Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 25: Nhiều ngôi nhà trong khu vực này đã cũ kỹ, nhưng những con phố quen thuộc vẫn nhộn nhịp. Đàm Tu quen lối đi vào khu

Giang La La

14/02/2024

Năm 2012

“Mình đạp xe đuổi theo anh ấy ba con phố.”

“Trà sữa ấm mùa đông 50% cho ly thứ hai”

“Tuyến xe buýt 025 viết ngược lại không phải là 520 sao?”

Năm 2013

“Lần đầu tiên chinh phục được máy gắp thú, cảm ơn đàn anh siêu đỉnh nha.”

“Ye ye, hôm nay được ngắm tuyết trực tiếp từ video nè.”

“Cậu Kỷ sinh nhật vui vẻ nha. Mũi của ai kia đẹp quá đi à.”

“Ba mới tặng giày, mang vào chân trông cực kỳ đẹp mắt!”

“Giày mới bị bẩn rồi, trời mưa quả nhiên rất đáng ghét.”

“Tậu được một cái huy chương Vật lý free nè, là huy chương vàng đó nha ~”

“Ai kia tự nguyện mời Nhạc Dao ăn kem vị dâu nhá, ảnh chụp màn hình làm chứng.”

“Không phải là một kẻ không ra gì...”

“A Tu sinh nhật vui vẻ nhé.”

Năm 2014

“Ước nguyện sinh nhật là thi đậu Lê Xuyên làm rạng danh tổ tông.”

“Ha ha, ai thi được hạng nhất nè, mình không nói đâu.”

“Sợ chưa! Thủ khoa đầu vào đại học đang ở cạnh mình đây.”

“Thê thảm nhất là học sinh cuối cấp chứ còn ai vào đây.”

“Cứ nghĩ Vật lý là thiên địch của mình, nay mới biết còn có thể dục nữa.”

Năm 2015

“Trải nghiệm ‘Trượt tuyết đôi’, mình có thể kiêu ngạo cả đời đấy!”

“Khoảng thời gian đếm ngược đến ngày thi tuyển sinh, mỗi ngày đều cực khổ lắm.”

“Nhận được hoa hướng dương.”

“Có kết quả thi tuyển sinh rồi, mình sốt ruột quá!”

“... Gần đây mình hơi khó chịu, sắp phải đường ai nấy đi rồi.”

“Kiên trì bền bỉ, thành tựu nổi bật; khổ tận cam lai, đạt được ước muốn; mãi một người, nhớ cả đời.”

“Lê Xuyên, tôi tới đây!”

“Sao mà đáp án cho đề Vật lý lại là hình trái tim vậy?”

“Hôm nay bị tập kích bánh kem OvO “

Năm 2016

“Chụp hình cưới mười tám tuổi với bạn thân.”

“Cứ cảm thấy bị tiệm áo cưới bẫy rồi, không phục nhưng không dám nói gì.”

“Ngất ngây luôn, cho anh cái danh phận. Hoa hồng bạn trai tặng.”

“Giao thừa vui vẻ, nhận được tiền lì xì, hôm nay có thêm một cái bao lì xì to bự nữa.”

Đến đây, văn bản đã đến trang cuối cùng.

Đàm Tu ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, vai run rẩy dữ dội.

Anh về lại đường Hương Chương. Nhiều ngôi nhà trong khu vực này đã cũ kỹ, nhưng những con phố quen thuộc vẫn nhộn nhịp. Đàm Tu quen lối đi vào khu nhà. Người gác chốt bảo vệ cũng biết mặt anh.

Tới cửa nhà, Đàm Tu lấy chìa khoá ra mở cửa.

Lúc tìm được Tiêu Tuệ Vân ở ban công, bà đang nằm thư giãn trên xích đu nghe nhạc.

Đàm Tu đi tới, bình thản cất tiếng gọi: “Mẹ.”

“Ôi, Tiểu Tu tới rồi à.” Tiêu Tuệ Vân vịn ghế tựa ngồi dậy, nhìn quanh không thấy bóng dáng con gái bèn hỏi: “Dao Dao đâu?”

Đàm Tu đáp: “Dao Dao nhận được lịch phỏng vấn khẩn cấp nên đi công tác ở nơi khác rồi ạ.”

“À hừm.” Tiêu Tuệ Vân buồn rầu, lẩm bẩm những câu bà đã lặp đi lặp lại vô số lần: “Mẹ đã nói nó đừng liều mạng vậy rồi, cứ dăm ba hôm lại chạy ra ngoài, mệt mỏi lắm.”

“Dạ.” Đàm Tu phụ họa: “Chờ cô ấy về, con sẽ nói với cô ấy.”

Tiêu Tuệ Vân đứng dậy đi vào bếp vén mở cua đồng do dì hai đưa tới: “Cua đồng này làm sao đây? Là món Dao Dao thích ăn đấy.”

Đàm Tu đúng lúc đề nghị: “Con mang về cho, đợi Dao Dao về con sẽ nấu cho cô ấy.”

“Cũng được cũng được.” Tiêu Tuệ Vân cười xách cua đồng lên: “Mẹ biết bác sĩ tụi con rất bận rộn, lúc con chăm lo với Dao Dao cũng phải chú ý đến bản thân mình nữa. Hai vợ chồng sống cùng nhau, tốt nhất nên bàn bạc và thông cảm cho nhau, như mẹ với ba con vậy...”

