Chương 22: Hội họp khác thường (phần 7)
Cố Tây Tước
26/11/2014
Xác định thời gian chính thức đi thực tập, An Ninh bị mọi người vây chặt như tường thành: “Chính cái gọi là người trong nghề không nói lời như
người thường nói, trong khi làm việc lúc nào cũng phải chú ý mục tiêu có thể tấn công, báo cáo khẩn cấp!”
An Ninh hơi dở khóc dở cười: “Sẽ ráng hết sức.”
Xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà Mao Mao bắt đầu đi làm thêm ở phòng tranh từ tháng trước cảm thán: “Gần đây tui toàn tiếp xúc với người có tiền a người có tiền, họa sĩ nổi tiếng a họa sĩ nổi tiếng, cảm giác thực TMD ngôn tình a ngôn tình, nhưng mà nhưng mà… Tui không dám đụng a!”
Triều Dương: “Ý nghĩa tồn tại của bà không phải là câu ‘kim quy tế’ à? Không dám ra tay thì bà còn sống để làm gì?” (con rể giàu có)
Mao Mao: “Bà nói nghe đơn giản ha, một người ở đó thì tốt rồi, bình thường là một đống á!”
An Ninh: “Ờ… hễ cái gì mà có một đống một đống xuất hiện thì đều rất rùng rợn nổi da gà.”
Triều Dương: “Mặt trước mặt sau ráng cố gắng làm cho ‘khủng’ lên, sau đó chờ anh ta dính bẫy…” (khụ khụ, ý nói…vòng 1 & vòng 3)
Tường Vi: “Đau khổ thực đau khổ mà! Bà nói nói tui bao nhiêu à, tuổi trẻ hoạt bát sáng sủa, thế nhưng sống đến hai mươi bốn, hai mươi lăm năm mà vẫn chưa có bạn trai là sao!”
Mao Mao: “Ai nói tui không có, năm nay có người theo đuổi tui nha! Nhưng mà khi xưa đụng phải một anh cực phẩm, khiến cho tuổi già của tui có bóng ma, tự dưng đem tui ấn góc tường, “Có thích anh không? Có thích anh không?” sau bị cự tuyệt lại nổi điên phun ra một câu, “Đem tiền giao ra đây!”
“…”
Tường Vi: “… Vì thế tạo nên bà của ngày hôm nay chỉ dám ý-dâm, không dám đi hành động?”
Mao Mao: “Lúc ấy tui chỉ là muốn trong lòng muốn mà mặt ngoài cự tuyệt một chút mà thôi mị… ông trời ơi! !”
An Ninh: “Ờ thì… Mọi chuyện đều có lần đầu tiên…”
“…”
Buổi tối, An Ninh có hẹn nên ra ngoài, cô chọn quán ăn ở khu trung tâm, Triều Dương đề cử, nói là hương vị độc đáo danh tiếng duy nhất của thành phố X… À, để cho an toàn, An Ninh mang đủ money, từ trước cửa trường học chạy đi qua mất 20 phút, vốn định đi ké anh ta, khỏi tốn tiền xe, rất hợp tình hợp lý nha, nhưng hai ngày nay Từ Mạc Đình cũng không có ở trường… Tốt lắm, à ừ… Thật đáng tiếc… An Ninh đi sớm hơn nửa giờ đã hẹn, chọn một vị trí yên lặng. Nhưng khi ngồi vào chỗ rồi lại bắt đầu run sợ, bình tĩnh nãy giờ đã bị sự khẩn trương thay thế, đột nhiên muốn lâm trận mà bỏ chạy… Vấn đề là, cô hẹn anh, nếu chạy đi, e là ngày mai sẽ bị giết không cần báo… á!
20 phút sau, Từ Mạc Đình đẩy cửa bước vào, ánh mắt lười nhác đánh giá một vòng xung quanh, nhìn thấy người ngồi gần cửa sổ, hai tay bỏ vào túi quần rồi chậm rãi đi qua.
Khi anh đến gần cô không khỏi khẽ thở dài một tiếng, kéo ghế đối diện ngồi xuống, sửa tư thế không nhanh không chậm dựa vào lưng ghế, ngón tay sạch sẽ nắm lại tùy ý để trên đùi… nhìn người ở trước mặt đang nằm ngủ úp sấp trên bàn.
Lý… An Ninh.
Đối với Từ Mạc Đình, nếu đã nhớ kỹ một người năm, sáu năm mà vẫn không quên được, như vậy, chính là nhớ suốt đời, bởi vì không có khả năng sẽ có người thứ hai xuất hiện.
Thật ra An Ninh không hề ngủ, nghe được động tĩnh mở mắt ra, nhìn người đối diện, mấy phút trước còn đang điều chỉnh tâm lý giờ phút này nháy mắt tan rã, ngẩng đầu ra vẻ bình tĩnh chào hỏi: “…Hi.”
“Ngày hôm qua ngủ không được hay sao vậy?” Cảm giác được giọng điệu của anh mang vẻ bao dung.
“Ừ… thỉnh thoảng sẽ mất ngủ.”
Mạc Đình chợt nhớ ra điều gì, nhìn cô bình tĩnh mở miệng, “Không nghĩ đến em cũng sẽ mất ngủ. Buổi tối có nhiều hoạt động lắm hả?” (theo tớ đoán là Từ ca nhớ tới hôm gặp An ninh ở rạp chiếu phim)
An Ninh hoàn toàn không nhận ra ý gì, chỉ thực đáng thương nói, “Tôi cũng không muốn ra ngoài vào buổi tối nha.”
Từ Mạc Đình nghe câu đó xong giật mình cảm thấy chính mình thật sự là… bây giờ thế nhưng lại sẽ bất giác rơi vào loại trạng thái bất bình này, nâng tay lên bóp trán rồi gọi người phục vụ đến chọn đồ ăn.
“À… mấy hôm trước tôi tìm được giấy khai sinh của mình, thì ra tôi sinh vào buổi trưa, hơn nữa, có thể là 12h45’ trưa…” An Ninh vì bầu không khí hòa hợp đã là người chọn đề tài.
Từ Mạc Đình khẽ nhếch mi, “Sao?”
“… Dương khí rất nặng.”
Người phục vụ đang đứng ở bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn cô, mà người họ Từ kia vẫn như cũ hỏi: “Thế thì có gì nào?”
An Ninh: “12h45’ trưa là thời gian chặt đầu.”
“Cách” tiếng bút của người phục vụ rơi trên mặt đất, nhanh chóng nhặt bút lên rồi lui ra sau. Mà Từ Mạc Đình: “Ừ.”
An Ninh: “…”
Anh nở nụ cười, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi “Làm sao biết được hôm nay là sinh nhật của anh?”
An Ninh “A” lên một tiếng, không xác định được mặt mình có đỏ lên hay không: “Trên hồ sơ đề tài… anh cũng có điền mà.” Không muốn cứ xấu hổ như thế, vì thế cố gắng kéo giãn bầu không khí, “Mười lăm tháng 10, vậy anh là cung Thiên Xứng (hay còn gọi là Thiên Bình).”
Từ Mạc Đình nhìn cô, khẽ nhếch lên khóe miệng, “cung Thiên Xứng thì như thế nào?’
An Ninh: “Theo cung hoàng đạo, thần thủ hộ của anh là thần Tình yêu… Thần thủ hộ của tôi là Kim tinh.”
“Rồi sao nữa?”
“À… Kim Tinh ở Cơ Đốc giáo tượng trưng cho Ma vương, Ma vương cùng Thần tình yêu… Anh đọc ‘Thiên đường đã mất’ của John Milton chưa?”
