Chương 10:
Nhất Cá Mễ Bính
18/09/2023
Sau cái ngày Hàn Diệu bị ướt là mấy ngày sóng yên biển lặng, sau đó Tiêu thiếu gia cũng không chịu nổi cô đơn nữa, chống nạng chủ động đi tới cửa bắt chuyện: “Cậu biết tôi giả vờ sao?”
Hàn Diệu gật đầu.
“Thế tại sao cậu còn chăm chỉ làm như vậy chứ?”
“Vì anh là chủ.”
“Nói thế thì nếu tôi muốn cậu làm gì, thì cậu sẽ làm nấy sao?”
Hàn Diệu bình tĩnh nhìn cậu không đáp lời.
Tiêu Văn Ninh nhìn hắn từ trên xuống dưới cứ như đang đi dạo lầu xanh, sau đó đột nhiên nhếch môi hỏi: “Nếu tôi bảo cậu cởi quần áo, thì cậu có cởi không?”
Hàn Diệu nghe cậu nói vậy nhưng cũng chẳng lộ ra biểu cảm nào khác, nhưng chân định nhấc lên.
Tiêu Văn Ninh thấy hắn sắp đi thì vội vàng đưa tay túm chặt lấy quần áo của hắn: “Ê ê, không cởi không cởi, cậu nhìn cậu trông có buồn cười không cơ chứ?”
Tiêu Văn Ninh khập khiễng đi tới đối mặt với hắn, vẻ mặt đầy chân thành nói: “Cậu xem nè, tôi thuê cậu ba tháng, mà ba tháng này ở với nhau, cả ngày cậu chẳng buồn nói câu nào cả, chán quá à.”
Dứt lời cậu vỗ vỗ vai Hàn Diệu: “Đừng có dè dặt như vậy, khi nào có nguy hiểm thì cậu là vệ sĩ của tôi, còn lúc không có nguy hiểm thì cậu là bạn của tôi mà.”
Hàn Diệu rũ mắt nhìn cậu, chẳng thèm để ý chút nào.
Tiêu Văn Ninh bỏ lơ biểu cảm lạnh nhạt của hắn, nhếch môi định đi xuống lầu tìm gì đó để giải trí.
Cậu lấy tay cầm điều khiển trò chơi ở dưới tivi, sau đó tìm kiếm một lúc lâu mới tìm được hai đĩa trò chơi chiến địa.
Tiêu Văn Ninh ngồi bệt xuống dưới thảm, mở trò chơi ra, bấm chọn màn đánh với người máy khó nhất.
Hàn Diệu ở phía sau khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nhìn cậu.
Trò chơi này hắn từng chơi rồi, màn khó này phải thao tác rất điêu luyện.
Hắn thấy Tiêu Văn Ninh chọn màn khó nhất mà chẳng cần suy nghĩ.
Thậm chí trước khi trận đấu bắt đầu, cậu còn tự khui một lon bia chả biết đã để đó từ bao giờ.
Hắn nhìn lướt qua đỉnh đầu Tiêu Văn Ninh, thấy hơi ngạc nhiên một chút.
Hàn Diệu gật đầu.
“Thế tại sao cậu còn chăm chỉ làm như vậy chứ?”
“Vì anh là chủ.”
“Nói thế thì nếu tôi muốn cậu làm gì, thì cậu sẽ làm nấy sao?”
Hàn Diệu bình tĩnh nhìn cậu không đáp lời.
Tiêu Văn Ninh nhìn hắn từ trên xuống dưới cứ như đang đi dạo lầu xanh, sau đó đột nhiên nhếch môi hỏi: “Nếu tôi bảo cậu cởi quần áo, thì cậu có cởi không?”
Hàn Diệu nghe cậu nói vậy nhưng cũng chẳng lộ ra biểu cảm nào khác, nhưng chân định nhấc lên.
Tiêu Văn Ninh thấy hắn sắp đi thì vội vàng đưa tay túm chặt lấy quần áo của hắn: “Ê ê, không cởi không cởi, cậu nhìn cậu trông có buồn cười không cơ chứ?”
Tiêu Văn Ninh khập khiễng đi tới đối mặt với hắn, vẻ mặt đầy chân thành nói: “Cậu xem nè, tôi thuê cậu ba tháng, mà ba tháng này ở với nhau, cả ngày cậu chẳng buồn nói câu nào cả, chán quá à.”
Dứt lời cậu vỗ vỗ vai Hàn Diệu: “Đừng có dè dặt như vậy, khi nào có nguy hiểm thì cậu là vệ sĩ của tôi, còn lúc không có nguy hiểm thì cậu là bạn của tôi mà.”
Hàn Diệu rũ mắt nhìn cậu, chẳng thèm để ý chút nào.
Tiêu Văn Ninh bỏ lơ biểu cảm lạnh nhạt của hắn, nhếch môi định đi xuống lầu tìm gì đó để giải trí.
Cậu lấy tay cầm điều khiển trò chơi ở dưới tivi, sau đó tìm kiếm một lúc lâu mới tìm được hai đĩa trò chơi chiến địa.
Tiêu Văn Ninh ngồi bệt xuống dưới thảm, mở trò chơi ra, bấm chọn màn đánh với người máy khó nhất.
Hàn Diệu ở phía sau khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nhìn cậu.
Trò chơi này hắn từng chơi rồi, màn khó này phải thao tác rất điêu luyện.
Hắn thấy Tiêu Văn Ninh chọn màn khó nhất mà chẳng cần suy nghĩ.
Thậm chí trước khi trận đấu bắt đầu, cậu còn tự khui một lon bia chả biết đã để đó từ bao giờ.
Hắn nhìn lướt qua đỉnh đầu Tiêu Văn Ninh, thấy hơi ngạc nhiên một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.