy anh cất tiếng ca, cô cảm giác thật là kinh ngạc, bởi vì giọng của anh giống như ngôi sao ca nhạc, giọng thật là hay, cô nghe xong như là yêu anh thêm một lần nữa.
Ánh đèn mờ mờ chiếu khắp căn phòng, anh cúi người hôn cô, sau đó giống như củi khô gặp được lửa, sau đó lại bốc cháy hừng hực.
Lần đầu tiên có chút kịch liệt, Tề Lạc giống như đã chờ rất lâu, đã nhịn rất lâu, hết thảy đều kịch liệt điên cuồng, thiếu chút nữa làm cho cô chịu không được, không thở nổi.
Xong việc anh hôn nhẹ lên trán cô sau đó nói một tiếng xin lỗi. Anh ôn nhu ôm cô vào phòng tắm giúp cô rửa sạch thân thể, cùng nhau vào trong bồn tắm hình tròn mà hưởng thụ.
Chẳng qua loại hưởng thụ này đại khái cũng chỉ có mười phút đi, hoặc là chưa đến năm phút? Bởi vì anh không an phận đôi tay mà lại ở trên người cô dao động, chọc đến chỗ nhạy cảm cô không tự chủ được tim đập nhanh hơn, huyết mạch sôi trào, dục hỏa lan tràn toàn thân, sau đó đem mình lần thứ hai dâng hiến cho anh. Sau đó cô cực kỳ mệt nhọc, ở bị anh bế lên giường, cơ hồ cô vừa đụng đến gối liền nháy mắt ngủ say.
Đồng hồ sinh lý buổi sáng của cô đều đúng bảy giờ liền đem cô đánh thức, cô giật mình, tức khắc có loại cảm giác toàn thân đau nhức, sau đó bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua. Cô nhanh chóng mở to mắt, xoay người quay đầu nhìn người kế bên gối.
Có lẽ là động tác quá lớn nên kinh động đến anh, cô nhìn về phía anh, anh liền mở hai mắt, sau đó cùng cô bốn mắt nhìn nhau hơi mỉm cười.
"Chào buổi sáng." Anh khàn khàn nói với cô, tiếp theo liền trực tiếp hôn cô dịu dàng.
Nhưng nụ hôn dịu dàng này một lúc sau liền biến chất, biến thành sáng sớm trên giường vận động. Người đàn ông này thật là.. Nên nói như thế nào đây? Tinh lực của anh sao lại dư thừa đến vậy?
Lần thứ hai tỉnh lại đã gần đến giữa trưa, Thi Vân Nhu thật sự mệt đến nỗi một đầu ngón tay đều không giơ lên được, bất quá bởi vì đột nhiên cô nghĩ đến hôm nay không đi làm cũng không gọi điện thoại cho Ôn Thụy Hạo xin nghĩ, chắc anh ta sẽ rất lo lắng, cho nên cô vẫn bò dậy gọi điện thoại cho anh ta.
Nhưng hình như là cô lo lắng quá nhiều, nhận được điện thoại của cô, Ôn Thụy Hạo một chút lo lắng cũng không có, ngược lại còn có tâm tình trêu chọc cô, nói sớm đã giúp cô viện cớ trước mặt ba mẹ, muốn cô hưởng thụ tốt kỳ nghỉ cái này, quà kỷ niệm lần này chỉ cần cho anh một con trai nuôi hoặc con gái nuôi là được.
Cô tắt điện thoại trong tiếng cười của Ôn Thụy Hạo, sau đó cảm giác ấm áp của Tề Lạc từ phía truyền đến, cánh tay ở trên eo cô.
"Phát sinh chuyện gì? Tên kia như thế nào lại vui vẻ, cười lớn tiếng như vậy?" Anh tò mò hỏi.
"Còn không phải là do anh hại sao." Cô quay đầu trừng anh một cái.
