Chương 34
Trang Trang
06/06/2014
Thần Quang triệu tập hội nghị khẩn cấp các thành viên trong gia đình, trong đó có ông Vũ Văn: “Con cho rằng chỉ cần Phạm Tiểu Đa dẹp yên mấy người anh chị kia là không còn chuyện gì nữa, mà quên mất bố mẹ của họ. Làm thế nào bây giờ, con tài hèn sức mọn, khó lòng mà đối phó được”.
Thần Quang ôm Tiểu Đa, nói: “Nhiều người yêu em như vậy mà em lại chỉ yêu mình anh, nghe lời anh, em tốt quá!”.
Tiểu Đa nhìn anh không hiểu: “Thần Quang, vì sao anh lại luôn muốn tìm cách bắt nạt em thế? Như vậy không được đâu, anh thôi đi được không nào?”.
Anh nhìn cô, đôi mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm: “Anh biết là em cố tình làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời”.
Tiểu Đa cố gắng để mình trông có vẻ rất ngoan: “Đúng rồi, đúng rồi, anh biết là em không chỉ biết mỗi cam chịu!”. Nói xong vừa cười vừa chạy sang một bên.
Thần Quang không ngờ Tiểu Đa lại ngang ngược đến vậy. Anh vung tay túm cô lại: “Hừm, anh không cần người khác ủng hộ, anh phải chấn chỉnh em ngay bây giờ”. Nói rồi cúi xuống tìm đôi môi hồng của cô. Tiểu Đa vừa cười vừa ra sức đẩy anh: “Vũ Văn Thần Quang, anh có giỏi thì đừng dùng sức mạnh!”.
Thần Quang bỗng nhiên hiểu ra: “Mình cứ chơi xấu xem làm thế nào?”, thế là ôm chặt lấy Tiểu Đa mà hôn, cho mãi đến khi anh hài lòng nhìn thấy Tiểu Đa thẹn đỏ mặt tựa vào mình mới chịu thôi.
Anh dịu dàng nói với cô: “Tiểu Đa, anh không đợi được nữa, anh muốn cưới em”.
Phạm Tiểu Đa lặng thinh, mãi lâu sau mới bảo: “Chúng ta yêu nhau còn chưa được nửa năm”.
Thần Quang cảm thấy không thể bất cứ chuyện gì cũng để cho Tiểu Đa dẫn dắt: “Tiểu Đa, anh nói lời giữ lời, anh đã ba mươi tuổi rồi, là thanh niên già rồi, em phải nghĩ cho anh một chút chứ?”.
Tiểu Đa cúi đầu, nói: “Thế này mà gọi là cầu hôn à?”.
“Vậy em muốn thế nào?”
“Em không biết, đây là lần đầu tiên có người cầu hôn em.”
“Không lẽ còn có người khác dám cầu hôn em?” Giọng Thần Quang đột ngột trở nên nghiêm khắc.
Tiểu Đa cúi đầu, cười: “Cầu hôn chẳng phải là có rất nhiều cách sao, đâu đơn giản như vậy”.
“Vậy em muốn anh cầu hôn kiểu gì?”
Tiểu Đa cười hì hì: “Em cũng không biết, thế này nhé, em thấy trong phim, trong truyện có rất nhiều cách cầu hôn, anh cứ theo đó mà làm, cách nào hợp thì em sẽ đồng ý”.
Chân Thần Quang chợt nhũn ra, lại còn định chỉnh mình cơ à? Anh nâng cằm cô lên, nhìn cô cười giảo hoạt thật không khác gì hồ ly. Anh lạnh lùng buông một câu: “Anh chỉ có mỗi một cách, nếu không đồng ý thì anh sẽ lại tiếp tục”. Nói xong lại hôn cô.
Mãi sau, Tiểu Đa thở hổn hển đẩy anh ra. Thần Quang hỏi: “Em đồng ý không?”.
Tiểu Đa nhớn nhác: “Đâu có như vậy được? Anh xấu lắm!”.
