Chương 47: Chúng ta về nhà
Chá Bút Lão Tân
04/06/2015
Mặc dù tay không thể động nhưng ánh mắt vẫn gian xảo nhìn lại Tô Duyệt, hận không thể có mắt để nhìn xuyên qua lớp quần áo, càu nhàu nói: “Mình muốn xem xem đại luật sư Ninh có để lại dấu hôn gì gì đó không, thậm chí là cái gì kịch liệt hơn...”
Nhìn Hứa Hàm trong đầu cả ngày chỉ toàn chứa những cái đâu đâu, Tô Duyệt cười mắng: “Mình thật nghi ngờ không biết có thiệt là cậu chưa từng có người yêu không nữa!”
Hứa Hàm vừa nghe vậy lập tức cố ý tỏ ra dè dặt, hai tay che trước ngực, nũng nịu nói: “Người ta thật sự không có mà, nếu không cậu bảo đại luật sư Ninh nhà cậu giới thiệu cho mình đi!”
“Được, cậu giúp mình chỉnh lí lại hết đống tài liệu này đi, mình sẽ bảo anh ấy giới thiệu cho cậu!” Tô Duyệt làm bộ muốn đẩy chồng tài liệu Lý Tuyết Lỵ mang đến ném cho Hứa Hàm, Hứa Hàm vội vàng tránh ra, xua tay lia lịa nói: “Được rồi được rồi, mình còn muốn chơi thêm một hai năm nữa, mình vẫn chưa muốn tiễn mình vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy đâu.”
Nói xong ngẩng đầu rề rà đi từ từ về chỗ ngồi của mình.
Nhìn vẻ mặt giàu cảm xúc của Hứa Hàm, Tô Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, con bé này lúc nào cũng trêu chọc cô. Mấy ngày qua, trước mặt Ninh Duệ Thần mình cứ lơ mơ như người mất hồn. Nhất định là bị cô nàng này lây bệnh mất rồi.
Sau khi tan làm, Ninh Duệ Thần đã đứng đợi cô trước cửa công ty, trong tay còn xách túi đồ vừa mới mua.
“Hay là chúng ta đến nhà ông luôn đi, em bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng muốn đi mua đồ ăn với anh nữa đâu!” Ninh Duệ Thần nhỏ nhẹ nói với Tô Duyệt.
Tô Duyệt ngước nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu: “Anh nói với ông nội hôm nay chúng ta về rồi sao?”
Ninh Duệ Thần lắc đầu: “Chưa, dự tính sẽ cho ông một tin vui bất ngờ!”
“Anh Ninh, chúng ta hợp ý nhau thật đấy!” Tô Duyệt nháy nháy mắt nói Ninh Duệ Thần.
Kể từ hôm Ninh Duệ Thần đến nhà họ Tô viếng thăm đến nay, cả hai vẫn chưa về thăm ông thêm lần nào. Nhất định mấy ngày nay ông nội ở nhà sẽ thở vắn than dài mà chỉ trích cháu gái: “Đúng là con bé xấu xa, có chồng là quên ông nội nó ngay!” Nếu cô đột nhiên đến cùng anh, chắc hẳn ông sẽ vui lắm.
Người lớn tuổi thỉnh thoảng sẽ có lúc như một đứa trẻ cần người khác dỗ dành, cho nên Tô Duyệt đã vắt hết óc ra để nghĩ cách làm cho ông nội được vui vẻ hơn.
Nhìn người con gái bên cạnh, trong mắt Ninh Duệ Thần thoáng qua ý cười, không phải anh có cùng suy nghĩ với cô, mà bây giờ anh làm điều gì cũng đứng trên lập trường của cô mà suy tính.
Mà sợ rằng Tô Duyệt chỉ cho rằng hai người đang ăn ý với nhau thôi.
Nhưng như vậy cũng tốt, càng khiến hai người trở thành một cặp đôi trời sinh hoàn hảo!
Chiếc Porsche nổ máy đi thẳng đến nhà ông nội!
