Chương 37: Ấm lạnh tự biết (phần 1)
Cố Tây Tước
26/11/2014
Là ‘người may mắn’
của đàn anh danh tiếng Giang Húc đồng thời cũng là người có liên lụy với lão đại của khoa ngoại giao, bây giờ Lý An Ninh đi đến chỗ nào cũng
rước tới không ít lời bàn tán, trong tình huống đó cô với chiều cao 1m65 và tư thái ‘kiêu ngạo’ lúc vô ý thức bày ra, khiến khán giả chỉ dám nói thầm không dám nói thẳng trước mặt.
Lại nói đến Giang Húc, phải quay ngược về mấy tuần trước, anh đi uống rượu với bạn bè, lúc ấy tâm tình Giang Húc không tốt cho lắm, nốc vào một chai rượu đỏ, rượu vào lời ra nói mình để ý một cô gái ở khoa vật lý, ngày hôm sau chuyện này đã bị một người có mặt trong đám truyền ra, fans của anh cho rằng anh bị thất tình, cuối cùng truy ra ‘người họ Phó’, một vài cô gái can đảm trực tiếp đến cửa khiêu khích, mà ‘người họ Phó’ kia lại không phủ nhận: “Là tôi, thì sao nào?”
Thế nhưng có một ít người thông minh bắt đầu theo dấu vết để lại, tìm hiểu nguồn gốc phát hiện thật ra có một cô gái khác, người này là bạn cùng phòng của Phó Tường Vi, bởi vì nghe nói Giang sư huynh từng “chủ động” đi tìm cô ấy mấy lần.
Khi ấy Từ Mạc Đình ở trong phòng ngủ nghe được tin tức đó, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Vô tội nhất chính là Lý An Ninh, cái gì cũng chưa làm lại thành nữ nhân vật chính của xì-can-đan. Mà gần nhất còn có tin nói cô ngược đãi lão đại khoa ngoại giao… An Ninh khóc không ra nước mắt, chuyện Giang Húc cô có thể không thèm để ý, nhưng mà, nhưng mà khi nào cô ngược đãi Từ Mạc Đình vậy?
Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, khiến mấy ngày nay cô đi làm muộn, trạng thái không tốt. Lúc này vừa bước vào văn phòng, trưởng phòng thông báo một tin quan trọng: “Hôm nay trong viện có người xuống thị sát, thị trưởng thành phố cũng đi theo, nhân viên của chúng ta cần phải làm tốt công việc của chính mình, luôn trong trạng thái sẵn sàng.”
Giai Giai nhấc tay: “Khoa xét nghiệm của chúng ta cũng phải dự thính sao?”
“Không nhất định, nhưng nếu bọn họ đến đây chúng ta ít nhất phải làm không ra sai sót gì, chuẩn bị trước chắc sẽ không có gì.” Trưởng phòng nói xong đi đến trước mặt Lý An Ninh nói: “Đợi lát nữa cô đi theo giúp chút việc, hôm nay bên phía sếp có thể không đủ người, Sở Kiều nói cô làm việc được lắm.”
“Vâng.”
Đang cùng chủ nhiệm nói chuyện, Giai Giai với vẻ mặt chờ mong đứng ở bên cạnh cô, thẳng đến chấm dứt An Ninh xoay người hỏi, cô nàng khôn ngoan lại kích động nói ra Càn Khôn: “An Ninh, lần trước em đi ăn tiệc cùng sếp phải không? Có gặp được một người đàn ông ngoại hình tuấn tú nghiêm nghị, lúc nhíu mày thấy thật ngạo nghễ lạnh lẽo không hả?”
“Không có.”
“…”
Đồng nghiệp đại tỷ Giáp: “Thế có gặp người nào khoảng hơn ba mươi tuổi, chín chắn, giàu có, mang kính mắt không gọng, đồng hồ là Rolex loại số lượng có hạn, khi nghe người ta nói luôn hơi hơi nghiêng đầu…”
An Ninh bỗng nhiên có một loại dự cảm kỳ dị, sẽ không là…
“Anh ta họ Chu.”
An Ninh: “…” Chủ nhiệm, tôi có thể thu hồi cái kia ‘Vâng’ không hả?