Tiểu Đa định dùng chân đá anh, Thần Quang nghiêng người tránh, rồi lấy chân quét một cái làm cô ngã nhào, tay cô nắm chặt lấy áo anh nhất định không chịu buông. Anh hỏi cô, vẻ khôi hài: “Em muốn đá nữa không? Lần trước anh nói gì nhỉ?”.
Cô yên lặng không đáp.
“Tính khí bướng bỉnh, anh cũng nói lời giữ lời.” Anh ôm lấy Tiểu Đa, cởi giày của cô ra: “Đi nào, đi bộ quanh phố!”.
Tiểu Đa bực bội: “Anh dám!”.
“Sao lại không dám?” Thần Quang đi ra phía cửa. Tiểu Đa hốt hoảng, hét lên: “Anh dám ôm em ra đường thế này, em sẽ không lấy anh nữa!”.
Thần Quang cười hì hì, ôm cô ngồi xuống sô pha: “Thế là đồng ý lấy anh rồi nhé?”.
Phạm Tiểu Đa đảo mắt: “Nhưng bố mẹ em còn chưa gặp anh mà!”.
Thần Quang hít một hơi thật sâu, anh thấy lo: “Em còn có bố mẹ à?”.
Tiểu Đa cốc vào đầu anh: “Thế chẳng nhẽ em từ hòn đá chui ra à? Đương nhiên là em có bố mẹ rồi, em lấy chồng, nhất định bố mẹ phải biết chứ?”.
Anh buông cô, nằm vật ra sô pha: “Phạm Tiểu Đa, anh phục em rồi, hóa ra vẫn còn có hai ngọn núi cao đang chờ anh phải vượt qua nữa à!”.
Tối hôm đó, Thần Quang triệu tập hội nghị khẩn cấp các thành viên trong gia đình, trong đó có ông Vũ Văn: “Con cho rằng chỉ cần Phạm Tiểu Đa dẹp yên mấy người anh chị kia là không còn chuyện gì nữa, mà quên mất bố mẹ của họ. Làm thế nào bây giờ, con tài hèn sức mọn, khó lòng mà đối phó được”.
Thần Hy và Lý Hoan cười thầm, tìm Tiểu Đa ư, thật không dễ.
Ông Vũ Văn Thiên tìm hiểu toàn bộ quá trình sự việc, thấy con trai khổ sở như vậy thì không chịu được, quyết định tái xuất giang hồ: “Thần Quang, bố sẽ đích thân cùng con đến Lệ Giang! Già chọi già, hai đấu hai!”.
Thần Hy nói: “Bố không có ý định chơi cờ với Tiểu Đa ở trên đường đi đấy chứ?”.
Ông Vũ Văn Thiên nghiêm túc nói: “Giúp Thần Quang là trước tiên, còn đánh cờ chỉ là thứ hai!”.
Thần Quang nhìn bố, bỗng nhiên thấy không tin tưởng: “Bố à, lần trước bố đồng ý giúp con ra oai với Tiểu Đa, vậy mà kết quả lại là thị uy với con!”.
Ông Vũ Văn Thiên nghiêm mặt: “Con thì biết gì! Nếu bố thực sự dọa Tiểu Đa sợ, một nhà chồng ghê gớm như vậy, thử hỏi nó còn dám lấy con không?”.
Thần Quang bĩu môi: “Bố cứ khoác lác đi, nhỡ bố không đấu lại được với bố mẹ Tiểu Đa thì làm thế nào?”.
Ông Vũ Văn Thiên tức giận: “Phải tin tưởng ở bố chứ. Nhớ năm xưa, bố tay không bôn ba lập nghiệp. Nói cho con biết, Tiểu Đa ở nhà là bảo bối, chỉ cần bố tạo được mối quan hệ tốt với Tiểu Đa thì hai ông bà họ Phạm chắc chắn sẽ thích, tuyệt đối không làm khó cho con đâu!”.
Cuối cùng Thần Quang cũng có đôi chút tin tưởng.
Các anh chị nhà họ Phạm nghe Tiểu Đa nói muốn đưa Thần Quang về Lệ Giang gặp bố mẹ thì ra sức dặn đi dặn lại cô, ngoài ra còn gọi Thần Quang đến dặn dò tỉ mỉ. Phạm Triết Thiên soạn một bức thư báo với bố mẹ đầy đủ tình hình về Tiểu Đa và Thần Quang, lại còn kèm thêm cả báo cáo về việc kiểm tra Thần Quang.