Nhắc tới Nhạc Gia Thành, Tiêu Tuệ Vân tỏ vẻ buồn bã: “Ba con thật không có phúc, hôm nay con gái con rể sự nghiệp thành đạt, vậy mà ông ấy lại đi trước.”

“Mẹ, đừng nói mấy chuyện đó nữa.” Đàm Tu bình tĩnh đổi chủ đề: “Tối nay mẹ muốn ăn gì, để con nấu cho mẹ.”

“Không cần không cần.” Tiêu Tuệ Vân vội xua tay: “Con đi làm vất vả, ra ghế sofa ngồi nghỉ một lát đi, cơm tối để mẹ và dì Tô làm là được.”

Dì Tô là bảo mẫu Đàm Tu cố ý thuê về cho bà.

Mấy đứa nhỏ công việc bề bộn, nhưng không yên tâm về bà già này nhà nên muốn tìm người đến chăm sóc bà.

Chạng vạng, Đàm Tu về lại đường Hương Chương ăn bữa tối ấm cúng với Tiêu Tuệ Vân.

Lúc anh rời đi, Tiêu Tuệ Vân không chỉ dặn dò anh mang cua đồng theo, mà còn nhất quyết đưa cho anh nửa túi trái cây còn lại trong nhà: “Quýt đường cát, ngọt lắm, con mang về ăn với Dao Dao đi.”

Đàm Tu không thể từ chối được, đành phải tiếp nhận: “Cảm ơn mẹ.”

Khi sắp đến cổng khu nhà, Đàm Tu chụp hình hai món trong tay rồi gửi cho người nằm đầu danh bạ: “Dao Dao, cua đồng dì hai cho và quýt đường cát mẹ em cho nè.”

Không ai hồi âm tin nhắn của anh.

Trên đường phố phồn hoa xe cộ qua lại như mắc cửi, bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình nổi tiếng không lái xe mà quyết định bắt tuyến xe buýt 025 về nhà.

Những năm qua do quy hoạch đô thị, nhiều tuyến xe buýt đã thay đổi và số thứ tự của các tuyến xe cũng dần giảm đi.

Không có nhiều hành khách trên chuyến xe tối nay. Có hành khách đi tuyến này lâu năm không hài lòng với việc thay đổi trạm dừng bởi nó khiến việc về nhà trở nên bất tiện hơn.

Lúc dừng xe, tài xế nói xen vào: “Sang năm tuyến đường này sẽ không còn nữa đâu.”

Những người trong buồng xe xuýt xoa một trận.

Xe buýt chạy boong boong chừng nửa tiếng, Đàm Tu đã tới nơi cần tới. Anh xách túi nặng, bước về nhà.

Xã hội ngày nay dần trở nên trí tuệ hoá, khi Đàm Tu nhập mật mã vào khoảng không, một giọng nữ trong trẻo vọng vào tai: “Chào buổi tối ạ.”

Anh ngẩng đầu, thấy quản gia giám sát thông minh trong hình dạng búp bê người tuyết ở cửa, bèn trả lời nó: “Dao Dao, chào buổi tối.”

Búp bê tuyết lập tức cất giọng nói nhẹ nhàng hệt như Nhạc Dao đang cười bên tai anh: “A Tu, mừng anh về nhà.”

Anh đặt quýt đường cát ở phòng khách, cho cua đồng vào tủ lạnh, rũ bỏ mệt mỏi trên người rồi đi vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp xối từ đỉnh đầu xuống tới lòng bàn chân. Hồi lâu, anh vuốt phần tóc trên trán ra sau rồi lau khô nước trên người.

Anh lấy chiếc áo khoác mặc nhà dành cho nam - đang treo bên cạnh bộ màu hồng sạch sẽ như mới của nữ - ra khỏi tủ.

Đàm Tu đi vào phòng làm việc, trong chiếc tủ trong suốt là một cái cặp màu đen đã sờn cũ và một cái cặp công văn nam được bảo quản kỹ lưỡng.

Anh mở máy tính, bấm vào tập tin có tên là “Dao Dao Thích Ăn Cá” trên màn hình và chọn một tập tin theo thứ tự thời gian để đăng lên Weibo.

Không lâu sau, người hâm mộ nhận được thông báo từ Weibo “Dao Dao Thích Ăn Cá”: [Hôm nay là sinh nhật A Tu, mình bị bánh kem chơi xấu á OvO]

Sự kiện này diễn ra vào đông chí năm 2015 và bao gồm một đoạn đối thoại thú vị.

Người hâm mộ A: Là bị bánh kem chơi xấu, hay bị người khác chơi xấu đấy hả?

Người hâm mộ B: Không ảnh không tin, xin vui lòng dẫn chứng bằng hình ảnh đi ạ.

Người hâm mộ C: Hình như tôi hiểu được gì đó từ câu chữ của Nhan đó nha ~

Đàm Tu chụp màn hình, mở ra một người tập tin khác được đặt tên là “Dao Dao”, trong đó chỉ toàn là hình và video của Nhạc Dao.

Đông chí năm 2015, những tấm ảnh chân dung lớn chụp cận gương mặt nổi đoá từng được “lưu diễn” vô số lần.

Trong hình, cô gái hơi ngửa đầu, trên chóp mũi đỏ bừng có một vệt kem, đồng tử màu hổ phách tràn ngập sự tò mò.

Năm sinh nhật ấy, Nhạc Dao trốn ở bên anh khiêu khích Kỷ Trì, lại bị anh bất ngờ trét kem.

