Chương 12: Tình cảm nảy sinh
Kim Huyên
19/03/2021
"Rốt cuộc cô cũng ra tới." Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu về phía cô nói, sau đó đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt.
"Cô hẳn là đang khát nước đi? Đây là trà cô thích hôm bửa, tôi có mua một túi trà để ở phòng khách chút về tôi đưa cô. Tôi hẳn là nhớ không lầm nhỉ?"
"Cảm ơn, trí nhớ của anh không tồi đấy." Cô mỉm cười gật đầu, hướng về phía anh nói lời cảm ơn.
Đối với người đàn ông này, Thi Vân Nhu phát hiện mình thật là càng lúc càng cảm động với hành động anh dành cho cô.
Lần đầu tiên gặp được anh là ở nhà vệ sinh nam, cô cùng anh xảy ra một trận xung đột, khi đó cô chỉ cảm thấy người đàn ông này đã vô lễ lại còn không tuân thủ qui tắc, vừa thấy anh chính là người cái tự cho mình đúng, tự cho mình đẹp trai, bằng không ở trung tâm thương mại đang mát mẻ như vậy mà anh lại mang kính râm? Ngay lúc đó cô nhận định về anh là kẻ điên mắc chứng hoang tưởng.
Cùng ngày đó, lại gặp anh lần nữa cô ngay từ đầu thật sự cho rằng anh là kẻ lừa đảo có bụng dạ khó lường, thẳng đến khi anh chủ động đem tiền taxi giao cho cô, cũng tùy ý cô ra điều kiện, rồi lại từ từ giải thích cho cô hiểu. Bất quá lúc đó cô vẫn còn bán tín bán nghi về anh.
Lần thứ ba khi nhìn thấy anh, anh cho cô cảm giác hoàn toàn khác hai lần trước. Không mang kính râm, anh liền lộ ra ánh mắt sáng ngời, hơn nữa với một thân tây trang tựa như ánh sáng đã hấp dẫn ánh mắt của cô.
Nói thật, cô chưa từng gặp qua một người đàn ông nhìn anh tuấn tiêu sái khi mặc tây trang hơn so với anh, làm cho tim cô đập thình thịch.
Đương nhiên, cô biết được thân phận của anh và giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, cô cũng không dám cho mình tâm phiền ý loạn thêm một lần nào nữa.
Điều quan trọng chính là, tình cảm có thể dễ dàng khống chế như vậy sao? Hơn nữa anh lại đặc biệt ôn nhu, săn sóc đối với cô, điều "đặc biệt" đó giống như tất cả mọi người trong biệt thự này đều kêu cô là Tiểu Ái, chỉ có anh là kêu tên thật của cô, không đối đãi cô như việc đối đãi với danh nghĩa em gái, mà đối đãi vì cô là chính cô mà thôi. Lại giống như vừa rồi, chỉ có mình anh quan tâm cô, mở miệng cổ vũ cô, làm cho cô thấy ấm áp. Sau đó còn mua thật nhiều đồ cho cô, mặc kệ là ăn hay mặc cô vẫn đều mua cho cô, không biết vì sao anh luôn có thể nhớ rõ cô thích cái gì, lúc nào cũng mua đến cho cô.
Đối mặt với người đàn ông như vậy, phụ nữ nào có thể thờ ơ, có thể không cảm động đây? Ít nhất cô làm không được.
"Ông nội ngủ rồi à?" Anh hỏi cô.
Cô gật đầu.
"Cảm giác chăm sóc ông tôi như thế nào?" Anh lại hỏi cô.
"Rất tốt. Tôi thích cảm giác cùng ông ở chung, cảm giác giống như cùng ông nội của tôi ở chung thật vui vẻ, nhẹ nhàng, vui sướng." Cô nói thẳng.
"Lời này cũng chỉ có mình cô nói được. Ông nội của tôi chính có tiếng là nghiêm túc, ngay cả ba tôi đều thấy sợ hãi khi nói chuyện với ông."
"Đi thôi, hôm nay đúng là một ngày đáng ăn mừng, tôi mời cô đi ăn."
