Chương 22:
Nhất Cá Mễ Bính
10/12/2023
Vừa lúc Hàn Diệu ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt đó của cậu, hắn bị nhìn đến nỗi lông tơ dựng đứng, húp một miếng canh rồi hỏi: “Nhìn tôi làm gì? “
Tiêu Văn Ninh chớp mắt hai cái, hỏi cực kỳ hiền lành: “Ăn ngon không?”
“Cũng được.”
“Vậy cậu có cảm thấy.” Nói xong cậu còn trao cho hắn ánh mắt mà cậu cho là cực kỳ mê hoặc: “Có cảm thấy rất yêu tôi hay không?”
Hàn Diệu nhìn mặt cậu, sau đó nhìn cậu: “Anh hạ xuân dược lên mặt à?”
Tiêu Văn Ninh buông cằm mình ra rồi cầm lấy chiếc đũa, trở nên nghiêm túc: “Cậu chưa từng nghe việc, muốn nắm lấy trái tim của một người đàn ông, thì đầu tiên phải nắm lấy dạ dày của họ à?”
Hàn Diệu tiếp tục húp canh: “Vậy thì dạ dày của tôi cũng dễ thỏa mãn quá đấy.”
“Sao mà cậu còn không hài lòng vậy chứ?”
“Tôi không muốn đả kích anh thôi.”
“Cậu cứ nói thẳng ra đi.”
“Mì anh nấu, có mùi vị ngang với mấy món mà lính có tay nghề nấu ăn thấp nhất trong ban bếp núc nấu.”
Tiêu Văn Ninh dõng dạc trả lời: “Vậy là trình độ ban bếp núc của các cậu cũng thuộc loại cao phải không.”
Đột nhiên Hàn Diệu bỏ đũa xuống, quay mặt nghiêm túc nhìn cậu.
Tiêu Văn Ninh bị nhìn chằm chằm thì thấy có hơi lúng túng, cậu vừa định nói chuyện, thì đã thấy Hàn Diệu đưa tay nắm cằm cậu rồi dùng sức làm cậu mở miệng ra.
Hàn Diệu nhìn đôi mắt đang trừng lớn của cậu, khoé miệng nở mỉm cười hiếm thấy: “Để tôi xem xem, đầu lưỡi của anh có nhấp nháy không.”
.........
Tiêu Văn Ninh trừng mắt nhìn hắn một hồi, rồi đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai bờ bôi nhanh chóng mấp máy vài cái. Hàn Diệu bị bộ dạng của cậu chọc cười: “Anh làm gì vậy?”
Tiêu Văn Ninh dẩu môi, đầu lưỡi không được thẳng nói chuyện mơ hồ: “Hôn môi á.”
Dù sao Hàn Diệu cũng đã nhìn thấu tính cách của cậu rồi, nên cũng chẳng ngạc nhiên với những việc mà Tiêu thiếu gia làm nữa. Hắn buông mặt Tiêu Văn Ninh ra, cầm lấy đũa tiếp tục vớt mì trong chén.
Tiêu Văn Ninh kéo ghế xích lại gần hắn: “Cậu rất hay cười phải không?”
Tiêu Văn Ninh chớp mắt hai cái, hỏi cực kỳ hiền lành: “Ăn ngon không?”
“Cũng được.”
“Vậy cậu có cảm thấy.” Nói xong cậu còn trao cho hắn ánh mắt mà cậu cho là cực kỳ mê hoặc: “Có cảm thấy rất yêu tôi hay không?”
Hàn Diệu nhìn mặt cậu, sau đó nhìn cậu: “Anh hạ xuân dược lên mặt à?”
Tiêu Văn Ninh buông cằm mình ra rồi cầm lấy chiếc đũa, trở nên nghiêm túc: “Cậu chưa từng nghe việc, muốn nắm lấy trái tim của một người đàn ông, thì đầu tiên phải nắm lấy dạ dày của họ à?”
Hàn Diệu tiếp tục húp canh: “Vậy thì dạ dày của tôi cũng dễ thỏa mãn quá đấy.”
“Sao mà cậu còn không hài lòng vậy chứ?”
“Tôi không muốn đả kích anh thôi.”
“Cậu cứ nói thẳng ra đi.”
“Mì anh nấu, có mùi vị ngang với mấy món mà lính có tay nghề nấu ăn thấp nhất trong ban bếp núc nấu.”
Tiêu Văn Ninh dõng dạc trả lời: “Vậy là trình độ ban bếp núc của các cậu cũng thuộc loại cao phải không.”
Đột nhiên Hàn Diệu bỏ đũa xuống, quay mặt nghiêm túc nhìn cậu.
Tiêu Văn Ninh bị nhìn chằm chằm thì thấy có hơi lúng túng, cậu vừa định nói chuyện, thì đã thấy Hàn Diệu đưa tay nắm cằm cậu rồi dùng sức làm cậu mở miệng ra.
Hàn Diệu nhìn đôi mắt đang trừng lớn của cậu, khoé miệng nở mỉm cười hiếm thấy: “Để tôi xem xem, đầu lưỡi của anh có nhấp nháy không.”
.........
Tiêu Văn Ninh trừng mắt nhìn hắn một hồi, rồi đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai bờ bôi nhanh chóng mấp máy vài cái. Hàn Diệu bị bộ dạng của cậu chọc cười: “Anh làm gì vậy?”
Tiêu Văn Ninh dẩu môi, đầu lưỡi không được thẳng nói chuyện mơ hồ: “Hôn môi á.”
Dù sao Hàn Diệu cũng đã nhìn thấu tính cách của cậu rồi, nên cũng chẳng ngạc nhiên với những việc mà Tiêu thiếu gia làm nữa. Hắn buông mặt Tiêu Văn Ninh ra, cầm lấy đũa tiếp tục vớt mì trong chén.
Tiêu Văn Ninh kéo ghế xích lại gần hắn: “Cậu rất hay cười phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.