Chương 137
Hạ Vũ
20/07/2023
Khi hai ông bà rời khỏi thì trong phòng bệnh cũng chỉ còn mình Tần Minh và
Cố Thường Hi đang nằm trên giường bệnh. Anh đứng dậy đi tới cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài, trong lòng anh bây giờ chất chứa tâm sự
cũng chỉ cầu mong cô mau chóng tỉnh lại. Anh thu hồi tầm mắt kéo rèm cửa sổ lại rồi trở về ghế ngồi xuống, nắm lấy tay cô: "Hi Hi, khi nào em
mới chịu tỉnh dậy đây? Anh vẫn luôn ở đây chờ em, chưa từng rời khỏi
nhưng thấy em vẫn nằm yên ngủ say như vậy, lòng anh đau vô cùng. Em đừng ngủ nữa có được không? Anh cần có em, mọi người cũng đều mong em tỉnh
dậy nên em mau chóng tỉnh lại đi có được không?"
Những câu nói này của anh, cô tất nhiên không thể trả lời được. Anh cúi xuống hôn lên tay cô một lúc lâu rồi để tay cô vào trong chăn, lấy một cuốn sách ở trên bàn cầm lên rồi nói: "Để anh đọc sách cho em nghe. Em yên tâm, đây không phải là sách chuyên ngành của anh mà là sách về những câu chuyện hay. Tối nay anh sẽ ngồi đây, đọc cho em nghe những câu chuyện này."
Anh nhìn cô một lúc sau đó thu hồi tầm mắt, mở quyển sách ra rồi bắt đầu đọc. Giọng anh vẫn ấm áp, dịu dàng truyền tới nhưng lần này lại chứa đựng sự buồn man mác. Cứ thế một buổi tối anh vẫn ngồi đó đọc sách kể cho cô nghe những câu chuyện hay, đôi lúc thì chỉnh lại góc chăn cho cô.
Ngày hôm sau, anh nhìn thấy mặt trời bên ngoài đã bắt đầu ló dạng. Anh đưa tay lên xoa mi tâm, khép cuốn sách lại đi tới cửa sổ kéo rèm ra để ánh sáng chiếu vào phòng. Anh nhìn mặt trời bên ngoài, hôm nay lại là một ngày mới và anh vẫn không biết khi nào cô sẽ tỉnh dậy. Anh quay sang nhìn cô vẫn đang nằm yên trên giường, một lúc sau anh đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lát sau anh từ trong phòng tắm bước ra nhìn thấy một người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, bên cạnh còn có cô gái mặc chiếc đầm màu trắng đang đứng trước giường bệnh nhìn cô. Anh đi tới thì phát hiện ra hai người này chính là Cố Thường Phong và Giang Ảnh. Anh nói: "Hai anh chị đến đây lúc nào vậy?"
Cố Thường Phong nghe thấy giọng nói ở phía sau lưng truyền tới thì quay sang nhìn anh, thấy trong mắt anh còn hiện lên tơ máu, ở phía dưới mắt còn có quầng thâm. Cố Thường Phong đi tới vỗ vai anh: "Tôi cũng chỉ mới tới thôi, gõ cửa nhưng không nghe thấy ai trả lời nên mới đi vào. Cậu thức chăm sóc em tôi suốt đêm không ngủ sao?"
Anh gật đầu, nói: "Tôi sợ Hi Hi tỉnh dậy lúc nào nên luôn ngồi bên cạnh túc trực cô ấy. Với lại tôi ngủ không được, khi nhắm mắt lại thì sẽ nhớ đến cảnh tượng chiều ngày hôm đó nên thôi tôi thức trông chừng cô ấy."
Giang Ảnh đứng bên cạnh, nghe anh nói vậy thì nói: "Hay là cậu đi nghỉ ngơi một lát đi. Ở đây có chị và Thường Phong được rồi."
Anh lắc đầu từ chối: "Không sao đâu chị. Khi nào mệt quá thì tôi nằm trên ghế nhắm mắt lại nghỉ một chút là được. Tôi ở đây chăm sóc Hi Hi vẫn được."
