Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
Chương 137: CẢM ĐỘNG
Tuyết Sắc Đồ Mi
04/04/2014
Trong khung cảnh yên
tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ngắt quãng của những cành cây đang xào
xạt, Kiều Tâm Du đứng bên cửa sổ.
Bầu trời ban đêm thật yên bình, một màu đen tuyền, dường như bị nhuộm bởi mực đen. Những chiếc đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, lại nhàn nhạt màu vàng, trong thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy từng bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống...
“Tuyết rơi rồi!” Kiều Tâm Du mừng rỡ điên cuồng như một đứa trẻ, cô mở cửa sổ ra, vươn tay.
Một đóa rồi một đóa bông tuyết bay tới bàn tay của cô, truyền đến chút hơi lạnh, trong nháy mắt sau đã tan thành nước. Tuyết rơi như những chiếc lông ngỗng bay lả tả, mang theo chút gió biển lạnh lẽo thổi vào căn phòng, mời những lọn tóc của cô khiêu vũ.
Tắm xong, Nhâm Mục Diệu từ phòng tắm đi ra, bất ngờ nhìn thấy một màn này ——
Ánh đèn ấm áp, thuận hòa nghiêng bóng vẩy vào trên người cô, khắp người cô như đang tỏa ra thứ ánh sàng nhàn nhạt, trở thành một điểm sáng duy nhất trên toàn thế giới.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo đang ngẩng đầu ngắm nhìn những bông tuyết đang bay xuống, bông tuyết từ ngoài cửa sổ bay vào, đang bay múa bên cạnh cô, đảo quanh người cô, từng lọn tóc dài đen nhánh sáng mềm đang khẽ bay múa theo bông tuyết. Cô giống như tinh linh của tuyết, thuần khiết, sạch sẽ, làm cho người ta quên mất cả hít thở.
“Coi chừng cảm lạnh.” Nhâm Mục Diệu bước lên trước đóng cửa sổ lại, bởi vì khí ấm bên trong phòng mở rất vừa, cho nên những bông tuyết kia rất nhanh bị hòa tan, để lại từng vệt nước nhỏ trên sàn nhà.
Lúc này, Kiều Tâm Du mới phát hiện đến sự tồn tại của Nhâm Mục Diệu, cô quay đầu nhìn Nhâm Mục Diệu một cái, chân mày khẽ cau chặt, “Sao anh không mặc quần áo?”
Cô nhìn thấy phần hông tinh tráng nhỏ hẹp của Nhâm Mục Diệu chỉ được quấn quanh bởi một cái khăn tắm, bèn ngượng ngùng, lập tức quay đầu đi.
“Vợ chồng già cả rồi, em còn xấu hổ sao?” Nhâm Mục Diệu cầm lên bàn tay mảnh khảnh của cô lên, bàn tay cô ươn ướt, lạnh như băng.
“Làm gì có? Ai nói em xấu hổ, em chỉ là . . . . . Chỉ là sợ anh bị cảm lạnh thôi.”
Nhâm Mục Diệu nâng bàn tay cô lên, đưa một cái hôn âm áp rơi vào mu bàn tay cô, “Em xem, tay em lạnh cả rồi.” Nói xong, hắn khom lưng ôm lấy Kiều Tâm Du.
“Anh muốn làm gì, mau buông em xuống, em có chân mà, em có thể tự đi!” Kiều Tâm Du đánh vào ngực của hắn, tỏ vẻ phản kháng.
“Anh còn có thể làm gì? Tất nhiên là đi ngủ rồi.” Hắn nhếch miệng, ôm lấy thân thể mềm mại để xuống, thân người cao lớn của hắn áp lên người cô, hai tay không chút khách khí dò vào áo ngủ, “Để anh xem thử vết thương của em?”
“Không cần! Vết sẹo giống như con rết vậy, khó coi lắm, anh đừng nhìn.” Hai cánh tay Kiều Tâm Du lập tức ôm chặt lấy người, không cho hắn được như ý.
