Chương 8: Suýt bại lộ
Ruby Joy
23/06/2024
Diệp Chi Lan cùng bạn bè ăn uống xong thì đi ra phố đi bộ dạo chơi, nhìn thấy một đám thanh niên đang chơi trượt ván chân cô lại cảm thấy ngứa ngáy muốn chơi, nhưng hiện tại lại không có ván nên chỉ đành ngậm ngùi ngồi xem mà thôi.
Đang ngồi buồn chán, Đường Diễm Tinh bất ngờ cầm tấm ván trượt đến trước mặt Diệp Chi Lan: “Tớ biết cậu ngứa chân nên vừa đến đây tớ liền cho người đi về lấy ván đến cho cậu và mọi người nè.”
Hai mắt của Diệp Chi Lan sáng rực, đứng bật dậy cầm lấy chiếc ván trượt của mình sau đó nhanh chóng chạy đi trượt.
Lương Hinh cũng nhận lấy ván trượt của mình, vui vẻ hỏi anh trai: “Anh muốn trượt không để em dạy anh trượt, vui lắm.”
Lương Bình chần chừ, nhưng khi thấy Diệp Chi Lan chơi vui vẻ cùng mọi người anh quyết định thử một lần. Lương Bình đứng dậy nhận lấy tấm ván từ tay em gái, Lương Hinh cực kỳ vui vẻ nhiệt tình chỉ cho anh trai mình chơi.
Lương Hinh chỉ cho anh trai trượt đến mức toát cả mồ hôi mà vẫn không được, anh cứ loạng choạng ngã lên ngã xuống, cô bất lực ngồi xổm xuống đất: “Em chịu thua anh rồi, chỉ đứt cả hơi mà anh vẫn không trượt được một tí nào luôn.”
“Cậu ngồi nghỉ mệt đi, để tớ chỉ cho.” Diệp Chi Lan thấy bạn mình than thở, gào thét thì phì cười, cô đặt ván của mình bên cạnh Lương Hinh sau đó bắt đầu dạy Lương Bình trượt ván.
“Eo ơi! Cái gì vậy? Anh trai của tôi ơi! Anh cũng quá đáng thật đấy, em chỉ anh muốn xỉu mà anh không trượt được, Chi Lan chỉ mới nói vài câu chỉ anh một chút là anh biết trượt rồi, anh là đang ghét bỏ em đúng không?” Lương Hinh đứng bật dậy chống hông, vẻ mặt giả vờ vô cùng bức xúc nói.
“Là do em dạy không giỏi thôi.” Lương Bình hất mặt đáp trả sau đó lơ luôn cô em gái nhỏ của mình.
Lương Hinh bĩu môi xùy một tiếng rồi lại tặc lưỡi thầm nói trong lòng: “Eo, nhìn cái mặt kìa, cách một lớp khẩu trang vẫn thấy cười híp cả hai con mắt, được crush dạy có khác nhỉ.”
Chỉ cho Lương Bình thêm một lúc thấy anh đã trượt được rồi Diệp Chi Lan liền lấy ván của mình trượt cùng anh, mọi người đang cùng nhau trượt vui vẻ thì cô bất ngờ loạng choạng suýt thì ngã xuống đất cũng may có Lương Bình và Trác Hiểu Phong phản xạ nhanh nắm cánh tay của cô lại.
Diệp tiểu thư vội kéo Lương Bình đứng chắn trước mặt, khom người cố gắng để anh có thể hoàn toàn che hết cơ thể của mình. Đường Diễm Tinh không hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhìn theo ánh mắt của Diệp Chi Lan liền hết cả hồn, cô cũng vội chạy nấp phía của của Diệp Chi Lan, khẽ nói với Trác Hiểu Phong: “Cậu mau nấp cho tớ, chú út của cậu cùng với bạn của chú ấy đang ở đằng kia kìa.”
Vừa nghe đến hai chứ chú út Trác Hiểu Phong suýt thì nhũn cả chân, cậu vội khom người nói với Lương Hinh: “Mau che cho tớ, chú út tớ mà thấy thì tất cả sẽ tiêu đời.”