Giang Ảnh thấy cậu kiên quyết thế thì cũng không nói gì nữa, đi đến nhìn cô vẫn còn hôn mê. Cố Thường Phong đi tới ngồi xuống ghế, nắm lấy tay cô, nói: "Hi Hi, ba mẹ biết em bị tai nạn đến giờ vẫn chưa tỉnh. Họ lo lắng lắm nhưng không thể cùng lúc về với anh chị được nên bọn anh mới về trước chăm sóc em. Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, ba mẹ mà thấy được cảnh tượng này chắc chắn sẽ rất đau lòng. Em là một cô gái được cả nhà cưng chiều, là đứa em gái mà anh yêu thương nhất. Nếu em chỉ bị một chút vết thương nhỏ là cả nhà đều xót cho em. Bây giờ lại bị thương nặng như vậy, có phải em đau lắm không nên không muốn tỉnh lại?"
Giang Ảnh thấy anh như vậy thì đi tới đặt tay lên vai anh, trấn an: "Anh hãy tin Hi Hi. Em ấy không phải là người yếu đuối dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu. Em ấy sẽ sớm tỉnh lại, nở nụ cười, cất giọng nói của em ấy lên chào hỏi mọi người mà thôi. Bây giờ chúng ta đã ở bên cạnh em ấy rồi, chỉ mong rằng em ấy nghe được tiếng lòng của chúng ta mau chóng tỉnh lại."
Ở bên ngoài bệnh viện, Tần Minh và Cố Thường Phong đi dạo không ai nói gì. Họ bị Giang Ảnh với ba mẹ Tần Minh đuổi ra ngoài, nói là nên đi dạo một chút cho tâm trạng đỡ hơn một chút. Tần Minh xắn tay áo lên khuỷu tay rồi quay lại nói: "Anh ở đây đợi tôi một lát. Tôi sang kia mua chút đồ."
Anh nói rồi chỉ tiệm bán đồ đối diện, Cố Thường Phong thấy vậy thì gật đầu: "Được, tôi đứng đây đợi cậu. Cậu đi mua đồ đi."
Anh nghe vậy thì xoay người đi sang phía đối diện mua đồ còn Cố Thường Phong ngồi trên băng ghế chờ đợi anh. Một lát sau anh trở lại, trên tay cầm theo một gói thuốc và bật lửa. Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Thường Phong, cầm lấy điếu thuốc đưa sang hỏi: "Anh hút không?"
Cố Thường Phong cũng không từ chối đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn. Cậu cũng biết hút thuốc?"
Anh để điếu thuốc trên môi rồi cầm lấy bật lửa châm điếu thuốc sau đó đưa sang cho anh ấy, gật đầu: "Lúc trước áp lực nhiều thứ nên có hút thuốc. Tôi cũng không hay hút thuốc lắm chỉ khi tâm trạng không tốt nên mới vậy."
Cố Thường Phong nhận lấy bật lửa châm điếu thuốc, rít một hơi nói: "Tôi cũng vậy, tôi khi như thế thường tìm đến những điếu thuốc có thể giúp cho tâm trạng tôi vơi đi phần nào. Nhưng Hi Hi không thích mùi thuốc nên tôi trước giờ đều không hút thuốc trước mặt em ấy."
Tần Minh nghe vậy thì gật đầu: "Tôi hút xong điếu này một lát trở về phải tắm, thay bộ đồ khác rồi mới đến gần Hi Hi chăm sóc được."
Cố Thường Phong nghe vậy thì cười khẽ, vừa hút thuốc vừa nói: "Cậu thật sự rất yêu Hi Hi còn để tâm đến những vấn đề này nữa. Cậu tuy chăm sóc Hi Hi nhưng vẫn phải để ý sức khỏe một chút, đừng thức trắng đêm như vậy sẽ dễ đổ bệnh."
Anh cầm điếu thuốc đang cháy trên tay nhưng không hút, nghe vậy thì nói: "Ai cũng khuyên tôi như thế nhưng thật sự tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi hiện tại chỉ mong Hi Hi tỉnh lại như vậy trong lòng tôi mừng lắm rồi. Tôi đã để mất cô ấy năm năm, hiện tại tôi không muốn mất đi nữa. Tôi rất sợ cảm giác cô ấy rời xa tôi. Trống rỗng, không tìm được phương hướng."