Con ngươi tối tăm của hắn nhìn chằm chằm vào người cô, mở hai tay của cô ra, “Không có gì khó nhìn cả, thật đó.” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của cô, tầm mắt rơi vào trên bụng cô, nhìn vào vết sẹo thật dài kia, nó đã hoàn toàn khép lại, mặc dù được khâu rất tốt, nhưng vẫn không cách nào xóa đi tất cả các dấu vết, giống như tội lỗi của hắn vậy, không có cách nào xóa đi hoàn toàn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của cô, “Từ nay về sau, anh sẽ không để cho em chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa.”
Kiều Tâm Du xấu hổ khép mắt, mí mắt khẽ run, khiến cặp lông mi dài nhỏ cũng vẫy vẫy.
Đôi môi mỏng của hắn hiện lên một nụ cười, tay Nhâm Mục Diệu không rời đi, tiếp tục lưu luyến làn da trắng nõn như ngọc của cô, trượt đến phía sau lưng cô, cởi ra chiếc áo ngực.
Tầm mắt nóng bỏng của hắn lướt qua người cô, đập vào mắt là hai khối tròn mềm mại, da thịt nõn nà như tuyết, trên hai khối tròn ngọc là hai nụ hoa màu hồng mê người
Nhâm Mục Diệu ngừng thở, con ngươi thâm trầm dừng lại ở trên người của cô.
“Đừng!”. Khí lạnh chợt công kích vào ngực khiến Kiều Tâm Du hoảng hốt, vội vàng kéo chăn qua người, che giấu đi thân thể đang phơi bày. Cô biết hắn sẽ không chỉ đơn thuần mà ‘nhìn’ cô mà thôi đâu, “Đừng vậy mà, bác sĩ đã căn dặn . . . . . .”
Ở thời khắc mấu chốt, lời khuyên tại bệnh viện là bia đỡ đạn tốt nhất.
“Anh đã nhịn gần 1 tháng rồi, cũng nên được hưởng ‘khoan hồng’ một chút phải không?” Hơi thở ấm áp của hắn phả vào khu vực giữa cổ và gáy của Kiều Tâm Du, mang đến cho cô một trận cảm giác tê dại.
Kiều Tâm Du thở hổn hển, lắc lắc chiếc eo nhỏ nhắn, muốn trốn tránh sự vuốt ve của hắn, nhưng bàn tay đặt bên hông đã giam cầm cô lại, khiến cô không thể động đậy, một bàn tay khác chậm rãi từ trên bụng dời xuống, lướt quanh phần mông tròn đẫy đà, lòng bàn tay của hắn, mang đến từng đợt khoái cảm.
“A ư! A. . . . . . Ư. . . . . .” Kích thích truyền đến từng tấc da thịt, làm cô rên lên những thanh âm mềm mại, cô cố cắn chặt đôi môi đỏ mọng không để cho chúng bật ra.
“Em thật đẹp. . . . . .” Hắn khàn đục nói, môi mỏng dán lên đôi môi hồng của cô, tỉ mỉ nếm cực phẩm thơm ngọt.
Da thịt của cô bỗng đỏ ửng, mồ hôi từng đợt nhỏ xuống. Lòng bàn tay mềm mại dán lên ngực của hắn, da thịt của hắn thật bền chắc, dưới từng đợt vuốt ve của cô, một loại cảm giác khác thường dần được kích thích, “Mục Diệu. . . . . .”
Tiếng gọi thân mật, như đang mời mọc hắn.
“Tâm Du, nói ‘em yêu anh’ đi.” Giọng nói khàn khàn lướt quanh tai cô, như đang đầu độc cô.
Kiều Tâm Du không kiên nhẫn được mà giãy dụa thân thể, “Mục Diệu, em. . . . . . em yêu anh. . . . . .”
Con ngươi chừa đầy kích tình, lộ ra một chút vui mừng, hắn kéo khăn tắm xuống, không chút chờ đợi đem thứ lửa nóng đang chực chờ muốn vận động dùi vào thân thể cô thật sâu, “Tâm Du, anh cũng yêu em. . . . . .”
Khoái cảm như lửa, len lẻn cháy trong người cô, cô cao giọng thở gấp, đầu trống rỗng, thiếu chút nữa đã muốn hôn mê bất tỉnh.
Đôi môi cô khẽ run lên, cô không ngừng thở ra những đợt khí nóng, hoa kính co rút nhanh, ‘giữ nó’ càng thêm chặt.
“Tâm Du. . . . . .” Giọng nói hắn thô trọng, con ngươi đen khóa chặt lại nhìn cô, mãnh liệt ở trong cơ thể cô gây ra những đợt vui sướng. Hắn nâng thẳng người, ôm eo nhỏ của cô, khiến phần đang ở trong cơ thể cô càng thêm sâu.
Hơi thở hoan ái tràn ngập bốn phía, hai bàn tay cô bất lực nắm chặt lại, phát tiết khoái cảm trong người cô như ngựa hoang mất cương.
“Đừng sợ, theo anh.” Hắn khàn đục nói, ôm chặt eo thon của cô, kéo cô lại gần hơn. Mồ hôi dọc theo làn da ngăm đen của hắn, rơi vào khối trắng nõn trên ngực cô, tạo thành một hình ảnh tuyệt hảo.
Kích tình càng thêm càn rỡ, hắn hung mãnh chạy nước rút, xâm nhập vào thân thể của cô.
Kiều Tâm Du vô ý thức đáp lại, toàn thân cô mềm yếu, không làm được gì, chỉ có thể vòng tay qua cái cổ cường tráng của hắn, yêu kiều kêu lên liên tiếp.
Mỗi động tác, cô đều tự nhiên phối hợp với bước tiến của hắn. Từ hô hấp của cô, đến tiếng nói nhỏ của hắn; từ mỗi rung động của cô, đến sự an ủi của hắn; từ trầm luân của cô, đến sự quên mình của hắn. Toàn thân hắn căng thẳng, gào thét ra tiếng, đâm sâu vào trong cơ thể cô đến nơi sâu nhất, buông thả nhiệt năng ——
Bầu trời ban đêm thật yên bình, một màu đen tuyền, dường như bị nhuộm bởi mực đen. Những chiếc đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, lại nhàn nhạt màu vàng, trong thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy từng bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống...
“Tuyết rơi rồi!” Kiều Tâm Du mừng rỡ điên cuồng như một đứa trẻ, cô mở cửa sổ ra, vươn tay.
Một đóa rồi một đóa bông tuyết bay tới bàn tay của cô, truyền đến chút hơi lạnh, trong nháy mắt sau đã tan thành nước. Tuyết rơi như những chiếc lông ngỗng bay lả tả, mang theo chút gió biển lạnh lẽo thổi vào căn phòng, mời những lọn tóc của cô khiêu vũ.
Tắm xong, Nhâm Mục Diệu từ phòng tắm đi ra, bất ngờ nhìn thấy một màn này ——
Ánh đèn ấm áp, thuận hòa nghiêng bóng vẩy vào trên người cô, khắp người cô như đang tỏa ra thứ ánh sàng nhàn nhạt, trở thành một điểm sáng duy nhất trên toàn thế giới.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo đang ngẩng đầu ngắm nhìn những bông tuyết đang bay xuống, bông tuyết từ ngoài cửa sổ bay vào, đang bay múa bên cạnh cô, đảo quanh người cô, từng lọn tóc dài đen nhánh sáng mềm đang khẽ bay múa theo bông tuyết. Cô giống như tinh linh của tuyết, thuần khiết, sạch sẽ, làm cho người ta quên mất cả hít thở.
“Coi chừng cảm lạnh.” Nhâm Mục Diệu bước lên trước đóng cửa sổ lại, bởi vì khí ấm bên trong phòng mở rất vừa, cho nên những bông tuyết kia rất nhanh bị hòa tan, để lại từng vệt nước nhỏ trên sàn nhà.