"Có gì phải ăn mừng? Nếu lần này đi thì tôi mời khách, ok? Nếu không tôi liền không đi." Cô mở miệng nói.
"Cô không phải đang thiếu tiền hay sao?"
"Thiếu số tiền lớn chứ không thiếu đồng bạc lẻ."
"Còn có thể nói như thế này?" Anh buồn cười hỏi.
"Hôm nay là tôi mời, nếu không thì tôi phải làm bạn gái của anh, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận bắt bạn trai trả tiền chứ." Cô nói giỡn, nhưng trong đó lại gửi gắm một tia hi vọng.
"Ha ha, nếu cô kiên trì muốn mời, thì hôm nay tôi sẽ cho cô biết mời tôi ăn đến mòn ví của cô là như thế nào."
"Tôi mỏi mắt chờ mong." Cô cười nói, đáy lòng lại có chút gì đó mất mát, không biết anh có nghe hiểu lời cô ám chỉ không? Hay là một chút hứng thú đối với cô đều không có?
Cô vẫn nên giữ ý chí như lúc ban đầu, chênh lệch giữa hai người không thể nào thu hẹp lại được? Tâm tình của cô đột nhiên trở nên có chút u buồn. ngôn tình sủng
* * *
Tan làm về nhà, khi Tề Lạc chạy đến trước cửa nhà, vừa lúc thấy Thi Vân Nhu đang từ phía cầu thang đi xuống tới, anh lập tức dừng lại xe, hạ cửa xe xuống nói lớn.
"Thi Vân Nhu, cô phải về nhà sao? Tôi đưa cô về."
Thi Vân Nhu hơi ngẩn người một chút, không nghĩ tới anh sẽ trở về lúc này, cô còn tưởng rằng là tài xế Nhan vừa lấy xe xong, cho nên cô mới nhanh chân từ cầu thang đi xuống tới trước cửa, chuẩn bị lên xe.
"Anh tan làm trễ, anh làm việc cả một ngày hẳn là rất mệt, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút, tài xế Nhan đưa tôi về được rồi." Cô lắc đầu nói, quay đầu nhìn về bãi đậu xe, nghĩ thầm tài xế Nhan sao còn chưa tới?
"Cô hẳn là đang khát nước đi? Đây là trà cô thích hôm bửa, tôi có mua một túi trà để ở phòng khách chút về tôi đưa cô. Tôi hẳn là nhớ không lầm nhỉ?"
"Cảm ơn, trí nhớ của anh không tồi đấy." Cô mỉm cười gật đầu, hướng về phía anh nói lời cảm ơn.
Đối với người đàn ông này, Thi Vân Nhu phát hiện mình thật là càng lúc càng cảm động với hành động anh dành cho cô.
Lần đầu tiên gặp được anh là ở nhà vệ sinh nam, cô cùng anh xảy ra một trận xung đột, khi đó cô chỉ cảm thấy người đàn ông này đã vô lễ lại còn không tuân thủ qui tắc, vừa thấy anh chính là người cái tự cho mình đúng, tự cho mình đẹp trai, bằng không ở trung tâm thương mại đang mát mẻ như vậy mà anh lại mang kính râm? Ngay lúc đó cô nhận định về anh là kẻ điên mắc chứng hoang tưởng.
Cùng ngày đó, lại gặp anh lần nữa cô ngay từ đầu thật sự cho rằng anh là kẻ lừa đảo có bụng dạ khó lường, thẳng đến khi anh chủ động đem tiền taxi giao cho cô, cũng tùy ý cô ra điều kiện, rồi lại từ từ giải thích cho cô hiểu. Bất quá lúc đó cô vẫn còn bán tín bán nghi về anh.
Lần thứ ba khi nhìn thấy anh, anh cho cô cảm giác hoàn toàn khác hai lần trước. Không mang kính râm, anh liền lộ ra ánh mắt sáng ngời, hơn nữa với một thân tây trang tựa như ánh sáng đã hấp dẫn ánh mắt của cô.
Nói thật, cô chưa từng gặp qua một người đàn ông nhìn anh tuấn tiêu sái khi mặc tây trang hơn so với anh, làm cho tim cô đập thình thịch.