Mấy anh chị em chuẩn bị rất nhiều quà để Thần Quang và Tiểu Đa mang đi biếu bố mẹ.
Trước khi đi, Phạm Triết Thiên còn chỉ thị cho Thần Quang: “Bất kể dùng biện pháp nào nhất định phải mời được bố mẹ về đây ở ít hôm. Nếu không làm được thì đừng nghĩ đến chuyện cưới Tiểu Đa nhanh như vậy”.
Thần Quang thở dài, sao lại nảy ra thêm một đề bài nữa vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu qua được cửa ải này rồi, đoạn đường phía trước sẽ rất sáng sủa, mà bản thân anh cũng không phải thử thách nữa, vì thế lập tức bày tỏ: “Kể cả có phải nói dối em cũng sẽ mời được hai cụ về”.
Phạm Triết Thiên có chút không yên tâm: “Nghe nói bố cậu cũng đi à?”.
Thần Quang trả lời mập mờ: “Bố em muốn nhân cơ hội đi du lịch một thể”.
“Nghe nói bố cậu lúc bình thường rất tốt, nhưng khi nổi giận có phần nóng tính, cậu phải hết sức chú ý đừng để ông cụ bực mình!”
Thần Quang nói vẻ kiên định: “Từ nhỏ đến lớn em đều được dạy dỗ kính già yêu trẻ, anh Cả yên tâm, em thà chịu thiệt thòi về mình chứ không thể để người già buồn phiền”.
Phạm Triết Cầm bảo nhỏ Thần Quang: “Bố mẹ chị thích nhất là được những người trẻ tuổi hỏi han quan tâm, cậu nói năng ngọt ngào một chút sẽ tốt hơn”.
Thần Quang cảm thấy chị Hai thật tốt bụng.
Phạm Triết Địa khẽ nói: “Bố mẹ tôi thích người trẻ tuổi cởi mở hoạt bát, cậu cứ chuyện trò nhiều với họ, nhất định sẽ ổn”.
Thần Quang cảm thấy rất vừa lòng.
Phạm Triết Nhân kéo Thần Quang sang một bên: “Mẹ tôi thích nhất người khác khen bà khéo tay, cậu nhớ chưa? Bà làm khéo nhất là bánh nhân thịt, cậu ăn nhiều cho bà vui!”.
Thần Quang nghĩ Triết Nhân quả là không tồi.
Phạm Triết Hòa dường như nói một cách vô tình: “Cha tôi không thích quản lý công việc, nếu cậu xem trọng ý kiến của ông, để ông làm chủ mọi chuyện sẽ khiến ông nổi giận”.
Thần Quang gật đầu ghi nhớ, thầm nghĩ anh Năm cũng là người tốt.
Phạm Triết Lạc nói với Thần Quang: “Cậu đừng bao giờ kể thiếu sót của Tiểu Đa trước mặt họ, bình thường tươi cười hớn hở nhưng hễ Tiểu Đa không vui, họ có thể nuốt chửng người khác đấy!”.
Thần Quang vỗ vai cậu: “Anh Sáu, em rõ rồi, dù có giả bộ nhẫn nhịn thì em cũng phải nhẫn nhịn cho đến khi bố mẹ anh đồng ý gả Tiểu Đa mới thôi!”.
Thần Quang nhận được nhiều thông tin như vậy, bỗng nhiên nghĩ thầm, bản thân mình còn có thể nhịn được, nhưng bố thì làm thế nào? Ngay từ đầu anh đã thấy không yên tâm rồi. Lúc về nhà anh nói với ông: “Bố à, nghe nói hai ông bà họ Phạm đều rất hòa nhã, chỉ sợ trông thấy Tiểu Đa không vui”.
Ông Vũ Văn Thiên cười nhạt: “Ở trong nhà này người có thể làm cho Tiểu Đa không vui chỉ có mình con thôi, nói cho con biết, nếu làm hỏng kế hoạch cưới con dâu bế cháu nội của bố, bố sẽ không tha đâu!”
Thần Quang không nói gì. Anh thầm tự nhủ, anh nhẫn nhịn, Tiểu Đa à, nhưng nhịn nhiều nhất cũng chỉ đến lúc cưới được em thôi!
Thần Quang ôm Tiểu Đa, nói: “Nhiều người yêu em như vậy mà em lại chỉ yêu mình anh, nghe lời anh, em tốt quá!”.
Tiểu Đa nhìn anh không hiểu: “Thần Quang, vì sao anh lại luôn muốn tìm cách bắt nạt em thế? Như vậy không được đâu, anh thôi đi được không nào?”.
Anh nhìn cô, đôi mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm: “Anh biết là em cố tình làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời”.
Tiểu Đa cố gắng để mình trông có vẻ rất ngoan: “Đúng rồi, đúng rồi, anh biết là em không chỉ biết mỗi cam chịu!”. Nói xong vừa cười vừa chạy sang một bên.
Thần Quang không ngờ Tiểu Đa lại ngang ngược đến vậy. Anh vung tay túm cô lại: “Hừm, anh không cần người khác ủng hộ, anh phải chấn chỉnh em ngay bây giờ”. Nói rồi cúi xuống tìm đôi môi hồng của cô. Tiểu Đa vừa cười vừa ra sức đẩy anh: “Vũ Văn Thần Quang, anh có giỏi thì đừng dùng sức mạnh!”.
Thần Quang bỗng nhiên hiểu ra: “Mình cứ chơi xấu xem làm thế nào?”, thế là ôm chặt lấy Tiểu Đa mà hôn, cho mãi đến khi anh hài lòng nhìn thấy Tiểu Đa thẹn đỏ mặt tựa vào mình mới chịu thôi.
Anh dịu dàng nói với cô: “Tiểu Đa, anh không đợi được nữa, anh muốn cưới em”.
Phạm Tiểu Đa lặng thinh, mãi lâu sau mới bảo: “Chúng ta yêu nhau còn chưa được nửa năm”.
Thần Quang cảm thấy không thể bất cứ chuyện gì cũng để cho Tiểu Đa dẫn dắt: “Tiểu Đa, anh nói lời giữ lời, anh đã ba mươi tuổi rồi, là thanh niên già rồi, em phải nghĩ cho anh một chút chứ?”.
Tiểu Đa cúi đầu, nói: “Thế này mà gọi là cầu hôn à?”.
“Vậy em muốn thế nào?”
“Em không biết, đây là lần đầu tiên có người cầu hôn em.”
“Không lẽ còn có người khác dám cầu hôn em?” Giọng Thần Quang đột ngột trở nên nghiêm khắc.
Tiểu Đa cúi đầu, cười: “Cầu hôn chẳng phải là có rất nhiều cách sao, đâu đơn giản như vậy”.
“Vậy em muốn anh cầu hôn kiểu gì?”
Tiểu Đa cười hì hì: “Em cũng không biết, thế này nhé, em thấy trong phim, trong truyện có rất nhiều cách cầu hôn, anh cứ theo đó mà làm, cách nào hợp thì em sẽ đồng ý”.
Chân Thần Quang chợt nhũn ra, lại còn định chỉnh mình cơ à? Anh nâng cằm cô lên, nhìn cô cười giảo hoạt thật không khác gì hồ ly. Anh lạnh lùng buông một câu: “Anh chỉ có mỗi một cách, nếu không đồng ý thì anh sẽ lại tiếp tục”. Nói xong lại hôn cô.
Mãi sau, Tiểu Đa thở hổn hển đẩy anh ra. Thần Quang hỏi: “Em đồng ý không?”.
Tiểu Đa nhớn nhác: “Đâu có như vậy được? Anh xấu lắm!”.
Tiểu Đa định dùng chân đá anh, Thần Quang nghiêng người tránh, rồi lấy chân quét một cái làm cô ngã nhào, tay cô nắm chặt lấy áo anh nhất định không chịu buông. Anh hỏi cô, vẻ khôi hài: “Em muốn đá nữa không? Lần trước anh nói gì nhỉ?”.
Cô yên lặng không đáp.