Cố Thường Phong nghe xong cũng không nói gì, cảm giác này anh hiểu. Tần Minh thật sự rất yêu em gái anh, anh cũng yên tâm phần nào. Hiện tại mong muốn của mọi người là Hi Hi mau chóng tỉnh lại như vậy họ sẽ rất vui, không còn tâm trạng nặng nề như lúc này.
Hai người ngồi đó một lát rồi đứng dậy đi vào lại bệnh viện. Lúc bước vào phòng bệnh họ thấy Mộng Phạn cũng có mặt, đang ngồi trước giường nắm tay Cố Thường Hi khóc nấc lên còn Bách Khanh thì đứng bên cạnh vỗ lưng cô ấy an ủi. Tần Minh đi tới nhìn một lượt rồi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Từ Dĩnh đang ngồi gọt táo nghe thấy giọng anh thì ngẩng đầu lên, nói: "Hai đứa đi dạo về rồi à? Mộng Phạn sang thăm Hi Hi, nhìn thấy con bé vẫn còn hôn mê nên Mộng Phạn cứ khóc suốt."
Anh nghe vậy thì hiểu ra, nói: "Mộng Phạn, cậu bây giờ ngồi đây khóc thì cũng không thể khiến cho Hi Hi tỉnh lại nhanh chóng. Cô ấy bảo vệ cậu là bởi vì cô ấy xem cậu là bạn nên cậu đừng tự trách bản thân."
Mộng Phạn đưa tay lên lau nước mắt nhìn anh, nói: "Mình hiện tại chỉ mong Hi Hi mau chóng tỉnh lại. Cậu ấy cứ hôn mê như vậy khiến mình cực kỳ lo lắng."
Bách Khanh vỗ lưng cô ấy nói: "Ai cũng lo lắng cho Hi Hi nên cậu ấy nhất định sẽ cảm nhỏi được rồi mau chóng tỉnh lại với chúng ta thôi. Anh tin Hi Hi sẽ nhanh chóng tỉnh lại không để mọi người lo lắng lâu đâu."
Tần Minh cũng gật đầu nói: "Bách Khanh nói đúng đó nên cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, để sức khỏe tốt lên như vậy mới không uổng công Hi Hi cứu cậu."
Mộng Phạn gật đầu: "Được, mình biết rồi."
Bách Khanh đỡ Mộng Phạn đứng dậy, nhìn anh nói: "Vậy mình đưa cô ấy về phòng đây, cậu nhớ nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ."
"Được, tôi biết rồi."
Đợi hai người họ rời khỏi, anh đi đến lấy bộ đồ khác rồi đi vào phòng tắm. Từ Dĩnh thấy vậy thì nghi hoặc: "Không phải bộ đồ đó nó mới thay sao? Sao lại thay bộ khác rồi?"
Cố Thường Phong đút tay vào túi, đứng dựa lưng vào tường nói: "Tần Minh mới hút thuốc nên mới vào trong tắm thay bộ khác bởi vì Hi Hi không thích mùi thuốc lá."
Bà nghe vậy thì hiểu ra, Giang Ảnh đi tới chỗ anh hỏi: "Anh cũng có hút phải không?"
Cố Thường Phong gật đầu: "Có một chút."
Giang Ảnh nghe vậy thì không nói gì chỉ im lặng nắm lấy tay anh, hai người nhìn nhau nhưng những gì muốn nói đều hiện rõ trong mắt đối phương.
Màn đêm buông xuống, Tần Minh cũng đã cho mọi người về khách sạn nghỉ ngơi hết. Bây giờ phòng bệnh cũng chỉ còn có anh, anh đi tới ghế ngồi xuống nhìn Cố Thường Hi vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Anh thở dài đưa tay vuốt ve gò má cô, dịu dàng nói: "Em mau tỉnh lại đi Hi Hi, anh luôn ngồi ở đây đợi em. Em đừng ngủ nữa có được không?"
Vẫn như cũ không có câu trả lời từ phía cô, anh cũng biết trước kết quả nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn một chút. Anh cầm lấy tay cô hôn lên rồi để vào trong chăn, cầm lấy cuốn sách khác lên nói: "Hôm nay anh sẽ đọc cho em nghe một câu chuyện khác hôm qua nhưng nó rất hay."
