Chương 18: Hội họp khác thường (phần 3)
Cố Tây Tước
26/11/2014
Bởi vì nói chính mình bị cảm, ai ngờ bị Triều Dương kéo đi hiệu thuốc
mua thuốc… Giờ nhìn trong tay mấy hộp thuốc cảm, An Ninh thấy nhức đầu,
tính là một chuyện, còn làm thì lại gặp trắc trở, chẳng lẽ thật sự đi
đưa cho anh mấy hộp thuốc để xin lỗi sao?
Cuối cùng do dự… Cùng Triều Dương về phòng ngủ, An Ninh thật có chút ủ rũ, đi đến dưới lầu ký túc xá thì gặp một bóng người quen thuộc, Giang Húc đưa lưng về phía cô, mà lúc này đối diện anh ta là Mao Mao, âm thanh quen thuộc truyền đến, “Nếu không anh đi theo em? Hay em theo anh cũng được?”
An Ninh ấn trán, gần đây có chút mệt mỏi, hay là đi đường vòng thôi, thế nhưng, cô đã quên phía sau còn có Triều Dương, “A Mao?!”
Mao Mao “A” một tiếng, cười đi lại phía hai người, “Tiểu tử này đến tìm Tường Vi, tui nói nếu không cùng mình nói chuyện đi, anh ta đồng ý đó.”
“…”
Lúc này Giang Húc đã đi đến bên cạnh An Ninh, “Đã lâu không gặp.”
An Ninh cũng đáp lại “Đã lâu không gặp”, tiếp theo hình như là chờ cô mở lời “Anh tìm Tường Vi?”
“Coi như là vậy.” Đối phương trả lời có chút ý vị thâm trường. (ý tứ hàm xúc, sâu xa)
An Ninh ‘Ờ’ một tiếng, cúi đầu, di động vang lên, cô nói xin lỗi rồi đến bên cạnh nghe điện thoại “A lô?”.
“Em tìm anh?” tiếng nói rời rạc, giọng nói trầm thấp không cho cãi lại.
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là: bi ai vì hành động hấp tấp lúc trước của mình, vì thế, tức thời chống chế, “Không mà…”
Bên kia ngừng một chút, “Thật không?” Ngắn gọn lại lạnh nhạt đến cực độ khiến người đang nghe ngẩn ngơ.
Mao Mao: “A Miêu, ai thế, có phải Tường Vi không? Kêu bà ấy về nhanh lên, có người đợi kìa.”
Vốn định giả thẳng thắn nói tiếp gì đó, nhưng lại không cất thành lời, đúng lúc này Giang Húc xáp lại nói với cô: “Xong chưa? Anh có chuyện muốn nói với em.”
An Ninh nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một chút, bên kia điện thoại hình như nói câu “Thôi, quên đi” sẽ tắt máy, “Đợi chút.” Gọi rồi mới biết chính mình không có lý do gì cả.
“Tôi có mua thuốc cảm.” Vẫn là nói ra đi, có chút khẩn trương… Nếu đối phương không phải Từ Mạc Đình, biểu hiện của cô sẽ vững vàng nhiều lắm, nhưng mặc kệ như thế nào, An Ninh hy vọng bản thân ít nhất phải thẳng thắn thành khẩn, “Ờ…anh đang ở đâu?”
“Ký túc xá.”
“Tôi qua đó, anh chờ một chút.”
Anh lên tiếng đồng ý, không nói thêm gì, gác máy.
Thái độ lạnh nhạt của anh làm An Ninh cảm thấy mình làm điều thừa, người ta cũng đã đi bệnh viện, làm sao còn có thể chưa uống thuốc chứ…Quay người lại, phát hiện ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm cô, “Gì thế?”
“Là người kia?!!” Mao Mao cười, nhìn như nắm giữ được tin tức trực tiếp, “Trai đẹp nói gì với cưng?”
