Chương 29
Trang Trang
06/06/2014
Phạm Triết Nhân kiếm một chiếc camera, lắp vào nắp chiếc bút cài trên túi áo ngực của Phạm Triết Thiên.
Triết Nhân thử ống kính, xem hiệu quả thế nào, rồi cười nói với anh trai: “Anh Cả, nhớ là động tác đừng quá mạnh, nếu không ống kính sẽ bị rung”.
Phạm Triết Thiên gật đầu, lần đầu tiên sử dụng loại thiết bị này, nên nếu đã ngồi xuống là chẳng dám động đậy. Phạm Triết Nhân lại nói: “Anh Cả, anh chú ý độ cao này, nhớ là phải nhìn ngang với cậu ta”.
Nghe vậy, Phạm Triết Thiên thấy yên lòng, khen em trai: “Tốt lắm, quan sát của bác sĩ pháp y vô cùng tỉ mỉ. Chú đã vận dụng sở trường vào đời sống rất tốt”.
Phạm Triết Thiên chọn thời gian vào lúc chín giờ sáng, địa điểm là một quán trà ở Thiên Đài. Vào giờ đó, quán trà hầu như không có ai.
Khi Vũ Văn Thần Quang bước vào quán trà, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi hơi giống Phạm Triết Lạc đang ngồi ở ghế gần cửa nhìn anh. Ở phía xa, còn có một người đàn ông ngồi trong góc đang đọc báo, tờ báo che mất mặt anh ta. Ngoài ra, trong quán trà không còn ai nữa.
Vũ Văn Thần Quang đi thẳng đến trước mặt Phạm Triết Thiên: “Xin hỏi, anh có phải là anh Cả của Tiểu Đa không? Em là Vũ Văn Thần Quang”.
Phạm Triết Thiên mỉm cười nhưng không đứng dậy, vì Triết Nhân đã nói rằng, không được cử động mạnh, liền gật đầu: “Ngồi đi”.
Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống xong, đưa mắt nhìn thân hình ngồi thẳng đơ của Phạm Triết Thiên, rồi lại nhìn vào chiếc bút cài ở túi áo ngực của anh ta, nghĩ bụng: Hèn nào mà Lý Hoan bảo mình đừng có mặc những bộ trang phục quá sặc sỡ, Phạm Triết Thiên không phải là người lạc hậu thông thường. Thời buổi này ai còn cài bút ở túi áo ngực nữa. Nhìn thấy chiết bút máy ấy, Thần Quang rất buồn cười, nhưng phải cố gắng giữ cho đôi môi khỏi nhếch lên.
Phạm Triết Thiên bình thản quan sát Vũ Văn Thần Quang. Dường như anh đã tìm ra đáp án cho việc Tiểu Đa thích cậu chàng này. Vũ Văn Thần Quang trông có vẻ đẹp trai hơn trong ảnh, khi cười để lộ hàm răng trắng bóng, làm rạng rỡ cả khuôn mặt, cử chỉ mang dáng dấp phong cách của người đàn ông đã trưởng thành, đúng là kiểu người mà các cô gái thích nhất.
Phạm Triết Thiên nhớ tới lời của Phạm Triết Lạc, nói rằng cậu thanh niên này cũng rất tốt, nhưng lúc đó anh đã cười lạnh lùng: Chú Sáu à, chú chỉ nhìn vẻ bề ngoài, chỉ nghe cậu ta to nhỏ, nếu chú nhìn thấy bản báo cáo của chú Tư, thì liệu chú còn nhận xét rằng cậu ấy tốt được nữa không!
Phạm Triết Thiên vẫn giữ tác phong cũ, không đem ý kiến của người trước làm ấn tượng ban đầu trong lần gặp gỡ này. Anh tiếp tục mỉm cười chào Thần Quang, rồi giới thiệu một cách đơn giản: “Tôi là Phạm Triết Thiên, anh Cả của Tiểu Đa. Tôi lớn hơn Tiểu Đa mười tám tuổi, vừa làm anh lại vừa làm bố”.
Thần Quang kịp thời bổ sung một câu: “Sau này em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Đa”.
