Chương 3
Dư Lạc Thuần
09/12/2016
Từ khi trở về nhà, An Thực luôn trầm ngâm, cứ im lặng hút hết gói thuốc lá, Lăng Nghị nhịn
không được liền cất tiếng "Nếu đã như vậy thì cướp cô ấy về đây."
An Thực khẽ lắc đầu "Tôi đã cho cô ấy tự do, nên sẽ không ép buộc cô ấy làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ có cách khiến Dao nhi toàn tâm toàn ý quay về."
Phong Duật Nam cũng lên tiếng "Xem ra Tiểu Dao đã thay đổi rồi. Cô bé ấy võ rất giỏi, hơn nữa... còn lạnh lùng hơn cả anh. An ca, anh nghĩ Tiểu Dao sẽ quay về." Anh không ngờ, thân thủ Diệp Dao rất nhanh nhạy, ngày trước An Thực có dạy võ cho cô, cô bé đó văn võ song toàn, còn dám chĩa mũi súng vào An Thực.
An Thực cười nhạt, hắn biết rất rõ. Lúc nãy, cô cố ý bắn hắn, viên đạn đó nếu không nhanh né sang một bên, e rằng, nó đã gim sâu vào tim hắn. Diệp Dao thật sự hận đến nỗi muốn giết hắn sao? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, tim hắn lại nhói đau.
......
Diệp Dao trở về căn hộ ở Hoàng Phố, ngồi xuống giường, đôi mắt ngắm kỹ cây súng lục, cô khẽ thở dài, quăng qua một bên, nằm dài xuống giường. Cuối cùng, cô cũng gặp lại An Thực... Năm năm nay, mục đích sống của cô bây giờ chỉ có trả thù, nhưng khi đối diện với hắn, tim cô bất giác đau nhức.
Diệp Dao úp mặt xuống giường, cô phải luôn nhắc nhở bản thân, An Thực là kẻ thù, cô hận hắn, cả đời này vĩnh viễn hận hắn...
.....
Sáng sớm, An Thực như thường ngày sẽ đi tập quyền cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam. Hắn đã nghĩ kỹ, muốn Diệp Dao quay về chỉ có cách là làm cô nguội giận. Càng hận sẽ càng yêu thì càng không thể quên.
Thay vì hắn ngồi đây chờ đợi, thì chi bằng trực tiếp tìm gặp cô. Người phái đi điều tra đã có kết quả, nơi ở và hoạt động của Diệp Dao, An Thực nắm chắc trong tay.
Diệp Dao mới sáng sớm đã chạy bộ, khi trở về trước nhà xuất hiện một người đàn ông hơi gầy, hình như đã chờ cô khá lâu. Diệp Dao bước đến, cất giọng "Anh đến đây làm gì?"
Người kia quay lại, trên môi nở nụ cười dịu dàng, đưa cho cô hộp thức ăn "Bữa sáng của em. Ăn rồi đi làm."
"Anh vào nhà đi. Chúng ta cùng ăn." Diệp Dao nhận lấy, mở cửa vào nhà. Người đàn ông này tên Dương Cảnh Kiệt , đàn anh cấp trên của cô. Mấy năm qua đều do anh chiếu cố, chỉ bảo. Bọn họ thân nhau như anh em ruột.
Dương Cảnh Kiệt ngồi xuống ghế "Nghe nói hôm qua thất bại?"
Diệp Dao từ trong bếp nói vọng ra "Ừ, bị mắc bẫy."
"An Thực không phải người dễ dàng sa lưới." Dù là người ngoài hay cảnh sát đều biết rõ, An Thực là kẻ có thế lực lớn, thích tự do, làm việc rất cẩn thận. Nhiều lần gây án nhưng cảnh sát lại không đủ bằng chứng để bắt giữ. Từ khi cái tên An Thực xuất hiện trong giang hồ, đã khiến bao nhiêu bang phái cùng cảnh sát nhốn nhào lên. Hồ sơ của bọn họ dày gấp mấy lần.
"Em biết nhưng, sẽ có lúc hắn phải ngồi sau song sắt."
Dương Cảnh Kiệt trầm tư, anh chỉ biết, cô gái này từ khi gặp anh chỉ có mục đích duy nhất là muốn trở thành một cảnh sát giỏi, lý do cô căm thù An Thực là do hắn hại chết bố mẹ cô. Ngoài ra, anh không biết gì thêm. An Dao không nói, anh cũng không hỏi.
Chuẩn bị xong, Diệp Dao ngồi ăn bữa sáng, thuận miệng hỏi "Mua ở đâu vậy? Anh cũng thật rãnh đem đến đây."
Dương Cảnh Kiệt cười tươi "Tiện đường nên ghé qua. Anh tự làm."
"Vậy à, ngon lắm, cảm ơn anh."
Anh mỉm cười, cô thích là được. Dùng bữa xong, bọn họ cùng đi làm.
Bên kia đường, một chiếc xe audi màu trắng thấp thoáng bóng người bên trong, An Thực quay mặt về phía trước. Vốn định đưa bữa sáng cho Diệp Dao, nhưng không ngờ lại thấy cảnh cô cùng người đàn ông khác bước ra từ căn hộ đó. Người đó chẳng lẽ là người yêu của cô? Còn sống chung một nhà?
An Thực tức giận đập tay vào vô lăng, nhưng hiện tại, hắn lấy quyền gì mà ghen với tên đàn ông kia??? Đánh xe vòng lại, bữa sáng chuẩn bị sẵn, không chút thương tiếc ném đi. Tâm tình sớm đã bị phá hủy.
... .....
Trác Sâm ngồi chơi game trên điện thoại, thấy An Thực xuất hiện liền cúi đầu chào. Cậu là cánh tay đắc lực của An Thực trong "Nguyệt",rất được hắn cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam trọng dụng. Phong Duật Nam nhìn bộ mặt của hắn, có chút thắc mắc "Sáng sớm mặt mũi đã cau có? Chắc không phải kiềm nén quá lâu sinh bức bối ấy chứ?"
An Thực không trả lời, duỗi chân dài lên bàn, quay sang nhìn A Đông "Cậu, đi điều tra những người thân thiết với cảnh sát Diệp."
A Đông thắc mắc, cảnh sát Diệp?! Là người lần trước đến phá lô hàng của bọn họ. Cậu vẫn còn đầy nghi hoặc nhưng không dám hỏi. Lúc cô và An thực đánh nhau, cậu thấy rõ, hắn có gì đó lo lắng lại giống như vui mừng. Dù sao cũng không phải chuyện của cậu, cậu không nên tò mò. Nhận được lệnh rồi bỏ đi.
Phong Duật Nam như hiểu ra vấn đề, anh cười tươi "Sáng sớm không vui thì ra là do phụ nữ."
An Thực mặt không chút biểu cảm, cố ý đánh lạc đề "Lăng Nghị vẫn chưa đến à?"
"Đi tìm thú vui rồi."
"TMD, mặt trời vừa lên liền đi kiếm phụ nữ. Gọi cậu ta về đây." An thực gằn giọng, buông ra vài câu nói tục.
Phong Duật Nam cùng Trác Sâm nén cười , An Thực nói câu đó thực không thấy ngượng miệng? Kẻ 'mặt trời vừa lên liền đi kiếm phụ nữ' hình như cũng là hắn, hơn nữa khi trở về lại bực bội xem ra là bị cự tuyệt.
Trác Sâm vừa nhận điện thoại, cậu cất tiếng "An ca, có người đến gây sự ở hộp đêm, em đi giải quyết."
An Thực gật đầu, Phong Duật Nam lại hỏi "Ở đâu?"
"Gần trung tâm thương mại."
"Tôi đi cùng cậu, Tố Nghi đang mua đồ ở đó." Phong Duật Nam vội lấy chìa khóa xe rời đi, dù Trung tâm thương mại không ở quá gần hộp đêm nhưng biết đâu bọn chúng kéo sang đó, cô sẽ gặp nguy hiểm. An Thực cũng đi theo, mọi chuyện của bang "Nguyệt" chắc chắn, Diệp Dao sẽ xuất hiện. Thứ cô muốn là phá hủy những thứ có liên quan đến An Thực.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa đến nơi, cảnh sát đã ập đến nhưng chỉ có vài người. Đám người du côn kia dường như không sợ còn thêm hung hăng đánh cả cảnh sát. An Thực ngồi trong xe, quan sát thật kỹ. Còn Phong Duật đã chạy vào trung tâm thương mại. Khi nhìn thấy Diệp Dao từ trong đám đông hỗn loạn chạy ra phía trung tâm, đuổi bắt mấy tên kia. Hắn mới bước ra.
