Chương 16
Trang Trang
06/06/2014
Cô không hiểu chút nào về Vũ Văn Thần Quang. Lời của Ngô Tiêu khiến lòng cô không sao quên được. Tính đến nay, cô và Thần Quang chỉ tiếp xúc với nhau mấy lần, nhưng nhà anh ở đâu, nơi anh làm việc, cô không biết, đến số điện thoại của Thần Quang cô cũng quên không hỏi.
Phạm Tiểu Đa mơ mơ hồ hồ quay về nhà. Phạm Triết Lạc vẫn chưa ngủ, nhìn thấy mặt Tiểu Đa đỏ ửng, lại còn có cả nước mắt nữa, liền hỏi: “Tiểu Đa, em với Ngô Tiêu đi uống rượu đấy à?”.
Phạm Tiểu Đa “Vâng” rồi nói: “Anh, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây”. Không để cho Triết Lạc nói câu gì, cô về phòng rồi khóa cửa lại.
Triết Lạc nhìn Tiểu Đa một cách kỳ lạ vì thấy cô khác hẳn với bình thường, nên cầm điện thoại gọi luôn cho Ngô Tiêu: “Ngô Tiêu, anh là anh trai của Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc, còn nhớ anh không?”.
Ngô Tiêu nghĩ thầm không biết hôm nay là ngày gì, mà người không thích và thích đều gặp thế này. Cô ấy thích anh trai của Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc. Từ khi gặp Phạm Triết Lạc đi cùng với Tiểu Đa ngày còn học đại học, Ngô Tiêu đã có cảm tình rồi.
Tình yêu thương của Triết Lạc dành cho Tiểu Đa, sự trầm tĩnh, bề ngoài cao lớn anh tuấn của Triết Lạc đã lay động trái tim Ngô Tiêu. Ngô Tiêu xinh đẹp, thông minh và trưởng thành sớm. Cô ấy hoàn toàn không thích những người đàn ông tính tình còn trẻ con, hay những nam sinh không có kinh nghiệm sống, cô ấy thích người đàn ông trưởng thành.
Khi tiếp xúc, Triết Lạc cũng đối xử với mình tốt như với Tiểu Đa, là sự chăm sóc cho một cô em gái. Nhưng Ngô Tiêu không muốn làm em gái của Triết Lạc, cô ấy muốn Triết Lạc có thể thích mình như cô ấy thích cậu, song lòng kiêu hãnh của Ngô Tiêu không cho phép cô ấy thể hiện điều đó với Triết Lạc. Bởi vậy Ngô Tiêu đành chớp lấy cơ hội mỗi lần bên Tiểu Đa để được đi gần cậu hơn.
Trong điện thoại, Triết Lạc hỏi cô ấy còn nhớ cậu không, Ngô Tiêu nhớ chứ, rất nhớ nữa là đằng khác, làm sao không nhớ cậu được. Cô ấy đáp lại: “Anh Sáu, có khi quên mất em rồi ấy chứ? Sao lại khách sáo thế? Có chuyện gì vậy anh?”.
Triết Lạc cười nói: “Làm gì có chuyện đó, Tiểu Đa nhà anh không có nhiều bạn thân, sao anh có thể quên cô bạn xinh đẹp nhất và tốt nhất của Tiểu Đa được? Nghe nói tối nay em và Tiểu Đa gặp nhau à? Nói chuyện vui vẻ chứ?”.
Trong lòng Ngô Tiêu vui sướng, anh ấy khen mình xinh đẹp! Cô ấy vui vẻ nói: “Vui chứ ạ, cũng lâu lắm rồi em chưa gặp Tiểu Đa”. Cùng với câu nói đó trong tròng Ngô Tiêu còn nghĩ thêm: Cũng lâu lắm rồi em không gặp anh.
Triết Lạc nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chắc do anh nghĩ nhiều quá, vì thấy Tiểu Đa về nhà có chút bất thường”.
Ngô Tiêu giật mình: “Tiểu Đa không sao chứ anh?”. Cô ấy hối hận vì đã về sớm, không biết sau đó Tiểu Đa và Vũ Văn Thần Quang đã nói với nhau những gì.
Nghe Ngô Tiêu nói thế, Triết Lạc có chút nghi ngờ: “Em và Tiểu Đa uống rượu ở đâu? Em không uống nhiều đấy chứ?”. Phạm Triết Lạc biết tửu lượng của em gái mình, nhưng cậu lo cho Ngô Tiêu, lo là Ngô Tiêu vì uống nhiều nên nói lung tung với Tiểu Đa điều gì đó, bởi vậy mà Tiểu Đa mới buồn thế.
Nhưng Ngô Tiêu lại cho rằng Phạm Triết Lạc lo lắng cho mình, cô ấy vui mừng nói: “Bọn em uống ở quán bar Starry Sky, em uống say quá nên về trước”.
Phạm Triết Lạc nghe thế cảm thấy không đúng, chẳng lẽ một mình Tiểu Đa tiếp tục ở nơi hỗn tạp đó để uống? Cậu lập tức truy cứu: “Có người nào khác nữa không?”.
Ngô Tiêu chẳng hề có chút đề phòng nào, nói thật luôn: “Còn có mấy đồng nghiệp của Tiểu Đa và bạn trai của họ nữa, và thêm cả một người đáng ghét nữa”.
“Một người đàn ghét?” Triết Lạc chợt thấy rất khó chịu, trong câu nói “đáng ghét” của Ngô Tiêu có chút mơ hồ, cậu nóng lòng muốn biết đó là ai.
“Khuôn mặt thì gian ác, đôi mắt thì lừa đảo.” Ngô Tiêu nói đến Vũ Văn Thần Quang với giọng điệu căm hận.
Nghe thấy thế Triết Lạc tưởng tượng ngay đến đôi mắt lừa đảo đó dán vào Ngô Tiêu, cậu nghĩ có thể Tiểu Đa không muốn người đó nhìn Ngô Tiêu như vậy, vì Tiểu Đa là người rất hay bảo vệ những người thân xung quanh mình. Và Triết Lạc đã hiểu lý do tại sao Tiểu Đa lại khác thường như thế, trong lòng có một chút khó chịu, nhưng cậu không nói ra, chỉ nhẹ nhàng bảo Ngô Tiêu hãy đi nghĩ sớm, rồi tắt máy.
Phạm Tiểu Đa nằm dài trên giường nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay. Đầu tiên là Ngô Tiêu khó chịu với Thần Quang, sau đó Thần Quang hôn mình. Cô nhớ lại câu nói của Thần Quang thì thầm bên tai: “Tiểu Đa, anh thích em”.