Lương Hinh vội chạy đến đứng cạnh anh trai che chắn cho cả ba người, Diệp Chi Lan ra hiệu cho hai vệ sĩ của mình mau nấp vào trong xe, tuyệt đối không được để mấy người các anh thấy, không sẽ bại lộ hết.
Thẩm An Ca nheo mắt cố nhìn về phía của Diệp Chi Lan: “Dương Kỳ! Hình như tớ vừa nhìn thấy Chi Lan.”
“Không chỉ có Chi Lan mà tớ còn nhìn thấy cả Hiểu Phong và Diễm Tinh.” Phan Lạc Dư cũng thấy mấy người các cô.
Trác Dương Kỳ đưa mắt nhìn theo hướng mà hai người bạn thân của mình vừa nhìn, hình như có người đang lấp ló sau hai người kia thì phải. Anh đứng dậy cùng Thẩm An Ca, Phan Lạc Dư và Tô Như Ý tiến về phía đám người trượt ván. Vừa nhìn Trác Dương Kỳ liền nhận ra cái dáng người lấp ló phía sau người con trai đeo khẩu trang kia chính là Diệp Chi Lan: “Chi Lan! Cháu đang trốn ai thế?”
Gương mặt của Diệp Chi Lan mếu máo như sắp khóc, cô ló cái đầu ra nhìn Trác Dương Kỳ cùng mọi người, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chú Dương Kỳ!”
Diệp Chi Lan đứng thẳng người kéo cả Trác Hiểu Phong, Đường Diễm Tinh ra, có chịu thì cả ba phải chịu chứ. Trác Dương Kỳ nhìn bộ quần áo của cả ba người, không giống phong cách bình thường mà cả ba mặc lắm, anh cau mày hỏi: “Mấy đứa làm gì ở đây thế? Trượt ván sao?”
Diệp Chi Lan có chút hoảng, cô không thể để mất hình tượng ngoan hiền, yếu đuối trước mặt anh được, cô nhanh trí trả lời: “Cũng có thể nói là vậy ạ, mọi người thấy cháu buồn chán nên dẫn cháu đến đây chơi, Diễm Tinh muốn dạy cháu trượt nên cháu mới thử xem sao.”
Đường Diễm Tinh bất ngờ bị nhắc tới, cô giật mình hoang mang mất vài giây sau đó liền gật đầu phối hợp với Diệp Chi Lan. Tô Như Ý vui vẻ lên tiếng: “Chị cũng muốn thử, mà hai người này là ai vậy? Bạn của mấy đứa luôn sao?”
Diệp Chi Lan khẽ gật đầu giới thiệu Lương Bình và Lương Hinh cho Trác Dương Kỳ, Tô Như Ý, Phan Lạc Dư và Thẩm An Ca biết. Thẩm An Ca liếc mắt nhìn bộ dạng kỳ lạ, quái dị của Lương Bình anh hơi cau mày hỏi: “Người bạn này của em cũng lạ thật đấy, trời tối rồi mà vẫn che mặt kín mít còn đội mũ nữa.”
Lương Hinh nhanh chóng trả lời: “Mấy chú thông cảm, anh của cháu là người hướng nội, ngại tiếp xúc với người lạ nên mỗi khi ra ngoài phải như thế ạ.” Lời này cô đã nói với biết bao nhiêu người rồi nên bây giờ nói rất trơn tru không một điểm đáng nghi.
Diệp tiểu thư sợ hình tượng của mình sẽ bị phá vỡ, ở đây nãy giờ cũng có kha khá người biết đến cô rồi, ở lại đây thêm nữa là tiêu chắc, cô gấp gáp muốn quay về nhà: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, bọn cháu xin phép về trước ạ.”
Đường Diễm Tinh cùng Trác Hiểu Phong gật đầu lia lịa nhanh chóng phối hợp với Diệp Chi Lan: “Tụi cháu xin phép về trước đây.” Nói xong cả ba người quay sang tạm biệt Lương Bình và Lương Hinh, nhanh chóng lên xe của mình đi về.
Tô Như Ý khẽ cười: “Mấy đứa này, có gì mà gấp về thế, không để ai nói gì luôn.”
