Chương 53
Hạ Vũ
06/05/2023
Tan học Tần Minh nhìn Cố Thường Hi đang đi cà nhắc ở phía trước không nhịn được tiến lên nắm lấy tay cô dìu cô xuống cầu thang: "Lần sau không được nói chuyện trong giờ học nữa."
Cô yên lặng nghe cậu nói, gật đầu: "Mình biết rồi, không có lần sau."
Ra ngoài cổng trường thì thấy Cố Thường Phong đứng dựa vào xe, hai tay đút vào túi. Thấy ba người họ đi ra thì bước tới, nhìn thấy Tần Minh dìu cô thì nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô ấp úng không trả lời chuyện này mà để cô nói ra thì rất mất mặt, Thục Tâm nhận được ánh mắt của anh biết không nói dối được thì giải thích: "Cậu ấy bị thầy giáo phạt đứng hết một tiết trong giờ học."
Anh nghe vậy quay sang hỏi cô: "Sao lại bị phạt."
"Em nói chuyện trong giờ học."
Nháy mắt mặt anh đen lại, cô rụt đầu lại cố gắng giảm thấp độ tồn tại của mình xuống. Anh mở cửa xe ra, nói: "Lên xe."
Cố Thường Hi nhanh chóng lên xe nhích vào bên trong để Tần Minh ngồi vào, anh đóng cửa xe lại rồi đi tới mở cửa ghế phụ ra, nhẹ giọng nói: "Em mau lên xe đi."
Thục Tâm đi tới ngồi vào, anh đóng cửa rồi trở về ghế lái khởi động xe rời đi. Trên đường đi Cố Thường Phong im lặng không nói câu nào, Tần Minh thấy cô hay đưa tay xoa bóp chân thì hỏi: "Chân nhức lắm sao?"
Cố Thường Hi gật đầu: "Đây là lần đầu mình bị phạt đứng lâu như thế."
Cố Thường Phong lái xe nghe vậy thì nói: "Xem lần sau còn dám nói chuyện trong giờ học nữa không. Một lát đi mua dầu về xoa bóp một chút cho đỡ nhức chân."
Lần này anh không đậu trước cổng nhà của Tần Minh mà đậu ở cách đó không xa, Cố Thường Hi và Tần Minh bước xuống xe. Thục Tâm mở cửa sổ xe xuống nói: "Hay là mình vào cùng tự lấy hành lý ra?"
Cố Thường Hi từ chối: "Không cần đâu, để mình đi lấy được rồi. Hai người nói chuyện đi." Nói rồi cô kéo Tần Minh đi về nhà, Cố Thường Phong nhấn nút đóng cửa sổ xe trầm giọng nói: "Chúng ta cần nói chuyện lại với nhau."
Về phòng Cố Thường Hi kéo vali của Thục Tâm đi xuống, Tần Minh nhanh tay giành lấy vali từ tay cô: "Để tôi giúp cậu."
Hai người kéo vali đi tới chỗ xe của Cố Thường Phong, xe này từ ngoài nhìn vào không nhìn thấy bên trong xe đang làm gì. Cố Thường Hi đưa tay lên gõ cửa kính xe, cửa sổ một lúc sau nhanh chóng được mở ra. Cô thấy gương mặt Thục Tâm đỏ ửng, đôi môi còn có chút sưng nhìn cũng biết là chuyện gì vừa xảy ra.
Cô đưa tay lên ho nhẹ, cười cười: "Mình đem vali cậu tới rồi."
Cố Thường Phong bước xuống xe nhận lấy vali từ tay Tần Minh bỏ vào cốp xe: "Hai đứa cũng mau về nhà đi, anh đưa Thục Tâm về đây."
Cô nói: "Anh tốt nhất đừng có bắt nạt Thục Tâm đó."
Anh dừng động tác mở cửa xe lại, quay sang nhướng mày nhìn cô: "Anh bắt nạt cô ấy khi nào? Được rồi, Tần Minh em gái tôi phiền cậu chăm sóc. Tôi đi trước đây."
"Được anh cứ yên tâm."
