Chương 68
Hạ Vũ
12/05/2023
Tần Minh nhìn qua một lượt rồi hỏi: "Cậu muốn chơi cái gì?"
Cố Thường Hi đưa tay chỉ trò chơi nhảy ở gần đó: "Trò đó, mình muốn chơi thử."
"Được."
Hai người bước qua cậu không chơi chỉ đứng ở phía dưới còn cô thì bước lên, cúi xuống nhìn những ô sáng. Tiếng nhạc vang lên chân cô nhảy theo những ánh sáng chiếu vào ô, lúc đầu cô chơi còn chưa quen nhưng sau đó nắm được nhịp dần thì đã bắt đầu cảm thấy ổn hơn.
Nhóm của Bách Khanh đi tới nhìn thấy cô đang hăng say nhảy ở trên đó thì bật cười, Bách Khanh huých nhẹ cậu đang nhìn chăm chú vào cô hỏi: "Không tham gia nhảy cùng cô ấy sao?"
Tần Minh lắc đầu: "Không tham gia, hai người đấu súng xong rồi?"
Lập Thành tiến tới đứng bên cạnh khoác vai cậu: "Xong rồi."
"Ai thắng?"
Mộng Phạn ở phía sau nói: "Ván đầu thì Bách Khanh thắng ván sau là Lập Thành nên hai người hòa nhau."
Cố Thường Hi nhảy xong thì đi xuống tới chỗ mọi người, Tần Minh hỏi: "Chơi vui không?"
Cô gật đầu: "Rất vui, cậu cũng lên chơi thử đi."
"Tôi không chơi chúng ta chơi trò khác đi."
Cậu đưa tay chỉ chiếc xe gần đó nói: "Đua xe, thế nào?"
Cô từ chối: "Mình không biết chơi cái đó. Hay là cậu chơi đi."
Lập Thành đi tới vỗ vai cậu: "Chơi cùng đi. Mấy cậu có muốn xem chúng mình đua không?"
Hiểu Khê gật đầu: "Được đó."
Thế là bọn họ di chuyển qua trò chơi đua xe, hai người họ leo lên xe đội mũ bảo hiểm vào nhìn nhân vật trên màn hình. Lập Thành cười hỏi: "Có muốn cược gì không?"
Tần Minh lắc đầu: "Không hứng thú."
"Được, bắt đầu thôi."
Hai người tập trung đua xe có thể nói ngang tài ngang sức không ai thua ai khiến bọn họ nhìn không rời mắt. Cũng có nhiều người chơi gần đó bị thu hút nên tới đứng nhìn hai người họ. Trò chơi kết thúc tiếng vỗ tay vang lên: "Hay lắm, hay lắm. Chơi thêm nữa đi."
Tần Minh cởi nón ra bước xuống xe không quan tâm đến họ đi tới chỗ cô: "Đi thôi."
Cô gật đầu cùng cậu rời khỏi, nhóm của Bách Khanh đuổi theo sau. Trên đường đi, Cố Thường Hi nhìn cậu đi bên cạnh nói: "Tần Minh, lúc nãy mình thấy cậu lái xe moto cảm thấy rất soái và ngầu."
Cậu nghe vậy thì cong môi cười: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, cho nên mới có nhiều người đến xem hai người đua đó."
"Không phải là hai người bọn tôi chơi giỏi sao?" Cậu quay sang nhìn cô hỏi.
Cô gật đầu: "Thì đúng vậy nhưng đó là một phần, một phần nữa là hai người đều soái và ngầu."
Tần Minh nghe vậy thì nhíu mày dừng chân lại nhìn thẳng vào cô, hỏi: "Hai người?"
Cô biết mình nhất thời lỡ lời nên vội vàng lắc đầu: "Không phải, ý mình là chỉ khen có mình cậu thôi."
Cậu tiến tới đến gần cô, cậu tiến bước nào là cô lùi bước đó cho đến khi chạm phải bức tường không lùi được nữa mới đứng yên. Cậu ghé sát vào cô, trầm giọng nói: "Nhưng lúc đó cậu nói hai người?"