Tố Nghi vừa mua xong, vừa ra đến cửa đã bị hai người đàn ông lạ mặt từ xa chạy lại, hét lớn "Tránh ra" đồng thời giơ cây dao sắc nhọn cố ý nhắm vào Tố Nghi, Diệp Dao rất nhanh kéo cô về phía mình. Vai phải vì thế bị thương, An Thực không nghĩ ngợi rút súng bắn vào hai tên kia. Tiếng súng vừa dứt, bọn chúng liền ngã xuống.
"Vết thương có nặng không?" Hắn vươn tay kéo Diệp Dao, quan sát vết thương.
Diệp Dao nhíu mày, cô không cần hắn giả nhân giả nghĩa "Chú điên rồi sao? Tự tiện bắn người khác."
An Thực mím môi, quay sang nhìn Tố Nghi đang thẫn thờ "Em nên quay vào trong gọi cho Duật Nam, cậu ta đang tìm em." Sau đó nhấc bổng Diệp Dao đi.
Cô sững người, vươn tay đánh vào lưng hắn "Khốn khiếp, chú muốn làm gì?Thả tôi xuống. Thả xuống mau."
An Thực mặc kệ, ném cô vào xe rồi rời đi. Diệp Dao thật sự bị chọc đến phát điên, chĩa súng vào thái dương hắn "Dừng xe."
An Thực không quan tâm, vẫn lái xe hơn nữa còn tăng tốc độ. Diệp Dao vai vừa đau nhức vừa khó chịu, hắn rốt cuộc muốn làm gì "Nếu chú không dừng thì tôi sẽ bắn đấy."
Đột nhiên An Thực dừng lại trước cửa căn hộ Diệp Dao, cô còn chưa lên tiếng đã bị anh theo cách cũ bế lên nhà. Hắn điềm nhiên nói "Mở cửa hay để tôi phá?
"Tôi không mở, nếu chú dám làm vậy, tôi sẽ bắt chú vì tội..."
*Rầm... Lời chưa nói hết, một chân An Thực đã phá tung cánh cửa bằng sắt, Diệp Dao mặt nổi ba vạch đen, cô vừa mới tu sửa nó cách đây vài tuần. "TMD, chú điên à?"
Lỗ tai hắn bất giác trở nên lùng bùng, ai dạy cô mấy câu nói tục như vậy, để hắn biết là ai nhất định sẽ cho kẻ đó mãi mãi không thể mở miệng lần nữa. Đặt cô ngồi trên ghế, thuận tay xé áo cô thành hai mảnh, Diệp Dao hoảng sợ hét lên "Chú..."
An Thực nhăn nhó, gằn giọng nhìn cô "Hét cái gì? Tôi là muốn xem vết thương. Hộp cứu thương ở đâu?"
"Không cần chú lo."
"Nói, hay để tôi bới tung lên?"
Không còn cách nào khác, Diệp Dao cắn răng trả lời "Trong tủ phòng khách." An Thực là kẻ nói sẽ làm, hắn đã phá hư cửa nhà, cô không muốn phải mất công dọn dẹp bên trong.
An Thực nhìn vết thương chảy đầy máu, cẩn thận lau đi, Diệp Dao rùng mình một cái. Vết thương tuy không sâu nhưng đối với cơ thể mỏng manh của cô, bao nhiêu đây cũng đủ đau đến xương tủy. An Thực nhẹ nhàng hỏi "Có đau lắm không?"
Diệp Dao cắn chặt môi dưới, dù đau cũng không nhận "Không." Cô chỉ mới vào nghề hai năm, lần đầu tiên bị thương. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng vẫn là không muốn để An Thực mình yếu đuối.