Triều Dương cũng hiểu ra, “Tốt nha A Miêu, ban nãy nói bị cảm thật ra là mua cho người khác à?”
An Ninh khó được lúc này lại đỏ mặt, sau đó dứt khoát kiên quyết đi khỏi, quay lại nói “Tui đi ra ngoài một tí.”
Ngày đó chạy ra xong mới nhớ là không biết anh ở ký túc xá nào, nhưng lại ngại đối phương không khỏe, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại gọi cho bạn cùng phòng của anh, kết quả người kia nghe xong đưa ngay cho anh, “Mạc Đình, điện thoại của bạn gái cậu.”
An Ninh: “…”
“Tầng 4, 217.” Giọng nói vốn dĩ lạnh nhạt lúc này hình như đã tan rã, nhưng mà, anh ta cũng quá thần thông quảng đại đi? Cô chưa nói gì hết mà.
Phòng ngủ nam sinh, đây là lần đầu tiên An Ninh bước vào, trong lòng có chút sợ run, chưa kịp gõ cửa thì có người nhanh chân hơn mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười của Trương Tề ló ra, “Động tác thật mau đó, lão đại còn bảo anh đi xuống đón em kìa, vào đi!”
An Ninh cười dịu dàng, cố gắng biểu hiện trấn định, “Làm phiền.”
“A, đây là vinh hạnh của bọn anh.”
“Lão Trương!” Bên trong có người giả bộ không kiên nhẫn hướng bên này ngó nghiêng, “Mau để cho mỹ nữ tiến vào đi.”
An Ninh thật có chút ngoài ý muốn, bên trong còn có 2 người không biết mặt, mà Từ Mạc Đình vừa rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, hai người cứ như thế đối mặt nhau… Sắc mặt của anh có chút tái nhợt, môi cũng khô một ít, ánh mắt lại vẫn như cũ sâu thẳm lợi hại.
Một người con trai có chút già dặn đi đến, một tay đặt lên vai Trương Tề, cùng An Ninh chào hỏi, An Ninh lễ phép trả lời.
Mạc Đình nhìn cô một cái, đi đến gần bàn trà đổ nước uống, ký túc xá nam lớn hơn so với ký túc xá nữ, hơn nữa khu này của khoa ngoại giao… Trường học rõ ràng có sự thiên vị giữa các khoa, bên đây còn có phòng khách nhỏ…
“Thuốc đâu?” Chờ An Ninh ngồi xuống ở bên cạnh, anh liền nhỏ giọng hỏi một câu, thế là làm cho tất cả mọi người đang ở đây chú ý, Trương Tề cười nói: “Lão đại, nên giải thích cho tụi này một chút đi.”
“Muốn nghe báo cáo chính thức hay tuyên bố nội bộ?” Anh đã xem xong hướng dẫn sử dụng của mấy hộp thuốc kia, lấy hai viên thả vào ly nước.
“Có chứng cứ không?”
Từ Mạc Đình: “Tui còn tưởng rằng nhìn bằng mắt đã là thật rồi.”
Nam sinh già dặn cảm thán: “Thật thật.”
An Ninh lễ phép ngồi ở một bên, đối với việc đấu võ mồm của họ xem như nửa biết nửa đoán, nhưng với trình độ của cô có thể đạt đến trạng thái cho dù núi lở, mặt cũng không biến đổi. Cô nghĩ rằng đưa thuốc xong lại ra vẻ an ủi một chút rồi trở về ký túc xá, kết quả lại bị ba anh chàng lôi kéo trò chuyện, máu tám quả thật không phân biệt giới tính mà.
Mà Từ Mạc Đình, thế nhưng tựa vào vai cô nhắm mắt nghỉ ngơi… vốn muốn không tiếng động dời đi một chút, nhưng nhìn đến ánh mắt ủ rũ của anh lại không dám động. Lúc này giọng nói của ba người kia càng ngày càng nhỏ… Cuối cùng rất thức thời đứng dậy biến đi…
An Ninh nhìn phòng ngủ trống không, thi thoảng có người đi ngang ngoài hành lang, khóc không ra nước mắt: ít ra nên đem cửa đóng lại đi chớ!