"Không, không chỉ một mình cậu thôi. Cậu chắc chắn nhất định nghe nhầm."
Cậu nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào cô khiến cô phải quay mặt sang chỗ khác, cậu hỏi: "Vậy cậu thích tôi lái xe moto không?"
Cô gật đầu: "Thích."
"Được, lần này tha cho cậu." Cậu đứng thẳng người kéo khoảng cách giữa cả hai ra, lúc này cô mới thở phào khí thế của cậu lúc nãy đúng là bức người.
Bách Khanh ở phía sau hỏi: "Hai người xong rồi sao?"
"Xong rồi."
Cố Thường Hi lúc này mới nhớ ra còn có mấy người bọn họ, gương mặt tức khắc đỏ ửng cúi gằm mặt xuống nhìn đôi giày của mình. Cậu biết cô đang ngượng ngùng nên nắm lấy tay cô nói: "Đi thôi."
Cuối cùng thì ngày có kết quả điểm thi cũng đã tới, ở bên trong lớp Cố Thường Hi nhìn thấy bảng thành tích của mình được đứng hạng 10 trong lớp thì rất vui mừng. Vị trí hạng nhất vẫn là của Tần Minh, cô cũng không biết hạng toàn trường sẽ như thế nào? Liệu khoảng cách giữa cô và cậu sẽ kéo gần lại chứ?
Cô đang miên man suy nghĩ cho đến khi nhìn thấy tờ giấy đăng ký chọn ban thì mới hồi thần, Mộng Phạn ngồi bên cạnh nhìn tờ giấy nói: "Cuối cùng ngày này cũng tới."
Cô cầm tờ giấy quay xuống hỏi Tần Minh: "Cậu sẽ chọn ban Tự nhiên?"
"Ừ."
Cô nghe đáp án như vậy thì xoay người lên, nghe Lâm Ý đứng trên bục giảng nói: "Đây là tờ giấy đăng ký chọn ban của các em. Các em về suy nghĩ kĩ rồi điền vào, ba ngày sau cô sẽ thu lại tờ giấy này. Các em cũng nhớ là đã chọn rồi thì không được chỉnh sửa nên nhớ suy nghĩ kĩ một chút."
Cô nhìn tờ giấy trên tay, tuy nó chỉ là một tờ giấy nhẹ nhưng hiện tại đối với cô nó rất nặng. Bách Khanh ở phía sau thở dài: "Chắc mình chọn ban xã hội."
Cậu gật đầu đồng ý: "Đó là quyết định đúng đắn."
Cô nghe vậy thì hỏi Mộng Phạn đang ngồi bên cạnh: "Còn cậu thì sao?"
Mộng Phạn chống cằm thở dài: "Tuy thành tích mình tốt hơn Bách Khanh một chút nhưng tự nhiên mình không được giỏi. Chắc mình giống cậu ấy sẽ chọn xã hội."
Giờ ra chơi Cố Thường Hi quay sang định kêu Mộng Phạn cùng đi xuống sân xem hạng nhưng thấy cô ấy đang làm bài tập nên thôi. Tần Minh khép sách lại nhìn cô: "Đi thôi."
Cô ngơ ngác quay xuống nhìn cậu: "Đi đâu?"
Cậu đứng dậy đi tới trước bàn cô nói: "Không phải cậu muốn xuống sân trường xem hạng sao? Tôi đi cùng cậu."
Cô nghe vậy thì lập tức đứng dậy, gật đầu: "Được được."
Lúc hai người bước xuống trường ở chỗ dán bảng xếp hạng đã chật kín người, Tần Minh nắm tay cô dẫn đến nói: "Phiền nhường đường một chút."
