Chương 67
Qủa Táo Mất Ngủ
20/08/2024
Nhật Thiên ngẩng đầu nhìn lên trên, trời cao xanh thẳm, không một gợn mây. Anh hơi nghiêng đầu một chút lại đưa mắt nhìn xuống bãi cỏ xanh mướt, dừng lại ở nơi cổ tay vẫn đang còn đeo món quà nhận được từ Ngọc Châu vào ngày sinh nhật năm nào. Nhật Thiên đưa tay lên để ở trước mặt, từng ngón tay thon dài chậm rãi khẽ mân mê chiếc vòng tay. Nhật Thiên ngồi yên, cảm nhận cơn gió nhẹ thoảng qua mái tóc của mình, mang theo mùi hương của cỏ dại và hoa sữa. Anh xoay chiếc vòng tay một vòng quanh cổ tay, nhưng rồi với một chút do dự, Nhật Thiên từ từ gỡ chiếc vòng ra. Ánh mắt anh dịu dàng, pha lẫn một chút tiếc nuối. Chiếc vòng tay nằm gọn trong lòng bàn tay của Nhật Thiên, để lộ ra mặt trong của chiếc vòng, dòng chữ khắc trên bề mặt kim loại hiện ra rõ ràng như một sự minh chứng về chủ sở hữu của chiếc vòng tay này - là tên của Nhật Thiên. Anh lướt nhẹ ngón tay qua dòng chữ.
Anh thầm nghĩ: "Hôm nay là lần cuối cùng được đeo rồi"
Nhật Thiên hơi xoay người về phía của gốc cây hoa sữa. Anh cúi xuống, dùng tay nhẹ nhàng đào lên một ít đất, tạo ra một cái hố nhỏ ngay dưới gốc cây. Nhật Thiên nhìn chiếc vòng tay lần cuối, ánh nắng chiếu lên làm nó lấp lánh giữa những vệt sáng xuyên qua tán lá. Anh đặt chiếc vòng tay xuống sau đó lấp đất lại. Nhật Thiên đứng dậy, nhìn về phía gốc cây một lần nữa trước khi rời đi.
Anh lái xe về nhà, có vẻ như hôm nay Thanh sẽ không để cho Nhật Thiên được bước chân vào quán bar dù chỉ là nửa bước. Lúc nãy anh còn được nhận được tin nhắn thông báo đến từ Claire đây. Nhật Thiên vừa chạy xe đến đã thấy có người đứng đợi ở trước cổng, dưới ánh đèn xe sáng lóa, dáng vẻ quen thuộc của Ngọc Châu ngồi nép vào một góc, ngủ gật cùng với một chiếc vali to ở cạnh bên. Nhật Thiên tắt máy rồi bước xuống xe, anh nhìn một lúc cũng không biết nên gọi cô như thế nào, chưa bao giờ Nhật Thiên lại cảm thấy ngượng miệng đến như vậy. Gặp Ngọc Châu rồi thì anh sẽ nói gì với cô đây?
Xin lỗi vì ngày hôm đó đã không đến gặp? Hay là giải thích về việc không trả lời tin nhắn? Hay là... Nhật Thiên cũng không biết nữa.Trước tiên, anh nghĩ là mình nên gọi Ngọc Châu dậy đã. Không biết cô đã ngồi ở đây từ bao giờ, có lâu hay chưa? Và sự mệt mỏi trên gương mặt của Ngọc Châu cho thấy có thể cô đã ngồi ở đây chờ đợi một thời gian dài.
Chưa đợi được Nhật Thiên lên tiếng, Ngọc Châu từ từ mở mắt, và khi nhận ra người đang đứng ở trước mặt của mình chính là anh, cô có vẻ ngạc nhiên và hơi bối rối. Ngọc Châu dụi mắt và đứng dậy, kéo chiếc vali theo bên cạnh mình:
- Nhật Thiên, cậu về rồi!
Anh gật đầu, đi lướt ngang qua Ngọc Châu và tra chìa khóa vào ổ để mở cổng. Trong lúc Nhật Thiên làm việc đó, Ngọc Châu vẫn cứ đứng yên như vậy, quan sát anh với vẻ mặt vẫn còn bối rối. Cánh cổng từ từ mở ra, Nhật Thiên xoay người lại, hít sâu vào một hơi:
- Đến khi nào thế?
Nhật Thiên hỏi, Ngọc Châu với vẻ mặt cười gượng gạo:
- Cũng... chỉ mới được có một lúc thôi.
Anh gật gù, lại một lần nữa đi lướt ngang qua Ngọc Châu, Nhật Thiên mở cửa xe, ánh đèn từ bên trong xe chiếu ra ngoài:
- Vậy thì phải về khách sạn trước chứ. Sao lại đến đây? Vả lại trời cũng tối rồi, ở ngoài muộn ở một nơi xa lạ thì không an toàn lắm đâu.
Đôi môi của Ngọc Châu khẽ mấp máy, tay của cô nắm chặt vào quai của chiếc vali. Cô cảm nhận được có một cái gì đó kỳ lạ:
- Tôi lo lắng mà. Nhật Thiên chính là sự ưu tiên của tôi. Tôi lo rằng cậu sẽ gặp chuyện, lo rằng cậu sẽ suy sụp, lo rằng cậu sẽ không còn quan tâm đến tôi nữa.Nhật Thiên lắng nghe những lời nói của Ngọc Châu, dường như cũng đã lâu lắm rồi mới lại được nghe thấy giọng nói của cô. Anh nhìn Ngọc Châu rồi nói:
Dạo này tôi bận quá nên không có thời gian làm gì cả. Lên đi, khách sạn ở đậu? Tôi đưa cô về.
Ngọc Châu lắc đầu:
- Cho tôi một chút thời gian để nhìn cậu đi.
Nhật Thiên hơi bất ngờ trước yêu cầu của Ngọc Châu nhưng mà anh không thể cứ như vậy mà đồng ý một cách dễ dãi giống như trước kia được. Như thường lệ, Nhật Thiên trầm giọng xuống:
- Không được đâu, tôi còn nhiều việc cần phải làm lắm. Cô cũng cần phải nghỉ ngơi mà. Nếu như cô không thích tôi đưa về thì tôi sẽ giúp cô gọi xe. Được không?
Nhật Thiên lấy điện thoại từ trong túi quần của mình ra, ngay khi anh định nhấn nút mở khóa thì Ngọc Châu đã nhanh chóng nắm lấy tay của Nhật Thiên lại. Anh nhìn cổ tay đang bị cô nắm chặt, lại ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Ngọc Châu lúc này, cô mím môi, khẽ chầm chậm lắc lắc đầu:
-
- Tôi thích cậu.
Ngọc Châu nói. Ánh mắt của cô khi đối diện với Nhật Thiên vô cùng kiên định. Anh đứng lặng người đi rồi thoáng chốc, những ngón tay của Ngọc Châu buông ra, ánh mắt lúc này lại có thêm phần bất lực và lo sợ:
- Tôi vẫn luôn thích cậu.
Ngọc Châu nắm hờ lấy cổ tay của Nhật Thiên, cô lại tiến gần đến chỗ anh thêm một bước. Liệu câu trả lời lần này của anh có giống như đêm giáng sinh năm ấy không? Nhật Thiên bước lùi về sau một bước:
- Nhưng mà tôi thì không.
NOVEL TOON
Nhật Thiên cảm nhận trái tim của mình như bị bóp nghẹt, ánh mắt không thể rời khỏi Ngọc Châu. Lời nói của anh khiến cho cô điếng người, chẳng thể nào thở được. Ngọc Châu cảm thấy tâm trạng của mình thật kỳ lạ. Nhật Thiên lại từ chối cô nhưng vì sao Ngọc Châu lại chẳng thể giống trước kia, làm ra điệu bộ như chưa từng có gì xảy ra, cô cũng chẳng thể nói sang chuyện khác được.
Cô nhìn anh, đôi mắt chứa đựng sự thất vọng mà bản thân không thể che giấu được. Một khoảng lặng dài bao trùm không gian giữa hai người, như thể mọi thứ xung quanh đều ngừng lại để chờ đợi một sự thay đổi. Nhưng ngay lúc này, dường như mọi hy vọng đều bị dập tắt.
Những câu từ mà trước đây Bảo Huy từng nói với Ngọc Châu lại ùa về nhưng mà cô không nghĩ rằng mình đã phán đoán sai. Ngọc Châu lắc đầu như thể đang cố gắng phủ nhận câu trả lời vừa rồi của Nhật Thiên. Nếu như tất cả mọi cảm nhận của cô đều là ảo tưởng thì Ngọc Châu không thể tự ảo tưởng theo cái cách như thế này, rõ ràng cuối cùng Nhật Thiên cũng đã để ý đến cô.