Lúc này, Kiều Tâm Du mới phát hiện đến sự tồn tại của Nhâm Mục Diệu, cô quay đầu nhìn Nhâm Mục Diệu một cái, chân mày khẽ cau chặt, “Sao anh không mặc quần áo?”
Cô nhìn thấy phần hông tinh tráng nhỏ hẹp của Nhâm Mục Diệu chỉ được quấn quanh bởi một cái khăn tắm, bèn ngượng ngùng, lập tức quay đầu đi.
“Vợ chồng già cả rồi, em còn xấu hổ sao?” Nhâm Mục Diệu cầm lên bàn tay mảnh khảnh của cô lên, bàn tay cô ươn ướt, lạnh như băng.
“Làm gì có? Ai nói em xấu hổ, em chỉ là . . . . . Chỉ là sợ anh bị cảm lạnh thôi.”
Nhâm Mục Diệu nâng bàn tay cô lên, đưa một cái hôn âm áp rơi vào mu bàn tay cô, “Em xem, tay em lạnh cả rồi.” Nói xong, hắn khom lưng ôm lấy Kiều Tâm Du.
“Anh muốn làm gì, mau buông em xuống, em có chân mà, em có thể tự đi!” Kiều Tâm Du đánh vào ngực của hắn, tỏ vẻ phản kháng.
“Anh còn có thể làm gì? Tất nhiên là đi ngủ rồi.” Hắn nhếch miệng, ôm lấy thân thể mềm mại để xuống, thân người cao lớn của hắn áp lên người cô, hai tay không chút khách khí dò vào áo ngủ, “Để anh xem thử vết thương của em?”
“Không cần! Vết sẹo giống như con rết vậy, khó coi lắm, anh đừng nhìn.” Hai cánh tay Kiều Tâm Du lập tức ôm chặt lấy người, không cho hắn được như ý.
Con ngươi tối tăm của hắn nhìn chằm chằm vào người cô, mở hai tay của cô ra, “Không có gì khó nhìn cả, thật đó.” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của cô, tầm mắt rơi vào trên bụng cô, nhìn vào vết sẹo thật dài kia, nó đã hoàn toàn khép lại, mặc dù được khâu rất tốt, nhưng vẫn không cách nào xóa đi tất cả các dấu vết, giống như tội lỗi của hắn vậy, không có cách nào xóa đi hoàn toàn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của cô, “Từ nay về sau, anh sẽ không để cho em chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa.”
Kiều Tâm Du xấu hổ khép mắt, mí mắt khẽ run, khiến cặp lông mi dài nhỏ cũng vẫy vẫy.
Đôi môi mỏng của hắn hiện lên một nụ cười, tay Nhâm Mục Diệu không rời đi, tiếp tục lưu luyến làn da trắng nõn như ngọc của cô, trượt đến phía sau lưng cô, cởi ra chiếc áo ngực.
Tầm mắt nóng bỏng của hắn lướt qua người cô, đập vào mắt là hai khối tròn mềm mại, da thịt nõn nà như tuyết, trên hai khối tròn ngọc là hai nụ hoa màu hồng mê người
Nhâm Mục Diệu ngừng thở, con ngươi thâm trầm dừng lại ở trên người của cô.
“Đừng!”. Khí lạnh chợt công kích vào ngực khiến Kiều Tâm Du hoảng hốt, vội vàng kéo chăn qua người, che giấu đi thân thể đang phơi bày. Cô biết hắn sẽ không chỉ đơn thuần mà ‘nhìn’ cô mà thôi đâu, “Đừng vậy mà, bác sĩ đã căn dặn . . . . . .”
Ở thời khắc mấu chốt, lời khuyên tại bệnh viện là bia đỡ đạn tốt nhất.
“Anh đã nhịn gần 1 tháng rồi, cũng nên được hưởng ‘khoan hồng’ một chút phải không?” Hơi thở ấm áp của hắn phả vào khu vực giữa cổ và gáy của Kiều Tâm Du, mang đến cho cô một trận cảm giác tê dại.