Mọi người nghe thấy giọng nói thì quay sang nhưng khi thấy được người tới là cậu thì vội vàng tách ra. Cố Thường Hi nhìn cảnh tượng này âm thầm thở dài, lúc trước đi với Mộng Phạn còn phải chen chúc trước sau nhưng bây giờ đi với cậu thì lại khác. Chỉ một câu nói của cậu đã khiến cho mọi người tự động tránh sang một bên.
"Đó không phải là Tần Minh sao?"
"Cậu ấy vậy mà lại xuống đây xem bảng xếp hạng?"
"Người đứng bên cạnh cậu ấy là ai vậy?"
"Hình như là bạn gái cậu ấy đó."
"Quang minh chính đại nắm tay xuất hiện ở sân trường luôn sao?"
"Trường chúng ta đâu cấm yêu sớm, với lại mình nghe nói bạn gái cậu ấy thành tích tốt nên thầy cô trong trường cũng không nói gì về việc này."
"..."
Cô đang tập trung nghe những lời bàn tán của mọi người thì nghe giọng nói của cậu ở bên cạnh truyền tới: "Tập trung xem bảng xếp hạng."
Cô vội đưa mắt lên nhìn bảng xếp hạng thấy tên cậu vẫn chễm chệ đứng nhất thì trong lòng vui vẻ sau đó đưa mắt tìm kiếm tên mình. Cô nghe cậu nói: "Ở hạng 55."
Cố Thường Hi vội vàng nhìn xuống số xếp hạng 55 quả thật là tên của cô, cô nhảy cẫng lên ôm lấy cậu: "Mình tăng hạng rồi."
Tần Minh vội vàng đỡ lấy cô: "Coi chừng té. Vui như vậy sao?"
"Đúng vậy chứng tỏ mình và cậu đang kéo gần khoảng cách với nhau hơn."
Cậu cong khóe môi không nói gì, cô không biết giữa họ vấn đề không phải là khoảng cách học tập mà chính là gia thế. Gia thế của cả hai quá khác biệt, tương lai cậu phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn vì cô. Nhưng những điều này cậu sẽ không nói với cô, cậu chỉ muốn thấy trên gương mặt cô xuất hiện sự vui vẻ chứ không muốn thấy sự lo lắng.
Bên trong phòng, Cố Thường Hi nhìn chằm chằm tờ giấy điền ban thở dài. Cô vẫn chưa quyết định được nên chọn tự nhiên hay xã hội, ước mơ của cô là một nghệ sĩ dương cầm thì chọn xã hội khả năng sẽ tốt hơn. Nhưng tự nhiên cô cũng học ổn một điều nữa là cô có thể học chung lớp với Tần Minh.
Cô đứng dậy đi tới mở cửa ban công ra bước ra ngoài hóng gió, tiếng chuông điện thoại reo lên cô nhanh chóng bắt máy: "Alo, Thục Tâm."
Thục Tâm ở đầu dây bên kia thở dài: "Cậu đã điền chọn ban nào chưa?"
"Vẫn chưa, mình vẫn còn đang đau đầu về việc đó."
"Mình cũng vậy."
Cả hai im lặng một lúc sau đó cô nói: "Thật ra ước mơ của mình chính là một nghệ sĩ dương cầm nhưng mình lại muốn chọn ban tự nhiên."
Thục Tâm hỏi: "Có phải vì Tần Minh không?"
"Đúng vậy."
"Mình nói cho cậu nghe ước mơ, tương lai của cậu quan trọng nhất. Cậu và Tần Minh không học chung ban nhưng có thể chung trường, điều đó sẽ không làm hai người cách lòng được. Cũng giống như mình và anh cậu, tuy tụi mình yêu xa nhưng không phải mọi chuyện đều ổn sao? Cho nên cứ chọn điều mà cậu thích đi."
Cô nghe Thục Tâm nói xong cảm thấy cô ấy nói cũng có lý, cô gật đầu: "Cảm ơn cậu, mình biết chọn ban nào rồi. Vậy còn cậu thì sao?"