Chiếc xe rời đi, Tần Minh nhìn cô: "Còn định đứng đây tới khi nào? Mau vào nhà thôi."
Nói rồi cậu xoay người bước đi trước, Cố Thường Hi thấy vậy vội chạy lên đuổi kịp tốc độ cậu. Cô nhìn thấy bàn tay của cậu đang để bên cạnh, từ lúc hẹn hò tới bây giờ họ chưa từng nắm tay nhau cô từ từ nhích tay mình lại gần: "Tần Minh, cậu có biết khi cậu có bạn gái rồi thì tay của cậu không nên để trống không?"
Tần Minh nghe cô hỏi như vậy thì nhất thời không hiểu một lát sau cậu cảm giác được tay của cô nắm lấy tay cậu. Cô nở nụ cười cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp của cậu đang nắm lại tay cô.
Cậu giả vờ không hiểu quay sang hỏi cô: "Vì sao?"
"Bởi vì tay cậu phải nắm lấy tay bạn gái của mình cho nên không thể để trống."
Cậu bật cười đưa tay nhéo mũi cô: "Được rồi về sau sẽ không để trống."
Hai người vui vẻ nắm tay nhau về nhà, tuy con đường về không dài nhưng đủ để hai người cảm thấy vui vẻ.
Trời cũng đã tối ở trong phòng Cố Thường Hi đang làm bài tập thì tiếng gõ cửa vang lên, cô đặt bút xuống bước tới mở cửa nhìn thấy là Tần Minh nở nụ cười: "Cậu tìm mình có chuyện gì sao?"
"Vào đi rồi nói."
Cậu đứng sang một bên để cậu bước vào sau đó đóng cửa lại, thấy cậu ngồi trên giường đưa tay vỗ chỗ trống bên cạnh ý bảo cô tới ngồi xuống. Cô ngoan ngoãn đi tới ngồi cạnh cậu, hỏi: "Có chuyện gì hả?"
"Đưa hai chân sang."
"Hả?" Cố Thường Hi nhìn cậu với ánh mắt không hiểu chuyện gì.
Cũng không đợi cô đưa sang thì cậu đã cầm hai chân cô đặt lên chân mình, đổ dầu ra tay rồi xoa bóp chân cho cô: "Lúc chiều anh cậu có nói về nhà nên mua dầu xoa bóp chân. Cậu quên rồi?"
"À mình có nhớ." Nhưng cô cũng không để tâm lắm không ngờ cậu lại nhớ còn giúp cô xoa bóp chân nữa.
Cô nhỏ giọng nói: "Hay là để mình làm đi."
Tần Minh giữ chặt chân cô: "Không được, cậu cứ ngồi yên đó."
Một lát sau khi xoa bóp xong, cậu hỏi: "Có thấy dễ chịu hơn không?"
Cô gật đầu: "Có."
"Đang làm bài tập?"
"Đúng vậy."
Cậu đứng dậy: "Vậy cậu làm tiếp đi, tôi về phòng đây. Một lát ngủ ngon."
Cô mỉm cười nói: "Cậu cũng ngủ ngon."
Nhìn thấy cậu rời khỏi phòng thì cô quay trở về chỗ bàn học tiếp tục làm bài tập.
Ngày hôm nay có tiết tự học buổi tối, Cố Thường Hi, Mộng Phạn và Thục Tâm cùng nhau đi xuống căn tin. Bách Khanh ngồi chơi game ngẩng đầu nhìn ba người họ, quay sang nói với Tần Minh đang ngồi bên cạnh: "Trời hôm nay sẽ không mưa chứ?"
Tần Minh dời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Ý gì?"
"Thì là ba người bọn họ hôm nay vậy mà lại xuống căn tin, chuyện lạ đó."
Tần Minh nhìn chỗ trống phía trước, cong khóe môi: "Chắc là hôm nay ở trong phòng học một ngày nên mới muốn ra ngoài hít thở không khí. Cũng không phải chuyện lạ gì."
Bách Khanh nghe vậy cũng có lý tiếp tục cúi xuống chơi game: "Tần Minh cậu mau đến cứu tôi."