Đương nhiên, cô biết được thân phận của anh và giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn, cô cũng không dám cho mình tâm phiền ý loạn thêm một lần nào nữa.
Điều quan trọng chính là, tình cảm có thể dễ dàng khống chế như vậy sao? Hơn nữa anh lại đặc biệt ôn nhu, săn sóc đối với cô, điều "đặc biệt" đó giống như tất cả mọi người trong biệt thự này đều kêu cô là Tiểu Ái, chỉ có anh là kêu tên thật của cô, không đối đãi cô như việc đối đãi với danh nghĩa em gái, mà đối đãi vì cô là chính cô mà thôi. Lại giống như vừa rồi, chỉ có mình anh quan tâm cô, mở miệng cổ vũ cô, làm cho cô thấy ấm áp. Sau đó còn mua thật nhiều đồ cho cô, mặc kệ là ăn hay mặc cô vẫn đều mua cho cô, không biết vì sao anh luôn có thể nhớ rõ cô thích cái gì, lúc nào cũng mua đến cho cô.
Đối mặt với người đàn ông như vậy, phụ nữ nào có thể thờ ơ, có thể không cảm động đây? Ít nhất cô làm không được.
"Ông nội ngủ rồi à?" Anh hỏi cô.
Cô gật đầu.
"Cảm giác chăm sóc ông tôi như thế nào?" Anh lại hỏi cô.
"Rất tốt. Tôi thích cảm giác cùng ông ở chung, cảm giác giống như cùng ông nội của tôi ở chung thật vui vẻ, nhẹ nhàng, vui sướng." Cô nói thẳng.
"Lời này cũng chỉ có mình cô nói được. Ông nội của tôi chính có tiếng là nghiêm túc, ngay cả ba tôi đều thấy sợ hãi khi nói chuyện với ông."
"Đi thôi, hôm nay đúng là một ngày đáng ăn mừng, tôi mời cô đi ăn."
"Có gì phải ăn mừng? Nếu lần này đi thì tôi mời khách, ok? Nếu không tôi liền không đi." Cô mở miệng nói.
"Cô không phải đang thiếu tiền hay sao?"
"Thiếu số tiền lớn chứ không thiếu đồng bạc lẻ."
"Còn có thể nói như thế này?" Anh buồn cười hỏi.
"Hôm nay là tôi mời, nếu không thì tôi phải làm bạn gái của anh, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận bắt bạn trai trả tiền chứ." Cô nói giỡn, nhưng trong đó lại gửi gắm một tia hi vọng.
"Ha ha, nếu cô kiên trì muốn mời, thì hôm nay tôi sẽ cho cô biết mời tôi ăn đến mòn ví của cô là như thế nào."
"Tôi mỏi mắt chờ mong." Cô cười nói, đáy lòng lại có chút gì đó mất mát, không biết anh có nghe hiểu lời cô ám chỉ không? Hay là một chút hứng thú đối với cô đều không có?
Cô vẫn nên giữ ý chí như lúc ban đầu, chênh lệch giữa hai người không thể nào thu hẹp lại được? Tâm tình của cô đột nhiên trở nên có chút u buồn. ngôn tình sủng
* * *
Tan làm về nhà, khi Tề Lạc chạy đến trước cửa nhà, vừa lúc thấy Thi Vân Nhu đang từ phía cầu thang đi xuống tới, anh lập tức dừng lại xe, hạ cửa xe xuống nói lớn.
"Thi Vân Nhu, cô phải về nhà sao? Tôi đưa cô về."
Thi Vân Nhu hơi ngẩn người một chút, không nghĩ tới anh sẽ trở về lúc này, cô còn tưởng rằng là tài xế Nhan vừa lấy xe xong, cho nên cô mới nhanh chân từ cầu thang đi xuống tới trước cửa, chuẩn bị lên xe.
"Anh tan làm trễ, anh làm việc cả một ngày hẳn là rất mệt, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút, tài xế Nhan đưa tôi về được rồi." Cô lắc đầu nói, quay đầu nhìn về bãi đậu xe, nghĩ thầm tài xế Nhan sao còn chưa tới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.