"Mình muốn làm nhiếp ảnh gia nên mình sẽ chọn ban xã hội giống cậu."
"Được."
Ngày hôm sau ở trong lớp Cố Thường Hi đang ngồi làm bài tập nghe Mộng Phạn ở bên cạnh hỏi: "Hi Hi, có phải cậu sẽ chọn ban tự nhiên cùng với Tần Minh không?"
Cô dừng bút lắc đầu: "Không phải, mình chọn ban xã hội."
Mộng Phạn nghe vậy thì kinh ngạc: "H-hả? Mình còn tưởng cậu chọn ban tự nhiên."
Cuộc trò chuyện của hai cô đều bị Tần Minh nghe thấy hết, cậu hỏi: "Thường Hi, cậu chọn ban xã hội sao không nói cho tôi biết một tiếng?"
Cô quay xuống áy náy nói: "Mình xin lỗi, tối qua mình mới quyết định xong sáng nay thì quên béng mất việc này nên mới không nói được với cậu."
Cậu sắc mặt âm trầm nhìn cô sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cô nhìn bóng lưng cậu hỏi: "Cậu ấy giận rồi sao?"
Bách Khanh ngồi ở phía sau chơi game nói: "Chứ còn gì nữa, mấy hôm trước tụi mình hỏi cậu ấy, cậu ấy còn nói cậu chọn ban tự nhiên. Bây giờ lại thay đổi quyết định như vậy cậu ấy không giận sao được."
Cô vội đứng dậy chạy ra ngoài, Mộng Phạn ngồi bên cạnh thở dài: "Thật lo cho hai người họ."
Cố Thường Hi tìm một vòng cuối cùng cũng thấy cậu đang ở bên trong phòng thể dục, một mình chơi bóng rổ. Cô mở cửa bước vào đi tới chỗ cậu, nói: "Tần Minh, mình xin lỗi. Đúng ra mình nên bàn bạc trước với cậu."
Tần Minh thảy bóng vào rổ cũng không nói gì, cô hỏi: "Cậu, cậu giận mình sao?"
"Tôi vì sao phải giận cậu?"
Cố Thường Hi đưa tay chỉ trò chơi nhảy ở gần đó: "Trò đó, mình muốn chơi thử."
"Được."
Hai người bước qua cậu không chơi chỉ đứng ở phía dưới còn cô thì bước lên, cúi xuống nhìn những ô sáng. Tiếng nhạc vang lên chân cô nhảy theo những ánh sáng chiếu vào ô, lúc đầu cô chơi còn chưa quen nhưng sau đó nắm được nhịp dần thì đã bắt đầu cảm thấy ổn hơn.
Nhóm của Bách Khanh đi tới nhìn thấy cô đang hăng say nhảy ở trên đó thì bật cười, Bách Khanh huých nhẹ cậu đang nhìn chăm chú vào cô hỏi: "Không tham gia nhảy cùng cô ấy sao?"
Tần Minh lắc đầu: "Không tham gia, hai người đấu súng xong rồi?"
Lập Thành tiến tới đứng bên cạnh khoác vai cậu: "Xong rồi."
"Ai thắng?"
Mộng Phạn ở phía sau nói: "Ván đầu thì Bách Khanh thắng ván sau là Lập Thành nên hai người hòa nhau."
Cố Thường Hi nhảy xong thì đi xuống tới chỗ mọi người, Tần Minh hỏi: "Chơi vui không?"
Cô gật đầu: "Rất vui, cậu cũng lên chơi thử đi."
"Tôi không chơi chúng ta chơi trò khác đi."
Cậu đưa tay chỉ chiếc xe gần đó nói: "Đua xe, thế nào?"
Cô từ chối: "Mình không biết chơi cái đó. Hay là cậu chơi đi."
Lập Thành đi tới vỗ vai cậu: "Chơi cùng đi. Mấy cậu có muốn xem chúng mình đua không?"
Hiểu Khê gật đầu: "Được đó."