Nhật Thiên thở dài:
- Vả lại tôi cũng đã có người mà mình thích rồi.
Ngọc Châu không muốn nghe nữa. Cô cười và tự nhủ rằng, anh chỉ đang nói dối thôi. Nhưng vì sao Nhật Thiên lại nói dối? Giữa hai người, rõ ràng chẳng có gì ngăn cách cả. Vậy thì Nhật Thiên đang nói thật ư? Suy nghĩ ấy khiến cho Ngọc Châu chao đảo.
Cô đã theo đuổi anh lâu như vậy...
Ngọc Châu buông tay của Nhật Thiên ra, cô sắp không gắng gượng được nữa rồi. Ngọc Châu cúi thấp đầu, quay người đi về phía chiếc vali của mình, đôi mắt đã bắt đầu rưng rưng.
Nhật Thiên đứng lặng lẽ quan sát từng cử động của Ngọc Châu. Cô dừng lại bên chiếc vali, bàn tay khẽ lướt nhẹ trên bề mặt như tìm kiếm sự an ủi từ một vật vô tri. Ngọc Châu chẳng thể kìm nén nỗi những giọt nước mắt của mình nữa, chúng rơi xuống đôi má cô, giọng nấc nghẹn đến nỗi chẳng thể bật được thành tiếng. Cô tự nhủ với mình rằng mình cần phải mạnh mẽ, nhưng lúc này, sự kiên cường của cô dường như đang sụp đổ.
Không một tin nhắn, cũng chẳng có cuộc điện thoại nào được hồi âm lại cả nhưng sao dường như chỉ có một mình cô là lại lo lắng và sợ hãi đến phát điên.
Nhật Thiên nhìn cô, cảm giác cũng vô cùng bất lực. Ngọc Châu thở ra một tiếng dài và khó khăn, hơi thở của cô trở nên gấp gáp và không đều, cô nói:
- Tại sao tôi luôn yếu đuối khi đứng trước mặt của cậu vậy.
Câu nói của Ngọc Châu như thể là đang nói chuyện với chính mình. Đáng nhẽ ra cô phải là một cô gái mạnh mẽ, hoạt bát và năng động mới phải. Ngọc Châu đưa tay quệt đi một bên nước mắt khiến cho phấn đánh má hồng nhòe đi. Cô hít hít mũi, dựa dẫm vào cái se se lạnh mùa thu của Hà Nội để tự trấn an bản thân tỉnh táo:
- Xin lỗi nha, chắc là do tôi hơi mệt thật nên mới như vậy. Vì tôi rối quá, tôi tự về được rồi, tôi sẽ tự gọi xe nên Nhật Thiên, cậu vào nhà đi. Cậu cũng bận rộn, mãi mới được thời gian để nghỉ ngơi mà. Thấy cậu không sao khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm lắm. Cho nên là...
Ngọc Châu không nói nổi nữa, cô chỉ sợ một âm thanh cất lên sẽ khiến cho giọng của mình run lên mất. Cô nuốt ực:
- Cậu ngủ ngon.Nói rồi Ngọc Châu kéo vali của mình vội vàng chạy đi, mỗi bước chân như muốn chôn vùi đi những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ Ngọc Châu chạy lướt qua nhưng không biết biểu cảm trên gương mặt của Nhật Thiên như thế nào. Mùa thu Hà Nội có cái lạnh se se, đôi tay cô vẫn còn run rẩy, những giọt nước mắt chưa khô kịp vẫn còn vương trên gò má.
Nhật Thiên đứng lặng yên nhìn theo bóng dáng của Ngọc Châu đang dần khuất. Những lời cuối cùng của cô khiến anh cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Nhật Thiên rút chìa khóa, đóng cửa xe lại. Anh không an tâm để cô đi một mình. Nhật Thiên giữ một khoảng cách nhất định rồi lặng lẽ đi theo phía sau của Ngọc Châu, những tiếng bước chân của anh hòa lẫn vào âm thanh của phố xá Hà Nội về đêm, chỉ có ánh đèn mờ mờ và cái lạnh mùa thu là chứng nhân duy nhất cho hành trình của họ.