"Anh làm gì? Anh hại ai bao giờ?" Anh vẻ mặt không thể hiểu được biểu tình.
"Nếu không phải do anh không biết tiết chế, em sẽ không cần xin nghỉ, cũng không bị anh ta cười nhạo. Không phải anh làm hại thì là ai làm hại?" Cô đỏ mặt hờn dỗi liếc anh một cái.
"Thì ra là như vậy." Anh bừng tỉnh đại ngộ.
"Anh đã thật sự rất tiết chế lắm rồi, bằng không hiện tại em khả năng nói chuyện đều không có." Vì để chứng thực lời nói của anh là thật, anh đem tiểu đệ giương cao hứng về cô. Cô cả người cứng đờ, lộ ra khó có thể tin.
"Anh.." Giờ khắc này cô là thật sự không lời nào để nói.
"Bất quá anh lo cho em hẳn là rất đói bụng, cho nên tạm thời tha cho em." Anh nói xong liền hôn cô, sau đó lui ra phía sau buông cô ra, nói.
"Giữa trưa em muốn ăn cái gì? Có cái gì ăn ngon không, đề cử một chút đi."
Cô trộm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm nếu anh thật sự lại làm thêm một lần nữa, cô có khả năng sẽ trực tiếp nằm trên giường mà đói chết, bởi vì cô tuyệt không có sức lực để bước ra khỏi cửa để kiếm đồ ăn. Nhân phẩm cô thật sự tốt.
Rời đi khách sạn, Thi Vân Nhu mang theo Tề Lạc đến vài chỗ để thưởng thức mỹ thực. Hai người bọn họ giống như mới vừa hẹn hò, chỉ cần hai người ở bên nhau, làm chuyện gì đều là mới mẻ, một chút cũng không cảm thấy nhàm chán. Bất quá lúc ăn, Thi Vân Nhu có chút nhớ con trai.
Nhưng đêm nay cùng đêm hôm đó hoàn toàn khác nhau, bọn họ còn nói chuyện phiếm về hai năm qua, anh còn dẫn cô đến phòng karaoke hát thật nhiều bài hát cho cô nghe. Lần đầu tiên nghe thấy anh cất tiếng ca, cô cảm giác thật là kinh ngạc, bởi vì giọng của anh giống như ngôi sao ca nhạc, giọng thật là hay, cô nghe xong như là yêu anh thêm một lần nữa.
Ánh đèn mờ mờ chiếu khắp căn phòng, anh cúi người hôn cô, sau đó giống như củi khô gặp được lửa, sau đó lại bốc cháy hừng hực.
Lần đầu tiên có chút kịch liệt, Tề Lạc giống như đã chờ rất lâu, đã nhịn rất lâu, hết thảy đều kịch liệt điên cuồng, thiếu chút nữa làm cho cô chịu không được, không thở nổi.
Xong việc anh hôn nhẹ lên trán cô sau đó nói một tiếng xin lỗi. Anh ôn nhu ôm cô vào phòng tắm giúp cô rửa sạch thân thể, cùng nhau vào trong bồn tắm hình tròn mà hưởng thụ.
Chẳng qua loại hưởng thụ này đại khái cũng chỉ có mười phút đi, hoặc là chưa đến năm phút? Bởi vì anh không an phận đôi tay mà lại ở trên người cô dao động, chọc đến chỗ nhạy cảm cô không tự chủ được tim đập nhanh hơn, huyết mạch sôi trào, dục hỏa lan tràn toàn thân, sau đó đem mình lần thứ hai dâng hiến cho anh. Sau đó cô cực kỳ mệt nhọc, ở bị anh bế lên giường, cơ hồ cô vừa đụng đến gối liền nháy mắt ngủ say.
Đồng hồ sinh lý buổi sáng của cô đều đúng bảy giờ liền đem cô đánh thức, cô giật mình, tức khắc có loại cảm giác toàn thân đau nhức, sau đó bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua. Cô nhanh chóng mở to mắt, xoay người quay đầu nhìn người kế bên gối.