Anh nói rồi bắt đầu mở quyển sách ra rồi đọc, bên trong phòng bệnh giờ đây cũng chỉ còn giọng anh truyền đến đôi lúc còn kèm theo tiếng ho nhưng anh vẫn đọc chưa từng dừng lại như anh đang sợ rằng nếu anh ngừng đọc, cô sẽ cảm thấy cô đơn.
Những câu nói này của anh, cô tất nhiên không thể trả lời được. Anh cúi xuống hôn lên tay cô một lúc lâu rồi để tay cô vào trong chăn, lấy một cuốn sách ở trên bàn cầm lên rồi nói: "Để anh đọc sách cho em nghe. Em yên tâm, đây không phải là sách chuyên ngành của anh mà là sách về những câu chuyện hay. Tối nay anh sẽ ngồi đây, đọc cho em nghe những câu chuyện này."
Anh nhìn cô một lúc sau đó thu hồi tầm mắt, mở quyển sách ra rồi bắt đầu đọc. Giọng anh vẫn ấm áp, dịu dàng truyền tới nhưng lần này lại chứa đựng sự buồn man mác. Cứ thế một buổi tối anh vẫn ngồi đó đọc sách kể cho cô nghe những câu chuyện hay, đôi lúc thì chỉnh lại góc chăn cho cô.
Ngày hôm sau, anh nhìn thấy mặt trời bên ngoài đã bắt đầu ló dạng. Anh đưa tay lên xoa mi tâm, khép cuốn sách lại đi tới cửa sổ kéo rèm ra để ánh sáng chiếu vào phòng. Anh nhìn mặt trời bên ngoài, hôm nay lại là một ngày mới và anh vẫn không biết khi nào cô sẽ tỉnh dậy. Anh quay sang nhìn cô vẫn đang nằm yên trên giường, một lúc sau anh đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lát sau anh từ trong phòng tắm bước ra nhìn thấy một người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, bên cạnh còn có cô gái mặc chiếc đầm màu trắng đang đứng trước giường bệnh nhìn cô. Anh đi tới thì phát hiện ra hai người này chính là Cố Thường Phong và Giang Ảnh. Anh nói: "Hai anh chị đến đây lúc nào vậy?"
Cố Thường Phong nghe thấy giọng nói ở phía sau lưng truyền tới thì quay sang nhìn anh, thấy trong mắt anh còn hiện lên tơ máu, ở phía dưới mắt còn có quầng thâm. Cố Thường Phong đi tới vỗ vai anh: "Tôi cũng chỉ mới tới thôi, gõ cửa nhưng không nghe thấy ai trả lời nên mới đi vào. Cậu thức chăm sóc em tôi suốt đêm không ngủ sao?"
Anh gật đầu, nói: "Tôi sợ Hi Hi tỉnh dậy lúc nào nên luôn ngồi bên cạnh túc trực cô ấy. Với lại tôi ngủ không được, khi nhắm mắt lại thì sẽ nhớ đến cảnh tượng chiều ngày hôm đó nên thôi tôi thức trông chừng cô ấy."
Giang Ảnh đứng bên cạnh, nghe anh nói vậy thì nói: "Hay là cậu đi nghỉ ngơi một lát đi. Ở đây có chị và Thường Phong được rồi."
Anh lắc đầu từ chối: "Không sao đâu chị. Khi nào mệt quá thì tôi nằm trên ghế nhắm mắt lại nghỉ một chút là được. Tôi ở đây chăm sóc Hi Hi vẫn được."
Giang Ảnh thấy cậu kiên quyết thế thì cũng không nói gì nữa, đi đến nhìn cô vẫn còn hôn mê. Cố Thường Phong đi tới ngồi xuống ghế, nắm lấy tay cô, nói: "Hi Hi, ba mẹ biết em bị tai nạn đến giờ vẫn chưa tỉnh. Họ lo lắng lắm nhưng không thể cùng lúc về với anh chị được nên bọn anh mới về trước chăm sóc em. Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, ba mẹ mà thấy được cảnh tượng này chắc chắn sẽ rất đau lòng. Em là một cô gái được cả nhà cưng chiều, là đứa em gái mà anh yêu thương nhất. Nếu em chỉ bị một chút vết thương nhỏ là cả nhà đều xót cho em. Bây giờ lại bị thương nặng như vậy, có phải em đau lắm không nên không muốn tỉnh lại?"