“Dễ thương lắm.” Anh khen thật lòng.

Nhạc Dao vui sướng lưu lại để chia sẻ: “Gửi cho em đi, em phải đăng lên.”

Đàm Tu đưa tay điểm vào chóp mũi cô, nhưng chỉ chạm được vào màn hình lạnh lẽo.

Ngón tay điều khiển con chuột trượt lên xuống, từng tấm hình lướt qua tầm mắt Đàm Tu như cưỡi ngựa xem hoa. Toàn một màu ảm đạm.

Anh có thể xác định chính xác vị trí của mọi bức ảnh trong đây, bởi anh đã chiếu đi chiếu lại những ký ức quý giá này trong vô số đêm choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Mười một giờ đêm, Đàm Tu một mình trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau khi mặt trời lên, anh lại trở lại làm một bác sĩ lạnh lùng và xa cách nhưng luôn được người người kính nể trong bệnh viện.

Lúc nghỉ trưa, Đàm Tu nhận được một cuộc điện thoại: “Anh Đàm, chào anh. Bộ đồ mùa đông mà anh đặt may ở cửa hàng chúng tôi vào tháng trước đã xong, hôm nay có thể giao hàng rồi. Xin hỏi anh có tiện ký nhận không ạ?”

Đàm Tu gỡ cúc áo, cởi áo blouse trắng rồi trả lời qua điện thoại di động: “Tôi có thể ký nhận sau sáu giờ chiều.”

Phục vụ khách hàng lễ phép nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp giao cho anh sau sáu giờ ạ.”

Bộ đồ thời trang cao cấp mùa đông giao tới được gói trong nhiều lớp hộp quà, Đàm Tu thuần thục mở và lấy ra xem.



Một chiếc áo len kẻ ca-rô màu kem mềm mại, một chiếc áo khoác ngắn màu hồng có thiết kế ngọt ngào, váy xếp ly bằng vải tuýt có vòng eo thon gọn.

Tất cả kiểu dáng đều là phong cách của Nhạc Dao.

Kiểm tra xong, Đàm Tu cắt bỏ mác áo, cho toàn bộ quần áo vào túi rồi xách lên lầu.

Hai năm trước anh đã mua căn nhà này. Ngoài phòng ngủ, phòng khách, phòng làm việc và các thiết kế khác ra, còn một phòng giữ quần áo thuộc về Nhạc Dao.

Cả căn phòng giữ quần áo có màu xanh băng, sạch sẽ và trong lành.

Khi đèn được bật lên, những bông tuyết sẽ bay đầy trong căn phòng mùa xuân ấm áp. Chiếc tủ trong suốt tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng băng được tạo thành từ pha lê tắt đi cảnh sắc mùa xuân để đứng vững vàng trong căn phòng đầy tuyết.

Căn phòng này do kiến trúc sư công thành danh toại Lý Tây Nguyệt tự mình giám sát chế tạo.

Nhạc Dao từng nói muốn có một căn nhà tuyết ấm áp như xuân và họ đã làm được.

Đàm Tu treo chiếc váy mới lên, căn phòng quần áo lớn thế gần như được lấp đầy.

Tủ quần áo bốn mặt được phân theo mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng những bộ váy rực rỡ sắc màu giống như trăm hoa đua nở cạnh nhau. Chính giữa căn phòng, một chiếc váy cưới màu xanh băng được treo cao trên cửa sổ hình thoi.

Vợ anh là một cô bé thích chưng diện, anh sẽ mãi mãi không quên điều đó.

-

Weibo tiếp tục được cập nhật và số lượng người hâm mộ ngày càng tăng. Dưới đề cử rầm rộ của các tài khoản marketing, tài khoản “Dao Dao Thích Ăn Cá” đột nhiên trở nên nổi tiếng.

Một ngày nọ, Đàm Tu đăng nhập vào tài khoản và phát hiện tin nhắn từ biên tập viên của nhà xuất bản giữa hàng loạt tin nhắn riêng từ người hâm mộ.

“Chị Dao Dao, xin chào ạ. Tôi là Đông Táo, biên tập viên của nhà xuất bản Phồn Tinh. Tôi thấy chị có chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với chồng trên mạng và tôi nghĩ điều đó thật thú vị. Chúng tôi có ý muốn sửa đổi thành truyện ngắn để xuất bản, nếu chị đồng ý ký hợp đồng thì có thể thêm cách thức liên hệ của tôi để bàn thêm 237xxxxxxx.”

Không những biên tập này, mà cả dân mạng bao gồm người hâm mộ, không ai nghi ngờ giới tính của “Dao Dao Thích Ăn Cá” cả.

Đàm Tu thêm số của biên tập. Quá trình trao đổi giữa hai người tương đối suôn sẻ.

Cho đến khi Đông Táo gửi hồ sơ hợp đồng đề xuất tới, Đàm Tu điền thông tin và gửi qua thì Đông Táo mới thốt lên: “Thông tin ký hợp đồng xuất bản cần phải điền thông tin và cách thức liên lạc của mình ạ.”

X: “Là của tôi.”

Đông Táo: “Chị nói giỡn rồi, Đàm Tu là tên chồng chị phải không ạ? Dù tình cảm giữa anh chị tốt đẹp, nhưng chuyện này liên quan đến tác quyền truyện, chị vẫn phải thận trọng nha.”