Có lẽ là động tác quá lớn nên kinh động đến anh, cô nhìn về phía anh, anh liền mở hai mắt, sau đó cùng cô bốn mắt nhìn nhau hơi mỉm cười.
"Chào buổi sáng." Anh khàn khàn nói với cô, tiếp theo liền trực tiếp hôn cô dịu dàng.
Nhưng nụ hôn dịu dàng này một lúc sau liền biến chất, biến thành sáng sớm trên giường vận động. Người đàn ông này thật là.. Nên nói như thế nào đây? Tinh lực của anh sao lại dư thừa đến vậy?
Lần thứ hai tỉnh lại đã gần đến giữa trưa, Thi Vân Nhu thật sự mệt đến nỗi một đầu ngón tay đều không giơ lên được, bất quá bởi vì đột nhiên cô nghĩ đến hôm nay không đi làm cũng không gọi điện thoại cho Ôn Thụy Hạo xin nghĩ, chắc anh ta sẽ rất lo lắng, cho nên cô vẫn bò dậy gọi điện thoại cho anh ta.
Nhưng hình như là cô lo lắng quá nhiều, nhận được điện thoại của cô, Ôn Thụy Hạo một chút lo lắng cũng không có, ngược lại còn có tâm tình trêu chọc cô, nói sớm đã giúp cô viện cớ trước mặt ba mẹ, muốn cô hưởng thụ tốt kỳ nghỉ cái này, quà kỷ niệm lần này chỉ cần cho anh một con trai nuôi hoặc con gái nuôi là được.
Cô tắt điện thoại trong tiếng cười của Ôn Thụy Hạo, sau đó cảm giác ấm áp của Tề Lạc từ phía truyền đến, cánh tay ở trên eo cô.
"Phát sinh chuyện gì? Tên kia như thế nào lại vui vẻ, cười lớn tiếng như vậy?" Anh tò mò hỏi.
"Còn không phải là do anh hại sao." Cô quay đầu trừng anh một cái.
"Anh làm gì? Anh hại ai bao giờ?" Anh vẻ mặt không thể hiểu được biểu tình.
"Nếu không phải do anh không biết tiết chế, em sẽ không cần xin nghỉ, cũng không bị anh ta cười nhạo. Không phải anh làm hại thì là ai làm hại?" Cô đỏ mặt hờn dỗi liếc anh một cái.
"Thì ra là như vậy." Anh bừng tỉnh đại ngộ.
"Anh đã thật sự rất tiết chế lắm rồi, bằng không hiện tại em khả năng nói chuyện đều không có." Vì để chứng thực lời nói của anh là thật, anh đem tiểu đệ giương cao hứng về cô. Cô cả người cứng đờ, lộ ra khó có thể tin.
"Anh.." Giờ khắc này cô là thật sự không lời nào để nói.
"Bất quá anh lo cho em hẳn là rất đói bụng, cho nên tạm thời tha cho em." Anh nói xong liền hôn cô, sau đó lui ra phía sau buông cô ra, nói.
"Giữa trưa em muốn ăn cái gì? Có cái gì ăn ngon không, đề cử một chút đi."
Cô trộm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm nếu anh thật sự lại làm thêm một lần nữa, cô có khả năng sẽ trực tiếp nằm trên giường mà đói chết, bởi vì cô tuyệt không có sức lực để bước ra khỏi cửa để kiếm đồ ăn. Nhân phẩm cô thật sự tốt.
Rời đi khách sạn, Thi Vân Nhu mang theo Tề Lạc đến vài chỗ để thưởng thức mỹ thực. Hai người bọn họ giống như mới vừa hẹn hò, chỉ cần hai người ở bên nhau, làm chuyện gì đều là mới mẻ, một chút cũng không cảm thấy nhàm chán. Bất quá lúc ăn, Thi Vân Nhu có chút nhớ con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.