"Được, đợi chút."
Ba người bọn cô đi vào lớp thì trở về chỗ ngồi, Cố Thường Hi đặt bánh mì và hộp sữa xuống bàn Tần Minh rồi quay người lên xé bịch bánh mì ra, cắm ống hút vào hộp sữa rồi ngồi ăn. Tần Minh ngẩng đầu nhìn thấy món đồ trước bàn mình, tâm trạng bỗng dưng trở nên tốt hơn có lòng tốt cứu Bách Khanh thêm một mạng nữa.
Bách Khanh kinh ngạc: "Cậu, cậu vậy mà lại chịu cứu tôi thêm một mạng nữa?"
Cậu không trả lời một lát sau Bách Khanh tiếp tục nói với giọng điệu vui vẻ: "Thắng rồi."
Cậu cất điện thoại vào túi sau đó cầm bịch bánh mì xé ra ăn, Bách Khanh lúc này mới chú ý tới định hỏi là ai mua khi nhìn thấy hộp sữa trên tay của Cố Thường Hi và Tần Minh giống nhau thì hiểu ra. Thảo nào cậu ấy vậy mà lại cứu thêm một mạng nữa, ra là thế.
Bách Khanh đưa tay khều Mộng Phạn đang ngồi ăn bánh ở phía trước, cô ấy quay xuống hỏi: "Có chuyện gì?"
Bách Khanh chìa tay ra, nở nụ cười: "Bánh mình đâu?"
Mộng Phạn khó hiểu nhìn cậu: "Bánh gì?"
"Bánh cậu đang ăn."
"Không có mua cho cậu."
Bách Khanh nghe vậy thì mặt mày bỗng chốc xị xuống: "Cậu, sao cậu không giống Hi Hi mua bánh mì và sữa cho bạn trai."
Cố Thường Hi đang ngồi uống sữa, làm bài tập nghe cậu ấy nhắc đến hai từ bạn trai thì lỗ tai không tự chủ đỏ lên. Tần Minh nhìn thấy phản ứng này của cô thì cười khẽ, rất muốn chạm vào tai của cô.
Mộng Phạn lườm cậu ta một cái: "Không phải lúc nãy cậu đã ăn hết hai bịch bánh rồi sao còn mua cho cậu thêm làm gì?"
Bách Khanh nghe cô nói vậy mới sực nhớ ra:"..."
"Không nói với cậu nữa tiết tự học sắp bắt đầu rồi." Mộng Phạn xoay người lên mở tập ra không quan tâm đến cậu ta.
Tần Minh cầm vỏ bánh và hộp sữa đã rỗng đi tới bàn của Cố Thường Hi: "Đã dùng xong chưa?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, gật đầu: "Xong rồi."
"Vậy đưa vỏ bánh và hộp sữa đây tôi bỏ giùm cậu."
Cô nghe vậy thì từ chối: "Không cần đâu một lát mình tự đi bỏ là được."
Tần Minh không kiên nhẫn nói: "Tiện đường."
Cô lấy vỏ bánh và hộp sữa rỗng sang đưa cho cậu, cậu nhận lấy Mộng Phạn thấy vậy định đưa vỏ bánh sang thì nhìn thấy ý tứ trong mắt cậu là cậu tự đi bỏ.
Mộng Phạn lặng lẽ ném vỏ bánh ra sau chỗ Bách Khanh rồi tiếp tục làm bài, cậu ta đang nằm dài trên bàn thì bất ngờ có một cái gì đó rơi xuống che mắt. Cậu ta ngồi dậy cầm lên nhìn thấy là vỏ bánh mới ăn của Mộng Phạn thì tức khắc đen mặt, hậm hực đem đi bỏ.
Tiết tự học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông reo lên đợi cô chủ nhiệm bước ra thì mọi người ồ ạt rời khỏi phòng học để về nhà. Tần Minh cùng Cố Thường Hi sóng vai nhau rời khỏi phòng học, Mộng Phạn và Bách Khanh đi ở phía sau đang cãi nhau hăng say khác với bầu không khí an tĩnh giữa hai người phía trước.