Sau khi tin nhắn đó được gửi qua, khung tin nhắn yên lặng hồi lâu rồi mới lại vang lên. Đông Táo thấy hai tin nhắn người bên kia gửi thì lòng chợt rúng động.

X: “Tôi là Đàm Tu.”

X: “Cô ấy đã qua đời rồi.”

Cô ấy đã qua đời.

Khi gõ ra những dòng này, Đàm Tu tắt laptop rồi tựa lưng vào ghế như thể đã bị rút cạn sức lực.

Người ta hay nói thời gian sẽ xoá mờ tất cả, nhưng tại sao Nhạc Dao đã rời đi tám năm mà anh vẫn nhớ rõ về cô từng li từng tí thế chứ.

*

Ngày 6 tháng 2 năm 2016, một ngày trước giao thừa.

Nghĩ tới hôm nay được tỏ tình, Nhạc Dao vừa mong đợi vừa căng thẳng. Sáng sớm cô đã thức dậy, gần như lôi hết quần áo và áo khoác chất lên giường rồi chọn một chiếc áo len dịu dàng và ngọt ngào phối cùng với váy dài.

Cô đội mũ nồi, kéo và xoay váy trước tấm gương soi toàn thân rồi ngồi xuống trước gương trang điểm. Nhớ lại các bước trang điểm của bạn cùng phòng đại học, cô tự vẽ cho mình đôi lông mày cong cong.

Lúc uốn lông mi không đúng cách, cô đau đến xuýt xoa. Rồi cô bước tới trước gương, mở to mắt kẻ mascara.

“Má hồng ở đâu nhỉ.” Nhạc Dao luống cuống tay chân tìm bảng phấn má hồng trong đống mỹ phẩm, nhúng bông phấn vào rồi thoa lên mặt.

“Còn son môi nữa!” Bước cuối cùng là tô son. Cô mím môi “bặm bặm” trước gương, cực kỳ hài lòng với màu son bóng óng ánh.

Đàm Tu gọi điện thoại, nói đang chờ cô ở khu nhà.

Nhạc Dao chộp lấy túi xách lao ra khỏi cửa, mỗi bước xuống cầu thang thì lòng cô càng thêm khấp khởi và hồi hộp.

Theo bước cuối cùng ra khỏi bậc thang, cô cố ý kiềm chế lại và bước đi một cách thật thục nữ. Khi vừa thấy Đàm Tu đứng chờ ở cổng khu nhà, cô không kìm lòng được chạy tới chỗ anh.

Thấy bóng dáng đang chạy về phía mình, Đàm Tu bất đắc dĩ cười khẽ, vừa dang rộng hai cánh tay chuẩn bị đón lấy cô. Giây sau, anh lại tận mắt chứng kiến cô gái ấy ngã nhào ở nơi cách mình hơn một thước.

Anh giận cô bất cẩn không chú ý, cứ để bản thân mình bị thương.

Cô gái lại cau mày nói: “A Tu, em không đứng lên nổi.”

Cho dù được anh dìu nhưng Nhạc Dao không tài nào đứng thẳng được.

Trạng thái này kéo dài khoảng mấy phút, rốt cuộc khi Nhạc Dao thở phào nhẹ nhõm thì Đàm Tu lại tỏ vẻ nghiêm túc đưa cô đi bệnh viện.

Vì không hẹn trước nên họ phải xếp hàng chờ đợi rất lâu, lúc đến lượt Nhạc Dao kiểm tra thì đã là buổi chiều. Thế nên cả ngày hôm đó, họ gần như ở bệnh viện suốt.

Thấy Đàm Tu mặt ủ mày chau, cô tới an ủi: “A Tu, anh đừng lo lắng, anh nhìn nè chẳng phải bây giờ em không sao rồi mà.”

Để chứng minh thân thể mình khỏe mạnh, cô nhảy qua nhảy lại trước mặt Đàm Tu, kết quả là bị anh kéo vào lòng chỉ trích một phen.

Cô chỉ giỏi làm nũng: “Em đói lắm, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Đàm Tu đưa cô đến một nhà hàng, nơi mà anh tặng cho cô một bó hoa hồng đặc chế đã được chuẩn bị trước.

Nhạc Dao rất vui vẻ. Cô nói: “Hoá ra em cũng có thể nhận được một bó hoa nha.”

Đây không phải là một chuyện khó, nhưng chỉ có Đàm Tu sẵn sàng thực hiện mong muốn nho nhỏ ngẫu nhiên bật thốt ra này của cô bằng mọi cách có thể.

Đêm hôm đó, họ xác định mối quan hệ người yêu.

Bảy ngày sau tết Âm lịch, Nhạc Dao đi thăm bạn bè và người thân, sau đó còn nghĩ đến ngày lễ tình nhân sắp đến.

“A Tu, chúng ta đi Thung Lũng Hạnh Phúc được không ạ?”

“Gần đây nó quảng cáo rầm rộ lắm, em muốn đi chơi xe điện đụng, ghế bay, chèo thuyền...”

Họ đã bàn bạc xong xuôi, chỉ chờ đến ngày 14 tháng 2 thôi.

Ngày đó là ngày lễ tình nhân, cũng là ngày đầu tiên chính thức bắt đầu làm việc lại.

Một bản báo cáo kết quả kiểm tra bất ngờ phá vỡ tất cả kế hoạch. Bệnh viện chẩn đoán cô bị “tổn thương xương” và đề nghị cô nên đến bệnh viện lớn để khám kỹ hơn.

