Chương 42: Không muốn tổn thương tôi thì đừng làm… (phần 40)
Cố Tây Tước
04/12/2014
Dự báo thời tiết nói mấy ngày nay nhiệt độ sẽ giảm, kết quả ngày hôm qua
vừa nói, hôm nay liền giảm đến 7, 8 độ, e là sẽ đông lạnh vài đám người.
Trong diễn đàn trường đại học X cũng bắt đầu cãi lộn rùm beng, giận dữ rồi giận chó đánh mèo, rất nhiều bất mãn trước kia đều nổi lên, như là, nước ấm trong nhà tắm trường thường bị ngưng, như là, Internet trong kí túc xá cực kỳ không ổn định. Trong đó có một đồng nghiệp nào đó đăng một topic rất sâu sắc: “Các bạn đừng ầm ỹ, bây giờ so với thời xưa tốt hơn nhiều.”
“Có chỗ ở, không sợ phải hứng gió tây bắc, ký túc xá lạnh thì mặc nhiều chút! Nếu không thì kêu mẹ bạn đem thêm chăn dày.
Nhà tắm thôi, nước lạnh nước ấm luân phiên có thể điều hòa tuần hoàn máu, nghĩ thoáng một chút đi, dù sao bị bệnh thì thuốc của phòng y tế cũng không mắc tiền, mặc dù là thuốc cảm trước giờ chưa hề trị khỏi bệnh, nhưng mà mọi người tuổi còn trẻ nên không cần sợ, cùng lắm thì chính là viêm phổi thôi.
Rớt mạng thì đến phòng thí nghiệm hoặc là phòng máy của trường, hơn nữa cũng không phải nơi không lên mạng được.
Mọi người thời xưa từng sống như vậy, vậy mà thành lập được một Trung Quốc mới, chúng ta có chút việc như vậy thì tính cái gì? !
Nhịn qua mùa đông thì tốt rồi.”
(các bạn…viv thiệt là xấu số, uống nước ngay lúc đọc đoạn này *chạy đi lấy giẻ lau* =.= nghĩ sao kêu nhịn wa nổi 3, 4 tháng mùa đông hả chài)
Mao Mao bóc tem: “Tui mới mua trang phục mùa thu, làm sao bây giờ đây? !”
Bạn Mao nào đó ở trong kí túc xá bọc chăn, lòng đầy căm phẫn: “Ngày như vậy không có cách nào sống sót, không được, di trú thôi.”
“Nhớ rõ bay hướng về phía nam, đừng lên phía bắc nha.” Triều Dương post bài nhắc nhở. Thật ra tin nóng nhất diễn đàn đại học X không phải mấy vấn đề sự thật của xã hội này, mà là hai topic kịch trường tình cảm, 《Tôi gặp tình nhân của Giang Húc 》 cùng với 《Thảo luận về bối cảnh gia đình to lớn của đại thần tượng mới nổi Từ Mạc Đình》…
Bạn Dương nào đó lúc này đang bu xem bối cảnh gia đình của Từ Mạc Đình, thật sự là thật, ngay cả “Hoàng thân quốc thích” đều mò ra.
“A Miêu, có rất nhiều nữ đồng bào muốn cua bạn trai nhà bà nha.”
An Ninh đang làm dự án chuyên ngành, một tuần nay cô xin phép công ty rồi, sắp đến hạn nộp, việc cần ôn tập và tổng kết càng nhiều.”Ừ.”
Mao Mao cười dâm đãng: “A Miêu, bà là chủ đề được nói tới nhiều nhất nha… Cũng bị công kích thực thảm, ha ha.”
Triều Dương chịu không nổi tiếng cười lỗi thời của Mao Mao: “Chẳng lẽ tấm ảnh A Miêu cùng em rể nhìn nhau cười trong mấy topic này là bà post lên?”
An Ninh thoáng chốc một ngụm nước phun lên màn hình.”Ảnh gì?”
Triều Dương đã hiệu suất cao lực đem địa chỉ web gửi cho cô, An Ninh do dự một chút click vào.
