Chương 25: Trêu hoa ghẹo bướm (phần 1)
Cố Tây Tước
26/11/2014
Hiện tại Lý An Ninh chỉ cần gặp người quen sẽ bị chặn hỏi một câu, “A
Miêu à, bạn trai cưng thật sự là người đó hả?” Hoặc là “An Ninh bạn thật là thần!” hoặc là “Lý An Ninh, có phải chị em không vậy, chuyện lớn như vậy mà giấu, thái độ gì vậy hả.” Tóm lại chính là tội chết có thể miễn, mang vạ khó thoát khỏi.
An Ninh thích yên tĩnh, nay xem như bị phá đến không thể yên bình. Mà Phó Tường Vi, đầu sỏ gây nên chuyện lại ra vẻ “Ta là khai quốc công thần” với nụ cười âm hiểm đi khắp nơi, không hề áy náy trong lòng, gặp được đồng chí nào không biết “Từ Mạc Đình” là ai còn có thể nhiệt tình chỉ điểm một chút, khiến lòng hiếu kỳ của đối phương nổi lên. Tổng thể mà nói chính là hiện tại ở khoa vật lý, ai cũng biết việc này, thậm chí có người còn hỏi A Miêu khi nào thì kết hôn? Chuyện này thật sự dọa cô chết khiếp, bây giờ mọi người đều khư khư cố chấp như vậy sao?
Hôm nay Tường Vi vừa mới vào phòng, Triều Dương liền đi qua đi lại vỗ vỗ vai cô nói: “Huynh đệ, chêt sớm siêu sinh sớm nha.”
“Nhớ đốt tiền thiệt cho tui.”
Triều Dương : “Tui tự thiêu cũng không đốt tiền cho bà.”
Tường Vi chậc lưỡi, sau đó đi qua đối diện A Miêu đang ngồi bên cửa sổ đọc sách nói: “Hy sinh cái tôi, vì tập thể!”
An Ninh từ sau quyển sách ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi một câu: “Sau đó?”
“Tui sai rồi! !”
Triều Dương : “Không gió cũng xoay được cánh quạt.”
“Cái này gọi là có gió sao?”
An Ninh ở bên này hít một hơi, cho dù có nản nhỏ bạn làm xằng làm bậy, còn không đến mức quá tức giận.
Tường Vi thức thời nói sang chuyện khác: “Tui mời mọi người đi ăn đại tiệc nha? Tiền thưởng 5000 nhân dân tệ tùy tiện xài!”
Mao Mao: “Bây giờ cái gì tui cũng không thể ăn, lở miệng, miệng đau đến nói chuyện cũng không thể lớn tiếng .”
Triều Dương : “Phun một ít ‘sương dưa hấu’ đi?”
(西 瓜霜 : sương dưa hấu, tên thuốc trị lở miệng sưng nướu vì nóng trong người của TQ, dạng phun sương, giá thị trường: $ 7,20 ~ link: http://www.lwhk.com/lwhk/medicine/chi/o ... _frost.jpg)
Mao Mao: “Vừa vặn lở ở chỗ sâu nhất trong khoang miệng, mún phun cũng phun không tới!”
Cuối cùng sau khi cân nhắc kĩ càng đổi đi hát Karaoke để chúc mừng Tường Vi đoạt huy chương đồng.
Mao Mao đối với quyết định này vẫn như cũ có ý kiến: ” Không phải ca hát cũng dùng miệng sao? !” =))
Và kết quả là… hôm đó ở hiện trường bạn sẽ thấy hình ảnh bạn Mao Hiểu Húc như thế này: tay trái một miếng gà nướng, tay phải Microphone, sau đó khi âm nhạc vang lên, cô một ngụm gà nướng, một ngụm “Vì thế khuynh quốc khuynh thành không thay đổi dung nhan…” (hùng nhữ lâm 《 khuynh quốc khuynh thành 》)
(link nhạc : http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=ivemLz4oq4, bài nì rất nổi tiếng bên TQ, Triệu Vy cũng có cover)
Triều Dương : “Tui thấy thế nào như có sét đánh á?”
An Ninh luôn luôn ngồi một bên uống đồ uống, dù sao cô hát không dễ nghe, ngày đó Tường Vi còn gọi vài bạn học có quan hệ tốt cùng lớp đến, mười người ở bên trong phòng karaoke làm ầm ĩ, lúc đó anh chàng cùng tổ luận văn nói chuyện với An Ninh, câu đầu tiên chính là: “Anh ta là bạn trai cậu? !”
“14.”
“Cái gì?”
An Ninh cười đáp: “Cậu là người thứ 14 hỏi tôi vấn đề này.”
Anh chàng rõ ràng là bị kích thích, “Có phải tôi cũng đắc tội luôn ‘người chống lưng’ cho chúng ta?”
Lúc này có người đẩy cửa tiến vào, người tới đúng là ‘người chống lưng’, Từ Mạc Đình…
Lúc ấy cả phòng có năm giây lặng im, chỉ còn tiếng “Giờ phút này khuynh quốc khuynh thành gần nhau vĩnh viễn…” cho đến khi Triều Dương hô một câu: “Bài tiếp theo ai muốn hát?” Nháy mắt bà con lại ca múa mừng cảnh thái bình như cũ.
Từ Mạc Đình lúc này ngồi xuống cạnh cô, An Ninh chậm rãi nhấp đồ uống, nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Muốn uống không?”
Đối phương tựa hồ nở nụ cười nhẹ, nâng tay sờ sờ sau gáy cô, An Ninh theo bản năng cũng vuốt vuốt tóc mình.
“Ngủ quên?”
“Ừm.” hồi trưa gội đầu không sấy liền ngủ, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Rối lắm sao?”
“Không đến nỗi.” anh nói, khóe mắt mang theo tình cảm.
Đột nhiên cảm giác được vài ánh mắt phóng tới, An Ninh lập tức nghĩ đến hành động của cô với anh làm người ta hết sức mơ màng, vì thế đoan chính ngồi thẳng.
Mao Mao mang theo lòng sùng kính đi tới đưa rượu cho Từ Mạc Đình, “Mời dùng.”
Mạc Đình nói cám ơn, lần này anh không lấy nước trái cây của cô thay thế, bưng lên uống một ngụm, nghiêng đầu hỏi Lý An Ninh: “Anh đến đây em không ngại chứ?”
Biểu cảm của anh thực hợp tình hợp lý, nhưng giọng nói lại mềm nhẹ làm cho người ta thẹn thùng, An Ninh ngẩng đầu nhìn Mao Mao, cô đang trốn đông tránh tây, làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy.
“… Em có thể hỏi một chút không, sao anh biết em ở đây?”
Đối phương nghĩ nghĩ rồi nói: “Em có một người bạn cùng phòng họ Triều?”
An Ninh rên rỉ trong lòng, bây giờ bên người cô có được tính là một đám nhất trí phản chiến không đây?
Sau lại có người kiềm chế không được đến mời Từ Mạc Đình ca hát, đối phương cũng rất dễ nói chuyện: “Có thể, nhưng…” anh chạm vào yết hầu, vì thế Lý An Ninh không thể không nói với bạn mình: “Thật ngại quá, để sau đi, anh ấy mới hết cảm.” cứ cho là cô đã chết đi…
Ngày đó Từ Mạc Đình không ngồi lâu, sau khi nhận được hai cú điện thoại liền đứng dậy cáo từ.
Nam nhân vật chính chân trước mới vừa đi, mấy người còn lại liền điên rồi, “A Miêu, con gái bọn mình yêu cầu giảng bài tập thể miễn phí!”
Trong đó một bạn nữ cảm khái: “Bạn học Lý An Ninh thật sự là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng! Nhân vật thanh cao loại này… Chậc chậc, mình ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Vì thế, đêm đó ngày Karaoke thành “Ngày báo cáo Phương pháp theo đuổi nhân vật cấp đại thần”, người báo cáo tự nhiên là người nào đó, nhưng vấn đề là… cô không có theo đuổi anh ta mà!
———– phân cách tuyến ———–
Lý An Ninh tư duy luôn luôn thực tĩnh lặng nên rất ít khi có ngoại vật có thể khiến tâm thần cô không yên, cho nên lần này ngẩn người liên tục ba ngày xem như là lần đầu tiên, cuối cùng lúc nói điện thoại với ba thiếu chút nữa nói nhầm.
