Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 134

Hạ Vũ

20/07/2023

Dùng bữa trưa xong hai người cũng chưa có ý định rời khỏi nhà hàng ngay. Mộng Phạn giơ tay đang đeo đồng hồ lên sau đó cầm tờ giấy bản đồ lên, ngẫm nghĩ: "Một lát chúng ta nên đi đâu tiếp?"

Cố Thường Hi ngồi bên cạnh nhận lấy bản đồ từ tay cô ấy xem một lượt, sau đó chỉ vào một địa điểm trên bản đồ: "Chúng ta đến cổ trấn đi. Nghe nói ở đó phong cảnh rất đẹp."

Mộng Phạn nghe vậy thì thích thú gật đầu đồng ý: "Được đấy. Thế chúng ta xuất phát đi đến cổ trấn đi."

Cô khép bản đồ lại đưa sang cho Mộng Phạn, sau đó để đồ đạc vào túi xách rồi đứng dậy cùng cô ấy rời khỏi nhà hàng.

Còn ở bên trong một nhà hàng khác, Tần Minh mở cửa đi vào trong phòng nhìn thấy bầu không khí vô cùng ngượng ngùng sau đó là ánh mắt cầu cứu của Bách Khanh truyền tới. Anh gật đầu ra hiệu cậu ấy yên tâm sau đấy đi tới kéo ghế ngồi xuống, hỏi người đàn ông đeo kính trước mắt: "Không biết Trịnh tổng sau khi đọc xong bản dự án của chúng tôi xong cảm thấy như thế nào? Có hứng thú hợp tác không?"

Người đàn ông đó đặt tập hồ sơ xuống, ngả lưng ra sau dựa vào ghế nhìn anh: "Bản dự án hai người rất tốt, nhưng vẫn còn vài chỗ tôi cảm thấy nếu đầu tư vào sẽ không nhận được lời nhiều."

Anh nghe vậy thì đưa chân đá Bách Khanh đang ngồi bên cạnh, cậu nhận được tín hiệu từ anh thì nhanh chóng giải thích. Sau khi nghe xong, người đàn ông đó nhìn hai người gật đầu: "Hai cậu đều là người có tiếng tăm trong thị trường nhưng không vì thế mà kiêu ngạo. Tôi rất thích tác phong của hai người. Mong dự án lần này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

Anh mỉm cười đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ, Trịnh tổng."

Người đàn ông đó đưa tay ra bắt lấy tay anh, gật đầu: "Hợp tác vui vẻ, Tần tổng."

Người đàn ông đó bắt tay với hai người xong thì xem đồng hồ rồi đứng dậy, nói: "Tôi còn có việc phải đi trước. Hai người lát về cẩn thận, chú ý an toàn."

Bách Khanh cũng đứng dậy nhìn người đàn ông đó nói: "Trịnh tổng đi thong thả, chú ý an toàn."

Anh đứng bên cạnh cũng gửi lời đến người đàn ông như thế nhìn thấy ông ấy rời đi thì Bách Khanh nhanh chóng ngồi xuống, kéo lỏng cà vạt ra thở một hơi: "Cuối cũng cũng bàn xong, xem như lần này chúng ta thuận lợi."

Anh ngồi xuống cầm lấy ly nước lên uống một ngụm: "Dù gì dự án lần này của tôi và cậu khá khó nên các đầu tư họ có hơi e dè, cho dù chúng ta lấy tiếng tăm ở trên thương trường bao nhiêu năm qua thì họ cũng e ngại đôi chút. Coi như đây là một sự khởi đầu suôn sẻ của dự án mới."

Bách Khanh ngồi bên cạnh cười cười, cầm ly nước lên: "Cạn ly, chúc mừng chúng ta thành công."

Anh thấy vậy cũng bật cười cầm lấy ly nước lên chạm vào ly cậu ta, nói: "Chúc mừng chúng ta thành công."



Bách Khanh cầm lấy ly nước uống hết một hơi, ngả người ra sau dựa lưng vào ghế: "Chúng ta bây giờ làm tôi nhớ đến lúc trước đây khi cả hai còn học đại học chưa có gì trong tay, tự lập nghiệp rồi có dự án cũng đi đến thuyết phục từng đối tác một để họ đồng ý. Nếu may mắn thì người ta làm khó dễ một chút rồi sẽ đồng ý còn không thì..."

Anh nghe cậu nói như vậy cũng nhớ về trước đây, lúc đấy anh không có gì trong tay, tự lập nghiệp đi lên bằng hai bàn tay trắng. Có những buổi tối anh phải đi tiếp đối tác, thuyết phục họ đồng ý hợp tác mà uống đến say mèm. Nhưng anh lúc đấy chỉ cần nhớ đến cô thì sẽ không bỏ cuộc, cho dù lúc đấy hai người xa cách nhau nhưng cô chính là động lực của anh để đi đến hiện tại.

Có một hôm anh uống say đến khi về nhà thì lại nôn ra, lúc đấy ba mẹ anh lại sang nhà anh đang ở để thăm anh. Không nghĩ tới lúc đó anh lại để cho hai người thấy cảnh thảm hại, chật vật đó của mình. Khi anh nôn hết xong, anh cũng không thể đi nổi chỉ ngồi bệt xuống dựa vào tường, nhắm mắt lại. Từ Dĩnh gương mặt đau lòng đi tới nhìn anh: "Tần Minh, con đừng ngồi ở đây sẽ dễ bị cảm lạnh. Ông mau dìu con trai mình về phòng đi."

Tần Dương gật đầu định đi tới đỡ anh thì bị anh xua tay, khàn giọng nói: "Không cần đâu ba mẹ, con ngồi nghỉ một lát rồi sẽ ổn thôi. Con tự về phòng được, ba mẹ không cần lo lắng."

Tần Dương thấy vậy thì cũng theo ý anh nhưng ngồi xuống bên cạnh anh, thở dài: "Tần Minh, con đấy cũng lớn rồi phải biết giữ gìn sức khỏe của bản thân đừng làm cho mẹ con lo lắng. Biết con bây giờ đang cố gắng vì công việc nhưng con nhìn bộ dạng con bây giờ xem, nó thành ra dạng gì rồi."

Anh nghe vậy thì ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, một lát sau anh nói: "Ba mẹ biết không, cho dù hiện tại con vất vả, khó khăn bao nhiêu nhưng con nghĩ sau này kết quả con nhận được sẽ xứng đáng với công sức con bỏ ra. Con sẽ không bỏ cuộc, vì Hi Hi cô ấy chính là động lực cho con, vì ba mẹ nữa cho nên hai người cứ yên tâm con sẽ biết trân trọng sức khỏe hiện tại của mình. Phải giữ sức khỏe thật tốt để có thể gặp lại cô ấy."

Từ Dĩnh nghe vậy thì khóe mắt đỏ lên, bà đi tới ngồi xuống ôm lấy anh, một tay xoa đầu một tay vỗ lưng anh: "Con trai ngốc, Hi Hi nếu con bé có ở đây cũng sẽ không muốn thấy cảnh tượng hiện tại này của con đâu. Con bé sẽ đau lòng lắm. Nhưng mà mặc kệ con làm gì, ba mẹ đều ở sau lưng ủng hộ, cổ vũ cho con. Nếu mệt quá thì về với ba mẹ, ba mẹ sẽ là chỗ dựa cho con."

Anh đưa tay ôm lấy bà, nhắm mắt lại gật đầu: "Cảm ơn ba mẹ."

Tiếng gọi của Bách Khanh ở bên cạnh khiến anh hồi thần, anh đưa mắt nhìn sang cậu, hỏi: "Hả? Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?"

Bách Khanh thở dài nhìn anh: "Tôi nói gì nãy giờ cậu không có nghe sao?"

"Xin lỗi, lúc nãy tôi có chút thất thần." Anh lắc đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm nhìn cậu.

Cậu xua tay, nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, chủ yếu đang nhắc lại chuyện hồi đi học đại học của chúng ta thôi. Mà trễ rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Hai cô gái của chúng ta chắc là vẫn còn chưa về đâu nên là chúng ta đi chơi bóng rổ đi. Lâu rồi tôi chưa chơi lại, vừa hay ở đây tôi biết một sân bóng khá tốt."

Anh nhìn đồng hồ rồi gật đầu: "Được, theo ý cậu nói đi."

Bách Khanh nghe vậy thì cười vui vẻ, cùng anh đứng dậy cầm lấy áo khoác vest lên rồi bước ra khỏi phòng, rời khỏi nhà hàng đi đến sân bóng rổ.

Bên trong chiếc xe taxi, hai người bọn cô ngồi ở phía sau xem bản đồ trên tay. Mộng Phạn hỏi cô đang ngồi bên cạnh: "Một lát đi cổ trấn xong chúng ta sẽ đi đâu?"