【 chủ đề 】thảo luận bối cảnh gia đình to lớn của đại thần tượng mới nổi Từ Mạc Đình
【 trả lời bài viết này 】người gởi: little star, khu vực: kịch trường tình cảm
Tiêu đề: 【 chủ đề 】thảo luận bối cảnh gia đình to lớn của đại thần tượng mới nổi Từ Mạc Đình
Đầu trang chính là ảnh của Từ Mạc Đình. Nhưng bởi vì chụp ở cự ly xa, cho nên hơi mơ hồ.
Tiếp theo là hồ sơ đơn giản của lão đại khoa ngoại giao:
Sinh nhật: ngày 15 tháng 10 năm Ất Sửu
Chiều cao trực quan: 181cm
Thể trọng: 67-68kg
Chủ đề: thảo luận thân phận to lớn của Từ Mạc Đình
1F (lầu 1): LZ, chờ lúc tui thành Từ phu nhân, tui sẽ trở về nói chân tướng cho các bạn.
2F (lầu 2): lầu trên bạn cướp lời của tui.
3F: 1F tui tin tưởng bạn đã thực hiện được mục tiêu của mình , trừ bỏ cái chữ “Từ” kia.
4F: 3F, bạn thiệt pro!
…
Theo lệ thường sau một đống bài ‘vàng’ bài ‘bạc’, mới tiến vào chính đề, mà mới đầu có người oán giận, nếu như thảo luận bối cảnh thân phận của đương sự, vậy mà ngay cả một tấm ảnh rõ ràng cũng không có? !
Tiếp theo bỗng nhiên chủ đề của các bài post nhanh chóng chuyển hướng sang : sao lại không thấy ảnh đại diện của Từ Mạc Đình, đến trang thứ tư thậm chí còn xuất hiện việc treo giải thưởng.
An Ninh thở dài, “Mao Mao, bà sẽ không vì cái giải thưởng kia mới post ảnh lên đó chứ?”
Mao Mao hắc hắc cười: “Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm thôi.”
An Ninh thô sơ giản lược lật đến trang thứ năm, vừa mở ra liền thấy ảnh của mình, cũng liếc mắt một cái nhìn thấy ID của người post: Bé bách hợp chờ đợi mùa xuân!
Bối cảnh của bức ảnh là cửa nhà Từ Mạc Đình, lúc anh đang giữ chặt cô nói “Anh có việc muốn nói với em”… nhìn nhau cười? quả thật cô có cười, nhưng đó là cười khổ mà, còn có, anh ấy nào có cười chứ? Biểu hiện có chút nghiêm túc đi.
Ghế bên cạnh Triều Dương nghiêng người sang, cánh tay gác trên lưng ghế dựa của An Ninh nhìn về phía màn hình: “Chậc chậc, không phải tui nói chứ, bạn trai nhà bà thật đúng là ăn ảnh nha, chỉ là tùy ý pose một cái, liền làm cho tấm hình PS kế bên so không bằng.” Nói xong ngụ ý sâu xa vỗ vỗ bả vai người nào đó: “A Miêu, xã hội thực tế cạnh tranh thật kịch liệt nhé.”
Quả nhiên, những bài trả lời phía dưới bức ảnh lập tức liền đưa ra “Chân tướng” : tôi biết cô gái này, khoa vật lý đó, một chân đạp hai thuyền nhé!
Băng ghế: nani? ! Có bạn trai hoàn mỹ như vậy còn muốn ‘hồng hạnh ra tường’?
Sàn: vừa vào hào môn sâu như biển a, ngẫu nhiên ra tường rất cần thiết chứ.
Tầng hầm ngầm có người yếu ớt hỏi: mấy người nói cô ta bắt cá hai tay… Có chứng cớ sao? Tui thấy cô gái này rất chính trực, rất khá.
Mà lời nghi ngờ này lập tức bị bao phủ trong nước miếng với một đống đá, “Tui thấy yêu khí lan tràn!”