Lúc giữa trưa, thư ký của ông Hạ gọi một cú điện thoại nội bộ xuống dưới. An Ninh đang sửa sang lại tư liệu thì lặng im một lát, cuối cùng ưỡn ngực thẳng lưng, bước ra cửa với bộ dáng ‘lợn chết không sợ nước sôi’.
Trước khi đi, trưởng phòng nhắc nhở cô: “An Ninh à, đều là quan viên chính phủ, cẩn hầu hạ cẩn thận.”
Tra.
[chú thích: 喳 : tiếng này thường nghe thấy khi coi film TQ thời Thanh, khi vua sai bảo j đó, mấy ông thái giám ‘tra’ 1 cái ròi đi làm =)) ]
Vừa đến tầng 15, đang chuẩn bị đi đến chỗ thư ký báo danh, kết quả Sở Kiều trước thấy cô “An Ninh!”
An Ninh quay đầu kêu một tiếng ‘giám đốc Sở’.
“Làm phiền em lên đây hỗ trợ.”
An Ninh cười nói: “Ký đến chi tắc an chi…” Tâm lý cô đã điều chỉnh xong xuôi, nếu tránh không khỏi cũng đành phải vậy thôi.
[ chú thích: ‘Ký đến chi tắc an chi’: thành ngữ TQ, nếu đã trong tình huống không thể thay đổi được gì, vậy hãy chấp nhận theo diễn biến của sự việc]
Sở Kiều cũng không quanh co lòng vòng: “Thật ra cấp trên điểm danh em tới, An Ninh, thì ra em quen Chu Cẩm Trình à?”
“Dạ… Em phải làm việc gì vậy?”
Sở Kiều cười, không ngại cô nói sang chuyện khác, nói ra chuyện cần làm: “Đợi lát nữa phiền em và Allan pha trà bưng vào, nếu bọn họ hỏi chuyện công ty, biết cái gì nói cái đó. À, còn nữa, sau đó em theo chị đi cùng bọn họ tham quan một vòng các ngành, phần giới thiệu để chị, em chỉ cần đi theo là được rồi.”
An Ninh gật đầu, Allan đi đến nhìn cô cười cười, thuận tiện đưa ly trà trên tay cho cô, “Bên trong có một vị là tình nhân trong mộng của chị đó.”
An Ninh tỏ vẻ lý giải.
Lúc đẩy cửa đi vào, vốn dĩ Lý An Ninh đang thản nhiên, vừa nhìn đến người đứng bên cửa sổ thì vấp dưới chân suýt ngã.
Allan ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cố sức vững vàng bưng khay trà long tỉnh Tây Hồ, bước vào, Hạ Thiên Liên nhận ly trà của cô cười nói: “Cám ơn.”
An Ninh cũng cười, vừa muốn vòng sang bên trái, kết quả sếp lớn nói: “Đi chào hỏi cậu của cô đi.”
“…”
“Lúc Cẩm Trình đến còn nói, có người thân đang làm việc ở đây.” Thanh âm vang dội của một vị quan viên béo tròn: “Hóa ra là cháu bên họ ngoại à?”
Chu Cẩm Trình ngồi ở một bên ghế, cách nói rất hợp thân phận và địa vị: “Coi như là. Cô ấy là con gái của Lý Khải Sơn.”
Một câu này khiến cho không ít người dừng động tác, An Ninh nhíu mày nhìn Chu Cẩm Trình, cuối cùng đi qua đặt nhẹ ly trà ở trước mặt anh ta.”Mời dùng trà.”
“Ở bên đây làm việc có quen không?”
“… Ừm.”
Dường như Chu Cẩm Trình cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, gật đầu với cô, uống trà rồi cùng người bên cạnh trao đổi tiếp.
Sau đó An Ninh mỗi lúc đưa ra một ly trà, đều nhận được vài câu, “Cháu gái, lúc bố của cháu còn làm việc ở thành phố này đã giúp đỡ bác nhiều lắm.” “Về sau đến nhà bác ăn cơm.” Vân vân…
Lại đi tiếp bên phải sẽ tới cửa sổ… quay lại sao? Ờ thì, nhìn xa trông rộng thì… không thể được.
