Chương 52
Qủa Táo Mất Ngủ
16/08/2024
Anh thở dài, Nhật Thiên còn tưởng là có chuyện gì đó nghiêm trọng hoặc là khó nói nên Ngọc Châu mới như thế:
- Vậy cô định làm như thế nào? Bây giờ phải làm sao đây?
Ngọc Châu cười trừ:
- Chắc là... sẽ đi tìm khách sạn khác. Tôi không rành đường lắm nhưng mà chắc là hỏi mấy chú lái xe thì sẽ biết được thôi. Hy vọng vẫn còn phòng ha.
Nhật Thiên gật đầu:
- Được thôi, vậy tôi đi cùng cô.
Ngọc Châu ngơ ra, những gì cần nói cô đã nói hết cả rồi, vậy mà Nhật Thiên vẫn muốn đi cùng cô ư? Rõ ràng ý của Ngọc Châu chính là không muốn làm phí thời gian và công sức của Nhật Thiên kia mà. Cô lại định lắc đầu nguầy nguậy từ chối ý tốt của anh chàng nhưng còn chưa kịp ú ở gì thì đã bị Nhật Thiên rào trước:
- Đi cùng đi, lỡ không tìm được thì còn tìm cách khác. Tôi không thể để cô đi một mình lang thang ban đêm bên ngoài như vậy được.
Dù sao thì, tuy rằng Nhật Thiên không biết vì sao Ngọc Châu lại đến Hà Nội vào thời điểm như thế này nhưng có thể một lý do trong số đó là vì anh.
Ngọc Châu không từ chối được nữa mới ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với những gì Nhật Thiên vừa nói. Mặc dù bản thân cô không sợ trời, cũng không sợ đất, duy chỉ sợ những lúc bị Bảo Huy cằn nhằn nhăn nhó mà thôi nhưng nếu như Nhật Thiên đã nói như vậy rồi thì Ngọc Châu cũng xin được phép dựa dẫm một ít vậy.
Nhật Thiên nhìn xung quanh để tiện xác định phương hướng, nếu như anh nhớ không nhầm thì hướng đi về nhà hình như cũng có một vài khách sạn thì phải nhưng Nhật Thiên không biết liệu có còn phòng trống hay không.
Vừa nghĩ đến đột nhiên anh lại tự cười mình, dù sao thì hiện tại cũng không phải là mùa du lịch, ba bốn khách sạn như vậy không nhẽ đều không có phòng trống nào cả? Nhật Thiên chỉ tay về phía trước:
- Gần đây hình như cũng có, ở hướng này.
Nhật Thiên nói. Ngọc Châu cũng vì thế mà ngó nghiêng theo hướng tay của anh:
- Đợi tôi một chút.
Nói rồi Ngọc Châu xoay người cất chai nước suối đang uống dở vào bên hông chiếc balo đang được mình mang ở phía sau lưng. Chân Ngọc Châu cảm thấy không được thoải mái lắm, chắc một phần là do đi đôi giày mới này, tuy gót không cao nhưng việc chạy ban nãy đã khiến Ngọc Châu bị trẹo chân một lần, lòng bàn chân vẫn còn đang âm ỉ đây. Cô hơi đưa bàn chân lên rồi lắc nhẹ cổ chân. Ngọc Châu cũng không biết bản thân đã làm chuyện điên khùng gì nữa. Cô thở dài rồi tự cảm thấy phiền hà với chính bản thân của mình.
Đột ngột một cơn đau bất chợt ập đến khiến cho Ngọc Châu phải điếng cả người và khựng lại, tay cô năm chặt lấy quai đeo balo, biểu cảm khuôn mặt ngay lập tức trở nên nhăn nhó vì đau đớn. Ngọc Châu nhắm chặt mắt, cắn chặt môi của mình lại, hình như là vừa mới bị chuột rút.... Cô cố hít thở thật sâu và thầm niệm trong đầu rằng cơn đau hãy nhanh chóng trôi qua đi, Nhật Thiên vẫn còn đang đứng chờ ở phía trước.
Ngay khi Nhật Thiên xoay người lại để kiểm tra tình hình của Ngọc Châu thì cũng là lúc cơn đau của Ngọc Châu thuyên giảm, cô mỉm cười nhìn anh:
- Đi thôi.
Nhật Thiên nhìn cô một chút, như muốn chắc chắn rằng cô thực sự ổn, rồi anh gật đầu. Nhật Thiên bước đi trước,
Ngọc Châu cố găng duy trì nhịp bước, bởi vì cơn chuột rút đột ngột ban nãy đang khiến cho Ngọc Châu chân trước chân sau đều khập khiếng đây. Bước chân của Nhật Thiên dần dần cũng đi chậm lại để đợi Ngọc Châu ở phía sau. Dù sao thì anh vẫn thấy cô nàng vẫn còn có gì đó lạ lắm.
Nhật Thiên dừng lại và anh quay lại nhìn cô. Ngọc Châu bước từng bước trông vô cùng khó khăn, ánh mắt của cô cũng không tài nào thoát ra được hai bàn chân đau lẫn chuột rút của mình được. Cho đến khi Ngọc Châu ngước mặt nhìn lên vì có ai đó đang đứng chắn ở trước mặt của cô.
"Mình đúng là chẳng tinh ý gì cả".
Nhật Thiên thầm nghĩ, đôi mắt cũng ánh lên vài phần lo lắng, anh cúi người xuống:
- Sao vậy? Chân cô bị đau à?
Ngọc Châu giật mình theo phản xạ lùi về sau vài bước:
- Không phải, chỉ là... hình như do giày mang không quen nên mới như vậy. Cậu đừng lo lắng.
Nhật Thiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ của mình, chỉ có điều ánh mắt lúc này đã chuyển hướng đi nơi khác. Nói đúng hơn là anh đang cảm thấy không vui. Nhật Thiên hạ thấp giọng xuống, Ngọc Châu đi đứng chật vật như vậy mà:
- Từ lúc nãy cho đến bây giờ sao cô cứ nói đừng lo lắng mãi vậy?
Nhật Thiên định lên tiếng nói tiếp nhưng lại thở dài, thôi bỏ đi, Ngọc Châu cũng đâu có làm gì sai đâu. Nhật Thiên đứng thẳng người lên:
- Vì cô đối xử tốt với tôi cho nên tôi cũng muốn đối xử tốt với cô, chúng ta cũng là bạn của nhau mà? Lo lắng đơn giản như vậy cũng không được sao?
Ngọc Châu hơi mím nhẹ môi, đúng rồi, bạn bè thì nên tương thân tương ái với nhau nhưng Ngọc Châu đâu chỉ xem Nhật Thiên là bạn bè thông thường. Cô đã từng nói là cô thích anh mà, cho nên là khi đứng trước Nhật Thiên,
Ngọc Châu cũng không thể nào tự chủ được hành động của mình. Cô cũng không muốn Nhật Thiên phải lo lắng quá nhiều cho cô, như vậy thì Ngọc Châu sẽ cảm thấy đau lòng lắm.
Hiện tại những lời này, Ngọc Châu làm cách nào có thể nói ra được với Nhật Thiên đây? Cô cũng thấy con người của mình thật là mâu thuẫn quá.
Có lẽ là do hai năm không gặp, Ngọc Châu càng nhận thức rõ ràng hơn về sự hiện diện của Nhật Thiên đối với cuộc sống của cô.
Lời nói của Ngọc Châu dường như bị nghẹn lại ở cuống họng, cô biết rằng bất kỳ câu chữ nào được thốt ra bây giờ cũng có thể làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Cô không muốn để Nhật Thiên phải chịu bất kỳ áp lực nào từ tình cảm của mình. Đặc biệt là khi anh đã nói "đừng thích tôi".
- Tôi xin lỗi.
Nói rồi Ngọc Châu lại mỉm cười như cũ, như chưa từng có gì diễn ra cả. Nhật Thiên nhìn cô, anh cũng không biết nên làm thế nào nữa. Nhật Thiên mang balo của mình lên phía trước ngực, anh xoay người lại rồi khụy gối xuống:
- Lên đi, hy vọng nó sẽ giúp chân của cô cảm thấy đỡ hơn.
Ngọc Châu hơi ngập ngừng, không khí bây giờ có vẻ ngượng nghịu quá. Thôi thì cô cứ cố cư xử giống như bạn bè bình thường vậy, hệt như khi ở cùng với nhóm An Đông và Gia Ninh ấy. Ngọc Châu hít hít mũi:
- Vậy tôi lên đấy nhé? Nói trước là tôi cùng với balo nên là sẽ nặng đấy.
Nhật Thiên gật đầu mà không có một chút do dự nào. Ngọc Châu nhẹ nhàng leo lên lưng anh, cô cảm thấy tim mình còn đập nhanh hơn liền cố gắng giữ bình tĩnh. Đợi cho đến khi cô thoải mái, lúc này Nhật Thiên mới từ từ đứng dậy và di chuyển, so với việc đó thì Ngọc Châu còn nhẹ hơn so với những gì Nhật Thiên nghĩ:
- Ơm, tôi xin lỗi thật đấy. Có lẽ là do lâu rồi không gặp nên tôi nhất thời mới cư xử như vậy. Chỉ là... có gì đó ngại ngùng.
Nhật Thiên ừm lên một tiếng biểu thị là anh hiểu rồi. Ngọc Châu nghiêng đầu nhìn lên phía trước:
- Tôi nói thật đó, hồi nhỏ mỗi lần hè về nhà ngoại là tôi cũng sẽ như vậy. Huống hồ gì với người gần hai năm rồi không gặp đúng không?
Ngọc Châu càng nói lại càng cảm thấy bản thân giống như đang cố bào chữa cho mọi chuyện vậy nhưng cô đành mặc kệ thôi, phóng lao thì theo lao luôn, những gì cô cần nói đều đã nói rồi còn Nhật Thiên nghĩ như thế nào là chuyện của anh. Cái đó cô không quan tâm đến nữa.
Nhật Thiên lại ừm lên một tiếng. Ngọc Châu đột nhiên như chợt nhận ra gì đó, hai tay của cô đặt lên vai của Nhật Thiên có phần phấn khích mà bám chặt hơn ban nãy:
- Ô, đây là lần đầu tiên tôi được Nhật Thiên cõng nè. Thích ghê.
Anh bật cười, Nhật Thiên không ngờ Ngọc Châu sẽ lại vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt như thế:
- Lần này cô đến Hà Nội làm gì vậy? Có việc gì cần làm sao?
Ngọc Châu gật đầu:
- Đương nhiên, lần này tôi đặc biệt đến đây, tuy rằng thời gian eo hẹp nhưng tôi vẫn sắp xếp được hết đấy nhé.
Tôi đến đây để đón sinh nhật cùng với cậu.
Cô vô tư nói, đúng là cái cảm giác này rồi. Ngọc Châu cảm nhận được cái cảm giác hồi trước đang quay lại, là cái cảm giác mặc dù rằng Nhật Thiên đã nói như thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy vui vẻ vì những việc đang diễn ra.
Nhật Thiên hơi khựng lại rồi bước đi tiếp:
- Gì vậy? Sinh nhật của tôi qua rồi, sắp tới chỉ có sinh nhật của cô thôi.
Ngọc Châu lại tiếp tục gật đầu:
- Hóa ra là cậu còn nhớ hả? Đúng rồi, tôi đến đây là vì muốn đón sinh nhật cùng với Nhật Thiên đó. Với lại còn cả quà mà tôi muốn tặng cho cậu, từ quà giáng sinh cho đến sinh nhật trong hai năm qua tôi đều đã chuẩn bị hết rồi.
Tôi cũng muốn được tận tay đưa cho Nhật Thiên nữa.
Cô đáp máy bay và đến đây vội vàng như vậy vì chỉ muốn đón sinh nhật cùng anh thôi ư?
- Sinh nhật của mình thì phải ở cùng bạn bè và gia đình mới đúng chứ.
Nhật Thiên nói, sao ngay cả đến sinh nhật của mình mà Ngọc Châu cũng nghĩ đến anh vậy? Ngọc Châu cũng không biết, chỉ là cô muốn đón sinh nhật cùng anh thôi, sinh nhật đầu tiên, được đón tuổi mới cùng với Huỳnh Nhật Thiên:
- Bí mât.
Nhật Thiên hơi nghiêng người:
- Trùng hợp vậy, tôi cũng có quà muốn đưa cho cô.
Ngọc Châu nghe thấy tâm trạng lại càng thêm vui vẻ, cô chồm người về phía trước, cách rất gần với má của Nhật Thiên:
- Thật hả? Vậy tụi mình có được xem là tâm linh tương thông không?
Cô vừa nói dứt câu liền khiến cho Nhật Thiên không kiềm được nữa mà bật cười lớn. Đôi khi Ngọc Châu sẽ nói những lời mà ngay cả chính Nhật Thiên cũng chẳng thể nào ngờ đến được. Cô thấy anh cười như vậy mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra không khí ngượng nghịu giữa hai đứa đã vơi bớt đi rồi:
- Đợi đến mùa hè năm sau đi biển nha?
Ngọc Châu lại hỏi:
- Vốn dĩ là định năm nay ấy nhưng mà đại học thật sự vất vả quá rồi. Tôi học không xuể luôn. Với lại phải đi vào dịp nghỉ hè mới thích chứ, như vậy sẽ chơi được lâu hơn. Mùa hè năm nay đã qua mất tiêu rồi.
Cô vừa nói vừa ngẩng cao đầu hóng lấy làn gió lạnh, Nhật Thiên cũng cứ như thế mà bước đi thật đều từng bước:
- Ừ, mùa hè năm sau đi biển đi.
Anh nói, mùi hương hoa sữa lại bắt đầu thoang thoảng bay theo cơn gió mùa thu của Hà Nội về đêm.
- Vậy cô định làm như thế nào? Bây giờ phải làm sao đây?
Ngọc Châu cười trừ:
- Chắc là... sẽ đi tìm khách sạn khác. Tôi không rành đường lắm nhưng mà chắc là hỏi mấy chú lái xe thì sẽ biết được thôi. Hy vọng vẫn còn phòng ha.
Nhật Thiên gật đầu:
- Được thôi, vậy tôi đi cùng cô.
Ngọc Châu ngơ ra, những gì cần nói cô đã nói hết cả rồi, vậy mà Nhật Thiên vẫn muốn đi cùng cô ư? Rõ ràng ý của Ngọc Châu chính là không muốn làm phí thời gian và công sức của Nhật Thiên kia mà. Cô lại định lắc đầu nguầy nguậy từ chối ý tốt của anh chàng nhưng còn chưa kịp ú ở gì thì đã bị Nhật Thiên rào trước:
- Đi cùng đi, lỡ không tìm được thì còn tìm cách khác. Tôi không thể để cô đi một mình lang thang ban đêm bên ngoài như vậy được.
Dù sao thì, tuy rằng Nhật Thiên không biết vì sao Ngọc Châu lại đến Hà Nội vào thời điểm như thế này nhưng có thể một lý do trong số đó là vì anh.
Ngọc Châu không từ chối được nữa mới ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với những gì Nhật Thiên vừa nói. Mặc dù bản thân cô không sợ trời, cũng không sợ đất, duy chỉ sợ những lúc bị Bảo Huy cằn nhằn nhăn nhó mà thôi nhưng nếu như Nhật Thiên đã nói như vậy rồi thì Ngọc Châu cũng xin được phép dựa dẫm một ít vậy.
Nhật Thiên nhìn xung quanh để tiện xác định phương hướng, nếu như anh nhớ không nhầm thì hướng đi về nhà hình như cũng có một vài khách sạn thì phải nhưng Nhật Thiên không biết liệu có còn phòng trống hay không.
Vừa nghĩ đến đột nhiên anh lại tự cười mình, dù sao thì hiện tại cũng không phải là mùa du lịch, ba bốn khách sạn như vậy không nhẽ đều không có phòng trống nào cả? Nhật Thiên chỉ tay về phía trước:
- Gần đây hình như cũng có, ở hướng này.
Nhật Thiên nói. Ngọc Châu cũng vì thế mà ngó nghiêng theo hướng tay của anh:
- Đợi tôi một chút.
Nói rồi Ngọc Châu xoay người cất chai nước suối đang uống dở vào bên hông chiếc balo đang được mình mang ở phía sau lưng. Chân Ngọc Châu cảm thấy không được thoải mái lắm, chắc một phần là do đi đôi giày mới này, tuy gót không cao nhưng việc chạy ban nãy đã khiến Ngọc Châu bị trẹo chân một lần, lòng bàn chân vẫn còn đang âm ỉ đây. Cô hơi đưa bàn chân lên rồi lắc nhẹ cổ chân. Ngọc Châu cũng không biết bản thân đã làm chuyện điên khùng gì nữa. Cô thở dài rồi tự cảm thấy phiền hà với chính bản thân của mình.
Đột ngột một cơn đau bất chợt ập đến khiến cho Ngọc Châu phải điếng cả người và khựng lại, tay cô năm chặt lấy quai đeo balo, biểu cảm khuôn mặt ngay lập tức trở nên nhăn nhó vì đau đớn. Ngọc Châu nhắm chặt mắt, cắn chặt môi của mình lại, hình như là vừa mới bị chuột rút.... Cô cố hít thở thật sâu và thầm niệm trong đầu rằng cơn đau hãy nhanh chóng trôi qua đi, Nhật Thiên vẫn còn đang đứng chờ ở phía trước.
Ngay khi Nhật Thiên xoay người lại để kiểm tra tình hình của Ngọc Châu thì cũng là lúc cơn đau của Ngọc Châu thuyên giảm, cô mỉm cười nhìn anh:
- Đi thôi.
Nhật Thiên nhìn cô một chút, như muốn chắc chắn rằng cô thực sự ổn, rồi anh gật đầu. Nhật Thiên bước đi trước,
Ngọc Châu cố găng duy trì nhịp bước, bởi vì cơn chuột rút đột ngột ban nãy đang khiến cho Ngọc Châu chân trước chân sau đều khập khiếng đây. Bước chân của Nhật Thiên dần dần cũng đi chậm lại để đợi Ngọc Châu ở phía sau. Dù sao thì anh vẫn thấy cô nàng vẫn còn có gì đó lạ lắm.
Nhật Thiên dừng lại và anh quay lại nhìn cô. Ngọc Châu bước từng bước trông vô cùng khó khăn, ánh mắt của cô cũng không tài nào thoát ra được hai bàn chân đau lẫn chuột rút của mình được. Cho đến khi Ngọc Châu ngước mặt nhìn lên vì có ai đó đang đứng chắn ở trước mặt của cô.
"Mình đúng là chẳng tinh ý gì cả".
Nhật Thiên thầm nghĩ, đôi mắt cũng ánh lên vài phần lo lắng, anh cúi người xuống:
- Sao vậy? Chân cô bị đau à?
Ngọc Châu giật mình theo phản xạ lùi về sau vài bước:
- Không phải, chỉ là... hình như do giày mang không quen nên mới như vậy. Cậu đừng lo lắng.
Nhật Thiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ của mình, chỉ có điều ánh mắt lúc này đã chuyển hướng đi nơi khác. Nói đúng hơn là anh đang cảm thấy không vui. Nhật Thiên hạ thấp giọng xuống, Ngọc Châu đi đứng chật vật như vậy mà:
- Từ lúc nãy cho đến bây giờ sao cô cứ nói đừng lo lắng mãi vậy?
Nhật Thiên định lên tiếng nói tiếp nhưng lại thở dài, thôi bỏ đi, Ngọc Châu cũng đâu có làm gì sai đâu. Nhật Thiên đứng thẳng người lên:
- Vì cô đối xử tốt với tôi cho nên tôi cũng muốn đối xử tốt với cô, chúng ta cũng là bạn của nhau mà? Lo lắng đơn giản như vậy cũng không được sao?
Ngọc Châu hơi mím nhẹ môi, đúng rồi, bạn bè thì nên tương thân tương ái với nhau nhưng Ngọc Châu đâu chỉ xem Nhật Thiên là bạn bè thông thường. Cô đã từng nói là cô thích anh mà, cho nên là khi đứng trước Nhật Thiên,
Ngọc Châu cũng không thể nào tự chủ được hành động của mình. Cô cũng không muốn Nhật Thiên phải lo lắng quá nhiều cho cô, như vậy thì Ngọc Châu sẽ cảm thấy đau lòng lắm.
Hiện tại những lời này, Ngọc Châu làm cách nào có thể nói ra được với Nhật Thiên đây? Cô cũng thấy con người của mình thật là mâu thuẫn quá.
Có lẽ là do hai năm không gặp, Ngọc Châu càng nhận thức rõ ràng hơn về sự hiện diện của Nhật Thiên đối với cuộc sống của cô.
Lời nói của Ngọc Châu dường như bị nghẹn lại ở cuống họng, cô biết rằng bất kỳ câu chữ nào được thốt ra bây giờ cũng có thể làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Cô không muốn để Nhật Thiên phải chịu bất kỳ áp lực nào từ tình cảm của mình. Đặc biệt là khi anh đã nói "đừng thích tôi".
- Tôi xin lỗi.
Nói rồi Ngọc Châu lại mỉm cười như cũ, như chưa từng có gì diễn ra cả. Nhật Thiên nhìn cô, anh cũng không biết nên làm thế nào nữa. Nhật Thiên mang balo của mình lên phía trước ngực, anh xoay người lại rồi khụy gối xuống:
- Lên đi, hy vọng nó sẽ giúp chân của cô cảm thấy đỡ hơn.
Ngọc Châu hơi ngập ngừng, không khí bây giờ có vẻ ngượng nghịu quá. Thôi thì cô cứ cố cư xử giống như bạn bè bình thường vậy, hệt như khi ở cùng với nhóm An Đông và Gia Ninh ấy. Ngọc Châu hít hít mũi:
- Vậy tôi lên đấy nhé? Nói trước là tôi cùng với balo nên là sẽ nặng đấy.
Nhật Thiên gật đầu mà không có một chút do dự nào. Ngọc Châu nhẹ nhàng leo lên lưng anh, cô cảm thấy tim mình còn đập nhanh hơn liền cố gắng giữ bình tĩnh. Đợi cho đến khi cô thoải mái, lúc này Nhật Thiên mới từ từ đứng dậy và di chuyển, so với việc đó thì Ngọc Châu còn nhẹ hơn so với những gì Nhật Thiên nghĩ:
- Ơm, tôi xin lỗi thật đấy. Có lẽ là do lâu rồi không gặp nên tôi nhất thời mới cư xử như vậy. Chỉ là... có gì đó ngại ngùng.
Nhật Thiên ừm lên một tiếng biểu thị là anh hiểu rồi. Ngọc Châu nghiêng đầu nhìn lên phía trước:
- Tôi nói thật đó, hồi nhỏ mỗi lần hè về nhà ngoại là tôi cũng sẽ như vậy. Huống hồ gì với người gần hai năm rồi không gặp đúng không?
Ngọc Châu càng nói lại càng cảm thấy bản thân giống như đang cố bào chữa cho mọi chuyện vậy nhưng cô đành mặc kệ thôi, phóng lao thì theo lao luôn, những gì cô cần nói đều đã nói rồi còn Nhật Thiên nghĩ như thế nào là chuyện của anh. Cái đó cô không quan tâm đến nữa.
Nhật Thiên lại ừm lên một tiếng. Ngọc Châu đột nhiên như chợt nhận ra gì đó, hai tay của cô đặt lên vai của Nhật Thiên có phần phấn khích mà bám chặt hơn ban nãy:
- Ô, đây là lần đầu tiên tôi được Nhật Thiên cõng nè. Thích ghê.
Anh bật cười, Nhật Thiên không ngờ Ngọc Châu sẽ lại vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt như thế:
- Lần này cô đến Hà Nội làm gì vậy? Có việc gì cần làm sao?
Ngọc Châu gật đầu:
- Đương nhiên, lần này tôi đặc biệt đến đây, tuy rằng thời gian eo hẹp nhưng tôi vẫn sắp xếp được hết đấy nhé.
Tôi đến đây để đón sinh nhật cùng với cậu.
Cô vô tư nói, đúng là cái cảm giác này rồi. Ngọc Châu cảm nhận được cái cảm giác hồi trước đang quay lại, là cái cảm giác mặc dù rằng Nhật Thiên đã nói như thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy vui vẻ vì những việc đang diễn ra.
Nhật Thiên hơi khựng lại rồi bước đi tiếp:
- Gì vậy? Sinh nhật của tôi qua rồi, sắp tới chỉ có sinh nhật của cô thôi.
Ngọc Châu lại tiếp tục gật đầu:
- Hóa ra là cậu còn nhớ hả? Đúng rồi, tôi đến đây là vì muốn đón sinh nhật cùng với Nhật Thiên đó. Với lại còn cả quà mà tôi muốn tặng cho cậu, từ quà giáng sinh cho đến sinh nhật trong hai năm qua tôi đều đã chuẩn bị hết rồi.
Tôi cũng muốn được tận tay đưa cho Nhật Thiên nữa.
Cô đáp máy bay và đến đây vội vàng như vậy vì chỉ muốn đón sinh nhật cùng anh thôi ư?
- Sinh nhật của mình thì phải ở cùng bạn bè và gia đình mới đúng chứ.
Nhật Thiên nói, sao ngay cả đến sinh nhật của mình mà Ngọc Châu cũng nghĩ đến anh vậy? Ngọc Châu cũng không biết, chỉ là cô muốn đón sinh nhật cùng anh thôi, sinh nhật đầu tiên, được đón tuổi mới cùng với Huỳnh Nhật Thiên:
- Bí mât.
Nhật Thiên hơi nghiêng người:
- Trùng hợp vậy, tôi cũng có quà muốn đưa cho cô.
Ngọc Châu nghe thấy tâm trạng lại càng thêm vui vẻ, cô chồm người về phía trước, cách rất gần với má của Nhật Thiên:
- Thật hả? Vậy tụi mình có được xem là tâm linh tương thông không?
Cô vừa nói dứt câu liền khiến cho Nhật Thiên không kiềm được nữa mà bật cười lớn. Đôi khi Ngọc Châu sẽ nói những lời mà ngay cả chính Nhật Thiên cũng chẳng thể nào ngờ đến được. Cô thấy anh cười như vậy mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra không khí ngượng nghịu giữa hai đứa đã vơi bớt đi rồi:
- Đợi đến mùa hè năm sau đi biển nha?
Ngọc Châu lại hỏi:
- Vốn dĩ là định năm nay ấy nhưng mà đại học thật sự vất vả quá rồi. Tôi học không xuể luôn. Với lại phải đi vào dịp nghỉ hè mới thích chứ, như vậy sẽ chơi được lâu hơn. Mùa hè năm nay đã qua mất tiêu rồi.
Cô vừa nói vừa ngẩng cao đầu hóng lấy làn gió lạnh, Nhật Thiên cũng cứ như thế mà bước đi thật đều từng bước:
- Ừ, mùa hè năm sau đi biển đi.
Anh nói, mùi hương hoa sữa lại bắt đầu thoang thoảng bay theo cơn gió mùa thu của Hà Nội về đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.