Mặc dù Phạm Triết Thiên đã nói rằng cố gắng hết sức đánh giá một cách khách quan, nhưng ít nhiều cũng vẫn chịu ảnh hưởng của bản báo cáo mà Phạm Triết Nhân đưa cho. Câu nói mà Thần Quang tiếp lời, khi lọt vào tai Triết Thiên thì dường như nó mang ý rằng Tiểu Đa không còn cần đến anh Cả nữa, một cảm giác chua xót lan dần. Phạm Triết Thiên nâng chén trà lên uống một ngụm to, để cố nén cảm giác khó chịu đó. “Sức khỏe của bố cậu vẫn tốt chứ?”
Thần Quang đã chuẩn bị rất nhiều thông tin để đối phó với những câu hỏi kỳ quặc, nhưng sao Phạm Triết Thiên lại hỏi đến bố của mình nhỉ? Thần Quang đành trả lời: “Cũng tốt ạ, tinh thần vẫn rất minh mẫn, không lúc nào chịu nghỉ ngơi, nói là ở nhà chăm sóc cây cảnh, nhưng hễ có chuyện quan trọng ở công ty thì ông vẫn là người quyết định”.
Phạm Triết Thiên cười: “Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm ông ấy. Phải rồi, Vũ Văn Thần Quang, cậu học ở nước ngoài mấy năm?”.
Thần Quang nghĩ thầm trong bụng, vào vấn đề chính rồi đây: “Cứ gọi em là Thần Quang là được rồi. Em ở Canada bảy năm, nhưng chỉ học có bốn năm. Ba năm còn lại em vừa đi làm thêm vừa đi du lịch”.
Phạm Triết Lạc nghe vậy, nói: “Đọc một vạn cuốn sách không bằng đi một vạn dặm, càng đi nhiều càng biết nhiều, không giống như Tiểu Đa nhà tôi, lớn như vậy rồi nhưng chưa ra khỏi thành phố A. Mọi người trong nhà lúc nào cũng lo cho nó. Bây giờ mới thấy, lẽ ra nên để cho nó ra ngoài rèn luyện từ sớm để có thêm kinh nghiệm sống, không đến nỗi bây giờ có bạn trai vẫn khiến mọi người thấy không yên tâm”.
Thần Quang thấy tim thót một cái, như có hồi chuông báo hiệu vang lên, Phạm Triết Thiên khen mình biết rộng hay là có ý muốn nói Tiểu Đa chọn không đúng người? Nghĩ vậy, Thần Quang tiếp lời: “Sau này em sẽ thường xuyên đưa Tiểu Đa đi đây đi đó”.
Trong lòng Phạm Triết Thiên thấy ghen tỵ. Tôi vẫn còn chưa đồng ý, vậy mà cậu nói như thể Tiểu Đa đã trở thành người của cậu rồi? Vì thế, Triết Thiên đáp lại đầy lạnh lùng: “Tiểu Đa nhà tôi rất ngây thơ, thực ra với điều kiện như của cậu, cậu không nhất thiết phải tìm người như Tiểu Đa”.
Thần Quang nghĩ, đây không biết có phải là câu hỏi biến tướng rằng cậu yêu Tiểu Đa nhiều đến mức nào không. Thế là Thần Quang bèn nói một mạch rất lưu loát tất cả những hình dung từ về Tiểu Đa mà Lý Hoan đã nói cho, đồng thời thêm cả phần sáng tác của mình với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thiên sứ? Thiên sứ cũng không bằng Tiểu Đa? Lại còn nói trơn tuột như thế nữa chứ! Phạm Triết Thiên hít một hơi. Nếu không biết gia thế của Thần Quang, có lẽ Phạm Triết Thiên đã tưởng rằng mình gặp phải bọn chuyên lừa đảo các cô gái ngây thơ rồi.
Thần Quang chăm chú nhìn Phạm Triết Lạc, thở phào, chờ đợi câu hỏi tiếp theo. Một hồi lâu, Phạm Triết Thiên mới trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu Tiểu Đa nhà tôi, nó tuyệt đối không xuất sắc như cậu Vũ Văn vừa nói đâu”.
Thần Quang nghe vậy vô cùng hoang mang, cậu Vũ Văn? Sao mà xa cách, lạnh lùng thế. Bụng nghĩ thầm, Lý Hoan ơi, anh hại chết tôi rồi, vì thế vội sửa lại: “Thực ra, ý của em muốn nói, trong lòng em Tiểu Đa là tốt nhất”.
Phạm Triết Thiên vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Tiểu Đa chưa yêu bao giờ, còn cậu năm mười bảy, mười tám tuổi đã tới hộp đêm rồi. Tiểu Đa làm sao có thể đem ra so sánh với những cô gái ở đó được chứ!”.