Giai Giai chị phải nói rõ ràng chứ, người đàn ông nghiêm nghị tuấn tú, lúc nhíu mày trông thật lạnh nhạt ngạo nghễ… cách tả này có vẻ không rõ ràng cho lắm.
An Ninh chần chờ đi qua, đưa ra ly trà cuối cùng trên khay.
“Cám ơn.” Anh nói.
An Ninh xua tay: “A, không dám nhận.”
Hai người đàn ông đứng cách đó không xa liếc mắt một cái, trong đó có một bác lớn tuổi cười lớn: “Mạc Đình, đừng có lạnh lùng với người khác quá, cô nhóc nào thấy cậu đều khẩn trương hết.”
An Ninh: “…”
Từ Mạc Đình hai tay cầm ly giấy, tư thái của anh luôn luôn ngạo mạn, đối với người hay vật nào anh không quan tâm, đều giống như người ngoài cuộc, chỉ đứng bên ngoài nhìn tình thế phát triển. Lúc này lại nở nụ cười, bình dị gần gũi, “Em khẩn trương ?”
“…” Từng có nhiều lần cùng loại kinh nghiệm như thế, nên giờ khẳng định anh đang chọc ghẹo cô… theo bản năng liền trừng mắt anh một cái, sáng suốt xoay người tránh ra.
Ánh mắt Mạc Đình khẽ nhíu, nhưng nụ cười khẽ khi cúi đầu lại không thể giấu được. Anh phát hiện ra bản thân rất dễ dàng bị cô trấn an … Nâng tay xoa nhẹ đầu lông mày, tuy không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ như bị cô ảnh hưởng quá lớn rồi.
Nhấp một ngụm trà, anh chưa bao giờ thích chén giấy, cũng không thích trà xanh.
Phát hiện trước mặt có người nhìn chăm chú, ngẩng đầu thấy ánh mắt có chút suy tư của Chu Cẩm Trình, Mạc Đình gật đầu.
Lúc An Ninh đi ra, Allan luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện, liền biểu hiện có chút hưng phấn: “An Ninh, em đứng trước mặt anh ta không khẩn trương sao?”
Người nào đó ho một tiếng, “Chị để ý Từ Mạc Đình?”
“Anh ta họ Từ?”
An Ninh: “Ừ… Em đoán.”
Allan nghi ngờ nhìn thẳng cô: “Thiếu chút nữa đã quên, có vẻ như cô bạn nhỏ An Ninh cũng thuộc ‘đảng thái tử’ à, nói, có phải có quen biết với nhà anh ta hay không?
“Em…” mẹ em chỉ là cô giáo dạy văn thôi.
Không cho cự tuyệt, chặn mọi khả năng từ chối: “Lý An Ninh, em có còn nhớ lúc em lần đầu tiên đến công ty, là ai mang em đi thăm , là ai mang em đi căn tin ăn cơm ? Là ai… “
An Ninh đầu hàng.”Nếu chỉ là làm quen… em có thể thử.” Đây có xem là bán “Bạn” cầu vinh không?
Allan cảm động đến rơi nước mắt, sau đó dường như mê muội nói nhỏ: “Anh ta là người luôn khiến người khác sợ hãi phải không? Cùng tuổi với chúng ta nhưng sao… khó hình dung đến vậy chứ!”
An Ninh do dự mở miệng: “Allan, em nhỏ hơn chị một tuổi.”
“…” Allan: “Chị vĩnh viễn mười tám!”
“… Được rồi.”
Hai cô nhàm chán tám chuyện không bao lâu, Sở Kiều đến gọi An Ninh cùng đi “diễu hành”.
Hạ Thiên Liên cùng vài vị lãnh đạo ở phía trước chuyện trò vui vẻ, một đám người đi theo cưỡi ngựa xem hoa, An Ninh đi chậm nhất, lúc đến phòng kỹ thuật Chu Cẩm Trình chờ cô đi song song với anh ta.
