Chương 27:
Nhất Cá Mễ Bính
10/12/2023
Tiêu Văn Ninh khó hiểu: “Mặc quần lót thì sao tắm được?”
Hàn Diệu hạ giọng, nói với vẻ nghiêm túc: “Bảo anh mặc thì cứ mặc đi.”
Tiêu Văn Ninh bĩu môi rút tay lại: “Hung dữ cái gì chứ, mặc thì mặc.” Sau đó nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tôi thấy bây giờ cậu chằng thèm coi tôi là chủ nhân nữa rồi.”
Hàn Diệu cầm bàn chải rửa bồn tắm không thèm để ý cậu. Gần một tháng ở chung hai người cũng đã hiểu nhau đôi chút, Tiêu Văn Ninh ngoài mặt ồn ào như vậy.
Nhưng đôi khi ánh mắt lại khiến người khác không nắm bắt nổi. Hàn Diệu vừa cảm thấy cậu thú vị, vừa tò mò muốn biết cậu rốt cuộc là người như thế nào.
Rửa sạch bồn tắm xong, Hàn Diệu xả đầy nước sau đó ôm Tiêu Văn Ninh đang ngồi trên nắp bồn cầu bỏ vào bồn tắm: “Tắm đi, tắm xong thì kêu tôi.”
Tiêu Văn Ninh thấy hắn định đi vội vàng nói: “Mông của tôi chưa lành, không được để dính nước.”
Hàn Diệu liếc nhìn mông cậu một cái: “Không còn vấn đề gì nữa rồi.” Nói xong lập tức đi ra ngoài, Tiêu Văn Ninh nhanh tay lẹ mắt túm lấy ống quần hắn: “Cậu đừng đi mà, nói chuyện với tôi chút đi.”
“Nói cái gì?”
Tiêu Văn Ninh quay đầu kéo cái ghế nhỏ ở bên bồn tắm đến bên chân hắn, Hàn Diệu thản nhiên ngồi xuống. Hắn cao, mà ghế lại thấp, đôi chân dài không có chỗ để dành duỗi ra đằng trước, dáng ngồi trông như một vị vua bá đạo.
Tiêu Văn Ninh giữ người lại song lại chẳng nói gì, trong phòng tắm toàn là tiếng nước chảy ‘rào rào’ lên trên người cậu.
Cái chân bị thương kia đã hơi có sức một chút, xương khớp ngứa ngáy sắp lành, cậu cầm một cái khăn tắm khó khăn chà lưng cho mình.
Hàn Diệu thấy eo của cậu sắp xoắn thành bánh quai chèo, không nghĩ nhiều, anh dứt khoát giật khăn tắm trên tay cậu rồi giúp cậu chà lưng.
Chà lưng có hơi mạnh tay một chút, mà làn da tái nhợt đã bị khăn tắm thô ráp chà ra vệt đỏ. Một tên chơi súng bắn bia không biết nặng nhẹ như Hàn Diệu, nhìn thấy làn da bị đỏ trước mặt, lại nhẹ tay đi chút đỉnh.
Hàn Diệu hạ giọng, nói với vẻ nghiêm túc: “Bảo anh mặc thì cứ mặc đi.”
Tiêu Văn Ninh bĩu môi rút tay lại: “Hung dữ cái gì chứ, mặc thì mặc.” Sau đó nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tôi thấy bây giờ cậu chằng thèm coi tôi là chủ nhân nữa rồi.”
Hàn Diệu cầm bàn chải rửa bồn tắm không thèm để ý cậu. Gần một tháng ở chung hai người cũng đã hiểu nhau đôi chút, Tiêu Văn Ninh ngoài mặt ồn ào như vậy.
Nhưng đôi khi ánh mắt lại khiến người khác không nắm bắt nổi. Hàn Diệu vừa cảm thấy cậu thú vị, vừa tò mò muốn biết cậu rốt cuộc là người như thế nào.
Rửa sạch bồn tắm xong, Hàn Diệu xả đầy nước sau đó ôm Tiêu Văn Ninh đang ngồi trên nắp bồn cầu bỏ vào bồn tắm: “Tắm đi, tắm xong thì kêu tôi.”
Tiêu Văn Ninh thấy hắn định đi vội vàng nói: “Mông của tôi chưa lành, không được để dính nước.”
Hàn Diệu liếc nhìn mông cậu một cái: “Không còn vấn đề gì nữa rồi.” Nói xong lập tức đi ra ngoài, Tiêu Văn Ninh nhanh tay lẹ mắt túm lấy ống quần hắn: “Cậu đừng đi mà, nói chuyện với tôi chút đi.”
“Nói cái gì?”
Tiêu Văn Ninh quay đầu kéo cái ghế nhỏ ở bên bồn tắm đến bên chân hắn, Hàn Diệu thản nhiên ngồi xuống. Hắn cao, mà ghế lại thấp, đôi chân dài không có chỗ để dành duỗi ra đằng trước, dáng ngồi trông như một vị vua bá đạo.
Tiêu Văn Ninh giữ người lại song lại chẳng nói gì, trong phòng tắm toàn là tiếng nước chảy ‘rào rào’ lên trên người cậu.
Cái chân bị thương kia đã hơi có sức một chút, xương khớp ngứa ngáy sắp lành, cậu cầm một cái khăn tắm khó khăn chà lưng cho mình.
Hàn Diệu thấy eo của cậu sắp xoắn thành bánh quai chèo, không nghĩ nhiều, anh dứt khoát giật khăn tắm trên tay cậu rồi giúp cậu chà lưng.
Chà lưng có hơi mạnh tay một chút, mà làn da tái nhợt đã bị khăn tắm thô ráp chà ra vệt đỏ. Một tên chơi súng bắn bia không biết nặng nhẹ như Hàn Diệu, nhìn thấy làn da bị đỏ trước mặt, lại nhẹ tay đi chút đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.