Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Chương 11: Hậu viện (phần 2)

Cố Tây Tước

26/11/2014

Ngày đó cùng An Ninh ra ngoài dạo, kỳ thật không đi đâu nhiều, anh thấy cô đi đứng không tiện, liền vào một quán ăn.

Đây là tiệm cà phê kiểu Trung Quốc ở khu giải trí gần trường, nói nó kiểu Trung Quốc là vì bên trong cung cấp các loại đồ ăn Trung Quốc, bao gồm cơm rang trứng, mì thịt bò hầm, trước kia cô cùng Mao Mao đã tới một lần, sau khi về bạn Mao nào đó đăng một bài trên diễn đàn trường “Cảnh báo về mì thịt bò ở tiệm cà phê khu giải trí: một, nên tự mang thịt bò! Hai, chén lớn là chỉ đường kính của bát, không liên quan tới mì!”

An Ninh nghĩ, Mao Mao hô muốn giảm béo kỳ thật là nói giỡn thôi, cho tới nay…

“Cười cái gì?” Từ Mạc Đình nhìn thấy cô đang cười nhẹ.

Hử… Tui có cười sao? Phải nghiêm túc trở lại.

Anh khụ một tiếng, tay đặt ở môi, trong lòng trầm ngâm: làm sao có thể… Thế nhưng còn có thể khẩn trương…

Từ Mạc Đình: “Kêu đồ uống đi?”

An Ninh: “Ách, tôi có thể uống nước lọc không?”

Mạc Đình kêu một phần cà phê cùng nước lọc, sau đó An Ninh uống nước, hoảng hốt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, mình nên làm gì đây?

Đang muốn nói cái gì đó, di động của anh ấy vang lên, anh cầm lấy nghe vài câu, sau khi cắt điện thoại thì nói với cô: “Có hai người bạn muốn đến đây…”

Ý? “Vậy tôi đi trước…”

“Em gặp họ một chút đi.”

“…”

Người tới là người bạn cùng phòng của Từ Mạc Đình, cùng bạn gái.

Trương Tề đến gần liền đánh giá An Ninh từ trên xuống dưới từ trái qua phải một lần, cuối cùng cười nói với Mạc Đình: “Xinh đẹp!” Khiến cho bạn gái ở bên cạnh chậc chậc lắc đầu.

“Ngồi đi.” Từ Mạc Đình chỉ chỉ đối diện.

Bạn gái của Trương Tề gật đầu với An Ninh một cái, sau khi tự giới thiệu, không khỏi nói: “Tên giống như người.”

Trương Tề cười cười cùng Mạc Đình nói chuyện chính: “Bên giáo sư Lâm cậu tính trả lời như thế nào cho thuyết phục? Thầy kêu mình tới làm thuyết khách đó.”

Từ Mạc Đình: “Mình sẽ suy nghĩ, nhưng cơ bản sẽ không đồng ý.”

Trương Tề: “A, muốn cậu nói ra quyết định, cũng không dễ dàng hơn so với đi lên Himalaya, sau đó khắc lên bốn chữ ‘đã từng đến chơi’ bao nhiêu.”

Bên này bạn gái Trương Tề quan sát An Ninh một hồi hỏi, “Bạn không phải cùng khoa với chúng tôi?”



An Ninh: “… Ừ.”

Bạn gái của Trương Tề rất thích cô gái này, thanh thanh tú tú, dáng vẻ có chút yếu đuối… đại khái cô có khuynh hướng cần người bảo vệ.

Bạn gái: “Bạn cũng ở viện nghiên cứu , chuyên ngành gì?”

“Ứng dụng vật lý.” An Ninh nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Kỳ thật… đỉnh núi Himalaya quanh năm tuyết phủ, khắc chữ không được …”

Trương Tề đang cùng Từ Mạc Đình nói chuyện liền dừng lại, “…”

Bạn gái của Trương Tề cười lớn thành tiếng: “Cô ấy thật đúng là đáng yêu.”

Ừm… Cô có cần nói tiếng cám ơn không?

Bạn gái của Trương Tề: “Hai chúng ta đổi bàn khác tán gẫu nha? Để bọn họ bàn công việc đi… “

An Ninh không sao cả, vừa muốn đứng dậy, Từ Mạc Đình khẽ kéo tay cô, “Không cần, ngồi ở đây được rồi.”

Trong mắt hai người ở đối diện không biết là kinh dị hay là kính nể, An Ninh bỗng nhiên đỏ mặt.

Hôm nay anh đưa cô về ký túc xá, trước sau như một bình tĩnh, An Ninh có chút mơ mơ màng màng, bởi vì anh vẫn nắm tay cô… Thẳng đến lúc vào phòng ngủ mới hoàn hồn, nói chính xác là bị dọa hoàn hồn.

Triều Dương: “A Meo Meo!”

Tường Vi: “Meo Meo! !”

Mao Mao: “Meo Meo! ! !”

Một đoàn tiếng mèo kêu…

An Ninh: “… Mùa xuân đến rồi sao?”

Tường Vi rên rỉ: “Vốn dĩ trái tim tui gởi trăng sáng, ai ngờ trăng sáng chiếu mương máng… Thẳng thắn được khoan hồng, nói!”

Triều Dương: “Nói ra chân tướng sự thật!”

Mao Mao: “Con trai!”

An Ninh: “Để tui nghĩ coi.” Đi đến bên giường ngồi xuống, hôm nay chân cô mỏi muốn chết, “Ừm… có lẽ là Đắc Kỷ thầm mến Bá Ấp Khảo, nhưng mà Bá Ấp Khảo thân là con cả của Văn vương, không quan tâm chuyện tình cảm… “

Triều Dương: “Cái gì vậy?”

Tường Vi: “Đừng nói sang chuyện khác!”



Mao Mao: “Con trai! !”

An Ninh vô tội: “Trái tim tui gởi trăng sáng, ai ngờ trăng sáng chiếu mương máng… những lời này là Đắc Kỷ nói với Bá Ấp Khảo .”

Mọi người: “…”

Sau đó An Ninh cùng chị họ nói chuyện phiếm, nói đến đề tài thần thoại cùng lịch sử.

An Ninh: Lịch sử là cái gì đó thực kì diệu, nó không nhất thiết chân thật, nhưng về phương diện khác bất luận mình che giấu như thế nào, đều có một chút gì đó như ẩn như hiện. Nó không phải không thể vẽ chuyện, nhưng mà lại lau không sạch sẽ, đương nhiên, cũng sạch sẽ không được.

Chị họ: Ngụy biện! Ngày hai mươi chín chị đến thành phố em ở cùng nhau đi Shopping!

An Ninh: …

Chị họ: Mấy ngày nay chị đang học lái xe, ngày mai thi, đến lúc đó lái xe đến đây đi?

An Ninh: Xe gì?

Chị họ: Hai bánh !

An Ninh: Hai cửa ?

Chị họ: …

An Ninh đen mặt: Cừu nhỏ lên đường cao tốc sẽ bị người ta bắt liền đó? Còn nữa, chị thật tính mới lấy được bằng lái liền chạy trên đường cao tốc sao?

Biểu tỷ: Cao tốc có gì đáng sợ ! Phiền toái là bên trong nội thành.

An Ninh: Hơn nữa nếu là đi một mình… chị đi lầm đường quẹo lại không được vậy làm sao bây giờ?

Chị họ: Là một vấn đề.

An Ninh: ừm… hôm nay em cùng một nam sinh tay trong tay …

Chị họ: Ờ.

An Ninh: Không có gì muốn nói ?

Chị họ: Con người nếu không có dục vọng, thì không khác gì cá muối.

Ý là… trước kia cô là cá muối sao? Hay là hiện tại vẫn như cũ là cá muối, An Ninh rối rắm …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook