Chương 29: Trêu hoa ghẹo nguyệt (phần 5)
Cố Tây Tước
26/11/2014
Lúc Từ Mạc Đình xuống dưới chỉ thấy người nào đó đứng gần bồn hoa,
cúi đầu đá mấy hòn đá bên chân. Bóng dáng do đèn đường mông lung chiếu
xuống thoạt nhìn có chút yếu đuối, tóc đã dài gần tới thắt lưng , nhớ
tới vài năm trước bị bạn học kéo đi nhà thể thao xem trận đấu của nữ
sinh… thời điểm đó, tóc cô chỉ tới bả vai… Thời kỳ trưởng thành, một lần nhìn trộm khiến cho lần đầu tiên anh nhận thấy được rung động nảy mầm
trong cơ thể mình, như chạm đến một đóa hoa thuốc phiện, trong lòng bàn
tay có một chút tê dại, truyền đến ngực.
An Ninh vừa ngẩng đầu liền trông thấy Từ Mạc Đình đang đến gần bên này, cô tự nhiên tặng anh một nụ cười nhẹ ấm áp, đứng thẳng người đưa tay ra sau lưng chờ đợi.
“Đúng lúc ở gần đây, nên em đến sớm.” cô hy vọng biểu hiện của mình cũng đủ bình thản ung dung.
Mạc Đình đưa tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt cô, “Khá hơn chút nào chưa?”
Mới gặp tới người thật lại lập tức không bình tĩnh được, gương mặt vì anh chạm vào mà hơi hơi hồng lên: “À, không sao, vết thương nhỏ thôi mà.” Băng cá nhân cũng là bị Mao Mao cố ý dán lên , nói cái gì có cảm giác dã tính cùng “cấm dục”, An Ninh xác định gần đây cô nàng rất là nhàm chán .
Lúc này, lại là dưới tàng cây bí ẩn, trong góc rất ít người qua lại, Từ Mạc Đình trầm tư, cuối cùng đi đến liếm môi cô, bởi vì rất đột ngột, An Ninh phản ứng không kịp, mà tay anh đã vòng đến luồn vào tóc cô giam cầm cô.
“Đừng cắn răng.”
Lúc đôi môi tiếp xúc, liếm biến thành hôn sâu, thần kinh An Ninh lại lần nữa xụi lơ, hơi thở anh mang hương vị của hoa nhài, có chút mát lạnh, lại ẩm ướt .
Từ Mạc Đình kéo cô đến sau cột đá cạnh bồn hoa, ngăn cản hết thảy tầm mắt bên ngoài, anh tựa vào cổ của cô, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị một người ám ảnh đến vậy, cảm giác khẩn trương cùng kinh ngạc của nụ hôn đầu tiên ở nhà hàng, dẫn ra chấn động chôn sâu trong thân thể. Anh không thích cảm giác rõ ràng muốn, lại không chiếm được.
Yên lặng nghiêng đầu hôn nhẹ vào mí mắt cô, như là một loại nghi thức.
Tiếng bước chân phá vỡ khoảng không gian độc lập, hai cô gái vốn muốn đi đường tắt cho gần bị một màn trước mắt làm giật mình, tiết mục tình nhân thân mật vào buổi tối trong trường học cũng không hiếm thấy, nhưng vấn đề là trước mắt anh chàng đẹp trai này, đúng là người không chê vào đâu được, nghiêm nghị không dễ tiếp cận, Từ Mạc Đình của khoa ngoại giao bọn cô.
“Xin… xin lỗi.” một cô gái phục hồi tinh thần lại trước, kéo ống tay áo người bên cạnh, hai người cuống quít lui lại.
“Từ Mạc Đình…”
“Hở?” giọng anh còn có chút nghẹn nghẹn.
An Ninh biết mặt mình nhất định là đang đỏ, “Ừm… anh rất thích em sao?”
Lúc An Ninh về phòng ngủ Triều Dương đang hỏi mọi người cái máy tính đầu mua lúc nào.
Tường Vi: “Năm 97, ấn tượng rất sâu, Hồng Kông được trao trả.” (năm 1997, Anh trả Hồng Kông cho Trung Quốc)
“Năm 97 hả?” Mao Mao thâm trầm lắc đầu: “Khi đó tui là bé ngoan, sắp thi đại học cho nên cũng không lên mạng.”
Tường Vi nhíu mày: “Khi đó tui đang học tiểu học.”
“…”
Mao Mao vừa thấy An Ninh tiến vào lập tức nhảy dựng lên hỏi: “A Miêu, đề cử mấy cuốn sách để xem đi !”
An Ninh: “Vậy thì… truyện cổ tích?”
Mao Mao : “Tui không xem truyện cổ tích, có xem cũng là xem bản người lớn.”
Tường Vi mỉm cười: “Thật ra truyện cổ tích đều là hắc ám đến tột đỉnh . ‘Đôi giày đỏ’ nói cho bà cái gì? Nếu bà không muốn chân trần tham gia lễ tang, nếu bà chỉ có một đôi giày đỏ, như vậy cái chờ đợi bà chính là chặt hai chân! ‘Vịt con xấu xí’ nói cho bà cái gì? Thế giới này đẹp – xấu là trung tâm , lúc bà là vịt con xấu xí, ai cũng muốn giết chết bà, trừ phi bà có thể sống đến cái ngày lớn thành thiên nga. Còn ‘Mỹ nhân ngư’ thì sao? Chậc, bà không nên mơ ước thứ không thuộc về mình, nếu không sẽ biến thành bọt biển. ‘Công chúa và hạt đậu’ thì khó hiểu, còn ‘Chiếc hộp dễ cháy’ muốn cổ vũ cái gì chứ? Quả thực là lừa đời lấy tiếng!” ( =)) quá chuẩn)
(‘Đôi giày đỏ: http://vanhoc.xitrum.net/truyencotich/a ... 06/10.html)
Triều Dương: “Tiếng phẫn nộ rõ ràng nha.”
Tường Vi: “Hừ hừ, cuối cùng là các tác phẩm nổi tiếng, có lẽ ‘Jane Eyre’ so với ‘Đồi gió hú’ trực tiếp hơn, ‘Kiêu hãnh và định kiến’ so với ‘Hoa huệ trong thung lũng’ tích cực hơn, nhìn xem ‘Đường thi tống từ’ so với ‘Ác chi hoa’ tốt hơn, mặt khác ‘Kafka toàn tập’ tuyệt đối so với Afred Hitchcock còn khủng bố hơn!” ( mấy bộ đó mún bít mn google ha)
Mao Mao : “Vì thế mọi người cùng nhau đến xem cái đối với thể xác có ích và tinh thần khỏe mạnh, tích cực hướng về phía truyện NP đi.” (thể loại np, 1 nữ n nam/ 1 nam n nữ )
“…”
Tường Vi: “Sao A Miêu nằm ườn trên giường rồi?”
Anh yêu thầm em sáu năm …
——— ——— phân cách tuyến ——— ———
Cuộc họp của nhóm làm luận án vào sáng sớm, An Ninh đến muộn, lúc cô đi vào hai người hợp tác đã đến, Từ Mạc Đình đã ngồi ở chủ tọa, nghe tiếng mở cửa, nghiêng người gật đầu với cô.
Bạn E chờ cô ngồi xuống bên cạnh liền cười nói: “Ngủ quên sao? Tóc rối bời.”
An Ninh ừ một tiếng, nâng tay cào tóc, nhưng bởi vì quá dài, đến cuối bị rối, vì thế đơn giản mặc kệ nó đi, cúi đầu hỏi E, “Mọi người nói đến đâu rồi ?”
“Mới vừa bắt đầu.” Đối phương hạ giọng, “Hôm nay lúc người nào đó tiến vào vấp té một cái, bạn không thấy được nha, thật sự là cười đã chết.”
“Ừm…”
Người ngồi đầu bàn gõ nhẹ xuống mặt bàn, hai cô nương thức thời chấm dứt tám chuyện.
Một anh chàng đem tờ giấy để trước mặt An Ninh, cô do dự cầm lấy, “A Miêu, Bách Hiểu Sanh, đề cử mấy chỗ bán thuốc giải rượu đi.” (hình như là phòng thí nghiệm mà a ấy nói lộn nên nó ra nghĩa hoàn toàn khác =)) )
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là cười ra tiếng, trong trường hợp đó ‘người ngồi ở chủ vị’ nhìn qua, cho nên lập tức biểu hiện nghiêm túc.
Anh chàng kia ở trong lòng cân nhắc, hai người này không phải người yêu à? Sao có vẻ xa lạ đến vậy ?
Hôm nay hiệu suất thảo luận không tệ.
“Vấn đề hiện tại là muốn mượn một phòng thí nghiệm, để chúng ta sử dụng lâu dài, nhưng trước mắt xem ra toàn trường đều là tài nguyên khan hiếm.” Nói tới đây người nọ lòng đầy căm phẫn: “Nhà trường đối với khoa vật lý chúng ta cũng quá keo kiệt mà!”
An Ninh: “Về mặt này tôi sẽ đi bàn lại.”
Anh chàng: “Được, vất vả bạn rồi. Tôi bắt đầu chuyên tâm làm phần hai, để đến lúc đó khỏi trở tay không kịp.”
An Ninh: “Ừ, bạn chỉ cần tập trung làm, chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
Anh chàng: “Các hạ anh minh thần võ!”
E cười ra tiếng: “Hai người thật là ăn ý.”
Người kia thốt ra: “Đương nhiên, tôi cùng a Miêu ở năm nhất đại học là bạn cùng lớp mà.”
Lúc này Từ Mạc Đình vừa từ cửa sổ nghe xong điện thoại trở về, đối với Lý An Ninh thản nhiên nói một câu: “Từ Trình Vũ hẹn em đi dạo phố, anh giúp em cự tuyệt .”
An Ninh vừa ngẩng đầu liền trông thấy Từ Mạc Đình đang đến gần bên này, cô tự nhiên tặng anh một nụ cười nhẹ ấm áp, đứng thẳng người đưa tay ra sau lưng chờ đợi.
“Đúng lúc ở gần đây, nên em đến sớm.” cô hy vọng biểu hiện của mình cũng đủ bình thản ung dung.
Mạc Đình đưa tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt cô, “Khá hơn chút nào chưa?”
Mới gặp tới người thật lại lập tức không bình tĩnh được, gương mặt vì anh chạm vào mà hơi hơi hồng lên: “À, không sao, vết thương nhỏ thôi mà.” Băng cá nhân cũng là bị Mao Mao cố ý dán lên , nói cái gì có cảm giác dã tính cùng “cấm dục”, An Ninh xác định gần đây cô nàng rất là nhàm chán .
Lúc này, lại là dưới tàng cây bí ẩn, trong góc rất ít người qua lại, Từ Mạc Đình trầm tư, cuối cùng đi đến liếm môi cô, bởi vì rất đột ngột, An Ninh phản ứng không kịp, mà tay anh đã vòng đến luồn vào tóc cô giam cầm cô.
“Đừng cắn răng.”
Lúc đôi môi tiếp xúc, liếm biến thành hôn sâu, thần kinh An Ninh lại lần nữa xụi lơ, hơi thở anh mang hương vị của hoa nhài, có chút mát lạnh, lại ẩm ướt .
Từ Mạc Đình kéo cô đến sau cột đá cạnh bồn hoa, ngăn cản hết thảy tầm mắt bên ngoài, anh tựa vào cổ của cô, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị một người ám ảnh đến vậy, cảm giác khẩn trương cùng kinh ngạc của nụ hôn đầu tiên ở nhà hàng, dẫn ra chấn động chôn sâu trong thân thể. Anh không thích cảm giác rõ ràng muốn, lại không chiếm được.
Yên lặng nghiêng đầu hôn nhẹ vào mí mắt cô, như là một loại nghi thức.
Tiếng bước chân phá vỡ khoảng không gian độc lập, hai cô gái vốn muốn đi đường tắt cho gần bị một màn trước mắt làm giật mình, tiết mục tình nhân thân mật vào buổi tối trong trường học cũng không hiếm thấy, nhưng vấn đề là trước mắt anh chàng đẹp trai này, đúng là người không chê vào đâu được, nghiêm nghị không dễ tiếp cận, Từ Mạc Đình của khoa ngoại giao bọn cô.
“Xin… xin lỗi.” một cô gái phục hồi tinh thần lại trước, kéo ống tay áo người bên cạnh, hai người cuống quít lui lại.
“Từ Mạc Đình…”
“Hở?” giọng anh còn có chút nghẹn nghẹn.
An Ninh biết mặt mình nhất định là đang đỏ, “Ừm… anh rất thích em sao?”
Lúc An Ninh về phòng ngủ Triều Dương đang hỏi mọi người cái máy tính đầu mua lúc nào.
Tường Vi: “Năm 97, ấn tượng rất sâu, Hồng Kông được trao trả.” (năm 1997, Anh trả Hồng Kông cho Trung Quốc)
“Năm 97 hả?” Mao Mao thâm trầm lắc đầu: “Khi đó tui là bé ngoan, sắp thi đại học cho nên cũng không lên mạng.”
Tường Vi nhíu mày: “Khi đó tui đang học tiểu học.”
“…”
Mao Mao vừa thấy An Ninh tiến vào lập tức nhảy dựng lên hỏi: “A Miêu, đề cử mấy cuốn sách để xem đi !”
An Ninh: “Vậy thì… truyện cổ tích?”
Mao Mao : “Tui không xem truyện cổ tích, có xem cũng là xem bản người lớn.”
Tường Vi mỉm cười: “Thật ra truyện cổ tích đều là hắc ám đến tột đỉnh . ‘Đôi giày đỏ’ nói cho bà cái gì? Nếu bà không muốn chân trần tham gia lễ tang, nếu bà chỉ có một đôi giày đỏ, như vậy cái chờ đợi bà chính là chặt hai chân! ‘Vịt con xấu xí’ nói cho bà cái gì? Thế giới này đẹp – xấu là trung tâm , lúc bà là vịt con xấu xí, ai cũng muốn giết chết bà, trừ phi bà có thể sống đến cái ngày lớn thành thiên nga. Còn ‘Mỹ nhân ngư’ thì sao? Chậc, bà không nên mơ ước thứ không thuộc về mình, nếu không sẽ biến thành bọt biển. ‘Công chúa và hạt đậu’ thì khó hiểu, còn ‘Chiếc hộp dễ cháy’ muốn cổ vũ cái gì chứ? Quả thực là lừa đời lấy tiếng!” ( =)) quá chuẩn)
(‘Đôi giày đỏ: http://vanhoc.xitrum.net/truyencotich/a ... 06/10.html)
Triều Dương: “Tiếng phẫn nộ rõ ràng nha.”
Tường Vi: “Hừ hừ, cuối cùng là các tác phẩm nổi tiếng, có lẽ ‘Jane Eyre’ so với ‘Đồi gió hú’ trực tiếp hơn, ‘Kiêu hãnh và định kiến’ so với ‘Hoa huệ trong thung lũng’ tích cực hơn, nhìn xem ‘Đường thi tống từ’ so với ‘Ác chi hoa’ tốt hơn, mặt khác ‘Kafka toàn tập’ tuyệt đối so với Afred Hitchcock còn khủng bố hơn!” ( mấy bộ đó mún bít mn google ha)
Mao Mao : “Vì thế mọi người cùng nhau đến xem cái đối với thể xác có ích và tinh thần khỏe mạnh, tích cực hướng về phía truyện NP đi.” (thể loại np, 1 nữ n nam/ 1 nam n nữ )
“…”
Tường Vi: “Sao A Miêu nằm ườn trên giường rồi?”
Anh yêu thầm em sáu năm …
——— ——— phân cách tuyến ——— ———
Cuộc họp của nhóm làm luận án vào sáng sớm, An Ninh đến muộn, lúc cô đi vào hai người hợp tác đã đến, Từ Mạc Đình đã ngồi ở chủ tọa, nghe tiếng mở cửa, nghiêng người gật đầu với cô.
Bạn E chờ cô ngồi xuống bên cạnh liền cười nói: “Ngủ quên sao? Tóc rối bời.”
An Ninh ừ một tiếng, nâng tay cào tóc, nhưng bởi vì quá dài, đến cuối bị rối, vì thế đơn giản mặc kệ nó đi, cúi đầu hỏi E, “Mọi người nói đến đâu rồi ?”
“Mới vừa bắt đầu.” Đối phương hạ giọng, “Hôm nay lúc người nào đó tiến vào vấp té một cái, bạn không thấy được nha, thật sự là cười đã chết.”
“Ừm…”
Người ngồi đầu bàn gõ nhẹ xuống mặt bàn, hai cô nương thức thời chấm dứt tám chuyện.
Một anh chàng đem tờ giấy để trước mặt An Ninh, cô do dự cầm lấy, “A Miêu, Bách Hiểu Sanh, đề cử mấy chỗ bán thuốc giải rượu đi.” (hình như là phòng thí nghiệm mà a ấy nói lộn nên nó ra nghĩa hoàn toàn khác =)) )
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là cười ra tiếng, trong trường hợp đó ‘người ngồi ở chủ vị’ nhìn qua, cho nên lập tức biểu hiện nghiêm túc.
Anh chàng kia ở trong lòng cân nhắc, hai người này không phải người yêu à? Sao có vẻ xa lạ đến vậy ?
Hôm nay hiệu suất thảo luận không tệ.
“Vấn đề hiện tại là muốn mượn một phòng thí nghiệm, để chúng ta sử dụng lâu dài, nhưng trước mắt xem ra toàn trường đều là tài nguyên khan hiếm.” Nói tới đây người nọ lòng đầy căm phẫn: “Nhà trường đối với khoa vật lý chúng ta cũng quá keo kiệt mà!”
An Ninh: “Về mặt này tôi sẽ đi bàn lại.”
Anh chàng: “Được, vất vả bạn rồi. Tôi bắt đầu chuyên tâm làm phần hai, để đến lúc đó khỏi trở tay không kịp.”
An Ninh: “Ừ, bạn chỉ cần tập trung làm, chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
Anh chàng: “Các hạ anh minh thần võ!”
E cười ra tiếng: “Hai người thật là ăn ý.”
Người kia thốt ra: “Đương nhiên, tôi cùng a Miêu ở năm nhất đại học là bạn cùng lớp mà.”
Lúc này Từ Mạc Đình vừa từ cửa sổ nghe xong điện thoại trở về, đối với Lý An Ninh thản nhiên nói một câu: “Từ Trình Vũ hẹn em đi dạo phố, anh giúp em cự tuyệt .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.