Giang Ảnh thấy anh như vậy thì đi tới đặt tay lên vai anh, trấn an: "Anh hãy tin Hi Hi. Em ấy không phải là người yếu đuối dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu. Em ấy sẽ sớm tỉnh lại, nở nụ cười, cất giọng nói của em ấy lên chào hỏi mọi người mà thôi. Bây giờ chúng ta đã ở bên cạnh em ấy rồi, chỉ mong rằng em ấy nghe được tiếng lòng của chúng ta mau chóng tỉnh lại."
Ở bên ngoài bệnh viện, Tần Minh và Cố Thường Phong đi dạo không ai nói gì. Họ bị Giang Ảnh với ba mẹ Tần Minh đuổi ra ngoài, nói là nên đi dạo một chút cho tâm trạng đỡ hơn một chút. Tần Minh xắn tay áo lên khuỷu tay rồi quay lại nói: "Anh ở đây đợi tôi một lát. Tôi sang kia mua chút đồ."
Anh nói rồi chỉ tiệm bán đồ đối diện, Cố Thường Phong thấy vậy thì gật đầu: "Được, tôi đứng đây đợi cậu. Cậu đi mua đồ đi."
Anh nghe vậy thì xoay người đi sang phía đối diện mua đồ còn Cố Thường Phong ngồi trên băng ghế chờ đợi anh. Một lát sau anh trở lại, trên tay cầm theo một gói thuốc và bật lửa. Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Thường Phong, cầm lấy điếu thuốc đưa sang hỏi: "Anh hút không?"
Cố Thường Phong cũng không từ chối đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn. Cậu cũng biết hút thuốc?"
Anh để điếu thuốc trên môi rồi cầm lấy bật lửa châm điếu thuốc sau đó đưa sang cho anh ấy, gật đầu: "Lúc trước áp lực nhiều thứ nên có hút thuốc. Tôi cũng không hay hút thuốc lắm chỉ khi tâm trạng không tốt nên mới vậy."
Cố Thường Phong nhận lấy bật lửa châm điếu thuốc, rít một hơi nói: "Tôi cũng vậy, tôi khi như thế thường tìm đến những điếu thuốc có thể giúp cho tâm trạng tôi vơi đi phần nào. Nhưng Hi Hi không thích mùi thuốc nên tôi trước giờ đều không hút thuốc trước mặt em ấy."
Tần Minh nghe vậy thì gật đầu: "Tôi hút xong điếu này một lát trở về phải tắm, thay bộ đồ khác rồi mới đến gần Hi Hi chăm sóc được."
Cố Thường Phong nghe vậy thì cười khẽ, vừa hút thuốc vừa nói: "Cậu thật sự rất yêu Hi Hi còn để tâm đến những vấn đề này nữa. Cậu tuy chăm sóc Hi Hi nhưng vẫn phải để ý sức khỏe một chút, đừng thức trắng đêm như vậy sẽ dễ đổ bệnh."
Anh cầm điếu thuốc đang cháy trên tay nhưng không hút, nghe vậy thì nói: "Ai cũng khuyên tôi như thế nhưng thật sự tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi hiện tại chỉ mong Hi Hi tỉnh lại như vậy trong lòng tôi mừng lắm rồi. Tôi đã để mất cô ấy năm năm, hiện tại tôi không muốn mất đi nữa. Tôi rất sợ cảm giác cô ấy rời xa tôi. Trống rỗng, không tìm được phương hướng."
Cố Thường Phong nghe xong cũng không nói gì, cảm giác này anh hiểu. Tần Minh thật sự rất yêu em gái anh, anh cũng yên tâm phần nào. Hiện tại mong muốn của mọi người là Hi Hi mau chóng tỉnh lại như vậy họ sẽ rất vui, không còn tâm trạng nặng nề như lúc này.