Trong phút chốc, mây đen bao phủ cả nhà họ Nhạc.

Nhạc Gia Thành và Tiêu Tuệ Vân chạy đôn chạy đáo đưa Nhạc Dao đến bệnh viện cấp 3A nổi tiếng nhất Vân An để đăng ký. Vào ngày có kết quả kiểm tra, mọi người đều sững sờ.

Khối u xương ác tính.

Họ không thể tin được khi tận mắt thấy kết quả trước mắt này, cầm báo cáo mà tay một mực phát run: “Sao thế được, sao thế được... Dao Dao của chúng ta khỏe mạnh thế kia mà, không thể nào, chắc chắn là bệnh viện kiểm tra sai rồi.”

Họ không tài nào đối diện với kết quả đó, bèn tất tả đưa Nhạc Dao đến hai bệnh viện lớn khác. Vào ngày tất cả các báo cáo được đưa ra, một người đàn ông trung niên như Nhạc Gia Thành đã ngồi xổm xuống đất khóc rấm rứt: “Dao Dao nó... Nó chỉ mới có mười tám tuổi thôi mà.”

Sau tất cả những chuyện này, chính Nhạc Dao là người bối rối nhất.

Cô nhìn kết quả chẩn đoán giấy trắng mực đen trước mắt, sâu trong mắt là một màu mờ mịt. Cô không biết tại sao mình lại mắc phải căn bệnh này, càng không biết sẽ phải đối mặt với nỗi đau đớn đó ra sao.

Cô muốn an ủi ba mẹ, nhưng lần đầu tiên, Nhạc Dao ăn nói lưu loát lại không thể nói được điều gì tử tế.

Cô chỉ “vâng”, ngỡ ngàng nói với những người bên cạnh: “A Tu, hình như bệnh của em rất nghiêm trọng.”

Đàm Tu trầm lặng ôm cô.

Cô không nghe tiếng anh đáp, chỉ cảm thấy cái ôm kia chặt vô cùng.

A Tu, tại sao phải sợ?

Cô vẫn luôn ở đây mà.

Bắt đầu từ hôm đó, Nhạc Dao - người chưa bao giờ ngã bệnh - phải bước vào chế độ trị liệu.

Cô trông vẫn xinh đẹp và có sức sống, thậm chí không hề tỏ vẻ âu sầu trước mặt người thân và bạn bè.

Nhạc Dao về tới trường học. Những cuộc trò chuyện riêng giữa Đàm Tu, Tiêu Tuệ Vân và Nhạc Gia Thành ngày càng thân thiết.

Anh cảm nhận được tâm trạng u tối của Tiêu Tuệ Vân và Nhạc Gia Thành, cho đến một ngày, hai vợ chồng mỉm cười trò chuyện với anh qua điện thoại.

Họ nói: “Bây giờ Dao Dao rất tốt, cô chú không thể ngày nào cũng buồn bã được, vì Dao Dao, cô chú nhất định sẽ phấn chấn lên.”

Là cha mẹ, cho dù khổ sở đến đâu cũng phải giấu đi vết thương của mình và thay con gái dựng lên một bức tường bảo vệ thật kiên cố.

Bắt đầu từ hôm đó, mây đen chuyển nắng, họ ngầm hiểu cùng tỏ ra lạc quan và cố gắng không tạo gánh nặng tâm lý cho Nhạc Dao.

Nghỉ hè năm 2016, lần đầu tiên gia đình ba người không thể ra ngoài du lịch.

Nhạc Gia Thành ngày càng bận rộn, nhưng Tiêu Tuệ Vân không oán trách, thay vào đó bà sửa soạn thoả đáng hành trang cho chồng khi ông ra khỏi nhà.

Thỉnh thoảng có lần Đàm Tu đưa Nhạc Dao đi siêu thị mua đồ, chợt nghe mấy dì ngồi ngoài siêu thị tán gẫu: “Khoảng thời gian trước, cô Tiêu của toà đơn nguyên hai hỏi thăm kiếm việc dạy thêm đó.”

Nhạc Dao bất giác dừng bước lại, Đàm Tu bèn kéo tay cô rời đi.

Đàm Tu lấy một túi sữa chua từ kệ hàng siêu thị. Bên cạnh, Nhạc Dao không yên lòng: “A Tu, chẳng phải giáo sư muốn dẫn anh đi làm thí nghiệm sao?”

Anh phủ nhận không chút do dự: “Không có.”

Nhạc Dao không dễ mắc lừa: “Anh đừng giấu em, em biết hết rồi.”

Đàm Tu véo nhẹ cổ tay cô: “Thí nghiệm đó có đàn anh đàn chị trình độ cao làm rồi.”

Nhạc Dao cúi đầu, lạnh đến thấu xương.

Bệnh của cô, liên lụy rất nhiều người.

Ba cô thường nói mình còn trẻ lắm, vậy mà chỉ sau một đêm đầu ông đã lốm đốm sợi bạc; còn mẹ cô, một giáo viên, phải cố gắng tìm một công việc bán thời gian; bạn trai cô đang có tương lai xán lạn, phải chấp nhận buông bỏ cơ hội để ở bên săn sóc cô chỉ vì... cô ngã bệnh.

Một căn bệnh rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.

Tháng Chín tựu trường, Nhạc Dao không tiện ở ký túc xá nên đã dọn ra ngoài trường ở cùng Đàm Tu.

Việc sống cùng do Đàm Tu chủ động đề nghị.

Nếu là trước kia, Nhạc Gia Thành đã sớm dựng râu trợn mắt bắt hai người giữ khoảng cách rồi. Nhưng bây giờ, ông lại muốn ngàn ân vạn tạ. Ông mặt dày cầu xin cậu thiếu niên nọ: “Tiểu Tu, vậy trăm sự nhờ con lo cho Dao Dao rồi.”

Là cha, ông chỉ một lòng muốn đích thân chăm sóc con gái cưng của mình, nhưng ông hết cách rồi.

Căn bệnh của Nhạc Dao rất tốn kém, thế nên ông phải cố gắng làm việc mới có thể giữ cho con gái mình sống sót.

Huống hồ, điều kiện trị liệu của Lê Xuyên tốt hơn, vì vậy họ mong con mình sẽ nhận được phương pháp chữa trị tốt nhất.



Đến mùa thu, Nhạc Dao thường xuyên cảm thấy đau đớn, ban đêm nằm trên giường cứ lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Bị bệnh tật hành hạ, cho dù Đàm Tu biến đổi và nghiên cứu đủ loại thức ăn cho cô nhưng khuôn mặt vốn tròn trịa ấy vẫn gầy đi trông thấy.

Chứng kiến cảnh đó, Đàm Tu rất đau lòng.

Nhạc Dao cảm nhận được suy nghĩ của anh bèn bóp mặt mình rồi nói: “Gần đây mặt trái xoan đang rất thịnh hành đó. Ui, em đang theo trend à nha.”

Cô giả vờ không quan tâm, nhưng chỉ những lúc Đàm Tu không ở đây, cô mới dám vén quần dài lên.

Tế bào ung thư không chỉ ảnh hưởng đến giấc ngủ và khẩu vị của cô, mà các bộ phận trên cơ thể cũng bắt đầu phù thũng. Nhạc Dao ngồi trên giường, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Lúc mở Q.Q ra, có bạn trên mạng hỏi gần đây sao cô không cập nhật? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Nhạc Dao thầm nghĩ: Bệnh của mình còn ảnh hưởng đến những người chưa từng gặp mặt nữa.

Cô đăng một bài “Khoe đang hạnh phúc” trên không gian, sau đó đóng không gian và chỉ đăng những bài về cuộc sống thường nhật chỉ mình cô mới có thể thấy được.

Vì bị bệnh nên cô được trường học phê chuẩn cho tự học ở nhà.

Không đến trường và không thể tham gia hoạt động nên thời gian của Nhạc Dao đột nhiên nhiều lên. Cô tìm chuyện cho mình làm bằng cách bắt đầu nghiên cứu cách viết tiểu thuyết.

Lâm Viễn Châu từ Vân An chạy tới thăm cô rồi miễn cưỡng bày tỏ ủng hộ: “Cậu viết đi, nếu đăng lên thì mình sẽ nhịn đau tặng cho cậu một tệ.”

Nhạc Dao nghĩ: Cậu keo kiệt thật đấy.

Lúc thời tiết đẹp, Nhạc Dao thích ngồi ở ban công phơi nắng.

Biết cô ngã bệnh, bạn cùng phòng thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô và luôn để lộ ánh mắt thương hại.

Nhạc Dao nghĩ: Cuộc đời này cô có cha mẹ chiều chuộng, bạn trai thương yêu, được chăm sóc đầy đủ, sao lại đáng thương được chứ?

Mãi đến khi tin dữ lại tới.

Một buổi sáng sớm tháng Mười Một, Nhạc Dao được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê do thiếu máu. Bác sĩ đã đề nghị phẫu thuật bất hoạt và cấy ghép lại.

Tên như nghĩa, tức là lấy xương của bệnh nhân ra và đun sôi trong nước hoặc nitơ lỏng để tiêu diệt tế bào ung thư, sau đó được cấy trở lại vào cơ thể bệnh nhân (*).

Một phương pháp hết sức tàn nhẫn nhưng cũng là hi vọng kéo dài sinh mạng.

Nhận được điện thoại con gái ngất xỉu phải nhập viện, Nhạc Gia Thành - vốn luôn cẩn thận tỉ mỉ - lại đánh mất giày trên đường chạy đến trạm xe mua vé, mãi đến khi nhân viên nhắc nhở thì ông mới hoàn hồn.

Lúc chạy tới bệnh viện, Nhạc Dao đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh trông vô cùng ngoan ngoãn.

Nhạc Gia Thành đưa tay muốn chạm vào con gái nhưng lại sợ đánh thức cô.

Cha con liền tâm, đang chìm trong giấc mộng, lông mi Nhạc Dao chợt khẽ run, cô chầm chậm mở mắt ra: “Ba ơi.”

Nhạc Gia Thành cố gắng nặn ra nụ cười: “Ơ kìa.”

“Sao ba lại tới đây?” Cô hé đôi môi khô khốc, giọng nói yếu ớt không còn sức sống như thường ngày nữa.

Nhạc Gia Thành ngồi bên giường, ôn tồn dỗ dành: “Ba nhớ con nên tới thăm con chút mà.”

Nhạc Dao khẽ chớp mắt: “Ba, ba dẫn con về nhà đi ba.”

Nhạc Gia Thành hơi khựng lại rồi hỏi: “Ở cùng với Tiểu Tu không tốt sao?”