Thế là bọn họ di chuyển qua trò chơi đua xe, hai người họ leo lên xe đội mũ bảo hiểm vào nhìn nhân vật trên màn hình. Lập Thành cười hỏi: "Có muốn cược gì không?"
Tần Minh lắc đầu: "Không hứng thú."
"Được, bắt đầu thôi."
Hai người tập trung đua xe có thể nói ngang tài ngang sức không ai thua ai khiến bọn họ nhìn không rời mắt. Cũng có nhiều người chơi gần đó bị thu hút nên tới đứng nhìn hai người họ. Trò chơi kết thúc tiếng vỗ tay vang lên: "Hay lắm, hay lắm. Chơi thêm nữa đi."
Tần Minh cởi nón ra bước xuống xe không quan tâm đến họ đi tới chỗ cô: "Đi thôi."
Cô gật đầu cùng cậu rời khỏi, nhóm của Bách Khanh đuổi theo sau. Trên đường đi, Cố Thường Hi nhìn cậu đi bên cạnh nói: "Tần Minh, lúc nãy mình thấy cậu lái xe moto cảm thấy rất soái và ngầu."
Cậu nghe vậy thì cong môi cười: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, cho nên mới có nhiều người đến xem hai người đua đó."
"Không phải là hai người bọn tôi chơi giỏi sao?" Cậu quay sang nhìn cô hỏi.
Cô gật đầu: "Thì đúng vậy nhưng đó là một phần, một phần nữa là hai người đều soái và ngầu."
Tần Minh nghe vậy thì nhíu mày dừng chân lại nhìn thẳng vào cô, hỏi: "Hai người?"
Cô biết mình nhất thời lỡ lời nên vội vàng lắc đầu: "Không phải, ý mình là chỉ khen có mình cậu thôi."
Cậu tiến tới đến gần cô, cậu tiến bước nào là cô lùi bước đó cho đến khi chạm phải bức tường không lùi được nữa mới đứng yên. Cậu ghé sát vào cô, trầm giọng nói: "Nhưng lúc đó cậu nói hai người?"
"Không, không chỉ một mình cậu thôi. Cậu chắc chắn nhất định nghe nhầm."
Cậu nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào cô khiến cô phải quay mặt sang chỗ khác, cậu hỏi: "Vậy cậu thích tôi lái xe moto không?"
Cô gật đầu: "Thích."
"Được, lần này tha cho cậu." Cậu đứng thẳng người kéo khoảng cách giữa cả hai ra, lúc này cô mới thở phào khí thế của cậu lúc nãy đúng là bức người.
Bách Khanh ở phía sau hỏi: "Hai người xong rồi sao?"
"Xong rồi."
Cố Thường Hi lúc này mới nhớ ra còn có mấy người bọn họ, gương mặt tức khắc đỏ ửng cúi gằm mặt xuống nhìn đôi giày của mình. Cậu biết cô đang ngượng ngùng nên nắm lấy tay cô nói: "Đi thôi."
Cuối cùng thì ngày có kết quả điểm thi cũng đã tới, ở bên trong lớp Cố Thường Hi nhìn thấy bảng thành tích của mình được đứng hạng 10 trong lớp thì rất vui mừng. Vị trí hạng nhất vẫn là của Tần Minh, cô cũng không biết hạng toàn trường sẽ như thế nào? Liệu khoảng cách giữa cô và cậu sẽ kéo gần lại chứ?
Cô đang miên man suy nghĩ cho đến khi nhìn thấy tờ giấy đăng ký chọn ban thì mới hồi thần, Mộng Phạn ngồi bên cạnh nhìn tờ giấy nói: "Cuối cùng ngày này cũng tới."
Cô cầm tờ giấy quay xuống hỏi Tần Minh: "Cậu sẽ chọn ban Tự nhiên?"
"Ừ."