Trác Dương Kỳ nhíu mày dõi theo xe của Diệp Chi Lan, dáng vẻ luống cuống, khẩn trương như thế chín mươi phần trăm là có chuyện gì đó giấu anh rồi, anh đảo mắt nhìn qua mấy thanh niên trượt ván sau đó lại nhớ đến cô, đôi mày của anh càng nhíu chặt hơn.
Đang ngồi buồn chán, Đường Diễm Tinh bất ngờ cầm tấm ván trượt đến trước mặt Diệp Chi Lan: “Tớ biết cậu ngứa chân nên vừa đến đây tớ liền cho người đi về lấy ván đến cho cậu và mọi người nè.”
Hai mắt của Diệp Chi Lan sáng rực, đứng bật dậy cầm lấy chiếc ván trượt của mình sau đó nhanh chóng chạy đi trượt.
Lương Hinh cũng nhận lấy ván trượt của mình, vui vẻ hỏi anh trai: “Anh muốn trượt không để em dạy anh trượt, vui lắm.”
Lương Bình chần chừ, nhưng khi thấy Diệp Chi Lan chơi vui vẻ cùng mọi người anh quyết định thử một lần. Lương Bình đứng dậy nhận lấy tấm ván từ tay em gái, Lương Hinh cực kỳ vui vẻ nhiệt tình chỉ cho anh trai mình chơi.
Lương Hinh chỉ cho anh trai trượt đến mức toát cả mồ hôi mà vẫn không được, anh cứ loạng choạng ngã lên ngã xuống, cô bất lực ngồi xổm xuống đất: “Em chịu thua anh rồi, chỉ đứt cả hơi mà anh vẫn không trượt được một tí nào luôn.”
“Cậu ngồi nghỉ mệt đi, để tớ chỉ cho.” Diệp Chi Lan thấy bạn mình than thở, gào thét thì phì cười, cô đặt ván của mình bên cạnh Lương Hinh sau đó bắt đầu dạy Lương Bình trượt ván.
“Eo ơi! Cái gì vậy? Anh trai của tôi ơi! Anh cũng quá đáng thật đấy, em chỉ anh muốn xỉu mà anh không trượt được, Chi Lan chỉ mới nói vài câu chỉ anh một chút là anh biết trượt rồi, anh là đang ghét bỏ em đúng không?” Lương Hinh đứng bật dậy chống hông, vẻ mặt giả vờ vô cùng bức xúc nói.
“Là do em dạy không giỏi thôi.” Lương Bình hất mặt đáp trả sau đó lơ luôn cô em gái nhỏ của mình.
Lương Hinh bĩu môi xùy một tiếng rồi lại tặc lưỡi thầm nói trong lòng: “Eo, nhìn cái mặt kìa, cách một lớp khẩu trang vẫn thấy cười híp cả hai con mắt, được crush dạy có khác nhỉ.”
Chỉ cho Lương Bình thêm một lúc thấy anh đã trượt được rồi Diệp Chi Lan liền lấy ván của mình trượt cùng anh, mọi người đang cùng nhau trượt vui vẻ thì cô bất ngờ loạng choạng suýt thì ngã xuống đất cũng may có Lương Bình và Trác Hiểu Phong phản xạ nhanh nắm cánh tay của cô lại.
Diệp tiểu thư vội kéo Lương Bình đứng chắn trước mặt, khom người cố gắng để anh có thể hoàn toàn che hết cơ thể của mình. Đường Diễm Tinh không hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhìn theo ánh mắt của Diệp Chi Lan liền hết cả hồn, cô cũng vội chạy nấp phía của của Diệp Chi Lan, khẽ nói với Trác Hiểu Phong: “Cậu mau nấp cho tớ, chú út của cậu cùng với bạn của chú ấy đang ở đằng kia kìa.”
Vừa nghe đến hai chứ chú út Trác Hiểu Phong suýt thì nhũn cả chân, cậu vội khom người nói với Lương Hinh: “Mau che cho tớ, chú út tớ mà thấy thì tất cả sẽ tiêu đời.”
Lương Hinh vội chạy đến đứng cạnh anh trai che chắn cho cả ba người, Diệp Chi Lan ra hiệu cho hai vệ sĩ của mình mau nấp vào trong xe, tuyệt đối không được để mấy người các anh thấy, không sẽ bại lộ hết.
Thẩm An Ca nheo mắt cố nhìn về phía của Diệp Chi Lan: “Dương Kỳ! Hình như tớ vừa nhìn thấy Chi Lan.”
“Không chỉ có Chi Lan mà tớ còn nhìn thấy cả Hiểu Phong và Diễm Tinh.” Phan Lạc Dư cũng thấy mấy người các cô.
Trác Dương Kỳ đưa mắt nhìn theo hướng mà hai người bạn thân của mình vừa nhìn, hình như có người đang lấp ló sau hai người kia thì phải. Anh đứng dậy cùng Thẩm An Ca, Phan Lạc Dư và Tô Như Ý tiến về phía đám người trượt ván. Vừa nhìn Trác Dương Kỳ liền nhận ra cái dáng người lấp ló phía sau người con trai đeo khẩu trang kia chính là Diệp Chi Lan: “Chi Lan! Cháu đang trốn ai thế?”
Gương mặt của Diệp Chi Lan mếu máo như sắp khóc, cô ló cái đầu ra nhìn Trác Dương Kỳ cùng mọi người, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chú Dương Kỳ!”
Diệp Chi Lan đứng thẳng người kéo cả Trác Hiểu Phong, Đường Diễm Tinh ra, có chịu thì cả ba phải chịu chứ. Trác Dương Kỳ nhìn bộ quần áo của cả ba người, không giống phong cách bình thường mà cả ba mặc lắm, anh cau mày hỏi: “Mấy đứa làm gì ở đây thế? Trượt ván sao?”
Diệp Chi Lan có chút hoảng, cô không thể để mất hình tượng ngoan hiền, yếu đuối trước mặt anh được, cô nhanh trí trả lời: “Cũng có thể nói là vậy ạ, mọi người thấy cháu buồn chán nên dẫn cháu đến đây chơi, Diễm Tinh muốn dạy cháu trượt nên cháu mới thử xem sao.”
Đường Diễm Tinh bất ngờ bị nhắc tới, cô giật mình hoang mang mất vài giây sau đó liền gật đầu phối hợp với Diệp Chi Lan. Tô Như Ý vui vẻ lên tiếng: “Chị cũng muốn thử, mà hai người này là ai vậy? Bạn của mấy đứa luôn sao?”
Diệp Chi Lan khẽ gật đầu giới thiệu Lương Bình và Lương Hinh cho Trác Dương Kỳ, Tô Như Ý, Phan Lạc Dư và Thẩm An Ca biết. Thẩm An Ca liếc mắt nhìn bộ dạng kỳ lạ, quái dị của Lương Bình anh hơi cau mày hỏi: “Người bạn này của em cũng lạ thật đấy, trời tối rồi mà vẫn che mặt kín mít còn đội mũ nữa.”
Lương Hinh nhanh chóng trả lời: “Mấy chú thông cảm, anh của cháu là người hướng nội, ngại tiếp xúc với người lạ nên mỗi khi ra ngoài phải như thế ạ.” Lời này cô đã nói với biết bao nhiêu người rồi nên bây giờ nói rất trơn tru không một điểm đáng nghi.
Diệp tiểu thư sợ hình tượng của mình sẽ bị phá vỡ, ở đây nãy giờ cũng có kha khá người biết đến cô rồi, ở lại đây thêm nữa là tiêu chắc, cô gấp gáp muốn quay về nhà: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, bọn cháu xin phép về trước ạ.”
Đường Diễm Tinh cùng Trác Hiểu Phong gật đầu lia lịa nhanh chóng phối hợp với Diệp Chi Lan: “Tụi cháu xin phép về trước đây.” Nói xong cả ba người quay sang tạm biệt Lương Bình và Lương Hinh, nhanh chóng lên xe của mình đi về.
Tô Như Ý khẽ cười: “Mấy đứa này, có gì mà gấp về thế, không để ai nói gì luôn.”
Trác Dương Kỳ nhíu mày dõi theo xe của Diệp Chi Lan, dáng vẻ luống cuống, khẩn trương như thế chín mươi phần trăm là có chuyện gì đó giấu anh rồi, anh đảo mắt nhìn qua mấy thanh niên trượt ván sau đó lại nhớ đến cô, đôi mày của anh càng nhíu chặt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.