Nhắm mắt lại, câu nói đó lại văng vẳng bên tai, cứ như Thần Quang đang ở ngay bên cạnh vậy. Tiểu Đa mở mắt ra, đó chỉ là ảo giác. Cô lắc đầu, chưa có chuyện gì xảy ra cả, chưa có!
Cô nhảy từ trên giường xuống rồi ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt Tiểu Đa trong gương ửng hồng, đôi mắt long lanh nước, đôi môi đỏ, cô nhớ lại bờ môi nồng ấm của Vũ Văn Thần Quang, nhớ lại cảm giác Thần Quang hôn mình, cùng với hơi thở nồng nàn của đàn ông, làm cô không còn nghĩ được vấn đề nào khác nữa. Tiểu Đa bỗng mỉm cười, trông cô thật ngọt ngào dễ thương, cô thấy hoảng sợ với chính hình ảnh của mình trong gương.
Cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mình cố làm ra dáng vẻ tức giận, nhưng cái miệng phồng to của cô trong gương lại làm cô thấy mình đang cười thì đúng hơn.
Cô cảm giác khuôn mặt đó đang xấu hổ, người với đôi mắt đẫm lệ kia không phải là mình. Nhìn một lúc Tiểu Đa nói với người trong gương: “Ngươi đừng tin, đó là giả”.
Sau đó Tiểu Đa lao lên giường, kéo chăn định ngủ.
Cô tự nhủ với bản thân: Đừng tin, đừng tin Thần Quang, đến Ngô Tiêu xinh đẹp như thế anh còn không để ý, thì làm sao anh thích mình được? Từ ngày học đại học, Phạm Tiểu Đa là cái gai trong mắt của những người theo đuổi Ngô Tiêu. Một lần giúp Ngô Tiêu làm vật cản, cô bị anh chàng đó châm biếm: “Cô là người đồng tính à? Hay là mẹ của Ngô Tiêu?”.
Những người theo đuổi Ngô Tiêu đếm không xuể, còn người theo đuổi Tiểu Đa ngoài Lý Hoan ra thì không còn ai nữa cả. Bốn năm đại học không biết Phạm Triết Hòa dùng chiêu gì, mà Phạm Tiểu đa chỉ nhận được một lá thư tình, mà còn là vô tình phát hiện nó ở trên bàn khi lên lớp. Lúc đó cô tiện tay đưa luôn cho Ngô Tiêu, Ngô Tiêu xem xong lại đưa lại cho Tiểu Đa: “Là của cậu!”.
Phạm Tiểu Đa rất ngạc nhiên cầm lấy đọc, trên tờ giấy chỉ viết một dòng: “Phạm Tiểu Đa, mình thấy bạn rất trong sáng đáng yêu, chín giờ tối nay mình chờ bạn ở đằng sau giảng đường thứ tư nhé!”.
Không có chữ ký bên dưới. Nghĩ cả ngày trời mà Phạm Tiểu Đa cũng không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng cô không đi, cho đến tận bây giờ vẫn không biết người viết lá thư đó là ai!
Hoa hồng cần được tôn lên bằng lá xanh, Phạm Tiểu Đa chính là lá xanh của đóa hoa Ngô Tiêu, hơn nữa còn là thứ lá phát triển không đẹp. Như cô thấy, việc có người theo đuổi Ngô Tiêu là lẽ tự nhiên, những kẻ không thích Ngô Tiêu đúng là không bình thường. Cô có lý do, hơn nữa còn là lý do đầy đủ để không tin Vũ Văn Thần Quang.
Nhưng Phạm Tiểu Đa nhớ rất rõ ánh mắt mà Thần Quang khi nhìn mình, chân thành, trung thực, không có chút nào là giả dối. Cô khẽ thở dài. Cô không rõ, cũng không hiểu, vậy thì ngủ, ngủ một giấc đến sáng mai rồi hỏi Ngô Tiêu.
Buổi trưa hôm sau, khi Tiểu Đa vừa đến cơ quan đã bị A Tuệ và A Phương chặn lại.
“Phạm Tiểu Đa, hôm qua cậu với Vũ Văn Thần Quang đi đâu đấy? Bọn mình vừa quay đi đã không thấy hai người đâu nữa.”
“Có đi đâu đâu, nói vài câu rồi về mà.”
“Nói gì? Khai thật đi!”
“Nói… nói về chuyện của bạn học mình.” Phạm Tiểu Đa nhắc đến Ngô Tiêu.
A Tuệ và A Phương thất vọng buông cô ra. A Phương nói: “Cậu muốn giới thiệu bạn cậu cho Vũ Văn Thần Quang à? Cô ấy cũng xinh đẹp đấy!”.
A Tuệ cũng nói: “Vũ Văn Thần Quang có động lòng không? Một người đẹp trai, một người xinh đẹp, đúng là đẹp đôi”.
Tiểu Đa cảm thấy hơi buồn. Mọi người xung quanh đều thấy Thần Quang và Ngô Tiêu đẹp đôi, nên cô càng tin rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ, không chừng Thần Quang lại đang trêu ghẹo cô.
Buổi chiều, Ngô Tiêu tìm được đến đài truyền hình. Cô ấy muốn biết mọi việc sau đó như thế nào, thêm nữa cũng rất muốn gặp Phạm Triết Lạc. Cuộc điện thoại của Triết Lạc làm cho Ngô Tiêu cảm thấy không thể kéo dài thêm nữa, cô ấy phải chủ động tấn công thôi.
Phạm Tiểu Đa có chút ủ rũ khi gặp Ngô Tiêu, sau khi tan ca, hai người cùng ra ngoài ăn cơm. Cô ấy như vô tình nói với Tiểu Đa: “Lâu lắm rồi không gặp anh trai của cậu, gọi anh ấy đi ăn cơm cùng đi, hôm nay là cuối tuần, à dù sao anh ấy cũng chỉ có một mình”.
Tiểu Đa bèn gọi điện cho Triết Lạc. Khi ngồi trong quán chờ Triết Lạc đến, Tiểu Đa hỏi Ngô Tiêu: “Tiêu Tiêu, thực sự là bạn thích Vũ Văn Thần Quang à?”.
Ngô Tiêu thấy buồn cười: “Tiểu Đa, mình không thích anh ta, thực sự là không thích!”.
Phạm Tiểu Đa trân trân nhìn Ngô Tiêu một lúc rồi mới hỏi: “Thực sự là bạn không thích anh ta?”.