Cố Thường Hi nhìn mấy địa điểm rồi chỉ vào một chỗ nói: "Nếu chúng ta tham quan xong mà thời gian còn sớm thì đi đến chỗ công viên này đi. Mình nghe nói cảnh ở đây khá đẹp, nhất là lúc ngắm hoàng hôn."

Mộng Phạn nghe nói xong thì sáng mắt lên, vô cùng thích thú gật đầu: "Được đó. Vậy chúng ta thống nhất thế đi."

Hai người họ đã thống nhất địa điểm xong thì cô khép bản đồ lại để vào túi, định quay sang nói chuyện với Mộng Phạn thì bất ngờ chiếc xe rung lắc dữ dội khiến cho hai người bọn cô ngồi không vững. Cô đưa tay nắm lấy ghế tài xế thì nhìn thấy một chiếc xe đang chạy tốc độ khá nhanh lao đến đây, tài xế cầm lấy vô lăng né tránh chiếc xe đâm phải nhưng do tốc độ chiếc xe đó quá nhanh khiến cho tài xế né không kịp. Nhìn thấy chiếc xe đó đâm tới, hai người bọn cô hét lên ôm lấy nhau.

Ở bên trong một chiếc xe taxi khác, Tần Minh đang chống tay lên cửa sổ nhắm mắt ngủ thì bất ngờ mở mắt ra với vẻ mặt hoảng hốt. Bách Khanh ngồi bên cạnh đang chơi game thấy động tĩnh từ phía anh thì quay sang hỏi: "Làm sao vậy?"

Anh đưa tay sờ lên ngực trái mình, lúc nãy khi anh giật mình mở mắt ra bỗng thấy tim anh đau lên một cái rồi thôi khiến anh nhíu mày. Anh nhíu mày không trả lời câu hỏi của Bách Khanh mà lấy điện thoại của mình ra nhấn số cô gọi điện. Nhưng cho dù gọi bao nhiêu cuộc thì bên đó không bắt máy, trong lòng anh nóng lên như lửa đốt. Anh mở khung chat lên thấy tin nhắn cô gửi cho anh nói mình sẽ đi đâu, thế là anh nói: "Bác tài, chuyển hướng đến cổ trấn."

Bác tài nghe vậy thì nhanh chóng lái xe đến hướng cổ trấn theo yêu cầu của anh, Bách Khanh ngồi bên cạnh không hiểu gì nhìn anh: "Sao lại đến cổ trấn? Chúng ta không phải đến sân bóng rổ sao?"

Anh nắm chặt điện thoại trong tay, nói: "Tôi đang lo lắng cho Hi Hi, tôi sợ cô ấy gặp chuyện gì đấy. Tôi gọi cho cô ấy nãy giờ mấy cuộc đều không được. Tôi đến cổ trấn tìm cô ấu xem sao."

Bách Khanh vỗ vai anh mở điện thoại lên, nói: "Không phải Hi Hi đi với vợ mình sao? Để mình gọi cho Mộng Phạn xem sao?"

Anh nghe vậy thì gật đầu: "Vậy cậu gọi đi."

Bách Khanh nhanh chóng nhấn số rồi gọi đi, anh quay sang nhìn thấy chân mày cậu ta nhíu chặt lại thì biết chắc là cậu đã không liên lạc, như vậy càng khiến anh lo lắng hơn. Bách Khanh cúp máy quay sang nhìn anh, nói: "Mình gọi cho Mộng Phạn không được. Mình cũng không biết hai người đó có sao không đây. Mình lo quá."

"Tôi cũng rất lo lắng."

Bỗng dưng chiếc xe lái chậm lại rồi dừng hẳn, anh nhìn tài xế với vẻ mặt khó hiểu: "Sao bác tài không lái xe tiếp tục mà dừng lại?"

Tài xế nhìn anh qua kính chiếu hậu, trả lời: "Phía trước xảy ra tai nạn giao thông nên bây giờ không thể đi tiếp được, chỉ đợi cảnh sát đến xử lý thì mới có đi nên phiền hai cậu đợi một chút."

Anh nghe đến đó, lấy tiền trong túi ra đưa cho tài xế: "Tôi không đi nữa, xuống xe ở đây."

Anh đưa tiền xong thì nhanh chóng mở cửa xe bước xuống chạy đi về phía trước, Bách Khanh cũng vội mở cửa ra đuổi theo sau: "Tần Minh, cậu đợi tôi với."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook