Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
Chương 201: YÊN LẶNG CHUẨN BỊ HÔN LỄ
Tuyết Sắc Đồ Mi
04/04/2014
Đinh Hạo Hiên lắc lắc
chùm chìa khóa trong tay, “Cô ấy đưa cho tôi.”
“Cô . . . . .” Úc Thường Kiện quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái người nước ngoài kia, “Cô, là cô. . . . . .”
“Đinh tiên sinh, chuyện anh giao cho tôi, tôi đã làm xong.” Cô gái người nước ngoài từ từ đứng lên bên người Úc Thường Kiện.
Đinh Hạo Hiên liếc chai rượu cùng với ly rượu ngã xiêu vẹo trên khay trà, “Tốt! Cô về được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô.”
“Mày. . . . . . Bọn mày muốn làm gì tao?” Úc Thường Kiện có chút sợ hãi, ông muốn giùng giằng đứng lên, nhưng hai chân lại mềm nhũn vô lực, toàn thân giống như bị lửa nóng nghiêm ngặt bao trùm, cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu đốt.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, giống như nếu nhìn thứ cặn bã như ông ta nhiều hơn một cái liếc sẽ hạ nhục ánh mắt hắn, nhàn nhạt phun ra bốn chữ: “Tôi muốn ông chết!”
“Bọn mày là ai. . . . . . Tao và hai đứa mày không thù không oán, vì sao phải.. . . . .” Úc Thường Kiện mặt đỏ tới mang tai, giọng đứt quãng, hạ thể của hắn trướng tới mức đau đớn, khiến cho hắn không ngừng hít vào khí lạnh.
“Bọn tôi là ai không quan trọng, chỉ cần nhớ ba chữ ‘Nhâm Mục Diệu’ là tốt rồi.” Đinh Hạo Hiên nhìn Úc Thường Kiện vì đau đớn mà vặn vẹo khiến khuôn mặt dị dạng, ý vị sâu xa nhìn Ám Dạ Tuyệt, “Thuốc này thật lợi hại!” Hắn thật mong đợi ngày nào đó có thể nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt cũng thua trong tay loại thuốc này, như thế. . . . . . khẳng định sẽ siêu cấp khôi hài. (Lời tác giả Tuyết Sắc Đồ Mi: Ám Dạ Tuyệt bị hạ dược sẽ như thế nào, tiểu thuyết tiếp theo sẽ công bố)
Nghe thấy ba chữ ‘Nhâm Mục Diệu’, mặt Úc Thường Kiện thoáng chốc cứng đờ, muốn giùng giằng ngồi dậy, nhưng hơi sức toàn thân giống như bị rút khô, chỉ có thể hé miệng nói: “Mày. . . . . . Bọn mày cho tao uống thứ thuốc gì?”
“Thuốc gì?” Khóe miệng Đinh Hạo Hiên hàm chứa nụ cười tà ác, “Thuốc này hẳn ông phải rất quen thuộc mới phải, không phải ông thường dùng sao. Tôi chỉ tốt bụng, giở chút thủ đoạn, tăng hiệu lực thuốc thêm mấy chục lần thôi, để ông được thể hiện sức mạnh của loài gấu”
“Gấp mấy chục?” Hai mắt Úc Thường Kiện trợn ngược, sắp ngất đi, “Van xin các anh, bỏ qua cho ông già này được không. . . . . .” Ông để xuống giá trị bản thân, mở miệng khóc lóc kể lể.
“Bỏ qua cho ông, vậy chúng tôi trăm ngàn cực khổ thiết kế một cái chết vui vẻ nhanh chóng như vậy làm gì?” Đinh Hạo Hiên lấy ra một gói bột thuốc từ trong túi, quét mắt nhìn căn lều nhỏ chống lên nơi đáy quần Úc Thường Kiện, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhạt lạnh, “Chậc chậc. . . . . . Xem ra, còn có thể cho thêm thuốc.”
Đinh Hạo Hiên nắm lấy cằm dưới của Úc Thường Kiện, cạy miệng ông ra, đổ bột thuốc vào.
“Đinh Hạo Hiên, đủ rồi!” Ám Dạ Tuyệt đối với thủ đoạn hạ lưu này của hắn ta thật sự không thể gật đầu bừa, đó là lí do vì sao khi vừa vào đây hắn luôn trương ra một bộ mặt ‘dì ghẻ’*.
(*): ý chỉ dửng dưng
Đinh Hạo Hiên đem cả gói bột thuốc rót vào miệng Úc Thường Kiện, buông ông ta ra, vỗ vỗ tay, “Chẳng qua tôi sợ ông ta có sức miễn dịch với loại thuốc này, nên thêm chút liều lượng, phòng ngừa ‘ngộ nhỡ’ thôi. Giờ khá tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
“Khụ, khụ —— các anh, xin các anh đừng đi, van xin các anh hãy bỏ qua cho tôi, là ông già tôi đây có lỗi, van xin các anh. . . . . .” Úc Thường Kiện la hét khóc lớn, khóc đến mức so với đàn bà còn thê thảm hơn.
Căn bản là không có người để ý đến ông ta, “Ám Dạ Tuyệt, cậu nói xem, trang bìa tin tức ngày mai sẽ là gì? Tổng giám đốc tập đoàn Kim Thái vì không được như ý trên thương trường, nên uống xuân dược tự vẫn hay là. . . . . .” Đinh Hạo Hiên lòng đầy ý cười đi ra ngoài.
“Đừng! Xin các anh hãy quay lại, van xin các anh gọi xe cứu thương giúp ông già. . . . . .” Hành động giãy giụa của Úc Thường Kiện giống như sắp chết, ông thống khổ kêu la.
Giờ phút này, toàn thân ông không thể động đậy, tê liệt đau đớn lan tràn khắp toàn thân, như cá trên bờ cát hứng phải từng tia sáng nóng bức của mặt trời, từng chút bị vắt kiệt sinh mạng . . . . . .
————
Căn phòng to lớn bị không khí mờ ám bao phủ lấy, âm thanh xột xột xoạt xoạt truyền khắp mọi nơi.
“Sao vậy? Về nhà vẫn không ngủ được?” Giọng dịu dàng truyền đến từ trên đỉnh đầu Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệu rũ mắt nhìn cô đang nằm trong khuỷu tay mình.
“Em đánh thức anh à?” Kiều Tâm Du lại xoay người, muốn tìm kiếm một vị trí tốt từ trong ngực Nhâm Mục Diệu.
Trên tủ đầu giường có hai ngọn đèn đêm đang chiếu ra thứ ánh sáng màu lam, giống như làn nước hồ không có lấy một tia gợn sóng.
Trên mặt Nhâm Mục Diệu treo lên nụ cười nhạt chói lọi, đôi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Kiều Tâm Du, hắn xoay người một cái, đè lên thân thể cô, “Nếu không ngủ được, không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa?”
“Cái gì là chuyện có ý nghĩa?” Kiều Tâm Du giả bộ không hiểu, đầu quay sang hướng khác.
“Cùng nhau vận động.” Nhâm Mục Diệu cúi người, muốn hôn Kiều Tâm Du, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dính vào trên đôi môi mỏng của hắn.
Kiều Tâm Du oán trách nói: “Còn chưa vận động đủ à!” Sau đó, đẩy đẩy hắn, “Em muốn ngủ.”
“Tâm Du, gả cho anh thêm một lần nữa được không?”
Vẻ mặt Kiều Tâm Du kinh ngạc, “Anh có ý gì?”
Nhâm Mục Diệu xoay người xuống, cầm tay cô, đôi mắt thâm thúy lấp lánh nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Du: “Anh đã chuẩn bị sẵn một hôn lễ vào tuần sau. . . . . .”
“Cái gì?” Kiều Tâm Du hít vào một hơi, “Anh lại tự ý!”
“Không phải là vì muốn cho em một ‘kinh hỉ’* sao!”
(*): kinh hỉ = kinh ngạc + vui vẻ, chữ “kinh” trong “kinh hỉ” vừa có nghĩa “kinh ngạc” vừa có nghĩa “kinh hãi”.
Kiều Tâm Du tiện tay bắt được một cái gối đầu, đánh vào người Nhâm Mục Diệu, “Không có hỉ chỉ có kinh thôi! Cuối tuần, như vậy quá nhanh. . . . . .”
“Anh chuẩn bị tốt tất cả rồi, chuẩn bị hơn một tháng.” Nhâm Mục Diệu đoạt lấy gối đầu trong tay cô, tiện tay ném, gối đầu cứ như vậy lẻ loi nằm trên sàn nhà, “Anh nợ em một hôn lễ lãng mạn ấm áp, lần trước đã khiến em chịu uất ức và thương tổn. . . . . . Kể từ giờ, anh muốn đền bù lại cho em từng chút một.”
Nhâm Mục Diệu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, giống như hai trái tim đang dính sát vào nhau vậy.
“Em không cần hôn lễ, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, vậy là đủ rồi” Kiều Tâm Du nhào vào ngực của hắn, cô vốn luôn dè dặt, lần đầu tiên làm ra loại hành động lớn mật như thế.
Nhâm Mục Diệu gắt gao bao bọc cô, “Đã vậy thì anh nên mua một sợi dây thừng, tùy thời tùy chỗ cột em vào bên cạnh.”
“Anh xem em là cún cưng à!” Kiều Tâm Du bĩu môi, đưa tay vuốt mũi hắn một cái, “Em không lấy chồng! Để hôn lễ của anh không có cô dâu, khiến anh phải chịu thất bại nặng nề!”
“Em dám không lấy? Em không gả cho anh, còn có thể gả cho ai!” Bàn tay Nhâm Mục Diệu hướng về phía nách Kiều Tâm Du, chọc nhột cô, “Nói! Em rốt cuộc có chịu lấy chồng hay không!”
Kiều Tâm Du nhanh chóng tránh đông tránh tây, “Ha ha... Mục Diệu! Anh thật xấu! Em không lấy...”
“Cô . . . . .” Úc Thường Kiện quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái người nước ngoài kia, “Cô, là cô. . . . . .”
“Đinh tiên sinh, chuyện anh giao cho tôi, tôi đã làm xong.” Cô gái người nước ngoài từ từ đứng lên bên người Úc Thường Kiện.
Đinh Hạo Hiên liếc chai rượu cùng với ly rượu ngã xiêu vẹo trên khay trà, “Tốt! Cô về được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô.”
“Mày. . . . . . Bọn mày muốn làm gì tao?” Úc Thường Kiện có chút sợ hãi, ông muốn giùng giằng đứng lên, nhưng hai chân lại mềm nhũn vô lực, toàn thân giống như bị lửa nóng nghiêm ngặt bao trùm, cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu đốt.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, giống như nếu nhìn thứ cặn bã như ông ta nhiều hơn một cái liếc sẽ hạ nhục ánh mắt hắn, nhàn nhạt phun ra bốn chữ: “Tôi muốn ông chết!”
“Bọn mày là ai. . . . . . Tao và hai đứa mày không thù không oán, vì sao phải.. . . . .” Úc Thường Kiện mặt đỏ tới mang tai, giọng đứt quãng, hạ thể của hắn trướng tới mức đau đớn, khiến cho hắn không ngừng hít vào khí lạnh.
“Bọn tôi là ai không quan trọng, chỉ cần nhớ ba chữ ‘Nhâm Mục Diệu’ là tốt rồi.” Đinh Hạo Hiên nhìn Úc Thường Kiện vì đau đớn mà vặn vẹo khiến khuôn mặt dị dạng, ý vị sâu xa nhìn Ám Dạ Tuyệt, “Thuốc này thật lợi hại!” Hắn thật mong đợi ngày nào đó có thể nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt cũng thua trong tay loại thuốc này, như thế. . . . . . khẳng định sẽ siêu cấp khôi hài. (Lời tác giả Tuyết Sắc Đồ Mi: Ám Dạ Tuyệt bị hạ dược sẽ như thế nào, tiểu thuyết tiếp theo sẽ công bố)
Nghe thấy ba chữ ‘Nhâm Mục Diệu’, mặt Úc Thường Kiện thoáng chốc cứng đờ, muốn giùng giằng ngồi dậy, nhưng hơi sức toàn thân giống như bị rút khô, chỉ có thể hé miệng nói: “Mày. . . . . . Bọn mày cho tao uống thứ thuốc gì?”
“Thuốc gì?” Khóe miệng Đinh Hạo Hiên hàm chứa nụ cười tà ác, “Thuốc này hẳn ông phải rất quen thuộc mới phải, không phải ông thường dùng sao. Tôi chỉ tốt bụng, giở chút thủ đoạn, tăng hiệu lực thuốc thêm mấy chục lần thôi, để ông được thể hiện sức mạnh của loài gấu”
“Gấp mấy chục?” Hai mắt Úc Thường Kiện trợn ngược, sắp ngất đi, “Van xin các anh, bỏ qua cho ông già này được không. . . . . .” Ông để xuống giá trị bản thân, mở miệng khóc lóc kể lể.
“Bỏ qua cho ông, vậy chúng tôi trăm ngàn cực khổ thiết kế một cái chết vui vẻ nhanh chóng như vậy làm gì?” Đinh Hạo Hiên lấy ra một gói bột thuốc từ trong túi, quét mắt nhìn căn lều nhỏ chống lên nơi đáy quần Úc Thường Kiện, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhạt lạnh, “Chậc chậc. . . . . . Xem ra, còn có thể cho thêm thuốc.”
Đinh Hạo Hiên nắm lấy cằm dưới của Úc Thường Kiện, cạy miệng ông ra, đổ bột thuốc vào.
“Đinh Hạo Hiên, đủ rồi!” Ám Dạ Tuyệt đối với thủ đoạn hạ lưu này của hắn ta thật sự không thể gật đầu bừa, đó là lí do vì sao khi vừa vào đây hắn luôn trương ra một bộ mặt ‘dì ghẻ’*.
(*): ý chỉ dửng dưng
Đinh Hạo Hiên đem cả gói bột thuốc rót vào miệng Úc Thường Kiện, buông ông ta ra, vỗ vỗ tay, “Chẳng qua tôi sợ ông ta có sức miễn dịch với loại thuốc này, nên thêm chút liều lượng, phòng ngừa ‘ngộ nhỡ’ thôi. Giờ khá tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
“Khụ, khụ —— các anh, xin các anh đừng đi, van xin các anh hãy bỏ qua cho tôi, là ông già tôi đây có lỗi, van xin các anh. . . . . .” Úc Thường Kiện la hét khóc lớn, khóc đến mức so với đàn bà còn thê thảm hơn.
Căn bản là không có người để ý đến ông ta, “Ám Dạ Tuyệt, cậu nói xem, trang bìa tin tức ngày mai sẽ là gì? Tổng giám đốc tập đoàn Kim Thái vì không được như ý trên thương trường, nên uống xuân dược tự vẫn hay là. . . . . .” Đinh Hạo Hiên lòng đầy ý cười đi ra ngoài.
“Đừng! Xin các anh hãy quay lại, van xin các anh gọi xe cứu thương giúp ông già. . . . . .” Hành động giãy giụa của Úc Thường Kiện giống như sắp chết, ông thống khổ kêu la.
Giờ phút này, toàn thân ông không thể động đậy, tê liệt đau đớn lan tràn khắp toàn thân, như cá trên bờ cát hứng phải từng tia sáng nóng bức của mặt trời, từng chút bị vắt kiệt sinh mạng . . . . . .
————
Căn phòng to lớn bị không khí mờ ám bao phủ lấy, âm thanh xột xột xoạt xoạt truyền khắp mọi nơi.
“Sao vậy? Về nhà vẫn không ngủ được?” Giọng dịu dàng truyền đến từ trên đỉnh đầu Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệu rũ mắt nhìn cô đang nằm trong khuỷu tay mình.
“Em đánh thức anh à?” Kiều Tâm Du lại xoay người, muốn tìm kiếm một vị trí tốt từ trong ngực Nhâm Mục Diệu.
Trên tủ đầu giường có hai ngọn đèn đêm đang chiếu ra thứ ánh sáng màu lam, giống như làn nước hồ không có lấy một tia gợn sóng.
Trên mặt Nhâm Mục Diệu treo lên nụ cười nhạt chói lọi, đôi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Kiều Tâm Du, hắn xoay người một cái, đè lên thân thể cô, “Nếu không ngủ được, không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa?”
“Cái gì là chuyện có ý nghĩa?” Kiều Tâm Du giả bộ không hiểu, đầu quay sang hướng khác.
“Cùng nhau vận động.” Nhâm Mục Diệu cúi người, muốn hôn Kiều Tâm Du, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dính vào trên đôi môi mỏng của hắn.
Kiều Tâm Du oán trách nói: “Còn chưa vận động đủ à!” Sau đó, đẩy đẩy hắn, “Em muốn ngủ.”
“Tâm Du, gả cho anh thêm một lần nữa được không?”
Vẻ mặt Kiều Tâm Du kinh ngạc, “Anh có ý gì?”
Nhâm Mục Diệu xoay người xuống, cầm tay cô, đôi mắt thâm thúy lấp lánh nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Du: “Anh đã chuẩn bị sẵn một hôn lễ vào tuần sau. . . . . .”
“Cái gì?” Kiều Tâm Du hít vào một hơi, “Anh lại tự ý!”
“Không phải là vì muốn cho em một ‘kinh hỉ’* sao!”
(*): kinh hỉ = kinh ngạc + vui vẻ, chữ “kinh” trong “kinh hỉ” vừa có nghĩa “kinh ngạc” vừa có nghĩa “kinh hãi”.
Kiều Tâm Du tiện tay bắt được một cái gối đầu, đánh vào người Nhâm Mục Diệu, “Không có hỉ chỉ có kinh thôi! Cuối tuần, như vậy quá nhanh. . . . . .”
“Anh chuẩn bị tốt tất cả rồi, chuẩn bị hơn một tháng.” Nhâm Mục Diệu đoạt lấy gối đầu trong tay cô, tiện tay ném, gối đầu cứ như vậy lẻ loi nằm trên sàn nhà, “Anh nợ em một hôn lễ lãng mạn ấm áp, lần trước đã khiến em chịu uất ức và thương tổn. . . . . . Kể từ giờ, anh muốn đền bù lại cho em từng chút một.”
Nhâm Mục Diệu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, giống như hai trái tim đang dính sát vào nhau vậy.
“Em không cần hôn lễ, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, vậy là đủ rồi” Kiều Tâm Du nhào vào ngực của hắn, cô vốn luôn dè dặt, lần đầu tiên làm ra loại hành động lớn mật như thế.
Nhâm Mục Diệu gắt gao bao bọc cô, “Đã vậy thì anh nên mua một sợi dây thừng, tùy thời tùy chỗ cột em vào bên cạnh.”
“Anh xem em là cún cưng à!” Kiều Tâm Du bĩu môi, đưa tay vuốt mũi hắn một cái, “Em không lấy chồng! Để hôn lễ của anh không có cô dâu, khiến anh phải chịu thất bại nặng nề!”
“Em dám không lấy? Em không gả cho anh, còn có thể gả cho ai!” Bàn tay Nhâm Mục Diệu hướng về phía nách Kiều Tâm Du, chọc nhột cô, “Nói! Em rốt cuộc có chịu lấy chồng hay không!”
Kiều Tâm Du nhanh chóng tránh đông tránh tây, “Ha ha... Mục Diệu! Anh thật xấu! Em không lấy...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.