An Thực khẽ thở dài, thực cứng đầu. Băng bó vết thương cẩn thận, hắn vươn tay bế cô lên, Diệp Dao không còn sức lực để cự tuyệt, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
An Thực đưa cô vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn mới đi ra ngoài. Hắn nhìn cửa nhà nằm dưới đất, ngẫm nghĩ một lúc liền lấy điện thoại gọi người đến sửa. Cô đang mất sức, cũng nên làm chút đồ ăn.
Dương Cảnh Kiệt nghe người trong sở cảnh sát nói, Diệp Dao sau khi đi giải quyết việc ở hộp đêm liền không thấy trở về mới lo lắng đến nhà cô, không ngờ, vừa đến đã thấy An Thực ở đó, còn thêm mấy người thanh niên đang sửa chữa cửa nhà. Anh lập tức đi đến "An Thực, anh làm gì ở nhà Diệp Dao?"
An Thực xem như anh là không khí không trả lời. Dương Cảnh Kiệt rút súng ra "Tôi ra lệnh cho anh rời khỏi đây." Anh biết Diệp Dao luôn xem An Thực như kẻ thù. Biết đầu chừng, hắn đến gây sự làm thương tổn cô.
An Thực nhìn mũi súng trước mặt, khóe miệng hờ hững nhếch lên "Cảnh sát các người ỷ mình có súng nên có quyền ra lệnh cho người khác? Tôi đây cũng không thiếu súng, vì vậy hãy dẹp trò trẻ con này đi."
"Hừ, súng của anh nhiều đến đâu?"
"Dùng súng để chôn cất cậu vẫn còn dư."
Dương Cảnh Kiệt nín thinh, anh dường như đã quên mất. An Thực không chỉ là ông trùm xã hội đen mà hắn còn là kẻ buôn bán vũ khí số một Đông Nam Á, mỗi phi vụ làm ăn đều rất cẩn thận. Dù cảnh sát biết được cũng không đủ chứng cứ để kết tội.
"Lão đại, cửa đã sửa xong rồi, rất chắc, sẽ không dễ bị hư." Đàn em của hắn làm xong nhiệm vụ, tiến đến thông báo. An Thực phẩy tay cho bọn họ về trước. Hắn cũng không rãnh đứng đây nói chuyện phiếm với Dương Cảnh Kiệt, sau khi xong xuôi cũng rời đi.
Dương Cảnh Kiệt đi vào nhà, cô hình như đang nằm ngủ nhưng lại không thể tự tiện mở cửa, nên đành ngồi chờ ngoài phòng khách.
Khi Diệp Dao tỉnh dậy đã là chạng vạng, cô nhìn xung quanh vô tình thấy mảnh giấy trên bàn, là của An Thực để lại "Đồ của em là do tôi thay (không hề phi lễ), cơm đã nấu, cửa cũng đã sửa. Mì gói trong nhà tôi đều vứt đi hết, chúng không tốt cho sức khỏe."
Diệp Dao hơi thẫn thờ, vết thương trên vai đã đỡ đau. Cô bước xuống giường, nhìn chiếc áo trên người có chút xấu hổ. Bị hắn nhìn thấy thật mất mặt. Trong tâm không thể để rung động, cô định đi vào bếp đổ hết đống thức ăn đó đi, nhưng khi nhìn thấy lại không nỡ.
Đây là lần đầu An Thực vì cô nấu ăn, lại còn là những món cô thích. Diệp Dao thở dài, làm người không nên phí phạm thức ăn, cô miễn cưỡng ăn vậy.
Đúng lúc, Dương Cảnh Kiệt chạy vào, cô trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh, điệu bộ anh có chút bối rối "À, là, là anh nghe nói em không trở về sở khi làm xong nhiệm vụ, em, em có bị thương không?"
Diệp Dao lắc đầu, chỉ là vết thương nhỏ không nên để anh bận tâm. Dương Cảnh Kiệt mỉm cười "Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh, về đây."
"Anh ở lại cùng ăn đi."
"Không cần, anh về viết báo cáo. Tạm biệt."
Diệp Dao cũng không gượng ép, để anh đi về. Dương Cảnh Kiệt ra bãi đỗ xe, trong lúc đợi, anh ra ngoài hóng gió sẵn tiện mua đồ ăn cho cô, không ngờ khi quay về mắt thấy Diệp Dao đang ăn cơm nên đành giấu sau lưng....
An Thực khẽ lắc đầu "Tôi đã cho cô ấy tự do, nên sẽ không ép buộc cô ấy làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ có cách khiến Dao nhi toàn tâm toàn ý quay về."
Phong Duật Nam cũng lên tiếng "Xem ra Tiểu Dao đã thay đổi rồi. Cô bé ấy võ rất giỏi, hơn nữa... còn lạnh lùng hơn cả anh. An ca, anh nghĩ Tiểu Dao sẽ quay về." Anh không ngờ, thân thủ Diệp Dao rất nhanh nhạy, ngày trước An Thực có dạy võ cho cô, cô bé đó văn võ song toàn, còn dám chĩa mũi súng vào An Thực.
An Thực cười nhạt, hắn biết rất rõ. Lúc nãy, cô cố ý bắn hắn, viên đạn đó nếu không nhanh né sang một bên, e rằng, nó đã gim sâu vào tim hắn. Diệp Dao thật sự hận đến nỗi muốn giết hắn sao? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, tim hắn lại nhói đau.
......
Diệp Dao trở về căn hộ ở Hoàng Phố, ngồi xuống giường, đôi mắt ngắm kỹ cây súng lục, cô khẽ thở dài, quăng qua một bên, nằm dài xuống giường. Cuối cùng, cô cũng gặp lại An Thực... Năm năm nay, mục đích sống của cô bây giờ chỉ có trả thù, nhưng khi đối diện với hắn, tim cô bất giác đau nhức.
Diệp Dao úp mặt xuống giường, cô phải luôn nhắc nhở bản thân, An Thực là kẻ thù, cô hận hắn, cả đời này vĩnh viễn hận hắn...
.....
Sáng sớm, An Thực như thường ngày sẽ đi tập quyền cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam. Hắn đã nghĩ kỹ, muốn Diệp Dao quay về chỉ có cách là làm cô nguội giận. Càng hận sẽ càng yêu thì càng không thể quên.
Thay vì hắn ngồi đây chờ đợi, thì chi bằng trực tiếp tìm gặp cô. Người phái đi điều tra đã có kết quả, nơi ở và hoạt động của Diệp Dao, An Thực nắm chắc trong tay.
Diệp Dao mới sáng sớm đã chạy bộ, khi trở về trước nhà xuất hiện một người đàn ông hơi gầy, hình như đã chờ cô khá lâu. Diệp Dao bước đến, cất giọng "Anh đến đây làm gì?"
Người kia quay lại, trên môi nở nụ cười dịu dàng, đưa cho cô hộp thức ăn "Bữa sáng của em. Ăn rồi đi làm."
"Anh vào nhà đi. Chúng ta cùng ăn." Diệp Dao nhận lấy, mở cửa vào nhà. Người đàn ông này tên Dương Cảnh Kiệt , đàn anh cấp trên của cô. Mấy năm qua đều do anh chiếu cố, chỉ bảo. Bọn họ thân nhau như anh em ruột.
Dương Cảnh Kiệt ngồi xuống ghế "Nghe nói hôm qua thất bại?"
Diệp Dao từ trong bếp nói vọng ra "Ừ, bị mắc bẫy."
"An Thực không phải người dễ dàng sa lưới." Dù là người ngoài hay cảnh sát đều biết rõ, An Thực là kẻ có thế lực lớn, thích tự do, làm việc rất cẩn thận. Nhiều lần gây án nhưng cảnh sát lại không đủ bằng chứng để bắt giữ. Từ khi cái tên An Thực xuất hiện trong giang hồ, đã khiến bao nhiêu bang phái cùng cảnh sát nhốn nhào lên. Hồ sơ của bọn họ dày gấp mấy lần.
"Em biết nhưng, sẽ có lúc hắn phải ngồi sau song sắt."
Dương Cảnh Kiệt trầm tư, anh chỉ biết, cô gái này từ khi gặp anh chỉ có mục đích duy nhất là muốn trở thành một cảnh sát giỏi, lý do cô căm thù An Thực là do hắn hại chết bố mẹ cô. Ngoài ra, anh không biết gì thêm. An Dao không nói, anh cũng không hỏi.