Thần Quang thầm kêu lên, chết rồi, cái ông Phạm Triết Thiên này coi mình như công tử ăn chơi trác táng rồi. Anh bèn giải thích: “Hồi ấy vì em còn ít tuổi chưa hiểu sự đời, chỉ vì chưa trưởng thành, tò mò ham chơi thôi”.
Thần Quang càng giải thích Phạm Triết Thiên càng có vẻ không vừa lòng, còn nghĩ: Dù thế nào thì mười tám tuổi cậu đã có thể tìm đến các cô gái hai mươi tám tuổi làm cô giáo khai thông cho mình. Tôi làm sao có thể yên tâm giao Tiểu Đa cho cậu.
Phạm Triết Thiên thủng thẳng đưa ra câu hỏi cuối cùng: “Sàu này cậu định như thế nào với Tiểu Đa?”.
Thần Quang nghĩ, không biết câu hỏi này có ý chấp nhận hay phản đối chuyện của mình với Tiểu Đa? Thế là anh trả lời, không chút do dự: “Em muốn ở cùng với Tiểu Đa một thời gian, trước mắt em mới tiếp quản công ty, đợi công việc đỡ bận hơn, em sẽ cưới cô ấy”. Nói rồi, anh nhìn thẳng vào Phạm Triết Thiên, cố gắng để ánh mắt thật chân thành.
Phạm Triết Thiên cũng nhìn thẳng vào Thần Quang, Thần Quang không dám di chuyển ánh nhìn, tới mức mỏi rũ hai mắt. Đến lúc đó Phạm Triết Thiên mới thu ánh mắt về, nói với anh: “Vũ Văn Thần Quang, tôi không đồng ý chuyện cậu và Tiểu Đa yêu nhau, càng không đồng ý với dự định sau đó của cậu”.
Khi nói những câu này, Phạm Triết Thiên vẫn mỉm cười, thái độ vô cùng hòa nhã. Thần Quang ngồi cả buổi sáng, nói chuyện cả buổi sáng, với thái độ rất tốt cả buổi sáng, miệng luôn cười đến cứng cả hàm, mắt nhìn đến mỏi thì thôi, thế mà lại nhận được một câu trả lời như vậy. Anh rất tức giận, nhưng vẫn cố nén, nói với Phạm Triết Thiên: “Em tôn trọng anh là anh trai của Tiểu Đa, vì thế mới xin ý kiến của anh. Nhưng Tiểu Đa đã là người trưởng thành, sự lựa chọn của cô ấy mới là quan trọng nhất. Em sẽ không vì anh không đồng ý mà rời xa Tiểu Đa. Nhưng, anh có thể nói cho em biết vì sao anh không đồng ý được không? Em sẽ cố gắng sửa chữa, em hy vọng rằng Tiểu Đa ở bên em sẽ nhận được lời chúc phúc của cả nhà”.
Thần Quang đã nói ra những lời này một cách bình tĩnh, không bi lụy và rất lễ độ. Phạm Triết Thiên thầm kêu một tiếng “được lắm”. Bỏ qua cho tầm nhìn hạn hẹp của chú Sáu. Thấy chưa, người ta nói năng như thế đấy, lại còn dám đe dọa nữa. Xin ý kiến của mình, là vì nể mình đã nuôi lớn Tiểu Đa, vì mình là anh ruột của nó, đồng thời vẫn còn để lại đường rút lui, anh không đồng ý thì hãy đưa lý do ra, tôi sẽ sửa, được chưa?
Phạm Triết Thiên càng cảm thấy Vũ Văn Thần Quang không hề đơn giản. Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai cậu tới nhà, tôi sẽ cho cậu biết vì sao tôi không đồng ý”.
Thần Quang nghe nói vẫn còn có cơ hội thay đổi, bèn mỉm cười nhận lời.
Thần Quang vừa đi khỏi, Phạm Triết Nhân từ trong góc bước ra: “Anh Cả, em nghe thấy hết cả rồi. Cái cậu Vũ Văn Thần Quang này đúng là không dễ đối phó đâu”.
Phạm Triết Thiên xua tay: “Tối nay bảo tất cả mọi người trong nhà tới, mở cuộc họp thẩm định, hãy phô tô báo cáo thành năm bản. Phải rồi, đừng nói với Triết Lạc đến để làm gì, kẻo thằng nhóc ấy lại báo tin cho Thần Quang!”.