***
“Ông nội, bọn con về rồi đây!”
Tô Duyệt vừa gọi vừa đi vào phòng khách, ông Tô đang đeo kính đọc báo ngẩng đầu lên, nhìn thấy cháu gái đang tươi cười đi về phía mình liền ngẩn người.
“Aizz, đúng là cao tuổi thật rồi, không chỉ có tai không nghe được mà ngay cả thị lực cũng không tốt.” Ông Tô Lê Đông lặng lẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Ông nội, tai của ông rất tốt, mắt cũng rất tinh, cháu gái bảo bối của ông về thăm ông đây, không tin ông sờ thử xem!” Tô Duyệt đi đến bên cạnh ông nội, kề khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần trước mặt Tô Lê Đông.
“Ông nội, chúng con về thăm ông đây!” Ninh Duệ Thần đứng bên cạnh nói, anh phát hiện giọng nói của Tô Duyệt có hơi nghẹn ngào, nghĩ đến đây anh lại trách mình bình thường không để ý đến chuyện này gì hết.
Tô Lê Đông ngẩn người, nhìn cháu gái đứng bên cạnh, liền vội vàng cười nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
“Dạ!” Tô Duyệt gật gật đầu, đột nhiên, ngửi thấy một mùi rất thơm, dùng sức hít mấy cái mới ngửi ra được đây là mùi thơm của đồ ăn.
“Ông nội, ai đang ở phòng bếp vậy ạ?” Tô Duyệt tò mò hỏi.
Trong nhà hiện chỉ có Tô Lê Đông và Tô Đông Thần, nhưng công lực hủy phòng bếp của Tô Đông Thần so với cô còn lợi hại hơn.
Chẳng lẽ....anh ấy cải tà quy chính rồi sao?
“Ông nội, không phải Tô Đông Thần đang ở phòng bếp đấy chứ?”
“Nó sao? Cuộc đời anh con coi như vô duyên với bếp núc rồi, nó đang ở trong phòng nghịch máy tính kìa, còn người đang nấu ăn trong ấy là Phó Đình!” Ông Tô vừa nói, vừa theo bản năng nghiêng người nhìn vào phòng bếp, hừ lạnh một tiếng: “Con nói xem, Phó Đình có chỗ nào không tốt? Tô Đông Thần còn không thèm để ý đến con bé, thật tức chết lão già này mà!”.
Tô Duyệt nháy mắt với Tô Lê Đông, “Ông nội, không phải ông đang muốn có một đầu bếp đẳng cấp đến nấu ăn suốt ngày cho ông đấy chứ?”
Ông cụ Tô cười hắc hắc nói: “Cháu gái ông vẫn là người thông minh nhất!”
“Ông nội, gà hầm cách thủy với nấm mà ông thích đến rồi đây...Ủa, Tô Duyệt? Em về rồi sao?’ Phó Đình đang vui vẻ bưng bát đồ ăn ra nhìn thấy Tô Duyệt thì giật mình thoáng kinh ngạc.”
“Đột nhiên em muốn về thôi, Phó Đình, chị mau ngồi xuống nghỉ đi, anh Ninh....à Duệ Thần nấu ăn không tệ đâu, để hôm nay anh ấy bộc lộ tài năng cho mọi người xem nhé!” Tô Duyệt cười nói, kéo Phó Đình sang một bên.
“Bình thường đều là vợ nấu cho chồng ăn, sao đến lượt con thì đảo ngược lại thế hả?” Tô Lê Đông trêu ghẹo, nhưng trong lòng cũng có chút an tâm.
Xem ra thằng cháu rể này của ông, đúng là nói được sẽ làm được, rất che chở và quan tâm cháu gái của ông.
“Mỗi nhà mỗi cảnh, ông nội, để hôm nay con cho ông nếm thử tài nấu nướng của con nhé, xem có hợp với khẩu vị của ông không!” Ninh Duệ Thần vừa nói vừa đi vào phòng bếp, nghiêng đầu nhìn Tô Duyệt: “Bà xã ơi, mang tạp dề lên giúp anh với!”