Kế tiếp chính là một đống lớn anh chàng háo sắc, những cô gái công kích, lại một lần nữa xác minh kịch trường tình cảm là thiên hạ của con gái.
Bé bách hợp: “Bà con à, chú ý! Mọi người nói Từ Mạc Đình đến tột cùng là loại người nào ta?”
Lầu dưới tiếp tục giải bày: “Theo tin tức tin cậy cho biết, là hoàng thân quốc thích đó.”
Vì thế nước miếng tiếp tục văng khắp nơi: “Hoàng thân quốc thích có họ Từ sao?”
“Ai có danh sách cán bộ cao cấp quốc gia không? Bày ra một chút chúng ta nghiên cứu nào.”
Nháy mắt một đống baidu, google, topic sôi trào …
“Thấy tui giỏi chưa, hết thảy đều nằm trong tay tui!” Mao Mao gợi ý An Ninh kéo đến phía dưới, còn có phấn khích hơn đang chờ. Nhưng mà đương sự hiển nhiên không có nhiều hứng thú, đóng trang web.
Mao Mao run run nhào qua chỗ Triều Dương: “Không xong! A Miêu lại giở trò lưu manh lần nữa!”
Chỉ là đóng trang web mà thôi, cũng sinh ra ” hiệu ứng bươm bướm ” sao?
(” hiệu ứng bươm bướm ” [giải thích again =.=] : hay còn gọi buffterfly effect, là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạnkm. Hiệu ứng bươm bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quảhoặc nghịch lý thời gian.)
Lúc này Tường Vi đi đến gần bàn để lục tủ tìm đồ ăn vặt, nhưng không thấy gì.”Không được, sắp chết đói rồi, ai đi ăn cái gì với tui đi, sẵn đi học luôn.”
An Ninh thấy cũng sắp đến giờ, đứng dậy mặc áo khoác. Mao Mao vốn không muốn đi, nhưng bất hạnh nếu lại trốn học có thể sẽ bị phải thi lại, cố gắng miễn cưỡng đứng lên đi theo.
Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm nên trong trường trở nên vắng bóng người.
Lúc tới căn tin ăn cơm trưa, rất thưa thớt người, nhưng nguyên nhân chủ yếu hẳn là do đã khá trễ.
Bàn bên cạnh bọn cô là một sinh viên nước ngoài, lúc anh ta đứng dậy đi qua vỗ nhẹ bả vai An Ninh, chỉa chỉa sủi cảo chiên trên bàn của cô, An Ninh không hiểu ra sao, nhưng vẫn đẩy cái đĩa ra ngoài một chút, anh chàng cầm một cái sủi cảo quăng vô miệng, nói một câu “Thank you!” Bước đi.
…
Triều Dương: “Đây mới là kẻ mạnh nha.”
Mao Mao: “Aizzz, nói cũng đúng, em rể của chúng ta cũng quá thành thật, chưa từng thấy anh ta với A Miêu nắm tay, tốc độ kiểu này thì khi nào mới có thể thấy máu chứ?”
Tường Vi cũng đối với việc này cảm thấy khái: “Đàn ông hào hoa phong nhã thật sự là rất quy củ.”
An Ninh hãy còn rên rỉ.
Hôm đó lúc thí nghiệm xong rồi đi ra cửa Mao Mao đang trầm ngâm bỗng nhiên kinh hoảng kêu một tiếng: “A! A Miêu, bà bị đùa giỡn?!”
“…”
“Tui nghĩ khá lâu, bà coi hắn ta vì sao cũng chỉ ăn sủi cảo của bà, không ăn mỳ của tui chứ? Rõ ràng sao!”
Triều Dương: “Bà suy nghĩ nhiều quá.”
Người nào đó thở dài, cô còn tưởng rằng rốt cục có thể giải oan được rồi …
—————- tui là phân cách tuyến giải oan —————-
An Ninh hôm nay phải về nhà một chuyến, đã hơn một tháng không trở về, đối với những người lưu luyến gia đình mà nói, có thể nói là khổ hình. Cùng bọn Triều Dương tạm biệt, vừa đi đến cửa sau của trường, một chiếc xe màu xanh sậm xáp đến bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, là Giang Húc, trên mặt đối phương toát ra một nụ cười thản nhiên, làm như là trùng hợp gặp.
Anh bước xuống xe, giọng nói ôn hòa, loại người này bình thường năng lực kiềm chế hết sức lớn: “An Ninh, chuyện đó, anh vẫn muốn tự mình nói tiếng xin lỗi với em. Anh đã nói với cô gái kia, có lẽ cô ấy sẽ không tới làm phiền em nữa đâu.”
An Ninh “Ừm” một tiếng. Thấy bên cạnh có không ít người nhìn qua đây, quyết định thật nhanh, “Sư huynh, anh làm việc của anh đi, tôi có việc đi trước.”
“Anh không bận gì.” anh nở nụ cười nhẹ, giữ cô lại, “Muốn đi đâu? Anh tiễn em một đoạn.”
An Ninh từ chối khéo, Giang Húc nghĩ nghĩ, cũng không miễn cưỡng: “Vậy được rồi. Hôm nào cùng nhau ăn bữa cơm đi? Kêu Tường Vi nữa.” Đối phương là ngỏ ý hết sức bình thường, An Ninh không thể lại không nể mặt, chỉ nói: “Tôi giúp anh hỏi Vi Vi một chút.”
Anh buông tay, “Thật sự không cần anh đưa em?”
“Không cần, cám ơn.” An Ninh luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn nói: “À… Sư huynh, thật ra màu xanh sậm là màu mang đến điềm xấu.”
“…”
Hôm đó lúc đang ngồi trên xe buýt, lão Tam nhắn tin đến, đầu tiên là chào hỏi vài câu, lập tức nói: “Chị dâu, 15 phút trước tôi ngồi trong xe của lão đại từ cửa sau trường đi ra.”
An Ninh: “…”
Lão Tam: “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giùm chị dâu, hơn nữa lão đại ‘Chắc là’ không có thấy chị ‘ra tường’ đâu.”
“… …”
Lão Tam: “Thuận tiện nói một câu, chị dâu, tôi ngộ độc thức ăn, có rảnh đến bệnh viện thăm tôi nhé! !”
An Ninh đã không biết nên nói cái gì .
Một giờ sau về nhà, Lý phu nhân đi chợ trở về, vừa vào cửa chỉ thấy con gái khập khiễng đang đổ nước uống: “Ninh Ninh chân con làm sao vậy?!”
“À… Ở trên xe bị người ta đạp trúng.”
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Dù sao cũng không thể nói là hồn rời khỏi mà, “Mẹ, con giúp mẹ rửa rau.”
“Ngoan ngoãn ngồi đi. Lần sau nhớ rõ, người ta đạp con thì con phải đạp mạnh lại chứ!”
À ừ thì… mẹ của cô thật đáng yêu mà.
Lúc ăn cơm chiều Lý phu nhân lại hỏi một chuyện: “Ba con nói chuyện công việc với con?”
“Dạ.”
“Chính con có dự định gì không?”
“Vậy mẹ nghĩ sao?”
“Mẹ không có gì đặc biệt muốn nói, con cảm thấy đúng thì làm, làm mẹ, mẹ chỉ hy vọng con sống hạnh phúc.”
“Cám ơn mẹ.”
Lúc này Lý phu nhân cười nói: “Thế chuyện tình cảm có động tĩnh gì hay không? Theo thường lệ con gái của mẹ xinh xắn như vậy không thể không có người để mắt.”
“… Cám ơn mẹ.”
“Dì cả của con cũng thường thường nhắc tới con, nói là muốn làm mai cho con, hay là tuần này đi gặp một người đi, không thích hợp cũng không sao, coi như quen thêm một người bạn.”
An Ninh cúi đầu xới cơm, lẩm bẩm nói: “Mẹ, con có đối tượng .”
“Hở?”
Thở dài, “Con nói con có quen một người.”
Lý phu nhân lúc này kinh ngạc: “Nam hay nữ?!”
An Ninh hết sức khẳng định, mẹ cô thật sự rất đáng yêu nhé.
Trong diễn đàn trường đại học X cũng bắt đầu cãi lộn rùm beng, giận dữ rồi giận chó đánh mèo, rất nhiều bất mãn trước kia đều nổi lên, như là, nước ấm trong nhà tắm trường thường bị ngưng, như là, Internet trong kí túc xá cực kỳ không ổn định. Trong đó có một đồng nghiệp nào đó đăng một topic rất sâu sắc: “Các bạn đừng ầm ỹ, bây giờ so với thời xưa tốt hơn nhiều.”
“Có chỗ ở, không sợ phải hứng gió tây bắc, ký túc xá lạnh thì mặc nhiều chút! Nếu không thì kêu mẹ bạn đem thêm chăn dày.
Nhà tắm thôi, nước lạnh nước ấm luân phiên có thể điều hòa tuần hoàn máu, nghĩ thoáng một chút đi, dù sao bị bệnh thì thuốc của phòng y tế cũng không mắc tiền, mặc dù là thuốc cảm trước giờ chưa hề trị khỏi bệnh, nhưng mà mọi người tuổi còn trẻ nên không cần sợ, cùng lắm thì chính là viêm phổi thôi.
Rớt mạng thì đến phòng thí nghiệm hoặc là phòng máy của trường, hơn nữa cũng không phải nơi không lên mạng được.
Mọi người thời xưa từng sống như vậy, vậy mà thành lập được một Trung Quốc mới, chúng ta có chút việc như vậy thì tính cái gì? !
Nhịn qua mùa đông thì tốt rồi.”
(các bạn…viv thiệt là xấu số, uống nước ngay lúc đọc đoạn này *chạy đi lấy giẻ lau* =.= nghĩ sao kêu nhịn wa nổi 3, 4 tháng mùa đông hả chài)
Mao Mao bóc tem: “Tui mới mua trang phục mùa thu, làm sao bây giờ đây? !”
Bạn Mao nào đó ở trong kí túc xá bọc chăn, lòng đầy căm phẫn: “Ngày như vậy không có cách nào sống sót, không được, di trú thôi.”
“Nhớ rõ bay hướng về phía nam, đừng lên phía bắc nha.” Triều Dương post bài nhắc nhở. Thật ra tin nóng nhất diễn đàn đại học X không phải mấy vấn đề sự thật của xã hội này, mà là hai topic kịch trường tình cảm, 《Tôi gặp tình nhân của Giang Húc 》 cùng với 《Thảo luận về bối cảnh gia đình to lớn của đại thần tượng mới nổi Từ Mạc Đình》…
Bạn Dương nào đó lúc này đang bu xem bối cảnh gia đình của Từ Mạc Đình, thật sự là thật, ngay cả “Hoàng thân quốc thích” đều mò ra.
“A Miêu, có rất nhiều nữ đồng bào muốn cua bạn trai nhà bà nha.”
An Ninh đang làm dự án chuyên ngành, một tuần nay cô xin phép công ty rồi, sắp đến hạn nộp, việc cần ôn tập và tổng kết càng nhiều.”Ừ.”
Mao Mao cười dâm đãng: “A Miêu, bà là chủ đề được nói tới nhiều nhất nha… Cũng bị công kích thực thảm, ha ha.”
Triều Dương chịu không nổi tiếng cười lỗi thời của Mao Mao: “Chẳng lẽ tấm ảnh A Miêu cùng em rể nhìn nhau cười trong mấy topic này là bà post lên?”
An Ninh thoáng chốc một ngụm nước phun lên màn hình.”Ảnh gì?”
Triều Dương đã hiệu suất cao lực đem địa chỉ web gửi cho cô, An Ninh do dự một chút click vào.
【 chủ đề 】thảo luận bối cảnh gia đình to lớn của đại thần tượng mới nổi Từ Mạc Đình
【 trả lời bài viết này 】người gởi: little star, khu vực: kịch trường tình cảm
Tiêu đề: 【 chủ đề 】thảo luận bối cảnh gia đình to lớn của đại thần tượng mới nổi Từ Mạc Đình
Đầu trang chính là ảnh của Từ Mạc Đình. Nhưng bởi vì chụp ở cự ly xa, cho nên hơi mơ hồ.
Tiếp theo là hồ sơ đơn giản của lão đại khoa ngoại giao:
Sinh nhật: ngày 15 tháng 10 năm Ất Sửu
Chiều cao trực quan: 181cm
Thể trọng: 67-68kg
Chủ đề: thảo luận thân phận to lớn của Từ Mạc Đình
1F (lầu 1): LZ, chờ lúc tui thành Từ phu nhân, tui sẽ trở về nói chân tướng cho các bạn.
2F (lầu 2): lầu trên bạn cướp lời của tui.
3F: 1F tui tin tưởng bạn đã thực hiện được mục tiêu của mình , trừ bỏ cái chữ “Từ” kia.
4F: 3F, bạn thiệt pro!
…
Theo lệ thường sau một đống bài ‘vàng’ bài ‘bạc’, mới tiến vào chính đề, mà mới đầu có người oán giận, nếu như thảo luận bối cảnh thân phận của đương sự, vậy mà ngay cả một tấm ảnh rõ ràng cũng không có? !
Tiếp theo bỗng nhiên chủ đề của các bài post nhanh chóng chuyển hướng sang : sao lại không thấy ảnh đại diện của Từ Mạc Đình, đến trang thứ tư thậm chí còn xuất hiện việc treo giải thưởng.
An Ninh thở dài, “Mao Mao, bà sẽ không vì cái giải thưởng kia mới post ảnh lên đó chứ?”
Mao Mao hắc hắc cười: “Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm thôi.”
An Ninh thô sơ giản lược lật đến trang thứ năm, vừa mở ra liền thấy ảnh của mình, cũng liếc mắt một cái nhìn thấy ID của người post: Bé bách hợp chờ đợi mùa xuân!
Bối cảnh của bức ảnh là cửa nhà Từ Mạc Đình, lúc anh đang giữ chặt cô nói “Anh có việc muốn nói với em”… nhìn nhau cười? quả thật cô có cười, nhưng đó là cười khổ mà, còn có, anh ấy nào có cười chứ? Biểu hiện có chút nghiêm túc đi.
Ghế bên cạnh Triều Dương nghiêng người sang, cánh tay gác trên lưng ghế dựa của An Ninh nhìn về phía màn hình: “Chậc chậc, không phải tui nói chứ, bạn trai nhà bà thật đúng là ăn ảnh nha, chỉ là tùy ý pose một cái, liền làm cho tấm hình PS kế bên so không bằng.” Nói xong ngụ ý sâu xa vỗ vỗ bả vai người nào đó: “A Miêu, xã hội thực tế cạnh tranh thật kịch liệt nhé.”
Quả nhiên, những bài trả lời phía dưới bức ảnh lập tức liền đưa ra “Chân tướng” : tôi biết cô gái này, khoa vật lý đó, một chân đạp hai thuyền nhé!
Băng ghế: nani? ! Có bạn trai hoàn mỹ như vậy còn muốn ‘hồng hạnh ra tường’?
Sàn: vừa vào hào môn sâu như biển a, ngẫu nhiên ra tường rất cần thiết chứ.
Tầng hầm ngầm có người yếu ớt hỏi: mấy người nói cô ta bắt cá hai tay… Có chứng cớ sao? Tui thấy cô gái này rất chính trực, rất khá.
Mà lời nghi ngờ này lập tức bị bao phủ trong nước miếng với một đống đá, “Tui thấy yêu khí lan tràn!”
Kế tiếp chính là một đống lớn anh chàng háo sắc, những cô gái công kích, lại một lần nữa xác minh kịch trường tình cảm là thiên hạ của con gái.