Đúng lúc đó thì phía sau có giọng của Triết Lạc vang lên: “Ngô Tiểu không thích ai vậy?”.
Tiểu Đa tiếp lời không hề suy nghĩ: “Cô ấy nói cô ấy không thích Vũ Văn Thần Quang”.
“Vũ Văn Thần Quang là ai?”
Phạm Tiểu Đa ngạc nhiên quay đầu lại: “Anh Sáu!”.
Ngô Tiêu cũng đứng dậy chào Triết Lạc.
Phạm Triết Lạc ngồi đối diện với hai cô gái, cậu hỏi lại: “Vũ Văn Thần Quang là ai? Là kẻ có khuôn mặt gian ác, đôi mắt lừa đảo đó hả?”, câu hỏi dành cho Ngô Tiêu.
Ngô Tiêu thẳng thắn trả lời: “Đúng rồi, chính là anh ta”.
Phạm Tiểu Đa cúi đầu uống trà, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, Ngô Tiêu trả lời thật thà thế, cũng may mà chưa nói thêm gì với cô ấy.
Ngô Tiêu can đảm nhìn thẳng vào Phạm Triết Lạc, đôi mắt to chớp chớp nhìn cậu, cô ấy càng thêm khẳng định rằng mình thích Phạm Triết Lạc.
Khuôn mặt Triết Lạc nghiêm nghị, không biết sao bản thân tự nhiên thấy không thoải mái, cảm thấy không hiểu sao lại ghét thằng cha Vũ Văn Thần Quang đến thế.
Ba người ngồi ăn cơm với ba dòng suy nghĩ khác nhau, ra khỏi nhà hàng, Phạm Triết Lạc nói với Tiểu Đa: “Em về nhà trước đi, anh có việc muốn hỏi Ngô Tiêu”.
Phạm Tiểu Đa không biết anh trai mình muốn hỏi Ngô Tiêu chuyện gì, nên ra hiệu cho Ngô Tiêu để cô ấy hiểu “không nói những gì không nên nói”. Ngô Tiêu nhìn là hiểu, nên thấy rất buồn cười. Cô ấy cũng rất muốn biết Phạm Triết Lạc muốn hỏi mình chuyện gì.
Chờ cho Tiểu Đa đi rồi, Phạm Triết Lạc hỏi Ngô Tiêu: “Mình tìm một nơi để nói chuyện nhé?”.
Tất nhiên là Ngô Tiêu đồng ý, còn rất mong muốn nữa là đằng khác. Hai người tìm một quán trà uống nước. Phạm Triết Lạc thấy Ngô Tiêu dường như lớn hơn sau một đêm, nhìn ánh mắt của cô ấy chắc chắn không giống như Tiểu Đa. Trong lòng cậu thầm nghĩ, cô ấy chỉ lớn hơn Tiểu Đa một tuổi, vậy mà em gái mình trông giống như một đứa trẻ, còn Ngô Tiêu lại trưởng thành đến mức có thể dùng những từ “một người phụ nữ” để hình dung ra cô gái này. Trong cái nhìn chăm chú của Ngô Tiêu, cậu cảm thấy có một chút không thoải mái.
Trà vừa được mang lên, Triết Lạc đón lấy uống luôn, như muốn sử dụng tay của mình để làm một việc gì đó. Nhiệt độ của nước trà mới pha không tám mươi độ thì cũng bảy mươi độ, vừa uống vào Triết Lạc đã thấy rát hết lưỡi, tuy cố gắng không phì ra, nhưng trong câu nói đã có chút lạc giọng: “Ngô Tiêu, cái người tên Vũ Văn Thần Quang ấy em thấy điểm nào không thật thà?”.
Nói xong câu đó Triết Lạc cảm thấy hơi ngượng, thực ra cậu muốn hỏi Ngô Tiêu rằng, Vũ Văn Thần Quang sao lại quen Tiểu Đa.
Ngô Tiêu buồn cười nên quay mặt đi chỗ khác: “Là anh ta nhìn Tiểu Đa nhà anh không thật thà, không liên quang đến em!”.
Triết Lạc đột nhiên như đã nghĩ ra: “Anh ta làm sao? Anh ta đối với Tiểu Đa thế nào?”.
Ngô Tiêu cười một cách nghịch ngợm: “Nếu như anh ta không thật với em, anh sẽ thế nào?”.
Bàn tay của Phạm Triết Lạc run lên, chút xíu nữa làm đổ cả cốc nước, lời của Ngô Tiêu mạnh dạn mà lại thẳng thắn. Anh ngượng ngùng nói với Ngô Tiêu: “Không phải, là anh lo cho Tiểu Đa”.
“Vậy là anh không lo cho em?” Ngô Tiêu nói với giọng có phần nũng nịu.
Lời của cô ấy thẳn thắng rõ ràng, làm cho Triết Lạc không thể đối phó được, một lúc lâu sau mới nói: “Em với Tiểu Đa cũng vậy, anh coi em như em gái mình, cũng lo chứ”.
Ngô Tiêu ghét nhất nghe thấy câu này, nên cô ấy đứng dậy nói với Phạm Triết Lạc: “Em muốn làm bạn gái của anh, chứ không muốn làm em gái anh, tiện em nói luôn, tốt nhất là nên cẩn thận với Vũ Văn Thần Quang, em e rằng Tiểu Đa không phải là đối thủ của anh ta”.
Phạm Triết Lạc ngồi ngây như phỗng khi nhe Ngô Tiêu nói, sau đó nhìn cô ấy bước đi với nụ cười quyến rũ.
Về đến nhà, Triết Lạc vẫn như người đang trên mây. Phạm Tiểu Đa nói: “Anh, anh và Ngô Tiêu nói gì với nhau vậy?”.
Triết Lạc trả lời với vẻ không vui: “Tiểu Đa, người mà em kết bạn không phải là bạn tốt, mà em kết bạn với một con sói đấy”.
Hả? Phạm Tiểu Đa nhảy lên từ sô pha: “Ngô Tiêu rất tốt, xinh đẹp mà còn hiểu lý lẽ, cô ấy làm sao?”.
Phạm Triết Lạc không nhịn được cười khi nhìn Tiểu Đa với vẻ hoảng loạn như vậy, Tiểu Đa cảm thấy nụ cười của anh trai có gì đó kỳ lạ: “Anh, anh nói đi, chuyện gì thế?”.
Bỗng nhiên Triết Lạc ôm lấy Tiểu Đa xoay vòng trong phòng, cười lớn nói: “Ngô Tiêu muốn ăn tươi nuốt sống anh trai em rồi”.