Cuối cùng do dự… Cùng Triều Dương về phòng ngủ, An Ninh thật có chút ủ rũ, đi đến dưới lầu ký túc xá thì gặp một bóng người quen thuộc, Giang Húc đưa lưng về phía cô, mà lúc này đối diện anh ta là Mao Mao, âm thanh quen thuộc truyền đến, “Nếu không anh đi theo em? Hay em theo anh cũng được?”
An Ninh ấn trán, gần đây có chút mệt mỏi, hay là đi đường vòng thôi, thế nhưng, cô đã quên phía sau còn có Triều Dương, “A Mao?!”
Mao Mao “A” một tiếng, cười đi lại phía hai người, “Tiểu tử này đến tìm Tường Vi, tui nói nếu không cùng mình nói chuyện đi, anh ta đồng ý đó.”
“…”
Lúc này Giang Húc đã đi đến bên cạnh An Ninh, “Đã lâu không gặp.”
An Ninh cũng đáp lại “Đã lâu không gặp”, tiếp theo hình như là chờ cô mở lời “Anh tìm Tường Vi?”
“Coi như là vậy.” Đối phương trả lời có chút ý vị thâm trường. (ý tứ hàm xúc, sâu xa)
An Ninh ‘Ờ’ một tiếng, cúi đầu, di động vang lên, cô nói xin lỗi rồi đến bên cạnh nghe điện thoại “A lô?”.
“Em tìm anh?” tiếng nói rời rạc, giọng nói trầm thấp không cho cãi lại.
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là: bi ai vì hành động hấp tấp lúc trước của mình, vì thế, tức thời chống chế, “Không mà…”
Bên kia ngừng một chút, “Thật không?” Ngắn gọn lại lạnh nhạt đến cực độ khiến người đang nghe ngẩn ngơ.
Mao Mao: “A Miêu, ai thế, có phải Tường Vi không? Kêu bà ấy về nhanh lên, có người đợi kìa.”
Vốn định giả thẳng thắn nói tiếp gì đó, nhưng lại không cất thành lời, đúng lúc này Giang Húc xáp lại nói với cô: “Xong chưa? Anh có chuyện muốn nói với em.”
An Ninh nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một chút, bên kia điện thoại hình như nói câu “Thôi, quên đi” sẽ tắt máy, “Đợi chút.” Gọi rồi mới biết chính mình không có lý do gì cả.
“Tôi có mua thuốc cảm.” Vẫn là nói ra đi, có chút khẩn trương… Nếu đối phương không phải Từ Mạc Đình, biểu hiện của cô sẽ vững vàng nhiều lắm, nhưng mặc kệ như thế nào, An Ninh hy vọng bản thân ít nhất phải thẳng thắn thành khẩn, “Ờ…anh đang ở đâu?”
“Ký túc xá.”
“Tôi qua đó, anh chờ một chút.”
Anh lên tiếng đồng ý, không nói thêm gì, gác máy.
Thái độ lạnh nhạt của anh làm An Ninh cảm thấy mình làm điều thừa, người ta cũng đã đi bệnh viện, làm sao còn có thể chưa uống thuốc chứ…Quay người lại, phát hiện ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm cô, “Gì thế?”
“Là người kia?!!” Mao Mao cười, nhìn như nắm giữ được tin tức trực tiếp, “Trai đẹp nói gì với cưng?”
Triều Dương cũng hiểu ra, “Tốt nha A Miêu, ban nãy nói bị cảm thật ra là mua cho người khác à?”
An Ninh khó được lúc này lại đỏ mặt, sau đó dứt khoát kiên quyết đi khỏi, quay lại nói “Tui đi ra ngoài một tí.”
