Chương 37: Sự thật (1)
Ruby Joy
09/07/2024
Diệp Chi Lan nhìn thẳng vào Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình chất vấn: “Tại sao hai người lại làm như vậy? Tôi đã ngoan ngoãn làm theo ý của hai người rồi mà, tại sao hai người lại gây khó dễ khiến cho công ty của Brian đứng trên bờ vực phá sản? Hai người còn đuổi việc Trần Hà và Trần Ly, không những như thế hai người còn độc ác đến mức cho người đến thu mua lại mảnh đất của cô nhi viện, khiến cho cô An cùng mấy đứa trẻ ở đó phải chuyển đi nơi khác. Sao các người có thể độc ác, tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao hả?” Những lời nói cuối cô đã hét lên trong sự căm phẫn tột độ.
“Cái gì?” Đường Diễm Tinh cùng Trác Hiểu Phong đồng thanh thốt lên, cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn Diệp Chi Lan, lần này không xong thật rồi, bọn họ thật sự đã chạm đến giới hạn của bạn thân hai người rồi.
Hà Mộng Đình giật mình, mở to hai mắt nhìn Diệp Chi Lan, lần đầu tiên bà bị quát nạt như thế hơn nữa còn là đứa mà mình đã nuôi nấng từ nhỏ, bà làm sao có thể chịu được? Hà Mộng Đình tức giận đáp trả: “Cái gì mà ngoan ngoãn nghe lời? Đừng tưởng tôi không biết cô vẫn lén lút liên lạc với đám người đó, còn về hai vệ sĩ kia không phải là đám nhóc từ cô nhi viện của cô sao? Chúng tôi làm thế cũng chỉ vì muốn bảo vệ danh tiếng của Diệp gia mà thôi.”
Mọi người ở đây ngoại trừ hai người biết rõ mọi chuyện là Trác thiếu gia và Đường Diễm Tinh thì những người còn lại đều mơ mơ hồ hồ, không hiểu chuyện gì cả, một chuyện cũng không, ngay cả Diệp Khởi Dương và Diệp Vĩnh Hi cũng ngơ ngác nhìn cha mẹ và em gái.
Diệp Chi Lan cười lạnh, ánh mắt nhìn hai người trước mặt mình lạnh đến thấu xương, sắc bén như dao: “Bảo vệ danh tiếng Diệp gia? Nếu các người đã coi trọng danh tiếng như vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ đăng một bài nói hết sự thật cho tất cả mọi người đều biết, biết được bộ mặt thật của các người.”
“Cô dám?” Diệp Nghệ Tường trừng mắt cảnh cáo, nếu cô dám làm ông nhất định sẽ không tha cho cô.
“Tại sao tôi lại không dám? Bây giờ tôi đã không còn gì để mất nữa rồi, các người đã chạm đến giới hạn của tôi thì tôi cũng không ngại vạch trần bộ mặt thật của các người.” Diệp Chi Lan hất mặt đáp trả không một chút sợ hãi.
Nhìn cái bộ dạng của Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình cô liền đoán được mấy lời sắp tới họ nói sẽ là gì rồi, cô ngay lập tức chặn họng trước: “Các người đừng có mà kể lể chuyện các người từng cứu mạng tôi sau đó nhận nuôi tôi cho tôi cuộc sống giàu sang. Diệp gia cứu mạng tôi một lần, cho tôi ăn học nhưng đổi lại tôi cũng đã bán mạng cho các người rồi, tôi trở thành vật hy sinh cho anh cả và chị hai, những lần anh cả đi làm nhiệm vụ tôi đều có mặt để giúp đỡ, chắn đạn, chắn dao thay cho anh ấy, chị hai luôn bị kẻ xấu dòm ngó có ý định bắt cóc tống tiền, các người liền tung tin nói tôi là con cưng, là người được thừa kế tài sản để bọn chúng chuyển hướng sang tôi không phải sao?”
Trác Dương Kỳ cùng tất cả mọi người có mặt đều sửng sờ, mở to hai mắt chấn kinh khi nghe những gì mà Diệp Chi Lan vừa nói. Người sốc, khó tin nhất chính là Diệp Khởi Dương và Diệp Vĩnh Hi, hai người vẫn không thể nào tin được cha mẹ của mình lại là người như vậy.
Diệp Khởi Dương bàng hoàng lên tiếng: “Chi Lan! Những lời em vừa nói là sao? Em mau nói rõ, nói hết sự thật ra cho anh biết đi.”
“Được, đến giờ phút này rồi em cũng không ngại nói cho anh và chị hai biết người mà em gọi là cha mẹ đã đối xử với em như thế nào?” Diệp Chi Lan khẽ gật đầu, đôi mắt liếc qua Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình.
“Cô dám?” Hà Mộng Đình quát lớn đe dọa, bà giơ tay lên muốn tát Diệp Chi Lan.
Trác Dương Kỳ thấy bàn tay kia vừa giơ lên liền bước thật nhanh đến kéo Diệp Chi Lan ra phía sau lưng của mình, ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo, nếu bà dám động vào cô anh nhất định sẽ không tha.
Không chỉ có Trác Dương Kỳ mà hành động của Hà Mộng Đình đã khiến cho Đường Diễm Tinh, Trác Hiểu Phong, Lương Bình cùng hội bạn của Trác tổng có phản ứng mạnh, tất cả đều tiến gần đến muốn bảo vệ cho Diệp Chi Lan.
Lê Hiểu Tâm làm sao có thể để em gái của mình bị ức hiếp được, cô tức giận lên tiếng: “Bà thử đánh em gái của tôi xem, xem tôi có liều mạng với bà không?”
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, ai nấy đều mang sát khí, Hà Mộng Đình bắt đầu thấy sợ, vội lùi về phía sau đứng gần chồng mình.
Diệp Chi Lan gạt mạnh tay của Trác Dương Kỳ ra, cách xa anh ra cả một khoảng. Cô rất thản nhiên kể ra hết từng chuyện một: “Không phải lúc trước anh đã từng hỏi em là tại sao em lại biết được anh truy bắt tội phạm ở đâu sao? Hôm nay em sẽ nói cho anh biết, người tiết lộ là cục trưởng sếp của anh đấy, ông ấy và cha anh là bạn thân thiết với nhau, nên khi nào anh đi làm nhiệm vụ em cũng sẽ được họ báo tin.”
Diệp tiểu thư di chuyển tầm mắt nhìn sang Diệp Vĩnh Hi: “Chị hai! Chị còn nhớ vụ bắt cóc chín năm trước không? Năm đó đáng lẽ ra người bị bắt cóc là chị, nhưng chính tên vệ sĩ đi theo em đã đẩy em ra còn cố tình nói lớn là bảo vệ người thừa kế khiến cho đám bắt cóc đó chuyển hướng sang em.”
Diệp Vĩnh Hi điếng người, đôi tai như muốn ù đi khi nghe mấy lời này, đột nhiên cô không muốn nghe nữa, cô sợ càng nghe thì sẽ càng biết được những chuyện kinh khủng mà cha mẹ của mình gây ra.
“Hai người có biết đều khiến em mất niềm tin hoàn toàn vào hai người họ là khi nào không? Là khi bị bắt cóc vào năm năm trước, bọn bắt cóc gọi cho họ nhưng họ đã làm ngơ còn nói không có đứa con nào hết, họ chỉ có hai đứa con mà thôi.” Diệp Chi Lan nhớ rất rõ từng lời khi đó, bởi vì chính tên bắt cóc đã bật loa ngoài cho cô nghe cơ mà, khi nghe những lời đó cô đã tuyệt vọng đến mức buông xuôi, sẵn sàng cho chuyện chết đi rồi.
“Năm năm trước em từng bị bắt cóc sao?” Tô Như Ý hoang mang, kinh ngạc cất tiếng hỏi, cô nhớ Diệp Chi Lan có bị bắt cóc vài lần nhưng tất cả những lần đó đều trước năm Diệp Chi Lan mười sáu tuổi.
Diệp Chi Lan nhìn Diệp Nghệ Tường, Hà Mộng Đình nhếch môi cười, một nụ cười khiến hai người họ rùng mình một phen, môi cười nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.
Hà Mộng Đình kéo tay áo của chồng mình để giảm đi sự sợ hãi, lần này không giấu được chuyện gì nữa rồi, bà thật sự rất muốn lao đến bịt miệng Diệp Chi Lan lại nhưng xung quanh cô có quá nhiều người bảo vệ, bà nào có cơ hội ra tay.
“Cái gì?” Đường Diễm Tinh cùng Trác Hiểu Phong đồng thanh thốt lên, cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn Diệp Chi Lan, lần này không xong thật rồi, bọn họ thật sự đã chạm đến giới hạn của bạn thân hai người rồi.
Hà Mộng Đình giật mình, mở to hai mắt nhìn Diệp Chi Lan, lần đầu tiên bà bị quát nạt như thế hơn nữa còn là đứa mà mình đã nuôi nấng từ nhỏ, bà làm sao có thể chịu được? Hà Mộng Đình tức giận đáp trả: “Cái gì mà ngoan ngoãn nghe lời? Đừng tưởng tôi không biết cô vẫn lén lút liên lạc với đám người đó, còn về hai vệ sĩ kia không phải là đám nhóc từ cô nhi viện của cô sao? Chúng tôi làm thế cũng chỉ vì muốn bảo vệ danh tiếng của Diệp gia mà thôi.”
Mọi người ở đây ngoại trừ hai người biết rõ mọi chuyện là Trác thiếu gia và Đường Diễm Tinh thì những người còn lại đều mơ mơ hồ hồ, không hiểu chuyện gì cả, một chuyện cũng không, ngay cả Diệp Khởi Dương và Diệp Vĩnh Hi cũng ngơ ngác nhìn cha mẹ và em gái.
Diệp Chi Lan cười lạnh, ánh mắt nhìn hai người trước mặt mình lạnh đến thấu xương, sắc bén như dao: “Bảo vệ danh tiếng Diệp gia? Nếu các người đã coi trọng danh tiếng như vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ đăng một bài nói hết sự thật cho tất cả mọi người đều biết, biết được bộ mặt thật của các người.”
“Cô dám?” Diệp Nghệ Tường trừng mắt cảnh cáo, nếu cô dám làm ông nhất định sẽ không tha cho cô.
“Tại sao tôi lại không dám? Bây giờ tôi đã không còn gì để mất nữa rồi, các người đã chạm đến giới hạn của tôi thì tôi cũng không ngại vạch trần bộ mặt thật của các người.” Diệp Chi Lan hất mặt đáp trả không một chút sợ hãi.
Nhìn cái bộ dạng của Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình cô liền đoán được mấy lời sắp tới họ nói sẽ là gì rồi, cô ngay lập tức chặn họng trước: “Các người đừng có mà kể lể chuyện các người từng cứu mạng tôi sau đó nhận nuôi tôi cho tôi cuộc sống giàu sang. Diệp gia cứu mạng tôi một lần, cho tôi ăn học nhưng đổi lại tôi cũng đã bán mạng cho các người rồi, tôi trở thành vật hy sinh cho anh cả và chị hai, những lần anh cả đi làm nhiệm vụ tôi đều có mặt để giúp đỡ, chắn đạn, chắn dao thay cho anh ấy, chị hai luôn bị kẻ xấu dòm ngó có ý định bắt cóc tống tiền, các người liền tung tin nói tôi là con cưng, là người được thừa kế tài sản để bọn chúng chuyển hướng sang tôi không phải sao?”
Trác Dương Kỳ cùng tất cả mọi người có mặt đều sửng sờ, mở to hai mắt chấn kinh khi nghe những gì mà Diệp Chi Lan vừa nói. Người sốc, khó tin nhất chính là Diệp Khởi Dương và Diệp Vĩnh Hi, hai người vẫn không thể nào tin được cha mẹ của mình lại là người như vậy.
Diệp Khởi Dương bàng hoàng lên tiếng: “Chi Lan! Những lời em vừa nói là sao? Em mau nói rõ, nói hết sự thật ra cho anh biết đi.”
“Được, đến giờ phút này rồi em cũng không ngại nói cho anh và chị hai biết người mà em gọi là cha mẹ đã đối xử với em như thế nào?” Diệp Chi Lan khẽ gật đầu, đôi mắt liếc qua Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình.
“Cô dám?” Hà Mộng Đình quát lớn đe dọa, bà giơ tay lên muốn tát Diệp Chi Lan.
Trác Dương Kỳ thấy bàn tay kia vừa giơ lên liền bước thật nhanh đến kéo Diệp Chi Lan ra phía sau lưng của mình, ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo, nếu bà dám động vào cô anh nhất định sẽ không tha.
Không chỉ có Trác Dương Kỳ mà hành động của Hà Mộng Đình đã khiến cho Đường Diễm Tinh, Trác Hiểu Phong, Lương Bình cùng hội bạn của Trác tổng có phản ứng mạnh, tất cả đều tiến gần đến muốn bảo vệ cho Diệp Chi Lan.
Lê Hiểu Tâm làm sao có thể để em gái của mình bị ức hiếp được, cô tức giận lên tiếng: “Bà thử đánh em gái của tôi xem, xem tôi có liều mạng với bà không?”
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, ai nấy đều mang sát khí, Hà Mộng Đình bắt đầu thấy sợ, vội lùi về phía sau đứng gần chồng mình.
Diệp Chi Lan gạt mạnh tay của Trác Dương Kỳ ra, cách xa anh ra cả một khoảng. Cô rất thản nhiên kể ra hết từng chuyện một: “Không phải lúc trước anh đã từng hỏi em là tại sao em lại biết được anh truy bắt tội phạm ở đâu sao? Hôm nay em sẽ nói cho anh biết, người tiết lộ là cục trưởng sếp của anh đấy, ông ấy và cha anh là bạn thân thiết với nhau, nên khi nào anh đi làm nhiệm vụ em cũng sẽ được họ báo tin.”
Diệp tiểu thư di chuyển tầm mắt nhìn sang Diệp Vĩnh Hi: “Chị hai! Chị còn nhớ vụ bắt cóc chín năm trước không? Năm đó đáng lẽ ra người bị bắt cóc là chị, nhưng chính tên vệ sĩ đi theo em đã đẩy em ra còn cố tình nói lớn là bảo vệ người thừa kế khiến cho đám bắt cóc đó chuyển hướng sang em.”
Diệp Vĩnh Hi điếng người, đôi tai như muốn ù đi khi nghe mấy lời này, đột nhiên cô không muốn nghe nữa, cô sợ càng nghe thì sẽ càng biết được những chuyện kinh khủng mà cha mẹ của mình gây ra.
“Hai người có biết đều khiến em mất niềm tin hoàn toàn vào hai người họ là khi nào không? Là khi bị bắt cóc vào năm năm trước, bọn bắt cóc gọi cho họ nhưng họ đã làm ngơ còn nói không có đứa con nào hết, họ chỉ có hai đứa con mà thôi.” Diệp Chi Lan nhớ rất rõ từng lời khi đó, bởi vì chính tên bắt cóc đã bật loa ngoài cho cô nghe cơ mà, khi nghe những lời đó cô đã tuyệt vọng đến mức buông xuôi, sẵn sàng cho chuyện chết đi rồi.
“Năm năm trước em từng bị bắt cóc sao?” Tô Như Ý hoang mang, kinh ngạc cất tiếng hỏi, cô nhớ Diệp Chi Lan có bị bắt cóc vài lần nhưng tất cả những lần đó đều trước năm Diệp Chi Lan mười sáu tuổi.
Diệp Chi Lan nhìn Diệp Nghệ Tường, Hà Mộng Đình nhếch môi cười, một nụ cười khiến hai người họ rùng mình một phen, môi cười nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.
Hà Mộng Đình kéo tay áo của chồng mình để giảm đi sự sợ hãi, lần này không giấu được chuyện gì nữa rồi, bà thật sự rất muốn lao đến bịt miệng Diệp Chi Lan lại nhưng xung quanh cô có quá nhiều người bảo vệ, bà nào có cơ hội ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.