Cố Thường Hi đứng ở ngoài cổng đang đợi Tần Minh lấy xe đạp thì từ xa cô thấy một bóng người đang đi tới đây, do ánh đèn đường nên cô không nhìn rõ mặt. Lúc đến gần cô mới nhìn thấy rõ người đó là Đinh Uyển, khác với lần gặp trước đây là một cô gái xinh đẹp thì giờ đây thay vào chính là một cô gái khá gầy gò, đôi môi tái nhợt, trên mặt còn có những vết thương.
Đinh Uyển nhìn thấy cô thì tức khắc muốn rời đi nhưng cô nhanh chân chạy lại gọi: "Đinh Uyển."
Đinh Uyển dừng lại bước chân quay sang nhìn cô: "Chuyện gì?"
Nhớ lại chuyện trước đâu trong lòng cô đối với Đinh Uyển vẫn còn cảm thấy hơi sợ và ghét nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy cô hỏi: "Cậu, cậu không sao chứ?"
Đinh Uyển lạnh mặt nhìn cô: "Tôi không sao những thứ này đều là do Cố gia các người ban cho tôi không phải sao? Còn có Tần Minh người luôn bảo vệ cô nữa."
Cố Thường Hi nghe vậy thì tức khắc nhíu chặt chân mày: "Cố gia? Tần Minh?"
"Là Cố gia tuyên bố không bao giờ hợp tác với công ty Đinh thị nữa, khách hàng cũng từ đó giảm sút dẫn đến công ty phá sản. Ba tôi lúc nào nhìn thấy tôi như là thấy cái gai trong mắt chán ghét, đánh đập tôi. Còn Tần Minh ngày hôm đó tôi rõ ràng đã bị đuổi học nhưng tối hôm đó nhóm bạn của cậu ta bắt tôi và những người bạn của tôi nhốt trong một căn phòng dơ bẩn không có ánh sáng. Tới sáng ngày hôm sau họ mới thả chúng tôi ra. Những chuyện như này cậu đã hài lòng rồi chứ?"
Nói rồi Đinh Uyển chạy đi mất để cho một mình Cố Thường Hi đứng đó tiêu hóa hết mọi chuyện.
Cô yên lặng nghe cậu nói, gật đầu: "Mình biết rồi, không có lần sau."
Ra ngoài cổng trường thì thấy Cố Thường Phong đứng dựa vào xe, hai tay đút vào túi. Thấy ba người họ đi ra thì bước tới, nhìn thấy Tần Minh dìu cô thì nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô ấp úng không trả lời chuyện này mà để cô nói ra thì rất mất mặt, Thục Tâm nhận được ánh mắt của anh biết không nói dối được thì giải thích: "Cậu ấy bị thầy giáo phạt đứng hết một tiết trong giờ học."
Anh nghe vậy quay sang hỏi cô: "Sao lại bị phạt."
"Em nói chuyện trong giờ học."
Nháy mắt mặt anh đen lại, cô rụt đầu lại cố gắng giảm thấp độ tồn tại của mình xuống. Anh mở cửa xe ra, nói: "Lên xe."
Cố Thường Hi nhanh chóng lên xe nhích vào bên trong để Tần Minh ngồi vào, anh đóng cửa xe lại rồi đi tới mở cửa ghế phụ ra, nhẹ giọng nói: "Em mau lên xe đi."
Thục Tâm đi tới ngồi vào, anh đóng cửa rồi trở về ghế lái khởi động xe rời đi. Trên đường đi Cố Thường Phong im lặng không nói câu nào, Tần Minh thấy cô hay đưa tay xoa bóp chân thì hỏi: "Chân nhức lắm sao?"
Cố Thường Hi gật đầu: "Đây là lần đầu mình bị phạt đứng lâu như thế."
Cố Thường Phong lái xe nghe vậy thì nói: "Xem lần sau còn dám nói chuyện trong giờ học nữa không. Một lát đi mua dầu về xoa bóp một chút cho đỡ nhức chân."