Cô nghe đáp án như vậy thì xoay người lên, nghe Lâm Ý đứng trên bục giảng nói: "Đây là tờ giấy đăng ký chọn ban của các em. Các em về suy nghĩ kĩ rồi điền vào, ba ngày sau cô sẽ thu lại tờ giấy này. Các em cũng nhớ là đã chọn rồi thì không được chỉnh sửa nên nhớ suy nghĩ kĩ một chút."
Cô nhìn tờ giấy trên tay, tuy nó chỉ là một tờ giấy nhẹ nhưng hiện tại đối với cô nó rất nặng. Bách Khanh ở phía sau thở dài: "Chắc mình chọn ban xã hội."
Cậu gật đầu đồng ý: "Đó là quyết định đúng đắn."
Cô nghe vậy thì hỏi Mộng Phạn đang ngồi bên cạnh: "Còn cậu thì sao?"
Mộng Phạn chống cằm thở dài: "Tuy thành tích mình tốt hơn Bách Khanh một chút nhưng tự nhiên mình không được giỏi. Chắc mình giống cậu ấy sẽ chọn xã hội."
Giờ ra chơi Cố Thường Hi quay sang định kêu Mộng Phạn cùng đi xuống sân xem hạng nhưng thấy cô ấy đang làm bài tập nên thôi. Tần Minh khép sách lại nhìn cô: "Đi thôi."
Cô ngơ ngác quay xuống nhìn cậu: "Đi đâu?"
Cậu đứng dậy đi tới trước bàn cô nói: "Không phải cậu muốn xuống sân trường xem hạng sao? Tôi đi cùng cậu."
Cô nghe vậy thì lập tức đứng dậy, gật đầu: "Được được."
Lúc hai người bước xuống trường ở chỗ dán bảng xếp hạng đã chật kín người, Tần Minh nắm tay cô dẫn đến nói: "Phiền nhường đường một chút."
Mọi người nghe thấy giọng nói thì quay sang nhưng khi thấy được người tới là cậu thì vội vàng tách ra. Cố Thường Hi nhìn cảnh tượng này âm thầm thở dài, lúc trước đi với Mộng Phạn còn phải chen chúc trước sau nhưng bây giờ đi với cậu thì lại khác. Chỉ một câu nói của cậu đã khiến cho mọi người tự động tránh sang một bên.
"Đó không phải là Tần Minh sao?"
"Cậu ấy vậy mà lại xuống đây xem bảng xếp hạng?"
"Người đứng bên cạnh cậu ấy là ai vậy?"
"Hình như là bạn gái cậu ấy đó."
"Quang minh chính đại nắm tay xuất hiện ở sân trường luôn sao?"
"Trường chúng ta đâu cấm yêu sớm, với lại mình nghe nói bạn gái cậu ấy thành tích tốt nên thầy cô trong trường cũng không nói gì về việc này."
"..."
Cô đang tập trung nghe những lời bàn tán của mọi người thì nghe giọng nói của cậu ở bên cạnh truyền tới: "Tập trung xem bảng xếp hạng."
Cô vội đưa mắt lên nhìn bảng xếp hạng thấy tên cậu vẫn chễm chệ đứng nhất thì trong lòng vui vẻ sau đó đưa mắt tìm kiếm tên mình. Cô nghe cậu nói: "Ở hạng 55."
Cố Thường Hi vội vàng nhìn xuống số xếp hạng 55 quả thật là tên của cô, cô nhảy cẫng lên ôm lấy cậu: "Mình tăng hạng rồi."
Tần Minh vội vàng đỡ lấy cô: "Coi chừng té. Vui như vậy sao?"
"Đúng vậy chứng tỏ mình và cậu đang kéo gần khoảng cách với nhau hơn."
Cậu cong khóe môi không nói gì, cô không biết giữa họ vấn đề không phải là khoảng cách học tập mà chính là gia thế. Gia thế của cả hai quá khác biệt, tương lai cậu phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn vì cô. Nhưng những điều này cậu sẽ không nói với cô, cậu chỉ muốn thấy trên gương mặt cô xuất hiện sự vui vẻ chứ không muốn thấy sự lo lắng.