“Tính khí bướng bỉnh, anh cũng nói lời giữ lời.” Anh ôm lấy Tiểu Đa, cởi giày của cô ra: “Đi nào, đi bộ quanh phố!”.
Tiểu Đa bực bội: “Anh dám!”.
“Sao lại không dám?” Thần Quang đi ra phía cửa. Tiểu Đa hốt hoảng, hét lên: “Anh dám ôm em ra đường thế này, em sẽ không lấy anh nữa!”.
Thần Quang cười hì hì, ôm cô ngồi xuống sô pha: “Thế là đồng ý lấy anh rồi nhé?”.
Phạm Tiểu Đa đảo mắt: “Nhưng bố mẹ em còn chưa gặp anh mà!”.
Thần Quang hít một hơi thật sâu, anh thấy lo: “Em còn có bố mẹ à?”.
Tiểu Đa cốc vào đầu anh: “Thế chẳng nhẽ em từ hòn đá chui ra à? Đương nhiên là em có bố mẹ rồi, em lấy chồng, nhất định bố mẹ phải biết chứ?”.
Anh buông cô, nằm vật ra sô pha: “Phạm Tiểu Đa, anh phục em rồi, hóa ra vẫn còn có hai ngọn núi cao đang chờ anh phải vượt qua nữa à!”.
Tối hôm đó, Thần Quang triệu tập hội nghị khẩn cấp các thành viên trong gia đình, trong đó có ông Vũ Văn: “Con cho rằng chỉ cần Phạm Tiểu Đa dẹp yên mấy người anh chị kia là không còn chuyện gì nữa, mà quên mất bố mẹ của họ. Làm thế nào bây giờ, con tài hèn sức mọn, khó lòng mà đối phó được”.
Thần Hy và Lý Hoan cười thầm, tìm Tiểu Đa ư, thật không dễ.
Ông Vũ Văn Thiên tìm hiểu toàn bộ quá trình sự việc, thấy con trai khổ sở như vậy thì không chịu được, quyết định tái xuất giang hồ: “Thần Quang, bố sẽ đích thân cùng con đến Lệ Giang! Già chọi già, hai đấu hai!”.
Thần Hy nói: “Bố không có ý định chơi cờ với Tiểu Đa ở trên đường đi đấy chứ?”.
Ông Vũ Văn Thiên nghiêm túc nói: “Giúp Thần Quang là trước tiên, còn đánh cờ chỉ là thứ hai!”.
Thần Quang nhìn bố, bỗng nhiên thấy không tin tưởng: “Bố à, lần trước bố đồng ý giúp con ra oai với Tiểu Đa, vậy mà kết quả lại là thị uy với con!”.
Ông Vũ Văn Thiên nghiêm mặt: “Con thì biết gì! Nếu bố thực sự dọa Tiểu Đa sợ, một nhà chồng ghê gớm như vậy, thử hỏi nó còn dám lấy con không?”.
Thần Quang bĩu môi: “Bố cứ khoác lác đi, nhỡ bố không đấu lại được với bố mẹ Tiểu Đa thì làm thế nào?”.
Ông Vũ Văn Thiên tức giận: “Phải tin tưởng ở bố chứ. Nhớ năm xưa, bố tay không bôn ba lập nghiệp. Nói cho con biết, Tiểu Đa ở nhà là bảo bối, chỉ cần bố tạo được mối quan hệ tốt với Tiểu Đa thì hai ông bà họ Phạm chắc chắn sẽ thích, tuyệt đối không làm khó cho con đâu!”.
Cuối cùng Thần Quang cũng có đôi chút tin tưởng.
Các anh chị nhà họ Phạm nghe Tiểu Đa nói muốn đưa Thần Quang về Lệ Giang gặp bố mẹ thì ra sức dặn đi dặn lại cô, ngoài ra còn gọi Thần Quang đến dặn dò tỉ mỉ. Phạm Triết Thiên soạn một bức thư báo với bố mẹ đầy đủ tình hình về Tiểu Đa và Thần Quang, lại còn kèm thêm cả báo cáo về việc kiểm tra Thần Quang.
Mấy anh chị em chuẩn bị rất nhiều quà để Thần Quang và Tiểu Đa mang đi biếu bố mẹ.
Trước khi đi, Phạm Triết Thiên còn chỉ thị cho Thần Quang: “Bất kể dùng biện pháp nào nhất định phải mời được bố mẹ về đây ở ít hôm. Nếu không làm được thì đừng nghĩ đến chuyện cưới Tiểu Đa nhanh như vậy”.
Thần Quang thở dài, sao lại nảy ra thêm một đề bài nữa vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu qua được cửa ải này rồi, đoạn đường phía trước sẽ rất sáng sủa, mà bản thân anh cũng không phải thử thách nữa, vì thế lập tức bày tỏ: “Kể cả có phải nói dối em cũng sẽ mời được hai cụ về”.
Phạm Triết Thiên có chút không yên tâm: “Nghe nói bố cậu cũng đi à?”.
Thần Quang trả lời mập mờ: “Bố em muốn nhân cơ hội đi du lịch một thể”.
“Nghe nói bố cậu lúc bình thường rất tốt, nhưng khi nổi giận có phần nóng tính, cậu phải hết sức chú ý đừng để ông cụ bực mình!”
Thần Quang nói vẻ kiên định: “Từ nhỏ đến lớn em đều được dạy dỗ kính già yêu trẻ, anh Cả yên tâm, em thà chịu thiệt thòi về mình chứ không thể để người già buồn phiền”.
Phạm Triết Cầm bảo nhỏ Thần Quang: “Bố mẹ chị thích nhất là được những người trẻ tuổi hỏi han quan tâm, cậu nói năng ngọt ngào một chút sẽ tốt hơn”.
Thần Quang cảm thấy chị Hai thật tốt bụng.
Phạm Triết Địa khẽ nói: “Bố mẹ tôi thích người trẻ tuổi cởi mở hoạt bát, cậu cứ chuyện trò nhiều với họ, nhất định sẽ ổn”.
Thần Quang cảm thấy rất vừa lòng.
Phạm Triết Nhân kéo Thần Quang sang một bên: “Mẹ tôi thích nhất người khác khen bà khéo tay, cậu nhớ chưa? Bà làm khéo nhất là bánh nhân thịt, cậu ăn nhiều cho bà vui!”.
Thần Quang nghĩ Triết Nhân quả là không tồi.
Phạm Triết Hòa dường như nói một cách vô tình: “Cha tôi không thích quản lý công việc, nếu cậu xem trọng ý kiến của ông, để ông làm chủ mọi chuyện sẽ khiến ông nổi giận”.
Thần Quang gật đầu ghi nhớ, thầm nghĩ anh Năm cũng là người tốt.
Phạm Triết Lạc nói với Thần Quang: “Cậu đừng bao giờ kể thiếu sót của Tiểu Đa trước mặt họ, bình thường tươi cười hớn hở nhưng hễ Tiểu Đa không vui, họ có thể nuốt chửng người khác đấy!”.
Thần Quang vỗ vai cậu: “Anh Sáu, em rõ rồi, dù có giả bộ nhẫn nhịn thì em cũng phải nhẫn nhịn cho đến khi bố mẹ anh đồng ý gả Tiểu Đa mới thôi!”.
Thần Quang nhận được nhiều thông tin như vậy, bỗng nhiên nghĩ thầm, bản thân mình còn có thể nhịn được, nhưng bố thì làm thế nào? Ngay từ đầu anh đã thấy không yên tâm rồi. Lúc về nhà anh nói với ông: “Bố à, nghe nói hai ông bà họ Phạm đều rất hòa nhã, chỉ sợ trông thấy Tiểu Đa không vui”.
Ông Vũ Văn Thiên cười nhạt: “Ở trong nhà này người có thể làm cho Tiểu Đa không vui chỉ có mình con thôi, nói cho con biết, nếu làm hỏng kế hoạch cưới con dâu bế cháu nội của bố, bố sẽ không tha đâu!”
Thần Quang không nói gì. Anh thầm tự nhủ, anh nhẫn nhịn, Tiểu Đa à, nhưng nhịn nhiều nhất cũng chỉ đến lúc cưới được em thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.