Nhớ lại đề nghị của phụ thân đại nhân hôm nay, cô lại mê mang vài phần… ba cô muốn cô đến G làm việc… Nếu cô đi thành phố G mẹ phải làm sao bây giờ? Vốn dĩ là chuyện không có khả năng sẽ đồng ý, nhưng mà, phụ thân đại nhân cũng không phải loại người vô cớ nói lời vô nghĩa.
Đối với cô mà nói, mẹ là người quan trọng nhất trên thế giới, tiếp theo là… Tiếp theo hình như cũng không có gì .
“An Ninh, ổ cứng di động của tui lại mở không được!” Triều Dương đột nhiên cất giọng kéo lại suy nghĩ của người nào đó.
“Ừm… vào Run, gõ cmd (tại dấu nhắc lệnh), đuôi gõ chkdsk, dấu hai chấm, dấu gạch chéo, f.”
Triều Dương không thể không bội phục: “Nữ thần của tui nha!”
“Google mới là nữ thần.” An Ninh cảm thán cười, “Được chưa?”
Triều Dương : “…’thao tác sai’, nó nói như vậy!”
An Ninh đi qua thăm dò nhìn thử: “… sau dấu hai chấm thêm một khoảng cách, đừng viết liền chữ f.”
Triều Dương nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Gả bà ra ngoài thật đúng là đáng tiếc mà.”
An Ninh mỉm cười: “Vậy giữ đi.”
Tường Vi mang theo đồ giao tận nơi đi vào: “Quán cà phê Tường Hòa thu thêm tiền thật đúng là tiền nào của nấy, nói tóm lại, thái độ phục vụ cũng được, lấy tiền cũng lưu loát.”
Triều Dương nghe thấy mùi thơm liền đứng lên: “Ngày nào cũng bắt bà tiêu pha như vậy thật sự là ngượng ngùng quá à!”
Tường Vi: “Tiêu pha không phải tui. Tui vừa mới đi tới cửa liền đụng tới nam nhân của A Miêu, ha ha, ha ha, tui mới tiến tới kêu một tiếng mà thôi, liền được lợi vô cùng.”
“…”
Triều Dương: “Bà gọi cái gì?”
Tường Vi : “Em rể.”
“…” An Ninh bóp trán tránh ra.
Đêm đó thu được tin nhắn của Từ Mạc Đình: “Tuần sau có lẽ cũng không ở trường, có việc gì gọi điện thoại cho anh.”
Lần trước một cái tin nhắn cùng loại không có trả lời, lúc này đây trước khi ngủ An Ninh rốt cuộc gửi lại một câu, sau đó tắt máy ngủ.
An Ninh thích yên tĩnh, nay xem như bị phá đến không thể yên bình. Mà Phó Tường Vi, đầu sỏ gây nên chuyện lại ra vẻ “Ta là khai quốc công thần” với nụ cười âm hiểm đi khắp nơi, không hề áy náy trong lòng, gặp được đồng chí nào không biết “Từ Mạc Đình” là ai còn có thể nhiệt tình chỉ điểm một chút, khiến lòng hiếu kỳ của đối phương nổi lên. Tổng thể mà nói chính là hiện tại ở khoa vật lý, ai cũng biết việc này, thậm chí có người còn hỏi A Miêu khi nào thì kết hôn? Chuyện này thật sự dọa cô chết khiếp, bây giờ mọi người đều khư khư cố chấp như vậy sao?
Hôm nay Tường Vi vừa mới vào phòng, Triều Dương liền đi qua đi lại vỗ vỗ vai cô nói: “Huynh đệ, chêt sớm siêu sinh sớm nha.”
“Nhớ đốt tiền thiệt cho tui.”
Triều Dương : “Tui tự thiêu cũng không đốt tiền cho bà.”
Tường Vi chậc lưỡi, sau đó đi qua đối diện A Miêu đang ngồi bên cửa sổ đọc sách nói: “Hy sinh cái tôi, vì tập thể!”
An Ninh từ sau quyển sách ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi một câu: “Sau đó?”
“Tui sai rồi! !”
Triều Dương : “Không gió cũng xoay được cánh quạt.”
“Cái này gọi là có gió sao?”
An Ninh ở bên này hít một hơi, cho dù có nản nhỏ bạn làm xằng làm bậy, còn không đến mức quá tức giận.
Tường Vi thức thời nói sang chuyện khác: “Tui mời mọi người đi ăn đại tiệc nha? Tiền thưởng 5000 nhân dân tệ tùy tiện xài!”
Mao Mao: “Bây giờ cái gì tui cũng không thể ăn, lở miệng, miệng đau đến nói chuyện cũng không thể lớn tiếng .”
Triều Dương : “Phun một ít ‘sương dưa hấu’ đi?”
(西 瓜霜 : sương dưa hấu, tên thuốc trị lở miệng sưng nướu vì nóng trong người của TQ, dạng phun sương, giá thị trường: $ 7,20 ~ link: http://www.lwhk.com/lwhk/medicine/chi/o ... _frost.jpg)
Mao Mao: “Vừa vặn lở ở chỗ sâu nhất trong khoang miệng, mún phun cũng phun không tới!”
Cuối cùng sau khi cân nhắc kĩ càng đổi đi hát Karaoke để chúc mừng Tường Vi đoạt huy chương đồng.
Mao Mao đối với quyết định này vẫn như cũ có ý kiến: ” Không phải ca hát cũng dùng miệng sao? !” =))
Và kết quả là… hôm đó ở hiện trường bạn sẽ thấy hình ảnh bạn Mao Hiểu Húc như thế này: tay trái một miếng gà nướng, tay phải Microphone, sau đó khi âm nhạc vang lên, cô một ngụm gà nướng, một ngụm “Vì thế khuynh quốc khuynh thành không thay đổi dung nhan…” (hùng nhữ lâm 《 khuynh quốc khuynh thành 》)
(link nhạc : http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=ivemLz4oq4, bài nì rất nổi tiếng bên TQ, Triệu Vy cũng có cover)
Triều Dương : “Tui thấy thế nào như có sét đánh á?”
An Ninh luôn luôn ngồi một bên uống đồ uống, dù sao cô hát không dễ nghe, ngày đó Tường Vi còn gọi vài bạn học có quan hệ tốt cùng lớp đến, mười người ở bên trong phòng karaoke làm ầm ĩ, lúc đó anh chàng cùng tổ luận văn nói chuyện với An Ninh, câu đầu tiên chính là: “Anh ta là bạn trai cậu? !”
“14.”
“Cái gì?”
An Ninh cười đáp: “Cậu là người thứ 14 hỏi tôi vấn đề này.”
Anh chàng rõ ràng là bị kích thích, “Có phải tôi cũng đắc tội luôn ‘người chống lưng’ cho chúng ta?”
Lúc này có người đẩy cửa tiến vào, người tới đúng là ‘người chống lưng’, Từ Mạc Đình…
Lúc ấy cả phòng có năm giây lặng im, chỉ còn tiếng “Giờ phút này khuynh quốc khuynh thành gần nhau vĩnh viễn…” cho đến khi Triều Dương hô một câu: “Bài tiếp theo ai muốn hát?” Nháy mắt bà con lại ca múa mừng cảnh thái bình như cũ.
Từ Mạc Đình lúc này ngồi xuống cạnh cô, An Ninh chậm rãi nhấp đồ uống, nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Muốn uống không?”
Đối phương tựa hồ nở nụ cười nhẹ, nâng tay sờ sờ sau gáy cô, An Ninh theo bản năng cũng vuốt vuốt tóc mình.
“Ngủ quên?”
“Ừm.” hồi trưa gội đầu không sấy liền ngủ, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Rối lắm sao?”
“Không đến nỗi.” anh nói, khóe mắt mang theo tình cảm.
Đột nhiên cảm giác được vài ánh mắt phóng tới, An Ninh lập tức nghĩ đến hành động của cô với anh làm người ta hết sức mơ màng, vì thế đoan chính ngồi thẳng.
Mao Mao mang theo lòng sùng kính đi tới đưa rượu cho Từ Mạc Đình, “Mời dùng.”
Mạc Đình nói cám ơn, lần này anh không lấy nước trái cây của cô thay thế, bưng lên uống một ngụm, nghiêng đầu hỏi Lý An Ninh: “Anh đến đây em không ngại chứ?”
Biểu cảm của anh thực hợp tình hợp lý, nhưng giọng nói lại mềm nhẹ làm cho người ta thẹn thùng, An Ninh ngẩng đầu nhìn Mao Mao, cô đang trốn đông tránh tây, làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy.
“… Em có thể hỏi một chút không, sao anh biết em ở đây?”
Đối phương nghĩ nghĩ rồi nói: “Em có một người bạn cùng phòng họ Triều?”
An Ninh rên rỉ trong lòng, bây giờ bên người cô có được tính là một đám nhất trí phản chiến không đây?
Sau lại có người kiềm chế không được đến mời Từ Mạc Đình ca hát, đối phương cũng rất dễ nói chuyện: “Có thể, nhưng…” anh chạm vào yết hầu, vì thế Lý An Ninh không thể không nói với bạn mình: “Thật ngại quá, để sau đi, anh ấy mới hết cảm.” cứ cho là cô đã chết đi…
Ngày đó Từ Mạc Đình không ngồi lâu, sau khi nhận được hai cú điện thoại liền đứng dậy cáo từ.
Nam nhân vật chính chân trước mới vừa đi, mấy người còn lại liền điên rồi, “A Miêu, con gái bọn mình yêu cầu giảng bài tập thể miễn phí!”
Trong đó một bạn nữ cảm khái: “Bạn học Lý An Ninh thật sự là không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng! Nhân vật thanh cao loại này… Chậc chậc, mình ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Vì thế, đêm đó ngày Karaoke thành “Ngày báo cáo Phương pháp theo đuổi nhân vật cấp đại thần”, người báo cáo tự nhiên là người nào đó, nhưng vấn đề là… cô không có theo đuổi anh ta mà!
———– phân cách tuyến ———–
Lý An Ninh tư duy luôn luôn thực tĩnh lặng nên rất ít khi có ngoại vật có thể khiến tâm thần cô không yên, cho nên lần này ngẩn người liên tục ba ngày xem như là lần đầu tiên, cuối cùng lúc nói điện thoại với ba thiếu chút nữa nói nhầm.
Nhớ lại đề nghị của phụ thân đại nhân hôm nay, cô lại mê mang vài phần… ba cô muốn cô đến G làm việc… Nếu cô đi thành phố G mẹ phải làm sao bây giờ? Vốn dĩ là chuyện không có khả năng sẽ đồng ý, nhưng mà, phụ thân đại nhân cũng không phải loại người vô cớ nói lời vô nghĩa.
Đối với cô mà nói, mẹ là người quan trọng nhất trên thế giới, tiếp theo là… Tiếp theo hình như cũng không có gì .
“An Ninh, ổ cứng di động của tui lại mở không được!” Triều Dương đột nhiên cất giọng kéo lại suy nghĩ của người nào đó.
“Ừm… vào Run, gõ cmd (tại dấu nhắc lệnh), đuôi gõ chkdsk, dấu hai chấm, dấu gạch chéo, f.”
Triều Dương không thể không bội phục: “Nữ thần của tui nha!”
“Google mới là nữ thần.” An Ninh cảm thán cười, “Được chưa?”
Triều Dương : “…’thao tác sai’, nó nói như vậy!”
An Ninh đi qua thăm dò nhìn thử: “… sau dấu hai chấm thêm một khoảng cách, đừng viết liền chữ f.”
Triều Dương nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Gả bà ra ngoài thật đúng là đáng tiếc mà.”
An Ninh mỉm cười: “Vậy giữ đi.”
Tường Vi mang theo đồ giao tận nơi đi vào: “Quán cà phê Tường Hòa thu thêm tiền thật đúng là tiền nào của nấy, nói tóm lại, thái độ phục vụ cũng được, lấy tiền cũng lưu loát.”
Triều Dương nghe thấy mùi thơm liền đứng lên: “Ngày nào cũng bắt bà tiêu pha như vậy thật sự là ngượng ngùng quá à!”
Tường Vi: “Tiêu pha không phải tui. Tui vừa mới đi tới cửa liền đụng tới nam nhân của A Miêu, ha ha, ha ha, tui mới tiến tới kêu một tiếng mà thôi, liền được lợi vô cùng.”
“…”
Triều Dương: “Bà gọi cái gì?”
Tường Vi : “Em rể.”
“…” An Ninh bóp trán tránh ra.
Đêm đó thu được tin nhắn của Từ Mạc Đình: “Tuần sau có lẽ cũng không ở trường, có việc gì gọi điện thoại cho anh.”
Lần trước một cái tin nhắn cùng loại không có trả lời, lúc này đây trước khi ngủ An Ninh rốt cuộc gửi lại một câu, sau đó tắt máy ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.