Phạm Tiểu Đa hét lên: “Không đâu, không thể, thực ra Ngô Tiêu rất dịu dàng mà”.
Triết Lạc buông Tiểu Đa ra, khẽ véo vào má em gái: “Tiểu Đa, thực ra được Ngô Tiêu theo đuổi nên anh mới vui thế!”.
Nói xong liền bỏ đi tắm.
Phạm Tiểu Đa nghe thấy Triết Lạc vừa tắm vừa hát, thế là hiểu rồi, cô lao vào vào gọi điện cho Ngô Tiêu: “Được đấy, Ngô Tiêu, vậy là cuối cùng cậu cũng để ý đến anh trai mình rồi nhỉ”.
Ngô Tiêu có vẻ tủi thân: “Tiểu Đa, cậu không thích mình à?”.
Phạm Tiểu Đa lắp bắp: “Mình, này, sao cậu không nói sớm?”.
Giọng Ngô Tiêu đổi thành giọng đanh đá: “Mình thích anh ấy, mình thích anh trai cậu, mình thích thì mình nói với anh ấy, có gì không tốt à?”.
Tiểu Đa tủi thân: “Là mình nói sao cậu không nói trước với mình”.
Ngô Tiêu thở phào: “Mình… mới nghĩ ra mà!”.
Giọng Tiểu Đa gay gắt: “Vậy cậu có hiểu quy tắc của nhà mình không? Từ giờ trở đi, cậu phải nghe mình chỉ huy, chắc chắn phải ăn gọn Triết Lạc, không chừa lại chỗ nào!”.
Hai cô gái thích thú cười sảng khoái. Ngô Tiêu hỏi Tiểu Đa: “Hôm qua Vũ Văn Thần Quang không làm gì cậu chứ? Nghe anh trai nói khi về nhà, cậu hơi khác thường”.
Tiểu Đa phủ nhận, Ngô Tiêu lại hỏi: “Tiểu Đa, tốt nhất là cậu không nên thích anh ta, mình cảm thấy con người này rất nguy hiểm”.
“Vì sao?”
“Cậu ngốc à? Anh ta học gì, làm gì, nhà có mấy người, có mấy vợ, có bao nhiêu người theo đuổi, đã yêu bao nhiêu lần, có phải trai tân hay không, cậu có biết không?”
Tiểu Đa bị hỏi đến mức giật cả mình, cô chỉ biết Vũ Văn Thần Quang hiện tại hai mươi chín tuổi, chưa kết hôn, còn những cái khác không hề biết gì cả.
Ngô Tiêu thở dài: “Hay là bảo mấy anh chị rất yêu thương cậu đi nghe ngóng xem, mình đảm bảo khi vừa nghe thấy tên đó có ý đồ với cậu, cậu có cảm tình với anh ta, thì anh chị ấy chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng xem có hay không lịch sử hồ sơ tội phạm trong mười tám đời nhà anh ta cho mà xem”.
Phạm Tiểu Đa giật mình: “Tiêu Tiêu, hãy hứa với mình, đừng nói cho anh trai mình biết. Nếu cậu nói ra, mình sẽ không chơi với cậu nữa đâu”.
“Tiểu Đa, là mình muốn tốt cho cậu mà.”
“Tiêu Tiêu, mình tự giải quyết được, mình không thích các anh mình tham gia vào, phiền lắm.”
“Vậy mình có thể không nói, nhưng có chuyện gì cậu nhất định phải báo cáo lại với mình! Mình đi hỏi giám đốc của mình, xem có hỏi thêm được điều gì không.”
Phạm Tiểu Đa đồng ý.
Tối hôm đó Phạm Tiểu Đa và Phạm Triết Lạc đều mất ngủ.
Phạm Triết Lạc vui sướng, cậu chưa hề có bạn gái, học xong là đi làm luôn, chỉ biết quan tâm chăm sóc Tiểu Đa, thậm chí cậu còn nghĩ, nếu Tiểu Đa không lấy được chồng, cậu cũng sẽ không kết hôn. Mà kể cả có bạn gái, cũng rất mong người bạn gái đó yêu mến Tiểu Đa.
Một lần nữa cậu sử dụng lý trí của một luật sư để phân tích Ngô Tiêu. Thông minh, giỏi giang, dám nói dám làm, cậu thích kiểu con gái có thể gánh vác sự nghiệp cùng mình. Cậu có một cô em gái để yêu thương rồi, nên không muốn bạn gái cũng giống như em gái. Triết Lạc khẳng định, khi nghe thấy Ngô Tiêu nói muốn làm bạn gái mình, thì trong lòng cậu cũng thích Ngô Tiêu rồi.
Đây là lần đầu tiên Triết Lạc dành trọn tâm trí nghĩ đến Ngô Tiêu, mà quên mất thằng cha Vũ Văn Thần Quang mà Ngô Tiêu nhắc nhở là người không thật thà kia.
Phạm Tiểu Đa suy nghĩ đến mất ngủ, Ngô Tiêu nói rất có lý, cô không hiểu chút nào về Vũ Văn Thần Quang. Lời của Ngô Tiêu khiến lòng cô không sao quên được. Tính đến nay, cô và Thần Quang chỉ tiếp xúc với nhau mấy lần, nhưng nhà anh ở đâu, nơi anh làm việc, cô không biết, đến số điện thoại của anh cô cũng quên không hỏi.
Tiểu Đa không hiểu sao mình lại ngốc đến mức độ này, trong tâm trí cô hoàn toàn không nghĩ đến những thứ đó, mà chỉ toàn vang lên câu nói của Thần Quang, cả ánh mắt anh và nụ hôn của anh nữa.
Chẳng lẽ mình thích anh thật rồi sao? Đúng là không thực cho lắm. Nghĩ đi nghĩ lại Tiểu Đa cũng không biết phải làm thế nào để hiểu được Thần Quang.
Cô ngồi trước bàn vẽ ra một bảng biểu, dựa theo những vấn đế mà Ngô Tiêu nói, ghi lại những gì đã biết về Vũ Văn Thần Quang.
Họ tên: Vũ Văn Thần Quang
Giới tính: Nam
Tuổi: 29
Chiều cao: Cao hơn Ngô Tiêu một cái đầu, ít nhất là 1m83 trở lên.
Sở thích: Biết uống rượu, hút thuốc. (Những cái khác để trống.)
Học lực: trống
Công việc: trống
Gia đình: trống
Tình cảm: Chưa kết hôn, anh nói thích Tiểu Đa. (Những cái khác để trống.)
Có là trai tân hay không: Anh biết hôn. (Những cái khác để trống.)
Phạm Tiểu Đa mơ mơ hồ hồ quay về nhà. Phạm Triết Lạc vẫn chưa ngủ, nhìn thấy mặt Tiểu Đa đỏ ửng, lại còn có cả nước mắt nữa, liền hỏi: “Tiểu Đa, em với Ngô Tiêu đi uống rượu đấy à?”.
Phạm Tiểu Đa “Vâng” rồi nói: “Anh, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây”. Không để cho Triết Lạc nói câu gì, cô về phòng rồi khóa cửa lại.
Triết Lạc nhìn Tiểu Đa một cách kỳ lạ vì thấy cô khác hẳn với bình thường, nên cầm điện thoại gọi luôn cho Ngô Tiêu: “Ngô Tiêu, anh là anh trai của Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc, còn nhớ anh không?”.
Ngô Tiêu nghĩ thầm không biết hôm nay là ngày gì, mà người không thích và thích đều gặp thế này. Cô ấy thích anh trai của Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc. Từ khi gặp Phạm Triết Lạc đi cùng với Tiểu Đa ngày còn học đại học, Ngô Tiêu đã có cảm tình rồi.
Tình yêu thương của Triết Lạc dành cho Tiểu Đa, sự trầm tĩnh, bề ngoài cao lớn anh tuấn của Triết Lạc đã lay động trái tim Ngô Tiêu. Ngô Tiêu xinh đẹp, thông minh và trưởng thành sớm. Cô ấy hoàn toàn không thích những người đàn ông tính tình còn trẻ con, hay những nam sinh không có kinh nghiệm sống, cô ấy thích người đàn ông trưởng thành.
Khi tiếp xúc, Triết Lạc cũng đối xử với mình tốt như với Tiểu Đa, là sự chăm sóc cho một cô em gái. Nhưng Ngô Tiêu không muốn làm em gái của Triết Lạc, cô ấy muốn Triết Lạc có thể thích mình như cô ấy thích cậu, song lòng kiêu hãnh của Ngô Tiêu không cho phép cô ấy thể hiện điều đó với Triết Lạc. Bởi vậy Ngô Tiêu đành chớp lấy cơ hội mỗi lần bên Tiểu Đa để được đi gần cậu hơn.
Trong điện thoại, Triết Lạc hỏi cô ấy còn nhớ cậu không, Ngô Tiêu nhớ chứ, rất nhớ nữa là đằng khác, làm sao không nhớ cậu được. Cô ấy đáp lại: “Anh Sáu, có khi quên mất em rồi ấy chứ? Sao lại khách sáo thế? Có chuyện gì vậy anh?”.
Triết Lạc cười nói: “Làm gì có chuyện đó, Tiểu Đa nhà anh không có nhiều bạn thân, sao anh có thể quên cô bạn xinh đẹp nhất và tốt nhất của Tiểu Đa được? Nghe nói tối nay em và Tiểu Đa gặp nhau à? Nói chuyện vui vẻ chứ?”.
Trong lòng Ngô Tiêu vui sướng, anh ấy khen mình xinh đẹp! Cô ấy vui vẻ nói: “Vui chứ ạ, cũng lâu lắm rồi em chưa gặp Tiểu Đa”. Cùng với câu nói đó trong tròng Ngô Tiêu còn nghĩ thêm: Cũng lâu lắm rồi em không gặp anh.
Triết Lạc nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chắc do anh nghĩ nhiều quá, vì thấy Tiểu Đa về nhà có chút bất thường”.
Ngô Tiêu giật mình: “Tiểu Đa không sao chứ anh?”. Cô ấy hối hận vì đã về sớm, không biết sau đó Tiểu Đa và Vũ Văn Thần Quang đã nói với nhau những gì.
Nghe Ngô Tiêu nói thế, Triết Lạc có chút nghi ngờ: “Em và Tiểu Đa uống rượu ở đâu? Em không uống nhiều đấy chứ?”. Phạm Triết Lạc biết tửu lượng của em gái mình, nhưng cậu lo cho Ngô Tiêu, lo là Ngô Tiêu vì uống nhiều nên nói lung tung với Tiểu Đa điều gì đó, bởi vậy mà Tiểu Đa mới buồn thế.
Nhưng Ngô Tiêu lại cho rằng Phạm Triết Lạc lo lắng cho mình, cô ấy vui mừng nói: “Bọn em uống ở quán bar Starry Sky, em uống say quá nên về trước”.
Phạm Triết Lạc nghe thế cảm thấy không đúng, chẳng lẽ một mình Tiểu Đa tiếp tục ở nơi hỗn tạp đó để uống? Cậu lập tức truy cứu: “Có người nào khác nữa không?”.
Ngô Tiêu chẳng hề có chút đề phòng nào, nói thật luôn: “Còn có mấy đồng nghiệp của Tiểu Đa và bạn trai của họ nữa, và thêm cả một người đáng ghét nữa”.
“Một người đàn ghét?” Triết Lạc chợt thấy rất khó chịu, trong câu nói “đáng ghét” của Ngô Tiêu có chút mơ hồ, cậu nóng lòng muốn biết đó là ai.
“Khuôn mặt thì gian ác, đôi mắt thì lừa đảo.” Ngô Tiêu nói đến Vũ Văn Thần Quang với giọng điệu căm hận.
Nghe thấy thế Triết Lạc tưởng tượng ngay đến đôi mắt lừa đảo đó dán vào Ngô Tiêu, cậu nghĩ có thể Tiểu Đa không muốn người đó nhìn Ngô Tiêu như vậy, vì Tiểu Đa là người rất hay bảo vệ những người thân xung quanh mình. Và Triết Lạc đã hiểu lý do tại sao Tiểu Đa lại khác thường như thế, trong lòng có một chút khó chịu, nhưng cậu không nói ra, chỉ nhẹ nhàng bảo Ngô Tiêu hãy đi nghĩ sớm, rồi tắt máy.
Phạm Tiểu Đa nằm dài trên giường nghĩ về chuyện đã xảy ra hôm nay. Đầu tiên là Ngô Tiêu khó chịu với Thần Quang, sau đó Thần Quang hôn mình. Cô nhớ lại câu nói của Thần Quang thì thầm bên tai: “Tiểu Đa, anh thích em”.
Nhắm mắt lại, câu nói đó lại văng vẳng bên tai, cứ như Thần Quang đang ở ngay bên cạnh vậy. Tiểu Đa mở mắt ra, đó chỉ là ảo giác. Cô lắc đầu, chưa có chuyện gì xảy ra cả, chưa có!
Cô nhảy từ trên giường xuống rồi ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt Tiểu Đa trong gương ửng hồng, đôi mắt long lanh nước, đôi môi đỏ, cô nhớ lại bờ môi nồng ấm của Vũ Văn Thần Quang, nhớ lại cảm giác Thần Quang hôn mình, cùng với hơi thở nồng nàn của đàn ông, làm cô không còn nghĩ được vấn đề nào khác nữa. Tiểu Đa bỗng mỉm cười, trông cô thật ngọt ngào dễ thương, cô thấy hoảng sợ với chính hình ảnh của mình trong gương.
Cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mình cố làm ra dáng vẻ tức giận, nhưng cái miệng phồng to của cô trong gương lại làm cô thấy mình đang cười thì đúng hơn.
Cô cảm giác khuôn mặt đó đang xấu hổ, người với đôi mắt đẫm lệ kia không phải là mình. Nhìn một lúc Tiểu Đa nói với người trong gương: “Ngươi đừng tin, đó là giả”.
Sau đó Tiểu Đa lao lên giường, kéo chăn định ngủ.
Cô tự nhủ với bản thân: Đừng tin, đừng tin Thần Quang, đến Ngô Tiêu xinh đẹp như thế anh còn không để ý, thì làm sao anh thích mình được? Từ ngày học đại học, Phạm Tiểu Đa là cái gai trong mắt của những người theo đuổi Ngô Tiêu. Một lần giúp Ngô Tiêu làm vật cản, cô bị anh chàng đó châm biếm: “Cô là người đồng tính à? Hay là mẹ của Ngô Tiêu?”.
Những người theo đuổi Ngô Tiêu đếm không xuể, còn người theo đuổi Tiểu Đa ngoài Lý Hoan ra thì không còn ai nữa cả. Bốn năm đại học không biết Phạm Triết Hòa dùng chiêu gì, mà Phạm Tiểu đa chỉ nhận được một lá thư tình, mà còn là vô tình phát hiện nó ở trên bàn khi lên lớp. Lúc đó cô tiện tay đưa luôn cho Ngô Tiêu, Ngô Tiêu xem xong lại đưa lại cho Tiểu Đa: “Là của cậu!”.
Phạm Tiểu Đa rất ngạc nhiên cầm lấy đọc, trên tờ giấy chỉ viết một dòng: “Phạm Tiểu Đa, mình thấy bạn rất trong sáng đáng yêu, chín giờ tối nay mình chờ bạn ở đằng sau giảng đường thứ tư nhé!”.
Không có chữ ký bên dưới. Nghĩ cả ngày trời mà Phạm Tiểu Đa cũng không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng cô không đi, cho đến tận bây giờ vẫn không biết người viết lá thư đó là ai!
Hoa hồng cần được tôn lên bằng lá xanh, Phạm Tiểu Đa chính là lá xanh của đóa hoa Ngô Tiêu, hơn nữa còn là thứ lá phát triển không đẹp. Như cô thấy, việc có người theo đuổi Ngô Tiêu là lẽ tự nhiên, những kẻ không thích Ngô Tiêu đúng là không bình thường. Cô có lý do, hơn nữa còn là lý do đầy đủ để không tin Vũ Văn Thần Quang.
Nhưng Phạm Tiểu Đa nhớ rất rõ ánh mắt mà Thần Quang khi nhìn mình, chân thành, trung thực, không có chút nào là giả dối. Cô khẽ thở dài. Cô không rõ, cũng không hiểu, vậy thì ngủ, ngủ một giấc đến sáng mai rồi hỏi Ngô Tiêu.
Buổi trưa hôm sau, khi Tiểu Đa vừa đến cơ quan đã bị A Tuệ và A Phương chặn lại.
“Phạm Tiểu Đa, hôm qua cậu với Vũ Văn Thần Quang đi đâu đấy? Bọn mình vừa quay đi đã không thấy hai người đâu nữa.”
“Có đi đâu đâu, nói vài câu rồi về mà.”
“Nói gì? Khai thật đi!”
“Nói… nói về chuyện của bạn học mình.” Phạm Tiểu Đa nhắc đến Ngô Tiêu.
A Tuệ và A Phương thất vọng buông cô ra. A Phương nói: “Cậu muốn giới thiệu bạn cậu cho Vũ Văn Thần Quang à? Cô ấy cũng xinh đẹp đấy!”.
A Tuệ cũng nói: “Vũ Văn Thần Quang có động lòng không? Một người đẹp trai, một người xinh đẹp, đúng là đẹp đôi”.
Tiểu Đa cảm thấy hơi buồn. Mọi người xung quanh đều thấy Thần Quang và Ngô Tiêu đẹp đôi, nên cô càng tin rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ, không chừng Thần Quang lại đang trêu ghẹo cô.
Buổi chiều, Ngô Tiêu tìm được đến đài truyền hình. Cô ấy muốn biết mọi việc sau đó như thế nào, thêm nữa cũng rất muốn gặp Phạm Triết Lạc. Cuộc điện thoại của Triết Lạc làm cho Ngô Tiêu cảm thấy không thể kéo dài thêm nữa, cô ấy phải chủ động tấn công thôi.
Phạm Tiểu Đa có chút ủ rũ khi gặp Ngô Tiêu, sau khi tan ca, hai người cùng ra ngoài ăn cơm. Cô ấy như vô tình nói với Tiểu Đa: “Lâu lắm rồi không gặp anh trai của cậu, gọi anh ấy đi ăn cơm cùng đi, hôm nay là cuối tuần, à dù sao anh ấy cũng chỉ có một mình”.
Tiểu Đa bèn gọi điện cho Triết Lạc. Khi ngồi trong quán chờ Triết Lạc đến, Tiểu Đa hỏi Ngô Tiêu: “Tiêu Tiêu, thực sự là bạn thích Vũ Văn Thần Quang à?”.
Ngô Tiêu thấy buồn cười: “Tiểu Đa, mình không thích anh ta, thực sự là không thích!”.
Phạm Tiểu Đa trân trân nhìn Ngô Tiêu một lúc rồi mới hỏi: “Thực sự là bạn không thích anh ta?”.
Đúng lúc đó thì phía sau có giọng của Triết Lạc vang lên: “Ngô Tiểu không thích ai vậy?”.
Tiểu Đa tiếp lời không hề suy nghĩ: “Cô ấy nói cô ấy không thích Vũ Văn Thần Quang”.
“Vũ Văn Thần Quang là ai?”
Phạm Tiểu Đa ngạc nhiên quay đầu lại: “Anh Sáu!”.
Ngô Tiêu cũng đứng dậy chào Triết Lạc.
Phạm Triết Lạc ngồi đối diện với hai cô gái, cậu hỏi lại: “Vũ Văn Thần Quang là ai? Là kẻ có khuôn mặt gian ác, đôi mắt lừa đảo đó hả?”, câu hỏi dành cho Ngô Tiêu.
Ngô Tiêu thẳng thắn trả lời: “Đúng rồi, chính là anh ta”.
Phạm Tiểu Đa cúi đầu uống trà, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, Ngô Tiêu trả lời thật thà thế, cũng may mà chưa nói thêm gì với cô ấy.
Ngô Tiêu can đảm nhìn thẳng vào Phạm Triết Lạc, đôi mắt to chớp chớp nhìn cậu, cô ấy càng thêm khẳng định rằng mình thích Phạm Triết Lạc.
Khuôn mặt Triết Lạc nghiêm nghị, không biết sao bản thân tự nhiên thấy không thoải mái, cảm thấy không hiểu sao lại ghét thằng cha Vũ Văn Thần Quang đến thế.
Ba người ngồi ăn cơm với ba dòng suy nghĩ khác nhau, ra khỏi nhà hàng, Phạm Triết Lạc nói với Tiểu Đa: “Em về nhà trước đi, anh có việc muốn hỏi Ngô Tiêu”.
Phạm Tiểu Đa không biết anh trai mình muốn hỏi Ngô Tiêu chuyện gì, nên ra hiệu cho Ngô Tiêu để cô ấy hiểu “không nói những gì không nên nói”. Ngô Tiêu nhìn là hiểu, nên thấy rất buồn cười. Cô ấy cũng rất muốn biết Phạm Triết Lạc muốn hỏi mình chuyện gì.
Chờ cho Tiểu Đa đi rồi, Phạm Triết Lạc hỏi Ngô Tiêu: “Mình tìm một nơi để nói chuyện nhé?”.
Tất nhiên là Ngô Tiêu đồng ý, còn rất mong muốn nữa là đằng khác. Hai người tìm một quán trà uống nước. Phạm Triết Lạc thấy Ngô Tiêu dường như lớn hơn sau một đêm, nhìn ánh mắt của cô ấy chắc chắn không giống như Tiểu Đa. Trong lòng cậu thầm nghĩ, cô ấy chỉ lớn hơn Tiểu Đa một tuổi, vậy mà em gái mình trông giống như một đứa trẻ, còn Ngô Tiêu lại trưởng thành đến mức có thể dùng những từ “một người phụ nữ” để hình dung ra cô gái này. Trong cái nhìn chăm chú của Ngô Tiêu, cậu cảm thấy có một chút không thoải mái.
Trà vừa được mang lên, Triết Lạc đón lấy uống luôn, như muốn sử dụng tay của mình để làm một việc gì đó. Nhiệt độ của nước trà mới pha không tám mươi độ thì cũng bảy mươi độ, vừa uống vào Triết Lạc đã thấy rát hết lưỡi, tuy cố gắng không phì ra, nhưng trong câu nói đã có chút lạc giọng: “Ngô Tiêu, cái người tên Vũ Văn Thần Quang ấy em thấy điểm nào không thật thà?”.
Nói xong câu đó Triết Lạc cảm thấy hơi ngượng, thực ra cậu muốn hỏi Ngô Tiêu rằng, Vũ Văn Thần Quang sao lại quen Tiểu Đa.
Ngô Tiêu buồn cười nên quay mặt đi chỗ khác: “Là anh ta nhìn Tiểu Đa nhà anh không thật thà, không liên quang đến em!”.
Triết Lạc đột nhiên như đã nghĩ ra: “Anh ta làm sao? Anh ta đối với Tiểu Đa thế nào?”.
Ngô Tiêu cười một cách nghịch ngợm: “Nếu như anh ta không thật với em, anh sẽ thế nào?”.
Bàn tay của Phạm Triết Lạc run lên, chút xíu nữa làm đổ cả cốc nước, lời của Ngô Tiêu mạnh dạn mà lại thẳng thắn. Anh ngượng ngùng nói với Ngô Tiêu: “Không phải, là anh lo cho Tiểu Đa”.
“Vậy là anh không lo cho em?” Ngô Tiêu nói với giọng có phần nũng nịu.
Lời của cô ấy thẳn thắng rõ ràng, làm cho Triết Lạc không thể đối phó được, một lúc lâu sau mới nói: “Em với Tiểu Đa cũng vậy, anh coi em như em gái mình, cũng lo chứ”.
Ngô Tiêu ghét nhất nghe thấy câu này, nên cô ấy đứng dậy nói với Phạm Triết Lạc: “Em muốn làm bạn gái của anh, chứ không muốn làm em gái anh, tiện em nói luôn, tốt nhất là nên cẩn thận với Vũ Văn Thần Quang, em e rằng Tiểu Đa không phải là đối thủ của anh ta”.
Phạm Triết Lạc ngồi ngây như phỗng khi nhe Ngô Tiêu nói, sau đó nhìn cô ấy bước đi với nụ cười quyến rũ.
Về đến nhà, Triết Lạc vẫn như người đang trên mây. Phạm Tiểu Đa nói: “Anh, anh và Ngô Tiêu nói gì với nhau vậy?”.
Triết Lạc trả lời với vẻ không vui: “Tiểu Đa, người mà em kết bạn không phải là bạn tốt, mà em kết bạn với một con sói đấy”.
Hả? Phạm Tiểu Đa nhảy lên từ sô pha: “Ngô Tiêu rất tốt, xinh đẹp mà còn hiểu lý lẽ, cô ấy làm sao?”.
Phạm Triết Lạc không nhịn được cười khi nhìn Tiểu Đa với vẻ hoảng loạn như vậy, Tiểu Đa cảm thấy nụ cười của anh trai có gì đó kỳ lạ: “Anh, anh nói đi, chuyện gì thế?”.
Bỗng nhiên Triết Lạc ôm lấy Tiểu Đa xoay vòng trong phòng, cười lớn nói: “Ngô Tiêu muốn ăn tươi nuốt sống anh trai em rồi”.
Phạm Tiểu Đa hét lên: “Không đâu, không thể, thực ra Ngô Tiêu rất dịu dàng mà”.
Triết Lạc buông Tiểu Đa ra, khẽ véo vào má em gái: “Tiểu Đa, thực ra được Ngô Tiêu theo đuổi nên anh mới vui thế!”.
Nói xong liền bỏ đi tắm.
Phạm Tiểu Đa nghe thấy Triết Lạc vừa tắm vừa hát, thế là hiểu rồi, cô lao vào vào gọi điện cho Ngô Tiêu: “Được đấy, Ngô Tiêu, vậy là cuối cùng cậu cũng để ý đến anh trai mình rồi nhỉ”.
Ngô Tiêu có vẻ tủi thân: “Tiểu Đa, cậu không thích mình à?”.
Phạm Tiểu Đa lắp bắp: “Mình, này, sao cậu không nói sớm?”.
Giọng Ngô Tiêu đổi thành giọng đanh đá: “Mình thích anh ấy, mình thích anh trai cậu, mình thích thì mình nói với anh ấy, có gì không tốt à?”.
Tiểu Đa tủi thân: “Là mình nói sao cậu không nói trước với mình”.
Ngô Tiêu thở phào: “Mình… mới nghĩ ra mà!”.
Giọng Tiểu Đa gay gắt: “Vậy cậu có hiểu quy tắc của nhà mình không? Từ giờ trở đi, cậu phải nghe mình chỉ huy, chắc chắn phải ăn gọn Triết Lạc, không chừa lại chỗ nào!”.
Hai cô gái thích thú cười sảng khoái. Ngô Tiêu hỏi Tiểu Đa: “Hôm qua Vũ Văn Thần Quang không làm gì cậu chứ? Nghe anh trai nói khi về nhà, cậu hơi khác thường”.
Tiểu Đa phủ nhận, Ngô Tiêu lại hỏi: “Tiểu Đa, tốt nhất là cậu không nên thích anh ta, mình cảm thấy con người này rất nguy hiểm”.
“Vì sao?”
“Cậu ngốc à? Anh ta học gì, làm gì, nhà có mấy người, có mấy vợ, có bao nhiêu người theo đuổi, đã yêu bao nhiêu lần, có phải trai tân hay không, cậu có biết không?”
Tiểu Đa bị hỏi đến mức giật cả mình, cô chỉ biết Vũ Văn Thần Quang hiện tại hai mươi chín tuổi, chưa kết hôn, còn những cái khác không hề biết gì cả.
Ngô Tiêu thở dài: “Hay là bảo mấy anh chị rất yêu thương cậu đi nghe ngóng xem, mình đảm bảo khi vừa nghe thấy tên đó có ý đồ với cậu, cậu có cảm tình với anh ta, thì anh chị ấy chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng xem có hay không lịch sử hồ sơ tội phạm trong mười tám đời nhà anh ta cho mà xem”.
Phạm Tiểu Đa giật mình: “Tiêu Tiêu, hãy hứa với mình, đừng nói cho anh trai mình biết. Nếu cậu nói ra, mình sẽ không chơi với cậu nữa đâu”.
“Tiểu Đa, là mình muốn tốt cho cậu mà.”
“Tiêu Tiêu, mình tự giải quyết được, mình không thích các anh mình tham gia vào, phiền lắm.”
“Vậy mình có thể không nói, nhưng có chuyện gì cậu nhất định phải báo cáo lại với mình! Mình đi hỏi giám đốc của mình, xem có hỏi thêm được điều gì không.”
Phạm Tiểu Đa đồng ý.
Tối hôm đó Phạm Tiểu Đa và Phạm Triết Lạc đều mất ngủ.
Phạm Triết Lạc vui sướng, cậu chưa hề có bạn gái, học xong là đi làm luôn, chỉ biết quan tâm chăm sóc Tiểu Đa, thậm chí cậu còn nghĩ, nếu Tiểu Đa không lấy được chồng, cậu cũng sẽ không kết hôn. Mà kể cả có bạn gái, cũng rất mong người bạn gái đó yêu mến Tiểu Đa.
Một lần nữa cậu sử dụng lý trí của một luật sư để phân tích Ngô Tiêu. Thông minh, giỏi giang, dám nói dám làm, cậu thích kiểu con gái có thể gánh vác sự nghiệp cùng mình. Cậu có một cô em gái để yêu thương rồi, nên không muốn bạn gái cũng giống như em gái. Triết Lạc khẳng định, khi nghe thấy Ngô Tiêu nói muốn làm bạn gái mình, thì trong lòng cậu cũng thích Ngô Tiêu rồi.
Đây là lần đầu tiên Triết Lạc dành trọn tâm trí nghĩ đến Ngô Tiêu, mà quên mất thằng cha Vũ Văn Thần Quang mà Ngô Tiêu nhắc nhở là người không thật thà kia.
Phạm Tiểu Đa suy nghĩ đến mất ngủ, Ngô Tiêu nói rất có lý, cô không hiểu chút nào về Vũ Văn Thần Quang. Lời của Ngô Tiêu khiến lòng cô không sao quên được. Tính đến nay, cô và Thần Quang chỉ tiếp xúc với nhau mấy lần, nhưng nhà anh ở đâu, nơi anh làm việc, cô không biết, đến số điện thoại của anh cô cũng quên không hỏi.
Tiểu Đa không hiểu sao mình lại ngốc đến mức độ này, trong tâm trí cô hoàn toàn không nghĩ đến những thứ đó, mà chỉ toàn vang lên câu nói của Thần Quang, cả ánh mắt anh và nụ hôn của anh nữa.
Chẳng lẽ mình thích anh thật rồi sao? Đúng là không thực cho lắm. Nghĩ đi nghĩ lại Tiểu Đa cũng không biết phải làm thế nào để hiểu được Thần Quang.
Cô ngồi trước bàn vẽ ra một bảng biểu, dựa theo những vấn đế mà Ngô Tiêu nói, ghi lại những gì đã biết về Vũ Văn Thần Quang.
Họ tên: Vũ Văn Thần Quang
Giới tính: Nam
Tuổi: 29
Chiều cao: Cao hơn Ngô Tiêu một cái đầu, ít nhất là 1m83 trở lên.
Sở thích: Biết uống rượu, hút thuốc. (Những cái khác để trống.)
Học lực: trống
Công việc: trống
Gia đình: trống
Tình cảm: Chưa kết hôn, anh nói thích Tiểu Đa. (Những cái khác để trống.)
Có là trai tân hay không: Anh biết hôn. (Những cái khác để trống.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.