An Ninh đang muốn giả bộ dường như không có việc gì, kết quả câu đầu tiên đối phương nói ra: “Tuần sau tôi về thành phố G, cô theo cùng về đi.” Là câu trần thuật.
An Ninh trong lòng có gút mắc, mở miệng chỉ nói: “Tuần sau có thể tôi bận rồi.”
“Tôi đã nói trước với sếp của cô rồi.”
Bước chân tạm dừng lại, trong lòng hơi bất bình, trầm tĩnh cúi đầu, “Tôi không muốn về đó.” Nhiều năm rồi cô lại nói chuyện tùy hứng lần nữa, luôn nghĩ đến bản thân có thể ứng phó các loại chuyện có thể xảy ra, nhưng hiển nhiên đã đánh giá cao chính mình .
Một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.”Vậy khi nào cô muốn trở về?” Chu Cẩm Trình lui từng bước.
Chỗ nào tôi cũng không muốn đi hết. An Ninh đang muốn mở miệng, có người ôm nhẹ eo cô, ngữ điệu nhẹ nhàng quen thuộc.”Chỗ nào cô ấy cũng sẽ không đi.”
Không gian bị bầu không khí kỳ dị bao phủ. Chu Cẩm Trình nhìn cô, An Ninh rũ mắt xuống, cho đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi cách làm của anh ta.
“Xin lỗi, cho qua.” Khi Từ Mạc Đình mang cô tránh ra, trên mặt An Ninh có chút nóng, cô hổ thẹn vì chính mình yếu đuối, có đôi khi đột nhiên muốn dựa vào một người, bởi vì người ấy có thể tin cậy.
“Mạc Đình, anh thật tốt.” Cô cúi đầu mở miệng. Cảm giác bước chân của người bên cạnh bị kiềm hãm, lúc đi vào phòng họp, An Ninh vừa muốn nói trước ngồi một chút, đã bị người nào đó nâng cằm tựa vào cửa, lấy tốc độ chóng mặt hôn đến, đầu lưỡi trước tiên công thành chiếm đất, vội vàng dây dưa, dẫn đường cô đáp lại, khiến cho cô lây dính nước bọt của anh… Khi nụ hôn mãnh liệt biến thành khẽ liếm đứt quãng, An Ninh cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều bị rút ra, hai mắt ươn ướt mê mang nhìn người trước mặt, Từ Mạc Đình cúi đầu, tạo khoảng cách với cái thứ ‘dụ hoặc của tuổi trẻ’. ( Viv: *đỏ mặt đỏ mặt, chạy chạy* tại sao lúc đọc truyện thì hí hửng, lúc edit lại ngại thế này >”<, Pil: *nắm cổ áo lại* làm cho xong hãy chạy -,- )
An Ninh bình phục tâm tình hoảng loạn, xấu hổ cực kỳ, nơi này là công ty của cô, lúc nào cũng có thể có người vào phòng họp… Nhịn không được lại trừng mắt nhìn người nào đó liếc mắt một cái. Mạc Đình khó nén lồng ngực đang khẽ rung động, nhưng khi mở miệng lại bình tĩnh trước sau như một: “Cùng nhau ăn cơm chiều?”
Hiện giờ đầu óc An Ninh còn bị anh biến thành hỗn hỗn độn độn, không biết như thế nào đã nói ra: “Bạn cùng phòng của em hỏi anh khi nào thì mời họ ăn tiệc cưới đây?” =))
Một chút kinh ngạc hiện lên mắt của Từ Mạc Đình, lập tức biến mất, mỉm cười: “Vậy hôm nay đi, phu nhân.”
“…”
Đúng lúc này, có người gõ cửa, “An Ninh, khi nào thì mời bọn tôi uống rượu mừng a?”
Là Giai Giai. Ý thức được lúc nãy mình mới nói cái gì, An Ninh rên rỉ vùi đầu vào ngực Từ Mạc Đình, mất mặt quá đi thôi!
Hôm nay lúc Chu CẩmTrình rời đi, nói một câu với cô, “Tôi sẽ bàn lại với cô sau.”
An Ninh luôn luôn tuyệt tình không nổi với người khác, nhưng vẫn còn nói ra được: “Nếu muốn trở về tôi sẽ tự đi.”