Hai người ngồi đó một lát rồi đứng dậy đi vào lại bệnh viện. Lúc bước vào phòng bệnh họ thấy Mộng Phạn cũng có mặt, đang ngồi trước giường nắm tay Cố Thường Hi khóc nấc lên còn Bách Khanh thì đứng bên cạnh vỗ lưng cô ấy an ủi. Tần Minh đi tới nhìn một lượt rồi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Từ Dĩnh đang ngồi gọt táo nghe thấy giọng anh thì ngẩng đầu lên, nói: "Hai đứa đi dạo về rồi à? Mộng Phạn sang thăm Hi Hi, nhìn thấy con bé vẫn còn hôn mê nên Mộng Phạn cứ khóc suốt."
Anh nghe vậy thì hiểu ra, nói: "Mộng Phạn, cậu bây giờ ngồi đây khóc thì cũng không thể khiến cho Hi Hi tỉnh lại nhanh chóng. Cô ấy bảo vệ cậu là bởi vì cô ấy xem cậu là bạn nên cậu đừng tự trách bản thân."
Mộng Phạn đưa tay lên lau nước mắt nhìn anh, nói: "Mình hiện tại chỉ mong Hi Hi mau chóng tỉnh lại. Cậu ấy cứ hôn mê như vậy khiến mình cực kỳ lo lắng."
Bách Khanh vỗ lưng cô ấy nói: "Ai cũng lo lắng cho Hi Hi nên cậu ấy nhất định sẽ cảm nhỏi được rồi mau chóng tỉnh lại với chúng ta thôi. Anh tin Hi Hi sẽ nhanh chóng tỉnh lại không để mọi người lo lắng lâu đâu."
Tần Minh cũng gật đầu nói: "Bách Khanh nói đúng đó nên cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, để sức khỏe tốt lên như vậy mới không uổng công Hi Hi cứu cậu."
Mộng Phạn gật đầu: "Được, mình biết rồi."
Bách Khanh đỡ Mộng Phạn đứng dậy, nhìn anh nói: "Vậy mình đưa cô ấy về phòng đây, cậu nhớ nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ."
"Được, tôi biết rồi."
Đợi hai người họ rời khỏi, anh đi đến lấy bộ đồ khác rồi đi vào phòng tắm. Từ Dĩnh thấy vậy thì nghi hoặc: "Không phải bộ đồ đó nó mới thay sao? Sao lại thay bộ khác rồi?"
Cố Thường Phong đút tay vào túi, đứng dựa lưng vào tường nói: "Tần Minh mới hút thuốc nên mới vào trong tắm thay bộ khác bởi vì Hi Hi không thích mùi thuốc lá."
Bà nghe vậy thì hiểu ra, Giang Ảnh đi tới chỗ anh hỏi: "Anh cũng có hút phải không?"
Cố Thường Phong gật đầu: "Có một chút."
Giang Ảnh nghe vậy thì không nói gì chỉ im lặng nắm lấy tay anh, hai người nhìn nhau nhưng những gì muốn nói đều hiện rõ trong mắt đối phương.
Màn đêm buông xuống, Tần Minh cũng đã cho mọi người về khách sạn nghỉ ngơi hết. Bây giờ phòng bệnh cũng chỉ còn có anh, anh đi tới ghế ngồi xuống nhìn Cố Thường Hi vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Anh thở dài đưa tay vuốt ve gò má cô, dịu dàng nói: "Em mau tỉnh lại đi Hi Hi, anh luôn ngồi ở đây đợi em. Em đừng ngủ nữa có được không?"
Vẫn như cũ không có câu trả lời từ phía cô, anh cũng biết trước kết quả nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn một chút. Anh cầm lấy tay cô hôn lên rồi để vào trong chăn, cầm lấy cuốn sách khác lên nói: "Hôm nay anh sẽ đọc cho em nghe một câu chuyện khác hôm qua nhưng nó rất hay."
Anh nói rồi bắt đầu mở quyển sách ra rồi đọc, bên trong phòng bệnh giờ đây cũng chỉ còn giọng anh truyền đến đôi lúc còn kèm theo tiếng ho nhưng anh vẫn đọc chưa từng dừng lại như anh đang sợ rằng nếu anh ngừng đọc, cô sẽ cảm thấy cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.