Bé bách hợp: “Bà con à, chú ý! Mọi người nói Từ Mạc Đình đến tột cùng là loại người nào ta?”
Lầu dưới tiếp tục giải bày: “Theo tin tức tin cậy cho biết, là hoàng thân quốc thích đó.”
Vì thế nước miếng tiếp tục văng khắp nơi: “Hoàng thân quốc thích có họ Từ sao?”
“Ai có danh sách cán bộ cao cấp quốc gia không? Bày ra một chút chúng ta nghiên cứu nào.”
Nháy mắt một đống baidu, google, topic sôi trào …
“Thấy tui giỏi chưa, hết thảy đều nằm trong tay tui!” Mao Mao gợi ý An Ninh kéo đến phía dưới, còn có phấn khích hơn đang chờ. Nhưng mà đương sự hiển nhiên không có nhiều hứng thú, đóng trang web.
Mao Mao run run nhào qua chỗ Triều Dương: “Không xong! A Miêu lại giở trò lưu manh lần nữa!”
Chỉ là đóng trang web mà thôi, cũng sinh ra ” hiệu ứng bươm bướm ” sao?
(” hiệu ứng bươm bướm ” [giải thích again =.=] : hay còn gọi buffterfly effect, là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạnkm. Hiệu ứng bươm bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quảhoặc nghịch lý thời gian.)
Lúc này Tường Vi đi đến gần bàn để lục tủ tìm đồ ăn vặt, nhưng không thấy gì.”Không được, sắp chết đói rồi, ai đi ăn cái gì với tui đi, sẵn đi học luôn.”
An Ninh thấy cũng sắp đến giờ, đứng dậy mặc áo khoác. Mao Mao vốn không muốn đi, nhưng bất hạnh nếu lại trốn học có thể sẽ bị phải thi lại, cố gắng miễn cưỡng đứng lên đi theo.
Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm nên trong trường trở nên vắng bóng người.
Lúc tới căn tin ăn cơm trưa, rất thưa thớt người, nhưng nguyên nhân chủ yếu hẳn là do đã khá trễ.
Bàn bên cạnh bọn cô là một sinh viên nước ngoài, lúc anh ta đứng dậy đi qua vỗ nhẹ bả vai An Ninh, chỉa chỉa sủi cảo chiên trên bàn của cô, An Ninh không hiểu ra sao, nhưng vẫn đẩy cái đĩa ra ngoài một chút, anh chàng cầm một cái sủi cảo quăng vô miệng, nói một câu “Thank you!” Bước đi.
…
Triều Dương: “Đây mới là kẻ mạnh nha.”
Mao Mao: “Aizzz, nói cũng đúng, em rể của chúng ta cũng quá thành thật, chưa từng thấy anh ta với A Miêu nắm tay, tốc độ kiểu này thì khi nào mới có thể thấy máu chứ?”
Tường Vi cũng đối với việc này cảm thấy khái: “Đàn ông hào hoa phong nhã thật sự là rất quy củ.”
An Ninh hãy còn rên rỉ.
Hôm đó lúc thí nghiệm xong rồi đi ra cửa Mao Mao đang trầm ngâm bỗng nhiên kinh hoảng kêu một tiếng: “A! A Miêu, bà bị đùa giỡn?!”
“…”
“Tui nghĩ khá lâu, bà coi hắn ta vì sao cũng chỉ ăn sủi cảo của bà, không ăn mỳ của tui chứ? Rõ ràng sao!”
Triều Dương: “Bà suy nghĩ nhiều quá.”
Người nào đó thở dài, cô còn tưởng rằng rốt cục có thể giải oan được rồi …
—————- tui là phân cách tuyến giải oan —————-
An Ninh hôm nay phải về nhà một chuyến, đã hơn một tháng không trở về, đối với những người lưu luyến gia đình mà nói, có thể nói là khổ hình. Cùng bọn Triều Dương tạm biệt, vừa đi đến cửa sau của trường, một chiếc xe màu xanh sậm xáp đến bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, là Giang Húc, trên mặt đối phương toát ra một nụ cười thản nhiên, làm như là trùng hợp gặp.