(Thiên đường đã mất (tiếng Anh: Paradise Lost) – là một thiên sử thi bằng thơ không vần (blank verse) của John Milton kể về lịch sử của con người đầu tiên – AdamThiên đường đã mất được in lại vô khối lần trong nhiều thế kỷ nay và được dịch ra rất nhiều thứ tiếng của thế giới, trong đó có tiếng Việt. Nguồn: Wikipedia)
Anh chỉ cười, vì thế, cô lại tiếp tục: “Con của Ma vương và thần Tình yêu là… thần Chết.”
Từ Mạc Đình: “A, vậy thì tốt rồi, anh không có ý kiến.”
“Hả?” Gì mà không có ý kiến?
“Em nói con của chúng ta trong tương lai là thần Chết, rất tốt.”
“…” Tôi có nói đâu… Còn nữa, khi nào thì lại kéo đến con của bọn họ chứ?
Đúng lúc này đi tới hai người, đối phương đến gần mới phát hiện ra còn có người ngồi đối diện Từ Mạc Đình, bất chợt tự giác, “Thì ra có người đẹp ở đây, thật có lỗi thật có lỗi.” Trong đó mỹ nữ ngại ngùng nói xin lỗi với Từ Mạc Đình.
Từ Mạc Đình nghiêng đầu nhìn cô ấy rồi cười nói: “Mới trở về?”
“Tôi đã về đến hơn một tháng , anh thật đúng là trước sau như một thờ ơ a, trách không được em gái Trình Vũ nói anh ‘đông lạnh’ con bé.” Mỹ nữ rốt cuộc thì nhịn không được lòng hiếu kỳ nhìn về phía người ngồi đối diện anh: “Nếu gặp mặt, không giới thiệu một chút sao?”
“An Ninh.” Mạc Đình chỉ chỉ hai người đang đứng, “Đồng nghiệp ở viện giám sát của anh.”
Mỹ nữ “Chậc” một tiếng, nhưng rất tốt bụng đi đến bắt tay với An Ninh: “Tô Ân Huệ, xin chỉ giáo.”
“A…” An Nình lúc này mới nhớ ra người đứng ở bên cạnh mỹ nữ là ai, chính là người đàn ông cô đã gặp ở rạp chiếu phim… Quả nhiên là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà? Người đó đã gật đầu với cô.
Ân Huệ nhưng lại bị tiếng “A” của An Ninh làm cho cười to, truy vấn Từ Mạc Đình, “Bạn gái? Ha ha, các cô gái trong viện giám sát không biết sẽ đau lòng như thế nào đây.”
Từ Mạc Đình cười, không phủ nhận. Sau khi hai người tránh đi nơi khác, An Ninh nhịn không được hỏi: “Này… anh không giải thích gì sao?”
Vấn đề của cô chính là nói chuyện không đâu vô đâu hết, nhưng đối phương nghe hiểu được, đáp lại: “Giải thích cái gì? Đây là tình hình thực tế không phải sao.”
“… …”
Bữa cơm này An Ninh ăn đến hoảng hốt, cuối cùng khi đi toilet, đụng phải Tô Ân Huệ, đối phương cùng cô nói vài câu, “Mạc Đình rất khó gần gũi phải không?” “… Bình thường.” “Hai người khi nào thì bắt đầu a?” “… Vừa mới.” Lúc đi ra, Từ Mạc Đình đang đứng chờ ở quầy, hai tay bỏ trong túi quần, tư thái thanh thản, An Ninh bởi vì không để ý dưới chân vấp một chút, may mắn Từ Mạc Đình đúng lúc nâng tay đỡ lấy, miệng đã muốn phê bình, “Đi đường đừng hết nhìn trái tới nhìn phải.”
“Tại cái thảm mà…” Nói vô tội.
Mạc Đình nở nụ cười, rút khăn giấy trên quầy đưa cho cô, “Lau khô tay đi.”
“Ờ…”
Tô Ân Huệ nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy chua sót.
Mà An Ninh bỗng nhiên nhớ ra, “Anh đã trả tiền rồi sao?”