Lúc phát động xe Chu Cẩm Trình nhíu lại mày, nhìn hình ảnh người con trai tuấn tú đang chậm rãi hướng về phía cô trong kính chiếu hậu, nếu là Từ Mạc Đình, có vẻ khó đây…
Lại nói đến Giang Húc, phải quay ngược về mấy tuần trước, anh đi uống rượu với bạn bè, lúc ấy tâm tình Giang Húc không tốt cho lắm, nốc vào một chai rượu đỏ, rượu vào lời ra nói mình để ý một cô gái ở khoa vật lý, ngày hôm sau chuyện này đã bị một người có mặt trong đám truyền ra, fans của anh cho rằng anh bị thất tình, cuối cùng truy ra ‘người họ Phó’, một vài cô gái can đảm trực tiếp đến cửa khiêu khích, mà ‘người họ Phó’ kia lại không phủ nhận: “Là tôi, thì sao nào?”
Thế nhưng có một ít người thông minh bắt đầu theo dấu vết để lại, tìm hiểu nguồn gốc phát hiện thật ra có một cô gái khác, người này là bạn cùng phòng của Phó Tường Vi, bởi vì nghe nói Giang sư huynh từng “chủ động” đi tìm cô ấy mấy lần.
Khi ấy Từ Mạc Đình ở trong phòng ngủ nghe được tin tức đó, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Vô tội nhất chính là Lý An Ninh, cái gì cũng chưa làm lại thành nữ nhân vật chính của xì-can-đan. Mà gần nhất còn có tin nói cô ngược đãi lão đại khoa ngoại giao… An Ninh khóc không ra nước mắt, chuyện Giang Húc cô có thể không thèm để ý, nhưng mà, nhưng mà khi nào cô ngược đãi Từ Mạc Đình vậy?
Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, khiến mấy ngày nay cô đi làm muộn, trạng thái không tốt. Lúc này vừa bước vào văn phòng, trưởng phòng thông báo một tin quan trọng: “Hôm nay trong viện có người xuống thị sát, thị trưởng thành phố cũng đi theo, nhân viên của chúng ta cần phải làm tốt công việc của chính mình, luôn trong trạng thái sẵn sàng.”
Giai Giai nhấc tay: “Khoa xét nghiệm của chúng ta cũng phải dự thính sao?”
“Không nhất định, nhưng nếu bọn họ đến đây chúng ta ít nhất phải làm không ra sai sót gì, chuẩn bị trước chắc sẽ không có gì.” Trưởng phòng nói xong đi đến trước mặt Lý An Ninh nói: “Đợi lát nữa cô đi theo giúp chút việc, hôm nay bên phía sếp có thể không đủ người, Sở Kiều nói cô làm việc được lắm.”
“Vâng.”
Đang cùng chủ nhiệm nói chuyện, Giai Giai với vẻ mặt chờ mong đứng ở bên cạnh cô, thẳng đến chấm dứt An Ninh xoay người hỏi, cô nàng khôn ngoan lại kích động nói ra Càn Khôn: “An Ninh, lần trước em đi ăn tiệc cùng sếp phải không? Có gặp được một người đàn ông ngoại hình tuấn tú nghiêm nghị, lúc nhíu mày thấy thật ngạo nghễ lạnh lẽo không hả?”
“Không có.”
“…”
Đồng nghiệp đại tỷ Giáp: “Thế có gặp người nào khoảng hơn ba mươi tuổi, chín chắn, giàu có, mang kính mắt không gọng, đồng hồ là Rolex loại số lượng có hạn, khi nghe người ta nói luôn hơi hơi nghiêng đầu…”
An Ninh bỗng nhiên có một loại dự cảm kỳ dị, sẽ không là…
“Anh ta họ Chu.”
An Ninh: “…” Chủ nhiệm, tôi có thể thu hồi cái kia ‘Vâng’ không hả?
Lúc giữa trưa, thư ký của ông Hạ gọi một cú điện thoại nội bộ xuống dưới. An Ninh đang sửa sang lại tư liệu thì lặng im một lát, cuối cùng ưỡn ngực thẳng lưng, bước ra cửa với bộ dáng ‘lợn chết không sợ nước sôi’.
Trước khi đi, trưởng phòng nhắc nhở cô: “An Ninh à, đều là quan viên chính phủ, cẩn hầu hạ cẩn thận.”
Tra.
[chú thích: 喳 : tiếng này thường nghe thấy khi coi film TQ thời Thanh, khi vua sai bảo j đó, mấy ông thái giám ‘tra’ 1 cái ròi đi làm =)) ]
Vừa đến tầng 15, đang chuẩn bị đi đến chỗ thư ký báo danh, kết quả Sở Kiều trước thấy cô “An Ninh!”
An Ninh quay đầu kêu một tiếng ‘giám đốc Sở’.
“Làm phiền em lên đây hỗ trợ.”
An Ninh cười nói: “Ký đến chi tắc an chi…” Tâm lý cô đã điều chỉnh xong xuôi, nếu tránh không khỏi cũng đành phải vậy thôi.
[ chú thích: ‘Ký đến chi tắc an chi’: thành ngữ TQ, nếu đã trong tình huống không thể thay đổi được gì, vậy hãy chấp nhận theo diễn biến của sự việc]
Sở Kiều cũng không quanh co lòng vòng: “Thật ra cấp trên điểm danh em tới, An Ninh, thì ra em quen Chu Cẩm Trình à?”
“Dạ… Em phải làm việc gì vậy?”
Sở Kiều cười, không ngại cô nói sang chuyện khác, nói ra chuyện cần làm: “Đợi lát nữa phiền em và Allan pha trà bưng vào, nếu bọn họ hỏi chuyện công ty, biết cái gì nói cái đó. À, còn nữa, sau đó em theo chị đi cùng bọn họ tham quan một vòng các ngành, phần giới thiệu để chị, em chỉ cần đi theo là được rồi.”
An Ninh gật đầu, Allan đi đến nhìn cô cười cười, thuận tiện đưa ly trà trên tay cho cô, “Bên trong có một vị là tình nhân trong mộng của chị đó.”
An Ninh tỏ vẻ lý giải.
Lúc đẩy cửa đi vào, vốn dĩ Lý An Ninh đang thản nhiên, vừa nhìn đến người đứng bên cửa sổ thì vấp dưới chân suýt ngã.
Allan ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cố sức vững vàng bưng khay trà long tỉnh Tây Hồ, bước vào, Hạ Thiên Liên nhận ly trà của cô cười nói: “Cám ơn.”
An Ninh cũng cười, vừa muốn vòng sang bên trái, kết quả sếp lớn nói: “Đi chào hỏi cậu của cô đi.”
“…”
“Lúc Cẩm Trình đến còn nói, có người thân đang làm việc ở đây.” Thanh âm vang dội của một vị quan viên béo tròn: “Hóa ra là cháu bên họ ngoại à?”
Chu Cẩm Trình ngồi ở một bên ghế, cách nói rất hợp thân phận và địa vị: “Coi như là. Cô ấy là con gái của Lý Khải Sơn.”
Một câu này khiến cho không ít người dừng động tác, An Ninh nhíu mày nhìn Chu Cẩm Trình, cuối cùng đi qua đặt nhẹ ly trà ở trước mặt anh ta.”Mời dùng trà.”
“Ở bên đây làm việc có quen không?”
“… Ừm.”
Dường như Chu Cẩm Trình cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, gật đầu với cô, uống trà rồi cùng người bên cạnh trao đổi tiếp.
Sau đó An Ninh mỗi lúc đưa ra một ly trà, đều nhận được vài câu, “Cháu gái, lúc bố của cháu còn làm việc ở thành phố này đã giúp đỡ bác nhiều lắm.” “Về sau đến nhà bác ăn cơm.” Vân vân…
Lại đi tiếp bên phải sẽ tới cửa sổ… quay lại sao? Ờ thì, nhìn xa trông rộng thì… không thể được.
Giai Giai chị phải nói rõ ràng chứ, người đàn ông nghiêm nghị tuấn tú, lúc nhíu mày trông thật lạnh nhạt ngạo nghễ… cách tả này có vẻ không rõ ràng cho lắm.