Tiếng gọi ‘bà xã ơi’ ấy tựa như rất quen thuộc và thân thiết như thế khiến ông cụ Tô vui sướng cười đến toét miệng. Nhìn đôi vợ chồng trẻ đằm thắm hạnh phúc, tròng mắt Phó Đình đảo qua đảo lại giữa hai người với vẻ mập mờ. Mặt Tô Duyệt đỏ bừng, cúi đầu nhận lấy tạp dề từ tay Phó Đình, đi đến gần Ninh Duệ Thần.
Đôi mắt tràn đầy ý cười, anh hơi cúi đầu đề cô vợ nhỏ có thể với tới.
Nhưng Tô Duyệt vẫn phải nhón chân lên mới có thể đeo tạp dề vào cổ anh.
Đầu ngón tay suông dài như có như không xẹt qua phần cổ màu đồng của anh, Tô Duyệt hơi nghiêng đầu để nhìn rõ chỗ thắt dây.
Lông mi cong dài tựa như cánh bướm của Tô Duyệt hơi rung động, Ninh Duệ Thần nghiêng đầu, nghĩ đến ánh mắt chăm chú kia giờ phút này chỉ dành cho anh, đôi môi nhếch lên nụ cười ấm áp.
“Được rồi.” Tô Duyệt nhìn nơ con bướm mình vừa thắt, thở ra một hơi, như đã làm được một chuyện gì rất lớn lao. Khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, ngay cả má lúm đồng tiền cũng nở rộ tươi tắn.
“Cảm ơn bà xã!” Giọng nói trầm ầm còn mang theo vài phần ẩn ý sâu xa, Tô Duyệt ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
Giờ phút này không hiểu sao tim cô đột nhiên đập loạn xạ.
Quả nhiên, dù cho có là ‘GAY’ cũng không thể ngăn cản được phần sức quyến rũ của đàn ông.
“Không có gì, chỉ tiện tay thôi mà!” Tô Duyệt vội lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách với người đàn ông nguy hiểm này.
Ninh Duệ Thần thấy thế cũng không nói gì, trong đôi mắt thoáng qua ánh sáng không rõ, xoay người đi vào trong phòng bếp.
Nhìn Hứa Hàm trong đầu cả ngày chỉ toàn chứa những cái đâu đâu, Tô Duyệt cười mắng: “Mình thật nghi ngờ không biết có thiệt là cậu chưa từng có người yêu không nữa!”
Hứa Hàm vừa nghe vậy lập tức cố ý tỏ ra dè dặt, hai tay che trước ngực, nũng nịu nói: “Người ta thật sự không có mà, nếu không cậu bảo đại luật sư Ninh nhà cậu giới thiệu cho mình đi!”
“Được, cậu giúp mình chỉnh lí lại hết đống tài liệu này đi, mình sẽ bảo anh ấy giới thiệu cho cậu!” Tô Duyệt làm bộ muốn đẩy chồng tài liệu Lý Tuyết Lỵ mang đến ném cho Hứa Hàm, Hứa Hàm vội vàng tránh ra, xua tay lia lịa nói: “Được rồi được rồi, mình còn muốn chơi thêm một hai năm nữa, mình vẫn chưa muốn tiễn mình vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy đâu.”
Nói xong ngẩng đầu rề rà đi từ từ về chỗ ngồi của mình.
Nhìn vẻ mặt giàu cảm xúc của Hứa Hàm, Tô Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, con bé này lúc nào cũng trêu chọc cô. Mấy ngày qua, trước mặt Ninh Duệ Thần mình cứ lơ mơ như người mất hồn. Nhất định là bị cô nàng này lây bệnh mất rồi.
Sau khi tan làm, Ninh Duệ Thần đã đứng đợi cô trước cửa công ty, trong tay còn xách túi đồ vừa mới mua.
“Hay là chúng ta đến nhà ông luôn đi, em bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng muốn đi mua đồ ăn với anh nữa đâu!” Ninh Duệ Thần nhỏ nhẹ nói với Tô Duyệt.
