Chương 14
Qủa Táo Mất Ngủ
06/03/2024
Thích hả?
Nhật Thiên hỏi, Ngọc Châu gật đầu sau đó tầm ngầm mím môi của mình lại. Cô trước đây chưa từng mua hoa bao giờ, một bó lớn thế kia lại còn tươi đẹp như thế thì chắc cũng nhiều tiền lắm. Suy nghĩ vài giây, Ngọc Châu nhìn sang Nhật Thiên lắc đầu:
- Đẹp thật nhưng mà mua về cũng không có làm gì hết trơn. Vả lại dạo này tôi tiêu hơi nhiều tiền rồi á, khủng hoảng kinh tế ghê.
Nhưng đổi lại, trông Ngọc Châu thực sự rất thích. Nhật Thiên không nhìn thấy dấu hiệu gì từ phía của cô cả, đột nhiên anh cảm giác được như thế. Xoay qua xoay lại, chung quy Nhật Thiên cũng chẳng phải là kiểu người có nhiều tiền gì, mua hẳn một bó to có hơi quá sức rồi nhưng mua một nhành vẫn có thể. Thu Hà Nội năm nào cũng đều sẽ quay lại, chỉ duy có thời điểm này, mùa thu đầu tiên gặp gỡ Ngọc Châu rồi sẽ nhanh chóng qua đi. Lại chưa biết chừng đây có thể là mùa thu cuối cùng gặp gỡ.
Nhật Thiên nắm lấy cổ tay Ngọc Châu với một vẻ mặt bình tĩnh:
- Một đóa thôi, chọn đi.
Ngọc Châu có hơi lúng túng, vẻ mặt bất ngờ rồi lại ậm ừ trước ánh mắt quan sát của Nhật Thiên và cô chủ xe hàng hoa. Ngọc Châu ngập ngừng đưa ngón tay của mình lên, vì là của Nhật Thiên mua cho nên cô muốn lựa chọn thật kỹ, loại nào sống dai sống lâu một chút. Cô nheo mắt rồi lại quay sang nhìn Nhật Thiên, anh cũng không đáp trả lại một chút phản ứng nào:
- Hoa này ạ.
Cô chọn một đóa sen hồng vẫn còn chưa bung cánh. Từ lúc nhận được hoa, trong lòng Ngọc Châu vui như mở hội. Cô còn không dám tin lại có nhiều điều tốt như thế này, cảm giác không được thực tế mấy. Nhưng mà chuyện tốt thật sự đã xảy ra. Mắt nhìn người của Ngọc Châu quả thật không lẫn đi đâu được, Nhật Thiên đúng là một chàng trai rất tốt.
Hôm nay, Ngọc Châu vô cùng vô cùng vô cùng cảm kích Nhật Thiên, về những gì anh đã tặng cũng như tất cả mọi chuyện anh làm cho cô. Ngọc Châu đã rung rinh từ ngay những khoảng khắc bắt được hình ảnh của anh:
- Ừm...
Ngọc Châu lên tiếng, giọng điệu kéo dài. Cô khẽ nghiêng đầu:
- Không biết cậu đã có dự định trong tương lai chưa?
Nhật Thiên nhìn cô, Ngọc Châu lại tiếp tục lên tiếng:
- Giống như việc chọn trường đại học chẳng hạn.
Ánh mắt của Nhật Thiên hướng xuống, thú thật anh đã từng nghĩ qua nhưng là nghĩ về vấn đề liệu trong tương lai mình có kiếm được nhiều tiền để lo dư dả cho bà nội và Mai Nguyệt hay không. Còn vấn đề học tập thì Nhật Thiên chưa nghĩ qua bao giờ.
Nhưng có lẽ:
- Tôi dự định không vào đại học.
Con đường này trước đây thì dễ dàng, tương lai lại có vẻ chẳng suôn sẻ mấy. Nhật Thiên ngước lên, bắt gặp ánh mắt có mấy phần thất vọng của Ngọc Châu:
- Tôi vừa nghĩ là thật tiếc quá.
Nhật Thiên không hiểu vì sao cô nói như vậy. Anh vừa dự định lên tiếng thì Ngọc Châu tiếp tục:
- Tôi đã định nếu cậu chọn đại học ở Hà Nội thì tôi sẽ xét tuyển nguyện vọng ở đây. Mặc dù là...
Có gì đó nghẹn lại nơi thanh quản của cô, mặc dù là Ngọc Châu sớm cũng đã chọn xong nguyện vọng và con đường tương lai cho chính mình, nhưng nếu được cô vẫn muốn được đến đây, học chung một nơi với Nhật Thiên. Tuy nhiên Ngọc Châu cũng không muốn vì thế này mà làm anh khó xử:
- Cũng không có gì.
Vừa nói Ngọc Châu vừa bật cười:
- Vậy là tôi với cậu không được học chung với nhau một năm nào hết, cùng trường một ngày cũng không. Có bạn là người đẹp trai thì hãnh diện lắm á. Mấy cô gái xung quanh sẽ nhào vô xin cách thức liên lạc với cậu, rồi sau đó tôi sẽ làm giá rồi nói, tôi không có cho mấy người đâu.
Ngọc Châu nói một tràn dài:
- Đừng có trách tôi cản con đường tình duyên của cậu nha. Tại tôi cũng cực khổ lắm, nài nỉ cả ngày người ta mới cho được có số điện thoại bàn thôi.
Cô trề môi, vả lại Nhật Thiên là do Ngọc Châu tìm thấy trước, dù người khác có muốn tiếp cận thì cũng không thể nào bắt đầu từ phía của cô được. Ít ra thì như thế cũng không tính là Ngọc Châu tự dưng bỏ cuộc. Nhật Thiên im lặng một hồi, đợi Ngọc Châu nói năng xong xuôi, trêu ghẹo cho đã mới thở dài một hơi, lại hít vào:
- Không, học chung mới khó, cùng trường một ngày thì cũng được.
Cũng được của Nhật Thiên là có ý gì vậy? Ngọc Châu dường như đã nghĩ ra được gì đó, cô chắp hai tay ra phía sau lưng mình, hắng giọng e hèm mấy cái:
- Cậu có ý gì vậy?
Ngọc Châu cười cười với giọng điệu trêu ghẹo, cô nghiêng đầu huých nhẹ vai của Nhật Thiên:
- Nhưng mà làm thì phải làm cho tới chứ đúng hông...
Nhật Thiên ngơ người, anh cảm thấy có chút hối hận vì câu nói ban nãy rồi:
- Ừ?
Cô cười hè hè, ít nhất cũng phải có gì đó "cheap moment" với Nhật Thiên mới được:
- Đồng phục á, tôi cũng muốn mặc nữa. Như vậy cảm giác mới giống.
Nhật Thiên hỏi, Ngọc Châu gật đầu sau đó tầm ngầm mím môi của mình lại. Cô trước đây chưa từng mua hoa bao giờ, một bó lớn thế kia lại còn tươi đẹp như thế thì chắc cũng nhiều tiền lắm. Suy nghĩ vài giây, Ngọc Châu nhìn sang Nhật Thiên lắc đầu:
- Đẹp thật nhưng mà mua về cũng không có làm gì hết trơn. Vả lại dạo này tôi tiêu hơi nhiều tiền rồi á, khủng hoảng kinh tế ghê.
Nhưng đổi lại, trông Ngọc Châu thực sự rất thích. Nhật Thiên không nhìn thấy dấu hiệu gì từ phía của cô cả, đột nhiên anh cảm giác được như thế. Xoay qua xoay lại, chung quy Nhật Thiên cũng chẳng phải là kiểu người có nhiều tiền gì, mua hẳn một bó to có hơi quá sức rồi nhưng mua một nhành vẫn có thể. Thu Hà Nội năm nào cũng đều sẽ quay lại, chỉ duy có thời điểm này, mùa thu đầu tiên gặp gỡ Ngọc Châu rồi sẽ nhanh chóng qua đi. Lại chưa biết chừng đây có thể là mùa thu cuối cùng gặp gỡ.
Nhật Thiên nắm lấy cổ tay Ngọc Châu với một vẻ mặt bình tĩnh:
- Một đóa thôi, chọn đi.
Ngọc Châu có hơi lúng túng, vẻ mặt bất ngờ rồi lại ậm ừ trước ánh mắt quan sát của Nhật Thiên và cô chủ xe hàng hoa. Ngọc Châu ngập ngừng đưa ngón tay của mình lên, vì là của Nhật Thiên mua cho nên cô muốn lựa chọn thật kỹ, loại nào sống dai sống lâu một chút. Cô nheo mắt rồi lại quay sang nhìn Nhật Thiên, anh cũng không đáp trả lại một chút phản ứng nào:
- Hoa này ạ.
Cô chọn một đóa sen hồng vẫn còn chưa bung cánh. Từ lúc nhận được hoa, trong lòng Ngọc Châu vui như mở hội. Cô còn không dám tin lại có nhiều điều tốt như thế này, cảm giác không được thực tế mấy. Nhưng mà chuyện tốt thật sự đã xảy ra. Mắt nhìn người của Ngọc Châu quả thật không lẫn đi đâu được, Nhật Thiên đúng là một chàng trai rất tốt.
Hôm nay, Ngọc Châu vô cùng vô cùng vô cùng cảm kích Nhật Thiên, về những gì anh đã tặng cũng như tất cả mọi chuyện anh làm cho cô. Ngọc Châu đã rung rinh từ ngay những khoảng khắc bắt được hình ảnh của anh:
- Ừm...
Ngọc Châu lên tiếng, giọng điệu kéo dài. Cô khẽ nghiêng đầu:
- Không biết cậu đã có dự định trong tương lai chưa?
Nhật Thiên nhìn cô, Ngọc Châu lại tiếp tục lên tiếng:
- Giống như việc chọn trường đại học chẳng hạn.
Ánh mắt của Nhật Thiên hướng xuống, thú thật anh đã từng nghĩ qua nhưng là nghĩ về vấn đề liệu trong tương lai mình có kiếm được nhiều tiền để lo dư dả cho bà nội và Mai Nguyệt hay không. Còn vấn đề học tập thì Nhật Thiên chưa nghĩ qua bao giờ.
Nhưng có lẽ:
- Tôi dự định không vào đại học.
Con đường này trước đây thì dễ dàng, tương lai lại có vẻ chẳng suôn sẻ mấy. Nhật Thiên ngước lên, bắt gặp ánh mắt có mấy phần thất vọng của Ngọc Châu:
- Tôi vừa nghĩ là thật tiếc quá.
Nhật Thiên không hiểu vì sao cô nói như vậy. Anh vừa dự định lên tiếng thì Ngọc Châu tiếp tục:
- Tôi đã định nếu cậu chọn đại học ở Hà Nội thì tôi sẽ xét tuyển nguyện vọng ở đây. Mặc dù là...
Có gì đó nghẹn lại nơi thanh quản của cô, mặc dù là Ngọc Châu sớm cũng đã chọn xong nguyện vọng và con đường tương lai cho chính mình, nhưng nếu được cô vẫn muốn được đến đây, học chung một nơi với Nhật Thiên. Tuy nhiên Ngọc Châu cũng không muốn vì thế này mà làm anh khó xử:
- Cũng không có gì.
Vừa nói Ngọc Châu vừa bật cười:
- Vậy là tôi với cậu không được học chung với nhau một năm nào hết, cùng trường một ngày cũng không. Có bạn là người đẹp trai thì hãnh diện lắm á. Mấy cô gái xung quanh sẽ nhào vô xin cách thức liên lạc với cậu, rồi sau đó tôi sẽ làm giá rồi nói, tôi không có cho mấy người đâu.
Ngọc Châu nói một tràn dài:
- Đừng có trách tôi cản con đường tình duyên của cậu nha. Tại tôi cũng cực khổ lắm, nài nỉ cả ngày người ta mới cho được có số điện thoại bàn thôi.
Cô trề môi, vả lại Nhật Thiên là do Ngọc Châu tìm thấy trước, dù người khác có muốn tiếp cận thì cũng không thể nào bắt đầu từ phía của cô được. Ít ra thì như thế cũng không tính là Ngọc Châu tự dưng bỏ cuộc. Nhật Thiên im lặng một hồi, đợi Ngọc Châu nói năng xong xuôi, trêu ghẹo cho đã mới thở dài một hơi, lại hít vào:
- Không, học chung mới khó, cùng trường một ngày thì cũng được.
Cũng được của Nhật Thiên là có ý gì vậy? Ngọc Châu dường như đã nghĩ ra được gì đó, cô chắp hai tay ra phía sau lưng mình, hắng giọng e hèm mấy cái:
- Cậu có ý gì vậy?
Ngọc Châu cười cười với giọng điệu trêu ghẹo, cô nghiêng đầu huých nhẹ vai của Nhật Thiên:
- Nhưng mà làm thì phải làm cho tới chứ đúng hông...
Nhật Thiên ngơ người, anh cảm thấy có chút hối hận vì câu nói ban nãy rồi:
- Ừ?
Cô cười hè hè, ít nhất cũng phải có gì đó "cheap moment" với Nhật Thiên mới được:
- Đồng phục á, tôi cũng muốn mặc nữa. Như vậy cảm giác mới giống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.