Từ Mạc Đình biết ý nghĩ của cô, chỉ cười nói: “Lần sau đi, còn cơ hội mà.”
Á, lần sau là khi nào a? Còn có hôm nay anh ta cũng cười nhiều lắm nha…
An Ninh hơi dở khóc dở cười: “Sẽ ráng hết sức.”
Xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà Mao Mao bắt đầu đi làm thêm ở phòng tranh từ tháng trước cảm thán: “Gần đây tui toàn tiếp xúc với người có tiền a người có tiền, họa sĩ nổi tiếng a họa sĩ nổi tiếng, cảm giác thực TMD ngôn tình a ngôn tình, nhưng mà nhưng mà… Tui không dám đụng a!”
Triều Dương: “Ý nghĩa tồn tại của bà không phải là câu ‘kim quy tế’ à? Không dám ra tay thì bà còn sống để làm gì?” (con rể giàu có)
Mao Mao: “Bà nói nghe đơn giản ha, một người ở đó thì tốt rồi, bình thường là một đống á!”
An Ninh: “Ờ… hễ cái gì mà có một đống một đống xuất hiện thì đều rất rùng rợn nổi da gà.”
Triều Dương: “Mặt trước mặt sau ráng cố gắng làm cho ‘khủng’ lên, sau đó chờ anh ta dính bẫy…” (khụ khụ, ý nói…vòng 1 & vòng 3)
Tường Vi: “Đau khổ thực đau khổ mà! Bà nói nói tui bao nhiêu à, tuổi trẻ hoạt bát sáng sủa, thế nhưng sống đến hai mươi bốn, hai mươi lăm năm mà vẫn chưa có bạn trai là sao!”
Mao Mao: “Ai nói tui không có, năm nay có người theo đuổi tui nha! Nhưng mà khi xưa đụng phải một anh cực phẩm, khiến cho tuổi già của tui có bóng ma, tự dưng đem tui ấn góc tường, “Có thích anh không? Có thích anh không?” sau bị cự tuyệt lại nổi điên phun ra một câu, “Đem tiền giao ra đây!”
“…”
Tường Vi: “… Vì thế tạo nên bà của ngày hôm nay chỉ dám ý-dâm, không dám đi hành động?”
Mao Mao: “Lúc ấy tui chỉ là muốn trong lòng muốn mà mặt ngoài cự tuyệt một chút mà thôi mị… ông trời ơi! !”
An Ninh: “Ờ thì… Mọi chuyện đều có lần đầu tiên…”
“…”
Buổi tối, An Ninh có hẹn nên ra ngoài, cô chọn quán ăn ở khu trung tâm, Triều Dương đề cử, nói là hương vị độc đáo danh tiếng duy nhất của thành phố X… À, để cho an toàn, An Ninh mang đủ money, từ trước cửa trường học chạy đi qua mất 20 phút, vốn định đi ké anh ta, khỏi tốn tiền xe, rất hợp tình hợp lý nha, nhưng hai ngày nay Từ Mạc Đình cũng không có ở trường… Tốt lắm, à ừ… Thật đáng tiếc… An Ninh đi sớm hơn nửa giờ đã hẹn, chọn một vị trí yên lặng. Nhưng khi ngồi vào chỗ rồi lại bắt đầu run sợ, bình tĩnh nãy giờ đã bị sự khẩn trương thay thế, đột nhiên muốn lâm trận mà bỏ chạy… Vấn đề là, cô hẹn anh, nếu chạy đi, e là ngày mai sẽ bị giết không cần báo… á!
20 phút sau, Từ Mạc Đình đẩy cửa bước vào, ánh mắt lười nhác đánh giá một vòng xung quanh, nhìn thấy người ngồi gần cửa sổ, hai tay bỏ vào túi quần rồi chậm rãi đi qua.
Khi anh đến gần cô không khỏi khẽ thở dài một tiếng, kéo ghế đối diện ngồi xuống, sửa tư thế không nhanh không chậm dựa vào lưng ghế, ngón tay sạch sẽ nắm lại tùy ý để trên đùi… nhìn người ở trước mặt đang nằm ngủ úp sấp trên bàn.
Lý… An Ninh.
Đối với Từ Mạc Đình, nếu đã nhớ kỹ một người năm, sáu năm mà vẫn không quên được, như vậy, chính là nhớ suốt đời, bởi vì không có khả năng sẽ có người thứ hai xuất hiện.
Thật ra An Ninh không hề ngủ, nghe được động tĩnh mở mắt ra, nhìn người đối diện, mấy phút trước còn đang điều chỉnh tâm lý giờ phút này nháy mắt tan rã, ngẩng đầu ra vẻ bình tĩnh chào hỏi: “…Hi.”
“Ngày hôm qua ngủ không được hay sao vậy?” Cảm giác được giọng điệu của anh mang vẻ bao dung.
“Ừ… thỉnh thoảng sẽ mất ngủ.”
Mạc Đình chợt nhớ ra điều gì, nhìn cô bình tĩnh mở miệng, “Không nghĩ đến em cũng sẽ mất ngủ. Buổi tối có nhiều hoạt động lắm hả?” (theo tớ đoán là Từ ca nhớ tới hôm gặp An ninh ở rạp chiếu phim)
An Ninh hoàn toàn không nhận ra ý gì, chỉ thực đáng thương nói, “Tôi cũng không muốn ra ngoài vào buổi tối nha.”
Từ Mạc Đình nghe câu đó xong giật mình cảm thấy chính mình thật sự là… bây giờ thế nhưng lại sẽ bất giác rơi vào loại trạng thái bất bình này, nâng tay lên bóp trán rồi gọi người phục vụ đến chọn đồ ăn.
“À… mấy hôm trước tôi tìm được giấy khai sinh của mình, thì ra tôi sinh vào buổi trưa, hơn nữa, có thể là 12h45’ trưa…” An Ninh vì bầu không khí hòa hợp đã là người chọn đề tài.
Từ Mạc Đình khẽ nhếch mi, “Sao?”
“… Dương khí rất nặng.”
Người phục vụ đang đứng ở bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn cô, mà người họ Từ kia vẫn như cũ hỏi: “Thế thì có gì nào?”
An Ninh: “12h45’ trưa là thời gian chặt đầu.”
“Cách” tiếng bút của người phục vụ rơi trên mặt đất, nhanh chóng nhặt bút lên rồi lui ra sau. Mà Từ Mạc Đình: “Ừ.”
An Ninh: “…”
Anh nở nụ cười, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi “Làm sao biết được hôm nay là sinh nhật của anh?”
An Ninh “A” lên một tiếng, không xác định được mặt mình có đỏ lên hay không: “Trên hồ sơ đề tài… anh cũng có điền mà.” Không muốn cứ xấu hổ như thế, vì thế cố gắng kéo giãn bầu không khí, “Mười lăm tháng 10, vậy anh là cung Thiên Xứng (hay còn gọi là Thiên Bình).”
Từ Mạc Đình nhìn cô, khẽ nhếch lên khóe miệng, “cung Thiên Xứng thì như thế nào?’
An Ninh: “Theo cung hoàng đạo, thần thủ hộ của anh là thần Tình yêu… Thần thủ hộ của tôi là Kim tinh.”
“Rồi sao nữa?”
“À… Kim Tinh ở Cơ Đốc giáo tượng trưng cho Ma vương, Ma vương cùng Thần tình yêu… Anh đọc ‘Thiên đường đã mất’ của John Milton chưa?”
(Thiên đường đã mất (tiếng Anh: Paradise Lost) – là một thiên sử thi bằng thơ không vần (blank verse) của John Milton kể về lịch sử của con người đầu tiên – AdamThiên đường đã mất được in lại vô khối lần trong nhiều thế kỷ nay và được dịch ra rất nhiều thứ tiếng của thế giới, trong đó có tiếng Việt. Nguồn: Wikipedia)
Anh chỉ cười, vì thế, cô lại tiếp tục: “Con của Ma vương và thần Tình yêu là… thần Chết.”
Từ Mạc Đình: “A, vậy thì tốt rồi, anh không có ý kiến.”
“Hả?” Gì mà không có ý kiến?
“Em nói con của chúng ta trong tương lai là thần Chết, rất tốt.”
“…” Tôi có nói đâu… Còn nữa, khi nào thì lại kéo đến con của bọn họ chứ?
Đúng lúc này đi tới hai người, đối phương đến gần mới phát hiện ra còn có người ngồi đối diện Từ Mạc Đình, bất chợt tự giác, “Thì ra có người đẹp ở đây, thật có lỗi thật có lỗi.” Trong đó mỹ nữ ngại ngùng nói xin lỗi với Từ Mạc Đình.
Từ Mạc Đình nghiêng đầu nhìn cô ấy rồi cười nói: “Mới trở về?”
“Tôi đã về đến hơn một tháng , anh thật đúng là trước sau như một thờ ơ a, trách không được em gái Trình Vũ nói anh ‘đông lạnh’ con bé.” Mỹ nữ rốt cuộc thì nhịn không được lòng hiếu kỳ nhìn về phía người ngồi đối diện anh: “Nếu gặp mặt, không giới thiệu một chút sao?”
“An Ninh.” Mạc Đình chỉ chỉ hai người đang đứng, “Đồng nghiệp ở viện giám sát của anh.”
Mỹ nữ “Chậc” một tiếng, nhưng rất tốt bụng đi đến bắt tay với An Ninh: “Tô Ân Huệ, xin chỉ giáo.”
“A…” An Nình lúc này mới nhớ ra người đứng ở bên cạnh mỹ nữ là ai, chính là người đàn ông cô đã gặp ở rạp chiếu phim… Quả nhiên là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà? Người đó đã gật đầu với cô.
Ân Huệ nhưng lại bị tiếng “A” của An Ninh làm cho cười to, truy vấn Từ Mạc Đình, “Bạn gái? Ha ha, các cô gái trong viện giám sát không biết sẽ đau lòng như thế nào đây.”
Từ Mạc Đình cười, không phủ nhận. Sau khi hai người tránh đi nơi khác, An Ninh nhịn không được hỏi: “Này… anh không giải thích gì sao?”
Vấn đề của cô chính là nói chuyện không đâu vô đâu hết, nhưng đối phương nghe hiểu được, đáp lại: “Giải thích cái gì? Đây là tình hình thực tế không phải sao.”
“… …”
Bữa cơm này An Ninh ăn đến hoảng hốt, cuối cùng khi đi toilet, đụng phải Tô Ân Huệ, đối phương cùng cô nói vài câu, “Mạc Đình rất khó gần gũi phải không?” “… Bình thường.” “Hai người khi nào thì bắt đầu a?” “… Vừa mới.” Lúc đi ra, Từ Mạc Đình đang đứng chờ ở quầy, hai tay bỏ trong túi quần, tư thái thanh thản, An Ninh bởi vì không để ý dưới chân vấp một chút, may mắn Từ Mạc Đình đúng lúc nâng tay đỡ lấy, miệng đã muốn phê bình, “Đi đường đừng hết nhìn trái tới nhìn phải.”
“Tại cái thảm mà…” Nói vô tội.
Mạc Đình nở nụ cười, rút khăn giấy trên quầy đưa cho cô, “Lau khô tay đi.”
“Ờ…”
Tô Ân Huệ nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy chua sót.
Mà An Ninh bỗng nhiên nhớ ra, “Anh đã trả tiền rồi sao?”
Từ Mạc Đình biết ý nghĩ của cô, chỉ cười nói: “Lần sau đi, còn cơ hội mà.”
Á, lần sau là khi nào a? Còn có hôm nay anh ta cũng cười nhiều lắm nha…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.