Tô Duyệt ngước nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu: “Anh nói với ông nội hôm nay chúng ta về rồi sao?”
Ninh Duệ Thần lắc đầu: “Chưa, dự tính sẽ cho ông một tin vui bất ngờ!”
“Anh Ninh, chúng ta hợp ý nhau thật đấy!” Tô Duyệt nháy nháy mắt nói Ninh Duệ Thần.
Kể từ hôm Ninh Duệ Thần đến nhà họ Tô viếng thăm đến nay, cả hai vẫn chưa về thăm ông thêm lần nào. Nhất định mấy ngày nay ông nội ở nhà sẽ thở vắn than dài mà chỉ trích cháu gái: “Đúng là con bé xấu xa, có chồng là quên ông nội nó ngay!” Nếu cô đột nhiên đến cùng anh, chắc hẳn ông sẽ vui lắm.
Người lớn tuổi thỉnh thoảng sẽ có lúc như một đứa trẻ cần người khác dỗ dành, cho nên Tô Duyệt đã vắt hết óc ra để nghĩ cách làm cho ông nội được vui vẻ hơn.
Nhìn người con gái bên cạnh, trong mắt Ninh Duệ Thần thoáng qua ý cười, không phải anh có cùng suy nghĩ với cô, mà bây giờ anh làm điều gì cũng đứng trên lập trường của cô mà suy tính.
Mà sợ rằng Tô Duyệt chỉ cho rằng hai người đang ăn ý với nhau thôi.
Nhưng như vậy cũng tốt, càng khiến hai người trở thành một cặp đôi trời sinh hoàn hảo!
Chiếc Porsche nổ máy đi thẳng đến nhà ông nội!
***
“Ông nội, bọn con về rồi đây!”
Tô Duyệt vừa gọi vừa đi vào phòng khách, ông Tô đang đeo kính đọc báo ngẩng đầu lên, nhìn thấy cháu gái đang tươi cười đi về phía mình liền ngẩn người.
“Aizz, đúng là cao tuổi thật rồi, không chỉ có tai không nghe được mà ngay cả thị lực cũng không tốt.” Ông Tô Lê Đông lặng lẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Ông nội, tai của ông rất tốt, mắt cũng rất tinh, cháu gái bảo bối của ông về thăm ông đây, không tin ông sờ thử xem!” Tô Duyệt đi đến bên cạnh ông nội, kề khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần trước mặt Tô Lê Đông.
“Ông nội, chúng con về thăm ông đây!” Ninh Duệ Thần đứng bên cạnh nói, anh phát hiện giọng nói của Tô Duyệt có hơi nghẹn ngào, nghĩ đến đây anh lại trách mình bình thường không để ý đến chuyện này gì hết.
Tô Lê Đông ngẩn người, nhìn cháu gái đứng bên cạnh, liền vội vàng cười nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
“Dạ!” Tô Duyệt gật gật đầu, đột nhiên, ngửi thấy một mùi rất thơm, dùng sức hít mấy cái mới ngửi ra được đây là mùi thơm của đồ ăn.
“Ông nội, ai đang ở phòng bếp vậy ạ?” Tô Duyệt tò mò hỏi.
Trong nhà hiện chỉ có Tô Lê Đông và Tô Đông Thần, nhưng công lực hủy phòng bếp của Tô Đông Thần so với cô còn lợi hại hơn.
Chẳng lẽ....anh ấy cải tà quy chính rồi sao?
“Ông nội, không phải Tô Đông Thần đang ở phòng bếp đấy chứ?”
“Nó sao? Cuộc đời anh con coi như vô duyên với bếp núc rồi, nó đang ở trong phòng nghịch máy tính kìa, còn người đang nấu ăn trong ấy là Phó Đình!” Ông Tô vừa nói, vừa theo bản năng nghiêng người nhìn vào phòng bếp, hừ lạnh một tiếng: “Con nói xem, Phó Đình có chỗ nào không tốt? Tô Đông Thần còn không thèm để ý đến con bé, thật tức chết lão già này mà!”.
Tô Duyệt nháy mắt với Tô Lê Đông, “Ông nội, không phải ông đang muốn có một đầu bếp đẳng cấp đến nấu ăn suốt ngày cho ông đấy chứ?”
Ông cụ Tô cười hắc hắc nói: “Cháu gái ông vẫn là người thông minh nhất!”
“Ông nội, gà hầm cách thủy với nấm mà ông thích đến rồi đây...Ủa, Tô Duyệt? Em về rồi sao?’ Phó Đình đang vui vẻ bưng bát đồ ăn ra nhìn thấy Tô Duyệt thì giật mình thoáng kinh ngạc.”
“Đột nhiên em muốn về thôi, Phó Đình, chị mau ngồi xuống nghỉ đi, anh Ninh....à Duệ Thần nấu ăn không tệ đâu, để hôm nay anh ấy bộc lộ tài năng cho mọi người xem nhé!” Tô Duyệt cười nói, kéo Phó Đình sang một bên.
“Bình thường đều là vợ nấu cho chồng ăn, sao đến lượt con thì đảo ngược lại thế hả?” Tô Lê Đông trêu ghẹo, nhưng trong lòng cũng có chút an tâm.
Xem ra thằng cháu rể này của ông, đúng là nói được sẽ làm được, rất che chở và quan tâm cháu gái của ông.
“Mỗi nhà mỗi cảnh, ông nội, để hôm nay con cho ông nếm thử tài nấu nướng của con nhé, xem có hợp với khẩu vị của ông không!” Ninh Duệ Thần vừa nói vừa đi vào phòng bếp, nghiêng đầu nhìn Tô Duyệt: “Bà xã ơi, mang tạp dề lên giúp anh với!”
Tiếng gọi ‘bà xã ơi’ ấy tựa như rất quen thuộc và thân thiết như thế khiến ông cụ Tô vui sướng cười đến toét miệng. Nhìn đôi vợ chồng trẻ đằm thắm hạnh phúc, tròng mắt Phó Đình đảo qua đảo lại giữa hai người với vẻ mập mờ. Mặt Tô Duyệt đỏ bừng, cúi đầu nhận lấy tạp dề từ tay Phó Đình, đi đến gần Ninh Duệ Thần.
Đôi mắt tràn đầy ý cười, anh hơi cúi đầu đề cô vợ nhỏ có thể với tới.
Nhưng Tô Duyệt vẫn phải nhón chân lên mới có thể đeo tạp dề vào cổ anh.
Đầu ngón tay suông dài như có như không xẹt qua phần cổ màu đồng của anh, Tô Duyệt hơi nghiêng đầu để nhìn rõ chỗ thắt dây.
Lông mi cong dài tựa như cánh bướm của Tô Duyệt hơi rung động, Ninh Duệ Thần nghiêng đầu, nghĩ đến ánh mắt chăm chú kia giờ phút này chỉ dành cho anh, đôi môi nhếch lên nụ cười ấm áp.
“Được rồi.” Tô Duyệt nhìn nơ con bướm mình vừa thắt, thở ra một hơi, như đã làm được một chuyện gì rất lớn lao. Khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, ngay cả má lúm đồng tiền cũng nở rộ tươi tắn.
“Cảm ơn bà xã!” Giọng nói trầm ầm còn mang theo vài phần ẩn ý sâu xa, Tô Duyệt ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
Giờ phút này không hiểu sao tim cô đột nhiên đập loạn xạ.
Quả nhiên, dù cho có là ‘GAY’ cũng không thể ngăn cản được phần sức quyến rũ của đàn ông.
“Không có gì, chỉ tiện tay thôi mà!” Tô Duyệt vội lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách với người đàn ông nguy hiểm này.
Ninh Duệ Thần thấy thế cũng không nói gì, trong đôi mắt thoáng qua ánh sáng không rõ, xoay người đi vào trong phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.