“Anh ấy rất tốt.” Nhạc Dao từ từ cúi xuống đầu: “Nhưng anh ấy đối xử với con tốt quá.”

Do cô quyết liệt xen vào cuộc sống của Đàm Tu, nhưng cuối cùng lại mang đến phiền phức cho anh.

“Dao Dao ngoan, kỹ thuật của bác sĩ Lê Xuyên tốt lắm, chờ con ở đây trị hết bệnh thì ba mẹ sẽ đón con về nhà nha.” Bác sĩ điều trị chính của Nhạc Dao là bác sĩ hàng đầu về ung thư xương, được thầy hướng dẫn của Đàm Tu giới thiệu.

Giải phẫu được sắp xếp vào tuần sau.

Nhạc Gia Thành chạy về Vân An, vừa bàn bạc với vợ, vừa phải lo toan công việc.

Ngày Nhạc Dao phẫu thuật, tất cả mọi người đều tới, bao gồm cả Lý Tây Nguyệt đang du học ở nước ngoài.

Cuộc phẫu thuật khá thuận lợi. Lý Tây Nguyệt mời cho cô một hộ lý. Đối với lần này, Tiêu Tuệ Vân và Nhạc Gia Thành cảm động đến rơi nước mắt.

Sau khi tỉnh dậy, Nhạc Dao mới biết chuyện. Cô cảm thấy áy náy: “Mọi người đều tốn tiền cho con, con cũng không biết phải đền đáp thế nào mới phải.”

“Dao Dao, cậu hãy sống thật khoẻ mạnh, đó chính là đền đáp lớn nhất với mình rồi.” Lý Tây Nguyệt sợ cô từ chối hoặc trong lòng có gánh nặng nên không ngừng giải thích: “Rất nhiều chuyện không phải dùng tiền để cân đo, cậu biết hoàn cảnh gia đình mình mà, tuy tình thân bạc bẽo nhưng ông ấy chưa bao giờ bạc đãi mình về tiền bạc, huống hồ mình cũng có cách riêng kiếm tiền ở nước ngoài.”

Vị trí của hai người dường như đã hoán đổi, Lý Tây Nguyệt biến thành người nói nhiều cứu vớt cô.

Sau một thời gian phẫu thuật, Nhạc Dao không thể xuống giường, vì vậy mỗi tối Đàm Tu sẽ tới ở cùng cô.

Liên tục sau một khoảng thời gian ngắn, Nhạc Dao tỏ ý kiến: “A Tu, anh đừng mỗi ngày tới đây được không hả.”

Ngồi ở bên cạnh viết luận văn, Đàm Tu ngẩng đầu khỏi màn hình: “Sao? Chê anh hả?”

Ngón tay Nhạc Dao quấn trong chăn: “Cho dù là người yêu thì cũng cần không gian riêng tư chứ.”

Đàm Tu nghiêm túc nói với cô: “Ban ngày sẽ là không gian riêng tư của em.”

“Nhưng ban ngày có dì hộ lý mà...”

“Ừ, buổi tối là không gian yêu đương.”

Hoá ra cũng có lúc cô không nói lại Đàm Tu.

Hoặc người ấy tìm mọi lý do vì muốn ở lại.

Cô thành ra thế này, chẳng làm được gì thì cần gì không gian riêng tư nữa chứ; chỉ có điều chứng kiến cảnh Đàm Tu ngủ trên giường bệnh viện mỗi ngày, cô đau lòng mà thôi.

Giường dành cho người thân ở bệnh viện rất cứng, đôi lúc nửa đêm thức giấc cô thấy anh ngủ không được ngon giấc.

Có một quãng thời gian, cô ngây thơ muốn học theo mấy câu độc ác để đuổi người ta đi trong những bộ phim truyền máu chó, nhưng A Tu của cô thông minh lắm bởi ngay từ đầu anh đã dập tắt những suy nghĩ biến thái đó của cô rồi.

Nhạc Dao buồn chán ngồi dậy rồi lấy điện thoại di động ra gọi video cho ba mẹ.

Không biết Tiêu Tuệ Vân đang làm gì mà không nghe máy, thế là cô lại gọi cho Nhạc Gia Thành. Tiếng chuông reo chốc lát, rốt cuộc đầu bên đã bắt máy.

“Ba ơi.”

“Ôi, Dao Dao.” Thấy mặt con gái, Nhạc Gia Thành mỉm cười qua màn hình.

Âm thanh bên chỗ Nhạc Gia Thành rất hỗn tạp. Nhạc Dao nhìn kĩ khung cảnh, hình như ba vẫn đang ở ngoài đường, cô bèn hỏi: “Trễ vậy mà ba còn ở ngoài sao ạ?”

Nhạc Gia Thành đáp: “Công ty tăng ca con à.”

Nhạc Dao nheo mắt lại: “Ba, mùa đông lạnh lắm, ba ra ngoài mà mặc ít thế? Áo khoác đâu!”

Trong khi mọi người bọc kín mình trong áo bông mùa đông, Nhạc Gia Thành chỉ mặc áo lông: “Úi dào, ba vừa ra khỏi công ty định tập thể dục, chạy một hồi sẽ toát mồ hôi thôi mà.”

Một cảm giác quái lạ dâng lên trong lòng Nhạc Dao, nhưng cô không có lý do gì nghi ngờ ba đang nói dối, đành phải dặn dò: “Vậy ba phải chú ý nha, đừng để bị cảm.”