Bên trong phòng, Cố Thường Hi nhìn chằm chằm tờ giấy điền ban thở dài. Cô vẫn chưa quyết định được nên chọn tự nhiên hay xã hội, ước mơ của cô là một nghệ sĩ dương cầm thì chọn xã hội khả năng sẽ tốt hơn. Nhưng tự nhiên cô cũng học ổn một điều nữa là cô có thể học chung lớp với Tần Minh.
Cô đứng dậy đi tới mở cửa ban công ra bước ra ngoài hóng gió, tiếng chuông điện thoại reo lên cô nhanh chóng bắt máy: "Alo, Thục Tâm."
Thục Tâm ở đầu dây bên kia thở dài: "Cậu đã điền chọn ban nào chưa?"
"Vẫn chưa, mình vẫn còn đang đau đầu về việc đó."
"Mình cũng vậy."
Cả hai im lặng một lúc sau đó cô nói: "Thật ra ước mơ của mình chính là một nghệ sĩ dương cầm nhưng mình lại muốn chọn ban tự nhiên."
Thục Tâm hỏi: "Có phải vì Tần Minh không?"
"Đúng vậy."
"Mình nói cho cậu nghe ước mơ, tương lai của cậu quan trọng nhất. Cậu và Tần Minh không học chung ban nhưng có thể chung trường, điều đó sẽ không làm hai người cách lòng được. Cũng giống như mình và anh cậu, tuy tụi mình yêu xa nhưng không phải mọi chuyện đều ổn sao? Cho nên cứ chọn điều mà cậu thích đi."
Cô nghe Thục Tâm nói xong cảm thấy cô ấy nói cũng có lý, cô gật đầu: "Cảm ơn cậu, mình biết chọn ban nào rồi. Vậy còn cậu thì sao?"
"Mình muốn làm nhiếp ảnh gia nên mình sẽ chọn ban xã hội giống cậu."
"Được."
Ngày hôm sau ở trong lớp Cố Thường Hi đang ngồi làm bài tập nghe Mộng Phạn ở bên cạnh hỏi: "Hi Hi, có phải cậu sẽ chọn ban tự nhiên cùng với Tần Minh không?"
Cô dừng bút lắc đầu: "Không phải, mình chọn ban xã hội."
Mộng Phạn nghe vậy thì kinh ngạc: "H-hả? Mình còn tưởng cậu chọn ban tự nhiên."
Cuộc trò chuyện của hai cô đều bị Tần Minh nghe thấy hết, cậu hỏi: "Thường Hi, cậu chọn ban xã hội sao không nói cho tôi biết một tiếng?"
Cô quay xuống áy náy nói: "Mình xin lỗi, tối qua mình mới quyết định xong sáng nay thì quên béng mất việc này nên mới không nói được với cậu."
Cậu sắc mặt âm trầm nhìn cô sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cô nhìn bóng lưng cậu hỏi: "Cậu ấy giận rồi sao?"
Bách Khanh ngồi ở phía sau chơi game nói: "Chứ còn gì nữa, mấy hôm trước tụi mình hỏi cậu ấy, cậu ấy còn nói cậu chọn ban tự nhiên. Bây giờ lại thay đổi quyết định như vậy cậu ấy không giận sao được."
Cô vội đứng dậy chạy ra ngoài, Mộng Phạn ngồi bên cạnh thở dài: "Thật lo cho hai người họ."
Cố Thường Hi tìm một vòng cuối cùng cũng thấy cậu đang ở bên trong phòng thể dục, một mình chơi bóng rổ. Cô mở cửa bước vào đi tới chỗ cậu, nói: "Tần Minh, mình xin lỗi. Đúng ra mình nên bàn bạc trước với cậu."
Tần Minh thảy bóng vào rổ cũng không nói gì, cô hỏi: "Cậu, cậu giận mình sao?"
"Tôi vì sao phải giận cậu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.