Triết Nhân thử ống kính, xem hiệu quả thế nào, rồi cười nói với anh trai: “Anh Cả, nhớ là động tác đừng quá mạnh, nếu không ống kính sẽ bị rung”.
Phạm Triết Thiên gật đầu, lần đầu tiên sử dụng loại thiết bị này, nên nếu đã ngồi xuống là chẳng dám động đậy. Phạm Triết Nhân lại nói: “Anh Cả, anh chú ý độ cao này, nhớ là phải nhìn ngang với cậu ta”.
Nghe vậy, Phạm Triết Thiên thấy yên lòng, khen em trai: “Tốt lắm, quan sát của bác sĩ pháp y vô cùng tỉ mỉ. Chú đã vận dụng sở trường vào đời sống rất tốt”.
Phạm Triết Thiên chọn thời gian vào lúc chín giờ sáng, địa điểm là một quán trà ở Thiên Đài. Vào giờ đó, quán trà hầu như không có ai.
Khi Vũ Văn Thần Quang bước vào quán trà, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi hơi giống Phạm Triết Lạc đang ngồi ở ghế gần cửa nhìn anh. Ở phía xa, còn có một người đàn ông ngồi trong góc đang đọc báo, tờ báo che mất mặt anh ta. Ngoài ra, trong quán trà không còn ai nữa.
Vũ Văn Thần Quang đi thẳng đến trước mặt Phạm Triết Thiên: “Xin hỏi, anh có phải là anh Cả của Tiểu Đa không? Em là Vũ Văn Thần Quang”.
Phạm Triết Thiên mỉm cười nhưng không đứng dậy, vì Triết Nhân đã nói rằng, không được cử động mạnh, liền gật đầu: “Ngồi đi”.
Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống xong, đưa mắt nhìn thân hình ngồi thẳng đơ của Phạm Triết Thiên, rồi lại nhìn vào chiếc bút cài ở túi áo ngực của anh ta, nghĩ bụng: Hèn nào mà Lý Hoan bảo mình đừng có mặc những bộ trang phục quá sặc sỡ, Phạm Triết Thiên không phải là người lạc hậu thông thường. Thời buổi này ai còn cài bút ở túi áo ngực nữa. Nhìn thấy chiết bút máy ấy, Thần Quang rất buồn cười, nhưng phải cố gắng giữ cho đôi môi khỏi nhếch lên.
Phạm Triết Thiên bình thản quan sát Vũ Văn Thần Quang. Dường như anh đã tìm ra đáp án cho việc Tiểu Đa thích cậu chàng này. Vũ Văn Thần Quang trông có vẻ đẹp trai hơn trong ảnh, khi cười để lộ hàm răng trắng bóng, làm rạng rỡ cả khuôn mặt, cử chỉ mang dáng dấp phong cách của người đàn ông đã trưởng thành, đúng là kiểu người mà các cô gái thích nhất.
Phạm Triết Thiên nhớ tới lời của Phạm Triết Lạc, nói rằng cậu thanh niên này cũng rất tốt, nhưng lúc đó anh đã cười lạnh lùng: Chú Sáu à, chú chỉ nhìn vẻ bề ngoài, chỉ nghe cậu ta to nhỏ, nếu chú nhìn thấy bản báo cáo của chú Tư, thì liệu chú còn nhận xét rằng cậu ấy tốt được nữa không!
Phạm Triết Thiên vẫn giữ tác phong cũ, không đem ý kiến của người trước làm ấn tượng ban đầu trong lần gặp gỡ này. Anh tiếp tục mỉm cười chào Thần Quang, rồi giới thiệu một cách đơn giản: “Tôi là Phạm Triết Thiên, anh Cả của Tiểu Đa. Tôi lớn hơn Tiểu Đa mười tám tuổi, vừa làm anh lại vừa làm bố”.
Thần Quang kịp thời bổ sung một câu: “Sau này em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Đa”.
Mặc dù Phạm Triết Thiên đã nói rằng cố gắng hết sức đánh giá một cách khách quan, nhưng ít nhiều cũng vẫn chịu ảnh hưởng của bản báo cáo mà Phạm Triết Nhân đưa cho. Câu nói mà Thần Quang tiếp lời, khi lọt vào tai Triết Thiên thì dường như nó mang ý rằng Tiểu Đa không còn cần đến anh Cả nữa, một cảm giác chua xót lan dần. Phạm Triết Thiên nâng chén trà lên uống một ngụm to, để cố nén cảm giác khó chịu đó. “Sức khỏe của bố cậu vẫn tốt chứ?”
Thần Quang đã chuẩn bị rất nhiều thông tin để đối phó với những câu hỏi kỳ quặc, nhưng sao Phạm Triết Thiên lại hỏi đến bố của mình nhỉ? Thần Quang đành trả lời: “Cũng tốt ạ, tinh thần vẫn rất minh mẫn, không lúc nào chịu nghỉ ngơi, nói là ở nhà chăm sóc cây cảnh, nhưng hễ có chuyện quan trọng ở công ty thì ông vẫn là người quyết định”.
Phạm Triết Thiên cười: “Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm ông ấy. Phải rồi, Vũ Văn Thần Quang, cậu học ở nước ngoài mấy năm?”.
Thần Quang nghĩ thầm trong bụng, vào vấn đề chính rồi đây: “Cứ gọi em là Thần Quang là được rồi. Em ở Canada bảy năm, nhưng chỉ học có bốn năm. Ba năm còn lại em vừa đi làm thêm vừa đi du lịch”.
Phạm Triết Lạc nghe vậy, nói: “Đọc một vạn cuốn sách không bằng đi một vạn dặm, càng đi nhiều càng biết nhiều, không giống như Tiểu Đa nhà tôi, lớn như vậy rồi nhưng chưa ra khỏi thành phố A. Mọi người trong nhà lúc nào cũng lo cho nó. Bây giờ mới thấy, lẽ ra nên để cho nó ra ngoài rèn luyện từ sớm để có thêm kinh nghiệm sống, không đến nỗi bây giờ có bạn trai vẫn khiến mọi người thấy không yên tâm”.
Thần Quang thấy tim thót một cái, như có hồi chuông báo hiệu vang lên, Phạm Triết Thiên khen mình biết rộng hay là có ý muốn nói Tiểu Đa chọn không đúng người? Nghĩ vậy, Thần Quang tiếp lời: “Sau này em sẽ thường xuyên đưa Tiểu Đa đi đây đi đó”.
Trong lòng Phạm Triết Thiên thấy ghen tỵ. Tôi vẫn còn chưa đồng ý, vậy mà cậu nói như thể Tiểu Đa đã trở thành người của cậu rồi? Vì thế, Triết Thiên đáp lại đầy lạnh lùng: “Tiểu Đa nhà tôi rất ngây thơ, thực ra với điều kiện như của cậu, cậu không nhất thiết phải tìm người như Tiểu Đa”.
Thần Quang nghĩ, đây không biết có phải là câu hỏi biến tướng rằng cậu yêu Tiểu Đa nhiều đến mức nào không. Thế là Thần Quang bèn nói một mạch rất lưu loát tất cả những hình dung từ về Tiểu Đa mà Lý Hoan đã nói cho, đồng thời thêm cả phần sáng tác của mình với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thiên sứ? Thiên sứ cũng không bằng Tiểu Đa? Lại còn nói trơn tuột như thế nữa chứ! Phạm Triết Thiên hít một hơi. Nếu không biết gia thế của Thần Quang, có lẽ Phạm Triết Thiên đã tưởng rằng mình gặp phải bọn chuyên lừa đảo các cô gái ngây thơ rồi.
Thần Quang chăm chú nhìn Phạm Triết Lạc, thở phào, chờ đợi câu hỏi tiếp theo. Một hồi lâu, Phạm Triết Thiên mới trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu Tiểu Đa nhà tôi, nó tuyệt đối không xuất sắc như cậu Vũ Văn vừa nói đâu”.
Thần Quang nghe vậy vô cùng hoang mang, cậu Vũ Văn? Sao mà xa cách, lạnh lùng thế. Bụng nghĩ thầm, Lý Hoan ơi, anh hại chết tôi rồi, vì thế vội sửa lại: “Thực ra, ý của em muốn nói, trong lòng em Tiểu Đa là tốt nhất”.
Phạm Triết Thiên vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Tiểu Đa chưa yêu bao giờ, còn cậu năm mười bảy, mười tám tuổi đã tới hộp đêm rồi. Tiểu Đa làm sao có thể đem ra so sánh với những cô gái ở đó được chứ!”.
Thần Quang thầm kêu lên, chết rồi, cái ông Phạm Triết Thiên này coi mình như công tử ăn chơi trác táng rồi. Anh bèn giải thích: “Hồi ấy vì em còn ít tuổi chưa hiểu sự đời, chỉ vì chưa trưởng thành, tò mò ham chơi thôi”.
Thần Quang càng giải thích Phạm Triết Thiên càng có vẻ không vừa lòng, còn nghĩ: Dù thế nào thì mười tám tuổi cậu đã có thể tìm đến các cô gái hai mươi tám tuổi làm cô giáo khai thông cho mình. Tôi làm sao có thể yên tâm giao Tiểu Đa cho cậu.
Phạm Triết Thiên thủng thẳng đưa ra câu hỏi cuối cùng: “Sàu này cậu định như thế nào với Tiểu Đa?”.
Thần Quang nghĩ, không biết câu hỏi này có ý chấp nhận hay phản đối chuyện của mình với Tiểu Đa? Thế là anh trả lời, không chút do dự: “Em muốn ở cùng với Tiểu Đa một thời gian, trước mắt em mới tiếp quản công ty, đợi công việc đỡ bận hơn, em sẽ cưới cô ấy”. Nói rồi, anh nhìn thẳng vào Phạm Triết Thiên, cố gắng để ánh mắt thật chân thành.
Phạm Triết Thiên cũng nhìn thẳng vào Thần Quang, Thần Quang không dám di chuyển ánh nhìn, tới mức mỏi rũ hai mắt. Đến lúc đó Phạm Triết Thiên mới thu ánh mắt về, nói với anh: “Vũ Văn Thần Quang, tôi không đồng ý chuyện cậu và Tiểu Đa yêu nhau, càng không đồng ý với dự định sau đó của cậu”.
Khi nói những câu này, Phạm Triết Thiên vẫn mỉm cười, thái độ vô cùng hòa nhã. Thần Quang ngồi cả buổi sáng, nói chuyện cả buổi sáng, với thái độ rất tốt cả buổi sáng, miệng luôn cười đến cứng cả hàm, mắt nhìn đến mỏi thì thôi, thế mà lại nhận được một câu trả lời như vậy. Anh rất tức giận, nhưng vẫn cố nén, nói với Phạm Triết Thiên: “Em tôn trọng anh là anh trai của Tiểu Đa, vì thế mới xin ý kiến của anh. Nhưng Tiểu Đa đã là người trưởng thành, sự lựa chọn của cô ấy mới là quan trọng nhất. Em sẽ không vì anh không đồng ý mà rời xa Tiểu Đa. Nhưng, anh có thể nói cho em biết vì sao anh không đồng ý được không? Em sẽ cố gắng sửa chữa, em hy vọng rằng Tiểu Đa ở bên em sẽ nhận được lời chúc phúc của cả nhà”.
Thần Quang đã nói ra những lời này một cách bình tĩnh, không bi lụy và rất lễ độ. Phạm Triết Thiên thầm kêu một tiếng “được lắm”. Bỏ qua cho tầm nhìn hạn hẹp của chú Sáu. Thấy chưa, người ta nói năng như thế đấy, lại còn dám đe dọa nữa. Xin ý kiến của mình, là vì nể mình đã nuôi lớn Tiểu Đa, vì mình là anh ruột của nó, đồng thời vẫn còn để lại đường rút lui, anh không đồng ý thì hãy đưa lý do ra, tôi sẽ sửa, được chưa?
Phạm Triết Thiên càng cảm thấy Vũ Văn Thần Quang không hề đơn giản. Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai cậu tới nhà, tôi sẽ cho cậu biết vì sao tôi không đồng ý”.
Thần Quang nghe nói vẫn còn có cơ hội thay đổi, bèn mỉm cười nhận lời.
Thần Quang vừa đi khỏi, Phạm Triết Nhân từ trong góc bước ra: “Anh Cả, em nghe thấy hết cả rồi. Cái cậu Vũ Văn Thần Quang này đúng là không dễ đối phó đâu”.
Phạm Triết Thiên xua tay: “Tối nay bảo tất cả mọi người trong nhà tới, mở cuộc họp thẩm định, hãy phô tô báo cáo thành năm bản. Phải rồi, đừng nói với Triết Lạc đến để làm gì, kẻo thằng nhóc ấy lại báo tin cho Thần Quang!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.