An Ninh chần chờ đi qua, đưa ra ly trà cuối cùng trên khay.
“Cám ơn.” Anh nói.
An Ninh xua tay: “A, không dám nhận.”
Hai người đàn ông đứng cách đó không xa liếc mắt một cái, trong đó có một bác lớn tuổi cười lớn: “Mạc Đình, đừng có lạnh lùng với người khác quá, cô nhóc nào thấy cậu đều khẩn trương hết.”
An Ninh: “…”
Từ Mạc Đình hai tay cầm ly giấy, tư thái của anh luôn luôn ngạo mạn, đối với người hay vật nào anh không quan tâm, đều giống như người ngoài cuộc, chỉ đứng bên ngoài nhìn tình thế phát triển. Lúc này lại nở nụ cười, bình dị gần gũi, “Em khẩn trương ?”
“…” Từng có nhiều lần cùng loại kinh nghiệm như thế, nên giờ khẳng định anh đang chọc ghẹo cô… theo bản năng liền trừng mắt anh một cái, sáng suốt xoay người tránh ra.
Ánh mắt Mạc Đình khẽ nhíu, nhưng nụ cười khẽ khi cúi đầu lại không thể giấu được. Anh phát hiện ra bản thân rất dễ dàng bị cô trấn an … Nâng tay xoa nhẹ đầu lông mày, tuy không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ như bị cô ảnh hưởng quá lớn rồi.
Nhấp một ngụm trà, anh chưa bao giờ thích chén giấy, cũng không thích trà xanh.
Phát hiện trước mặt có người nhìn chăm chú, ngẩng đầu thấy ánh mắt có chút suy tư của Chu Cẩm Trình, Mạc Đình gật đầu.
Lúc An Ninh đi ra, Allan luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện, liền biểu hiện có chút hưng phấn: “An Ninh, em đứng trước mặt anh ta không khẩn trương sao?”
Người nào đó ho một tiếng, “Chị để ý Từ Mạc Đình?”
“Anh ta họ Từ?”
An Ninh: “Ừ… Em đoán.”
Allan nghi ngờ nhìn thẳng cô: “Thiếu chút nữa đã quên, có vẻ như cô bạn nhỏ An Ninh cũng thuộc ‘đảng thái tử’ à, nói, có phải có quen biết với nhà anh ta hay không?
“Em…” mẹ em chỉ là cô giáo dạy văn thôi.
Không cho cự tuyệt, chặn mọi khả năng từ chối: “Lý An Ninh, em có còn nhớ lúc em lần đầu tiên đến công ty, là ai mang em đi thăm , là ai mang em đi căn tin ăn cơm ? Là ai… “
An Ninh đầu hàng.”Nếu chỉ là làm quen… em có thể thử.” Đây có xem là bán “Bạn” cầu vinh không?
Allan cảm động đến rơi nước mắt, sau đó dường như mê muội nói nhỏ: “Anh ta là người luôn khiến người khác sợ hãi phải không? Cùng tuổi với chúng ta nhưng sao… khó hình dung đến vậy chứ!”
An Ninh do dự mở miệng: “Allan, em nhỏ hơn chị một tuổi.”
“…” Allan: “Chị vĩnh viễn mười tám!”
“… Được rồi.”
Hai cô nhàm chán tám chuyện không bao lâu, Sở Kiều đến gọi An Ninh cùng đi “diễu hành”.
Hạ Thiên Liên cùng vài vị lãnh đạo ở phía trước chuyện trò vui vẻ, một đám người đi theo cưỡi ngựa xem hoa, An Ninh đi chậm nhất, lúc đến phòng kỹ thuật Chu Cẩm Trình chờ cô đi song song với anh ta.
An Ninh đang muốn giả bộ dường như không có việc gì, kết quả câu đầu tiên đối phương nói ra: “Tuần sau tôi về thành phố G, cô theo cùng về đi.” Là câu trần thuật.
An Ninh trong lòng có gút mắc, mở miệng chỉ nói: “Tuần sau có thể tôi bận rồi.”
“Tôi đã nói trước với sếp của cô rồi.”
Bước chân tạm dừng lại, trong lòng hơi bất bình, trầm tĩnh cúi đầu, “Tôi không muốn về đó.” Nhiều năm rồi cô lại nói chuyện tùy hứng lần nữa, luôn nghĩ đến bản thân có thể ứng phó các loại chuyện có thể xảy ra, nhưng hiển nhiên đã đánh giá cao chính mình .
Một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.”Vậy khi nào cô muốn trở về?” Chu Cẩm Trình lui từng bước.
Chỗ nào tôi cũng không muốn đi hết. An Ninh đang muốn mở miệng, có người ôm nhẹ eo cô, ngữ điệu nhẹ nhàng quen thuộc.”Chỗ nào cô ấy cũng sẽ không đi.”
Không gian bị bầu không khí kỳ dị bao phủ. Chu Cẩm Trình nhìn cô, An Ninh rũ mắt xuống, cho đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi cách làm của anh ta.
“Xin lỗi, cho qua.” Khi Từ Mạc Đình mang cô tránh ra, trên mặt An Ninh có chút nóng, cô hổ thẹn vì chính mình yếu đuối, có đôi khi đột nhiên muốn dựa vào một người, bởi vì người ấy có thể tin cậy.
“Mạc Đình, anh thật tốt.” Cô cúi đầu mở miệng. Cảm giác bước chân của người bên cạnh bị kiềm hãm, lúc đi vào phòng họp, An Ninh vừa muốn nói trước ngồi một chút, đã bị người nào đó nâng cằm tựa vào cửa, lấy tốc độ chóng mặt hôn đến, đầu lưỡi trước tiên công thành chiếm đất, vội vàng dây dưa, dẫn đường cô đáp lại, khiến cho cô lây dính nước bọt của anh… Khi nụ hôn mãnh liệt biến thành khẽ liếm đứt quãng, An Ninh cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều bị rút ra, hai mắt ươn ướt mê mang nhìn người trước mặt, Từ Mạc Đình cúi đầu, tạo khoảng cách với cái thứ ‘dụ hoặc của tuổi trẻ’. ( Viv: *đỏ mặt đỏ mặt, chạy chạy* tại sao lúc đọc truyện thì hí hửng, lúc edit lại ngại thế này >”<, Pil: *nắm cổ áo lại* làm cho xong hãy chạy -,- )
An Ninh bình phục tâm tình hoảng loạn, xấu hổ cực kỳ, nơi này là công ty của cô, lúc nào cũng có thể có người vào phòng họp… Nhịn không được lại trừng mắt nhìn người nào đó liếc mắt một cái. Mạc Đình khó nén lồng ngực đang khẽ rung động, nhưng khi mở miệng lại bình tĩnh trước sau như một: “Cùng nhau ăn cơm chiều?”
Hiện giờ đầu óc An Ninh còn bị anh biến thành hỗn hỗn độn độn, không biết như thế nào đã nói ra: “Bạn cùng phòng của em hỏi anh khi nào thì mời họ ăn tiệc cưới đây?” =))
Một chút kinh ngạc hiện lên mắt của Từ Mạc Đình, lập tức biến mất, mỉm cười: “Vậy hôm nay đi, phu nhân.”
“…”
Đúng lúc này, có người gõ cửa, “An Ninh, khi nào thì mời bọn tôi uống rượu mừng a?”
Là Giai Giai. Ý thức được lúc nãy mình mới nói cái gì, An Ninh rên rỉ vùi đầu vào ngực Từ Mạc Đình, mất mặt quá đi thôi!
Hôm nay lúc Chu CẩmTrình rời đi, nói một câu với cô, “Tôi sẽ bàn lại với cô sau.”
An Ninh luôn luôn tuyệt tình không nổi với người khác, nhưng vẫn còn nói ra được: “Nếu muốn trở về tôi sẽ tự đi.”
Lúc phát động xe Chu Cẩm Trình nhíu lại mày, nhìn hình ảnh người con trai tuấn tú đang chậm rãi hướng về phía cô trong kính chiếu hậu, nếu là Từ Mạc Đình, có vẻ khó đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.