Lần này anh không đậu trước cổng nhà của Tần Minh mà đậu ở cách đó không xa, Cố Thường Hi và Tần Minh bước xuống xe. Thục Tâm mở cửa sổ xe xuống nói: "Hay là mình vào cùng tự lấy hành lý ra?"
Cố Thường Hi từ chối: "Không cần đâu, để mình đi lấy được rồi. Hai người nói chuyện đi." Nói rồi cô kéo Tần Minh đi về nhà, Cố Thường Phong nhấn nút đóng cửa sổ xe trầm giọng nói: "Chúng ta cần nói chuyện lại với nhau."
Về phòng Cố Thường Hi kéo vali của Thục Tâm đi xuống, Tần Minh nhanh tay giành lấy vali từ tay cô: "Để tôi giúp cậu."
Hai người kéo vali đi tới chỗ xe của Cố Thường Phong, xe này từ ngoài nhìn vào không nhìn thấy bên trong xe đang làm gì. Cố Thường Hi đưa tay lên gõ cửa kính xe, cửa sổ một lúc sau nhanh chóng được mở ra. Cô thấy gương mặt Thục Tâm đỏ ửng, đôi môi còn có chút sưng nhìn cũng biết là chuyện gì vừa xảy ra.
Cô đưa tay lên ho nhẹ, cười cười: "Mình đem vali cậu tới rồi."
Cố Thường Phong bước xuống xe nhận lấy vali từ tay Tần Minh bỏ vào cốp xe: "Hai đứa cũng mau về nhà đi, anh đưa Thục Tâm về đây."
Cô nói: "Anh tốt nhất đừng có bắt nạt Thục Tâm đó."
Anh dừng động tác mở cửa xe lại, quay sang nhướng mày nhìn cô: "Anh bắt nạt cô ấy khi nào? Được rồi, Tần Minh em gái tôi phiền cậu chăm sóc. Tôi đi trước đây."
"Được anh cứ yên tâm."
Chiếc xe rời đi, Tần Minh nhìn cô: "Còn định đứng đây tới khi nào? Mau vào nhà thôi."
Nói rồi cậu xoay người bước đi trước, Cố Thường Hi thấy vậy vội chạy lên đuổi kịp tốc độ cậu. Cô nhìn thấy bàn tay của cậu đang để bên cạnh, từ lúc hẹn hò tới bây giờ họ chưa từng nắm tay nhau cô từ từ nhích tay mình lại gần: "Tần Minh, cậu có biết khi cậu có bạn gái rồi thì tay của cậu không nên để trống không?"
Tần Minh nghe cô hỏi như vậy thì nhất thời không hiểu một lát sau cậu cảm giác được tay của cô nắm lấy tay cậu. Cô nở nụ cười cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp của cậu đang nắm lại tay cô.
Cậu giả vờ không hiểu quay sang hỏi cô: "Vì sao?"
"Bởi vì tay cậu phải nắm lấy tay bạn gái của mình cho nên không thể để trống."
Cậu bật cười đưa tay nhéo mũi cô: "Được rồi về sau sẽ không để trống."
Hai người vui vẻ nắm tay nhau về nhà, tuy con đường về không dài nhưng đủ để hai người cảm thấy vui vẻ.
Trời cũng đã tối ở trong phòng Cố Thường Hi đang làm bài tập thì tiếng gõ cửa vang lên, cô đặt bút xuống bước tới mở cửa nhìn thấy là Tần Minh nở nụ cười: "Cậu tìm mình có chuyện gì sao?"
"Vào đi rồi nói."
Cậu đứng sang một bên để cậu bước vào sau đó đóng cửa lại, thấy cậu ngồi trên giường đưa tay vỗ chỗ trống bên cạnh ý bảo cô tới ngồi xuống. Cô ngoan ngoãn đi tới ngồi cạnh cậu, hỏi: "Có chuyện gì hả?"
"Đưa hai chân sang."
"Hả?" Cố Thường Hi nhìn cậu với ánh mắt không hiểu chuyện gì.