“Ba biết rồi.” Nhạc Gia Thành gật đầu lia lịa trong video: “Giờ không còn sớm nữa, con đừng chơi điện thoại quá lâu, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

“Con rất ngoan mà, ba đừng lo lắng, bái bai.”

Hai cha con cô tạm biệt nhau.

Ngắt video, Nhạc Gia Thành vội vàng lấy đồng phục giao hàng đang treo trên xe gắn máy mặc vào.

Ông không dám để con gái biết mình đã mất việc.

Hai năm qua công ty phát triển không tốt nên khoảng thời gian trước đã chuẩn bị giảm biên chế, chỉ vì không có lý do thích hợp nên vẫn chưa xác định danh sách.

Nhạc Gia Thành tự tiện rời bỏ cương vị công tác, thế là công ty thừa cơ bắt lỗi, đưa ông vào danh sách giảm biên chế, dẫu cho ông có van nài thế nào nhưng mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa.

Ông không có quá nhiều thời gian để lãng phí, lập tức chuẩn bị nhiều đơn xin việc đi rải khắp nơi. Với lý lịch của ông không lo không tìm được việc, nhưng cơ hội để tìm được một công việc có mức lương thích hợp trong thời gian ngắn lại quá đỗi mong manh.

Khó khăn lắm mới có một công ty có mức lương phù hợp gọi hẹn ông, khi ông vào phòng phỏng vấn thì câu đầu tiên HR nói với ông là: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ tuyển nhân viên bốn mươi lăm tuổi trở xuống thôi ạ.”

Nhạc Gia Thành lập tức lấy thẻ căn cước ra chứng minh rằng năm nay ông mới bốn mươi bốn tuổi, nhưng đối phương lại lắc đầu khéo léo từ chối ông.

Nhạc Gia Thành thảng thốt đi vào phòng vệ sinh. Ông đứng trước bồn rửa tay, nhìn người đàn ông tóc bạc trắng trong gương, vừa chậm chạp sờ soạng gương mặt mình: “Hoá ra mình đã già vậy rồi sao...”

Nhạc Gia Thành thật sự cần một công việc lương cao, bởi vậy bạn bè ông đề cử ông thử đi giao thực phẩm: “Càng chạy chuyên cần thì sẽ càng nhiều tiền.”

Nhạc Gia Thành - một lòng kiếm tiền - không ngần ngại bắt tay vào làm. Làm nghề này quả là kiếm tiền nhanh chóng nhưng cũng cực khổ hơn gấp mấy lần so với công việc bình thường.

Ban đầu vì chưa quen đường nên đơn đặt hàng thường bị tố cáo quá hạn, Nhạc Gia Thành bèn xin họ huỷ bỏ.

Gặp phải trời mưa, đường trượt xe bị lật, đồ ăn bị đổ ra ngoài. Ông phải mạo hiểm giao hàng dưới mưa và còn phải mỉm cười nhận sự mắng mỏ của khách hàng.

Từ hai mươi đơn hàng một ngày đến bốn năm mươi đơn, khối lượng công việc mỗi ngày của Nhạc Gia Thành đều hơn mười tiếng, ngoài ăn cơm và ngủ ra thì ông không dám nghĩ đến điều gì khác.

Niềm an ủi duy nhất là hằng ngày được gọi video với con gái.

Tháng Mười Hai là tháng lạnh và nhiều gió.

Đang theo học tại một lớp đào tạo, Tiêu Tuệ Vân chợt nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Bà nghe xong thì mặt cắt không còn giọt máu.

Lần này, bệnh nhân qua lời bác sĩ không phải là Nhạc Dao, mà là chồng bà - Nhạc Gia Thành.

Do mệt nhọc kéo dài nhiều giờ, Nhạc Gia Thành đã gặp tai nạn trên đường lái xe đi làm, xe bị lật và ông nằm sõng soài trên vũng máu.

Bệnh viện tuyên bố não ông đã chết, khiến Tiêu Tuệ Vân hoảng sợ đến mức không làm chủ được tinh thần.

Bà không thể tin được tin dữ này, mãi đến khi dì hai của Nhạc Dao giúp đỡ bà lo liệu hậu sự.

Nhạc Gia Thành lẳng lặng nằm trên chiếc giường trắng toát, Tiêu Tuệ Vân nằm nhoài bên cạnh gần như không ngồi thẳng nổi.

Bà mới phát hiện ra Nhạc Gia Thành tuổi gần bốn mươi bốn mà hai bên tóc mai đã hoa râm và trên mặt đã xuất hiện đầy dấu vết tang thương của năm tháng.

Nhìn những vết loét đông cứng giữa các ngón tay chồng, Tiêu Tuệ Vân bỗng thấy lòng đau đớn đến mức muốn nôn trái tim ra ngoài.

Dì hai cũng nước mắt như mưa: “Tuệ Vân, chị biết em khó có thể tiếp nhận sự thật này ngay, nhưng em không thể suy sụp, em còn có Dao Dao mà...”

Hai tay Tiêu Tuệ Vân bưng miệng gần như nghẹn ngào: “Em phải nói với Dao Dao thế nào đây. Nó không còn ba nữa rồi.”

- -------------------

Lời tác giả:

Căn bệnh của Dao Dao, ngay từ lúc cô nhiều lần kêu chân đau đã mắc phải rồi.

Chú thích: (*) trích từ giải thích Baidu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Gỡ Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook