Chương 30: Tạo điều kiện để người khác phạm tội
Chá Bút Lão Tân
01/05/2015
Da thịt trắng như tuyết thoáng chốc hiện ra trước mắt Ninh Duệ Thần, anh chỉ cần khẽ cúi đầu là có thế thấy được toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp của cô gái bên dưới.
Phía dưới chiếc cằm đầy đặn là chiếc cổ thon dài duyên dáng, từ xương đòn vai nhìn xuống tiếp nữa như ẩn như hiện chính là....
"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói cắn răng nghiến lợi rít ra từ hàm răng nghiến chặt của cô gái bên dưới chợt vang lên, hai mắt mờ mịt hơi nước lúc này bởi vì xấu hổ mà nồng đậm lửa giận, càng nhìn lại càng khiến người ta muốn phạm tội.
Ninh Duệ Thần nhanh chóng khôi phục lại lý trí, dòng nước ấm đang cuộn lên dưới bụng đã bị anh cố chặn lại. Có điều, trong đáy mắt anh, bởi vì sự nổi giận của cô mà hiện lên nét cười.
Nếu không phải lúc này hai tay cô đang bị anh giam giữa, Ninh Duệ Thần dám khẳng định cô sẽ cho anh một cái tát chứ chẳng chơi.
Nhận thấy được nét cười trong mắt anh, Tô Duyệt chỉ cảm thấy anh ta làm vậy đối với cô là chuyện nhục nhã cỡ nào. Hai chân thon dài hơi cong lên, định tung một cú vào nơi nào đó của anh....
Mà cùng lúc đó, Ninh Duệ Thần đột nhiên ngồi dậy, thuận tay kéo tấm chăn trên giường đắp lên người Tô Duyệt, còn mình thì xoay người đi ra cửa, ra dáng chuẩn là một chính nhân quân tử.
Mở cửa, một chân vừa bước ra phía ngoài, Ninh Duệ Thần chợt dừng lại, xoay người liếc nhìn cô gái bị quấn như tằm đang nằm trong kén, nghiêm túc nói: "Em yên tâm, vừa rồi tôi chưa nhìn thấy gì cả." Nói xong bình tĩnh đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Mặt Tô Duyệt trong nháy mắt đỏ lừ như tôm luộc, cô đương nhiên biết anh chưa nhìn thấy gì, có điều bị anh long trọng tuyên bố như vậy ngược lại khiến cô có cảm giác như chuyện vừa xảy ra giữa hai người chỉ là ảo giác.
Cô không sao hiểu được người đàn ông này, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Trong nhà vệ sinh, tiếng nước chảy rào rào, người đàn ông không ngừng tạt nước lên mặt mình, khoảng mười phút sau mới vuốt nước trên mặt xuống, mà trong mắt của anh lại thoáng qua chút phiền muộn.
Ban nãy anh không chủ định đẩy ngã Tô Duyệt, anh hỏi câu kia chỉ với ý là, Tô Thiến Tuyết đã mang thai rồi, em muốn cũng có một đứa như vậy không? (sặc…ông kẹ này dã man quá)
Đáng tiếc, vốn muốn uyển chuyển lựa lời để biểu đạt tâm ý của mình, nhưng lời đến bên khóe miệng kết cục thành ra như vậy.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Ninh Duệ Thần không khỏi lắc đầu bật cười. Nhớ năm đó ở tòa án Diệu Ngữ, hàng loạt đối thủ bị anh ép hỏi đến mức á khẩu không phản bác lại được anh. Vậy mà ban nãy ngay cả một câu anh cũng nói không được, chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta cười đến rụng răng mất.
Mặc dù thần trí đã tỉnh táo trở lại, nhưng trên người vẫn còn phản ứng, Ninh Duệ Thần nhìn xuống phía dưới đang rạo rực nóng ran, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, tắm nước lạnh là không tránh khỏi rồi.
***
Sáng sớm, vì không muốn đụng mặt người nào đó, Tô Duyệt liền lén chuồn đến quán trà của Phó Đình. Không ngờ được rằng, vừa đến chưa đầy ba phút đã bị Phó Đình kéo đi tới câu lạc bộ Golf.
"Đình, em không biết đánh Golf!" Tô Duyệt dụi hai mắt cho tỉnh táo, lầu bầu nói.
"Cho nên thừa dịp có được huấn luyện viên miễn phí, em nên học đi." Phó Đình cười tủm tỉm nói.
Tô Duyệt hoài nghi nhìn Phó Đình, "Chị khẳng định là cậu có thể dạy?"
"Chị không tài nào có kiên nhẫn để dạy đồ ngốc như em đâu, dạy em là một người khác." Khóe miệng Phó Đình nhếch lên nụ cười chẳng mang điều gì tốt lành, mắt nhìn ra phía ngoài, Tô Duyệt nhìn theo ánh mắt Phó Đình thì thấy một chiếc Audi A8 từ từ lái vào hướng bên này.
Tô Duyệt không khỏi nhíu nhíu mày, chiếc xe này nhìn rất quen?
Đến khi xe dừng lại, người ở bên trong bước xuống thì Tô Duyệt đã hiểu được tại sao lại có cảm giác nhìn thấy quen quen như vậy.
"Em gái, buổi sáng tốt lành." Tô Đông Thần chống một tay lên cửa sổ xe, lười biếng chào hỏi Tô Duyệt.
Cùng lúc này cửa xe bên kia cũng được mở ra, Ninh Duệ Thần mặc bộ đồ thể thao sải bước đi ra, đôi mắt sâu thẳm như có như không nhìn về phía Tô Duyệt, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Tô Duyệt lập tức hiểu ra, thì ra từ đầu bà chị này và Tô Đông Thần đã cấu kết với nhau, trong ứng ngoại hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể bán đứng cô!
"Cậu chủ Ninh này đã lọt vào hiệp hội Gofl thủ, người khác mang vàng tới cũng không mời được cậu ta làm thầy, em gái à, nên quý trọng cơ hội có một không hai này nhé." Tô Đông Thần vỗ vỗ vai Ninh Duệ Thần trịnh trọng nói với Tô Duyệt.
"Cô Tô, đi thay quần áo chơi bóng thôi." Giọng nói có chút khàn khàn bỗng vang lên, Ninh Duệ Thần thản nhiên nhìn Tô Duyệt, giống như tối hôm qua chưa từng xảy chuyện gì.
"Tiểu Duyệt, đã đến đây rồi thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi." Phó Đình cũng nhân cơ hội nói giúp vào, Tô Duyệt hung dữ trợn mắt nhìn tên phản đồ một cái, mà Phó Đình lại làm mặt quỷ với cô.
Tô Duyệt không còn cách nào khác, đành phải đi vào phòng thay quần áo để thay đồ chơi bóng. Còn Phó Đình nhân cơ hội quan sát người em rể tương lai của Tô Đông Thần đang đứng trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy rất quen mắt, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?"
"Không nhớ! Có lẽ gặp rồi." Ninh Duệ Thần tùy ý đáp, nhận lấy quần áo chơi bóng từ người nhặt bóng đưa tới, ung dung đi vào phòng thay đồ.
"Em chắc chắn đã từng gặp người đàn ông này rồi." Phó Đình trầm ngâm suy nghĩ, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
"Tất nhiên, quán trà của em nổi tiếng như vậy, có lẽ cậu ta chính là một trong những khách hàng là Thượng đế của em." Tô Đông Thần lấy nguyên tắc khách hàng là Thượng đế của Phó Đình để trêu chọc cô.
"Có lẽ vậy." Cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, Phó Đình quay đầu nhìn Tô Đông Thần, "Nè, anh cảm thấy người đàn ông này thật sự thích hợp với Tiểu Duyệt? Ánh mắt của anh ta.... Ừm....Khiến em nghĩ đến loài sói trên thảo nguyên lúc nào cũng khư khư bảo vệ lãnh thổ của mình."
"Sói?" Tô Đông Thần khẽ cười một tiếng, suy nghĩ một lát, chậc chậc thở dài nói, "So sánh như vậy cũng không sai. Em không cảm thấy chỉ có sói mới có năng lực bảo vệ người mình yêu sao?"
"Anh khẳng định Tiểu Duyệt là người anh ta yêu?"
Tô Đông Thần khẽ nhếch cằm lên, "Tất nhiên! Đừng quên, Tiểu Duyệt là em gái của Tô Đông Thần này, người muốn có được trái tim của nó xếp hàng chắc chắn sẽ bao kín một vòng Lạc Thành."
Phó Đình tức giận trợn mắt nhìn người đang tự cao tự đại này, rồi cầm áo thể thao của mình đi ra ngoài.
Khi Tô Duyệt từ phòng thay quần áo đi ra đã thấy Ninh Duệ Thần đang chờ mình ở bên ngoài. Cô không được tự nhiên giơ tay vén sợi tóc mai ở bên tai, mắt nhìn ra phía ngoài, muốn che đậy sự lúng túng của mình, không phát hiện ánh mắt kia nhìn cô càng lúc càng thêm sâu thẳm.
Lúc này, cô đang mặc chiếc áo thể thao màu trắng phối hợp với chiếc váy ngắn dài đến đầu gối, mái tóc dài được vấn lên cao. Trông cô vô cùng khỏe khoắn tươi mát, làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy bản thân dồi dào tràn đầy sức sống.
"Tiểu Duyệt, nếu em mà mặc đồng phục cấp ba, nhất định đó sẽ là bộ đồng phục vô cùng hấp dẫn." Lúc này Phó Đình cũng đã thay xong quần áo, liếc nhìn trang phục trên người cô, chạy đến nói nhỏ bên tai Tô Duyệt.
So với Tô Duyệt, vóc người Phó Đình có phần đầy đặn hơn, mặc bộ quần áo này càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp vốn có của cô. Đứng cùng cô nữ sinh Tô Duyệt thanh thuần cảm giác thật trái ngược.
Tô Duyệt lườm cô một cái, Phó Đình cũng thức thời che miệng đi tới bên cạnh Tô Đông Thần, hai người cũng không ai để ý tới bọn họ nữa, cùng đi so tài đánh Golf.
"Đến đây chọn một chỗ đi." Ninh Duệ Thần cười nói, tay trái đút túi quần sải bước đi về phía trước.
Tô Duyệt đi sau anh, sau đó tùy ý chỉ vào một chỗ. Ninh Duệ Thần gật đầu, nhận lấy bóng và gậy Golf của người nhặt bóng đưa tới nói: "Tôi làm mẫu trước, em nhớ chú ý động tác của tôi."
Phía dưới chiếc cằm đầy đặn là chiếc cổ thon dài duyên dáng, từ xương đòn vai nhìn xuống tiếp nữa như ẩn như hiện chính là....
"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói cắn răng nghiến lợi rít ra từ hàm răng nghiến chặt của cô gái bên dưới chợt vang lên, hai mắt mờ mịt hơi nước lúc này bởi vì xấu hổ mà nồng đậm lửa giận, càng nhìn lại càng khiến người ta muốn phạm tội.
Ninh Duệ Thần nhanh chóng khôi phục lại lý trí, dòng nước ấm đang cuộn lên dưới bụng đã bị anh cố chặn lại. Có điều, trong đáy mắt anh, bởi vì sự nổi giận của cô mà hiện lên nét cười.
Nếu không phải lúc này hai tay cô đang bị anh giam giữa, Ninh Duệ Thần dám khẳng định cô sẽ cho anh một cái tát chứ chẳng chơi.
Nhận thấy được nét cười trong mắt anh, Tô Duyệt chỉ cảm thấy anh ta làm vậy đối với cô là chuyện nhục nhã cỡ nào. Hai chân thon dài hơi cong lên, định tung một cú vào nơi nào đó của anh....
Mà cùng lúc đó, Ninh Duệ Thần đột nhiên ngồi dậy, thuận tay kéo tấm chăn trên giường đắp lên người Tô Duyệt, còn mình thì xoay người đi ra cửa, ra dáng chuẩn là một chính nhân quân tử.
Mở cửa, một chân vừa bước ra phía ngoài, Ninh Duệ Thần chợt dừng lại, xoay người liếc nhìn cô gái bị quấn như tằm đang nằm trong kén, nghiêm túc nói: "Em yên tâm, vừa rồi tôi chưa nhìn thấy gì cả." Nói xong bình tĩnh đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Mặt Tô Duyệt trong nháy mắt đỏ lừ như tôm luộc, cô đương nhiên biết anh chưa nhìn thấy gì, có điều bị anh long trọng tuyên bố như vậy ngược lại khiến cô có cảm giác như chuyện vừa xảy ra giữa hai người chỉ là ảo giác.
Cô không sao hiểu được người đàn ông này, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Trong nhà vệ sinh, tiếng nước chảy rào rào, người đàn ông không ngừng tạt nước lên mặt mình, khoảng mười phút sau mới vuốt nước trên mặt xuống, mà trong mắt của anh lại thoáng qua chút phiền muộn.
Ban nãy anh không chủ định đẩy ngã Tô Duyệt, anh hỏi câu kia chỉ với ý là, Tô Thiến Tuyết đã mang thai rồi, em muốn cũng có một đứa như vậy không? (sặc…ông kẹ này dã man quá)
Đáng tiếc, vốn muốn uyển chuyển lựa lời để biểu đạt tâm ý của mình, nhưng lời đến bên khóe miệng kết cục thành ra như vậy.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Ninh Duệ Thần không khỏi lắc đầu bật cười. Nhớ năm đó ở tòa án Diệu Ngữ, hàng loạt đối thủ bị anh ép hỏi đến mức á khẩu không phản bác lại được anh. Vậy mà ban nãy ngay cả một câu anh cũng nói không được, chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta cười đến rụng răng mất.
Mặc dù thần trí đã tỉnh táo trở lại, nhưng trên người vẫn còn phản ứng, Ninh Duệ Thần nhìn xuống phía dưới đang rạo rực nóng ran, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, tắm nước lạnh là không tránh khỏi rồi.
***
Sáng sớm, vì không muốn đụng mặt người nào đó, Tô Duyệt liền lén chuồn đến quán trà của Phó Đình. Không ngờ được rằng, vừa đến chưa đầy ba phút đã bị Phó Đình kéo đi tới câu lạc bộ Golf.
"Đình, em không biết đánh Golf!" Tô Duyệt dụi hai mắt cho tỉnh táo, lầu bầu nói.
"Cho nên thừa dịp có được huấn luyện viên miễn phí, em nên học đi." Phó Đình cười tủm tỉm nói.
Tô Duyệt hoài nghi nhìn Phó Đình, "Chị khẳng định là cậu có thể dạy?"
"Chị không tài nào có kiên nhẫn để dạy đồ ngốc như em đâu, dạy em là một người khác." Khóe miệng Phó Đình nhếch lên nụ cười chẳng mang điều gì tốt lành, mắt nhìn ra phía ngoài, Tô Duyệt nhìn theo ánh mắt Phó Đình thì thấy một chiếc Audi A8 từ từ lái vào hướng bên này.
Tô Duyệt không khỏi nhíu nhíu mày, chiếc xe này nhìn rất quen?
Đến khi xe dừng lại, người ở bên trong bước xuống thì Tô Duyệt đã hiểu được tại sao lại có cảm giác nhìn thấy quen quen như vậy.
"Em gái, buổi sáng tốt lành." Tô Đông Thần chống một tay lên cửa sổ xe, lười biếng chào hỏi Tô Duyệt.
Cùng lúc này cửa xe bên kia cũng được mở ra, Ninh Duệ Thần mặc bộ đồ thể thao sải bước đi ra, đôi mắt sâu thẳm như có như không nhìn về phía Tô Duyệt, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Tô Duyệt lập tức hiểu ra, thì ra từ đầu bà chị này và Tô Đông Thần đã cấu kết với nhau, trong ứng ngoại hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể bán đứng cô!
"Cậu chủ Ninh này đã lọt vào hiệp hội Gofl thủ, người khác mang vàng tới cũng không mời được cậu ta làm thầy, em gái à, nên quý trọng cơ hội có một không hai này nhé." Tô Đông Thần vỗ vỗ vai Ninh Duệ Thần trịnh trọng nói với Tô Duyệt.
"Cô Tô, đi thay quần áo chơi bóng thôi." Giọng nói có chút khàn khàn bỗng vang lên, Ninh Duệ Thần thản nhiên nhìn Tô Duyệt, giống như tối hôm qua chưa từng xảy chuyện gì.
"Tiểu Duyệt, đã đến đây rồi thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi." Phó Đình cũng nhân cơ hội nói giúp vào, Tô Duyệt hung dữ trợn mắt nhìn tên phản đồ một cái, mà Phó Đình lại làm mặt quỷ với cô.
Tô Duyệt không còn cách nào khác, đành phải đi vào phòng thay quần áo để thay đồ chơi bóng. Còn Phó Đình nhân cơ hội quan sát người em rể tương lai của Tô Đông Thần đang đứng trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy rất quen mắt, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?"
"Không nhớ! Có lẽ gặp rồi." Ninh Duệ Thần tùy ý đáp, nhận lấy quần áo chơi bóng từ người nhặt bóng đưa tới, ung dung đi vào phòng thay đồ.
"Em chắc chắn đã từng gặp người đàn ông này rồi." Phó Đình trầm ngâm suy nghĩ, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
"Tất nhiên, quán trà của em nổi tiếng như vậy, có lẽ cậu ta chính là một trong những khách hàng là Thượng đế của em." Tô Đông Thần lấy nguyên tắc khách hàng là Thượng đế của Phó Đình để trêu chọc cô.
"Có lẽ vậy." Cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, Phó Đình quay đầu nhìn Tô Đông Thần, "Nè, anh cảm thấy người đàn ông này thật sự thích hợp với Tiểu Duyệt? Ánh mắt của anh ta.... Ừm....Khiến em nghĩ đến loài sói trên thảo nguyên lúc nào cũng khư khư bảo vệ lãnh thổ của mình."
"Sói?" Tô Đông Thần khẽ cười một tiếng, suy nghĩ một lát, chậc chậc thở dài nói, "So sánh như vậy cũng không sai. Em không cảm thấy chỉ có sói mới có năng lực bảo vệ người mình yêu sao?"
"Anh khẳng định Tiểu Duyệt là người anh ta yêu?"
Tô Đông Thần khẽ nhếch cằm lên, "Tất nhiên! Đừng quên, Tiểu Duyệt là em gái của Tô Đông Thần này, người muốn có được trái tim của nó xếp hàng chắc chắn sẽ bao kín một vòng Lạc Thành."
Phó Đình tức giận trợn mắt nhìn người đang tự cao tự đại này, rồi cầm áo thể thao của mình đi ra ngoài.
Khi Tô Duyệt từ phòng thay quần áo đi ra đã thấy Ninh Duệ Thần đang chờ mình ở bên ngoài. Cô không được tự nhiên giơ tay vén sợi tóc mai ở bên tai, mắt nhìn ra phía ngoài, muốn che đậy sự lúng túng của mình, không phát hiện ánh mắt kia nhìn cô càng lúc càng thêm sâu thẳm.
Lúc này, cô đang mặc chiếc áo thể thao màu trắng phối hợp với chiếc váy ngắn dài đến đầu gối, mái tóc dài được vấn lên cao. Trông cô vô cùng khỏe khoắn tươi mát, làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy bản thân dồi dào tràn đầy sức sống.
"Tiểu Duyệt, nếu em mà mặc đồng phục cấp ba, nhất định đó sẽ là bộ đồng phục vô cùng hấp dẫn." Lúc này Phó Đình cũng đã thay xong quần áo, liếc nhìn trang phục trên người cô, chạy đến nói nhỏ bên tai Tô Duyệt.
So với Tô Duyệt, vóc người Phó Đình có phần đầy đặn hơn, mặc bộ quần áo này càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp vốn có của cô. Đứng cùng cô nữ sinh Tô Duyệt thanh thuần cảm giác thật trái ngược.
Tô Duyệt lườm cô một cái, Phó Đình cũng thức thời che miệng đi tới bên cạnh Tô Đông Thần, hai người cũng không ai để ý tới bọn họ nữa, cùng đi so tài đánh Golf.
"Đến đây chọn một chỗ đi." Ninh Duệ Thần cười nói, tay trái đút túi quần sải bước đi về phía trước.
Tô Duyệt đi sau anh, sau đó tùy ý chỉ vào một chỗ. Ninh Duệ Thần gật đầu, nhận lấy bóng và gậy Golf của người nhặt bóng đưa tới nói: "Tôi làm mẫu trước, em nhớ chú ý động tác của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.