Cũng không đợi cô đưa sang thì cậu đã cầm hai chân cô đặt lên chân mình, đổ dầu ra tay rồi xoa bóp chân cho cô: "Lúc chiều anh cậu có nói về nhà nên mua dầu xoa bóp chân. Cậu quên rồi?"
"À mình có nhớ." Nhưng cô cũng không để tâm lắm không ngờ cậu lại nhớ còn giúp cô xoa bóp chân nữa.
Cô nhỏ giọng nói: "Hay là để mình làm đi."
Tần Minh giữ chặt chân cô: "Không được, cậu cứ ngồi yên đó."
Một lát sau khi xoa bóp xong, cậu hỏi: "Có thấy dễ chịu hơn không?"
Cô gật đầu: "Có."
"Đang làm bài tập?"
"Đúng vậy."
Cậu đứng dậy: "Vậy cậu làm tiếp đi, tôi về phòng đây. Một lát ngủ ngon."
Cô mỉm cười nói: "Cậu cũng ngủ ngon."
Nhìn thấy cậu rời khỏi phòng thì cô quay trở về chỗ bàn học tiếp tục làm bài tập.
Ngày hôm nay có tiết tự học buổi tối, Cố Thường Hi, Mộng Phạn và Thục Tâm cùng nhau đi xuống căn tin. Bách Khanh ngồi chơi game ngẩng đầu nhìn ba người họ, quay sang nói với Tần Minh đang ngồi bên cạnh: "Trời hôm nay sẽ không mưa chứ?"
Tần Minh dời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Ý gì?"
"Thì là ba người bọn họ hôm nay vậy mà lại xuống căn tin, chuyện lạ đó."
Tần Minh nhìn chỗ trống phía trước, cong khóe môi: "Chắc là hôm nay ở trong phòng học một ngày nên mới muốn ra ngoài hít thở không khí. Cũng không phải chuyện lạ gì."
Bách Khanh nghe vậy cũng có lý tiếp tục cúi xuống chơi game: "Tần Minh cậu mau đến cứu tôi."
"Được, đợi chút."
Ba người bọn cô đi vào lớp thì trở về chỗ ngồi, Cố Thường Hi đặt bánh mì và hộp sữa xuống bàn Tần Minh rồi quay người lên xé bịch bánh mì ra, cắm ống hút vào hộp sữa rồi ngồi ăn. Tần Minh ngẩng đầu nhìn thấy món đồ trước bàn mình, tâm trạng bỗng dưng trở nên tốt hơn có lòng tốt cứu Bách Khanh thêm một mạng nữa.
Bách Khanh kinh ngạc: "Cậu, cậu vậy mà lại chịu cứu tôi thêm một mạng nữa?"
Cậu không trả lời một lát sau Bách Khanh tiếp tục nói với giọng điệu vui vẻ: "Thắng rồi."
Cậu cất điện thoại vào túi sau đó cầm bịch bánh mì xé ra ăn, Bách Khanh lúc này mới chú ý tới định hỏi là ai mua khi nhìn thấy hộp sữa trên tay của Cố Thường Hi và Tần Minh giống nhau thì hiểu ra. Thảo nào cậu ấy vậy mà lại cứu thêm một mạng nữa, ra là thế.
Bách Khanh đưa tay khều Mộng Phạn đang ngồi ăn bánh ở phía trước, cô ấy quay xuống hỏi: "Có chuyện gì?"
Bách Khanh chìa tay ra, nở nụ cười: "Bánh mình đâu?"
Mộng Phạn khó hiểu nhìn cậu: "Bánh gì?"
"Bánh cậu đang ăn."
"Không có mua cho cậu."
Bách Khanh nghe vậy thì mặt mày bỗng chốc xị xuống: "Cậu, sao cậu không giống Hi Hi mua bánh mì và sữa cho bạn trai."
Cố Thường Hi đang ngồi uống sữa, làm bài tập nghe cậu ấy nhắc đến hai từ bạn trai thì lỗ tai không tự chủ đỏ lên. Tần Minh nhìn thấy phản ứng này của cô thì cười khẽ, rất muốn chạm vào tai của cô.