Kiều Tâm Du thở hổn hển, lắc lắc chiếc eo nhỏ nhắn, muốn trốn tránh sự vuốt ve của hắn, nhưng bàn tay đặt bên hông đã giam cầm cô lại, khiến cô không thể động đậy, một bàn tay khác chậm rãi từ trên bụng dời xuống, lướt quanh phần mông tròn đẫy đà, lòng bàn tay của hắn, mang đến từng đợt khoái cảm.
“A ư! A. . . . . . Ư. . . . . .” Kích thích truyền đến từng tấc da thịt, làm cô rên lên những thanh âm mềm mại, cô cố cắn chặt đôi môi đỏ mọng không để cho chúng bật ra.
“Em thật đẹp. . . . . .” Hắn khàn đục nói, môi mỏng dán lên đôi môi hồng của cô, tỉ mỉ nếm cực phẩm thơm ngọt.
Da thịt của cô bỗng đỏ ửng, mồ hôi từng đợt nhỏ xuống. Lòng bàn tay mềm mại dán lên ngực của hắn, da thịt của hắn thật bền chắc, dưới từng đợt vuốt ve của cô, một loại cảm giác khác thường dần được kích thích, “Mục Diệu. . . . . .”
Tiếng gọi thân mật, như đang mời mọc hắn.
“Tâm Du, nói ‘em yêu anh’ đi.” Giọng nói khàn khàn lướt quanh tai cô, như đang đầu độc cô.
Kiều Tâm Du không kiên nhẫn được mà giãy dụa thân thể, “Mục Diệu, em. . . . . . em yêu anh. . . . . .”
Con ngươi chừa đầy kích tình, lộ ra một chút vui mừng, hắn kéo khăn tắm xuống, không chút chờ đợi đem thứ lửa nóng đang chực chờ muốn vận động dùi vào thân thể cô thật sâu, “Tâm Du, anh cũng yêu em. . . . . .”
Khoái cảm như lửa, len lẻn cháy trong người cô, cô cao giọng thở gấp, đầu trống rỗng, thiếu chút nữa đã muốn hôn mê bất tỉnh.
Đôi môi cô khẽ run lên, cô không ngừng thở ra những đợt khí nóng, hoa kính co rút nhanh, ‘giữ nó’ càng thêm chặt.
“Tâm Du. . . . . .” Giọng nói hắn thô trọng, con ngươi đen khóa chặt lại nhìn cô, mãnh liệt ở trong cơ thể cô gây ra những đợt vui sướng. Hắn nâng thẳng người, ôm eo nhỏ của cô, khiến phần đang ở trong cơ thể cô càng thêm sâu.
Hơi thở hoan ái tràn ngập bốn phía, hai bàn tay cô bất lực nắm chặt lại, phát tiết khoái cảm trong người cô như ngựa hoang mất cương.
“Đừng sợ, theo anh.” Hắn khàn đục nói, ôm chặt eo thon của cô, kéo cô lại gần hơn. Mồ hôi dọc theo làn da ngăm đen của hắn, rơi vào khối trắng nõn trên ngực cô, tạo thành một hình ảnh tuyệt hảo.
Kích tình càng thêm càn rỡ, hắn hung mãnh chạy nước rút, xâm nhập vào thân thể của cô.
Kiều Tâm Du vô ý thức đáp lại, toàn thân cô mềm yếu, không làm được gì, chỉ có thể vòng tay qua cái cổ cường tráng của hắn, yêu kiều kêu lên liên tiếp.
Mỗi động tác, cô đều tự nhiên phối hợp với bước tiến của hắn. Từ hô hấp của cô, đến tiếng nói nhỏ của hắn; từ mỗi rung động của cô, đến sự an ủi của hắn; từ trầm luân của cô, đến sự quên mình của hắn. Toàn thân hắn căng thẳng, gào thét ra tiếng, đâm sâu vào trong cơ thể cô đến nơi sâu nhất, buông thả nhiệt năng ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.