Chuẩn bị xong, Diệp Dao ngồi ăn bữa sáng, thuận miệng hỏi "Mua ở đâu vậy? Anh cũng thật rãnh đem đến đây."
Dương Cảnh Kiệt cười tươi "Tiện đường nên ghé qua. Anh tự làm."
"Vậy à, ngon lắm, cảm ơn anh."
Anh mỉm cười, cô thích là được. Dùng bữa xong, bọn họ cùng đi làm.
Bên kia đường, một chiếc xe audi màu trắng thấp thoáng bóng người bên trong, An Thực quay mặt về phía trước. Vốn định đưa bữa sáng cho Diệp Dao, nhưng không ngờ lại thấy cảnh cô cùng người đàn ông khác bước ra từ căn hộ đó. Người đó chẳng lẽ là người yêu của cô? Còn sống chung một nhà?
An Thực tức giận đập tay vào vô lăng, nhưng hiện tại, hắn lấy quyền gì mà ghen với tên đàn ông kia??? Đánh xe vòng lại, bữa sáng chuẩn bị sẵn, không chút thương tiếc ném đi. Tâm tình sớm đã bị phá hủy.
... .....
Trác Sâm ngồi chơi game trên điện thoại, thấy An Thực xuất hiện liền cúi đầu chào. Cậu là cánh tay đắc lực của An Thực trong "Nguyệt",rất được hắn cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam trọng dụng. Phong Duật Nam nhìn bộ mặt của hắn, có chút thắc mắc "Sáng sớm mặt mũi đã cau có? Chắc không phải kiềm nén quá lâu sinh bức bối ấy chứ?"
An Thực không trả lời, duỗi chân dài lên bàn, quay sang nhìn A Đông "Cậu, đi điều tra những người thân thiết với cảnh sát Diệp."
A Đông thắc mắc, cảnh sát Diệp?! Là người lần trước đến phá lô hàng của bọn họ. Cậu vẫn còn đầy nghi hoặc nhưng không dám hỏi. Lúc cô và An thực đánh nhau, cậu thấy rõ, hắn có gì đó lo lắng lại giống như vui mừng. Dù sao cũng không phải chuyện của cậu, cậu không nên tò mò. Nhận được lệnh rồi bỏ đi.
Phong Duật Nam như hiểu ra vấn đề, anh cười tươi "Sáng sớm không vui thì ra là do phụ nữ."
An Thực mặt không chút biểu cảm, cố ý đánh lạc đề "Lăng Nghị vẫn chưa đến à?"
"Đi tìm thú vui rồi."
"TMD, mặt trời vừa lên liền đi kiếm phụ nữ. Gọi cậu ta về đây." An thực gằn giọng, buông ra vài câu nói tục.
Phong Duật Nam cùng Trác Sâm nén cười , An Thực nói câu đó thực không thấy ngượng miệng? Kẻ 'mặt trời vừa lên liền đi kiếm phụ nữ' hình như cũng là hắn, hơn nữa khi trở về lại bực bội xem ra là bị cự tuyệt.
Trác Sâm vừa nhận điện thoại, cậu cất tiếng "An ca, có người đến gây sự ở hộp đêm, em đi giải quyết."
An Thực gật đầu, Phong Duật Nam lại hỏi "Ở đâu?"
"Gần trung tâm thương mại."
"Tôi đi cùng cậu, Tố Nghi đang mua đồ ở đó." Phong Duật Nam vội lấy chìa khóa xe rời đi, dù Trung tâm thương mại không ở quá gần hộp đêm nhưng biết đâu bọn chúng kéo sang đó, cô sẽ gặp nguy hiểm. An Thực cũng đi theo, mọi chuyện của bang "Nguyệt" chắc chắn, Diệp Dao sẽ xuất hiện. Thứ cô muốn là phá hủy những thứ có liên quan đến An Thực.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa đến nơi, cảnh sát đã ập đến nhưng chỉ có vài người. Đám người du côn kia dường như không sợ còn thêm hung hăng đánh cả cảnh sát. An Thực ngồi trong xe, quan sát thật kỹ. Còn Phong Duật đã chạy vào trung tâm thương mại. Khi nhìn thấy Diệp Dao từ trong đám đông hỗn loạn chạy ra phía trung tâm, đuổi bắt mấy tên kia. Hắn mới bước ra.
Tố Nghi vừa mua xong, vừa ra đến cửa đã bị hai người đàn ông lạ mặt từ xa chạy lại, hét lớn "Tránh ra" đồng thời giơ cây dao sắc nhọn cố ý nhắm vào Tố Nghi, Diệp Dao rất nhanh kéo cô về phía mình. Vai phải vì thế bị thương, An Thực không nghĩ ngợi rút súng bắn vào hai tên kia. Tiếng súng vừa dứt, bọn chúng liền ngã xuống.
"Vết thương có nặng không?" Hắn vươn tay kéo Diệp Dao, quan sát vết thương.
Diệp Dao nhíu mày, cô không cần hắn giả nhân giả nghĩa "Chú điên rồi sao? Tự tiện bắn người khác."
An Thực mím môi, quay sang nhìn Tố Nghi đang thẫn thờ "Em nên quay vào trong gọi cho Duật Nam, cậu ta đang tìm em." Sau đó nhấc bổng Diệp Dao đi.
Cô sững người, vươn tay đánh vào lưng hắn "Khốn khiếp, chú muốn làm gì?Thả tôi xuống. Thả xuống mau."
An Thực mặc kệ, ném cô vào xe rồi rời đi. Diệp Dao thật sự bị chọc đến phát điên, chĩa súng vào thái dương hắn "Dừng xe."
An Thực không quan tâm, vẫn lái xe hơn nữa còn tăng tốc độ. Diệp Dao vai vừa đau nhức vừa khó chịu, hắn rốt cuộc muốn làm gì "Nếu chú không dừng thì tôi sẽ bắn đấy."
Đột nhiên An Thực dừng lại trước cửa căn hộ Diệp Dao, cô còn chưa lên tiếng đã bị anh theo cách cũ bế lên nhà. Hắn điềm nhiên nói "Mở cửa hay để tôi phá?
"Tôi không mở, nếu chú dám làm vậy, tôi sẽ bắt chú vì tội..."
*Rầm... Lời chưa nói hết, một chân An Thực đã phá tung cánh cửa bằng sắt, Diệp Dao mặt nổi ba vạch đen, cô vừa mới tu sửa nó cách đây vài tuần. "TMD, chú điên à?"
Lỗ tai hắn bất giác trở nên lùng bùng, ai dạy cô mấy câu nói tục như vậy, để hắn biết là ai nhất định sẽ cho kẻ đó mãi mãi không thể mở miệng lần nữa. Đặt cô ngồi trên ghế, thuận tay xé áo cô thành hai mảnh, Diệp Dao hoảng sợ hét lên "Chú..."
An Thực nhăn nhó, gằn giọng nhìn cô "Hét cái gì? Tôi là muốn xem vết thương. Hộp cứu thương ở đâu?"
"Không cần chú lo."
"Nói, hay để tôi bới tung lên?"
Không còn cách nào khác, Diệp Dao cắn răng trả lời "Trong tủ phòng khách." An Thực là kẻ nói sẽ làm, hắn đã phá hư cửa nhà, cô không muốn phải mất công dọn dẹp bên trong.
An Thực nhìn vết thương chảy đầy máu, cẩn thận lau đi, Diệp Dao rùng mình một cái. Vết thương tuy không sâu nhưng đối với cơ thể mỏng manh của cô, bao nhiêu đây cũng đủ đau đến xương tủy. An Thực nhẹ nhàng hỏi "Có đau lắm không?"
Diệp Dao cắn chặt môi dưới, dù đau cũng không nhận "Không." Cô chỉ mới vào nghề hai năm, lần đầu tiên bị thương. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng vẫn là không muốn để An Thực mình yếu đuối.
An Thực khẽ thở dài, thực cứng đầu. Băng bó vết thương cẩn thận, hắn vươn tay bế cô lên, Diệp Dao không còn sức lực để cự tuyệt, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
An Thực đưa cô vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn mới đi ra ngoài. Hắn nhìn cửa nhà nằm dưới đất, ngẫm nghĩ một lúc liền lấy điện thoại gọi người đến sửa. Cô đang mất sức, cũng nên làm chút đồ ăn.
Dương Cảnh Kiệt nghe người trong sở cảnh sát nói, Diệp Dao sau khi đi giải quyết việc ở hộp đêm liền không thấy trở về mới lo lắng đến nhà cô, không ngờ, vừa đến đã thấy An Thực ở đó, còn thêm mấy người thanh niên đang sửa chữa cửa nhà. Anh lập tức đi đến "An Thực, anh làm gì ở nhà Diệp Dao?"
An Thực xem như anh là không khí không trả lời. Dương Cảnh Kiệt rút súng ra "Tôi ra lệnh cho anh rời khỏi đây." Anh biết Diệp Dao luôn xem An Thực như kẻ thù. Biết đầu chừng, hắn đến gây sự làm thương tổn cô.
An Thực nhìn mũi súng trước mặt, khóe miệng hờ hững nhếch lên "Cảnh sát các người ỷ mình có súng nên có quyền ra lệnh cho người khác? Tôi đây cũng không thiếu súng, vì vậy hãy dẹp trò trẻ con này đi."
"Hừ, súng của anh nhiều đến đâu?"
"Dùng súng để chôn cất cậu vẫn còn dư."
Dương Cảnh Kiệt nín thinh, anh dường như đã quên mất. An Thực không chỉ là ông trùm xã hội đen mà hắn còn là kẻ buôn bán vũ khí số một Đông Nam Á, mỗi phi vụ làm ăn đều rất cẩn thận. Dù cảnh sát biết được cũng không đủ chứng cứ để kết tội.
"Lão đại, cửa đã sửa xong rồi, rất chắc, sẽ không dễ bị hư." Đàn em của hắn làm xong nhiệm vụ, tiến đến thông báo. An Thực phẩy tay cho bọn họ về trước. Hắn cũng không rãnh đứng đây nói chuyện phiếm với Dương Cảnh Kiệt, sau khi xong xuôi cũng rời đi.
Dương Cảnh Kiệt đi vào nhà, cô hình như đang nằm ngủ nhưng lại không thể tự tiện mở cửa, nên đành ngồi chờ ngoài phòng khách.
Khi Diệp Dao tỉnh dậy đã là chạng vạng, cô nhìn xung quanh vô tình thấy mảnh giấy trên bàn, là của An Thực để lại "Đồ của em là do tôi thay (không hề phi lễ), cơm đã nấu, cửa cũng đã sửa. Mì gói trong nhà tôi đều vứt đi hết, chúng không tốt cho sức khỏe."
Diệp Dao hơi thẫn thờ, vết thương trên vai đã đỡ đau. Cô bước xuống giường, nhìn chiếc áo trên người có chút xấu hổ. Bị hắn nhìn thấy thật mất mặt. Trong tâm không thể để rung động, cô định đi vào bếp đổ hết đống thức ăn đó đi, nhưng khi nhìn thấy lại không nỡ.
Đây là lần đầu An Thực vì cô nấu ăn, lại còn là những món cô thích. Diệp Dao thở dài, làm người không nên phí phạm thức ăn, cô miễn cưỡng ăn vậy.
Đúng lúc, Dương Cảnh Kiệt chạy vào, cô trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh, điệu bộ anh có chút bối rối "À, là, là anh nghe nói em không trở về sở khi làm xong nhiệm vụ, em, em có bị thương không?"
Diệp Dao lắc đầu, chỉ là vết thương nhỏ không nên để anh bận tâm. Dương Cảnh Kiệt mỉm cười "Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh, về đây."
"Anh ở lại cùng ăn đi."
"Không cần, anh về viết báo cáo. Tạm biệt."
Diệp Dao cũng không gượng ép, để anh đi về. Dương Cảnh Kiệt ra bãi đỗ xe, trong lúc đợi, anh ra ngoài hóng gió sẵn tiện mua đồ ăn cho cô, không ngờ khi quay về mắt thấy Diệp Dao đang ăn cơm nên đành giấu sau lưng....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.