Mộng Phạn lườm cậu ta một cái: "Không phải lúc nãy cậu đã ăn hết hai bịch bánh rồi sao còn mua cho cậu thêm làm gì?"
Bách Khanh nghe cô nói vậy mới sực nhớ ra:"..."
"Không nói với cậu nữa tiết tự học sắp bắt đầu rồi." Mộng Phạn xoay người lên mở tập ra không quan tâm đến cậu ta.
Tần Minh cầm vỏ bánh và hộp sữa đã rỗng đi tới bàn của Cố Thường Hi: "Đã dùng xong chưa?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, gật đầu: "Xong rồi."
"Vậy đưa vỏ bánh và hộp sữa đây tôi bỏ giùm cậu."
Cô nghe vậy thì từ chối: "Không cần đâu một lát mình tự đi bỏ là được."
Tần Minh không kiên nhẫn nói: "Tiện đường."
Cô lấy vỏ bánh và hộp sữa rỗng sang đưa cho cậu, cậu nhận lấy Mộng Phạn thấy vậy định đưa vỏ bánh sang thì nhìn thấy ý tứ trong mắt cậu là cậu tự đi bỏ.
Mộng Phạn lặng lẽ ném vỏ bánh ra sau chỗ Bách Khanh rồi tiếp tục làm bài, cậu ta đang nằm dài trên bàn thì bất ngờ có một cái gì đó rơi xuống che mắt. Cậu ta ngồi dậy cầm lên nhìn thấy là vỏ bánh mới ăn của Mộng Phạn thì tức khắc đen mặt, hậm hực đem đi bỏ.
Tiết tự học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông reo lên đợi cô chủ nhiệm bước ra thì mọi người ồ ạt rời khỏi phòng học để về nhà. Tần Minh cùng Cố Thường Hi sóng vai nhau rời khỏi phòng học, Mộng Phạn và Bách Khanh đi ở phía sau đang cãi nhau hăng say khác với bầu không khí an tĩnh giữa hai người phía trước.
Cố Thường Hi đứng ở ngoài cổng đang đợi Tần Minh lấy xe đạp thì từ xa cô thấy một bóng người đang đi tới đây, do ánh đèn đường nên cô không nhìn rõ mặt. Lúc đến gần cô mới nhìn thấy rõ người đó là Đinh Uyển, khác với lần gặp trước đây là một cô gái xinh đẹp thì giờ đây thay vào chính là một cô gái khá gầy gò, đôi môi tái nhợt, trên mặt còn có những vết thương.
Đinh Uyển nhìn thấy cô thì tức khắc muốn rời đi nhưng cô nhanh chân chạy lại gọi: "Đinh Uyển."
Đinh Uyển dừng lại bước chân quay sang nhìn cô: "Chuyện gì?"
Nhớ lại chuyện trước đâu trong lòng cô đối với Đinh Uyển vẫn còn cảm thấy hơi sợ và ghét nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy cô hỏi: "Cậu, cậu không sao chứ?"
Đinh Uyển lạnh mặt nhìn cô: "Tôi không sao những thứ này đều là do Cố gia các người ban cho tôi không phải sao? Còn có Tần Minh người luôn bảo vệ cô nữa."
Cố Thường Hi nghe vậy thì tức khắc nhíu chặt chân mày: "Cố gia? Tần Minh?"
"Là Cố gia tuyên bố không bao giờ hợp tác với công ty Đinh thị nữa, khách hàng cũng từ đó giảm sút dẫn đến công ty phá sản. Ba tôi lúc nào nhìn thấy tôi như là thấy cái gai trong mắt chán ghét, đánh đập tôi. Còn Tần Minh ngày hôm đó tôi rõ ràng đã bị đuổi học nhưng tối hôm đó nhóm bạn của cậu ta bắt tôi và những người bạn của tôi nhốt trong một căn phòng dơ bẩn không có ánh sáng. Tới sáng ngày hôm sau họ mới thả chúng tôi ra. Những chuyện như này cậu đã hài lòng rồi chứ?"
Nói rồi Đinh Uyển chạy đi mất để cho một mình Cố Thường Hi đứng đó tiêu hóa hết mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.