Anh bước xuống xe, giọng nói ôn hòa, loại người này bình thường năng lực kiềm chế hết sức lớn: “An Ninh, chuyện đó, anh vẫn muốn tự mình nói tiếng xin lỗi với em. Anh đã nói với cô gái kia, có lẽ cô ấy sẽ không tới làm phiền em nữa đâu.”
An Ninh “Ừm” một tiếng. Thấy bên cạnh có không ít người nhìn qua đây, quyết định thật nhanh, “Sư huynh, anh làm việc của anh đi, tôi có việc đi trước.”
“Anh không bận gì.” anh nở nụ cười nhẹ, giữ cô lại, “Muốn đi đâu? Anh tiễn em một đoạn.”
An Ninh từ chối khéo, Giang Húc nghĩ nghĩ, cũng không miễn cưỡng: “Vậy được rồi. Hôm nào cùng nhau ăn bữa cơm đi? Kêu Tường Vi nữa.” Đối phương là ngỏ ý hết sức bình thường, An Ninh không thể lại không nể mặt, chỉ nói: “Tôi giúp anh hỏi Vi Vi một chút.”
Anh buông tay, “Thật sự không cần anh đưa em?”
“Không cần, cám ơn.” An Ninh luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn nói: “À… Sư huynh, thật ra màu xanh sậm là màu mang đến điềm xấu.”
“…”
Hôm đó lúc đang ngồi trên xe buýt, lão Tam nhắn tin đến, đầu tiên là chào hỏi vài câu, lập tức nói: “Chị dâu, 15 phút trước tôi ngồi trong xe của lão đại từ cửa sau trường đi ra.”
An Ninh: “…”
Lão Tam: “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giùm chị dâu, hơn nữa lão đại ‘Chắc là’ không có thấy chị ‘ra tường’ đâu.”
“… …”
Lão Tam: “Thuận tiện nói một câu, chị dâu, tôi ngộ độc thức ăn, có rảnh đến bệnh viện thăm tôi nhé! !”
An Ninh đã không biết nên nói cái gì .
Một giờ sau về nhà, Lý phu nhân đi chợ trở về, vừa vào cửa chỉ thấy con gái khập khiễng đang đổ nước uống: “Ninh Ninh chân con làm sao vậy?!”
“À… Ở trên xe bị người ta đạp trúng.”
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Dù sao cũng không thể nói là hồn rời khỏi mà, “Mẹ, con giúp mẹ rửa rau.”
“Ngoan ngoãn ngồi đi. Lần sau nhớ rõ, người ta đạp con thì con phải đạp mạnh lại chứ!”
À ừ thì… mẹ của cô thật đáng yêu mà.
Lúc ăn cơm chiều Lý phu nhân lại hỏi một chuyện: “Ba con nói chuyện công việc với con?”
“Dạ.”
“Chính con có dự định gì không?”
“Vậy mẹ nghĩ sao?”
“Mẹ không có gì đặc biệt muốn nói, con cảm thấy đúng thì làm, làm mẹ, mẹ chỉ hy vọng con sống hạnh phúc.”
“Cám ơn mẹ.”
Lúc này Lý phu nhân cười nói: “Thế chuyện tình cảm có động tĩnh gì hay không? Theo thường lệ con gái của mẹ xinh xắn như vậy không thể không có người để mắt.”
“… Cám ơn mẹ.”
“Dì cả của con cũng thường thường nhắc tới con, nói là muốn làm mai cho con, hay là tuần này đi gặp một người đi, không thích hợp cũng không sao, coi như quen thêm một người bạn.”
An Ninh cúi đầu xới cơm, lẩm bẩm nói: “Mẹ, con có đối tượng .”
“Hở?”
Thở dài, “Con nói con có quen một người.”
Lý phu nhân lúc này kinh ngạc: “Nam hay nữ?!”
An Ninh hết sức khẳng định, mẹ cô thật sự rất đáng yêu nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.