Có lẽ vì nước mắt mãi chẳng ngừng được nên Ngọc Châu chẳng còn tâm trí gì mà để tâm đến mọi thứ xung quanh nữa. Đến lúc này, giữa một đoạn đường vắng người chỉ còn lại ánh đèn, tiếng nấc của Ngọc Châu khẽ vang lên:
- Mình không sao mà. Chỉ là... hức... hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn khóc như vậy..huhu..a..
Cô mếu máo đến khi giọng của chính mình lạc đi. Buổi tối Hà Nội trở nên tĩnh lặng hơn, và ánh đèn le lói từ các cửa sổ bắt đầu hòa quyện vào trong không khí lạnh giá, Ngọc Châu khẽ rùng mình. Cho đến khi cô đi đến đường lớn, Nhật Thiên vẫn mãi đi theo ở phía sau.
Anh thầm nghĩ: "Hôm nay là lần cuối cùng được đeo rồi"
Nhật Thiên hơi xoay người về phía của gốc cây hoa sữa. Anh cúi xuống, dùng tay nhẹ nhàng đào lên một ít đất, tạo ra một cái hố nhỏ ngay dưới gốc cây. Nhật Thiên nhìn chiếc vòng tay lần cuối, ánh nắng chiếu lên làm nó lấp lánh giữa những vệt sáng xuyên qua tán lá. Anh đặt chiếc vòng tay xuống sau đó lấp đất lại. Nhật Thiên đứng dậy, nhìn về phía gốc cây một lần nữa trước khi rời đi.
Anh lái xe về nhà, có vẻ như hôm nay Thanh sẽ không để cho Nhật Thiên được bước chân vào quán bar dù chỉ là nửa bước. Lúc nãy anh còn được nhận được tin nhắn thông báo đến từ Claire đây. Nhật Thiên vừa chạy xe đến đã thấy có người đứng đợi ở trước cổng, dưới ánh đèn xe sáng lóa, dáng vẻ quen thuộc của Ngọc Châu ngồi nép vào một góc, ngủ gật cùng với một chiếc vali to ở cạnh bên. Nhật Thiên tắt máy rồi bước xuống xe, anh nhìn một lúc cũng không biết nên gọi cô như thế nào, chưa bao giờ Nhật Thiên lại cảm thấy ngượng miệng đến như vậy. Gặp Ngọc Châu rồi thì anh sẽ nói gì với cô đây?
Xin lỗi vì ngày hôm đó đã không đến gặp? Hay là giải thích về việc không trả lời tin nhắn? Hay là... Nhật Thiên cũng không biết nữa.Trước tiên, anh nghĩ là mình nên gọi Ngọc Châu dậy đã. Không biết cô đã ngồi ở đây từ bao giờ, có lâu hay chưa? Và sự mệt mỏi trên gương mặt của Ngọc Châu cho thấy có thể cô đã ngồi ở đây chờ đợi một thời gian dài.
Chưa đợi được Nhật Thiên lên tiếng, Ngọc Châu từ từ mở mắt, và khi nhận ra người đang đứng ở trước mặt của mình chính là anh, cô có vẻ ngạc nhiên và hơi bối rối. Ngọc Châu dụi mắt và đứng dậy, kéo chiếc vali theo bên cạnh mình:
- Nhật Thiên, cậu về rồi!
Anh gật đầu, đi lướt ngang qua Ngọc Châu và tra chìa khóa vào ổ để mở cổng. Trong lúc Nhật Thiên làm việc đó, Ngọc Châu vẫn cứ đứng yên như vậy, quan sát anh với vẻ mặt vẫn còn bối rối. Cánh cổng từ từ mở ra, Nhật Thiên xoay người lại, hít sâu vào một hơi:
- Đến khi nào thế?
Nhật Thiên hỏi, Ngọc Châu với vẻ mặt cười gượng gạo:
- Cũng... chỉ mới được có một lúc thôi.
Anh gật gù, lại một lần nữa đi lướt ngang qua Ngọc Châu, Nhật Thiên mở cửa xe, ánh đèn từ bên trong xe chiếu ra ngoài:
- Vậy thì phải về khách sạn trước chứ. Sao lại đến đây? Vả lại trời cũng tối rồi, ở ngoài muộn ở một nơi xa lạ thì không an toàn lắm đâu.
Đôi môi của Ngọc Châu khẽ mấp máy, tay của cô nắm chặt vào quai của chiếc vali. Cô cảm nhận được có một cái gì đó kỳ lạ:
- Tôi lo lắng mà. Nhật Thiên chính là sự ưu tiên của tôi. Tôi lo rằng cậu sẽ gặp chuyện, lo rằng cậu sẽ suy sụp, lo rằng cậu sẽ không còn quan tâm đến tôi nữa.Nhật Thiên lắng nghe những lời nói của Ngọc Châu, dường như cũng đã lâu lắm rồi mới lại được nghe thấy giọng nói của cô. Anh nhìn Ngọc Châu rồi nói:
Dạo này tôi bận quá nên không có thời gian làm gì cả. Lên đi, khách sạn ở đậu? Tôi đưa cô về.
Ngọc Châu lắc đầu:
- Cho tôi một chút thời gian để nhìn cậu đi.
Nhật Thiên hơi bất ngờ trước yêu cầu của Ngọc Châu nhưng mà anh không thể cứ như vậy mà đồng ý một cách dễ dãi giống như trước kia được. Như thường lệ, Nhật Thiên trầm giọng xuống:
- Không được đâu, tôi còn nhiều việc cần phải làm lắm. Cô cũng cần phải nghỉ ngơi mà. Nếu như cô không thích tôi đưa về thì tôi sẽ giúp cô gọi xe. Được không?
Nhật Thiên lấy điện thoại từ trong túi quần của mình ra, ngay khi anh định nhấn nút mở khóa thì Ngọc Châu đã nhanh chóng nắm lấy tay của Nhật Thiên lại. Anh nhìn cổ tay đang bị cô nắm chặt, lại ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Ngọc Châu lúc này, cô mím môi, khẽ chầm chậm lắc lắc đầu:
-
- Tôi thích cậu.
Ngọc Châu nói. Ánh mắt của cô khi đối diện với Nhật Thiên vô cùng kiên định. Anh đứng lặng người đi rồi thoáng chốc, những ngón tay của Ngọc Châu buông ra, ánh mắt lúc này lại có thêm phần bất lực và lo sợ:
- Tôi vẫn luôn thích cậu.
Ngọc Châu nắm hờ lấy cổ tay của Nhật Thiên, cô lại tiến gần đến chỗ anh thêm một bước. Liệu câu trả lời lần này của anh có giống như đêm giáng sinh năm ấy không? Nhật Thiên bước lùi về sau một bước:
- Nhưng mà tôi thì không.
NOVEL TOON
Nhật Thiên cảm nhận trái tim của mình như bị bóp nghẹt, ánh mắt không thể rời khỏi Ngọc Châu. Lời nói của anh khiến cho cô điếng người, chẳng thể nào thở được. Ngọc Châu cảm thấy tâm trạng của mình thật kỳ lạ. Nhật Thiên lại từ chối cô nhưng vì sao Ngọc Châu lại chẳng thể giống trước kia, làm ra điệu bộ như chưa từng có gì xảy ra, cô cũng chẳng thể nói sang chuyện khác được.
Cô nhìn anh, đôi mắt chứa đựng sự thất vọng mà bản thân không thể che giấu được. Một khoảng lặng dài bao trùm không gian giữa hai người, như thể mọi thứ xung quanh đều ngừng lại để chờ đợi một sự thay đổi. Nhưng ngay lúc này, dường như mọi hy vọng đều bị dập tắt.
Những câu từ mà trước đây Bảo Huy từng nói với Ngọc Châu lại ùa về nhưng mà cô không nghĩ rằng mình đã phán đoán sai. Ngọc Châu lắc đầu như thể đang cố gắng phủ nhận câu trả lời vừa rồi của Nhật Thiên. Nếu như tất cả mọi cảm nhận của cô đều là ảo tưởng thì Ngọc Châu không thể tự ảo tưởng theo cái cách như thế này, rõ ràng cuối cùng Nhật Thiên cũng đã để ý đến cô.
Nhật Thiên thở dài:
- Vả lại tôi cũng đã có người mà mình thích rồi.
Ngọc Châu không muốn nghe nữa. Cô cười và tự nhủ rằng, anh chỉ đang nói dối thôi. Nhưng vì sao Nhật Thiên lại nói dối? Giữa hai người, rõ ràng chẳng có gì ngăn cách cả. Vậy thì Nhật Thiên đang nói thật ư? Suy nghĩ ấy khiến cho Ngọc Châu chao đảo.
Cô đã theo đuổi anh lâu như vậy...
Ngọc Châu buông tay của Nhật Thiên ra, cô sắp không gắng gượng được nữa rồi. Ngọc Châu cúi thấp đầu, quay người đi về phía chiếc vali của mình, đôi mắt đã bắt đầu rưng rưng.
Nhật Thiên đứng lặng lẽ quan sát từng cử động của Ngọc Châu. Cô dừng lại bên chiếc vali, bàn tay khẽ lướt nhẹ trên bề mặt như tìm kiếm sự an ủi từ một vật vô tri. Ngọc Châu chẳng thể kìm nén nỗi những giọt nước mắt của mình nữa, chúng rơi xuống đôi má cô, giọng nấc nghẹn đến nỗi chẳng thể bật được thành tiếng. Cô tự nhủ với mình rằng mình cần phải mạnh mẽ, nhưng lúc này, sự kiên cường của cô dường như đang sụp đổ.
Không một tin nhắn, cũng chẳng có cuộc điện thoại nào được hồi âm lại cả nhưng sao dường như chỉ có một mình cô là lại lo lắng và sợ hãi đến phát điên.
Nhật Thiên nhìn cô, cảm giác cũng vô cùng bất lực. Ngọc Châu thở ra một tiếng dài và khó khăn, hơi thở của cô trở nên gấp gáp và không đều, cô nói:
- Tại sao tôi luôn yếu đuối khi đứng trước mặt của cậu vậy.
Câu nói của Ngọc Châu như thể là đang nói chuyện với chính mình. Đáng nhẽ ra cô phải là một cô gái mạnh mẽ, hoạt bát và năng động mới phải. Ngọc Châu đưa tay quệt đi một bên nước mắt khiến cho phấn đánh má hồng nhòe đi. Cô hít hít mũi, dựa dẫm vào cái se se lạnh mùa thu của Hà Nội để tự trấn an bản thân tỉnh táo:
- Xin lỗi nha, chắc là do tôi hơi mệt thật nên mới như vậy. Vì tôi rối quá, tôi tự về được rồi, tôi sẽ tự gọi xe nên Nhật Thiên, cậu vào nhà đi. Cậu cũng bận rộn, mãi mới được thời gian để nghỉ ngơi mà. Thấy cậu không sao khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm lắm. Cho nên là...
Ngọc Châu không nói nổi nữa, cô chỉ sợ một âm thanh cất lên sẽ khiến cho giọng của mình run lên mất. Cô nuốt ực:
- Cậu ngủ ngon.Nói rồi Ngọc Châu kéo vali của mình vội vàng chạy đi, mỗi bước chân như muốn chôn vùi đi những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ Ngọc Châu chạy lướt qua nhưng không biết biểu cảm trên gương mặt của Nhật Thiên như thế nào. Mùa thu Hà Nội có cái lạnh se se, đôi tay cô vẫn còn run rẩy, những giọt nước mắt chưa khô kịp vẫn còn vương trên gò má.
Nhật Thiên đứng lặng yên nhìn theo bóng dáng của Ngọc Châu đang dần khuất. Những lời cuối cùng của cô khiến anh cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Nhật Thiên rút chìa khóa, đóng cửa xe lại. Anh không an tâm để cô đi một mình. Nhật Thiên giữ một khoảng cách nhất định rồi lặng lẽ đi theo phía sau của Ngọc Châu, những tiếng bước chân của anh hòa lẫn vào âm thanh của phố xá Hà Nội về đêm, chỉ có ánh đèn mờ mờ và cái lạnh mùa thu là chứng nhân duy nhất cho hành trình của họ.
Có lẽ vì nước mắt mãi chẳng ngừng được nên Ngọc Châu chẳng còn tâm trí gì mà để tâm đến mọi thứ xung quanh nữa. Đến lúc này, giữa một đoạn đường vắng người chỉ còn lại ánh đèn, tiếng nấc của Ngọc Châu khẽ vang lên:
- Mình không sao mà. Chỉ là... hức... hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn khóc như vậy..huhu..a..
Cô mếu máo đến khi giọng của chính mình lạc đi. Buổi tối Hà Nội trở nên tĩnh lặng hơn, và ánh đèn le lói từ các cửa sổ bắt đầu hòa quyện vào trong không khí lạnh giá, Ngọc Châu khẽ rùng mình. Cho đến khi cô đi đến đường lớn, Nhật Thiên vẫn mãi đi theo ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.