Ngày đó chạy ra xong mới nhớ là không biết anh ở ký túc xá nào, nhưng lại ngại đối phương không khỏe, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại gọi cho bạn cùng phòng của anh, kết quả người kia nghe xong đưa ngay cho anh, “Mạc Đình, điện thoại của bạn gái cậu.”
An Ninh: “…”
“Tầng 4, 217.” Giọng nói vốn dĩ lạnh nhạt lúc này hình như đã tan rã, nhưng mà, anh ta cũng quá thần thông quảng đại đi? Cô chưa nói gì hết mà.
Phòng ngủ nam sinh, đây là lần đầu tiên An Ninh bước vào, trong lòng có chút sợ run, chưa kịp gõ cửa thì có người nhanh chân hơn mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười của Trương Tề ló ra, “Động tác thật mau đó, lão đại còn bảo anh đi xuống đón em kìa, vào đi!”
An Ninh cười dịu dàng, cố gắng biểu hiện trấn định, “Làm phiền.”
“A, đây là vinh hạnh của bọn anh.”
“Lão Trương!” Bên trong có người giả bộ không kiên nhẫn hướng bên này ngó nghiêng, “Mau để cho mỹ nữ tiến vào đi.”
An Ninh thật có chút ngoài ý muốn, bên trong còn có 2 người không biết mặt, mà Từ Mạc Đình vừa rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, hai người cứ như thế đối mặt nhau… Sắc mặt của anh có chút tái nhợt, môi cũng khô một ít, ánh mắt lại vẫn như cũ sâu thẳm lợi hại.
Một người con trai có chút già dặn đi đến, một tay đặt lên vai Trương Tề, cùng An Ninh chào hỏi, An Ninh lễ phép trả lời.
Mạc Đình nhìn cô một cái, đi đến gần bàn trà đổ nước uống, ký túc xá nam lớn hơn so với ký túc xá nữ, hơn nữa khu này của khoa ngoại giao… Trường học rõ ràng có sự thiên vị giữa các khoa, bên đây còn có phòng khách nhỏ…
“Thuốc đâu?” Chờ An Ninh ngồi xuống ở bên cạnh, anh liền nhỏ giọng hỏi một câu, thế là làm cho tất cả mọi người đang ở đây chú ý, Trương Tề cười nói: “Lão đại, nên giải thích cho tụi này một chút đi.”
“Muốn nghe báo cáo chính thức hay tuyên bố nội bộ?” Anh đã xem xong hướng dẫn sử dụng của mấy hộp thuốc kia, lấy hai viên thả vào ly nước.
“Có chứng cứ không?”
Từ Mạc Đình: “Tui còn tưởng rằng nhìn bằng mắt đã là thật rồi.”
Nam sinh già dặn cảm thán: “Thật thật.”
An Ninh lễ phép ngồi ở một bên, đối với việc đấu võ mồm của họ xem như nửa biết nửa đoán, nhưng với trình độ của cô có thể đạt đến trạng thái cho dù núi lở, mặt cũng không biến đổi. Cô nghĩ rằng đưa thuốc xong lại ra vẻ an ủi một chút rồi trở về ký túc xá, kết quả lại bị ba anh chàng lôi kéo trò chuyện, máu tám quả thật không phân biệt giới tính mà.
Mà Từ Mạc Đình, thế nhưng tựa vào vai cô nhắm mắt nghỉ ngơi… vốn muốn không tiếng động dời đi một chút, nhưng nhìn đến ánh mắt ủ rũ của anh lại không dám động. Lúc này giọng nói của ba người kia càng ngày càng nhỏ… Cuối cùng rất thức thời đứng dậy biến đi…
An Ninh nhìn phòng ngủ trống không, thi thoảng có người đi ngang ngoài hành lang, khóc không ra nước mắt: ít ra nên đem cửa đóng lại đi chớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.